Cả ngày hôm ấy, đầu óc cô đều choáng váng, chỉ đợi buổi tối anh đến để hỏi rõ ràng xem lời anh nói rốt cuộc có ý gì. Tuy nhiên tối đó, đến mười hai giờ cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh. Trong lòng nói không lo lắng là giả nhưng lại không dám tỏ ra mặt, bởi vì mẹ ở bên cạnh cũng đã hỏi rất nhiều lần rồi, cô thoái thác mãi là anh bận việc, tối nay có thể không đến. Cứ như thế chịu đựng đến hai giờ sáng, nhận được điện thoại của anh bảo đường bị sụt lở, họ bị kẹt ở giữa đường. Trong lòng cô rất tức giận, giận anh không gọi điện thoại sớm, nên không nói gì liền cúp máy luôn.
Ngày hôm sau lại nổi trận bão tuyết. Ăn tối xong cô đi theo bác sĩ chủ trị bàn về phương án trị liệu kế tiếp của mẹ, lúc trở lại phòng bệnh vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói. Là tiếng của mẹ và Từ Nghi.
Mẹ nói với anh: “Tối hôm qua cháu không đến đây, tuy ngoài miệng Điềm Điềm không nói gì, nhưng dì thấy trong lòng nó sốt ruột lắm. Lúc nó nói chuyện với cháu giọng không mấy nhẹ nhàng, cháu cũng đừng để ý, đó là do nó lo lắng cho cháu.”
“Thưa dì, cháu biết ạ.” - Từ Nghi nói - “Cháu không trách cô ấy, là do cháu không gọi điện sớm báo cho cô ấy biết.”
Mẹ cười rồi lại hỏi anh:
“Cậu trai, thời gian lâu như vậy dì cũng không quan tâm hỏi cháu, cháu làm gì thế?”
“Cháu đi lính, làm bộ đội ạ.”
“Đi lính tốt, đi lính có kỹ luật quản lý, không dám tuỳ tiện mắc sai lầm.”
Nói xong, hai người đều cười. Trong phòng lại yên tĩnh, cô đang định đẩy cửa ra lại nghe thấy mẹ hỏi anh:
“Cậu trai, có phải cháu thích Điềm Điềm nhà dì không?”
Nghe thấy câu này, bàn tay đang nắm chốt cửa của cô bất giác siết chặt lại. Trong phòng bệnh, Từ Nghi im lặng một hồi mới nhẹ giọng đáp:
“Thích, rất thích ạ.”
Mẹ lại hỏi:
“Nếu nó ở bên cháu, cháu có thể đối xử tốt với nó hay không?”
Lần này Từ Nghi trả lời rất nhanh:
“Sẽ ạ.”
Mẹ “Ờ” một tiếng, một lúc lâu lại hỏi anh lần nữa:
“Cháu sẽ đối xử tốt với Điềm Điềm nhà dì thật chứ?”
Khoảnh khắc đó, có lẽ ngay cả Từ Nghi cũng cảm nhận được, hỏi như vậy tương đương với phó thác lúc mẹ lâm chung. Cho nên câu trả lời của anh cũng vô cùng kiên định:
“Thưa dì, cháu lấy danh dự của người lính cam đoan với dì, cháu sẽ đối xử tốt với Chử Điềm, xin dì yên tâm.”
Câu trả lời này có lẽ sẽ khiến mẹ yên tâm, còn đối với cô mà nói thì như một quả bom nặng trịch. Thậm chí cô cũng không biết phải đối mặt với Từ Nghi thế nào, đối mặt với mẹ thế nào. Nghe thấy lời nói như thế cô chỉ có thể luống cuống quay người bỏ đi. Cô ngây ngốc đi dạo trong bệnh viện hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn bị Từ Nghi tìm được ở trong một góc khuất tại sảnh chờ khám của bệnh viện. Nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng đến mức tái nhợt của anh, cô há miệng muốn nói nhưng nước mắt lập tức tuôn rơi. Có lẽ cách phòng bệnh khá xa, lần này cô khóc đến đau thấu tâm can, tại đại sảnh trống vắng trong đêm tuyết rơi, tiếng khóc cô lúc ấy vô cùng rõ ràng.
