“Thật ra không có gì để nói cả.” - nhìn lần lượt từng gương mặt trẻ tuổi, Từ Nghi nói - “Trước kia lúc mới xuống đại đội làm chính trị viên hai năm, làm công tác tư tưởng nhiều nên khi nói chuyện căn bản không cần suy nghĩ. Bây giờ tôi đã rời khỏi đại đội cũ cũng gần một năm rồi, nói ít đi, miệng cũng trở nên ngốc.”
“Không để anh làm công tác tư tưởng đâu, tôi còn có chính trị viên mà. Anh liền truyền thụ chút bí quyết huấn luyện tâm đắc đi. Nhanh lên nào, đừng giấu mà.”
Đội trưởng đội tân binh cười thúc giục. Từ Nghi cũng cười, cười xong anh nói:
“Đừng nghe đại đội trưởng của các cậu nói mò, đi lính, nếu như cậu chỉ muốn làm một người lính tốt thì không có đường tắt gì. Làm người trung thực, làm việc vững chắc, chỉ tám chữ này thôi. Nếu có thể làm được, cậu nhất định sẽ rất thành công. Cũng nhất định có trể trở thành một người lính tốt là bởi vì cậu sống kiên định” - anh nói, vẻ mặt càng thêm chân thành ôn hòa - “Chỉ cần có thể sống kiên định thì ở đâu cũng như nhau.”
Anh nói xong, tốp tân binh trẻ tuổi yên lặng trong chốc lát lại vỗ tay nhiệt liệt. Nhưng đại đội trưởng đội tân binh lại nhận ra có gì bất thường, lúc định bắt anh hỏi vài câu thì người đó đã đi xa.
Nói xong những lời này, Từ Nghi thấy Cố tham mưu trưởng Cố Hoài Việt đứng dưới tàng cây bạch dương cách thao trường không xa, cũng không biết đến từ lúc nào. Từ Nghi đi đến chào:
Cố Hoài Việt nhìn tân binh huấn luyện phía trước, thong thả nói:
“Anh thấy cậu quá khiêm nhường rồi, không làm công tác tư tưởng nhưng tùy tiện nói vài câu văn cũng rất có đạo lý.”
Từ Nghi cười không nói.
Cố Hoài Việt dời mắt, đánh giá Từ Nghi từ trên xuống dưới trong giây lát, nói:
“Đi đây một chút, anh có chuyện muốn nói với cậu.”
Dọc theo thao trường, hai người đi từ từ về phía nhà kho nhỏ phía sau, đi được vài bước, Cố Hoài Việt mới hỏi:
“Bên đại đội đặc chủng đã gửi thư đến, nếu cậu bằng lòng, ngày mai sẽ có thể làm thủ tục điều động cho cậu.”
Từ Nghi thoáng giật mình, không ngờ Cố Hoài Việt sẽ nói thẳng như vậy, vừa bắt đầu đã nói lời này.
Cố Hoài Việt cũng nhìn được ra vẻ kinh ngạc của anh, anh ta nhướng mi nói:
“Anh biết cậu nghĩ thế nào, nếu chính ủy tìm cậu, e là muốn giữ cậu lại. Nhưng anh không phải là đại diện trong sư đoàn đến tìm cậu nói chuyện, nên không nói nhiều lời như vậy với cậu. Có điều chúng ta nói gì cũng không quan trọng, quan trọng là cậu muốn đi đâu.”
Im thin thít hồi lâu, Từ Nghi nói:
“Thật ra thì em cũng không rõ.”
“Không rõ?” - Cố Hoài Việt nhìn anh - “Không rõ thì ban đầu cậu còn tham gia cuộc thi tuyển chọn này làm gì? Anh không tin cậu là loại người làm chuyện không có mục đích.”
Từ Nghi thoáng mím môi, khẽ cười:
“Nói ra lời này chính em cũng không tin được. Nhưng mà tham mưu trưởng, lúc đăng ký trong đầu em trống rỗng, lời này em cũng đã nói với trưởng ban Lý, em chỉ cần quá trình này, về phần kết quả, em chưa từng suy nghĩ đến.”
Cố Hoài Việt cũng im lặng, hai người từ từ đi qua nhà kho, lên một mỏm núi phía sau nhà kho. Quan sát từ nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh doanh trại của sư đoàn A. Hình ảnh như vậy từng được một tạp chí bình luận chụp từ trên không, một trong những tấm ảnh ghép của quân khu B, dùng trong bản báo cáo lớn về lực lượng nòng cốt của bộ binh Trung Quốc. Vì vậy sư đoàn A cũng là đơn vị cực kỳ xuất sắc, có thể được một nơi như vậy giữ lại cũng là một sự khẳng định đối với người khác.
Ánh mắt lướt qua vùng trời doanh trại, Cố Hoài Việt phá vỡ không khí im lặng, nói:
“Vậy cậu cần phải nghĩ kỹ, nếu như cậu không bắt lấy cơ hội lần này, có thể sẽ không có lần tiếp theo đâu. Đến lúc đó cậu có hối hận cũng không kịp nữa.”
“Em biết, cũng bởi vì mỗi lần nghĩ đến từ bỏ sẽ cảm thấy luyến tiếc nên em mới do dự. Đặt vào trước kia, lựa chọn làm phi công hay vào đại đội đặc chủng là một chuyện em cảm thấy khó chịu để mà lựa chọn, vì cái đó gọi là lý tưởng hay hoài bão. Nhưng đến hôm nay đây, dù em dễ dàng bỏ qua cơ hội này như trở bàn tay, thì cũng không cảm thấy đáng tiếc.”
“Đó là bởi vì thứ cậu quan tâm đã thay đổi, có một số người hoặc một số chuyện xếp trước cả lý tưởng và hoài bão của cậu.”
Cố Hoài Việt nói trúng tim đen, Từ Nghi cũng không che giấu:
“Có lẽ là vậy, hiện tại em nghĩ nhiều đến gia đình. Thân là quân nhân phải bỏ gia đình lo cho nước nhà, nhưng càng nghĩ như vậy em càng cảm thấy mình không buông bỏ được. Dù sao Điềm Điềm không giống với chị dâu.”
“Không dễ dàng, cuối cùng cũng nói lời trong lòng ra.”
Từ Nghi thoáng cười, lại nói:
“Nhưng mà vẫn có chút bất an, luôn cảm thấy rằng đã vứt bỏ nhiệt huyết và hăng hái tuổi trẻ.”
Cố Hoài Việt bật cười:
“Vừa rồi còn nói năng hùng hồn với tân binh phải sống kiên định, ở đâu cũng giống nhau. Sao hiện tại không đi đại đội đặc chủng thì lại nói vứt bỏ nhiệt huyết và hăng hái rồi?” - anh ta nhìn Từ Nghi - “Được rồi, cậu không cần rối rắm những thứ này nữa. Sáng nay sư bộ vừa ra lệnh, vốn định chờ cậu ra quyết định mới suy xét có báo cho cậu hay không. Nhưng bây giờ thấy cán cân trong lòng cậu còn đang đong đưa lên xuống, anh sẽ cho cậu thêm một quả cân nữa.”
Anh ta vừa nói vừa kín đáo nhét một lá thư cho anh.
“Sư bộ ra lệnh? Lệnh gì ạ?”
Từ Nghi nhíu mày.
“Tự cậu xem chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Dứt lời Cố Hoài Việt liền bỏ đi trước. Từ Nghi sờ bề dày phong thư, chỉ lấy ra một tờ giấy bên trong, là văn kiện của Đảng sư bộ mới gửi đến sáng nay. Vội vã xem qua nội dung văn kiện, Từ Nghi đứng sững ra. Đọc lại lần nữa, anh hiểu ra liền cất bước đuổi theo Cố Hoài Việt.
“Tham mưu trưởng…”
“Hắt xì…” - vừa mua cơm ngồi xuống phòng ăn, Chử Điềm lại nghiêng người hắt hơi một cái. Sau khi hắt hơi xong cô xoa xoa lỗ mũi, nhỏ giọng nói - “Hôm nay sao cứ hắt hơi mãi thế.”
