Tuy rằng bầu trời đang có tuyết rơi, nhưng bên ngoài người ta vẫn có thể thấy được một cảnh tượng kì lạ, một cô gái mặc áo khoác mỏng màu trắng, hưng phấn chạy như điên trên đường. An Nhiên chỉ muốn lập tức đến gặp Á Phi , khóe miệng cô luôn không tự chủ được nhếch lên.Ở chỗ rẽ phía xa xa hiện lên một bóng người, nhanh chóng lấy di động ra thuần thục bấm một dãy số “Cô ấy đã xuất phát, phỏng chừng trong vòng nửa giờ nữa sẽ đến nơi.”An Nhiên chạy tới nơi Á Phi đang nghiên cứu hội thảo, trên người ra đầy mồ hôi, có thể là vì chạy quá nhanh, cũng có thể là do kích động . Ở trên hành lang An Nhiên giữ lại một người hỏi “Xin hỏi anh biết Ngô Á Phi ở đâu không?”Cậu học sinh cẩn thận xem xét An Nhiên một phen, do dự, sau đó chỉ chỉ bên trong một gian phòng học, mở miệng nói “Bây giờ cô tốt nhất… ““Cảm ơn” không đợi anh ta nói xong, An Nhiên đã hướng gian phòng chạy tới.Cậu học sinh nhìn bóng dáng An Nhiên đã khuất xa, nhỏ giọng nói thầm “Bây giờ cô tốt nhất không nên đến đó. “Nhưng An Nhiên đã đi xa, không hề nghe thấy.Đứng trước cửa phòng học, An Nhiên hít sâu một hơi, bàn tay vừa chuẩn bị đẩy ra, bên trong đã truyền đến tiếng nói.Một giọng phụ nữ “Á Phi, anh sẽ không thích con nhỏ điên rồ kia chứ? Nó không hề xứng với anh.”“Yên tâm, cả đời này anh chỉ yêu một người phụ nữ, về phần con nhỏ điên kia anh chỉ cùng cô ta chơi đùa mà thôi.”An Nhiên vĩnh viễn không thể quên được giọng nói kia, là Ngô Á Phi . Vẫn không dám tin, cô đẩy cửa ra một khe nhỏ, bên trong một hình ảnh đau đớn khắc sâu vào đáy mắt, như lưỡi dao cứa trong lòng.Người đàn ông từng ôm cô, lúc này lại ôm lấy người khác. Từ bên ngoài nhìn vào thấy hai người họ thật ân ái.Ánh mắt Ngô Á Phi nhìn thấy An Nhiên, hai cánh tay ôm Tả Lan càng them chặt. Sau đó cúi đầu hôn lên môi Tả Lan.Lúc ấy An Nhiên muốn tiến lên, muốn hỏi anh vì sao lại đối xử như vậy với cô, cho dù là đá hay tát anh ta một cái cũng tốt. Nhưng cô không dám, thì ra chính cô cũng không dũng cảm như trong tưởng tượng. Một An Nhiên không sợ trời không sợ đất, cũng không hơn gì bây giờ. Khép lại cánh cửa, An Nhiên chạy, chạy rất nhanh, rất nhanh.Một hơi chạy ra khỏi nơi đó, An Nhiên đứng trên con đường lớn ngửa đầu, đón lấy những bông tuyết đang rơi xuống. Nước mắt len lỏi qua khuôn mặt. Thì ra dù có ngửa đầu, nước mắt vẫn chảy ra, An Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân thật ngốc, kiểu nói gạt trẻ con như vậy cô cũng tin, khó trách được bị người ta lừa.Cánh cửa khép lại, hai người trong phòng lập tức dừng mọi động tác.Tả Lan nhìn Á Phi nói “Thật sự quyết định rồi sao? Không hối hận sao?”Á Phi xoay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không trả lời.Tuy rằng hắn không nói, nhưng Tả Lan hiểu được, với thân phận như của Á Phi, không thể cho phép bản thân tồn tại điểm yếu. Nếu có người muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hắn sẽ tiêu diệt ý đồ đó ngay từ trong trứng nước. Tục ngữ nói “Đánh rắn phải đánh vào đầu”, nếu Á Phi cũng có điểm yếu, vậy đó chính là An Nhiên. Làm như vậy chính vì để An Nhiên hận hắn, khiến cô hết hy vọng.Tả Lan chưa từng gặp một cô gái nào như An Nhiên, tận đáy lòng cũng nổi lên sự hâm mộ. Được một người đàn ông như vậy yêu.Ngô Á Phi không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Nếu như vậy có thể bảo vệ An Nhiên