Cô đoán Từ Nghi đã biết cô nghe được cuộc nói chuyện của anh và mẹ, nhưng anh chẳng hề hỏi một câu, chỉ cởi áo khoác bao phủ người cô. Lúc đó anh nói rất nhiều lời, nhưng cô chỉ nghe rõ cũng chỉ nhớ được có hai câu cuối cùng thế này.
“Trước khi anh đến đã đánh xong đơn xin kết hôn, chỉ cần em đồng ý thì chúng ta đi đăng ký ngay. Một năm qua là anh rối rắm, hiện giờ anh đã hiểu ra, nên không thể rối rắm cả đời.” - nói đến đây, giọng anh cũng khản đi, anh nhìn cô, đôi mắt ửng đỏ - “Điềm Điềm, nuôi tóc dài lại đi em.”
Không có màn cầu hôn long trời lở đất, dù bây giờ nghĩ lại đau khổ vẫn chiếm phần nhiều, nhưng cô thật sự đã nhận lời anh như thế. Cũng không nghĩ ra lý do gì có thể cự tuyệt. Từ Nghi chính là số kiếp cả đời cô.
Đêm hôm đó, đến hơn nửa đêm Chử Điềm mới ngủ. Sáng hôm sau thức dậy rất sớm, bởi vì không có anh, bởi vì còn phải đi làm. Nhà Hà Tiêu cách khu công nghệ cao quá xa, cô phải dậy sớm bắt xe.
Hà Tiêu sợ tình trạng tinh thần cô không tốt, trên đường sẽ xảy ra chuyện nên đề nghị cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Chử Điềm suy nghĩ, vẫn kiên trì đi làm. Tháng này đã xin nghỉ nhiều lần lắm rồi, nếu xin nghỉ nữa chọc giận lãnh đạo công ty, rất có thể cô sẽ phải cuốn gói rời đi mất. Với lại, cô cũng đâu phải bị thất tình gì mà cần thời gian chữa lành chứ. Chử Điềm phát hiện sống chung với người đàn ông như Từ Nghi lâu, cô trở nên càng lúc càng thực tế.
Lúc đến công ty vẫn trễ giờ, bị lão Lưu phê bình một trận, tiếp theo lại lãnh một chuyện khổ sai, đi với đoàn khảo sát thăm một khu xưởng mới xây ở một thành phố gần thành phố B. Chử Điềm nghe mà trợn tròn mắt. Thực tế quá đi mất, chẳng cho cô thở lấy một hơi sao?
Lần này lão Lưu không hề thương hương tiếc ngọc, nói thẳng:
“Mau chuẩn bị đi, xe đang chờ bên ngoài đấy, lập tức lên đường.”
Chử Điềm: “…”
Thành phố phải đi này thật ra cũng không cách thành phố B xa lắm, có điều Chử Điềm chẳng muốn bị giày vò. Gần đây hình như cô rất dễ mệt, làm gì cũng không có sức, với lại có tật say xe, ngồi xe đúng là rước vạ vào thân. Cũng may lần này đồng nghiệp công ty đi chung không ít, Chử Điềm vừa lên xe liền trốn ra hàng ghế sau ngủ.
Đêm hôm qua tuyết vừa rơi, nên tài xế lái xe rất chậm, cũng hết sức ổn định. Chử Điềm chẳng nghĩ ngợi gì cả, dần dần cơn buồn ngủ ùa đến. Đột nhiên nghe thấy tiếng rù rù, Chử Điềm bị quấy nhiễu ngủ không ngon giấc, trong lòng đang hoang mang đã bị người ta đánh thức.
