Từ Nghi cũng có chút tiếc nuối vì đứa con này đến hơi sớm, nhưng anh càng khát vọng làm cha hơn, nên anh không nói câu nào chỉ hôn nhẹ Chử Điềm. Ở trong lồng ngực anh, Chử Điềm ngẩng đầu, mắt sáng rực nhìn anh:
“Anh không đi đại đội đặc chủng thật hả?”
“Đã hỏi bao nhiêu lần rồi.” - thấy miệng Chử Điềm dẩu lên, Từ Nghi cười cười, kề vào trán cô khẽ nói - “Không đi.”
“Thật ra nếu anh muốn đi cũng có thể đi…” - Chử Điềm có chút rối rắm nói - “Có điều không phải là mấy năm này, con còn nhỏ mà, cần có ba.”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt khẩn cầu. Từ Nghi thật sự không biết trong đầu óc cô nghĩ mấy thứ vớ vẩn gì, để loại bỏ ý nghĩ và sự bất an trong cô, anh chân thành và nghiêm túc nói:
“Thật sự không đi mà. Dù anh lựa chọn Lục Chi hay dượng út, thì anh cũng ôm thành tích lần này đi đến đó, nên trong khoảng thời gian ngắn không thể nào điều động nữa. Nếu như anh bắn một phát đổi một hố, như vậy đến cuối cùng chẳng làm được gì cả. Cho nên Điềm Điềm à, bây giờ yêu cầu của anh về công việc không phải là nghe có hay, có thể thăng chức nhanh hay không mà là ổn định, thiết thực. Nghe hiểu không?”
Nghe hiểu rồi, hoàn toàn nghe hiểu rồi. Chử Điềm vô cùng vui vẻ, quàng qua cổ anh, cụng vào đầu anh một cái thật mạnh. Từ Nghi hơi mỉm cười:
“… Đồ ngốc.”
Đến tối, Từ Nghi mới dỗ Chử Điềm ngủ được. Bởi vì sau khi tỉnh lại, cả người cô đều rất phấn khởi, kéo anh hỏi sinh con trai thì sao, sinh con gái thì sao, hoàn toàn quên mất lúc trước bản thân đã nói không muốn có con. Từ Nghi biết trước đó cô nghĩ như vậy là vì không đủ cảm giác an toàn, nên không nhắc lại nữa.
Vất vả lắm cô mới ngủ, Từ Nghi rón rén trở mình xuống giường, chuẩn bị đi đến phòng vệ sinh. Kết qua ra cửa đã phát hiện ba và mẹ đang ngồi trên băng ghế ngoài phòng bệnh, không biết đã ngồi bao lâu rồi.
“Ba, mẹ, sao ba mẹ còn ngồi ở đây?”
“Điềm Điềm thế nào rồi?” - Từ Kiến Hằng hỏi:
“Không sao, ngủ rồi ạ.” - Từ Nghi nói - “Hôm nay ba mẹ cũng cực khổ rồi, mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi ạ, con ở đây trông Điềm Điềm, mai đưa cô ấy về nhà.”
Từ Kiến Hằng gật đầu không nói, nhưng hai người chẳng ai nhúc nhích. Từ Nghi nhìn chân ba mình, khẽ hỏi:
“Ba, chân ba lành chưa?”
Từ Kiến Hằng “à” một tiếng:
“Ồ, con nói chân ba à, lành nhiều rồi, lành nhiều rồi.”
Ông vừa nói vừa đứng dậy, không cần Từ Nghi dìu, từ từ đi đến bên cửa sổ, chắp tay sau lưng vờ như nhìn phong cảnh bên ngoài. Từ Nghi thoáng do dự, không đi qua đó. Anh nhìn mẹ mình, tần ngần không biết có nên giải thích với bà xem vì sao lúc trước ba nằm viện mà bà gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy nhưng anh đều không nhận hay không. Lời nói ra khỏi miệng lại trở thành:
“Mẹ, mẹ và ba trở về đi, trễ chút nữa trời sẽ lạnh đấy.”
Tống Khả Như không để ý đến lời anh nói, ngẩng đầu hỏi thẳng:
“Mẹ hỏi con, hiện tại tình trạng Điềm Điềm đã thế này, con còn muốn đi đại đội đặc chủng sao?