an toàn, hắn không ngại khiến cô hận hắn. Đúng, cứ hận hắn đi. Nghĩ đến đó, Á Phi nắm chặt bàn tay. Hung hăng đấm trên mặt bàn “Tuyên Chính, lão già kia, ta muốn cả nhà già trẻ các ngươi đều phải chết.”Cha Á Phi ở Nhật Bản là lão đại một tổ chức, vì để đảm bảo an toàn của cậu con trai, từ nhỏ Á Phi đã được đưa đến thành phố W. Mấy ngày trước bọn người Tả Lan đã tìm thấy Á Phi, hi vọng hắn quay về Nhật Bản lãnh đạo tổ chức. Lúc này Á Phi mới biết tin cha mẹ mình đã qua đời. Hết thảy mọi việc này đều là do lão già kia ban tặng. Tả Lan nói Tuyên Chính đã biết Á Phi ở W, nhiều khả năng sẽ phái sát thủ tới đây.Tổ chức cha Á Phi lãnh đạo là một nhóm sát thủ chuyên nghiệp của quân đội Nhật Bản, nghe đồn toàn bộ mọi nơi trên thế giới đều có cài các thành viên của tổ chức. Muốn ai chết, chỉ cần trả tiền, sẽ giết người đó. Mặc kệ kẻ kia có đáng chết hay không.Bây giờ Á Phi phải đi tiếp nhận công việc, với một thân phận như vậy cuộc sống của hắn sẽ không thể bình yên. Để cô được an toàn, cho cô một cuộc sống bình thường, Á Phi bất đắc dĩ phải diễn một màn như vừa rồi
Tuy rằng bầu trời đang có tuyết rơi, nhưng bên ngoài người ta vẫn có thể thấy được một cảnh tượng kì lạ, một cô gái mặc áo khoác mỏng màu trắng, hưng phấn chạy như điên trên đường. An Nhiên chỉ muốn lập tức đến gặp Á Phi , khóe miệng cô luôn không tự chủ được nhếch lên.Ở chỗ rẽ phía xa xa hiện lên một bóng người, nhanh chóng lấy di động ra thuần thục bấm một dãy số “Cô ấy đã xuất phát, phỏng chừng trong vòng nửa giờ nữa sẽ đến nơi.”An Nhiên chạy tới nơi Á Phi đang nghiên cứu hội thảo, trên người ra đầy mồ hôi, có thể là vì chạy quá nhanh, cũng có thể là do kích động . Ở trên hành lang An Nhiên giữ lại một người hỏi “Xin hỏi anh biết Ngô Á Phi ở đâu không?”Cậu học sinh cẩn thận xem xét An Nhiên một phen, do dự, sau đó chỉ chỉ bên trong một gian phòng học, mở miệng nói “Bây giờ cô tốt nhất… ““Cảm ơn” không đợi anh ta nói xong, An Nhiên đã hướng gian phòng chạy tới.Cậu học sinh nhìn bóng dáng An Nhiên đã khuất xa, nhỏ giọng nói thầm “Bây giờ cô tốt nhất không nên đến đó. “Nhưng An Nhiên đã đi xa, không hề nghe thấy.Đứng trước cửa phòng học, An Nhiên hít sâu một hơi, bàn tay vừa chuẩn bị đẩy ra, bên trong đã truyền đến tiếng nói.Một giọng phụ nữ “Á Phi, anh sẽ không thích con nhỏ điên rồ kia chứ? Nó không hề xứng với anh.”“Yên tâm, cả đời này anh chỉ yêu một người phụ nữ, về phần con nhỏ điên kia anh chỉ cùng cô ta chơi đùa mà thôi.”An Nhiên vĩnh viễn không thể quên được giọng nói kia, là Ngô Á Phi . Vẫn không dám tin, cô đẩy cửa ra một khe nhỏ, bên trong một hình ảnh đau đớn khắc sâu vào đáy mắt, như lưỡi dao cứa trong lòng.Người đàn ông từng ôm cô, lúc này lại ôm lấy người khác. Từ bên ngoài nhìn vào thấy hai người họ thật ân ái.Ánh mắt Ngô Á Phi nhìn thấy An Nhiên, hai cánh tay ôm Tả Lan càng them chặt. Sau đó cúi đầu hôn lên môi Tả Lan.Lúc ấy An Nhiên muốn tiến lên, muốn hỏi anh vì sao lại đối xử như vậy với cô, cho dù là đá hay tát anh ta một cái cũng tốt. Nhưng cô không dám, thì ra chính cô cũng không dũng cảm như trong tưởng tượng. Một An Nhiên không sợ trời không sợ đất, cũng không hơn gì bây giờ. Khép lại cánh cửa, An Nhiên chạy, chạy rất nhanh, rất nhanh.Một hơi chạy ra khỏi nơi đó, An Nhiên đứng trên con đường lớn ngửa đầu, đón lấy những bông tuyết đang rơi xuống. Nước mắt len lỏi qua khuôn mặt. Thì ra dù có ngửa đầu, nước mắt vẫn chảy ra, An Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân thật ngốc, kiểu nói gạt trẻ con như vậy cô cũng tin, khó trách được bị người ta lừa.Cánh cửa khép lại, hai người trong phòng lập tức dừng mọi động tác.Tả Lan nhìn Á Phi nói “Thật sự quyết định rồi sao? Không hối hận sao?”