Nước mắt An Nhiên đã không thể kìm được nữa, Mạc Ngôn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô, ôm cô vào lòng.An Nhiên đã phải lấy rất nhiều dũng khí mới dám kể lại đoạn hồi ức này, cô muốn cho Mạc Ngôn biết, không phải cô không yêu anh, mà là không có tư cách.An Nhiên nghẹn ngào nói “Anh đã hiểu chưa? Anh hiểu không? Không phải anh không tốt, là em không đủ tư cách.”Mạc Ngôn ôm cô, nhẹ nhàng nói bên tai “Không cần nói nữa, anh hiểu, anh sẽ không ép em, anh sẽ chờ, chờ đến ngày em buông tay mới thôi.”…
Ánh mặt trời xuyên khe hở bức rèm, chiếu vào gian gian. An Nhiên mở to mắt, nhìn căn phòng xa lạ. Cách trang trí đơn giản, hai gam màu chủ đạo đen trắng cách điệu.An Nhiên đứng dậy mở rộng cửa sổ, ánh mặt trời như triều dâng tràn vào, lấp đầy căn phòng.Nhìn trong phòng bếp, bóng dáng Mạc Ngôn đang bận rộn, An Nhiên cảm thấy thật ấm áp. Chỉ thấy anh nhìn chăm chú một tờ giấy, dùng thìa muỗng vừa đong vừa lẩm bẩm. Thỉnh thoảng còn ghé miệng nếm thử, như thể chưa vừa ý.Xoay người thấy An Nhiên, Mạc Ngôn cười “Em dậy rồi, chờ một lát là có thể ăn sáng “Nhìn bát cháo thịt nạc, mùi thơm bay tứ phía. An Nhiên nhớ tới lời Ân Hạo nói bản thân ngoài cơm trắng ra chẳng biết làm gì, nhìn bát cháo Mạc Ngôn làm, cô cảm thấy thực xấu hổ.Thấy An Nhiên chưa động đũa, Mạc Ngôn hỏi “Sao vậy, không thể ăn được sao? Hôm nay là lần đầu tiên anh vào bếp, mùi vị có thể không tốt lắm, lần sau nhất định sẽ cố gắng.”An Nhiên húp một thìa cháo “Rất ngon, là lần đầu tiên thật sao? Thật lợi hại, cái gì em cũng không biết làm…”Mạc Ngôn nhìn An Nhiên nói “Em không cần biết. Sau này anh sẽ chăm sóc em, em không biết làm gì, chỉ cần giao lại cho anh.”Anh luôn lo lắng cho cô như vậy, nói không cảm động là gạt người. An Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, anh vĩ đại như vậy, chói mắt như vậy. Rốt cuộc cô có gì tốt đẹp, được người đàn ông này yêu.“Sao vậy, trên mặt anh có hoa sao? Em cứ nhìn anh chằm chằm.”Ý thức được bản thân thất thố, An Nhiên xấu hổ cười cười “Nơi này là?” Cô vội chuyển hướng đề tài.“Nơi này cũng là nhà của anh, những khi không trở về Kính Hồ, anh ở lại đây. Tối hôm qua em khóc rồi ngủ quên mất, em đành mang em về đây, nhưng em yên tâm, tối hôm qua anh ngủ ở sô pha” Mạc Ngôn vội giải thích.“Em tin anh. “Một câu Em tin anh, khiến lòng Mạc Ngôn ngọt lịm cả ngày.…
An Nhiên đã đổi nhạc chuông di động, mùa đông năm ngoái, đó là một mùa đông đầy u ám đối với cô. Tiếng chuông khi đó là:
Mùa đông này tôi không có niềm vui Khi không có em bên cạnh Màu trắng bỗng phủ xuống Con người cô đơn kia Sự mất mát dễ hiểu kia Mùa đông này tôi không có niềm vui Không có ai giống như trong tưởng tượng Có lẽ tuyết rơi đã lâu Có lẽ chưa bao giờ tới Có lẽ chuyện năm đó chưa từng xảy ra
Nhưng nay đã khác xưa, có bất ngờ cũng có hạnh phúc. Bất ngờ vì sự trở về của Ngô Á Phi, hạnh phúc vì cô gặp được Mạc Ngôn.
Mùa đông nhiều mưa cuối cùng cũng trôi quaBầu trời xanh nhạt hiện ra trên mái đầu
Sau tuyết rơi sẽ là gì? Là mùa xuân, mùa xuân tươi đẹp tìm đến.