Đồng nghiệp hỏi có phải điện thoại cô đang kêu hay không. Chử Điềm lắng nghe trong chốc lát, chợt nhận ra, đứng lên cầm lấy chiếc áo khoác cô bỏ ở hàng ghế trước, phát hiện đúng là chiếc điện thoại cô đặt trong túi áo đang rung. Mấy ngày trước sau khi cô vứt bể điện thoại đến hôm nay vẫn chưa mua cái mới, sáng nay thức dậy đi làm mới nhớ ra, mượn Hà Tiêu chiếc điện thoại di động cũ dùng tạm trước đã.
Điện thoại do Hà Tiêu gọi đến, gọi liền hai cuộc. Chử Điềm lập tức tỉnh táo lại, vội vàng gọi lại cho cô ấy.
“Điềm Điềm, cậu không có ở công ty hả?”
Vừa nhấc máy Hà Tiêu đã hỏi. Chử Điềm nhìn ra ngoài, trắng xoá một màu, hơi chói mắt:
“Mình đang trên đường đi đến thành phố khác, công ty tạm thời sắp xếp công tác ngắn hạn, sao hả?”
“Không việc gì.” - dường như Hà Tiêu thở phào nhẹ nhõm - “Từ Nghi đang ở bên cạnh mình, anh ấy muốn nói chuyện với cậu.”
“Ôi, cậu đừng…”
Chử Điềm vừa mới lên tiếng phản đối thì Từ Nghi đã nhận lấy điện thoại, cô đành phải lắng nghe mà không thể né tránh:
“Điềm Điềm.”
Giọng anh vẫn hơi khàn, Chử Điềm liền biết tối qua anh giống cô, đều ngủ không ngon giấc. Sau một đêm, phản ứng của cô không mãnh liệt như ngày hôm qua nữa. Nhưng đối mặt anh cô vẫn không biết nên nói gì. Thay vì nói kháng cự, không bằng nói là tránh né.
“Hôm qua anh đã nghĩ cả một đêm, anh nghĩ, có lẽ anh thật sự không nên giấu em.” - Từ Nghi nói, giọng vô cùng vững vàng - “Sau khi anh cả qua đời, chị Mạnh Phàm bị bệnh, đúng là anh đã ở bên cạnh chăm sóc chị ấy một thời gian. Bởi vì khi đó trạng thái tinh thần của chị ấy đã suy sụp, chị ấy cự tuyệt không cho bất cứ ai tiếp xúc, nhưng chị ấy không hề bài xích anh, chị ấy nhận lầm anh là anh cả. Cho nên đâm lao thì phải theo lao, cũng từng mặc quân phục của anh cả, đóng vai anh ấy. Và cả, anh từng… hôn chị ấy, điều này anh không gạt em, nhưng không phải như em nghĩ. Tất cả những gì xảy ra trong quá khứ đều không phải hiểu lầm, anh đã làm hết thảy mọi chuyện, nhưng có một chuyện anh muốn nói cho em biết rõ, anh chưa từng nảy sinh tình cảm gì ngoại trừ tình cảm chị em với chị Mạnh Phàm, anh chỉ kính trọng chị ấy thôi.”
Thẳng thắn đến quá đột ngột, Chử Điềm sửng sốt tại chỗ.
“Có rất nhiều việc lẽ ra anh định hôm nay đến đây nói hết cho em biết. Nhưng em không có ở đây, anh cũng đột ngột nhận được nhiệm vụ, lập tức phải lên đường.” - anh dừng một chút lại nói - “Chờ anh trở về, em muốn biết chuyện gì anh đều nói cho em biết.”
Nghe rõ anh đang nói gì, Chử Điềm đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Đó là cảm giác buồn bã bất ngờ không kịp phòng bị, cho nên cô nhất thời không nói ra lời.
“Lần này anh nói thật đấy, Điềm Điềm.”
