Sau khi thấy rõ hai người này là ai, Chử Điềm cảm thấy trong lòng bức bối hơn. Cô vốn định quay người bỏ đi, nhưng khi liếc mắt nhìn Chử Ngật Sơn một cái thì dừng bước lại.
Trước khi ngồi xuống, Chử Ngật Sơn đưa tay kéo ghế cho Triệu Tiểu Tinh, sau đó nhận thực đơn từ tay nhân viên phục vụ, đưa tới trước mặt ả để ả chọn món. Triệu Tiểu Tinh đọc tên món ăn lên, nhân viên phục vụ nói gì đó dường như khiến ả bất mãn, ả liền bĩu môi. Chử Điềm đứng phía sau cột đá đại sảnh, thấy rõ Chử Ngật Sơn cười nhẹ, có vẻ rất yêu chiều.
Chử Điềm cảm thấy mình đã sắp không nhận ra người đàn ông mình kêu là ba hơn hai mươi năm này nữa, trước đây cô chưa từng thấy ông ấy cư xử chu đáo dịu dàng với bất cứ một người phụ nữ nào. Trong ấn tượng của cô, Chử Ngật Sơn thích uống rượu, tính tình lớn lối, về đến nhà mẹ cô phải nhẫn nại hầu hạ, hơi không như ý một chút là ông sẽ nổi cáu.
Sau đó tỉnh táo lại thì sẽ xin lỗi mẹ, nhưng đến lần sau ông vẫnchứng nào tật đấy. Ông rất thương yêu cô con gái duy nhất là cô, Chử Điềm cũng rất rõ điều này. Nhưng cái chết của mẹ đã khiến cô không bao giờ có thể tha thứ được cho người đàn ông này nữa.
Chử Điềm hít sâu vào một hơi, kịp thời bỏ đi trước khi bị bọn họ phát hiện.
Một tuần sau đó, ngoại trừ chi nhánh công ty và khách sạn ra, Chử Điềm không đi đâu cả. Một là thời tiết thành phố T không tốt lắm, hai là cô sợ gặp lại Chử Ngật Sơn và Triệu Tiểu Tinh. Hôm kết thúc huấn luyện, lãnh đạo chi nhánh công ty mời mọi người bên tổng công ty ăn bữa cơm chia tay, sau đó cả đoàn ngồi xe trở về thành phố B.
Bởi vì sợ trở về lại say xe nữa, Chử Điềm dán miếng chống say xe trước, trong bữa tiệc khi nãy cô ăn rất nhiều nhưng không dám uống nhiều rượu. Nên quãng đường trở về này trái lại tốt hơn lúc đến rất nhiều, nhưng mà cô ngồi phía trước luôn cảm thấy phía sau có người đẩy đẩy ghế của cô.
Ban đầu Chử Điềm còn tưởng rằng nguyên nhân là do đường xóc nảy, nhưng sau khi lên đường cao tốc, cô vẫn cảm giác như thế. Chử Điềm quay đầu lại, sau khi thấy rõ là ai thì quay đầu đi, nhích người lên phía trước một chút, suốt cả đường ngồi thẳng đơ trở về thành phố B.
Về đến nhà, Chử Điềm vừa bỏ đồ xuống đã nằm nhoài trên giường. Mấy ngày huấn luyện đã khiến cô mệt mỏi chết đi được, bây giờ cô chẳng còn sức lực gì cả, ngay cả tắm cũng không nổi.
Tuy nhiên ông trời giống như đối nghịch với cô vậy, điện thoại trong túi vang lên, Chử Điềm thầm đấu tranh một chút, cuối cùng bò dậy dùng chân khều chiếc túi lại. Lúc lấy điện thoại ra đối phương đã sớm cúp máy. Chử Điềm nhìn màn hình hiển thị, là Hà Tiêu gọi đến.
Có lẽ là do cô không nhận điện thoại nên Hà Tiêu gửi một tin nhắn: Điềm Điềm , cuối tuần sau mình cưới, cậu nhất định phải đến đấy nhé.
Chử Điềm cảm thấy đau đầu, sao gần đây người xung quanh côlại thi nhau cưới vậy? Nhưng khác với cô bạn đại học kia, Hà Tiêu là một trong những người bạn thân ít ỏi của cô ở thành phố B này. Ngoài ngạc nhiên, tự đáy lòng cô cảm thấy vui mừng thay cho Hà Tiêu.
Trả lời xong, Chử Điềm đã hoàn toàn không còn hơi sức để suy nghĩ về những rối rắm về vấn đề cưới xin nữa. Cô quá mệt mỏi, nằm trên giường chưa được một phút đã ngủ thiếp đi. Sau đó điện thoại vang lên chừng hai ba lần, tiếp theo sáng lên hai lần nữa, báo hiệu có tin nhắn gửi đến.