Phùng Kiêu Kiêu ngồi đối diện đưa đến một bọc khăn giấy:
“Tan việc đi mua thuốc đi, chắc hẳn cậu bị cảm rồi.”
“Không cần.” - Chử Điềm nhún vai - “Cảm không cần uống thuốc, uống nước ấm nhiều một chút là được rồi.”
Cô vừa nói vừa bưng canh lên, uống từng ngụm nhỏ. Phùng Kiêu Kiêu nhìn sắc mặt cô từ trên xuống dưới:
“Nói thật đấy Điềm Điềm. Mình cảm thấy cậu nên đi bệnh viện khám thử xem, mấy ngày qua sắc mặt cậu trông không tốt tí nào.”
“Không sao, tự mình biết mình làm sao mà.” - Chử Điềm dửng dưng nói.
“Làm sao? Lẽ nào còn cãi nhau với chồng cậu, tâm trạng không tốt à?”
Chử Điềm cảm thấy Phùng Kiêu Kiêu có chút thần kỳ:
“Cậu nhìn ra hả?”
Phùng Kiêu Kiêu liếc mắt:
“Mình còn không hiểu cậu à?”
Chử Điềm cười khúc khích:
“Là cãi nhau, nhưng đã làm hòa rồi. Nói chính xác là anh ấy đơn phương cầu hòa với mình, mình còn chưa nghĩ có nên tha thứ cho anh ấy hay không, quan sát một thời gian rồi nói sau.”
Lời này nói ra cũng chỉ có cô tin, Phùng Kiêu Kiêu lười đả kích cô. Cô nàng gắp miếng thịt viên kho tàu cắn một miếng, ngon lành vô cùng, thúc giục Chử Điềm cũng mau chóng nếm thử.
Tận đáy lòng Chử Điềm không muốn ăn đồ dầu mỡ thế này, nhưng lại cảm thấy nên ăn một chút thịt để bồi bổ liền cắn một miếng nhỏ. Nhưng cắn một miếng này xong, còn chưa nuốt xuống bụng đã bắt đầu cuộn trào, cô vội vàng che miệng chạy về phía nhà vệ sinh.
Phùng Kiêu Kiêu bị cô làm hoảng sợ cũng vội vàng chạy theo. Nhìn thấy Chử Điềm khom người, nôn cả miếng thịt vừa ăn ra ngoài, toàn bộ đồ còn sót lại đều nôn hết ra, cả người trông vô cùng đáng thương. Phùng Kiêu Kiêu đi đến đỡ cô:
“Điềm Điềm, cậu không sao chứ?”
“Mình không sao…”
Lời còn chưa dứt lại nôn khan một trận.
“Mình đưa cậu đến bệnh viện nhé? Có phải ăn đồ ăn không hợp không?” - thấy Chử Điềm không nói lời nào, Phùng Kiêu Kiêu hơi sốt ruột. Bất thình lình, cô nàng nhớ ra điều gì đó liền vội hỏi Chử Điềm - “Điềm Điềm, tháng này cậu đã đến ngày chưa?”
Hả? Chử Điềm vừa được nhắc nhở như vậy liền quên luôn cả nôn.
“Hình như… chưa đến…”
Bấy giờ Phùng Kiêu Kiêu thật sự sốt ruột:
“Cậu nói cậu xem, mau đứng dậy, chúng ta đi bệnh viện.”
“Không đâu…” - đầu óc Chử Điềm đã rối loạn - “Không nhất định là mang thai mà. Chu kỳ của mình thỉnh thoảng không chính xác, cách một tháng không có cũng rất bình thường.”
Phùng Kiêu Kiêu đời nào nghe cô nói như vậy:
“Bất kể thế nào, đi bệnh viện khám luôn tốt hơn. Không có việc gì cũng có thể làm cho người ta yên tâm.”
“Ôi, Kiêu Kiêu, cậu đừng vội đã…” - Chử Điềm kéo Phùng Kiêu Kiêu - “Điện thoại di động của mình đang kêu.”
Là mẹ chồng cô gọi đến, Chử Điềm bình ổn lại hơi thở, nhấn nút trả lời.
“Điềm Điềm à…”
Chỉ vừa gọi tên cô, giọng Tống Khả Như liền nghẹn ngào. Nhất thời Chử Điềm bắt đầu khẩn trương:
“Mẹ, mẹ đừng khóc mà, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Khả Như thút thít một phút mới nói ra một câu hoàn chỉnh:
“Điềm Điềm, mẹ có chuyện muốn nói cho con biết, con phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
“Chuyện gì thế, mẹ nói nhanh đi ạ?”
“Từ Nghi, thằng nhóc Từ Nghi này…” – tâm trạng Tống Khả Như có chút suy sụp, Chử Điềm gấp đến độ tim cũng muốn nhảy ra khỏi cổ họng, bà mới nói xong một câu - “Thằng nhóc này muốn đi bộ đội đặc chủng.”
“Sao ạ?”
Chử Điềm cảm thấy tai mình vang lên hai tiếng ầm ầm, cô sững sờ nhìn mặt Phùng Kiêu Kiêu, không nghe thấy câu hỏi vội vã của cô ấy. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người cô, cô nhắm hai mắt lại theo phản xạ rồi hôn mê bất tỉnh.
Hành lang ngoài phòng cấp cứu bệnh viện.
Sau khi đưa Chử Điềm đến bệnh viện, Phùng Kiêu Kiêu đứng ngồi không yên chờ ở ngoài. Không lâu sau, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng cũng chạy đến. Nghe Phùng Kiêu Kiêu kể rõ ngọn nguồn, Từ Kiến Hằng không nhịn được trừng mắt nhìn vợ, bắt đầu trách bà:
“Đã nói bà đừng gọi điện thoại cho Chử Điềm, chuyện còn chưa đến đâu nói gì mà nói? Bây giờ thì tốt rồi, con dâu sợ đến mức cũng vào viện, lỡ như có chuyện gì xấu, bà có mà khóc.”
Giờ phút này Tống Khả Như chẳng nói nổi một câu, tâm trạng của bà quá phức tạp, phức tạp đến mức chỉ có thể diễn tả bằng nước mắt. Sau khi Từ Kiến Hằng nói cảm ơn Phùng Kiêu Kiêu, nhìn dáng vẻ vợ khóc thút thít có chút bất đắc dĩ nhắc nhở bà:
“Được rồi, đừng khóc nữa, mau gọi điện thoại cho Từ Nghi đi. Điềm Điềm đã như vậy rồi, tôi không tin nó không trở về, đến lúc đó bà bắt nó lại hỏi cho rõ không được sao?”
“Gọi rồi, trên đường đi đã gọi rồi.” - Tống Khả Như nói, nước mắt lại lăn xuống - “Hiện tại tôi lo lắng cho Điềm Điềm, sợ nó có chuyện gì xấu xảy ra.”
Từ Kiến Hằng cũng không nói nữa, ôm bả vai vợ mình, lặng lẽ an ủi.
Phùng Kiêu Kiêu ở bên cạnh nhìn, mấy lần muốn nói Chử Điềm có thể mang thai. Nhưng trong lòng cô cũng sợ, sợ Điềm Điềm không mang thai khiến hai ông bà mừng hụt. Lại sợ Điềm Điềm thật sự mang thai nhưng lại xảy ra chuyện gì khiến họ lo lắng. Cô dứt khoát không nói gì cả, chờ với họ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hơn nửa tiếng sau, rốt cuộc có một bác sĩ đi ra, tháo khẩu trang xuống, kêu người nhà của Chử Điềm. Bấy giờ Tống Khả Như đã khôi phục lý trí, vội vàng bước đến:
“Bác sĩ, tôi là mẹ chồng của Điềm Điềm, con dâu tôi nó…”
“Mang thai rồi, hơn mười tuần. Không có vấn đề gì lớn, hơi thiếu máu, trở về phải bồi bổ nhiều hơn.”