Từ Nghi hơi giật mình:
“Sao mẹ cũng…”
“Đúng, mẹ biết rồi, mẹ muốn hỏi con vấn đề này, xem con trả lời mẹ thế nào.” - thấy anh không nói lời nào, Tống Khả Như liền truy hỏi - “Bây giờ không phải là mẹ suy nghĩ cho mẹ và ba con, con đừng quên con đã kết hôn, còn có Điềm Điềm.”
Kiêng dè Điềm Điềm, giọng bà đè nén xuống rất khẽ, nhưng sức lực chẳng hề giảm bớt chút nào, mặt đỏ bừng hết cả. Suốt buổi chiều Từ Nghi đều trả lời vấn đề này đến mức mệt mỏi không thôi. Anh nhìn mẹ, thuật lại đầu đuôi câu trả lời anh nói với Chử Điềm cho mẹ nghe. Cuối cùng không nhịn được lại hỏi:
“Tin kia cũng là mẹ nói cho Điềm Điềm ạ?”
“Là mẹ nói với nó.” - sau khi kinh ngạc , dần nén nỗi vui sướng xuống đáy lòng, Tống Khả Như nghiêm mặt nhìn anh - “Sao hả, muốn trách mẹ tự chủ trương làm vợ con kinh sợ à?”
Từ Nghi có chút nhức đầu. Anh biết, đây là cách nói chuyện đặc biệt của giáo sư Tống, rất rõ ràng là bà đã hối hận, nhưng giành nói ra trước anh, khiến anh nghẹn đến khó chịu nhưng không phản đối được.
“Mẹ, không phải là con trách mẹ. Con muốn hỏi là những tin tức này mẹ nghe được từ đâu?”
“Con đã hỏi thì mẹ trân cái mặt già này nói với con. Là một người bạn học cũ của con lúc học trường quân đội, hiện tại cậu ta làm cùng sư đoàn với con, mẹ và mẹ cậu ta quen biết nên thường thông qua cậu ta hỏi thăm tình hình của con. Sao hả, có phải cảm thấy mẹ làm con mất mặt không?”
Tống Khả Như sẵng giọng nói, nhưng hốc mắt đỏ lên. Từ Nghi biết đại khái là ai rồi. Anh im lặng hồi lâu, đột nhiên đưa tay xoa bả vai Tống Khả Như, khẽ nói:
“Không phải con chê mẹ làm con mất mặt, chẳng qua sau này đừng phiền người ta vậy nữa, mẹ muốn biết gì cứ hỏi thẳng con là được.”
Tống Khả Như hất tay anh ra:
“Hỏi con à? Mẹ cũng muốn đấy! Nhưng tự con xem lại mình đi, mẹ gọi cho con nhiều lần như vậy, con nghe mấy lần?”
Bà nói xong nước mắt liền rơi xuống, đành nhanh chóng quay mặt đi, không để Từ Nghi nhìn thấy. Giọt nước mắt đó khiến thần kinh Từ Nghi đau nhói, để tay lên ngực tự hỏi, không lời nào có thể nói.
May mà Từ Kiến Hằng đi đến, phá vỡ cục diện bế tắc của hai người họ. Ông ôm chặt bả vai vợ, nhẹ giọng khuyên bà:
“Được rồi, đừng suốt ngày phân cao thấp với bọn nhỏ nữa. Để Điềm Điềm dưỡng thai cho tốt, chúng ta đi trước đi, ngày còn dài mà.”
Dứt lời, ông không buồn nhìn đến Từ Nghi, ôm vai Tống Khả Như bỏ đi. Đến lúc hai người đi xa, Từ Nghi mới ngẩng đầu. Nhìn bóng lưng ba mẹ càng lúc càng xa, có một nỗi phiền muộn không nói nên lời luẩn quẩn trong lòng. Khoảng cách giữa anh và ba mẹ đã quá lớn, không phải một chốc là có thể gạt bỏ. Tuy nhiên có câu ba nói rất đúng, còn nhiều thời gian mà.
Nháy mắt, cái gai nghẹn trong lòng bỗng nhiên được nhổ tận gốc. Tuy sẽ có chút đau đớn nhưng anh tin từ từ sẽ được chữa khỏi.