Chử Điềm cảm thấy lòng bàn tay ứa mồ hôi, cô khản tiếng trả lời:
“Buổi tới em về, chỉ là công tác ngắn thôi.”
Cô nói xong, điện thoại rơi vào trầm lặng. Hồi lâu cô nghe thấy Từ Nghi khẽ khàng nói:
“Được.”
Cúp điện thoại, Chử Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút mù mịt và trống vắng. Nhưng Từ Nghi như thể trút được gánh nặng, anh cúi đầu, cầm lấy điện thoại di động thật lâu không nói lời nào, khiến Hà Tiêu bên cạnh sợ đến mức cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng bước đến kêu anh vài tiếng.
Từ Nghi giật mình tỉnh lại, trả điện thoại di động cho Hà Tiêu, đứng dậy:
“Tiếu Tiếu, cảm ơn cô.”
Hà Tiêu ngại ngùng mím môi cười:
“Đừng nói vậy, thật ra hôm trước là tôi bảo Điềm Điềm đến đây ở với tôi.”
Đâu ngờ rằng hai người này đang gây lộn.
Từ Nghi không nói nhiều nữa, nói cảm ơn rồi quay người đi xuống lầu. Giây phút đưa tay mở cửa xe, anh mới phát hiện trong lòng bàn tay anh đã đầy mồ hôi lạnh. Trấn định trong chốc lát, anh lái xe về khu gia thuộc, ngồi xe tuyến trở về đơn vị.
Tham mưu trưởng sư đoàn A Cố Hoài Việt đang ở trong văn phòng, nghe tin anh trở lại lập tức kêu anh đến, đưa cho anh một lá thư mời.
“Vốn định cho cậu nghỉ hai ngày, nhưng đại đội đặc chủng đột nhiên gửi thư mời đến, mười hai giờ trưa mai vòng loại cuộc thi chính thức bắt đầu, có nghĩa là sáng mai cậu phải xuất phát đến căn cứ. Thời gian vô cùng gấp rút, chỉ có thể khẩn cấp gọi cậu trở về.”
Nghe thấy cách sắp xếp thời gian, Từ Nghi khẽ nhíu mày:
“Thời gian ngắn như vậy hoàn toàn không kịp khôi phục thể lực.”
“Đây có lẽ là ý đồ của họ, muốn xem thử khả năng chịu đựng của các cậu rốt cuộc cao đến mức nào. Tuy nhiên cũng có lợi, thời gian ngắn, thân thể vẫn còn quen với huấn luyện cường độ cao, có lợi trong việc giữ vững cảnh giác và phát huy trình độ.” - Cố Hoài Việt ngẩng đầu nhìn anh - “Thế nào, chuẩn bị xong chưa?”
Từ Nghi hơi nhếch môi, cười giễu:
“Nào có thời gian chuẩn bị chứ.”
Cố Hoài Việt cũng cười: “Sư đoàn trưởng chúng ta luôn nói thời bình chính là thời chiến, khả năng chịu đựng cũng là vốn tích luỹ, không phải lâm trận mới mài gương. Anh tin tưởng cậu, cậu buông bỏ gánh nặng trong lòng, dốc hết sức chú tâm là được.”
“Vâng, tham mưu trưởng.”
Từ Nghi đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội.
Buông bỏ gánh nặng trong lòng. Lúc anh làm chính trị viên cũng thường nói câu này, nhưng nếu thật sự nói được làm được thì có lẽ người ta không bao giờ có gì phiền não nữa rồi.
Rời khỏi văn phòng Cố Hoài Việt, Từ Nghi nhìn bầu trời đêm sau trận tuyết rơi, khẽ thở ra một hơi. Không khí tươi mát khiến đầu óc chưa được nghỉ ngơi trong hai mươi bốn giờ tỉnh táo hơn chút. Nhưng nỗi mệt mỏi chưa hề tan đi, anh biết, tối nay nhất định phải ngủ, dù là ngủ không được.