Chử Điềm không hề bị đánh thức, vừa ngủ đã thẳng giấc đến sáng hôm sau. Lúc tỉnh lại mở điện thoại ra xem giờ mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều của Từ Nghi. Trong nháy mắt, Chử Điềm đã tỉnh táo lại. Cô nhớ đến tối hôm qua trở về không bao lâu đã ngủ mất, quên béng luôn việc nhắn tin báo bình an cho anh biết.
Nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ như vậy, xem ra anh thật sự sốt ruột rồi. Chử Điềm vốn định gọi lại cho anh, nhưng nghĩ đến ban ngày anh làm việc không thường mang di động theo, nên gửi tin nhắn đến: Tối hôm qua mệt quá vừa về đã ngủ mất, quên gọi điện thoại cho anh. Đã sớm về đến nhà an toàn rồi, anh đừng lo.
Ngoài dự liệu của Chử Điềm, tin nhắn gửi đi không bao lâu thì anh đã gọi đến. Chử Điềm hớn hở nhận điện thoại:
"Đồng chí Chính trị viên, sáng nay sao rảnh rỗi gọi điện thoại cho em vậy hả?"
Bên kia hơi khựng lại rồi mới cất tiếng trả lời: "Anh muốn xác nhận thử xem."
"Xác nhận cái gì?"
"Xác nhận xem người gửi tin nhắn có phải chính là em không." - Một tiếng thở dài vang lên, tiếng nói của anh hơi khàn đi vì thức đêm.
Chử Điềm giờ mới hiểu được thâm ý trong lời nói của anh, cô hơi áy náy, nhưng trong lòng tràn ngập vui sướng. Cô nói dỗi:
"Đã là gái hai tư tuổi rồi, anh sợ em bị người xấu bắt cóc ư?"
"Hiện tại anh biết tài năng của em rồi, không dám xem em là trẻ con nữa đâu."
Chử Điềm tin anh mới là lạ, rõ ràng là trêu cô đây mà. Trong lòng cô loáng thoáng hi vọng anh cứ mãi lo lắng cho cô thế này, ít ra nói rõ anh vẫn quan tâm đến cô. Chử Điềm nhớ đến cuộc gọi tối hôm qua của Hà Tiêu, cô lại nói:
"Đám cưới Tiếu Tiếu và Trình Miễn được tổ chức vào tuần sau, anh có thể tranh thủ thời gian đến tham dự không?"
"Không rảnh."
Tuần trước anh mới vừa được điều đến một đơn vị mới, nơi đây đang thiếu người, trên thực tế anh không thể nào đi được.
Chử Điềm hơi tò mò:
"Đến cùng là anh đang bận gì vậy? Đơn vị nhiều người như vậy thiếu anh một ngày cũng không được à?"
Cô còn muốn hôm đó sẽ được gặp anh, dù chỉ có một ngày cũng thỏa mãn. Từ Nghi biết cô bị mất vui, còn chưa nghĩ ra làm sao an ủi thì con vật bên cạnh anh đã kêu lên, anh vội vàng che điện thoại di động đi ra xa. Đáng tiếc đã muộn, bên đầu kia điện thoại vẫn nghe thấy.
Người đẹp Chử hỏi:
"Ai đang ở đó? Có người nghe lén anh gọi điện thoại à?"
"Không có ai nghe lén cả." - Anh nói xong lời này liền nghe thấy đám lính phía sau cười ồ lên. Anh quay đầu lại nhìn bọn họ một cái cảnh cáo rồi nói - "Hôm đám cưới Trình Miễn em đi thay anh đi, cùng lắm thì bỏ phong bì cho họ nhiều một chút."
"Đồng chí Chính trị viên, xin hỏi em là gì của anh, tại sao phải đi thay anh hả?"
Từ Nghi cảm giác có đôi khi rất thích cái tính ngoan cố này của cô, nhất là khi cô mới vừa thức dậy, tiếng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như là sợi đường ngọt ngào khiến người ta thích le lưỡi liếm. Anh suy nghĩ một chút rồi nói :
"Vậy làm phiền nhé, bà Từ?"
Hai chữ sau được anh nhấn rõ ràng. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, Chử Điềm nghe thấy đầu óc cũng lâng lâng, hai tai lập tức nóng bừng.
"… Hứ" - Muốn dùng viên đạn bọc đường khiến cô xiêu lòng à, ghê gớm thật mà!
