Hai người lái xe xuất phát từ cổng khu nhà, đi một mạch thẳng về phía đông, lái vào Đông Giao, gần khu công nghệ cao nơi Chử Điềm làm việc. Chử Điềm ngồi bên cạnh càng tò mò:
“Rốt cuộc là chỗ nào vậy? Rất gần chỗ làm của em.”
Từ Nghi im lặng, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô, bảo cô kiên nhẫn một chút. Cuối cùng xe dừng ở cổng một khu nhà, sau khi xe dừng hẳn, Từ Nghi bảo cô xuống xe.
Chử Điềm bất ngờ “À” một tiếng:
“Đến rồi sao?”
Cô nghĩ thầm đây là khu quản lý quân sự gì nhỉ? Nơi này chẳng hề vắng vẻ, vị trí không đủ cơ mật, kém xa nơi cô từng đến. Xuống xe, Chử Điềm đứng bên ngoài đánh giá sơ lược bố cục ‘khu quản lý quân sự’ này, phát hiện nó giống khu nhà bình thường y như đúc. Cô thoáng nhớ ra, quay đầu hỏi Từ Nghi:
“Đây là khu gia thuộc sao?”
“Khu gia thuộc của sư đoàn A, thuộc quyền sở hữu của trung đoàn thiết giáp.” Từ Nghi thoáng cười khẽ, nắm tay cô.
“Đi theo anh.”
Sau khi được lính gác cổng kiểm tra giấy chứng nhận, Từ Nghi dẫn Chử Điềm vào cổng khu gia thuộc. Suốt quãng đường đi mắt Từ Nghi luôn nhìn thẳng, nhưng Chử Điềm không nhịn được ngắm nghía khắp nơi, thỉnh thoảng còn khẽ kêu lên một tiếng.
Nơi này đúng là đầy đủ tiện nghi, có bãi đỗ xe, câu lạc bộ, sân bóng rổ, nơi tiếp khách, trạm y tế, vườn hoa và nhà trẻ. Lại còn có nhà trẻ nữa kia đấy! Nơi này suy nghĩ quá chu đáo mà! Chử Điềm nhìn hết tất cả, vừa ao ước vừa nuối tiếc. Nếu như chồng cô còn ở trung đoàn này, vậy cô có thể ở khu cư xá lớn như thế này rồi, chứ không phải như hiện tại…Tuy Từ Nghi chưa nói, nhưng cô cũng đã đoán được, họ chỉ có thể đến đây thăm một vị chiến hữu hoặc là lãnh đạo thôi.
Quả nhiên sau khi hai người đi đến tầng năm ở khu thứ hai đếm ngược trong khu gia thuộc, Từ Nghi gõ cửa nhẹ một ngôi nhà. Cửa nhanh chóng mở ra từ bên trong, một người đàn ông trung niên vẻ mặt hòa nhã ló đầu ra, nhìn thấy Từ Nghi thì hơi nghi ngờ:
“Cậu là?”
Từ Nghi đưa tay:
“Chào anh, trưởng khoa Giả, tôi là Từ Nghi.”
“Ơ, cậu chính là Từ Nghi” – trưởng khoa Giả cười bắt tay – “Tôi biết cậu, khoảng thời gian trước Cố Hoài Việt đã nói với tôi tình hình của cậu rồi. Đúng lúc trong khu còn trống, tôi liền sắp xếp cho cậu trước một căn.”
“Phiền anh quá ạ.”
“Đừng nói vậy, đến lấy chìa khóa à?Cậu chờ chút” – trưởng khoa Giả giũ giũ áo khoác quân đội trên người, tìm trong nhà chốc lát rồi cầm một xâu chìa khóa đưa đến – “Đây, bây giờ cậu có thể đi xem nhà trước. Số nhà nằm trên chìa khóa, trở lại rồi hoàn thành thủ tục sau, dù sao cậu cũng không vào ở gấp.”
Từ Nghi nhận lấy, cầm trong tay.
“Cảm ơn anh, trưởng khoa Giả.”
Trưởng khoa Giả cười tít mắt xua xua tay. Chử Điềm vốn đang thở hổn hển bên cạnh đã bình phục lại, khí oxy không đầy đủ, đầu óc có chút hôn mê. Sau khi đợi trưởng khoa Giả đóng cửa lại, rốt cuộc cô cũng phát hiện có điều không đúng lắm, vừa xuống lầu vừa kéo áo Từ Nghi hỏi:
“Chìa khóa gì? Nhà gì vậy?”
Từ Nghi dừng bước, quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, khóe môi khẽ cong. Anh kéo tay Chử Điềm qua, đặt chìa khóa vào lòng bàn tay cô.
“Chìa khóa của chúng ta, nhà của chúng ta.”
Chử Điềm hoàn toàn ngây dại, trợn to hai mắt nhìn anh.
“Không phải…anh mới vừa nói đây là khu gia thuộc của trung đoàn thiết giáp…Không phải…” – Chử Điềm nói không mạch lạc cho lắm – “Không phải anh không còn ở trung đoàn thiết giáp sao?”
