Đứng trước cửa phòng khách sạn, mãi mà An Nhiên vẫn chưa dám bấm chuông. Địa chỉ nơi này là do Tả Lan đưa cho cô. Cô nghĩ mãi vẫn không biết tại sao Tả Lan lại làm thế. Cô có rất nhiều thắc mắc, nhiều sự nghi vấn và cũng muốn biết tại sao. Tại sao Tả Lan lại nói chúng ta đều không thể chỉ nghĩ đến mình.
Nhìn thấy người đứng trước cửa là An Nhiên, Á Phi ngây ngẩn cả người bật thốt “Nhiên Nhiên” với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Sao còn chưa mời em vào trong” An Nhiên nhìn vẻ mặt bất ngờ của người con trai mà nói.
Phải hai giây sau Á Phi mới hoàn hồn, đưa tay kéo An Nhiên vào phòng, anh sợ người đứng trước mặt mình sẽ biến mất chỉ trong giây lát.
Trong phòng có mùi thuốc lá nhàn nhạt, hóa ra người như Á Phi cũng hút thuốc.
“Nhiên Nhiên, sao em lại đến đây?” Á Phi có chút bối rối nói.
An Nhiên khẽ liếc nhìn người con trai mình đã từng yêu “Tuy rằng hiện giờ chúng ta không có quan hệ gì cả, nhưng là em vẫn phải giải thích vài điều.” 7 năm qua, cô chưa từng suy nghĩ cẩn thận về chuyện này, hôm nay cô muốn anh giải thích, bất kể đó chỉ là lời nói dối, là anh lừa gạt cô cũng được.
Vì một câu nói này của An Nhiên mà tâm trạng vui vẻ của Á Phi đột nhiên biến mất. Không quan hệ cái gì chứ, rồi còn giải thích gì nữa. Á Phi đành nở nụ cười tự giễu bản thân “Nhiên Nhiên, từ trước đến nay, anh cứ nghĩ em hiểu anh. Em hiểu anh đủ để biết anh đang nghĩ gì. Anh còn tưởng rằng chúng ta yêu nhau nữa chứ.”
“Đừng nói nữa, em chỉ cần một lời giải thích, cho dù đó là một lời nói dối cũng được. Tại sao ngay cả việc như thế anh cũng không làm được.” Câu cuối cùng có vẻ như An Nhiên dùng hết sức mà hét lên.
“Nhiên Nhiên” đột nhiên Á Phi ôm chầm lấy An Nhiên.
An Nhiên chỉ biết lẩm bẩm “Vì sao? Vì sao? Chỉ cần anh tùy tiện nói một câu, em sẽ hết hy vọng. Tại sao anh lại làm thế với em?” Tình cảm kiềm nén trong nhiều năm như vỡ òa vào giây phút đó.
Đến khi An Nhiên tỉnh lại đã là đêm khuya. Trời ạ, cô lại còn dám ngủ trong phòng của Á Phi.
“Em tỉnh rồi sao, Nhiên Nhiên. Chắc là đói lắm rồi, em ăn gì đi.”
An Nhiên vội vàng liếc xuống kiểm tra quần áo trên người, rất may quần áo vẫn như cũ. “Không được, em phải về” rồi vội vàng lao xuống giường đi giày vào.
Có lẽ An Nhiên bây giờ đã không còn là An Nhiên trước kia. An Nhiên không còn yên tâm ở trong phòng của Á Phi nữa sao? “Trời đã khuya rồi, hay là em ở lại đi?”
“Không sao.”
“Để anh đưa em về.” Á Phi với tay lên tủ đầu giường lấy chìa khóa xe.
“Không cần đâu, em tự về cũng được mà.” Nói xong An Nhiên lập tức mở cửa ra về. Trời ạ, sao cô lại có thể ngủ ở đó được chứ, An Nhiên vừa đi vừa suy ngẫm lại mọi thứ, càng nghĩ càng thấy phiền.
Nơi góc hành lang, đột nhiên có tiếng cười kỳ lạ vang lên “Chờ mãi cho đến giờ này quả là không uổng phí. Tin này nhất định có thể bán với giá cao rồi đây.” Một người đàn ông giơ cao máy ảnh chụp không ngừng.
