“Đừng gõ nữa!” - tiếng nói thẹn quá thành giận vang lên bên trong, chỉ chốt lát sau, Từ Nghi lại nghe thấy cô cất tiếng ảo não nói - “Vòi nước hư, nước chảy hết ra ngoài rồi.”
Thoáng im lặng, Từ Nghi quay người trở lại phòng khách, lục lọi ngăn kéo tìm dụng cụ khoá van nước, sau đó anh mới gõ nhẹ cửa:
“Mở cửa ra, để anh sửa.”
Đợi gần năm phút, cửa mở ra từ bên trong, hơn nửa người Chử Điềm ướt đẫm nước, áo dán sát trên người, dáng vẻ vô cùng thảm hại. Cô cúi đầu, Từ Nghi không thấy rõ nét mặt cô, chỉ có thể cảm thấy thân thể cô loáng thoáng run rẩy.
“Đi thay quần áo đi.”
Anh nói, theo bản năng muốn chạm vào cô, lại bị Chử Điềm tránh né. Cổ họng nghẹn ứ, Từ Nghi rút tay lại, nghiêng người nhường lối cho cô. Không đến hai mươi phút, Từ Nghi đã sửa xong vòi nước. Hơn phân nửa quần áo anh cũng dính nước, khiến hơi ấm trên người anh không còn nữa. Từ Nghi chẳng hề để ý đến, vặn vòi nước, thử vòi nước mới. Nghe tiếng nước chảy ào ào, anh tiện tay chà nhẹ mái tóc húi cua của mình, lau nước đi, vừa lơ đãng ngẩng đầu đã nhìn thấy Chử Điềm đứng ở phía sau qua gương, đang yên lặng nhìn anh chăm chú.
Từ Nghi sửng sốt, phát hiện trên người cô vẫn mặc chiếc áo len sũng nước kia, mái tóc ướt đẫm buông xoã sau lưng, ánh mắt nhìn anh thẳng tắp và bình tĩnh, hoàn toàn không giống lúc trước. Từ Nghi mới vừa cảm thấy không ổn liền nghe Chử Điềm cất lời hỏi anh:
“Sao anh tìm được em?”
Từ Nghi thu lại ánh mắt, vặn chặt vòi nước, lấy chiếc khăn lông khô ráo trên kệ xuống, đưa đến trước mặt Chử Điềm:
“Lau khô tóc đi, anh đưa em về, về nhà hẵng nói.”
“Anh không trả lời câu hỏi của em thì em không theo anh về.”
Giây phút này, trong mắt Chử Điềm tràn ngập sự kiên trì và cố chấp. Giằng co vài phút, Từ Nghi chịu thua.
“Anh gọi điện thoại cho em, sau đó thấy mảnh vỡ trong thùng rác mới biết em ném vỡ điện thoại di động rồi. Gọi điện thoại cho em không được, lại gọi cho cô út và trong nhà, họ đều không biết em ở đâu. Cho nên anh liền nghĩ đến Tiếu Tiếu.”
Chử Điềm phát hiện một sự thật khá đáng buồn. Làm một người ngoại tỉnh, cô chỉ quen vài người ở thành phố B, chỉ có vài nơi để đi như vậy. Anh muốn tìm cô, đúng là không tốn chút sức lực nào.
Đúng, cũng có lẽ là trong tiềm thức cô không hề muốn hoàn toàn trốn tránh không gặp anh. Mấy ngày qua cô buồn bực là sự thật, nhưng chuyện còn lâu mới đến mức hoàn toàn kết thúc. Cô nhất định phải hỏi rõ ràng một hai trước mặt Từ Nghi.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Tiếng nói của Chử Điềm có chút mâu thuẫn. Từ Nghi biết rõ ý trong lời nói của cô, nhưng anh không lên tiếng. Im lặng như thể cú điện thoại hôm đó, khiến cho trái tim Chử Điềm nguội lạnh. Cô nghĩ không ra tại sao người đàn ông này lại có thể như thế, lừa gạt cô cũng lừa gạt chính bản thân anh. Cô đã nói đến mức không thể nói hơn được nữa, nhưng anh vẫn không chịu cho cô một lối thoát, cứ như thế nhìn cô khó xử.
Chử Điềm không muốn nhìn thấy anh nữa, quay người định đi thì lại bị anh nắm tay kéo lại, ôm chặt lấy cô. Chử Điềm ra sức vùng vẫy muốn tránh khỏi ngực anh, nhưng trước anh, sức lực của cô yếu ớt như một con kiến, dù thế nào cũng phải mặc cho anh bóp nghiến vo tròn. Quả thật Chử Điềm muốn bùng nổ, cô đá anh như nổi điên nhưng vẫn vị anh kiềm giữ chặt chẽ.