Cả ngày hôm ấy, đầu óc cô đều choáng váng, chỉ đợi buổi tối anh đến để hỏi rõ ràng xem lời anh nói rốt cuộc có ý gì. Tuy nhiên tối đó, đến mười hai giờ cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh. Trong lòng nói không lo lắng là giả nhưng lại không dám tỏ ra mặt, bởi vì mẹ ở bên cạnh cũng đã hỏi rất nhiều lần rồi, cô thoái thác mãi là anh bận việc, tối nay có thể không đến. Cứ như thế chịu đựng đến hai giờ sáng, nhận được điện thoại của anh bảo đường bị sụt lở, họ bị kẹt ở giữa đường. Trong lòng cô rất tức giận, giận anh không gọi điện thoại sớm, nên không nói gì liền cúp máy luôn.
Ngày hôm sau lại nổi trận bão tuyết. Ăn tối xong cô đi theo bác sĩ chủ trị bàn về phương án trị liệu kế tiếp của mẹ, lúc trở lại phòng bệnh vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói. Là tiếng của mẹ và Từ Nghi.
Mẹ nói với anh: “Tối hôm qua cháu không đến đây, tuy ngoài miệng Điềm Điềm không nói gì, nhưng dì thấy trong lòng nó sốt ruột lắm. Lúc nó nói chuyện với cháu giọng không mấy nhẹ nhàng, cháu cũng đừng để ý, đó là do nó lo lắng cho cháu.”
“Thưa dì, cháu biết ạ.” - Từ Nghi nói - “Cháu không trách cô ấy, là do cháu không gọi điện sớm báo cho cô ấy biết.”
Mẹ cười rồi lại hỏi anh:
“Cậu trai, thời gian lâu như vậy dì cũng không quan tâm hỏi cháu, cháu làm gì thế?”
“Cháu đi lính, làm bộ đội ạ.”
“Đi lính tốt, đi lính có kỹ luật quản lý, không dám tuỳ tiện mắc sai lầm.”
Nói xong, hai người đều cười. Trong phòng lại yên tĩnh, cô đang định đẩy cửa ra lại nghe thấy mẹ hỏi anh:
“Cậu trai, có phải cháu thích Điềm Điềm nhà dì không?”
Nghe thấy câu này, bàn tay đang nắm chốt cửa của cô bất giác siết chặt lại. Trong phòng bệnh, Từ Nghi im lặng một hồi mới nhẹ giọng đáp:
“Thích, rất thích ạ.”
Mẹ lại hỏi:
“Nếu nó ở bên cháu, cháu có thể đối xử tốt với nó hay không?”
Lần này Từ Nghi trả lời rất nhanh:
“Sẽ ạ.”
Mẹ “Ờ” một tiếng, một lúc lâu lại hỏi anh lần nữa:
“Cháu sẽ đối xử tốt với Điềm Điềm nhà dì thật chứ?”
Khoảnh khắc đó, có lẽ ngay cả Từ Nghi cũng cảm nhận được, hỏi như vậy tương đương với phó thác lúc mẹ lâm chung. Cho nên câu trả lời của anh cũng vô cùng kiên định:
“Thưa dì, cháu lấy danh dự của người lính cam đoan với dì, cháu sẽ đối xử tốt với Chử Điềm, xin dì yên tâm.”
Câu trả lời này có lẽ sẽ khiến mẹ yên tâm, còn đối với cô mà nói thì như một quả bom nặng trịch. Thậm chí cô cũng không biết phải đối mặt với Từ Nghi thế nào, đối mặt với mẹ thế nào. Nghe thấy lời nói như thế cô chỉ có thể luống cuống quay người bỏ đi. Cô ngây ngốc đi dạo trong bệnh viện hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn bị Từ Nghi tìm được ở trong một góc khuất tại sảnh chờ khám của bệnh viện. Nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng đến mức tái nhợt của anh, cô há miệng muốn nói nhưng nước mắt lập tức tuôn rơi. Có lẽ cách phòng bệnh khá xa, lần này cô khóc đến đau thấu tâm can, tại đại sảnh trống vắng trong đêm tuyết rơi, tiếng khóc cô lúc ấy vô cùng rõ ràng.