Á Phi xoay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không trả lời.Tuy rằng hắn không nói, nhưng Tả Lan hiểu được, với thân phận như của Á Phi, không thể cho phép bản thân tồn tại điểm yếu. Nếu có người muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hắn sẽ tiêu diệt ý đồ đó ngay từ trong trứng nước. Tục ngữ nói “Đánh rắn phải đánh vào đầu”, nếu Á Phi cũng có điểm yếu, vậy đó chính là An Nhiên. Làm như vậy chính vì để An Nhiên hận hắn, khiến cô hết hy vọng.Tả Lan chưa từng gặp một cô gái nào như An Nhiên, tận đáy lòng cũng nổi lên sự hâm mộ. Được một người đàn ông như vậy yêu.Ngô Á Phi không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Nếu như vậy có thể bảo vệ An Nhiên an toàn, hắn không ngại khiến cô hận hắn. Đúng, cứ hận hắn đi. Nghĩ đến đó, Á Phi nắm chặt bàn tay. Hung hăng đấm trên mặt bàn “Tuyên Chính, lão già kia, ta muốn cả nhà già trẻ các ngươi đều phải chết.”Cha Á Phi ở Nhật Bản là lão đại một tổ chức, vì để đảm bảo an toàn của cậu con trai, từ nhỏ Á Phi đã được đưa đến thành phố W. Mấy ngày trước bọn người Tả Lan đã tìm thấy Á Phi, hi vọng hắn quay về Nhật Bản lãnh đạo tổ chức. Lúc này Á Phi mới biết tin cha mẹ mình đã qua đời. Hết thảy mọi việc này đều là do lão già kia ban tặng. Tả Lan nói Tuyên Chính đã biết Á Phi ở W, nhiều khả năng sẽ phái sát thủ tới đây.Tổ chức cha Á Phi lãnh đạo là một nhóm sát thủ chuyên nghiệp của quân đội Nhật Bản, nghe đồn toàn bộ mọi nơi trên thế giới đều có cài các thành viên của tổ chức. Muốn ai chết, chỉ cần trả tiền, sẽ giết người đó. Mặc kệ kẻ kia có đáng chết hay không.Bây giờ Á Phi phải đi tiếp nhận công việc, với một thân phận như vậy cuộc sống của hắn sẽ không thể bình yên. Để cô được an toàn, cho cô một cuộc sống bình thường, Á Phi bất đắc dĩ phải diễn một màn như vừa rồi
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tuy rằng bầu trời đang có tuyết rơi, nhưng bên ngoài người ta vẫn có thể thấy được một cảnh tượng kì lạ, một cô gái mặc áo khoác mỏng màu trắng, hưng phấn chạy như điên trên đường. An Nhiên chỉ muốn lập tức đến gặp Á Phi , khóe miệng cô luôn không tự chủ được nhếch lên.Ở chỗ rẽ phía xa xa hiện lên một bóng người, nhanh chóng lấy di động ra thuần thục bấm một dãy số “Cô ấy đã xuất phát, phỏng chừng trong vòng nửa giờ nữa sẽ đến nơi.”An Nhiên chạy tới nơi Á Phi đang nghiên cứu hội thảo, trên người ra đầy mồ hôi, có thể là vì chạy quá nhanh, cũng có thể là do kích động . Ở trên hành lang An Nhiên giữ lại một người hỏi “Xin hỏi anh biết Ngô Á Phi ở đâu không?”Cậu học sinh cẩn thận xem xét An Nhiên một phen, do dự, sau đó chỉ chỉ bên trong một gian phòng học, mở miệng nói “Bây giờ cô tốt nhất… ““Cảm ơn” không đợi anh ta nói xong, An Nhiên đã hướng gian phòng chạy tới.Cậu học sinh nhìn bóng dáng An Nhiên đã khuất xa, nhỏ giọng nói thầm “Bây giờ cô tốt nhất không nên đến đó. “Nhưng An Nhiên đã đi xa, không hề nghe thấy.