Cô cũng cắn anh, cắn cánh tay và bả vai anh, cắn đến mức cằm cô tê dại, cắn đến mức toàn thân anh căng cứng. Như thể mất hết tất cả lý trí, anh cúi đầu xuống hôn cô, đưa cánh môi mềm mại nhất để cô trút giận. Mà giờ phút này, Chử Điềm lại chẳng còn chút sức lực nào, cô rũ người trong ngực anh, khóc nức nở. Trong miệng có mùi máu tươi nhàn nhạt, đó là bởi vì cô mới vừa cắn rách môi anh.
“Từ Nghi…” - cô khóc đến mức không thở nổi - “Em… em ngốc, em không thông minh, nhưng em không phải con ngu.”
“Đều đã qua rồi.” - Từ Nghi cũng khản tiếng không nói được một câu rõ ràng - “Điềm Điềm, chúng ta có thể đừng nhắc đến nữa không?”
Lúc Hà Tiêu trở về, cửa phòng ngủ đóng kín mít. Từ Nghi đang ngồi trên ghế salon, nhìn về phía trước với ánh mắt đờ đẫn. Hà Tiêu kinh hoảng vội đặt đồ xuống đi đến trước mặt anh:
“Điềm Điềm đâu? Điềm Điềm đi đâu rồi?”
Nhìn khắp nhà cũng không thấy bóng dáng Chử Điềm đâu cả.
“Ở trong phòng.” - Từ Nghi nói, giọng vẫn khản đặc - “Hai chúng tôi cãi nhau, cô ấy không chịu ra ngoài.”
Nhất thời lòng Hà Tiêu như lửa đốt:
“Rốt cuộc anh và Điềm Điềm đã xảy ra chuyện gì?”
Yết hầu khẽ động, Từ Nghi nhìn về phía Hà Tiêu:
“Tôi không biết nói với cô thế nào mới phải. Điềm Điềm không muốn gặp tôi, tôi vừa đụng vào thì cô ấy sẽ khóc. Cho nên Tiếu Tiếu… làm phiền cô rồi, phiền cô hôm nay chăm sóc cô ấy giúp tôi.”
Hà Tiêu hoàn toàn trợn tròn mắt:
“Anh không đưa cô ấy đi ư?”
Từ Nghi im lặng hồi lâu, khẽ nói: “Cô ấy không muốn, cô ấy không muốn đi theo tôi.”
“… Từ Nghi, tôi chăm sóc cô ấy không thành vấn đề, nhưng không thể tiếp tục như vậy được.” - trầm tư chốc lát, Hà Tiêu nuốt lời muốn nói trở vào, thở dài một tiếng, cô nói - “Thôi, hôm nay cứ vậy trước đi. Thời tiết rất lạnh, lát nữa có thể sẽ đổ tuyết, anh về nhà đi.”
Hai người rơi vào sự im lặng kéo dài, có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng. Hà Tiêu cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể yên lặng nhìn anh rời đi.
Từ Nghi không bỏ đi liền. Thời tiết xuống không độ nhưng anh vẫn đứng suốt hai tiếng ngoài khu nhà, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng Chử Điềm loạn trí đuổi anh đi hết lần này đến lần khác.
Bảo vệ khu nhà cũng chú ý đến anh, cầm chiếc cốc tráng men lớn đến hỏi anh tìm ai, không nhận được câu trả lời của anh liền tức tối đi về phòng trực ban.
Một lát sau, quả nhiên những bông tuyết trắng đã lác đác tung bay khắp trời, một bông chạm lên chop mũi Từ Nghi, tan chảy trong thoáng chốc. Dường như chút lạnh lẽo này đã khiến Từ Nghi tỉnh táo lại, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ nhúc nhích mới phát hiện ra chân mình đã sớm đông cứng. Lông mi anh khẽ run, cất bước lấy xe rời đi.
Buổi chiều, tuyết rơi càng lớn. Tin dự báo thời tiết lại không ngại phiền phức thông báo lần nữa, nói mùa đông năm nay sẽ lạnh đến mức kỷ lục trong vòng mấy năm trở lại đây, nghe mà khiến lòng người kinh hoàng. Nhưng lúc này hệ thống sưởi có vấn đề, đội sửa chữa cả khu nhà bận rộn cả buổi trưa, lạnh đến mức người trong khu oán thán dậy trời.
Từ Nghi bị cơn rét đánh thức, lúc tỉnh lại anh vẫn ngồi trên ghế salon, duy trì tư thế lúc mới ngồi. Thời điểm mở mắt ra sắc trời đã lờ mờ, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã là năm giờ bốn mươi lăm phút chiều, anh ngủ ba tiếng rồi.