Cô đoán Từ Nghi đã biết cô nghe được cuộc nói chuyện của anh và mẹ, nhưng anh chẳng hề hỏi một câu, chỉ cởi áo khoác bao phủ người cô. Lúc đó anh nói rất nhiều lời, nhưng cô chỉ nghe rõ cũng chỉ nhớ được có hai câu cuối cùng thế này.
“Trước khi anh đến đã đánh xong đơn xin kết hôn, chỉ cần em đồng ý thì chúng ta đi đăng ký ngay. Một năm qua là anh rối rắm, hiện giờ anh đã hiểu ra, nên không thể rối rắm cả đời.” - nói đến đây, giọng anh cũng khản đi, anh nhìn cô, đôi mắt ửng đỏ - “Điềm Điềm, nuôi tóc dài lại đi em.”
Không có màn cầu hôn long trời lở đất, dù bây giờ nghĩ lại đau khổ vẫn chiếm phần nhiều, nhưng cô thật sự đã nhận lời anh như thế. Cũng không nghĩ ra lý do gì có thể cự tuyệt. Từ Nghi chính là số kiếp cả đời cô.
Đêm hôm đó, đến hơn nửa đêm Chử Điềm mới ngủ. Sáng hôm sau thức dậy rất sớm, bởi vì không có anh, bởi vì còn phải đi làm. Nhà Hà Tiêu cách khu công nghệ cao quá xa, cô phải dậy sớm bắt xe.
Hà Tiêu sợ tình trạng tinh thần cô không tốt, trên đường sẽ xảy ra chuyện nên đề nghị cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Chử Điềm suy nghĩ, vẫn kiên trì đi làm. Tháng này đã xin nghỉ nhiều lần lắm rồi, nếu xin nghỉ nữa chọc giận lãnh đạo công ty, rất có thể cô sẽ phải cuốn gói rời đi mất. Với lại, cô cũng đâu phải bị thất tình gì mà cần thời gian chữa lành chứ. Chử Điềm phát hiện sống chung với người đàn ông như Từ Nghi lâu, cô trở nên càng lúc càng thực tế.
Lúc đến công ty vẫn trễ giờ, bị lão Lưu phê bình một trận, tiếp theo lại lãnh một chuyện khổ sai, đi với đoàn khảo sát thăm một khu xưởng mới xây ở một thành phố gần thành phố B. Chử Điềm nghe mà trợn tròn mắt. Thực tế quá đi mất, chẳng cho cô thở lấy một hơi sao?
Lần này lão Lưu không hề thương hương tiếc ngọc, nói thẳng:
“Mau chuẩn bị đi, xe đang chờ bên ngoài đấy, lập tức lên đường.”
Chử Điềm: “…”
Thành phố phải đi này thật ra cũng không cách thành phố B xa lắm, có điều Chử Điềm chẳng muốn bị giày vò. Gần đây hình như cô rất dễ mệt, làm gì cũng không có sức, với lại có tật say xe, ngồi xe đúng là rước vạ vào thân. Cũng may lần này đồng nghiệp công ty đi chung không ít, Chử Điềm vừa lên xe liền trốn ra hàng ghế sau ngủ.
Đêm hôm qua tuyết vừa rơi, nên tài xế lái xe rất chậm, cũng hết sức ổn định. Chử Điềm chẳng nghĩ ngợi gì cả, dần dần cơn buồn ngủ ùa đến. Đột nhiên nghe thấy tiếng rù rù, Chử Điềm bị quấy nhiễu ngủ không ngon giấc, trong lòng đang hoang mang đã bị người ta đánh thức.
