Qua vài ngày nữa là tới giao thừa, trời đã bắt đầu có tuyết rơi. Trong ấn tượng của An Nhiên, hàng năm đều như vậy. Đã hai năm cô không về dự lễ mừng năm mới, năm nay có lẽ nên trở về.Từ khi An Nhiên còn rất nhỏ, mẹ đã qua đời, kí ức về mẹ trong đầu An Nhiên không nhiều lắm, tực như một cái bóng, mơ hồ không rõ. Cha làm quản lý ở nhà dệt Hán Lý, từ khi mẹ qua đời, ông vẫn ở một mình, không đi bước nữa.An Nhiên đến tìm Tiểu Mễ, cô không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng trước mộ.Ân Hạo năm nay không về, một phần là vì công việc, một phần là vì Nguyên Tịch.Mạc Ngôn muốn đưa An Nhiên cùng về, bị cô cự tuyệt.Anh lưu luyến cô, nhưng không có lý do lưu cô lại, cũng không có cớ để đi cùng.Chỉ nhẹ nhàng nói bên tai An Nhiên một câu,”Chờ em trở về.”…
An Nhiên đã trở về, về tới cái viện cũ kỹ nơi cô lớn lên. Cây bông gòn trước viện vẫn còn, phía trên còn giăng đầy tuyết. An nhiên hít một hơi thật sâu không khí quê nhà, trong lòng thấm nói ”Ta đã trở về.”Nhìn những cái cây trong viện kia, những căn phòng kia, vẫn giống như trước. Đầu con đường bên phải vẫn treo tấm biển “Dương gia võ quán”, chỉ là chữ viết đã bắt đầu nhuốm màu thời gian.Nhớ trước đây trong viện lúc nào trẻ con cũng ồn ào tụ tập, nói là muốn học công phu. Nên trong viện lúc nào cũng nhìn thấy một đám tiểu quỷ đi theo sau Dương bá bá khoa chân múa tay. Trong số đó tư chất của An Nhiên và Tiểu Mễ là tốt nhất, Dương bá bá nói hai cô có thiên phú, có ý bồi dưỡng hai người.Sau khi hai người An Nhiên đến đây, mọi người trong viện đều biết có hai nha đầu rất lợi hại, công phu rất cao, Bất quá vì thế An Nhiên lại bị cha đánh cho một trận.“Chị An Nhiên, chị đã trở lại” Một câu gọi cắt ngang dòng hồi tưởng của An Nhiên.Nhìn cô gái 20 tuổi đầu trước mặt, An Nhiên thoáng suy nghĩ, sau đó cười nói” Ừ, mừng năm mới nên chị quay về “Cô gái tên Mạnh Hiểu Lộ, là em gái không cùng huyết thông với Tiểu Mễ.Sau khi Tiểu Mễ mất, mẹ cô vì không chịu nổi kích thích nên đã phát điên.Cả ngày lẫn đêm ở trong phòng lúc thì khóc, lúc thì cười. Hễ gặp người lại hỏi” Anh nhìn thấy con gái Tiểu Mễ của tôi đâu không? Những đứa trẻ khác đã về nhà sao nó còn chưa trở lại?”Có ngày mẹ Tiểu Mễ đều đi đến tầng lầu cao nhất trong viện, đứng trên mái nhà. Mọi người dưới lầu hoảng hốt, khóc hô kêu bà đi xuống. Lúc ấy An Nhiên cũng ở đó, cô quỳ trên mặt đất cầu xin mẹ Tiểu Mễ. Khóc đến khô cổ họng, đầu cũng đau, nhưng vẫn không đượcKhi nhân viên cứu hộ chạy đến, mẹ Tiểu Mễ đột nhiên khóc lớn lên, bệnh tâm thần bộc phát. Sau đó tê tâm liệt phế ngửa đầu lên trời hét to một tiếng” Ông trời, ông không có mắt!!!” Đó là thanh âm cuối cùng trên đời này của bà.Lần đầu tiên An Nhiên nhìn thấy một người phát điên, mẹ Tiểu Mễ đã chết. Cả đời này An Nhiên cũng không tha thứ cho chính mình, cô vĩnh viễn cũng không thế quên câu nói kia, từ đó về sau luôn phải kiên trì uống thuốc, dựa vào dược vật để duy trì bình tĩnh.Mẹ Tiểu Mễ mất được hai năm, cha cô tái hôn. Mạnh Hiểu Lộ theo mẹ đến ở nhà Tiểu Mễ. Hai năm trước An Nhiên có gặp qua cô một lần, không ngờ cô lại nhớ rõ mình như vậy.“Chị An Nhiên, vậy em đi trước, có rảnh đến nhà chơi” Mạnh Hiểu Lộ tạm biệt An Nhiên.Nhìn bóng dáng cô, An Nhiên như nhìn thấy Tiểu Mễ.…