Đã hai ngày hai đêm chưa chợp mắt, cho nên ba giờ này cực kỳ giống một giấc mơ. Từ Nghi vịn tay vịn ghế salon, rồi lại nhắm mắt. Cả căn nhà trở nên yên ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ, thế nhưng anh cũng không ngủ được nữa.
Không lâu sau, chiếc điện thoại đặt trên chiếc tủ thấp bên cạnh salon đột ngột vang lên, tiếng chuông vang dội cả phòng khách, Từ Nghi hơi giật mình, ban đầu cho rằng mình nghe lầm, nhưng âm thanh kia vẫn còn kéo dài. Anh mở mắt ra, nhanh chóng cầm ống nghe lên.
“A lô?”
Nhịp tim tăng tốc kịch liệt khiến giọng anh hơi bất ổn.
“Là tham mưu Từ phải không? Đây là trạm gác, xin báo với anh là hệ thống sưởi đã sửa xong, anh thử kiểm tra xem, nếu có vấn đề gì xin kịp thời báo cho chúng tôi biết.”
“…Được, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, trái tim thấp thỏm cũng theo đó rơi bịch xuống. Nhìn căn phòng trống trải, Từ Nghi đột nhiên cảm thấy một nỗi quạnh quẽ trước nay chưa từng có.
Ngồi thừ trên ghế gần nửa giờ, Từ Nghi đứng dậy, bật đèn phòng khách, trong tích tắc ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng. Anh cởi áo khoác quân đội, đi vào phòng ngủ.
Trên tủ quần áo trong phòng ngủ đặt mấy chiếc thùng, những thứ này trước kia đều đặt trong nhà cũ, lúc dọn đến khu gia thuộc Từ Nghi lại mang chúng theo. Khi đó Chử Điềm cũng chú ý đến, cô rát muốn mở ra xem, nhưng cô thích sạch sẽ, nhìn thấy trên đó đóng một lớp bụi thì không muốn chạm đến. Hơn nữa, anh nói cho cô biết, thứ đựng trong đó đều là vài món đồ cũ.
Quả thật đều là đồ cũ, cho nên anh chưa bao giờ mở ra. Ngẩng đầu nhìn mấy chiếc thùng đặt trên tủ quần áo, Từ Nghi vươn thẳng cánh tay, ôm một chiếc thùng trong đó xuống.
Vừa mới đặt xuống đã bị sặc bụi đến ho khan. Bình phục lại mới phát hiện trên thùng lại đóng thêm một lớp bụi, Từ Nghi tìm giẻ lau, cẩn thận lau sạch sẽ bụi trên mặt thùng, rồi lấy ra một cây kéo mở băng dính dánh lên thuở trước, nhẹ nhàng mở thùng ra.
Thứ mùi đặc trưng của chiếc thùng đóng kín lâu ngày xộc thẳng vào mũi, ánh mắt Từ Nghi lướt qua từng món trong thùng, sau đó lấy ra một cuốn album.
Đó là cuốn album rất cũ, rất cũ. Bốn góc cuốn album đều cong lại, hình đặt bên trong cũng đã hơi ố vàng. Từ Nghi chăm chú nhìn bìa cuốn album một lúc lâu, ngồi xuống bên cạnh giường, bắt đầu lật xem từng tờ từng tờ một.
Là một vài tấm ảnh cũ xưa. Ba mẹ ôm anh cả Từ Hoàn mới sinh ở quảng trường Thiên An Môn Bắc Kinh, anh và anh cả ở trên nóc nhà bà ngoại đã qua đời nhiều năm, hình hai anh em từ hồi tiểu học đến trung học, anh cả mới thi đậu học viện phi công, anh cả mặc quân phục không quân đứng trước máy bay tiêm kích 8, vân vân…
Là một vài tấm ảnh rất bình thường, càng về sau hình của chính anh lại càng ít, nhưng lại có một bóng dáng thường xuyên xuất hiện trong hình của anh cả Từ Hoàn với tần suất càng lúc càng nhiều, đó chính là Mạnh Phàm.
Mạnh Phàm và anh cả Từ Hoàn làm bạn học sáu năm, từ hồi vào trung học cơ sở cho đến khi tốt nghiệp trung học phổ thông. Khi đó anh thường theo sau hai người họ chơi đùa, cũng không nhớ rõ đến tột cùng họ đã bắt đầu quen nhau từ lúc nào.
Cất cuốn album, Từ Nghi lấy trong thùng ra bốn mô hình máy bay. Thực ra anh sưu tầm rất nhiều mô hình như vậy, chất đầy mấy thùng, số bạn bè ít ỏi của anh đều biết. Với lại lúc dạy lớp giáo dục chính trị tại đại đội trinh sát, anh còn từng triển lãm một máy bay nho nhỏ trước toàn đại đội.
Tuy nhiên anh chưa từng cho bất cứ ai xem mô hình trong chiếc thùng này.