Từ Nghi cũng có chút tiếc nuối vì đứa con này đến hơi sớm, nhưng anh càng khát vọng làm cha hơn, nên anh không nói câu nào chỉ hôn nhẹ Chử Điềm. Ở trong lồng ngực anh, Chử Điềm ngẩng đầu, mắt sáng rực nhìn anh:
“Anh không đi đại đội đặc chủng thật hả?”
“Đã hỏi bao nhiêu lần rồi.” - thấy miệng Chử Điềm dẩu lên, Từ Nghi cười cười, kề vào trán cô khẽ nói - “Không đi.”
“Thật ra nếu anh muốn đi cũng có thể đi…” - Chử Điềm có chút rối rắm nói - “Có điều không phải là mấy năm này, con còn nhỏ mà, cần có ba.”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt khẩn cầu. Từ Nghi thật sự không biết trong đầu óc cô nghĩ mấy thứ vớ vẩn gì, để loại bỏ ý nghĩ và sự bất an trong cô, anh chân thành và nghiêm túc nói:
“Thật sự không đi mà. Dù anh lựa chọn Lục Chi hay dượng út, thì anh cũng ôm thành tích lần này đi đến đó, nên trong khoảng thời gian ngắn không thể nào điều động nữa. Nếu như anh bắn một phát đổi một hố, như vậy đến cuối cùng chẳng làm được gì cả. Cho nên Điềm Điềm à, bây giờ yêu cầu của anh về công việc không phải là nghe có hay, có thể thăng chức nhanh hay không mà là ổn định, thiết thực. Nghe hiểu không?”
Nghe hiểu rồi, hoàn toàn nghe hiểu rồi. Chử Điềm vô cùng vui vẻ, quàng qua cổ anh, cụng vào đầu anh một cái thật mạnh. Từ Nghi hơi mỉm cười:
“… Đồ ngốc.”
Đến tối, Từ Nghi mới dỗ Chử Điềm ngủ được. Bởi vì sau khi tỉnh lại, cả người cô đều rất phấn khởi, kéo anh hỏi sinh con trai thì sao, sinh con gái thì sao, hoàn toàn quên mất lúc trước bản thân đã nói không muốn có con. Từ Nghi biết trước đó cô nghĩ như vậy là vì không đủ cảm giác an toàn, nên không nhắc lại nữa.
Vất vả lắm cô mới ngủ, Từ Nghi rón rén trở mình xuống giường, chuẩn bị đi đến phòng vệ sinh. Kết qua ra cửa đã phát hiện ba và mẹ đang ngồi trên băng ghế ngoài phòng bệnh, không biết đã ngồi bao lâu rồi.
“Ba, mẹ, sao ba mẹ còn ngồi ở đây?”
“Điềm Điềm thế nào rồi?” - Từ Kiến Hằng hỏi:
“Không sao, ngủ rồi ạ.” - Từ Nghi nói - “Hôm nay ba mẹ cũng cực khổ rồi, mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi ạ, con ở đây trông Điềm Điềm, mai đưa cô ấy về nhà.”
Từ Kiến Hằng gật đầu không nói, nhưng hai người chẳng ai nhúc nhích. Từ Nghi nhìn chân ba mình, khẽ hỏi:
“Ba, chân ba lành chưa?”
Từ Kiến Hằng “à” một tiếng:
“Ồ, con nói chân ba à, lành nhiều rồi, lành nhiều rồi.”
Ông vừa nói vừa đứng dậy, không cần Từ Nghi dìu, từ từ đi đến bên cửa sổ, chắp tay sau lưng vờ như nhìn phong cảnh bên ngoài. Từ Nghi thoáng do dự, không đi qua đó. Anh nhìn mẹ mình, tần ngần không biết có nên giải thích với bà xem vì sao lúc trước ba nằm viện mà bà gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy nhưng anh đều không nhận hay không. Lời nói ra khỏi miệng lại trở thành:
“Mẹ, mẹ và ba trở về đi, trễ chút nữa trời sẽ lạnh đấy.”
Tống Khả Như không để ý đến lời anh nói, ngẩng đầu hỏi thẳng:
“Mẹ hỏi con, hiện tại tình trạng Điềm Điềm đã thế này, con còn muốn đi đại đội đặc chủng sao?