Mà trong phút chốc Từ Nghi nghe thấy tiếng điện thoại kêu tút tút, anh khẽ nhướng mày, khóe môi nhẹ cong. Bây giờ anh có thể cảm nhận được niềm vui thú của một người đàn ông chinh phục được một người phụ nữ, nhất là một phụ nữ xinh đẹp. Hơn nữa, cô vợ của anh còn dễ thương, đáng yêu vô cùng.
Anh thong thả cất điện thoại, quay người đi trở về. Trên đường gặp với một người lính vội vã đi đến, Từ Nghi vội vàng gọi anh ta lại hỏi:
"Sao rồi? Sinh chưa?"
Người lính mặt mày ủ ê lắc đầu:
"Chắc hẳn phải chờ tiếp, ở quê không gay go thế này."
|
Từ Nghi cũng lo lắng, nhưng về phương diện này anh thật sự là tay ngang, cũng không thể đề xuất được gì, đành nói:
"Vậy thì chờ thôi, tôi đi với các anh."
"Không cần, không cần." - Người lính ngăn cản anh - "Sao có thể cho phó trường đi theo được."
Từ Nghi nghĩ quả thật mình cũng không giúp đỡ được gì, mới vừa rồi lúc anh ở đó đã khiến cho đám lính này mất tự nhiên, bây giờ đến đó cũng chỉ thêm phiền.
Anh nói: "Được rồi, tôi về sửa đại cương tập huấn trước, chờ tin tức của anh."
Người lính cũ gật đầu, nhớ ra gì đó bèn cản Từ Nghi lại hỏi:
"Phó trường, có phải chị dâu còn chưa biết anh được điều đến đây không?"
Từ Nghi nghe vậy nheo mắt lại, đánh giá người lính cũ này từ trên xuống dưới, hỏi với vẻ thích thú: "Sao vậy?"
"Hì hì, lúc tôi mới đi lính đến đây cũng vậy, ở đây đã nhiều năm như vậy, lúc thấy anh nói chuyện điện thoại có vẻ quanh co là hiểu ngay thôi."
"Đã bị anh đoán đúng rồi."
Từ Nghi thoáng cười rồi không nói thêm gì nữa. Nghĩ đến tính tình khó chịu của cô vợ mình, quả thật anh vẫn còn chưa dám nói cho cô biết.
Sau khi thấy rõ hai người này là ai, Chử Điềm cảm thấy trong lòng bức bối hơn. Cô vốn định quay người bỏ đi, nhưng khi liếc mắt nhìn Chử Ngật Sơn một cái thì dừng bước lại.
Trước khi ngồi xuống, Chử Ngật Sơn đưa tay kéo ghế cho Triệu Tiểu Tinh, sau đó nhận thực đơn từ tay nhân viên phục vụ, đưa tới trước mặt ả để ả chọn món. Triệu Tiểu Tinh đọc tên món ăn lên, nhân viên phục vụ nói gì đó dường như khiến ả bất mãn, ả liền bĩu môi. Chử Điềm đứng phía sau cột đá đại sảnh, thấy rõ Chử Ngật Sơn cười nhẹ, có vẻ rất yêu chiều.
Chử Điềm cảm thấy mình đã sắp không nhận ra người đàn ông mình kêu là ba hơn hai mươi năm này nữa, trước đây cô chưa từng thấy ông ấy cư xử chu đáo dịu dàng với bất cứ một người phụ nữ nào. Trong ấn tượng của cô, Chử Ngật Sơn thích uống rượu, tính tình lớn lối, về đến nhà mẹ cô phải nhẫn nại hầu hạ, hơi không như ý một chút là ông sẽ nổi cáu.
Sau đó tỉnh táo lại thì sẽ xin lỗi mẹ, nhưng đến lần sau ông vẫnchứng nào tật đấy. Ông rất thương yêu cô con gái duy nhất là cô, Chử Điềm cũng rất rõ điều này. Nhưng cái chết của mẹ đã khiến cô không bao giờ có thể tha thứ được cho người đàn ông này nữa.
Chử Điềm hít sâu vào một hơi, kịp thời bỏ đi trước khi bị bọn họ phát hiện.
Một tuần sau đó, ngoại trừ chi nhánh công ty và khách sạn ra, Chử Điềm không đi đâu cả. Một là thời tiết thành phố T không tốt lắm, hai là cô sợ gặp lại Chử Ngật Sơn và Triệu Tiểu Tinh. Hôm kết thúc huấn luyện, lãnh đạo chi nhánh công ty mời mọi người bên tổng công ty ăn bữa cơm chia tay, sau đó cả đoàn ngồi xe trở về thành phố B.