Nghe xong lời bác sĩ nói, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng đều ngây dại, chỉ có Phùng Kiêu Kiêu trong góc thở phào nhẹ nhõm. Cô bước đến, cười rạng rỡ chúc mừng Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng:
“Chú dì, chúc mừng chú dì có cháu trai cháu gái bế rồi.”
Cháu trai cháu gái. Từ này không biết làm sao chọc trúng Tống Khả Như, thoáng cái bà đã tỉnh hồn lại, nước mắt lã chã rơi xuống đất. Phùng Kiêu Kiêu hoảng hốt, vốn tưởng bà vui mừng rơi lệ lại không ngờ Tống Khả Như khóc càng thảm thiết hơn, cả người co giật như rút lại, vẫn là Từ Kiến Hằng đi đứng không tiện từ từ đi đến ôm lấy bà mới không để bà ngã lăn ra đất.
“Lão Từ…”
Nức nở kêu lên hai chữ này, lời còn lại Tống Khả Như không nói ra được nữa. Mắt Từ Kiến Hằng cũng đỏ, ông trấn an Tống Khả Như như đứa trẻ, tiếng nói nghẹn ngào:
“Được rồi, đừng khóc nữa. Điềm Điềm không sao, đứa bé cũng không sao…”
Phùng Kiêu Kiêu không hiểu vì sao hai vị trưởng bối này lại xúc động như thế, phản ứng còn lớn hơn gia đình bình thường một chút. Nhưng thấy cảnh tượng như vậy, cô rất cảm động. Tự đáy lòng hâm mộ Chử Điềm, lấy chồng thật tốt, có thể thai nghén một sinh mệnh vì người mình yêu thật tốt.
Một lát sau, Chử Điềm đã tỉnh lại, được đưa vào phòng bệnh bình thường. Tuy lúc trước có chút phỏng đoán mơ hồ, nhưng sau khi biết tin mình chính xác mang thai, cả người Chử Điềm trở nên choáng váng. Cô vuốt ve bụng mình, trông lớn hơn lúc trước. Nhưng bây giờ là mùa đông, rất ít khi mặc quần áo bó, cô cũng không để ý cho lắm. Mang thai, cô thật sự mang thai ư?
Nhìn vẻ mặt Chử Điềm, Tống Khả Như cho rằng cô sợ liền dịu dàng an ủi:
“Bác sĩ nói không có việc gì lớn, chỉ hơi thiếu máu thôi.” - bà vừa nói vừa đánh giá Chử Điềm từ trên xuống dưới - “Đúng là gầy quá, mấy thứ mua cho con lúc trước con không ăn sao?”
Chử Điềm vẫn còn chút mê man:
“Mẹ, bác sĩ nói con mang thai thật sao?”
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều bật cười.
“Chuyện này còn giả nữa sao?” - Tống Khả Như dém góc chăn cho cô - “Bây giờ con không cần nghĩ gì cả, dưỡng thai thật tốt. Bên phía công ty có thể không đi thì đừng đi…”
Thấy vợ càng nói càng xa, Từ Kiến Hằng ngăn lại đúng lúc:
“Được rồi, bà đừng khiến Chử Điềm chịu áp lực lớn như vậy. Nếu thân thể nó tốt thì cứ làm việc như bình thường, không thể bởi vì mang thai mà không làm gì hết.”
Tống Khả Như vội nói:
“Cũng tốt, xem tình trạng sức khỏe của Điềm Điềm thế nào đã.”
Ba mẹ chồng bàn bạc rất lâu, Chử Điềm chẳng hề nghe lọt một câu. Mang thai, cô thật sự mang thai rồi, vào lúc này, vào lúc Từ Nghi muốn đi đại đội đặc chủng. Đầu óc vừa tỉnh táo, Chử Điềm gọi mẹ chồng đang vui mừng quá đỗi:
“Mẹ, chuyện con mang thai Từ Nghi biết không?”
“Vẫn chưa biết.” - Tống Khả Như nói –-“Vừa rồi định gọi điện thoại báo cho nó nhưng không ai nghe. Chắc hẳn đang trên đường đi, nó nghe tin con ngất xỉu đang trên đường trở về đấy.”
“Vậy… chuyện khi nãy mẹ nói anh ấy muốn đi đại đội đặc chủng?”
Nụ cười trên mặt Tống Khả Như thoáng chốc tan biết:
“Mẹ cũng nghe người ta nói như vậy, không biết có phải là thật không, chờ nó về rồi hỏi cho rõ.”
Hỏi? Hỏi thế nào? Nếu anh thật sự quyết định đi, cô có thể giữ được anh sao? Lấy con giữ anh lại à? Chử Điềm không xác định được.
Lúc mọi người ở đây vừa mừng vừa lo, Từ Nghi lái xe chạy đến bệnh viện.
Khi nhận được điện thoại của mẹ, anh mới ra khỏi văn phòng làm việc của Cố Hoài Việt, cúp điện thoại không kịp xin cả phép đã lập tức lái xe Cố Hoài Việt chạy thẳng đến bệnh viện. Thế nhưng giao thông trong khu vực thành phố hơi tắc nghẽn, nửa giờ sau anh mới chạy đến bệnh viện.
Đến quầy lễ tân hỏi phòng bệnh của Chử Điềm, anh liền chạy một mạch không kịp thở lên lầu bốn. Còn chưa tìm được phòng bệnh đã chạm mặt Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng. Gần một tháng không gặp con trai, hai vợ chồng nhất thời cũng không biết nói gì với Từ Nghi. Nhưng Từ Nghi liền bước đến hỏi:
“Chử Điềm thế nào rồi ạ?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Tống Khả Như nổi giận:
“Con còn không biết xấu hổ nói à, Điềm Điềm ngất xỉu tất cả đều là vì con.”
Mắng câu này vành mắt bà liền đỏ lên. Thấy mẹ như vậy, Từ Nghi càng thêm sốt ruột:
“Mẹ, mẹ khoan khóc đã, Điềm Điềm cô ấy rốt cuộc có sao không?”
“Không sao.” - Từ Kiến Hằng trầm giọng nói - “Bị chút kinh sợ nên ngất xỉu. Chẳng biết cậu làm cái gì, vợ mình cũng không chăm sóc được. Cậu có biết Điềm Điềm thiếu máu không?”
Quả thật anh không biết. Từ Nghi mím môi dưới đáp:
“Con đi thăm cô ấy.”
“Đi đi, ngon ngọt dỗ dành nó.” - Từ Kiến Hằng nói - “Bác sĩ nói nó mang thai, mười tuần rồi.”
Mang thai? Từ Nghi quay phắt đầu lại, kinh ngạc nhìn ba mình. Khuôn mặt luôn nghiêm túc rốt cuộc thoáng chút nét cười, Từ Kiến Hằng ôn hòa nói:
“Từ Nghi, con sắp làm cha rồi.”
Từ Nghi cảm thấy đầu óc mình như nổ ầm, nước mắt hiện lên một luồng sáng, anh gần như đứng không vững. Anh đưa tay chống lên tường, vẻ mặt phức tạp, có khó tin, cũng có sự vui mừng khôn xiết cố gắng kiềm chế. Hai tâm trạng đan xen ùa đến, anh suýt nữa khó mà tiếp nhận. Anh liếc mắt nhìn cha mẹ, chẳng thốt nổi một câu, quay người đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Phùng Kiêu Kiêu đang vắt hết óc dỗ Chử Điềm vui vẻ. Nhưng trước sau Chử Điềm vẫn không vui nổi, uổng phí khổ tâm của cô nàng.
“Điềm Điềm, cậu như vậy không được.” - Phùng Kiêu Kiêu nghiêm túc nhìn cô - “Không nghe bác sĩ nói sao, tâm trạng của người mẹ có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển khỏe mạnh của đứa bé.”
Chử Điềm dẩu môi. Ba của đứa con sắp chạy trốn rồi, tâm trạng cô có thể tốt được sao? Vả lại, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, nghĩ đến cuộc sống sau này, cô vô cớ cảm thấy hoảng hốt.