So sánh với những mô hình máy bay kiểu Mỹ và kiểu Liên Xô chất đầy trong những thùng khác, mô hình trong thùng này đơn giản đến gần như thô sơ, một chiếc là tiêm kích 8 làm bằng nhựa, một chiếc là tiêm kích 10 chế tạo bằng thuỷ tinh hữu cơ, một chiếc là máy bay báo động không 200 cải tạo từ Thiểm Tây Y-8 trang bị thêm cầu thăng bằng, một chiếc là oanh tác 6 hai súng. Đều là những mô hình máy bay chủ chiến đã hoặc đang phục vụ trong không quân, mà những mô hình này cũng là anh Từ Hoàn tặng cho anh.
Anh vẫn còn nhớ năm đầu tiên vào trường quân đội, lúc anh nghỉ đông đến đơn vị của anh trai mình để thăm, đó cũng là lần đầu tiên anh chứng kiến cảnh tượng máy bay quân sự cất cánh.
Anh được phê chuẩn đi vào đài quan sát, tận mắt nhìn thấy máy bay chiến đấu tiêm kích 10 trượt nhanh trên đường băng, kéo cần lái lên, cuối cùng vươn tới mây xanh, giương cánh chao liệng.
Khoảnh khắc đó, anh thật sự cảm nhận được thứ gọi là máu sôi trào khắp người, càng khiến anh kiêu ngạo hơn hết vì người lái máy bay chính là anh cả của anh.
Sau hai lần bay qua sân bay, máy bay bắt đầu chậm lại, cuối cùng đáp vững vàng xuống bãi đáp máy bay. Anh chạy ra ngoài, muốn nhìn chiếc máy bay kia từ khoảng cách gần. Cuối cùng vẫn bị anh cả ngăn cản, anh cả tháo nón an toàn xuống, cười tít mắt hỏi anh cảm thấy thế nào.
Từ Nghi còn nhớ lúc đó anh đã nói:
“Thật hối hận không bắt anh dẫn em cùng bay.”
Anh cả cười khanh khách:
“Được, đợi lần tiếp theo anh nhất định dẫn em đi.”
Từ Nghi lại tỉ mỉ quan sát bốn mô hình máy bay này, sau đó cẩn thận bỏ chúng qua một bên.
Trong thùng còn vài vật linh tinh, sau khi Từ Nghi lấy chúng ra hết thì mới thấy được vật đặt dưới đáy thùng. Đó là bộ quân phục kiểu 07 mới toanh nhưng lại rất xưa, dù thời gian có mài mòn, màu xanh da trời cũng không phai nhạt, cảm giác vẫn dày nặng như lúc ban đầu.
Anh trải bộ quân phục trên giường, đeo lon một gạch ba sao, quân hàm cổ và bảng tên lên, phủi lớp bụi không hề tồn tại trên quần áo, đi đến trước gương. Nhìn vào gương, động tác anh chậm rãi cẩn thận tỉ mỉ mặc quân phục lên người. Bộ quân phục này như thể may theo số đo của anh, vô cùng vừa vặn.
Từ Nghi lặng lẽ nhìn người đàn ông trong gương, từng có một người mang khoé mắt đuôi mày giống anh như thế. Đó là may mắn của anh, cũng là bất hạnh của anh. Mặc dù những chuyện đã xảy ra bất chợt lại ùa về, nhưng hình ảnh anh trong gương lúc này rất ôn hoà trầm lắng, không ai có thể biết được suy nghĩ trong lòng anh như thế nào.
Anh cứ lẳng lặng nhìn người đàn ông trong gương, sau đó cởi hết nút áo khoác quân đội ra, tháo hết đồ ra cất kỹ, gấp áo lại theo nếp gấp cũ, lại vuốt lên dấu vết trên bộ quân phục thêm một lần. Cuối cùng anh bỏ nó vào túi, cho vào trong tủ.
Đến tối, cảm xúc của Chử Điềm đã ổn định lại. Hà Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm theo. Cả ngày hôm nay, cô đều thấp thỏm ở bên trong chừng Chử Điềm, không dám hỏi cũng không dám nói, sợ Chử Điềm nghĩ quẩn xảy ra chuyện.
Tối đó hai người ngủ rất sớm. Trong phòng ngủ chỉ mở chiếc đèn mờ tối trên tường, hệ thống sưởi toả nhiệt vừa đủ, cả căn phòng ấm áp vô cùng. Chử Điềm và Hà Tiêu vai kề vai nằm trên giường, nghe tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc bên giường, hết sức yên tĩnh.