Bởi vì sợ trở về lại say xe nữa, Chử Điềm dán miếng chống say xe trước, trong bữa tiệc khi nãy cô ăn rất nhiều nhưng không dám uống nhiều rượu. Nên quãng đường trở về này trái lại tốt hơn lúc đến rất nhiều, nhưng mà cô ngồi phía trước luôn cảm thấy phía sau có người đẩy đẩy ghế của cô.
Ban đầu Chử Điềm còn tưởng rằng nguyên nhân là do đường xóc nảy, nhưng sau khi lên đường cao tốc, cô vẫn cảm giác như thế. Chử Điềm quay đầu lại, sau khi thấy rõ là ai thì quay đầu đi, nhích người lên phía trước một chút, suốt cả đường ngồi thẳng đơ trở về thành phố B.
Về đến nhà, Chử Điềm vừa bỏ đồ xuống đã nằm nhoài trên giường. Mấy ngày huấn luyện đã khiến cô mệt mỏi chết đi được, bây giờ cô chẳng còn sức lực gì cả, ngay cả tắm cũng không nổi.
Tuy nhiên ông trời giống như đối nghịch với cô vậy, điện thoại trong túi vang lên, Chử Điềm thầm đấu tranh một chút, cuối cùng bò dậy dùng chân khều chiếc túi lại. Lúc lấy điện thoại ra đối phương đã sớm cúp máy. Chử Điềm nhìn màn hình hiển thị, là Hà Tiêu gọi đến.
Có lẽ là do cô không nhận điện thoại nên Hà Tiêu gửi một tin nhắn: Điềm Điềm , cuối tuần sau mình cưới, cậu nhất định phải đến đấy nhé.
Chử Điềm cảm thấy đau đầu, sao gần đây người xung quanh côlại thi nhau cưới vậy? Nhưng khác với cô bạn đại học kia, Hà Tiêu là một trong những người bạn thân ít ỏi của cô ở thành phố B này. Ngoài ngạc nhiên, tự đáy lòng cô cảm thấy vui mừng thay cho Hà Tiêu.
Trả lời xong, Chử Điềm đã hoàn toàn không còn hơi sức để suy nghĩ về những rối rắm về vấn đề cưới xin nữa. Cô quá mệt mỏi, nằm trên giường chưa được một phút đã ngủ thiếp đi. Sau đó điện thoại vang lên chừng hai ba lần, tiếp theo sáng lên hai lần nữa, báo hiệu có tin nhắn gửi đến.
Chử Điềm không hề bị đánh thức, vừa ngủ đã thẳng giấc đến sáng hôm sau. Lúc tỉnh lại mở điện thoại ra xem giờ mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều của Từ Nghi. Trong nháy mắt, Chử Điềm đã tỉnh táo lại. Cô nhớ đến tối hôm qua trở về không bao lâu đã ngủ mất, quên béng luôn việc nhắn tin báo bình an cho anh biết.
Nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ như vậy, xem ra anh thật sự sốt ruột rồi. Chử Điềm vốn định gọi lại cho anh, nhưng nghĩ đến ban ngày anh làm việc không thường mang di động theo, nên gửi tin nhắn đến: Tối hôm qua mệt quá vừa về đã ngủ mất, quên gọi điện thoại cho anh. Đã sớm về đến nhà an toàn rồi, anh đừng lo.
Ngoài dự liệu của Chử Điềm, tin nhắn gửi đi không bao lâu thì anh đã gọi đến. Chử Điềm hớn hở nhận điện thoại:
"Đồng chí Chính trị viên, sáng nay sao rảnh rỗi gọi điện thoại cho em vậy hả?"
Bên kia hơi khựng lại rồi mới cất tiếng trả lời: "Anh muốn xác nhận thử xem."
"Xác nhận cái gì?"
"Xác nhận xem người gửi tin nhắn có phải chính là em không." - Một tiếng thở dài vang lên, tiếng nói của anh hơi khàn đi vì thức đêm.
Chử Điềm giờ mới hiểu được thâm ý trong lời nói của anh, cô hơi áy náy, nhưng trong lòng tràn ngập vui sướng. Cô nói dỗi:
"Đã là gái hai tư tuổi rồi, anh sợ em bị người xấu bắt cóc ư?"
"Hiện tại anh biết tài năng của em rồi, không dám xem em là trẻ con nữa đâu."