“Kiêu Kiêu, cậu sờ thử tim mình có phải đập rất nhanh hay không?”
Phùng Kiêu Kiêu chẳng hề để ý đến cô, cho rằng cô đang giả bộ:
“Có thể là trong tiềm thức cậu quá vui mừng, cho nên nhịp tim mới tăng tốc. Lập tức khỏi ngay, cậu có muốn nằm một chút không?”
Chử Điềm lắc đầu, cô nhìn ánh nắng sáng ngời ngoài cửa sổ, trong lòng có chút hoang mang bất định. Hồi lâu cô khẽ cất tiếng:
“Kiêu Kiêu, mình không muốn đứa bé này lắm.”
Phùng Kiêu Kiêu kinh hãi lập tức bật dậy khỏi ghế:
“Chử Điềm, cậu đừng nghĩ lung tung. Cậu không thấy dáng vẻ vui mừng của ba chồng và mẹ chồng cậu khi nãy à. Nếu cậu thật sự không muốn đứa bé này, cậu có tin họ dám nhảy từ lầu này xuống không?”
Chử Điềm vừa nghe lời này đã biết Phùng Kiêu Kiêu hiểu lầm ý cô rồi. Vừa định giải thích thì cửa đột ngột mở ra, một người đi vào. Khi thấy rõ người này, cô và Phùng Kiêu Kiêu đều ngây dại. Sau đó Phùng Kiêu Kiêu phản ứng lại trước, cô nàng đứng lên rời đi như chạy trốn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Chử Điềm và Từ Nghi. Đôi vợ chồng son vừa được thăng chức làm ba mẹ ngơ ngác nhìn nhau.
Từ Nghi chạy một mạch đến đây, giờ phút này vẫn còn chưa ổn định lại hơi thở. Nhìn nhau chốc lát với Chử Điềm, anh rạng rỡ cười, đi đến bên giường. Nhưng trên mặt Chử Điềm chẳng có chút vui vẻ gì, cô giận dữ lườm Từ Nghi một cái, quay đầu đi chỗ khác.
“Điềm Điềm” - Từ Nghi khẽ gọi cô, thấy cô không để ý đến liền vịn bả vai cô, nhẹ nhàng quay cô lại - “Bà xã?”
Chử Điềm hất hai tay anh ra:
“Anh đừng chạm vào em.”
Dẩu môi nói bốn chữ này xong, nước mắt liền không kiềm được rơi xuống. Từ Nghi có chút không rõ tình hình, nhưng thấy Chử Điềm khóc, phản ứng đầu tiên vẫn là lau nước mắt cho cô.
“Sao lại khóc?”
Tiếng anh vô cùng dịu dàng, càng như vậy càng khiến Chử Điềm muốn khóc. Cô ra sức trốn khỏi tay anh, thật sự không tránh được liền mắng anh:
“Từ Nghi, anh là tên lừa gạt. Hai ngày trước anh còn cam đoan ngon lành với em, hôm nay anh liền lập tức lén gạt em. Em không muốn sinh con cho anh. Anh tránh ra.”
Từ Nghi nghe không hiểu ra sao, anh bóp chặt bả vai cô, tránh để tâm trạng cô quá kích động tổn thương đến bản thân:
“Anh lén gạt em gì chứ?”
“Anh còn hỏi hả?” - Chử Điềm đỏ mắt trừng anh - “Có phải anh muốn đi đại đội đặc chủng không? Có phải không?”
Từ Nghi nhướng mày, nhanh chóng buông ra:
“Em biết cả rồi?”
“Em không thể biết sao? Anh định giấu diếm em đến khi nào?”
Nếu người cô có chút sức lực đã sớm cắn vào cánh tay anh rồi. Thật không ngờ cô đau lòng như vậy nhưng người đàn ông trước mặt này lại cười.
“Anh không định giấu em, vốn định lần này nghỉ phép về nhà sẽ nói cho em biết.”
Rõ ràng Chử Điềm không tin, biểu cảm “lại chơi trò này, em tin anh nữa mới là con ngốc” trên vẻ mặt.
“Thật mà.” - Từ Nghi cam đoan với cô - “Anh phải bị điều đi, có điều không phải là đại đội đặc chủng.”
Chử Điềm vừa nghe tin này, tim lại thót lên:
“Vậy là đi đâu?”
Từ Nghi nhìn Chử Điềm, định lau giọt nước mắt nơi khóe mắt cô nhưng lại bị đẩy ra không chút nể tình. Không có cách nào, anh đành nói:
“Hôm nay sư bộ vừa ra lệnh, cử anh đi Lục Chi bồi dưỡng, thời hạn là một năm rưỡi.” - quan sát vẻ mặt Chử Điềm, anh lại bổ sung - “Là Lục Chi ở ngoại ô thành phố B, cách khu gia thuộc của chúng ta chỉ nửa giờ. Lộ trình gần, mà bình thường thời gian cũng dư dả hơn một chút.”
Chử Điềm bị sự việc đột nhiên rơi xuống làm choáng váng, cô ngơ ngác hỏi:
“Anh đồng ý rồi hả?”
“Anh nói suy nghĩ hai ngày.” - anh nói - “Bởi vì bên dượng út có một viện nghiên cứu cũng đang tuyển người, lúc trước khi anh đi học đã từng theo dượng làm nghiên cứu tương quan, từng viết hai ba bài, nên dượng hi vọng anh có thể đến đó.”
“…”
Chử Điềm nhìn chồng cô, không biết phải nói gì.
Từ Nghi nhìn dáng vẻ cô trố mắt vô cùng muốn ôm cô hôn vài cái. Có điều suy nghĩ đến tình huống đặc biệt trước mắt của cô, anh đành nhịn xuống. Anh lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói:
“Những chuyện này em không cần suy nghĩ, em chỉ cần biết, dù anh lựa chọn thế nào cũng không cách xa em là được.”
Chử Điềm nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên cúi đầu, vùi vào hai chân đang để gập, tiếp theo nghe thấy tiếng cô khóc nức nở. Từ Nghi không nhịn được, đáy mắt có chút ẩm ướt.
“Đừng khóc được không?” - anh ôm lấy cô - “Không phải anh không đi sao?”
“Nhưng anh bao giờ cũng vậy.” - Chử Điềm khó chịu vô cùng - “Chuyện gì anh cũng không nói với em, đều gạt em cả. Từ Nghi, anh bao giờ cũng vậy.”
Từ Nghi khẽ thở dài:
“Anh nghĩ chuyện có kết quả rồi mới nói với em, không muốn khiến em lo lắng theo.”
“Không muốn khiến người ta lo lắng thì anh phải nói cho em biết, hỏi ý kiến em chứ.”
“Lần sau anh biết.” - Từ Nghi nhận sai với thái dộ vô cùng thành khẩn, anh hỏi cô - “Vậy bà Từ, em chịu cho anh đi đại đội đặc chủng không?”
Chử Điềm vội vàng lắc đầu:
“Em không muốn.”
Từ Nghi cười, có chút bất đắc dĩ:
“Anh biết rồi, anh không đi.”
Anh cúi đầu hôn cô, giọng nói có chút mơ hồ giữa răng môi quất quýt - “Anh không đi đâu hết, ở đây với em.”
Khóc hơn nửa giờ, cảm xúc Chử Điềm cuối cùng đã ổn định lại. Từ Nghi canh giữ bên người cô nửa bước không rời, dỗ cô ngủ. Nhưng Chử Điềm không ngủ được, cọ cọ trong lồng ngực anh, dấy lên ngọn lửa khiến Từ Nghi có phản ứng, áp cô vào trong ngực vân vê một hồi, hôn đến mức cô thở không ra hơi rồi mới buông cô ra.
Cảm nhận được biến hóa ở người dưới của anh, Chử Điềm khẽ “hừ”:
“Đều tại anh, thế giới hai người của chúng ta đều bị mất.”