Hoàn cảnh yên tĩnh cũng dễ khiến người ta buồn ngủ, chỉ chốc lát sau, Hà Tiêu đã mơ màng lim dim ngủ. Cũng vào lúc này, cô ấy bỗng nghe thấy Chử Điềm khẽ cất lời:
“Tiếu Tiếu, có lúc mình nghĩ, hết thảy mọi chuyện lúc này liệu có phải đều do mình tự làm tự chịu hay không?”
Hà Tiêu lập tức tỉnh lại, cô trở mình nhìn Chử Điềm, phát hiện hai tay Chử Điềm vẫn đặt lên chăn, mắt nhìn trần nhà, vẻ mặt bình tĩnh, dường như câu nói kia không phải phát ra từ miệng cô ấy vậy.
“Sao lại thế được?” - Hà Tiêu nhét tay Chử Điềm vào chăn - “Đừng nghĩ vẩn vơ, mau ngủ đi.”
Chử Điềm ngoan ngoãn để Hà Tiêu dém góc chăn cho mình, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô ấy lại bật cười. Nằm trong tấm chăn ấm áp, tâm trạng của cô dường như cũng không còn tệ nữa.
“Thật đó, Tiếu Tiếu.” - trong bóng tối, cô nói thật khẽ - “Trước kia lúc theo đuổi Từ Nghi, bao giờ mình cũng nghĩ nếu ngày đó không tham gia hoạt động hữu nghị ở nông trường thì tốt biết bao, như vậy sẽ không gặp anh ấy. Lúc đau lòng vì bị anh ấy từ chối, mình liền nghĩ, không thích anh ấy là tốt rồi. Mình cũng nghĩ, việc gì phải luôn tốn công tốn sức mà chẳng được kết quả tốt đẹp chứ. Trong lòng cũng đã tự nói với mình vô số lần, từ bỏ đi. Nhưng tại sao mình vẫn thích anh ấy như vậy chứ. Tiếu Tiếu, mình đúng là tự làm tự chịu mà.”
Nói xong, lòng cô đượm buồn. Hà Tiêu không biết an ủi cô thế nào, một lúc lâu sau mới nói:
“Tuy mình không biết, cũng không hỏi tại sao hai người cãi nhau. Mình chỉ hỏi cậu, bình thường Từ Nghi đối với cậu tốt không?”
Chử Điềm im lặng hồi lâu. Anh có đối tốt với cô không?
Nếu như nói không tốt, có lẽ cô thật sự sẽ tìm được một đống lý do. Bình thường anh rất ít ở nhà với cô, có chuyện gì cũng giấu kín không bao giờ nói với người khác, bề ngoài có vẻ ôn hoà nhưng thật ra lại bá đạo chết đi được. Anh cũng quản lý rất nhiều việc của cô, nào là không cho mặc váy ngắn, không cho trang điểm đậm, không cho ngủ nướng. Có thể nói là anh thật sự quản cô khá chặt.
Nhưng anh đối với cô thật sự không tốt ư? Khi anh ở nhà, cô chẳng cần làm việc gì hết, biết cô tiêu tiền như nước còn giao hết thẻ lương cho cô, bao dung tính trẻ con của cô, cho dù cãi nhau cũng sẽ xuống nước trước. Nếu không chạm đến điểm mấu chốt của anh, có thể nói rằng anh thật sự nuông chiều cô.
Nghĩ đến những điều này, cô cảm thấy tất cả vấn đề đều không thành vấn đề nữa, cô có thể tha thứ cho anh tất cả. Tuy nhiên mỗi khi cô ra quyết định này, trong lòng luôn luôn có một tiếng nói nhắc nhở cô: Có lẽ tại một phút giây nào đó trong quá khứ, cô không hề biết, anh cũng từng đối xử với một cô gái khác tốt như vậy.
Cô yêu người đàn ông này, cho nên không thể nào chấp nhận được.
Không nhận được câu trả lời của Chử Điềm cũng nằm trong dự liệu của Hà Tiêu. Cô ấy cười cười, nói:
“Xem đi, anh ấy đối với cậu cũng không tệ như cậu nghĩ, đúng không?”
Chử Điềm cũng cười, cười đến mức có chút thương cảm:
“Đúng vậy, cho nên mình mới rối rắm, muốn nói chia tay với anh ấy cũng không mở lời được.”
Lần này Hà Tiêu thật sự bị doạ rồi, thoáng cái bật dậy khỏi giường:
“Điềm Điềm, cậu lên cơn gì thế? Chia tay gì chứ?”
Chử Điềm phiền muộn dẩu môi:
“Mình chỉ nói gàn thôi mà.”
“Nói gàn cũng không được.” - Hà Tiêu tự nhận bản thân mình thật sự rất hiểu cô, biết nếu cô đã nói ra miệng thì chắc chắn trong lòng đã từng có ý nghĩ này. Hơi giật mình, cô ấy nói - “Cậu đừng nghĩ lung tung, có mâu thuẫn gì không thể giải quyết mà phải đến mức chia tay chứ? Còn nữa, bây giờ cậu muốn chia tay vậy ban đầu kết hôn làm gì?”
