Hai người ăn xong đi ra khỏi quán, Trì Phong đang nghĩ xem nên đưa Hiểu Lộ đi đâu chơi. Hiểu Lộ vỗ vỗ vai anh.”A, mau nhìn, chị của tôi đi cùng anh rể.”Trì Phong nhìn theo hướng Hiểu Lộ chỉ, quả nhiên là hai người bọn họ.Anh vừa định nói đừng gọi, chợt nghe Hiểu Lộ lớn giọng kêu.”Chị, chị, bên này.”Hiểu Lộ túm lấy Trì Phong, chạy như bay đến chỗ An Nhiên,”Em đi chậm một chút, sao phải vội thế?” Khuôn mặt Trì Phong đầy khổ sở, thế giới của hai người bị thế là phá hủy rồi.An Nhiên nhìn thoáng qua, hai người gắy gao lôi kéo tay, Trì Phong lãng đãng theo sau nhìn thấy, nở một nụ cười đầy ý vị.“Chị, mấy ngày rồi chưa gặp, chị có anh rể, bèn bỏ rơi em.” Hai người tuy không phải chị em ruột nhưng còn thân hơn thế nhiều.An Nhiên cảm thấy thực có lỗi với Hiểu Lộ, đã bỏ cô lại một mình, cô thấy lo lắng.” Đêm nay, chị về ở với em.”Vừa dứt lời lập tức có thanh âm phản đối,”Không được, sau này em phải ở với anh.” Có đôi khi Mạc Ngôn thật giông một dứa trẻ bá đạo.“Xem ra anh rể giữ rất chặt, yên tâm, em sẽ không tranh chị với anh, em chỉ nói ngoài miệng vậy thôi.”“Nếu đã gặp nhau, chúng ta cùng đi chơi đi, gọi điện thoại kêu bọn Nguyên Tịch nữa, đã lâu không hội họp.”…
Nguyên Tịch vừa tới đã mở miêng.”Đường đại thiếu gia, gần đây cậu có vẻ tương lai rộng mở nha?”Sự nghiệp thuận lợi thôi không nói, lại còn ôm được mỹ nhân về.Mạc Ngôn bị nói xong lắc đầu.” Ân Hạo, quản tốt bà xã cậu giùm.”Ân Hạo không lên tiếng, cười cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh An Nhiên.”Cục cưng.”Còn chưa nói xong, đã bị An Nhiên ngắt lời.” Ân Hạo, không phải đã nói rồi sao, không được gọi tôi là cục cưng.”Ân Hạo sửng sốt một chút.”Được, không gọi thì không gọi, sau này cũng không gọi, An Nhiên, gọi An Nhiên được chứ.”“Thế mới đúng, nói đi, có chuyện gì?”Nguyên Tịch chỉ vào Trì Phong cười.”Trì Phong, anh hát thật khó nghe, mau xuống dưới đi, không được dọa người nữa.” Nói xong khoa trương cười to.…
Màn đêm chậm rãi buông xuống. Quán “Ám dạ” hôm nay phá lệ náo nhiệt khác thường, tiếng người ồn ào.Không biết từ khi nào, Trì Phong đột nhiên phát hiện không thấy Hiểu Lộ.”An Nhiên, Hiểu Lộ đâu?”An Nhiên liếc nhìn quanh một vòng.”Chắc là đi vệ sinh không? Tôi ra ngoài xem.”“Không cần, cô cứ ở đây, tôi đi tìm cô ấy.” Trì Phong xoay người đẩy cửa bước ra ngoài.
Hai người ăn xong đi ra khỏi quán, Trì Phong đang nghĩ xem nên đưa Hiểu Lộ đi đâu chơi. Hiểu Lộ vỗ vỗ vai anh.”A, mau nhìn, chị của tôi đi cùng anh rể.”Trì Phong nhìn theo hướng Hiểu Lộ chỉ, quả nhiên là hai người bọn họ.Anh vừa định nói đừng gọi, chợt nghe Hiểu Lộ lớn giọng kêu.”Chị, chị, bên này.”Hiểu Lộ túm lấy Trì Phong, chạy như bay đến chỗ An Nhiên,”Em đi chậm một chút, sao phải vội thế?” Khuôn mặt Trì Phong đầy khổ sở, thế giới của hai người bị thế là phá hủy rồi.An Nhiên nhìn thoáng qua, hai người gắy gao lôi kéo tay, Trì Phong lãng đãng theo sau nhìn thấy, nở một nụ cười đầy ý vị.“Chị, mấy ngày rồi chưa gặp, chị có anh rể, bèn bỏ rơi em.” Hai người tuy không phải chị em ruột nhưng còn thân hơn thế nhiều.An Nhiên cảm thấy thực có lỗi với Hiểu Lộ, đã bỏ cô lại một mình, cô thấy lo lắng.” Đêm nay, chị về ở với em.”Vừa dứt lời lập tức có thanh âm phản đối,”Không được, sau này em phải ở với anh.” Có đôi khi Mạc Ngôn thật giông một dứa trẻ bá đạo.“Xem ra anh rể giữ rất chặt, yên tâm, em sẽ không tranh chị với anh, em chỉ nói ngoài miệng vậy thôi.”“Nếu đã gặp nhau, chúng ta cùng đi chơi đi, gọi điện thoại kêu bọn Nguyên Tịch nữa, đã lâu không hội họp.”…