Đồng nghiệp hỏi có phải điện thoại cô đang kêu hay không. Chử Điềm lắng nghe trong chốc lát, chợt nhận ra, đứng lên cầm lấy chiếc áo khoác cô bỏ ở hàng ghế trước, phát hiện đúng là chiếc điện thoại cô đặt trong túi áo đang rung. Mấy ngày trước sau khi cô vứt bể điện thoại đến hôm nay vẫn chưa mua cái mới, sáng nay thức dậy đi làm mới nhớ ra, mượn Hà Tiêu chiếc điện thoại di động cũ dùng tạm trước đã.
Điện thoại do Hà Tiêu gọi đến, gọi liền hai cuộc. Chử Điềm lập tức tỉnh táo lại, vội vàng gọi lại cho cô ấy.
“Điềm Điềm, cậu không có ở công ty hả?”
Vừa nhấc máy Hà Tiêu đã hỏi. Chử Điềm nhìn ra ngoài, trắng xoá một màu, hơi chói mắt:
“Mình đang trên đường đi đến thành phố khác, công ty tạm thời sắp xếp công tác ngắn hạn, sao hả?”
“Không việc gì.” - dường như Hà Tiêu thở phào nhẹ nhõm - “Từ Nghi đang ở bên cạnh mình, anh ấy muốn nói chuyện với cậu.”
“Ôi, cậu đừng…”
Chử Điềm vừa mới lên tiếng phản đối thì Từ Nghi đã nhận lấy điện thoại, cô đành phải lắng nghe mà không thể né tránh:
“Điềm Điềm.”
Giọng anh vẫn hơi khàn, Chử Điềm liền biết tối qua anh giống cô, đều ngủ không ngon giấc. Sau một đêm, phản ứng của cô không mãnh liệt như ngày hôm qua nữa. Nhưng đối mặt anh cô vẫn không biết nên nói gì. Thay vì nói kháng cự, không bằng nói là tránh né.
“Hôm qua anh đã nghĩ cả một đêm, anh nghĩ, có lẽ anh thật sự không nên giấu em.” - Từ Nghi nói, giọng vô cùng vững vàng - “Sau khi anh cả qua đời, chị Mạnh Phàm bị bệnh, đúng là anh đã ở bên cạnh chăm sóc chị ấy một thời gian. Bởi vì khi đó trạng thái tinh thần của chị ấy đã suy sụp, chị ấy cự tuyệt không cho bất cứ ai tiếp xúc, nhưng chị ấy không hề bài xích anh, chị ấy nhận lầm anh là anh cả. Cho nên đâm lao thì phải theo lao, cũng từng mặc quân phục của anh cả, đóng vai anh ấy. Và cả, anh từng… hôn chị ấy, điều này anh không gạt em, nhưng không phải như em nghĩ. Tất cả những gì xảy ra trong quá khứ đều không phải hiểu lầm, anh đã làm hết thảy mọi chuyện, nhưng có một chuyện anh muốn nói cho em biết rõ, anh chưa từng nảy sinh tình cảm gì ngoại trừ tình cảm chị em với chị Mạnh Phàm, anh chỉ kính trọng chị ấy thôi.”
Thẳng thắn đến quá đột ngột, Chử Điềm sửng sốt tại chỗ.
“Có rất nhiều việc lẽ ra anh định hôm nay đến đây nói hết cho em biết. Nhưng em không có ở đây, anh cũng đột ngột nhận được nhiệm vụ, lập tức phải lên đường.” - anh dừng một chút lại nói - “Chờ anh trở về, em muốn biết chuyện gì anh đều nói cho em biết.”
Nghe rõ anh đang nói gì, Chử Điềm đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Đó là cảm giác buồn bã bất ngờ không kịp phòng bị, cho nên cô nhất thời không nói ra lời.
“Lần này anh nói thật đấy, Điềm Điềm.”