“Thật ra không có gì để nói cả.” - nhìn lần lượt từng gương mặt trẻ tuổi, Từ Nghi nói - “Trước kia lúc mới xuống đại đội làm chính trị viên hai năm, làm công tác tư tưởng nhiều nên khi nói chuyện căn bản không cần suy nghĩ. Bây giờ tôi đã rời khỏi đại đội cũ cũng gần một năm rồi, nói ít đi, miệng cũng trở nên ngốc.”
“Không để anh làm công tác tư tưởng đâu, tôi còn có chính trị viên mà. Anh liền truyền thụ chút bí quyết huấn luyện tâm đắc đi. Nhanh lên nào, đừng giấu mà.”
Đội trưởng đội tân binh cười thúc giục. Từ Nghi cũng cười, cười xong anh nói:
“Đừng nghe đại đội trưởng của các cậu nói mò, đi lính, nếu như cậu chỉ muốn làm một người lính tốt thì không có đường tắt gì. Làm người trung thực, làm việc vững chắc, chỉ tám chữ này thôi. Nếu có thể làm được, cậu nhất định sẽ rất thành công. Cũng nhất định có trể trở thành một người lính tốt là bởi vì cậu sống kiên định” - anh nói, vẻ mặt càng thêm chân thành ôn hòa - “Chỉ cần có thể sống kiên định thì ở đâu cũng như nhau.”
Anh nói xong, tốp tân binh trẻ tuổi yên lặng trong chốc lát lại vỗ tay nhiệt liệt. Nhưng đại đội trưởng đội tân binh lại nhận ra có gì bất thường, lúc định bắt anh hỏi vài câu thì người đó đã đi xa.
Nói xong những lời này, Từ Nghi thấy Cố tham mưu trưởng Cố Hoài Việt đứng dưới tàng cây bạch dương cách thao trường không xa, cũng không biết đến từ lúc nào. Từ Nghi đi đến chào:
Cố Hoài Việt nhìn tân binh huấn luyện phía trước, thong thả nói:
“Anh thấy cậu quá khiêm nhường rồi, không làm công tác tư tưởng nhưng tùy tiện nói vài câu văn cũng rất có đạo lý.”
Từ Nghi cười không nói.
Cố Hoài Việt dời mắt, đánh giá Từ Nghi từ trên xuống dưới trong giây lát, nói:
“Đi đây một chút, anh có chuyện muốn nói với cậu.”
Dọc theo thao trường, hai người đi từ từ về phía nhà kho nhỏ phía sau, đi được vài bước, Cố Hoài Việt mới hỏi:
“Bên đại đội đặc chủng đã gửi thư đến, nếu cậu bằng lòng, ngày mai sẽ có thể làm thủ tục điều động cho cậu.”
Từ Nghi thoáng giật mình, không ngờ Cố Hoài Việt sẽ nói thẳng như vậy, vừa bắt đầu đã nói lời này.
Cố Hoài Việt cũng nhìn được ra vẻ kinh ngạc của anh, anh ta nhướng mi nói:
“Anh biết cậu nghĩ thế nào, nếu chính ủy tìm cậu, e là muốn giữ cậu lại. Nhưng anh không phải là đại diện trong sư đoàn đến tìm cậu nói chuyện, nên không nói nhiều lời như vậy với cậu. Có điều chúng ta nói gì cũng không quan trọng, quan trọng là cậu muốn đi đâu.”
Im thin thít hồi lâu, Từ Nghi nói:
“Thật ra thì em cũng không rõ.”
“Không rõ?” - Cố Hoài Việt nhìn anh - “Không rõ thì ban đầu cậu còn tham gia cuộc thi tuyển chọn này làm gì? Anh không tin cậu là loại người làm chuyện không có mục đích.”
Từ Nghi thoáng mím môi, khẽ cười:
“Nói ra lời này chính em cũng không tin được. Nhưng mà tham mưu trưởng, lúc đăng ký trong đầu em trống rỗng, lời này em cũng đã nói với trưởng ban Lý, em chỉ cần quá trình này, về phần kết quả, em chưa từng suy nghĩ đến.”
Cố Hoài Việt cũng im lặng, hai người từ từ đi qua nhà kho, lên một mỏm núi phía sau nhà kho. Quan sát từ nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh doanh trại của sư đoàn A. Hình ảnh như vậy từng được một tạp chí bình luận chụp từ trên không, một trong những tấm ảnh ghép của quân khu B, dùng trong bản báo cáo lớn về lực lượng nòng cốt của bộ binh Trung Quốc. Vì vậy sư đoàn A cũng là đơn vị cực kỳ xuất sắc, có thể được một nơi như vậy giữ lại cũng là một sự khẳng định đối với người khác.
Ánh mắt lướt qua vùng trời doanh trại, Cố Hoài Việt phá vỡ không khí im lặng, nói:
“Vậy cậu cần phải nghĩ kỹ, nếu như cậu không bắt lấy cơ hội lần này, có thể sẽ không có lần tiếp theo đâu. Đến lúc đó cậu có hối hận cũng không kịp nữa.”
“Em biết, cũng bởi vì mỗi lần nghĩ đến từ bỏ sẽ cảm thấy luyến tiếc nên em mới do dự. Đặt vào trước kia, lựa chọn làm phi công hay vào đại đội đặc chủng là một chuyện em cảm thấy khó chịu để mà lựa chọn, vì cái đó gọi là lý tưởng hay hoài bão. Nhưng đến hôm nay đây, dù em dễ dàng bỏ qua cơ hội này như trở bàn tay, thì cũng không cảm thấy đáng tiếc.”
“Đó là bởi vì thứ cậu quan tâm đã thay đổi, có một số người hoặc một số chuyện xếp trước cả lý tưởng và hoài bão của cậu.”
Cố Hoài Việt nói trúng tim đen, Từ Nghi cũng không che giấu:
“Có lẽ là vậy, hiện tại em nghĩ nhiều đến gia đình. Thân là quân nhân phải bỏ gia đình lo cho nước nhà, nhưng càng nghĩ như vậy em càng cảm thấy mình không buông bỏ được. Dù sao Điềm Điềm không giống với chị dâu.”
“Không dễ dàng, cuối cùng cũng nói lời trong lòng ra.”
Từ Nghi thoáng cười, lại nói:
“Nhưng mà vẫn có chút bất an, luôn cảm thấy rằng đã vứt bỏ nhiệt huyết và hăng hái tuổi trẻ.”
Cố Hoài Việt bật cười:
“Vừa rồi còn nói năng hùng hồn với tân binh phải sống kiên định, ở đâu cũng giống nhau. Sao hiện tại không đi đại đội đặc chủng thì lại nói vứt bỏ nhiệt huyết và hăng hái rồi?” - anh ta nhìn Từ Nghi - “Được rồi, cậu không cần rối rắm những thứ này nữa. Sáng nay sư bộ vừa ra lệnh, vốn định chờ cậu ra quyết định mới suy xét có báo cho cậu hay không. Nhưng bây giờ thấy cán cân trong lòng cậu còn đang đong đưa lên xuống, anh sẽ cho cậu thêm một quả cân nữa.”
Anh ta vừa nói vừa kín đáo nhét một lá thư cho anh.
“Sư bộ ra lệnh? Lệnh gì ạ?”
Từ Nghi nhíu mày.
“Tự cậu xem chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Dứt lời Cố Hoài Việt liền bỏ đi trước. Từ Nghi sờ bề dày phong thư, chỉ lấy ra một tờ giấy bên trong, là văn kiện của Đảng sư bộ mới gửi đến sáng nay. Vội vã xem qua nội dung văn kiện, Từ Nghi đứng sững ra. Đọc lại lần nữa, anh hiểu ra liền cất bước đuổi theo Cố Hoài Việt.
“Tham mưu trưởng…”
“Hắt xì…” - vừa mua cơm ngồi xuống phòng ăn, Chử Điềm lại nghiêng người hắt hơi một cái. Sau khi hắt hơi xong cô xoa xoa lỗ mũi, nhỏ giọng nói - “Hôm nay sao cứ hắt hơi mãi thế.”