Mấy ngày trước khi về, An Nhiên có gọi điện cho cha nói năm nay sẽ về nhà mừng lễ đón năm mới, cha đã bắt đầu chuẩn bị. Phòng An Nhiên tuy nhỏ, nhưng được thu dọn thật sạch sẽ.Tới giờ cơm chiều, cha làm thật nhiều đồ ăn, đều là những món An Nhiên thích.Nhìn bóng dáng bận rộn của cha, sống mũi An Nhiên chua xót, cảm thấy bản thân thật không có hiếu. Nhiều năm như vậy, cha vẫn côi cút một mình, mình vẫn không ở bên cạnh ông.Cha luôn nói không cần lo cho ông, ông ở một mình vẫn rất tốt. Nhưng An Nhiên biết đó chỉ là để cô ở bên ngoài được an tâm thôi.Năm đó An Nhiên và Tiểu Mễ vừa học xong đại học ở thành phố W, sau khi Tiểu Mễ chết vì tai nạn xe cộ, An Nhiên vẫn kiên quyết ở lại W như cũ, cô muốn gần Tiểu Mễ.
Qua vài ngày nữa là tới giao thừa, trời đã bắt đầu có tuyết rơi. Trong ấn tượng của An Nhiên, hàng năm đều như vậy. Đã hai năm cô không về dự lễ mừng năm mới, năm nay có lẽ nên trở về.Từ khi An Nhiên còn rất nhỏ, mẹ đã qua đời, kí ức về mẹ trong đầu An Nhiên không nhiều lắm, tực như một cái bóng, mơ hồ không rõ. Cha làm quản lý ở nhà dệt Hán Lý, từ khi mẹ qua đời, ông vẫn ở một mình, không đi bước nữa.An Nhiên đến tìm Tiểu Mễ, cô không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng trước mộ.Ân Hạo năm nay không về, một phần là vì công việc, một phần là vì Nguyên Tịch.Mạc Ngôn muốn đưa An Nhiên cùng về, bị cô cự tuyệt.Anh lưu luyến cô, nhưng không có lý do lưu cô lại, cũng không có cớ để đi cùng.Chỉ nhẹ nhàng nói bên tai An Nhiên một câu,”Chờ em trở về.”…
An Nhiên đã trở về, về tới cái viện cũ kỹ nơi cô lớn lên. Cây bông gòn trước viện vẫn còn, phía trên còn giăng đầy tuyết. An nhiên hít một hơi thật sâu không khí quê nhà, trong lòng thấm nói ”Ta đã trở về.”Nhìn những cái cây trong viện kia, những căn phòng kia, vẫn giống như trước. Đầu con đường bên phải vẫn treo tấm biển “Dương gia võ quán”, chỉ là chữ viết đã bắt đầu nhuốm màu thời gian.Nhớ trước đây trong viện lúc nào trẻ con cũng ồn ào tụ tập, nói là muốn học công phu. Nên trong viện lúc nào cũng nhìn thấy một đám tiểu quỷ đi theo sau Dương bá bá khoa chân múa tay. Trong số đó tư chất của An Nhiên và Tiểu Mễ là tốt nhất, Dương bá bá nói hai cô có thiên phú, có ý bồi dưỡng hai người.Sau khi hai người An Nhiên đến đây, mọi người trong viện đều biết có hai nha đầu rất lợi hại, công phu rất cao, Bất quá vì thế An Nhiên lại bị cha đánh cho một trận.