Chử Điềm cảm thấy lòng bàn tay ứa mồ hôi, cô khản tiếng trả lời:
“Buổi tới em về, chỉ là công tác ngắn thôi.”
Cô nói xong, điện thoại rơi vào trầm lặng. Hồi lâu cô nghe thấy Từ Nghi khẽ khàng nói:
“Được.”
Cúp điện thoại, Chử Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút mù mịt và trống vắng. Nhưng Từ Nghi như thể trút được gánh nặng, anh cúi đầu, cầm lấy điện thoại di động thật lâu không nói lời nào, khiến Hà Tiêu bên cạnh sợ đến mức cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng bước đến kêu anh vài tiếng.
Từ Nghi giật mình tỉnh lại, trả điện thoại di động cho Hà Tiêu, đứng dậy:
“Tiếu Tiếu, cảm ơn cô.”
Hà Tiêu ngại ngùng mím môi cười:
“Đừng nói vậy, thật ra hôm trước là tôi bảo Điềm Điềm đến đây ở với tôi.”
Đâu ngờ rằng hai người này đang gây lộn.
Từ Nghi không nói nhiều nữa, nói cảm ơn rồi quay người đi xuống lầu. Giây phút đưa tay mở cửa xe, anh mới phát hiện trong lòng bàn tay anh đã đầy mồ hôi lạnh. Trấn định trong chốc lát, anh lái xe về khu gia thuộc, ngồi xe tuyến trở về đơn vị.
Tham mưu trưởng sư đoàn A Cố Hoài Việt đang ở trong văn phòng, nghe tin anh trở lại lập tức kêu anh đến, đưa cho anh một lá thư mời.
“Vốn định cho cậu nghỉ hai ngày, nhưng đại đội đặc chủng đột nhiên gửi thư mời đến, mười hai giờ trưa mai vòng loại cuộc thi chính thức bắt đầu, có nghĩa là sáng mai cậu phải xuất phát đến căn cứ. Thời gian vô cùng gấp rút, chỉ có thể khẩn cấp gọi cậu trở về.”
Nghe thấy cách sắp xếp thời gian, Từ Nghi khẽ nhíu mày:
“Thời gian ngắn như vậy hoàn toàn không kịp khôi phục thể lực.”
“Đây có lẽ là ý đồ của họ, muốn xem thử khả năng chịu đựng của các cậu rốt cuộc cao đến mức nào. Tuy nhiên cũng có lợi, thời gian ngắn, thân thể vẫn còn quen với huấn luyện cường độ cao, có lợi trong việc giữ vững cảnh giác và phát huy trình độ.” - Cố Hoài Việt ngẩng đầu nhìn anh - “Thế nào, chuẩn bị xong chưa?”
Từ Nghi hơi nhếch môi, cười giễu:
“Nào có thời gian chuẩn bị chứ.”
Cố Hoài Việt cũng cười: “Sư đoàn trưởng chúng ta luôn nói thời bình chính là thời chiến, khả năng chịu đựng cũng là vốn tích luỹ, không phải lâm trận mới mài gương. Anh tin tưởng cậu, cậu buông bỏ gánh nặng trong lòng, dốc hết sức chú tâm là được.”
“Vâng, tham mưu trưởng.”
Từ Nghi đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội.
Buông bỏ gánh nặng trong lòng. Lúc anh làm chính trị viên cũng thường nói câu này, nhưng nếu thật sự nói được làm được thì có lẽ người ta không bao giờ có gì phiền não nữa rồi.
Rời khỏi văn phòng Cố Hoài Việt, Từ Nghi nhìn bầu trời đêm sau trận tuyết rơi, khẽ thở ra một hơi. Không khí tươi mát khiến đầu óc chưa được nghỉ ngơi trong hai mươi bốn giờ tỉnh táo hơn chút. Nhưng nỗi mệt mỏi chưa hề tan đi, anh biết, tối nay nhất định phải ngủ, dù là ngủ không được.