Phùng Kiêu Kiêu ngồi đối diện đưa đến một bọc khăn giấy:
“Tan việc đi mua thuốc đi, chắc hẳn cậu bị cảm rồi.”
“Không cần.” - Chử Điềm nhún vai - “Cảm không cần uống thuốc, uống nước ấm nhiều một chút là được rồi.”
Cô vừa nói vừa bưng canh lên, uống từng ngụm nhỏ. Phùng Kiêu Kiêu nhìn sắc mặt cô từ trên xuống dưới:
“Nói thật đấy Điềm Điềm. Mình cảm thấy cậu nên đi bệnh viện khám thử xem, mấy ngày qua sắc mặt cậu trông không tốt tí nào.”
“Không sao, tự mình biết mình làm sao mà.” - Chử Điềm dửng dưng nói.
“Làm sao? Lẽ nào còn cãi nhau với chồng cậu, tâm trạng không tốt à?”
Chử Điềm cảm thấy Phùng Kiêu Kiêu có chút thần kỳ:
“Cậu nhìn ra hả?”
Phùng Kiêu Kiêu liếc mắt:
“Mình còn không hiểu cậu à?”
Chử Điềm cười khúc khích:
“Là cãi nhau, nhưng đã làm hòa rồi. Nói chính xác là anh ấy đơn phương cầu hòa với mình, mình còn chưa nghĩ có nên tha thứ cho anh ấy hay không, quan sát một thời gian rồi nói sau.”
Lời này nói ra cũng chỉ có cô tin, Phùng Kiêu Kiêu lười đả kích cô. Cô nàng gắp miếng thịt viên kho tàu cắn một miếng, ngon lành vô cùng, thúc giục Chử Điềm cũng mau chóng nếm thử.
Tận đáy lòng Chử Điềm không muốn ăn đồ dầu mỡ thế này, nhưng lại cảm thấy nên ăn một chút thịt để bồi bổ liền cắn một miếng nhỏ. Nhưng cắn một miếng này xong, còn chưa nuốt xuống bụng đã bắt đầu cuộn trào, cô vội vàng che miệng chạy về phía nhà vệ sinh.
Phùng Kiêu Kiêu bị cô làm hoảng sợ cũng vội vàng chạy theo. Nhìn thấy Chử Điềm khom người, nôn cả miếng thịt vừa ăn ra ngoài, toàn bộ đồ còn sót lại đều nôn hết ra, cả người trông vô cùng đáng thương. Phùng Kiêu Kiêu đi đến đỡ cô:
“Điềm Điềm, cậu không sao chứ?”
“Mình không sao…”
Lời còn chưa dứt lại nôn khan một trận.
“Mình đưa cậu đến bệnh viện nhé? Có phải ăn đồ ăn không hợp không?” - thấy Chử Điềm không nói lời nào, Phùng Kiêu Kiêu hơi sốt ruột. Bất thình lình, cô nàng nhớ ra điều gì đó liền vội hỏi Chử Điềm - “Điềm Điềm, tháng này cậu đã đến ngày chưa?”
Hả? Chử Điềm vừa được nhắc nhở như vậy liền quên luôn cả nôn.
“Hình như… chưa đến…”
Bấy giờ Phùng Kiêu Kiêu thật sự sốt ruột:
“Cậu nói cậu xem, mau đứng dậy, chúng ta đi bệnh viện.”
“Không đâu…” - đầu óc Chử Điềm đã rối loạn - “Không nhất định là mang thai mà. Chu kỳ của mình thỉnh thoảng không chính xác, cách một tháng không có cũng rất bình thường.”
Phùng Kiêu Kiêu đời nào nghe cô nói như vậy:
“Bất kể thế nào, đi bệnh viện khám luôn tốt hơn. Không có việc gì cũng có thể làm cho người ta yên tâm.”
“Ôi, Kiêu Kiêu, cậu đừng vội đã…” - Chử Điềm kéo Phùng Kiêu Kiêu - “Điện thoại di động của mình đang kêu.”
Là mẹ chồng cô gọi đến, Chử Điềm bình ổn lại hơi thở, nhấn nút trả lời.
“Điềm Điềm à…”
Chỉ vừa gọi tên cô, giọng Tống Khả Như liền nghẹn ngào. Nhất thời Chử Điềm bắt đầu khẩn trương:
“Mẹ, mẹ đừng khóc mà, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Khả Như thút thít một phút mới nói ra một câu hoàn chỉnh:
“Điềm Điềm, mẹ có chuyện muốn nói cho con biết, con phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
“Chuyện gì thế, mẹ nói nhanh đi ạ?”
“Từ Nghi, thằng nhóc Từ Nghi này…” – tâm trạng Tống Khả Như có chút suy sụp, Chử Điềm gấp đến độ tim cũng muốn nhảy ra khỏi cổ họng, bà mới nói xong một câu - “Thằng nhóc này muốn đi bộ đội đặc chủng.”
“Sao ạ?”
Chử Điềm cảm thấy tai mình vang lên hai tiếng ầm ầm, cô sững sờ nhìn mặt Phùng Kiêu Kiêu, không nghe thấy câu hỏi vội vã của cô ấy. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người cô, cô nhắm hai mắt lại theo phản xạ rồi hôn mê bất tỉnh.
Hành lang ngoài phòng cấp cứu bệnh viện.
Sau khi đưa Chử Điềm đến bệnh viện, Phùng Kiêu Kiêu đứng ngồi không yên chờ ở ngoài. Không lâu sau, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng cũng chạy đến. Nghe Phùng Kiêu Kiêu kể rõ ngọn nguồn, Từ Kiến Hằng không nhịn được trừng mắt nhìn vợ, bắt đầu trách bà:
“Đã nói bà đừng gọi điện thoại cho Chử Điềm, chuyện còn chưa đến đâu nói gì mà nói? Bây giờ thì tốt rồi, con dâu sợ đến mức cũng vào viện, lỡ như có chuyện gì xấu, bà có mà khóc.”
Giờ phút này Tống Khả Như chẳng nói nổi một câu, tâm trạng của bà quá phức tạp, phức tạp đến mức chỉ có thể diễn tả bằng nước mắt. Sau khi Từ Kiến Hằng nói cảm ơn Phùng Kiêu Kiêu, nhìn dáng vẻ vợ khóc thút thít có chút bất đắc dĩ nhắc nhở bà:
“Được rồi, đừng khóc nữa, mau gọi điện thoại cho Từ Nghi đi. Điềm Điềm đã như vậy rồi, tôi không tin nó không trở về, đến lúc đó bà bắt nó lại hỏi cho rõ không được sao?”
“Gọi rồi, trên đường đi đã gọi rồi.” - Tống Khả Như nói, nước mắt lại lăn xuống - “Hiện tại tôi lo lắng cho Điềm Điềm, sợ nó có chuyện gì xấu xảy ra.”
Từ Kiến Hằng cũng không nói nữa, ôm bả vai vợ mình, lặng lẽ an ủi.
Phùng Kiêu Kiêu ở bên cạnh nhìn, mấy lần muốn nói Chử Điềm có thể mang thai. Nhưng trong lòng cô cũng sợ, sợ Điềm Điềm không mang thai khiến hai ông bà mừng hụt. Lại sợ Điềm Điềm thật sự mang thai nhưng lại xảy ra chuyện gì khiến họ lo lắng. Cô dứt khoát không nói gì cả, chờ với họ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hơn nửa tiếng sau, rốt cuộc có một bác sĩ đi ra, tháo khẩu trang xuống, kêu người nhà của Chử Điềm. Bấy giờ Tống Khả Như đã khôi phục lý trí, vội vàng bước đến:
“Bác sĩ, tôi là mẹ chồng của Điềm Điềm, con dâu tôi nó…”
“Mang thai rồi, hơn mười tuần. Không có vấn đề gì lớn, hơi thiếu máu, trở về phải bồi bổ nhiều hơn.”
