Sau khi giải quyết mâu thuẫn, chuyện quan trọng nhất dĩ nhiên là... lên giường.
Là người đẹp Chử dụ dỗ chồng cô trước, cô chủ động hôn anh, nhưng chuyện phát triển về sau lại không không nằm trong sự khống chế của cô nữa. Cô tức tối, nhớ lại trước kia lúc Từ Nghi còn ở đơn vị cũ thường xuyên có người khen anh ôn hòa hiền lành. Nhưng khi ở trên giường, người này chẳng hề có phẩm chất đó, mà thể hiện rõ tính chất bá đạo tận trong cốt cách mình.
Cuối cùng lúc kết thúc cô đã hoàn toàn mất tri giác, mặc cho anh ôm mình tắm rửa qua loa, vừa trở về giường đã vùi vào gối ngủ say li bì.
Đương nhiên ngày hôm sau cô dậy không nổi, Từ Nghi ra ngoài tập thể dục, ăn sáng rồi dùng đồ giữ nhiệt mang bữa sáng về, đặt trong phòng gần hai giờ. Lúc anh tranh thủ thời gian trở về phòng xem, Chử Điềm vẫn chưa dậy. Cô vẫn vùi trong chăn nệm say giấc nồng.
Từ Nghi cởi thắt lưng vũ trang ra, đi đến trước giường, gọi cô thức dậy. Chử Điềm ậm ờ đáp lời nhưng không thấy nhúc nhích. Từ Nghi hết cách đành đưa tay cù vào eo cô. Đây là tử huyệt của Chử Điềm, chưa được bao lâu đã thấy cô giật bắn khỏi giường. Quả thật tựa như thiết bị phản ứng tự nhiên, mười lần chẳng sai.
Chử Điềm nhũn chân bước xuống giường, gần như đứng không vững, suýt nữa ngã xuống, may là Từ Nghi đỡ kịp cô. Chử Điềm giẫm đôi chân trần lên giày anh, vừa cử động cả người đã bủn rủn, nước mắt suýt rơi xuống. Có thể do quá lâu không làm chuyện này, cơ thể cô lại yếu ớt, cho nên khó tránh khỏi bị giày vò.
Nhưng Từ Nghi tuyệt đối không thoát khỏi liên quan. Cô không biết đàn ông khác thế nào, cô chỉ biết ông chồng cô bình thường nhìn ôn hòa, nhưng khi lên giường như trở thành một người khác, cứ như dồn hết tất cả sức lực để đối phó cô vậy.
Chử Điềm giận muốn cắn anh!
May là trước đó Từ Nghi đã đun nước để Chử Điềm có thể tắm nước nóng thư giãn. Tuy nhiên trong môi trường toàn đàn ông thế này, cô vẫn không có đủ cảm giác an toàn. Cho nên trong lúc tắm, cứ chốc chốc lại gọi Từ Nghi một tiếng, dặn dò anh đừng đi.
Từ Nghi đứng chờ bên ngoài, lẽ ra anh định đánh thức cô dậy rồi đi ngay đến thao trường xem huấn luyện. Nhưng cô gái này lệ thuộc vào anh vô cùng, khiến anh không thể nào bỏ cô lại như vậy, thậm chí còn loáng thoáng cảm thích thú vì điều ấy.
"Đừng vội." - Anh cười - "Anh không đi đâu, em cứ từ từ tắm đi."
Tắm rửa xong xuôi, Chử Điềm cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô đổi bộ quần áo thoải mái, ăn sáng xong cả người giống như được sống lại. Tuy nhiên giữa hai chân vẫn rất đau, nên cô không dám lộn xộn, ngoan ngoãn trở về ngồi trên giường.
Từ Nghi thu dọn chén bát gọn gàng, quay đầu lại hỏi cô:
"Buổi trưa có muốn theo anh xuống lầu đến nhà ăn không?"
Chử Điềm thoáng do dự rồi nói:
"Buổi tối có được không? Bây giờ em chẳng có chút sức lực nào cả."
Cô nói rất nghiêm túc, nhưng Từ Nghi lại cười. Anh ngồi xuống giường, chăm chú nhìn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn xinh xắn, đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của cô:
"Thể lực kém quá, anh thấy chiều nay nên đưa em đi huấn luyện chung với đám lính kia mới được."
Chử Điềm khẽ xí, cô đáp trả: "Còn không biết lỗi của ai à?"
Cô vừa nói vừa dùng chân cọ cọ vào eo anh, làm như ghét bỏ bờ eo rắn chắc của anh lắm, cố tình khiêu khích anh một hồi. Từ Nghi nhanh tay giữ chân cô lại, tránh để cô lại chọc anh nổi lửa.