Đứng trước cửa phòng học, An Nhiên hít sâu một hơi, bàn tay vừa chuẩn bị đẩy ra, bên trong đã truyền đến tiếng nói.Một giọng phụ nữ “Á Phi, anh sẽ không thích con nhỏ điên rồ kia chứ? Nó không hề xứng với anh.”“Yên tâm, cả đời này anh chỉ yêu một người phụ nữ, về phần con nhỏ điên kia anh chỉ cùng cô ta chơi đùa mà thôi.”An Nhiên vĩnh viễn không thể quên được giọng nói kia, là Ngô Á Phi . Vẫn không dám tin, cô đẩy cửa ra một khe nhỏ, bên trong một hình ảnh đau đớn khắc sâu vào đáy mắt, như lưỡi dao cứa trong lòng.Người đàn ông từng ôm cô, lúc này lại ôm lấy người khác. Từ bên ngoài nhìn vào thấy hai người họ thật ân ái.Ánh mắt Ngô Á Phi nhìn thấy An Nhiên, hai cánh tay ôm Tả Lan càng them chặt. Sau đó cúi đầu hôn lên môi Tả Lan.Lúc ấy An Nhiên muốn tiến lên, muốn hỏi anh vì sao lại đối xử như vậy với cô, cho dù là đá hay tát anh ta một cái cũng tốt. Nhưng cô không dám, thì ra chính cô cũng không dũng cảm như trong tưởng tượng. Một An Nhiên không sợ trời không sợ đất, cũng không hơn gì bây giờ. Khép lại cánh cửa, An Nhiên chạy, chạy rất nhanh, rất nhanh.Một hơi chạy ra khỏi nơi đó, An Nhiên đứng trên con đường lớn ngửa đầu, đón lấy những bông tuyết đang rơi xuống. Nước mắt len lỏi qua khuôn mặt. Thì ra dù có ngửa đầu, nước mắt vẫn chảy ra, An Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân thật ngốc, kiểu nói gạt trẻ con như vậy cô cũng tin, khó trách được bị người ta lừa.Cánh cửa khép lại, hai người trong phòng lập tức dừng mọi động tác.Tả Lan nhìn Á Phi nói “Thật sự quyết định rồi sao? Không hối hận sao?”Á Phi xoay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không trả lời.Tuy rằng hắn không nói, nhưng Tả Lan hiểu được, với thân phận như của Á Phi, không thể cho phép bản thân tồn tại điểm yếu. Nếu có người muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hắn sẽ tiêu diệt ý đồ đó ngay từ trong trứng nước. Tục ngữ nói “Đánh rắn phải đánh vào đầu”, nếu Á Phi cũng có điểm yếu, vậy đó chính là An Nhiên. Làm như vậy chính vì để An Nhiên hận hắn, khiến cô hết hy vọng.Tả Lan chưa từng gặp một cô gái nào như An Nhiên, tận đáy lòng cũng nổi lên sự hâm mộ. Được một người đàn ông như vậy yêu.Ngô Á Phi không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Nếu như vậy có thể bảo vệ An Nhiên an toàn, hắn không ngại khiến cô hận hắn. Đúng, cứ hận hắn đi. Nghĩ đến đó, Á Phi nắm chặt bàn tay. Hung hăng đấm trên mặt bàn “Tuyên Chính, lão già kia, ta muốn cả nhà già trẻ các ngươi đều phải chết.”Cha Á Phi ở Nhật Bản là lão đại một tổ chức, vì để đảm bảo an toàn của cậu con trai, từ nhỏ Á Phi đã được đưa đến thành phố W. Mấy ngày trước bọn người Tả Lan đã tìm thấy Á Phi, hi vọng hắn quay về Nhật Bản lãnh đạo tổ chức. Lúc này Á Phi mới biết tin cha mẹ mình đã qua đời. Hết thảy mọi việc này đều là do lão già kia ban tặng. Tả Lan nói Tuyên Chính đã biết Á Phi ở W, nhiều khả năng sẽ phái sát thủ tới đây.Tổ chức cha Á Phi lãnh đạo là một nhóm sát thủ chuyên nghiệp của quân đội Nhật Bản, nghe đồn toàn bộ mọi nơi trên thế giới đều có cài các thành viên của tổ chức. Muốn ai chết, chỉ cần trả tiền, sẽ giết người đó. Mặc kệ kẻ kia có đáng chết hay không.Bây giờ Á Phi phải đi tiếp nhận công việc, với một thân phận như vậy cuộc sống của hắn sẽ không thể bình yên. Để cô được an toàn, cho cô một cuộc sống bình thường, Á Phi bất đắc dĩ phải diễn một màn như vừa rồi