Chử Điềm thật phục bản lĩnh mồm mép của cô nàng này.
“Cậu không phải là Từ Nghi, cậu hốt hoảng gì chứ?” - thấy sắc mặt Hà Tiêu không dịu đi, cô đành lay cánh tay Hà Tiêu xin tha thứ - “Mình thật sự chỉ nói thôi, đây là quân hôn, dù mình muốn chia tay cũng phải có sự đồng ý của Từ Nghi mới được mà, nào có đơn giản như vậy.”
Hà Tiêu “Hừ” một tiếng, hất tay cô ra:
“Nếu cậu thật sự sống chết đòi ly hôn, cậu xem Từ Nghi có đồng ý hay không?”
Chử Điềm bị câu hỏi của cô làm sững sờ. Đúng vậy, nếu như cô thật sự cảm thấy không chịu nổi nữa, muốn ly hôn với anh, anh có đồng ý không?
Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng, trong phòng chỉ có tiếng hít thở và tiếng bông tuyết rơi trên cửa sổ. Qua hồi lâu, lâu đến mức Chử Điềm cho rằng Hà Tiêu không để ý đến mình nữa thì bỗng nghe thấy cô ấy hỏi:
“Sẽ không đâu, Điềm Điềm.”
Giọng điệu của cô ấy chắc chắn và kiên định, Chử Điềm nghe mà trái tim se thắt, hốc mắt nóng lên. Đến cuối năm nay họ đã kết hôn đầy một năm. Giờ phút này hồi tưởng lại tình cảnh ban đầu quyết định lấy nhau, vẫn rõ ràng như ở trước mắt.
Cô chưa từng nói với bất cứ ai về tối hôm đó, bao gồm cả Hà Tiêu. Cũng không phải là nói không nên lời, mà tối hôm đó rất giống một giấc mơ, cô sợ cô vừa nói ra thì giấc mơ sẽ kết thúc. Nhưng Chử Điềm biết, cô mãi mãi không bao giờ quên ngày đó.
Vào tầm này năm ngoái, chính là lúc cô không từ biệt mà rời khỏi thành phố B, rời khỏi Từ Nghi, trở về Tứ Xuyên. Trước khi đi, cô đến đơn vị, muốn gặp Từ Nghi một lần. Nhưng rất không khéo là hôm đó anh không ở đơn vị.
Trước khi đến cô cố ý cắt tóc, muốn dùng tư thái trẻ con này cắt đứt với Từ Nghi, với một năm theo đuổi này. Nhưng lúc biết Từ Nghi không có ở đó, trong lòng cô có chút may mắn lại có chút buồn bã.
Khi đó bệnh tình của mẹ đã không được lạc quan nữa, không thể trông cậy vào người cha Chử Ngật Sơn được, cho nên trở về chuyến này cô đã quyết định không quay lại nữa. Cô không thể chạy loạn khắp nơi như trước đây, cô phải ở nhà, chăm sóc mẹ thật tốt.
Chử Điềm từng tưởng tượng, lúc thật sự muốn từ biệt Từ Nghi, nhất định phải trang điểm thật đẹp, phải ngay mặt nói với anh: “Từ Nghi, từ hôm nay trở đi, tôi hoàn toàn từ bỏ anh.” Sau đó cho anh một cái tát, tạm thời coi như bồi thường một năm theo đuổi.
Thế nhưng anh lại không có ở đó. Khoảnh khắc ấy cô rất muốn biết, đến tột cùng tại sao ông trời phải sắp đặt như thế, ngay cả một lần từ biệt hoàn mỹ cũng không chịu cho cô. Cô ra vẻ bình tĩnh rời đi, nhưng lúc đi xe trở về lại không để ý đi đến người bên cạnh mà gào khóc trong ánh nắng, trong lòng mắn Từ Nghi hết lần này đến lần khác.
Người đàn ông này thật sự là tên khốn, tên đại khốn!
Trong lòng cô mắng anh một nghìn lần một vạn lần, đồng thời cũng tự nói với mình một nghìn lần một vạn lần, dù anh có khốn kiếp thế nào đi nữa, sau này có thể cô sẽ thật sự không gặp được anh nữa.
Sau khi khóc lớn một trận, cô bình tĩnh lại. Nghỉ việc, thu dọn hành lý, trở về Tứ Xuyên.