Từ Nghi hơi giật mình:
“Sao mẹ cũng…”
“Đúng, mẹ biết rồi, mẹ muốn hỏi con vấn đề này, xem con trả lời mẹ thế nào.” - thấy anh không nói lời nào, Tống Khả Như liền truy hỏi - “Bây giờ không phải là mẹ suy nghĩ cho mẹ và ba con, con đừng quên con đã kết hôn, còn có Điềm Điềm.”
Kiêng dè Điềm Điềm, giọng bà đè nén xuống rất khẽ, nhưng sức lực chẳng hề giảm bớt chút nào, mặt đỏ bừng hết cả. Suốt buổi chiều Từ Nghi đều trả lời vấn đề này đến mức mệt mỏi không thôi. Anh nhìn mẹ, thuật lại đầu đuôi câu trả lời anh nói với Chử Điềm cho mẹ nghe. Cuối cùng không nhịn được lại hỏi:
“Tin kia cũng là mẹ nói cho Điềm Điềm ạ?”
“Là mẹ nói với nó.” - sau khi kinh ngạc , dần nén nỗi vui sướng xuống đáy lòng, Tống Khả Như nghiêm mặt nhìn anh - “Sao hả, muốn trách mẹ tự chủ trương làm vợ con kinh sợ à?”
Từ Nghi có chút nhức đầu. Anh biết, đây là cách nói chuyện đặc biệt của giáo sư Tống, rất rõ ràng là bà đã hối hận, nhưng giành nói ra trước anh, khiến anh nghẹn đến khó chịu nhưng không phản đối được.
“Mẹ, không phải là con trách mẹ. Con muốn hỏi là những tin tức này mẹ nghe được từ đâu?”
“Con đã hỏi thì mẹ trân cái mặt già này nói với con. Là một người bạn học cũ của con lúc học trường quân đội, hiện tại cậu ta làm cùng sư đoàn với con, mẹ và mẹ cậu ta quen biết nên thường thông qua cậu ta hỏi thăm tình hình của con. Sao hả, có phải cảm thấy mẹ làm con mất mặt không?”
Tống Khả Như sẵng giọng nói, nhưng hốc mắt đỏ lên. Từ Nghi biết đại khái là ai rồi. Anh im lặng hồi lâu, đột nhiên đưa tay xoa bả vai Tống Khả Như, khẽ nói:
“Không phải con chê mẹ làm con mất mặt, chẳng qua sau này đừng phiền người ta vậy nữa, mẹ muốn biết gì cứ hỏi thẳng con là được.”
Tống Khả Như hất tay anh ra:
“Hỏi con à? Mẹ cũng muốn đấy! Nhưng tự con xem lại mình đi, mẹ gọi cho con nhiều lần như vậy, con nghe mấy lần?”
Bà nói xong nước mắt liền rơi xuống, đành nhanh chóng quay mặt đi, không để Từ Nghi nhìn thấy. Giọt nước mắt đó khiến thần kinh Từ Nghi đau nhói, để tay lên ngực tự hỏi, không lời nào có thể nói.
May mà Từ Kiến Hằng đi đến, phá vỡ cục diện bế tắc của hai người họ. Ông ôm chặt bả vai vợ, nhẹ giọng khuyên bà:
“Được rồi, đừng suốt ngày phân cao thấp với bọn nhỏ nữa. Để Điềm Điềm dưỡng thai cho tốt, chúng ta đi trước đi, ngày còn dài mà.”
Dứt lời, ông không buồn nhìn đến Từ Nghi, ôm vai Tống Khả Như bỏ đi. Đến lúc hai người đi xa, Từ Nghi mới ngẩng đầu. Nhìn bóng lưng ba mẹ càng lúc càng xa, có một nỗi phiền muộn không nói nên lời luẩn quẩn trong lòng. Khoảng cách giữa anh và ba mẹ đã quá lớn, không phải một chốc là có thể gạt bỏ. Tuy nhiên có câu ba nói rất đúng, còn nhiều thời gian mà.
Nháy mắt, cái gai nghẹn trong lòng bỗng nhiên được nhổ tận gốc. Tuy sẽ có chút đau đớn nhưng anh tin từ từ sẽ được chữa khỏi.