Nước mắt An Nhiên đã không thể kìm được nữa, Mạc Ngôn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô, ôm cô vào lòng.An Nhiên đã phải lấy rất nhiều dũng khí mới dám kể lại đoạn hồi ức này, cô muốn cho Mạc Ngôn biết, không phải cô không yêu anh, mà là không có tư cách.An Nhiên nghẹn ngào nói “Anh đã hiểu chưa? Anh hiểu không? Không phải anh không tốt, là em không đủ tư cách.”Mạc Ngôn ôm cô, nhẹ nhàng nói bên tai “Không cần nói nữa, anh hiểu, anh sẽ không ép em, anh sẽ chờ, chờ đến ngày em buông tay mới thôi.”…
Ánh mặt trời xuyên khe hở bức rèm, chiếu vào gian gian. An Nhiên mở to mắt, nhìn căn phòng xa lạ. Cách trang trí đơn giản, hai gam màu chủ đạo đen trắng cách điệu.An Nhiên đứng dậy mở rộng cửa sổ, ánh mặt trời như triều dâng tràn vào, lấp đầy căn phòng.Nhìn trong phòng bếp, bóng dáng Mạc Ngôn đang bận rộn, An Nhiên cảm thấy thật ấm áp. Chỉ thấy anh nhìn chăm chú một tờ giấy, dùng thìa muỗng vừa đong vừa lẩm bẩm. Thỉnh thoảng còn ghé miệng nếm thử, như thể chưa vừa ý.Xoay người thấy An Nhiên, Mạc Ngôn cười “Em dậy rồi, chờ một lát là có thể ăn sáng “Nhìn bát cháo thịt nạc, mùi thơm bay tứ phía. An Nhiên nhớ tới lời Ân Hạo nói bản thân ngoài cơm trắng ra chẳng biết làm gì, nhìn bát cháo Mạc Ngôn làm, cô cảm thấy thực xấu hổ.Thấy An Nhiên chưa động đũa, Mạc Ngôn hỏi “Sao vậy, không thể ăn được sao? Hôm nay là lần đầu tiên anh vào bếp, mùi vị có thể không tốt lắm, lần sau nhất định sẽ cố gắng.”An Nhiên húp một thìa cháo “Rất ngon, là lần đầu tiên thật sao? Thật lợi hại, cái gì em cũng không biết làm…”Mạc Ngôn nhìn An Nhiên nói “Em không cần biết. Sau này anh sẽ chăm sóc em, em không biết làm gì, chỉ cần giao lại cho anh.”Anh luôn lo lắng cho cô như vậy, nói không cảm động là gạt người. An Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, anh vĩ đại như vậy, chói mắt như vậy. Rốt cuộc cô có gì tốt đẹp, được người đàn ông này yêu.“Sao vậy, trên mặt anh có hoa sao? Em cứ nhìn anh chằm chằm.”Ý thức được bản thân thất thố, An Nhiên xấu hổ cười cười “Nơi này là?” Cô vội chuyển hướng đề tài.“Nơi này cũng là nhà của anh, những khi không trở về Kính Hồ, anh ở lại đây. Tối hôm qua em khóc rồi ngủ quên mất, em đành mang em về đây, nhưng em yên tâm, tối hôm qua anh ngủ ở sô pha” Mạc Ngôn vội giải thích.“Em tin anh. “Một câu Em tin anh, khiến lòng Mạc Ngôn ngọt lịm cả ngày.…
An Nhiên đã đổi nhạc chuông di động, mùa đông năm ngoái, đó là một mùa đông đầy u ám đối với cô. Tiếng chuông khi đó là:
Mùa đông này tôi không có niềm vui Khi không có em bên cạnh Màu trắng bỗng phủ xuống Con người cô đơn kia Sự mất mát dễ hiểu kia Mùa đông này tôi không có niềm vui Không có ai giống như trong tưởng tượng Có lẽ tuyết rơi đã lâu Có lẽ chưa bao giờ tới Có lẽ chuyện năm đó chưa từng xảy ra
Nhưng nay đã khác xưa, có bất ngờ cũng có hạnh phúc. Bất ngờ vì sự trở về của Ngô Á Phi, hạnh phúc vì cô gặp được Mạc Ngôn.