Đứng trước cửa phòng khách sạn, mãi mà An Nhiên vẫn chưa dám bấm chuông. Địa chỉ nơi này là do Tả Lan đưa cho cô. Cô nghĩ mãi vẫn không biết tại sao Tả Lan lại làm thế. Cô có rất nhiều thắc mắc, nhiều sự nghi vấn và cũng muốn biết tại sao. Tại sao Tả Lan lại nói chúng ta đều không thể chỉ nghĩ đến mình.
Nhìn thấy người đứng trước cửa là An Nhiên, Á Phi ngây ngẩn cả người bật thốt “Nhiên Nhiên” với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Sao còn chưa mời em vào trong” An Nhiên nhìn vẻ mặt bất ngờ của người con trai mà nói.
Phải hai giây sau Á Phi mới hoàn hồn, đưa tay kéo An Nhiên vào phòng, anh sợ người đứng trước mặt mình sẽ biến mất chỉ trong giây lát.
Trong phòng có mùi thuốc lá nhàn nhạt, hóa ra người như Á Phi cũng hút thuốc.
“Nhiên Nhiên, sao em lại đến đây?” Á Phi có chút bối rối nói.
An Nhiên khẽ liếc nhìn người con trai mình đã từng yêu “Tuy rằng hiện giờ chúng ta không có quan hệ gì cả, nhưng là em vẫn phải giải thích vài điều.” năm qua, cô chưa từng suy nghĩ cẩn thận về chuyện này, hôm nay cô muốn anh giải thích, bất kể đó chỉ là lời nói dối, là anh lừa gạt cô cũng được.
Vì một câu nói này của An Nhiên mà tâm trạng vui vẻ của Á Phi đột nhiên biến mất. Không quan hệ cái gì chứ, rồi còn giải thích gì nữa. Á Phi đành nở nụ cười tự giễu bản thân “Nhiên Nhiên, từ trước đến nay, anh cứ nghĩ em hiểu anh. Em hiểu anh đủ để biết anh đang nghĩ gì. Anh còn tưởng rằng chúng ta yêu nhau nữa chứ.”
“Đừng nói nữa, em chỉ cần một lời giải thích, cho dù đó là một lời nói dối cũng được. Tại sao ngay cả việc như thế anh cũng không làm được.” Câu cuối cùng có vẻ như An Nhiên dùng hết sức mà hét lên.
“Nhiên Nhiên” đột nhiên Á Phi ôm chầm lấy An Nhiên.
An Nhiên chỉ biết lẩm bẩm “Vì sao? Vì sao? Chỉ cần anh tùy tiện nói một câu, em sẽ hết hy vọng. Tại sao anh lại làm thế với em?” Tình cảm kiềm nén trong nhiều năm như vỡ òa vào giây phút đó.
Đến khi An Nhiên tỉnh lại đã là đêm khuya. Trời ạ, cô lại còn dám ngủ trong phòng của Á Phi.
“Em tỉnh rồi sao, Nhiên Nhiên. Chắc là đói lắm rồi, em ăn gì đi.”
An Nhiên vội vàng liếc xuống kiểm tra quần áo trên người, rất may quần áo vẫn như cũ. “Không được, em phải về” rồi vội vàng lao xuống giường đi giày vào.
Có lẽ An Nhiên bây giờ đã không còn là An Nhiên trước kia. An Nhiên không còn yên tâm ở trong phòng của Á Phi nữa sao? “Trời đã khuya rồi, hay là em ở lại đi?”
“Không sao.”
“Để anh đưa em về.” Á Phi với tay lên tủ đầu giường lấy chìa khóa xe.
“Không cần đâu, em tự về cũng được mà.” Nói xong An Nhiên lập tức mở cửa ra về. Trời ạ, sao cô lại có thể ngủ ở đó được chứ, An Nhiên vừa đi vừa suy ngẫm lại mọi thứ, càng nghĩ càng thấy phiền.
Nơi góc hành lang, đột nhiên có tiếng cười kỳ lạ vang lên “Chờ mãi cho đến giờ này quả là không uổng phí. Tin này nhất định có thể bán với giá cao rồi đây.” Một người đàn ông giơ cao máy ảnh chụp không ngừng.