Chử Điềm tin anh mới là lạ, rõ ràng là trêu cô đây mà. Trong lòng cô loáng thoáng hi vọng anh cứ mãi lo lắng cho cô thế này, ít ra nói rõ anh vẫn quan tâm đến cô. Chử Điềm nhớ đến cuộc gọi tối hôm qua của Hà Tiêu, cô lại nói:
"Đám cưới Tiếu Tiếu và Trình Miễn được tổ chức vào tuần sau, anh có thể tranh thủ thời gian đến tham dự không?"
"Không rảnh."
Tuần trước anh mới vừa được điều đến một đơn vị mới, nơi đây đang thiếu người, trên thực tế anh không thể nào đi được.
Chử Điềm hơi tò mò:
"Đến cùng là anh đang bận gì vậy? Đơn vị nhiều người như vậy thiếu anh một ngày cũng không được à?"
Cô còn muốn hôm đó sẽ được gặp anh, dù chỉ có một ngày cũng thỏa mãn. Từ Nghi biết cô bị mất vui, còn chưa nghĩ ra làm sao an ủi thì con vật bên cạnh anh đã kêu lên, anh vội vàng che điện thoại di động đi ra xa. Đáng tiếc đã muộn, bên đầu kia điện thoại vẫn nghe thấy.
Người đẹp Chử hỏi:
"Ai đang ở đó? Có người nghe lén anh gọi điện thoại à?"
"Không có ai nghe lén cả." - Anh nói xong lời này liền nghe thấy đám lính phía sau cười ồ lên. Anh quay đầu lại nhìn bọn họ một cái cảnh cáo rồi nói - "Hôm đám cưới Trình Miễn em đi thay anh đi, cùng lắm thì bỏ phong bì cho họ nhiều một chút."
"Đồng chí Chính trị viên, xin hỏi em là gì của anh, tại sao phải đi thay anh hả?"
Từ Nghi cảm giác có đôi khi rất thích cái tính ngoan cố này của cô, nhất là khi cô mới vừa thức dậy, tiếng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như là sợi đường ngọt ngào khiến người ta thích le lưỡi liếm. Anh suy nghĩ một chút rồi nói :
"Vậy làm phiền nhé, bà Từ?"
Hai chữ sau được anh nhấn rõ ràng. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, Chử Điềm nghe thấy đầu óc cũng lâng lâng, hai tai lập tức nóng bừng.
"… Hứ" - Muốn dùng viên đạn bọc đường khiến cô xiêu lòng à, ghê gớm thật mà!
Mà trong phút chốc Từ Nghi nghe thấy tiếng điện thoại kêu tút tút, anh khẽ nhướng mày, khóe môi nhẹ cong. Bây giờ anh có thể cảm nhận được niềm vui thú của một người đàn ông chinh phục được một người phụ nữ, nhất là một phụ nữ xinh đẹp. Hơn nữa, cô vợ của anh còn dễ thương, đáng yêu vô cùng.
Anh thong thả cất điện thoại, quay người đi trở về. Trên đường gặp với một người lính vội vã đi đến, Từ Nghi vội vàng gọi anh ta lại hỏi:
"Sao rồi? Sinh chưa?"
Người lính mặt mày ủ ê lắc đầu:
"Chắc hẳn phải chờ tiếp, ở quê không gay go thế này."
|
Từ Nghi cũng lo lắng, nhưng về phương diện này anh thật sự là tay ngang, cũng không thể đề xuất được gì, đành nói:
"Vậy thì chờ thôi, tôi đi với các anh."
"Không cần, không cần." - Người lính ngăn cản anh - "Sao có thể cho phó trường đi theo được."
Từ Nghi nghĩ quả thật mình cũng không giúp đỡ được gì, mới vừa rồi lúc anh ở đó đã khiến cho đám lính này mất tự nhiên, bây giờ đến đó cũng chỉ thêm phiền.
Anh nói: "Được rồi, tôi về sửa đại cương tập huấn trước, chờ tin tức của anh."
Người lính cũ gật đầu, nhớ ra gì đó bèn cản Từ Nghi lại hỏi:
"Phó trường, có phải chị dâu còn chưa biết anh được điều đến đây không?"
Từ Nghi nghe vậy nheo mắt lại, đánh giá người lính cũ này từ trên xuống dưới, hỏi với vẻ thích thú: "Sao vậy?"
"Hì hì, lúc tôi mới đi lính đến đây cũng vậy, ở đây đã nhiều năm như vậy, lúc thấy anh nói chuyện điện thoại có vẻ quanh co là hiểu ngay thôi."
"Đã bị anh đoán đúng rồi."
Từ Nghi thoáng cười rồi không nói thêm gì nữa. Nghĩ đến tính tình khó chịu của cô vợ mình, quả thật anh vẫn còn chưa dám nói cho cô biết.