Anh bước nhanh vào bếp, phát hiện bếp ga bật nhỏ, cháo đun trong nồi ngọc trai đã khê một nửa. Từ Nghi vội vàng tắt bếp, quay đầu lại tìm Chử Điềm.
Cửa phòng ngủ khép hờ, anh đẩy cửa bước vào thấy Chử Điềm đang ngồi trước tủ áo, ngăn kéo cuối cùng để vớ bị kéo ra ngoài, mà cô đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào đống vớ đến thẫn thờ. Từ Nghi khẽ khom lưng, vỗ vào ót cô.
“Sao lại ngồi đờ đẫn ở đây, cháo em nấu trong bếp khê hết cả rồi.”
Dường như Chử Điềm bị tiếng nói của anh làm hoảng sợ, hốt hoảng quay đầu lại nhìn anh, kết quả không cẩn thận đầy ngăn kéo trở lại, kẹp trúng vào tay cô. Cô bị đau đến hít khẽ, Chử Điềm vội vàng rút tay ra, nhưng vẫn đau đến nhăn mặt.
Từ Nghi nhíu mày, từng thấy người ngốc nhưng chưa thấy ai ngốc hơn vợ anh. Cháo khê không nói, còn tự kẹp trúng đầu ngón tay mình. Anh khuỵu gối xuống, nắm ngón tay cô lên thổi khẽ, lại giữ trong lòng bàn tay.
“Hôm nay sao vậy? Mất hết hồn vía.”
Không có gì.”
Chử Điềm lẩm bẩm nói. Lời này Từ Nghi chắc chắn không tin, nhưng cô không muốn nói, anh cũng không miễn cưỡng.
“Cháo khê rồi, phải nấu cơm lần nữa, em muốn ăn gì?”
“Em không đói.” – Cô thuận miệng đáp, vừa ngẩng đầu đã thấy Từ Nghi nhìn cô chằm chằm liền sửa lời – “Nấu đại món gì cũng được, em không kén chọn.”
Từ Nghi nựng mặt cô, dìu cô đứng dậy, cởi áo khoác ra rồi đi vào bếp. Nhìn bóng dáng bận rộn của Từ Nghi, nhìn lại đầu ngón tay bị kẹp đỏ ửng của mình, Chử Điềm có chút ủ rủ.
Ăn tối xong, Chử Điềm chủ động đòi rửa bát nhưng bị Từ Nghi cự tuyệt. Anh sợ cô lơ mơ không chú ý là sẽ làm vỡ hết bát đĩa. Chử Điềm thẹn quá thành giận:
“Em nào có ngốc như vậy!”
“Em không ngốc, là tay và não không nhịp nhàng cho lắm, tay luôn nhanh hơn đầu óc một bước.”
Đây còn không phải là nói cô ngốc à?! Chử Điềm nổi giận, ôm eo Từ Nghi từ phía sau, ra sức dụi. Từ Nghi bị cô náo loạn, hết cách, tay đầy nước rửa chén nên không thể đụng vào cô, đành phải cúi đầu hôn một cái lên má cô.
“Để anh rửa chén xong trước đã được không?”
“Không được.”
Chử Điềm tiến vào lồng ngực anh, ngập ngừng nói. Anh không nhịn cười được, lúc đang nghĩ cách làm sao dụ dỗ cô buông tay thì điện thoại di động của cô vang lên. Từ Nghi thừa cơ chuyển hướng:
“Nhanh đi nghe điện thoại đi.”
Chử Điềm dẩu môi, buông anh ra. Cú điện thoại đến từ Chử Đông mai, bà biết tin Triệu Tiểu Tinh mang thai. Chử Điềm hơi giật mình, cô thật sự không ngờ cô út lại biết tin kia nhanh như vậy. Chử Đông Mai khóc lóc than thở trong điện thoại hỏi cô làm thế nào, Chử Điềm chỉ cảm thấy hiện tại đầu óc rối như tơ vò.
Khi Chử Điềm cúp điện thoại, CHử Đông Mai vẫn còn mắng giận cô vì hèn yếu. Nghe tiếng tít tít ngắn ngủi truyền đến từ ống nghe, cảm xúc vừa chuyển biến tốt hơn chút của cô lại rơi xuống đáy vực, thất thần nhìn xuyên qua cửa sổ ban công ra ngoài.
Từ Nghi thu dọn xong trở ra phòng khách liền phát hiện Chử Điềm đang ngẩn ngơ ngồi khoanh chân trên ghế salon. Anh đi đến, đụng nhẹ vào cô, hỏi:
“Ai gọi đến thế?”
“Cô út.” – Chử Điềm nói – “Cô út của em.”