“Em nghe thế nào vậy hả?” – Từ Nghi mỉm cười – “Anh nói đây là khu gia thuốc của sư đoàn A nơi trung đoàn thiết giáp sở thuộc, nhưng khu nhà thuộc sư đoàn.”
Chử Điềm ngẫm nghĩ:
“Có gì khác nhau sao?”
“Cho nên tất cả các sĩ quan làm việc tại đơn vị trực thuộc sơ đoàn A đều đủ tư cách xin nhà ở nơi đây.”
“Nhưng anh không phải…”
Từ Nghi hít sâu một hơi giải thích:
“Anh được điều đi nơi khác, điều đến đơn vị trực thuộc sơ đoàn A rồi.”
“…”
Ánh mắt Chử Điềm nhìn anh rất ngốc nghếch. Từ Nghi hơi bất đắc sĩ. Anh đã nói đến nước này nhưng sao cô vẫn chưa hiểu nhỉ? Anh cau mày lại, đang suy nghĩ làm sao giải thích rõ với cô thì Chử Điềm bỗng hoảng hốt kêu lên, cả người nhào vào người anh, ôm lấy anh bằng cả tay lẫn chân.
“Ông xã!” – cánh tay cô ôm anh hơi run – “Em không thể tin được!”
Thật đúng là … khó trêu chọc mà. Từ Nghi nhẹ vỗ lưng cô hỏi:
“Không tin tưởng anh vậy sao?”
“Không phải.” – cô cọ vào vai anh, lắc đầu liên tục – “Em còn tưởng rằng … anh lại bị điều đến nơi khác, không ngờ anh được điều trực tiếp đến nơi trực thuộc sư bộ, càng không ngờ chúng ta còn có nhà.”
Cô đang nói bất chợt ngẩng đầu, mắt tỏa sáng nhìn anh.
“Từ Nghi, em thật sự yêu anh chết đi được!”
Niềm vui mừng đến quá đột ngột, cô giống như có chút khó chống đỡ. Dường như Từ Nghi cũng bị tâm trạng của cô lây nhiễm, vẻ mặt nhu hòa, suýt chút nữa đã không chú ý đến mình đang ở đâu mà muốn hôn cô một cái. Tuy nhiên, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa, có người muốn xuống lầu. Anh nhanh chóng khôi phục lại lý trí, thả cô xuống:
“Đi, đi xem nhà thôi.”
Hai người lái xe xuất phát từ cổng khu nhà, đi một mạch thẳng về phía đông, lái vào Đông Giao, gần khu công nghệ cao nơi Chử Điềm làm việc. Chử Điềm ngồi bên cạnh càng tò mò:
“Rốt cuộc là chỗ nào vậy? Rất gần chỗ làm của em.”
Từ Nghi im lặng, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô, bảo cô kiên nhẫn một chút. Cuối cùng xe dừng ở cổng một khu nhà, sau khi xe dừng hẳn, Từ Nghi bảo cô xuống xe.
Chử Điềm bất ngờ “À” một tiếng:
“Đến rồi sao?”
Cô nghĩ thầm đây là khu quản lý quân sự gì nhỉ? Nơi này chẳng hề vắng vẻ, vị trí không đủ cơ mật, kém xa nơi cô từng đến. Xuống xe, Chử Điềm đứng bên ngoài đánh giá sơ lược bố cục ‘khu quản lý quân sự’ này, phát hiện nó giống khu nhà bình thường y như đúc. Cô thoáng nhớ ra, quay đầu hỏi Từ Nghi:
“Đây là khu gia thuộc sao?”
“Khu gia thuộc của sư đoàn A, thuộc quyền sở hữu của trung đoàn thiết giáp.” Từ Nghi thoáng cười khẽ, nắm tay cô.
“Đi theo anh.”
Sau khi được lính gác cổng kiểm tra giấy chứng nhận, Từ Nghi dẫn Chử Điềm vào cổng khu gia thuộc. Suốt quãng đường đi mắt Từ Nghi luôn nhìn thẳng, nhưng Chử Điềm không nhịn được ngắm nghía khắp nơi, thỉnh thoảng còn khẽ kêu lên một tiếng.
Nơi này đúng là đầy đủ tiện nghi, có bãi đỗ xe, câu lạc bộ, sân bóng rổ, nơi tiếp khách, trạm y tế, vườn hoa và nhà trẻ. Lại còn có nhà trẻ nữa kia đấy! Nơi này suy nghĩ quá chu đáo mà! Chử Điềm nhìn hết tất cả, vừa ao ước vừa nuối tiếc. Nếu như chồng cô còn ở trung đoàn này, vậy cô có thể ở khu cư xá lớn như thế này rồi, chứ không phải như hiện tại…Tuy Từ Nghi chưa nói, nhưng cô cũng đã đoán được, họ chỉ có thể đến đây thăm một vị chiến hữu hoặc là lãnh đạo thôi.