Mẹ chuẩn bị cho cô một món “quà lớn”, tối đó cô vừa về đến nhà mẹ liền ngất xỉu nhập viện. Một bữa cơm nóng hổi còn chưa được ăn đã phải lái xe đưa mẹ đến bệnh viện. Thời gian cấp cứu kéo dài bao lâu, cô đợi ở bên ngoài bấy lâu, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì. Sau khi phẫu thuật, đưa mẹ đến phòng bệnh thu xếp ổn thoả đã là rạng sáng. Lúc đi lấy thuốc cho mẹ, thình lình hắt hơi một cái, cô mới phát hiện vừa rồi mình vội vàng ra ngoài nên chỉ mặc chiếc áo len mỏng manh mà không mặc áo khoác.
Lần này mẹ nằm viện suốt không xuất viện được nữa. Ngày ngày cô túc trực ở bệnh viện chăm sóc, mỗi một ngày xử lý mọi chuyện bất ngờ xảy đến, ban đầu bối rối luống cuống, càng về sau thì có thể làm đến mức gặp biến cố không kinh hãi nữa. Có điều bệnh tình của mẹ càng ngày càng nặng, dù cô có thể giải quyết trôi chảy thế nào, ngoài mặt giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng vẫn lo lắng. Không thể trút bầu tâm sự với ai, cô chỉ có thể đè nén ở đáy lòng, cho đến một ngày, Chử Ngật Sơn đột nhiên đến thăm.
Kể từ sau khi ba mẹ ly hôn, cô vẫn tránh né không gặp Chử Ngật Sơn, đồng thời cũng không cho ông ta đến bệnh viện. Mẹ cũng không muốn nhìn thấy ông ta, nhưng lần đó ông ta đến, mẹ lại bảo cô tránh mặt, hai người ở trong phòng nói chuyện hơn hai giờ. Lúc Chử Ngật Sơn đi ra, kêu cô đến, do dự mãi mới nói với cô:
“Điềm Điềm, con phải chuẩn bị tâm lý đi.”
Mới đầu cô còn không nghe hiểu lời ông ta nói có ý gì, sau khi hiểu ra liền liều mạng xô đẩy Chử Ngật Sơn, bảo ông ta cút đi. Ngay ở trên hành lang, trước mặt bao nhiêu bác sĩ, bệnh nhân và y tá như vậy, cô bảo ông ta cút đi.
Chử Ngật Sơn nhìn cô muốn nói lại thôi, vẻ mặt đau lòng lại trĩu nặng. Nhưng tận đáy lòng cô căm hận người đàn ông này, dù trong lòng cô cũng biết rõ ông nói rất đúng.
Đêm đó lúc sắp mười hai giờ, mẹ lại phát bệnh được đưa đến phòng cấp cứu. Đến bốn giờ sáng mới cấp cứu xong, đưa về phòng bệnh. Sau khi thu xếp cho mẹ, cô ủ rũ ngồi trên hành lang ngoài phòng bệnh, như thể sống sót sau tai hoạ.
Lần này cô lại để quên áo khoác ở phòng bệnh. Nhưng dường như mùa đông ở quê năm nay đặc biệt lạnh, dù có mặc nhiều quần áo thì cũng không thể ngăn cơn lạnh này. Vì vậy cô dứt khoát chẳng buồn quay về lấy, cứ ăn mặc phong phanh như vậy ngồi ở đó, nắm trong tay tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch nhận được mấy giờ trước.
Không phải lần đầu tiên cô thấy vật này, nhưng mà lần nào nhìn thấy nó cũng đủ khiến lòng cô run sợ, bởi vì thứ đó đại biểu là mẹ cô sẽ thêm một lần giằng co với tử thần. Mỗi lần cô đều cố hết sức lạc quan và ung dung ứng phó, nhưng lúc này đây, cô lại có một cảm giác bất lực thăm thẳm, như thể rõ ràng bị bắt nạt nhưng không biết đi đòi ai. Nghẹn ở trong lòng không thể nhấc lên cũng không thể bỏ xuống được.
Cô ngồi ở đó không biết bao lâu, lâu đến mức sắp ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân. Trong cảnh tĩnh lặng, tiếng bước chân kia nghe có vẻ trầm thấp nhưng vững chãi, dường như đang đi về phía cô với một sức mạnh khiến người ta an tâm vô cùng. Mà cô như chịu tác động nào đó, ngẩng đầu lên, mở mắt, xuyên qua làn sương mỏng manh, thấy rõ hình bóng một người.
Cô nhìn thấy người này liền sửng sốt. Trong đầu như có tia lửa lốp bốp nổ vang, không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì hết, trong mắt cô chỉ có bóng dáng người này.
Là Từ Nghi. Người này là Từ Nghi.
Nếu là trước kia, có lẽ Chử Điềm sẽ khóc ngay tại trận. Tuy nhiên mấy ngày này dường như cô đã trải qua vô vàn khoảnh khắc sống và chết, thần kinh cô ngược lại không yếu ớt như vậy nữa. Cô ngơ ngác nhìn anh đến gần, hồi lâu mới từ từ đứng lên.