Nghe xong lời bác sĩ nói, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng đều ngây dại, chỉ có Phùng Kiêu Kiêu trong góc thở phào nhẹ nhõm. Cô bước đến, cười rạng rỡ chúc mừng Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng:
“Chú dì, chúc mừng chú dì có cháu trai cháu gái bế rồi.”
Cháu trai cháu gái. Từ này không biết làm sao chọc trúng Tống Khả Như, thoáng cái bà đã tỉnh hồn lại, nước mắt lã chã rơi xuống đất. Phùng Kiêu Kiêu hoảng hốt, vốn tưởng bà vui mừng rơi lệ lại không ngờ Tống Khả Như khóc càng thảm thiết hơn, cả người co giật như rút lại, vẫn là Từ Kiến Hằng đi đứng không tiện từ từ đi đến ôm lấy bà mới không để bà ngã lăn ra đất.
“Lão Từ…”
Nức nở kêu lên hai chữ này, lời còn lại Tống Khả Như không nói ra được nữa. Mắt Từ Kiến Hằng cũng đỏ, ông trấn an Tống Khả Như như đứa trẻ, tiếng nói nghẹn ngào:
“Được rồi, đừng khóc nữa. Điềm Điềm không sao, đứa bé cũng không sao…”
Phùng Kiêu Kiêu không hiểu vì sao hai vị trưởng bối này lại xúc động như thế, phản ứng còn lớn hơn gia đình bình thường một chút. Nhưng thấy cảnh tượng như vậy, cô rất cảm động. Tự đáy lòng hâm mộ Chử Điềm, lấy chồng thật tốt, có thể thai nghén một sinh mệnh vì người mình yêu thật tốt.
Một lát sau, Chử Điềm đã tỉnh lại, được đưa vào phòng bệnh bình thường. Tuy lúc trước có chút phỏng đoán mơ hồ, nhưng sau khi biết tin mình chính xác mang thai, cả người Chử Điềm trở nên choáng váng. Cô vuốt ve bụng mình, trông lớn hơn lúc trước. Nhưng bây giờ là mùa đông, rất ít khi mặc quần áo bó, cô cũng không để ý cho lắm. Mang thai, cô thật sự mang thai ư?
Nhìn vẻ mặt Chử Điềm, Tống Khả Như cho rằng cô sợ liền dịu dàng an ủi:
“Bác sĩ nói không có việc gì lớn, chỉ hơi thiếu máu thôi.” - bà vừa nói vừa đánh giá Chử Điềm từ trên xuống dưới - “Đúng là gầy quá, mấy thứ mua cho con lúc trước con không ăn sao?”
Chử Điềm vẫn còn chút mê man:
“Mẹ, bác sĩ nói con mang thai thật sao?”
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều bật cười.
“Chuyện này còn giả nữa sao?” - Tống Khả Như dém góc chăn cho cô - “Bây giờ con không cần nghĩ gì cả, dưỡng thai thật tốt. Bên phía công ty có thể không đi thì đừng đi…”
Thấy vợ càng nói càng xa, Từ Kiến Hằng ngăn lại đúng lúc:
“Được rồi, bà đừng khiến Chử Điềm chịu áp lực lớn như vậy. Nếu thân thể nó tốt thì cứ làm việc như bình thường, không thể bởi vì mang thai mà không làm gì hết.”
Tống Khả Như vội nói:
“Cũng tốt, xem tình trạng sức khỏe của Điềm Điềm thế nào đã.”
Ba mẹ chồng bàn bạc rất lâu, Chử Điềm chẳng hề nghe lọt một câu. Mang thai, cô thật sự mang thai rồi, vào lúc này, vào lúc Từ Nghi muốn đi đại đội đặc chủng. Đầu óc vừa tỉnh táo, Chử Điềm gọi mẹ chồng đang vui mừng quá đỗi:
“Mẹ, chuyện con mang thai Từ Nghi biết không?”
“Vẫn chưa biết.” - Tống Khả Như nói –-“Vừa rồi định gọi điện thoại báo cho nó nhưng không ai nghe. Chắc hẳn đang trên đường đi, nó nghe tin con ngất xỉu đang trên đường trở về đấy.”
“Vậy… chuyện khi nãy mẹ nói anh ấy muốn đi đại đội đặc chủng?”
Nụ cười trên mặt Tống Khả Như thoáng chốc tan biết:
“Mẹ cũng nghe người ta nói như vậy, không biết có phải là thật không, chờ nó về rồi hỏi cho rõ.”
Hỏi? Hỏi thế nào? Nếu anh thật sự quyết định đi, cô có thể giữ được anh sao? Lấy con giữ anh lại à? Chử Điềm không xác định được.
Lúc mọi người ở đây vừa mừng vừa lo, Từ Nghi lái xe chạy đến bệnh viện.
Khi nhận được điện thoại của mẹ, anh mới ra khỏi văn phòng làm việc của Cố Hoài Việt, cúp điện thoại không kịp xin cả phép đã lập tức lái xe Cố Hoài Việt chạy thẳng đến bệnh viện. Thế nhưng giao thông trong khu vực thành phố hơi tắc nghẽn, nửa giờ sau anh mới chạy đến bệnh viện.
Đến quầy lễ tân hỏi phòng bệnh của Chử Điềm, anh liền chạy một mạch không kịp thở lên lầu bốn. Còn chưa tìm được phòng bệnh đã chạm mặt Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng. Gần một tháng không gặp con trai, hai vợ chồng nhất thời cũng không biết nói gì với Từ Nghi. Nhưng Từ Nghi liền bước đến hỏi:
“Chử Điềm thế nào rồi ạ?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Tống Khả Như nổi giận:
“Con còn không biết xấu hổ nói à, Điềm Điềm ngất xỉu tất cả đều là vì con.”
Mắng câu này vành mắt bà liền đỏ lên. Thấy mẹ như vậy, Từ Nghi càng thêm sốt ruột:
“Mẹ, mẹ khoan khóc đã, Điềm Điềm cô ấy rốt cuộc có sao không?”
“Không sao.” - Từ Kiến Hằng trầm giọng nói - “Bị chút kinh sợ nên ngất xỉu. Chẳng biết cậu làm cái gì, vợ mình cũng không chăm sóc được. Cậu có biết Điềm Điềm thiếu máu không?”
Quả thật anh không biết. Từ Nghi mím môi dưới đáp:
“Con đi thăm cô ấy.”
“Đi đi, ngon ngọt dỗ dành nó.” - Từ Kiến Hằng nói - “Bác sĩ nói nó mang thai, mười tuần rồi.”
Mang thai? Từ Nghi quay phắt đầu lại, kinh ngạc nhìn ba mình. Khuôn mặt luôn nghiêm túc rốt cuộc thoáng chút nét cười, Từ Kiến Hằng ôn hòa nói:
“Từ Nghi, con sắp làm cha rồi.”
Từ Nghi cảm thấy đầu óc mình như nổ ầm, nước mắt hiện lên một luồng sáng, anh gần như đứng không vững. Anh đưa tay chống lên tường, vẻ mặt phức tạp, có khó tin, cũng có sự vui mừng khôn xiết cố gắng kiềm chế. Hai tâm trạng đan xen ùa đến, anh suýt nữa khó mà tiếp nhận. Anh liếc mắt nhìn cha mẹ, chẳng thốt nổi một câu, quay người đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Phùng Kiêu Kiêu đang vắt hết óc dỗ Chử Điềm vui vẻ. Nhưng trước sau Chử Điềm vẫn không vui nổi, uổng phí khổ tâm của cô nàng.
“Điềm Điềm, cậu như vậy không được.” - Phùng Kiêu Kiêu nghiêm túc nhìn cô - “Không nghe bác sĩ nói sao, tâm trạng của người mẹ có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển khỏe mạnh của đứa bé.”
Chử Điềm dẩu môi. Ba của đứa con sắp chạy trốn rồi, tâm trạng cô có thể tốt được sao? Vả lại, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, nghĩ đến cuộc sống sau này, cô vô cớ cảm thấy hoảng hốt.