Mùa đông nhiều mưa cuối cùng cũng trôi quaBầu trời xanh nhạt hiện ra trên mái đầu
Sau tuyết rơi sẽ là gì? Là mùa xuân, mùa xuân tươi đẹp tìm đến.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nước mắt An Nhiên đã không thể kìm được nữa, Mạc Ngôn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô, ôm cô vào lòng.An Nhiên đã phải lấy rất nhiều dũng khí mới dám kể lại đoạn hồi ức này, cô muốn cho Mạc Ngôn biết, không phải cô không yêu anh, mà là không có tư cách.An Nhiên nghẹn ngào nói “Anh đã hiểu chưa? Anh hiểu không? Không phải anh không tốt, là em không đủ tư cách.”Mạc Ngôn ôm cô, nhẹ nhàng nói bên tai “Không cần nói nữa, anh hiểu, anh sẽ không ép em, anh sẽ chờ, chờ đến ngày em buông tay mới thôi.”…
Ánh mặt trời xuyên khe hở bức rèm, chiếu vào gian gian. An Nhiên mở to mắt, nhìn căn phòng xa lạ. Cách trang trí đơn giản, hai gam màu chủ đạo đen trắng cách điệu.An Nhiên đứng dậy mở rộng cửa sổ, ánh mặt trời như triều dâng tràn vào, lấp đầy căn phòng.Nhìn trong phòng bếp, bóng dáng Mạc Ngôn đang bận rộn, An Nhiên cảm thấy thật ấm áp. Chỉ thấy anh nhìn chăm chú một tờ giấy, dùng thìa muỗng vừa đong vừa lẩm bẩm. Thỉnh thoảng còn ghé miệng nếm thử, như thể chưa vừa ý.Xoay người thấy An Nhiên, Mạc Ngôn cười “Em dậy rồi, chờ một lát là có thể ăn sáng “Nhìn bát cháo thịt nạc, mùi thơm bay tứ phía. An Nhiên nhớ tới lời Ân Hạo nói bản thân ngoài cơm trắng ra chẳng biết làm gì, nhìn bát cháo Mạc Ngôn làm, cô cảm thấy thực xấu hổ.Thấy An Nhiên chưa động đũa, Mạc Ngôn hỏi “Sao vậy, không thể ăn được sao? Hôm nay là lần đầu tiên anh vào bếp, mùi vị có thể không tốt lắm, lần sau nhất định sẽ cố gắng.”An Nhiên húp một thìa cháo “Rất ngon, là lần đầu tiên thật sao? Thật lợi hại, cái gì em cũng không biết làm…”Mạc Ngôn nhìn An Nhiên nói “Em không cần biết. Sau này anh sẽ chăm sóc em, em không biết làm gì, chỉ cần giao lại cho anh.”Anh luôn lo lắng cho cô như vậy, nói không cảm động là gạt người. An Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, anh vĩ đại như vậy, chói mắt như vậy. Rốt cuộc cô có gì tốt đẹp, được người đàn ông này yêu.“Sao vậy, trên mặt anh có hoa sao? Em cứ nhìn anh chằm chằm.”Ý thức được bản thân thất thố, An Nhiên xấu hổ cười cười “Nơi này là?” Cô vội chuyển hướng đề tài.“Nơi này cũng là nhà của anh, những khi không trở về Kính Hồ, anh ở lại đây. Tối hôm qua em khóc rồi ngủ quên mất, em đành mang em về đây, nhưng em yên tâm, tối hôm qua anh ngủ ở sô pha” Mạc Ngôn vội giải thích.“Em tin anh. “Một câu Em tin anh, khiến lòng Mạc Ngôn ngọt lịm cả ngày.…
An Nhiên đã đổi nhạc chuông di động, mùa đông năm ngoái, đó là một mùa đông đầy u ám đối với cô. Tiếng chuông khi đó là:
Mùa đông này tôi không có niềm vui Khi không có em bên cạnh Màu trắng bỗng phủ xuống Con người cô đơn kia Sự mất mát dễ hiểu kia Mùa đông này tôi không có niềm vui Không có ai giống như trong tưởng tượng Có lẽ tuyết rơi đã lâu Có lẽ chưa bao giờ tới Có lẽ chuyện năm đó chưa từng xảy ra
Nhưng nay đã khác xưa, có bất ngờ cũng có hạnh phúc. Bất ngờ vì sự trở về của Ngô Á Phi, hạnh phúc vì cô gặp được Mạc Ngôn.
Mùa đông nhiều mưa cuối cùng cũng trôi quaBầu trời xanh nhạt hiện ra trên mái đầu
Sau tuyết rơi sẽ là gì? Là mùa xuân, mùa xuân tươi đẹp tìm đến.