Lúc trước khi ở Tứ Xuyên, Từ Nghi từng gặp mặt Chử Đông Mai một lần, nên Chử Điềm vừa nhắc đến anh đã nhớ ra.
“Cô út nói gì vậy?”
“Không nói gì cả.”
Chử Điềm nói, rồi quay mặt đi. Từ Nghi cảm thấy lạ, hỏi lại lần nữa:
“Không nói gì sao em lại không dám nhìn anh?”
Chử Điềm không lên tiếng cũng không nhúc nhích. Từ Nghi không khỏi bất giác cao giọng:
“Điềm Điềm, quay đầu lại.”
Chử Điềm cảm thấy anh quản nhiều quá, mất bình tĩnh hất tay anh ra:
“Ôi, anh có phiền không hả?”
Bạn Từ nào đó mới vừa rồi còn bị vợ quấn lấy náo loạn, bây giờ ngờ ngợ rằng mới chút xíu thôi mà mình đã bị ghét bỏ. Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi:
“Em…gặp phải chuyện gì sao?”
Chử Điềm sao có thể không biết xấu hổ mà kể chuyện hư hỏng này của Chử Ngật Sơn cho Từ Nghi nghe chứ, cô giả bộ tức giận nói:
“Không có chuyện gì hết, em muốn một mình ngồi yên tĩnh trog chốc lát thôi.”
Từ Nghi bị cô chọc cười, sống chung đã lâu anh cũng hiểu Chử ĐIềm. Bình thường cô gái trông tràn trề sức sống, trong sáng động lòng người, có gì phiền lòng đều hiện hết lên mặt, hoàn toàn không giấu được. Lúc này nếu người bên cạnh dám hỏi nhiều mấy câu, chắc chắn cô sẽ biến thành quả pháo đã châm lửa.
“Cũng được, muốn ngồi thì ngồi đi, nếu chân bị tê thì thả xuống nghỉ một lát.”
Từ Nghi nói nghiêm túc lại như bâng quơ, nhưng Chử Điềm vừa nghe cũng biết anh đang true chọc cô, căn bản không nhịn được, quay đầu lại bắt đầu cào anh. Từ Nghi không nhịn được bật cười, mặc cho cô náo loạn trong chốc lát mới ôm hờ lấy cô, giọng nói còn ẩn chứa nét cười:
“Vậy em bảo anh phải làm sao? Hỏi em làm sao thì em không chịu nói.” – Anh vén mái tóc dài hơi rối của cô, nhìn thẳng vào mắt cô – “Cào cũng cào rồi, bây giờ có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Thực ra Chử Điềm cũng rất muốn tìm niềm an ủi từ Từ Nghi, nhưng sự thật này quá khó để mở miệng. Nhìn nhau trong chốc lát, không thắng được sự kiên trì trong mắt anh, Chử Điềm có chút chán nản nghiêng đầu lên bả vai anh, buồn bã nói:
“Sau khi ba em ly hôn với mẹ em lại kết hôn với người phụ nữ khác, anh biết chuyện này không? Hiện tại người phụ nữ kia mang thai, xem ra chắc hẳn sắp sinh rồi, bụng rất lớn.”
Hóa ra là vì chuyện này. Từ Nghi do dự một lát rồi nói:
“Hai người họ kết hôn được một khoảng thời gian rồi, nên mang thai sinh con cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Nhưng ả đàn bà kia ngay từ đầu đã làm kẻ thứ ba thì sẽ làm kẻ thứ ba cả đời, lẽ nào cầm được giấy đăng ký kết hôn thì thật sự xem mình là vợ chính ư? Quang minh chính đại sinh con hả?”
Chử Điềm vô cùng tức giận nói. Dĩ nhiên Từ Nghi hiểu tâm trạng của Chử Điềm, nhưng dù sao bây giờ hai người kia cũng là vợ chồng hợp pháp, sinh con là chuyện hiển nhiên, họ có lập trường gì để phản đối chứ. Chỉ sợ là Chử Điềm cũng hiểu lý lẽ này, tâm trạng mới buồn khổ đến thế. Suy nghĩ một lát, Từ Nghi nói:
“Điềm Điềm, chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Dù em khó chấp nhận thế nào đi nữa, đứa bé kia cũng là con của ba và Triệu Tiểu Tinh, chúng ta không có quyền can thiệp, hiểu không?”
Hưởng sự giáo dục nghiêm khắc nhiều năm, Từ Nghi vẫn không thể gọi Triệu Tiểu Tinh là ‘ả đàn bà kia’ như Chử Điềm. Từng câu nói của Từ Nghi đều có lý, Chử Điềm không thể nào phản bác.