“Kiêu Kiêu, cậu sờ thử tim mình có phải đập rất nhanh hay không?”
Phùng Kiêu Kiêu chẳng hề để ý đến cô, cho rằng cô đang giả bộ:
“Có thể là trong tiềm thức cậu quá vui mừng, cho nên nhịp tim mới tăng tốc. Lập tức khỏi ngay, cậu có muốn nằm một chút không?”
Chử Điềm lắc đầu, cô nhìn ánh nắng sáng ngời ngoài cửa sổ, trong lòng có chút hoang mang bất định. Hồi lâu cô khẽ cất tiếng:
“Kiêu Kiêu, mình không muốn đứa bé này lắm.”
Phùng Kiêu Kiêu kinh hãi lập tức bật dậy khỏi ghế:
“Chử Điềm, cậu đừng nghĩ lung tung. Cậu không thấy dáng vẻ vui mừng của ba chồng và mẹ chồng cậu khi nãy à. Nếu cậu thật sự không muốn đứa bé này, cậu có tin họ dám nhảy từ lầu này xuống không?”
Chử Điềm vừa nghe lời này đã biết Phùng Kiêu Kiêu hiểu lầm ý cô rồi. Vừa định giải thích thì cửa đột ngột mở ra, một người đi vào. Khi thấy rõ người này, cô và Phùng Kiêu Kiêu đều ngây dại. Sau đó Phùng Kiêu Kiêu phản ứng lại trước, cô nàng đứng lên rời đi như chạy trốn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Chử Điềm và Từ Nghi. Đôi vợ chồng son vừa được thăng chức làm ba mẹ ngơ ngác nhìn nhau.
Từ Nghi chạy một mạch đến đây, giờ phút này vẫn còn chưa ổn định lại hơi thở. Nhìn nhau chốc lát với Chử Điềm, anh rạng rỡ cười, đi đến bên giường. Nhưng trên mặt Chử Điềm chẳng có chút vui vẻ gì, cô giận dữ lườm Từ Nghi một cái, quay đầu đi chỗ khác.
“Điềm Điềm” - Từ Nghi khẽ gọi cô, thấy cô không để ý đến liền vịn bả vai cô, nhẹ nhàng quay cô lại - “Bà xã?”
Chử Điềm hất hai tay anh ra:
“Anh đừng chạm vào em.”
Dẩu môi nói bốn chữ này xong, nước mắt liền không kiềm được rơi xuống. Từ Nghi có chút không rõ tình hình, nhưng thấy Chử Điềm khóc, phản ứng đầu tiên vẫn là lau nước mắt cho cô.
“Sao lại khóc?”
Tiếng anh vô cùng dịu dàng, càng như vậy càng khiến Chử Điềm muốn khóc. Cô ra sức trốn khỏi tay anh, thật sự không tránh được liền mắng anh:
“Từ Nghi, anh là tên lừa gạt. Hai ngày trước anh còn cam đoan ngon lành với em, hôm nay anh liền lập tức lén gạt em. Em không muốn sinh con cho anh. Anh tránh ra.”
Từ Nghi nghe không hiểu ra sao, anh bóp chặt bả vai cô, tránh để tâm trạng cô quá kích động tổn thương đến bản thân:
“Anh lén gạt em gì chứ?”
“Anh còn hỏi hả?” - Chử Điềm đỏ mắt trừng anh - “Có phải anh muốn đi đại đội đặc chủng không? Có phải không?”
Từ Nghi nhướng mày, nhanh chóng buông ra:
“Em biết cả rồi?”
“Em không thể biết sao? Anh định giấu diếm em đến khi nào?”
Nếu người cô có chút sức lực đã sớm cắn vào cánh tay anh rồi. Thật không ngờ cô đau lòng như vậy nhưng người đàn ông trước mặt này lại cười.
“Anh không định giấu em, vốn định lần này nghỉ phép về nhà sẽ nói cho em biết.”
Rõ ràng Chử Điềm không tin, biểu cảm “lại chơi trò này, em tin anh nữa mới là con ngốc” trên vẻ mặt.
“Thật mà.” - Từ Nghi cam đoan với cô - “Anh phải bị điều đi, có điều không phải là đại đội đặc chủng.”
Chử Điềm vừa nghe tin này, tim lại thót lên:
“Vậy là đi đâu?”
Từ Nghi nhìn Chử Điềm, định lau giọt nước mắt nơi khóe mắt cô nhưng lại bị đẩy ra không chút nể tình. Không có cách nào, anh đành nói:
“Hôm nay sư bộ vừa ra lệnh, cử anh đi Lục Chi bồi dưỡng, thời hạn là một năm rưỡi.” - quan sát vẻ mặt Chử Điềm, anh lại bổ sung - “Là Lục Chi ở ngoại ô thành phố B, cách khu gia thuộc của chúng ta chỉ nửa giờ. Lộ trình gần, mà bình thường thời gian cũng dư dả hơn một chút.”
Chử Điềm bị sự việc đột nhiên rơi xuống làm choáng váng, cô ngơ ngác hỏi:
“Anh đồng ý rồi hả?”
“Anh nói suy nghĩ hai ngày.” - anh nói - “Bởi vì bên dượng út có một viện nghiên cứu cũng đang tuyển người, lúc trước khi anh đi học đã từng theo dượng làm nghiên cứu tương quan, từng viết hai ba bài, nên dượng hi vọng anh có thể đến đó.”
“…”
Chử Điềm nhìn chồng cô, không biết phải nói gì.
Từ Nghi nhìn dáng vẻ cô trố mắt vô cùng muốn ôm cô hôn vài cái. Có điều suy nghĩ đến tình huống đặc biệt trước mắt của cô, anh đành nhịn xuống. Anh lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói:
“Những chuyện này em không cần suy nghĩ, em chỉ cần biết, dù anh lựa chọn thế nào cũng không cách xa em là được.”
Chử Điềm nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên cúi đầu, vùi vào hai chân đang để gập, tiếp theo nghe thấy tiếng cô khóc nức nở. Từ Nghi không nhịn được, đáy mắt có chút ẩm ướt.
“Đừng khóc được không?” - anh ôm lấy cô - “Không phải anh không đi sao?”
“Nhưng anh bao giờ cũng vậy.” - Chử Điềm khó chịu vô cùng - “Chuyện gì anh cũng không nói với em, đều gạt em cả. Từ Nghi, anh bao giờ cũng vậy.”
Từ Nghi khẽ thở dài:
“Anh nghĩ chuyện có kết quả rồi mới nói với em, không muốn khiến em lo lắng theo.”
“Không muốn khiến người ta lo lắng thì anh phải nói cho em biết, hỏi ý kiến em chứ.”
“Lần sau anh biết.” - Từ Nghi nhận sai với thái dộ vô cùng thành khẩn, anh hỏi cô - “Vậy bà Từ, em chịu cho anh đi đại đội đặc chủng không?”
Chử Điềm vội vàng lắc đầu:
“Em không muốn.”
Từ Nghi cười, có chút bất đắc dĩ:
“Anh biết rồi, anh không đi.”
Anh cúi đầu hôn cô, giọng nói có chút mơ hồ giữa răng môi quất quýt - “Anh không đi đâu hết, ở đây với em.”
Khóc hơn nửa giờ, cảm xúc Chử Điềm cuối cùng đã ổn định lại. Từ Nghi canh giữ bên người cô nửa bước không rời, dỗ cô ngủ. Nhưng Chử Điềm không ngủ được, cọ cọ trong lồng ngực anh, dấy lên ngọn lửa khiến Từ Nghi có phản ứng, áp cô vào trong ngực vân vê một hồi, hôn đến mức cô thở không ra hơi rồi mới buông cô ra.
Cảm nhận được biến hóa ở người dưới của anh, Chử Điềm khẽ “hừ”:
“Đều tại anh, thế giới hai người của chúng ta đều bị mất.”