“Chị An Nhiên, chị đã trở lại” Một câu gọi cắt ngang dòng hồi tưởng của An Nhiên.Nhìn cô gái tuổi đầu trước mặt, An Nhiên thoáng suy nghĩ, sau đó cười nói” Ừ, mừng năm mới nên chị quay về “Cô gái tên Mạnh Hiểu Lộ, là em gái không cùng huyết thông với Tiểu Mễ.Sau khi Tiểu Mễ mất, mẹ cô vì không chịu nổi kích thích nên đã phát điên.Cả ngày lẫn đêm ở trong phòng lúc thì khóc, lúc thì cười. Hễ gặp người lại hỏi” Anh nhìn thấy con gái Tiểu Mễ của tôi đâu không? Những đứa trẻ khác đã về nhà sao nó còn chưa trở lại?”Có ngày mẹ Tiểu Mễ đều đi đến tầng lầu cao nhất trong viện, đứng trên mái nhà. Mọi người dưới lầu hoảng hốt, khóc hô kêu bà đi xuống. Lúc ấy An Nhiên cũng ở đó, cô quỳ trên mặt đất cầu xin mẹ Tiểu Mễ. Khóc đến khô cổ họng, đầu cũng đau, nhưng vẫn không đượcKhi nhân viên cứu hộ chạy đến, mẹ Tiểu Mễ đột nhiên khóc lớn lên, bệnh tâm thần bộc phát. Sau đó tê tâm liệt phế ngửa đầu lên trời hét to một tiếng” Ông trời, ông không có mắt!!!” Đó là thanh âm cuối cùng trên đời này của bà.Lần đầu tiên An Nhiên nhìn thấy một người phát điên, mẹ Tiểu Mễ đã chết. Cả đời này An Nhiên cũng không tha thứ cho chính mình, cô vĩnh viễn cũng không thế quên câu nói kia, từ đó về sau luôn phải kiên trì uống thuốc, dựa vào dược vật để duy trì bình tĩnh.Mẹ Tiểu Mễ mất được hai năm, cha cô tái hôn. Mạnh Hiểu Lộ theo mẹ đến ở nhà Tiểu Mễ. Hai năm trước An Nhiên có gặp qua cô một lần, không ngờ cô lại nhớ rõ mình như vậy.“Chị An Nhiên, vậy em đi trước, có rảnh đến nhà chơi” Mạnh Hiểu Lộ tạm biệt An Nhiên.Nhìn bóng dáng cô, An Nhiên như nhìn thấy Tiểu Mễ.…
Mấy ngày trước khi về, An Nhiên có gọi điện cho cha nói năm nay sẽ về nhà mừng lễ đón năm mới, cha đã bắt đầu chuẩn bị. Phòng An Nhiên tuy nhỏ, nhưng được thu dọn thật sạch sẽ.Tới giờ cơm chiều, cha làm thật nhiều đồ ăn, đều là những món An Nhiên thích.Nhìn bóng dáng bận rộn của cha, sống mũi An Nhiên chua xót, cảm thấy bản thân thật không có hiếu. Nhiều năm như vậy, cha vẫn côi cút một mình, mình vẫn không ở bên cạnh ông.Cha luôn nói không cần lo cho ông, ông ở một mình vẫn rất tốt. Nhưng An Nhiên biết đó chỉ là để cô ở bên ngoài được an tâm thôi.Năm đó An Nhiên và Tiểu Mễ vừa học xong đại học ở thành phố W, sau khi Tiểu Mễ chết vì tai nạn xe cộ, An Nhiên vẫn kiên quyết ở lại W như cũ, cô muốn gần Tiểu Mễ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Qua vài ngày nữa là tới giao thừa, trời đã bắt đầu có tuyết rơi. Trong ấn tượng của An Nhiên, hàng năm đều như vậy. Đã hai năm cô không về dự lễ mừng năm mới, năm nay có lẽ nên trở về.Từ khi An Nhiên còn rất nhỏ, mẹ đã qua đời, kí ức về mẹ trong đầu An Nhiên không nhiều lắm, tực như một cái bóng, mơ hồ không rõ. Cha làm quản lý ở nhà dệt Hán Lý, từ khi mẹ qua đời, ông vẫn ở một mình, không đi bước nữa.An Nhiên đến tìm Tiểu Mễ, cô không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng trước mộ.Ân Hạo năm nay không về, một phần là vì công việc, một phần là vì Nguyên Tịch.Mạc Ngôn muốn đưa An Nhiên cùng về, bị cô cự tuyệt.Anh lưu luyến cô, nhưng không có lý do lưu cô lại, cũng không có cớ để đi cùng.Chỉ nhẹ nhàng nói bên tai An Nhiên một câu,”Chờ em trở về.”…