Nhưng trong lòng cảm thấy bức bối một cách khó hiểu, một hòi lâu, cô thốt ra một câu:
“Cái loại đàn bà hư hỏng như ả, ai biết được đứa bé mang trong bụng có phải là của ông ta hay không?”
Từ Nghi chỉ xem như cô đang giận dỗi thôi, nhưng Chử Điềm nói xong câu đó, đầu óc lại đột nhiên tỉnh táo. Cô nhìn Từ Nghi nói:
“Nói không chừng thật sự có khả năng này.”
Vẻ mặt Từ Nghi nghiêm túc lại: “Đừng đoán mò, lời này không thể nói lung tung.”
Dĩ nhiên Chử Điềm biết không thể vô duyên vô cớ đổ oan cho một người, cô nhớ đến người đi tới bệnh viện cùng Triệu Tiểu Tinh mà cô nhìn thấy lúc sáng nay. Trước đó ở trong xe cô không thấy rõ, về sau xuống xe lại kinh ngạc chuyện Triệu Tiểu Tinh có thai, lúc này đầu óc tỉnh táo một chút mới nhớ đến người kia. Đó là một người đàn ông, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng cô vẫn thấy rõ người đó có thân hình cao lớn. Người này tuyệt đối không phải là Chử Ngật Sơn bởi vì ông ta bình sinh hận nhất là vóc dáng mập lùn của mình.
Người đàn ông kia và Triệu Tiểu Tinh có mối quan hệ thế nào? Tại sao phải đi với ả đến bệnh viện? Còn nói cười nữa chứ? Chử Điềm càng cảm thấy chuyện này khả nghi, cô nhìn Từ Nghi, cầm điện thoại lên, chạy ra ban công chuẩn bị gọi cho Chử Đông Mai.
Nhìn bóng lưng Chử Điềm, lòng Từ Nghi chùng xuống. Anh mơ hồ cảm thấy không thể để Chử Điềm xen vào chuyện này, nếu không, với tính cách của cô thì vô cùng có khả năng sẽ xảy ra chuyện.
*
Chử Điềm dự định gặp mặt Triệu Tiểu Tinh một lần. Lúc ra quyết định này, tâm trạng cô có chút mâu thuẫn. Thật ra cô đã sớm hết hi vọng về Chử Ngật Sơn rồi, cũng âm thầm quyết định bất cứ chuyện gì của ông ta đều không liên quan đến mình. Đồng thời cô cũng vô cùng đồng ý lời Từ Nghi nói, họ không có lập trường lo liệu chuyện này. Lý lẽ còn ở đó, tất cả mọi chuyện cũng rõ ràng, nhưng vừa nghĩ đến lòng cô vẫn có chút ghê tởm.
Tuy nhiên, khó chịu vẫn hoàn khó chịu. Ngày hôm qua, sau khi trở về từ bênh viện, thời gian hơn nửa ngày đã cho cô suy nghĩ rõ ràng. Chuyện đã xảy ra, dù thế nào đi nữa cô cũng không ngăn cản được, trừ khi đứa bé kia không phải của Chử Ngật Sơn.
Lúc trước, Chử Điềm không thể nào dám tưởng tượng đến khả năng này. Trong mắt cô, Chử Ngật Sơn tốt với Triệu Tiểu Tinh đến mức gần như muốn gì được đó, ra tay hào phóng, ông ta chiều chuộng ả đàn bà này quả thật như một người khác vậy. Vả lại tuy vóc dáng Chử Ngật Sơn không được xem là cao lớn khôi ngô, nhưng khuôn mặt đoan chính, nhất là đôi mắt, được tôi luyện qua thương trường nhiều năm, trở nên thâm thúy sắc sảo, điểm tô cho con người ấy cảm giác đầy nghị lực. Nếu phải nói thì khuyết điểm duy nhất của ông ta chính là lớn tuổi một chút.
Chử Điềm nhớ kỹ lại người đàn ông đi cùng Triệu Tiểu Tinh cô thấy ngày hôm qua, chỉ nhìn từ cách ăn mặc và bóng lưng, quả thật gã trẻ hơn Chử Ngật Sơn rất nhiều. Mà nhìn từ cách cư xử của hai người, cả quãng đường vừa nói vừa cười, còn đi theo khám thai, tuyệt đối không giống mới quen. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Chử Điềm càng nghi ngờ nhiều thêm. Có điều từ trước đến giờ cô không giỏi phỏng đoán người khác theo chiều hướng ác ý, nên nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn có ý định gặp mặt Triệu Tiểu Tinh trước đã.