"Muốn ăn đòn phải không?" - Anh giả vờ nhào đến.
Chử Điềm giật mình, vội vàng lui về sau. Nhưng vòng eo đã bị anh giữ chặt, cô hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cúi người, sau đó... hôn cô.
Khi đôi môi anh đặt lên trên đôi môi mềm mại của cô, Chử Điềm ngây dại trông chốc lát, rồi chủ động hé môi, đưa lưỡi ra liếm lên môi anh. Cô cảm thấy thân thể Từ Nghi bỗng nhiên hóa đá. Còn chưa kịp đắc ý thì chiếc lưỡi mềm mại đã bị anh cuốn đi. Cô thở gấp, mặt trận đã thất thủ. Nụ hôn nóng bỏng mơn man theo môi, cằm và cuối cùng lưu luyến bên chiếc cổ thiên nga của cô. Chử Điềm không chịu nổi khẽ ngẩng đầu lên, đường nét chiếc cằm duyên dáng vô cùng quyến rũ.
Cô rất thích cảm giác được anh ôm vào lòng thế này, nhưng cô cũng biết hiện tại cơ thể mình không chịu nổi Từ Nghi, nên đẩy anh ra:
"Không được."
Cô cọ cọ anh làm nũng theo thói quen, muốn bảo anh dừng lại. Nhưng Từ Nghi nào nghe thấy gì nữa, như vậy không khác gì châm dầu vào lửa. Anh giữ chân cô, không để cô cử động, khẽ cắn lên chiếc cổ trắng nõn của cô rồi mới từ từ dừng lại.
Ngoài trời cơn mưa rào vừa tạnh, thời tiết tháng Sáu chỉ hai mươi mốt hai mươi hai độ, vô cùng mát mẻ. Nhưng nhiệt độ trong phòng dường như tăng cao bất chợt, Chử Điềm được Từ Nghi ôm vào lòng, hơi thở vô cùng dồn dập. Từ Nghi cũng không dám trêu đùa cô nữa, anh vuốt lại mái tóc rối bời của cô, cất giọng trầm thấp:
"Anh xuống lầu trước."
Chử Điềm vô thức bật kêu “Hứ”, đưa mắt nhìn anh rời đi, mãi lâu sau lòng mới lắng lại.
Sau khi giải quyết mâu thuẫn, chuyện quan trọng nhất dĩ nhiên là... lên giường.
Là người đẹp Chử dụ dỗ chồng cô trước, cô chủ động hôn anh, nhưng chuyện phát triển về sau lại không không nằm trong sự khống chế của cô nữa. Cô tức tối, nhớ lại trước kia lúc Từ Nghi còn ở đơn vị cũ thường xuyên có người khen anh ôn hòa hiền lành. Nhưng khi ở trên giường, người này chẳng hề có phẩm chất đó, mà thể hiện rõ tính chất bá đạo tận trong cốt cách mình.
Cuối cùng lúc kết thúc cô đã hoàn toàn mất tri giác, mặc cho anh ôm mình tắm rửa qua loa, vừa trở về giường đã vùi vào gối ngủ say li bì.
Đương nhiên ngày hôm sau cô dậy không nổi, Từ Nghi ra ngoài tập thể dục, ăn sáng rồi dùng đồ giữ nhiệt mang bữa sáng về, đặt trong phòng gần hai giờ. Lúc anh tranh thủ thời gian trở về phòng xem, Chử Điềm vẫn chưa dậy. Cô vẫn vùi trong chăn nệm say giấc nồng.
Từ Nghi cởi thắt lưng vũ trang ra, đi đến trước giường, gọi cô thức dậy. Chử Điềm ậm ờ đáp lời nhưng không thấy nhúc nhích. Từ Nghi hết cách đành đưa tay cù vào eo cô. Đây là tử huyệt của Chử Điềm, chưa được bao lâu đã thấy cô giật bắn khỏi giường. Quả thật tựa như thiết bị phản ứng tự nhiên, mười lần chẳng sai.
Chử Điềm nhũn chân bước xuống giường, gần như đứng không vững, suýt nữa ngã xuống, may là Từ Nghi đỡ kịp cô. Chử Điềm giẫm đôi chân trần lên giày anh, vừa cử động cả người đã bủn rủn, nước mắt suýt rơi xuống. Có thể do quá lâu không làm chuyện này, cơ thể cô lại yếu ớt, cho nên khó tránh khỏi bị giày vò.