Nguyên Tịch vừa tới đã mở miêng.”Đường đại thiếu gia, gần đây cậu có vẻ tương lai rộng mở nha?”Sự nghiệp thuận lợi thôi không nói, lại còn ôm được mỹ nhân về.Mạc Ngôn bị nói xong lắc đầu.” Ân Hạo, quản tốt bà xã cậu giùm.”Ân Hạo không lên tiếng, cười cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh An Nhiên.”Cục cưng.”Còn chưa nói xong, đã bị An Nhiên ngắt lời.” Ân Hạo, không phải đã nói rồi sao, không được gọi tôi là cục cưng.”Ân Hạo sửng sốt một chút.”Được, không gọi thì không gọi, sau này cũng không gọi, An Nhiên, gọi An Nhiên được chứ.”“Thế mới đúng, nói đi, có chuyện gì?”Nguyên Tịch chỉ vào Trì Phong cười.”Trì Phong, anh hát thật khó nghe, mau xuống dưới đi, không được dọa người nữa.” Nói xong khoa trương cười to.…
Màn đêm chậm rãi buông xuống. Quán “Ám dạ” hôm nay phá lệ náo nhiệt khác thường, tiếng người ồn ào.Không biết từ khi nào, Trì Phong đột nhiên phát hiện không thấy Hiểu Lộ.”An Nhiên, Hiểu Lộ đâu?”An Nhiên liếc nhìn quanh một vòng.”Chắc là đi vệ sinh không? Tôi ra ngoài xem.”“Không cần, cô cứ ở đây, tôi đi tìm cô ấy.” Trì Phong xoay người đẩy cửa bước ra ngoài.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hai người ăn xong đi ra khỏi quán, Trì Phong đang nghĩ xem nên đưa Hiểu Lộ đi đâu chơi. Hiểu Lộ vỗ vỗ vai anh.”A, mau nhìn, chị của tôi đi cùng anh rể.”Trì Phong nhìn theo hướng Hiểu Lộ chỉ, quả nhiên là hai người bọn họ.Anh vừa định nói đừng gọi, chợt nghe Hiểu Lộ lớn giọng kêu.”Chị, chị, bên này.”Hiểu Lộ túm lấy Trì Phong, chạy như bay đến chỗ An Nhiên,”Em đi chậm một chút, sao phải vội thế?” Khuôn mặt Trì Phong đầy khổ sở, thế giới của hai người bị thế là phá hủy rồi.An Nhiên nhìn thoáng qua, hai người gắy gao lôi kéo tay, Trì Phong lãng đãng theo sau nhìn thấy, nở một nụ cười đầy ý vị.“Chị, mấy ngày rồi chưa gặp, chị có anh rể, bèn bỏ rơi em.” Hai người tuy không phải chị em ruột nhưng còn thân hơn thế nhiều.An Nhiên cảm thấy thực có lỗi với Hiểu Lộ, đã bỏ cô lại một mình, cô thấy lo lắng.” Đêm nay, chị về ở với em.”Vừa dứt lời lập tức có thanh âm phản đối,”Không được, sau này em phải ở với anh.” Có đôi khi Mạc Ngôn thật giông một dứa trẻ bá đạo.“Xem ra anh rể giữ rất chặt, yên tâm, em sẽ không tranh chị với anh, em chỉ nói ngoài miệng vậy thôi.”“Nếu đã gặp nhau, chúng ta cùng đi chơi đi, gọi điện thoại kêu bọn Nguyên Tịch nữa, đã lâu không hội họp.”…
Nguyên Tịch vừa tới đã mở miêng.”Đường đại thiếu gia, gần đây cậu có vẻ tương lai rộng mở nha?”Sự nghiệp thuận lợi thôi không nói, lại còn ôm được mỹ nhân về.Mạc Ngôn bị nói xong lắc đầu.” Ân Hạo, quản tốt bà xã cậu giùm.”Ân Hạo không lên tiếng, cười cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh An Nhiên.”Cục cưng.”Còn chưa nói xong, đã bị An Nhiên ngắt lời.” Ân Hạo, không phải đã nói rồi sao, không được gọi tôi là cục cưng.”Ân Hạo sửng sốt một chút.”Được, không gọi thì không gọi, sau này cũng không gọi, An Nhiên, gọi An Nhiên được chứ.”“Thế mới đúng, nói đi, có chuyện gì?”Nguyên Tịch chỉ vào Trì Phong cười.”Trì Phong, anh hát thật khó nghe, mau xuống dưới đi, không được dọa người nữa.” Nói xong khoa trương cười to.…
Màn đêm chậm rãi buông xuống. Quán “Ám dạ” hôm nay phá lệ náo nhiệt khác thường, tiếng người ồn ào.Không biết từ khi nào, Trì Phong đột nhiên phát hiện không thấy Hiểu Lộ.”An Nhiên, Hiểu Lộ đâu?”An Nhiên liếc nhìn quanh một vòng.”Chắc là đi vệ sinh không? Tôi ra ngoài xem.”“Không cần, cô cứ ở đây, tôi đi tìm cô ấy.” Trì Phong xoay người đẩy cửa bước ra ngoài.