An Nhiên đã trở về, về tới cái viện cũ kỹ nơi cô lớn lên. Cây bông gòn trước viện vẫn còn, phía trên còn giăng đầy tuyết. An nhiên hít một hơi thật sâu không khí quê nhà, trong lòng thấm nói ”Ta đã trở về.”Nhìn những cái cây trong viện kia, những căn phòng kia, vẫn giống như trước. Đầu con đường bên phải vẫn treo tấm biển “Dương gia võ quán”, chỉ là chữ viết đã bắt đầu nhuốm màu thời gian.Nhớ trước đây trong viện lúc nào trẻ con cũng ồn ào tụ tập, nói là muốn học công phu. Nên trong viện lúc nào cũng nhìn thấy một đám tiểu quỷ đi theo sau Dương bá bá khoa chân múa tay. Trong số đó tư chất của An Nhiên và Tiểu Mễ là tốt nhất, Dương bá bá nói hai cô có thiên phú, có ý bồi dưỡng hai người.Sau khi hai người An Nhiên đến đây, mọi người trong viện đều biết có hai nha đầu rất lợi hại, công phu rất cao, Bất quá vì thế An Nhiên lại bị cha đánh cho một trận.“Chị An Nhiên, chị đã trở lại” Một câu gọi cắt ngang dòng hồi tưởng của An Nhiên.Nhìn cô gái 20 tuổi đầu trước mặt, An Nhiên thoáng suy nghĩ, sau đó cười nói” Ừ, mừng năm mới nên chị quay về “Cô gái tên Mạnh Hiểu Lộ, là em gái không cùng huyết thông với Tiểu Mễ.Sau khi Tiểu Mễ mất, mẹ cô vì không chịu nổi kích thích nên đã phát điên.Cả ngày lẫn đêm ở trong phòng lúc thì khóc, lúc thì cười. Hễ gặp người lại hỏi” Anh nhìn thấy con gái Tiểu Mễ của tôi đâu không? Những đứa trẻ khác đã về nhà sao nó còn chưa trở lại?”Có ngày mẹ Tiểu Mễ đều đi đến tầng lầu cao nhất trong viện, đứng trên mái nhà. Mọi người dưới lầu hoảng hốt, khóc hô kêu bà đi xuống. Lúc ấy An Nhiên cũng ở đó, cô quỳ trên mặt đất cầu xin mẹ Tiểu Mễ. Khóc đến khô cổ họng, đầu cũng đau, nhưng vẫn không đượcKhi nhân viên cứu hộ chạy đến, mẹ Tiểu Mễ đột nhiên khóc lớn lên, bệnh tâm thần bộc phát. Sau đó tê tâm liệt phế ngửa đầu lên trời hét to một tiếng” Ông trời, ông không có mắt!!!” Đó là thanh âm cuối cùng trên đời này của bà.Lần đầu tiên An Nhiên nhìn thấy một người phát điên, mẹ Tiểu Mễ đã chết. Cả đời này An Nhiên cũng không tha thứ cho chính mình, cô vĩnh viễn cũng không thế quên câu nói kia, từ đó về sau luôn phải kiên trì uống thuốc, dựa vào dược vật để duy trì bình tĩnh.Mẹ Tiểu Mễ mất được hai năm, cha cô tái hôn. Mạnh Hiểu Lộ theo mẹ đến ở nhà Tiểu Mễ. Hai năm trước An Nhiên có gặp qua cô một lần, không ngờ cô lại nhớ rõ mình như vậy.“Chị An Nhiên, vậy em đi trước, có rảnh đến nhà chơi” Mạnh Hiểu Lộ tạm biệt An Nhiên.Nhìn bóng dáng cô, An Nhiên như nhìn thấy Tiểu Mễ.…
Mấy ngày trước khi về, An Nhiên có gọi điện cho cha nói năm nay sẽ về nhà mừng lễ đón năm mới, cha đã bắt đầu chuẩn bị. Phòng An Nhiên tuy nhỏ, nhưng được thu dọn thật sạch sẽ.Tới giờ cơm chiều, cha làm thật nhiều đồ ăn, đều là những món An Nhiên thích.Nhìn bóng dáng bận rộn của cha, sống mũi An Nhiên chua xót, cảm thấy bản thân thật không có hiếu. Nhiều năm như vậy, cha vẫn côi cút một mình, mình vẫn không ở bên cạnh ông.Cha luôn nói không cần lo cho ông, ông ở một mình vẫn rất tốt. Nhưng An Nhiên biết đó chỉ là để cô ở bên ngoài được an tâm thôi.Năm đó An Nhiên và Tiểu Mễ vừa học xong đại học ở thành phố W, sau khi Tiểu Mễ chết vì tai nạn xe cộ, An Nhiên vẫn kiên quyết ở lại W như cũ, cô muốn gần Tiểu Mễ.