Khoảng cách gần mới phát hiện bước chân của anh thật ra hơi nhanh, hơi thở cũng hơi dồn dập. Dường như anh có nhiều lời muốn nói, nhưng lúc bốn mắt giao nhau anh chỉ nhìn cô, mắt ánh lên tia sáng rực rỡ, sáng tựa bông tuyết đang phiêu lãng ngoài kia.
Cuối cùng người phá vỡ trầm mặc chính là cô, cô cố gắng bắt chuyện chào anh với tiếng nói khản đặc, nhưng lúc vừa mới nói một chữ “Hi” thì đã bị anh ôm chầm lấy. Cái ôm cực chặt, như thể muốn vò nát xương thịt cô hoà tan vào cơ thể của anh.
Khoảnh khắc đó cô rất kháng cự cái ôm của anh, bởi vì anh tới quá trễ, cho nên cô ra sức giãy giụa muốn đẩy anh ra xa, cô cảm thấy người đàn ông này thật sự quá không biết xấu hổ, lúc này rồi mà còn đến trêu chọc cô. Nhưng cô đánh giá thấp quyết tâm và sức mạnh của Từ Nghi, mặc cho cô đánh mạnh thế nào anh cũng không buông tay. Cô đành phải từ bỏ, bởi vì không còn hơi sức đẩy anh ra nữa, không còn hơi sức kiềm nén nước mắt nữa nên tất cả ấm ức trong khoảng thời gian này cứ thế tuôn trào, cô khóc trong ngực anh.
Những tiếng động bên ngoài này vẫn ảnh hưởng đến mẹ đang ngủ chập chờn, cô đẩy anh ra, hết sức nhanh chóng gạt đi nước mắt, trở vào phòng bệnh, khoé mắt nhìn thấy anh cũng đi theo vào.
Mẹ chưa từng gặp Từ Nghi, đương nhiên phải hỏi cô anh là ai. Nhưng khi đó cô chỉ cúi đầu dém góc chăn cho bà, làm bộ như không nghe thấy. Cuối cùng vẫn là Từ Nghi cất tiếng trả lời câu hỏi của mẹ. Anh nói anh là bạn của cô, cũng làm việc tại thành phố B, anh biết cô trở về chăm sóc cho mẹ bị bệnh, cho nên mượn cơ hội công tác qua đây thăm.
Nói gần nói xa dù chưa vạch rõ nhưng mẹ cũng ít nhiều nhìn ra một chút. Bà nhìn Từ Nghi với ánh mắt hoà nhã, rất muốn hỏi thêm một vài vấn đề nữa nhưng toàn thân đã không còn sức lực.
Ban đầu cô nhìn anh với vẻ mặt không tốt, bởi vì cô đã quyết tâm vạch rõ giới hạn với anh. Nhưng khi đó da mặt Từ Nghi dường như dày hơn dự liệu của cô, kể từ đêm gặp mặt mẹ cô, anh lại mấy ngày có mặt tại bệnh viện. Bởi vì chuyến này anh đến Tứ Xuyên nhận lính, ban ngày phải làm việc, nên buổi tối mới đến, đến là ở suốt cả đêm, thay phiên cô chăm sóc cho mẹ.
Mẹ ái ngại bảo anh thật sự không cần cực nhọc như thế. Thế nhưng anh chỉ cười cười nói đây là chuyện nên làm, cho nên mẹ nhìn anh lại càng lúc càng thuận mắt, còn cô thì nhìn anh càng lúc càng chán ghét, tìm một thời cơ thích hợp, trực tiếp nói rõ với anh.
“Sau này tôi sẽ ở lại Tứ Xuyên, không quay về nữa, cho nên anh không phải lo lắng tôi sẽ đến làm phiền anh. Anh không phải làm gì hết, tôi cũng không cần anh đến đây làm những việc này. Hiện tại tôi rất ghét anh, thậm chí không muốn làm bạn với anh. Thực ra tôi vốn định nói rõ với anh những lời này trước khi về quê, tôi đã đi tìm anh nhưng anh không có ở đó.”
Đó là một buổi sáng, khi cô nói những lời này với Từ Nghi, anh vừa mới chăm sóc mẹ cô một đêm, vẻ mặt mệt mỏi, cằm lún phún râu. Lúc nghe thấy lời này, anh chỉ cười cười:
“Đúng lúc, anh đến đây cũng không phải làm bạn với em.” - tiếp theo anh đưa một phần ăn sáng nóng hôi hổi đến tay cô - “Ăn sáng đi, anh đi trước đây. Hôm nay phải xuống huyện thăm hỏi, tối nay có lẽ anh sẽ đến trễ một chút.”