Ngoài dự tính của Chử Điềm, lúc cô còn đang rối rắm phải nói chuyện gì với Triệu Tiểu Tinh thì ngược lại ả đàn bà này đã gọi điện thoại trước cho cô. Cô chưa bao giờ lưu lại số điện thoại của ả, nhưng nhìn thấy dãy số nhấp nháy trên màn hình, cô vẫn nhận ran gay. Cô bặm môi, nhấn nút nghe.
“Ơ! Bắt máy thật à?” – tiếng nói yêu kiều của Triệu Tiểu Tinh xuyên qua ống nghe truyền đến rõ ràng – “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không nhận điện thoại của tôi chứ.”
“Cô có chuyện gì?”
Chử Điềm lười nói nhiều với ả.
“Không có gì. Muốn nói bây giờ tôi đang ở thành phố B, nếu có rảnh thì chúng ta gặp mặt nhau, thế nào?”
“Vì sao tôi phải gặp cô?”
Cũng không phải giả vờ giả vịt, Chử Điềm thật sự tò mò vì sao ả chủ động đề nghị muốn gặp mặt cô. Triệu Tiểu Tinh cười nhạo:
“Đừng đùa, không phải Chử Đông Mai đã chạy đến chỗ cô cáo trạng hay sao? Tôi không tin bây giờ cô còn chưa biết ông ta đã mua nhà cho tôi ở thành phố B.”
“Tôi biết thì sao? Cô gặp mặt tôi lẽ nào chỉ bởi chút chuyện này?” – Chử Điềm cảm thấy buồn cười. Thực ra cô cũng chẳng xem trọng căn nhà kia, hơi nghiêng người, cô nhìn ra ngoài cửa sổ nói – “Ông ta có tiền, ông ta muốn mua cho cô cái gì chẳng hề liên quan gì đến tôi cả.”
“Tôi biết cô sẽ không quan tâm mà.” – Triệu Tiểu Tinh cười khẩy, lại nói tiếp –
“Cho nên tôi tìm cô dĩ nhiên là bởi vì còn có chuyện khác.”
E rằng là chuyện đứa con rồi đây. Đặt vào trước kia, sợ là Chử Điềm đã lập tức cúp điện thoại rồi, nhưng lần này không được. Thế nhưng cô cũng không nhanh chóng nhận lời, im lặng chừng một phút, cô hỏi:
“Gặp mặt ở đâu?”
“Lát nữa tôi nhắn địa chỉ cho cô.”
Triệu Tiểu Tinh nhẹ giọng đáp lại. Cúp điện thoại không bao lâu, tin nhắn của Triệu Tiểu Tinh liền gửi tới, cô ta chọn địa điểm gặp mặt ở một tiệm cà phê gần khu cô ta ở hiện tại. Nhìn địa chỉ này, Chử Điềm không nhịn được cười lạnh.
Nếu là người khác, có lẽ cô sẽ suy nghĩ là vì bụng to, không tiện đi lại nên mới chọn chỗ gần nhà. Nhưng cô chắc chắn có lý do nghi ngờ Triệu Tiểu Tinh làm vậy vì muốn khoe khoang căn nhà mới mua kia.
Sửa soạn qua loa, Chử Điềm ra ngoài. Cô bắt một chiếc xe, lúc vừa mới ngồi lên xe, Từ Nghi gọi điện đến. Chử Điềm hơi do dự nhưng vẫn nghe. Ở đầu bên kia điện thoại, giọng Từ Nghi hơi khàn , chắc hẳn do huấn luyện quá mệt mỏi, anh nói tối nay sẽ về nhà sớm, hỏi cô muốn ăn gì.
Bởi vì trong lòng Chử Điềm có việc nên trả lời hơi lơ là. Từ Nghi nghe ra được liền hỏi cô:
“Em đang ở đâu? Đi ra ngoài à?”
Chử Điềm “À”, trả lời ậm ờ:
“Em ra ngoài một chuyến, gặp một người, có lẽ tối nay em sẽ về nhà hơi trễ một chút.”
Tuy nhiên Từ Nghi lại là một người rất thông minh, liền hỏi thẳng:
“Em đi gặp ai? Triệu Tiểu Tinh hả?”
Chử Điềm không lừa được anh, liền dứt khoát đáp:
“Đúng vậy, chính là ả.”
“Chử Điềm, em…”
Từ Nghi có phần không biết phải làm sao, kêu tên cô nhưng lại không biết phải nói gì mới tốt. Chử Điềm cũng biết anh nghĩ thế nào, nhỏ giọng giải thích cho mình:
“Em không muốn làm gì cả, đi gặp ả một lần, hơn nữa còn do ả gọi điện thoại tìm em trước mà. Được rồi, anh yên tâm đi, không có việc gì đâu.”