Quả nhiên sau khi hai người đi đến tầng năm ở khu thứ hai đếm ngược trong khu gia thuộc, Từ Nghi gõ cửa nhẹ một ngôi nhà. Cửa nhanh chóng mở ra từ bên trong, một người đàn ông trung niên vẻ mặt hòa nhã ló đầu ra, nhìn thấy Từ Nghi thì hơi nghi ngờ:
“Cậu là?”
Từ Nghi đưa tay:
“Chào anh, trưởng khoa Giả, tôi là Từ Nghi.”
“Ơ, cậu chính là Từ Nghi” – trưởng khoa Giả cười bắt tay – “Tôi biết cậu, khoảng thời gian trước Cố Hoài Việt đã nói với tôi tình hình của cậu rồi. Đúng lúc trong khu còn trống, tôi liền sắp xếp cho cậu trước một căn.”
“Phiền anh quá ạ.”
“Đừng nói vậy, đến lấy chìa khóa à?Cậu chờ chút” – trưởng khoa Giả giũ giũ áo khoác quân đội trên người, tìm trong nhà chốc lát rồi cầm một xâu chìa khóa đưa đến – “Đây, bây giờ cậu có thể đi xem nhà trước. Số nhà nằm trên chìa khóa, trở lại rồi hoàn thành thủ tục sau, dù sao cậu cũng không vào ở gấp.”
Từ Nghi nhận lấy, cầm trong tay.
“Cảm ơn anh, trưởng khoa Giả.”
Trưởng khoa Giả cười tít mắt xua xua tay. Chử Điềm vốn đang thở hổn hển bên cạnh đã bình phục lại, khí oxy không đầy đủ, đầu óc có chút hôn mê. Sau khi đợi trưởng khoa Giả đóng cửa lại, rốt cuộc cô cũng phát hiện có điều không đúng lắm, vừa xuống lầu vừa kéo áo Từ Nghi hỏi:
“Chìa khóa gì? Nhà gì vậy?”
Từ Nghi dừng bước, quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, khóe môi khẽ cong. Anh kéo tay Chử Điềm qua, đặt chìa khóa vào lòng bàn tay cô.
“Chìa khóa của chúng ta, nhà của chúng ta.”
Chử Điềm hoàn toàn ngây dại, trợn to hai mắt nhìn anh.
“Không phải…anh mới vừa nói đây là khu gia thuộc của trung đoàn thiết giáp…Không phải…” – Chử Điềm nói không mạch lạc cho lắm – “Không phải anh không còn ở trung đoàn thiết giáp sao?”
“Em nghe thế nào vậy hả?” – Từ Nghi mỉm cười – “Anh nói đây là khu gia thuốc của sư đoàn A nơi trung đoàn thiết giáp sở thuộc, nhưng khu nhà thuộc sư đoàn.”
Chử Điềm ngẫm nghĩ:
“Có gì khác nhau sao?”
“Cho nên tất cả các sĩ quan làm việc tại đơn vị trực thuộc sơ đoàn A đều đủ tư cách xin nhà ở nơi đây.”
“Nhưng anh không phải…”
Từ Nghi hít sâu một hơi giải thích:
“Anh được điều đi nơi khác, điều đến đơn vị trực thuộc sơ đoàn A rồi.”
“…”
Ánh mắt Chử Điềm nhìn anh rất ngốc nghếch. Từ Nghi hơi bất đắc sĩ. Anh đã nói đến nước này nhưng sao cô vẫn chưa hiểu nhỉ? Anh cau mày lại, đang suy nghĩ làm sao giải thích rõ với cô thì Chử Điềm bỗng hoảng hốt kêu lên, cả người nhào vào người anh, ôm lấy anh bằng cả tay lẫn chân.
“Ông xã!” – cánh tay cô ôm anh hơi run – “Em không thể tin được!”
Thật đúng là … khó trêu chọc mà. Từ Nghi nhẹ vỗ lưng cô hỏi:
“Không tin tưởng anh vậy sao?”
“Không phải.” – cô cọ vào vai anh, lắc đầu liên tục – “Em còn tưởng rằng … anh lại bị điều đến nơi khác, không ngờ anh được điều trực tiếp đến nơi trực thuộc sư bộ, càng không ngờ chúng ta còn có nhà.”
Cô đang nói bất chợt ngẩng đầu, mắt tỏa sáng nhìn anh.
“Từ Nghi, em thật sự yêu anh chết đi được!”
Niềm vui mừng đến quá đột ngột, cô giống như có chút khó chống đỡ. Dường như Từ Nghi cũng bị tâm trạng của cô lây nhiễm, vẻ mặt nhu hòa, suýt chút nữa đã không chú ý đến mình đang ở đâu mà muốn hôn cô một cái. Tuy nhiên, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa, có người muốn xuống lầu. Anh nhanh chóng khôi phục lại lý trí, thả cô xuống:
“Đi, đi xem nhà thôi.”