Nhưng Từ Nghi tuyệt đối không thoát khỏi liên quan. Cô không biết đàn ông khác thế nào, cô chỉ biết ông chồng cô bình thường nhìn ôn hòa, nhưng khi lên giường như trở thành một người khác, cứ như dồn hết tất cả sức lực để đối phó cô vậy.
Chử Điềm giận muốn cắn anh!
May là trước đó Từ Nghi đã đun nước để Chử Điềm có thể tắm nước nóng thư giãn. Tuy nhiên trong môi trường toàn đàn ông thế này, cô vẫn không có đủ cảm giác an toàn. Cho nên trong lúc tắm, cứ chốc chốc lại gọi Từ Nghi một tiếng, dặn dò anh đừng đi.
Từ Nghi đứng chờ bên ngoài, lẽ ra anh định đánh thức cô dậy rồi đi ngay đến thao trường xem huấn luyện. Nhưng cô gái này lệ thuộc vào anh vô cùng, khiến anh không thể nào bỏ cô lại như vậy, thậm chí còn loáng thoáng cảm thích thú vì điều ấy.
"Đừng vội." - Anh cười - "Anh không đi đâu, em cứ từ từ tắm đi."
Tắm rửa xong xuôi, Chử Điềm cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô đổi bộ quần áo thoải mái, ăn sáng xong cả người giống như được sống lại. Tuy nhiên giữa hai chân vẫn rất đau, nên cô không dám lộn xộn, ngoan ngoãn trở về ngồi trên giường.
Từ Nghi thu dọn chén bát gọn gàng, quay đầu lại hỏi cô:
"Buổi trưa có muốn theo anh xuống lầu đến nhà ăn không?"
Chử Điềm thoáng do dự rồi nói:
"Buổi tối có được không? Bây giờ em chẳng có chút sức lực nào cả."
Cô nói rất nghiêm túc, nhưng Từ Nghi lại cười. Anh ngồi xuống giường, chăm chú nhìn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn xinh xắn, đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của cô:
"Thể lực kém quá, anh thấy chiều nay nên đưa em đi huấn luyện chung với đám lính kia mới được."
Chử Điềm khẽ xí, cô đáp trả: "Còn không biết lỗi của ai à?"
Cô vừa nói vừa dùng chân cọ cọ vào eo anh, làm như ghét bỏ bờ eo rắn chắc của anh lắm, cố tình khiêu khích anh một hồi. Từ Nghi nhanh tay giữ chân cô lại, tránh để cô lại chọc anh nổi lửa.
"Muốn ăn đòn phải không?" - Anh giả vờ nhào đến.
Chử Điềm giật mình, vội vàng lui về sau. Nhưng vòng eo đã bị anh giữ chặt, cô hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cúi người, sau đó... hôn cô.
Khi đôi môi anh đặt lên trên đôi môi mềm mại của cô, Chử Điềm ngây dại trông chốc lát, rồi chủ động hé môi, đưa lưỡi ra liếm lên môi anh. Cô cảm thấy thân thể Từ Nghi bỗng nhiên hóa đá. Còn chưa kịp đắc ý thì chiếc lưỡi mềm mại đã bị anh cuốn đi. Cô thở gấp, mặt trận đã thất thủ. Nụ hôn nóng bỏng mơn man theo môi, cằm và cuối cùng lưu luyến bên chiếc cổ thiên nga của cô. Chử Điềm không chịu nổi khẽ ngẩng đầu lên, đường nét chiếc cằm duyên dáng vô cùng quyến rũ.
Cô rất thích cảm giác được anh ôm vào lòng thế này, nhưng cô cũng biết hiện tại cơ thể mình không chịu nổi Từ Nghi, nên đẩy anh ra:
"Không được."
Cô cọ cọ anh làm nũng theo thói quen, muốn bảo anh dừng lại. Nhưng Từ Nghi nào nghe thấy gì nữa, như vậy không khác gì châm dầu vào lửa. Anh giữ chân cô, không để cô cử động, khẽ cắn lên chiếc cổ trắng nõn của cô rồi mới từ từ dừng lại.
Ngoài trời cơn mưa rào vừa tạnh, thời tiết tháng Sáu chỉ hai mươi mốt hai mươi hai độ, vô cùng mát mẻ. Nhưng nhiệt độ trong phòng dường như tăng cao bất chợt, Chử Điềm được Từ Nghi ôm vào lòng, hơi thở vô cùng dồn dập. Từ Nghi cũng không dám trêu đùa cô nữa, anh vuốt lại mái tóc rối bời của cô, cất giọng trầm thấp:
"Anh xuống lầu trước."
Chử Điềm vô thức bật kêu “Hứ”, đưa mắt nhìn anh rời đi, mãi lâu sau lòng mới lắng lại.