Trước cửa “Ám Dạ”, một người đàn ông vội vàng chạy đến trước mặt Mạc Ngôn: “Đường thiếu gia, đã điều tra xong. Bọn bắt Hiểu Lộ chính là bọn lưu manh ở thành nam.”Vừa nghe xong, Trì Phong lộ rõ vẻ khẩn trương: “Mau đưa tôi đến đó.”“Tuân lệnh” mấy chiếc xe nhanh chóng phóng thẳng về phía thành nam.Ngô Á Phi vẫn ngồi trong xe. Ngay từ đầu hắn đã thấy Hiểu Lộ bị bọn kia bắt bỏ vào tầng hầm, nhưng lại không bám theo, cũng không ra lệnh cứu người. Điệu bộ vẫn chẳng chút vội vàng hay hoảng hốt. Nhìn không ra hắn đang suy tính điều gì.“Anh bám theo bọn chúng đến đây, không phải là để cứu cô ấy sao?” Tả Lan ở bên cạnh truy vấn.Ngô Á Phi không trả lời câu hỏi của cô, tự mở cửa xe, đi thẳng về phía tầng hầm. Tả Lan cũng lập tức bước xuống theo.Lúc này Hiểu Lộ đã ngã ngồi dưới đất, đám đàn ông đứng vây xung quanh, tên cầm đầu một tay nâng cằm cô lên: “Nhóc con, nếu cưng thành thật khai báo, lão Tử sẽ đối tốt với cưng.”“Cút ngay, cút ngay, cấm đụng vào ta.”“Bốp” trên mặt Hiểu Lộ liền xuất hiện vết lõm của năm ngón tay: “Mẹ nó, lại còn không biết xấu hổ. lão Tử sẽ không tha cho cô đâu.”“Đừng, đừng.” Hiểu Lộ đã tiến gần đến bờ vực khủng hoảng tuyệt vọng. Giờ phút này cô chỉ nghĩ đến Trì Phong: “Cứu em, Trì Phong, mau đến cứu em.”“Có chừng mực một chút đi.” Một tiếng nói mang theo sự nguy hiểm đột ngột vang lên từ phía sau của bọn chúng, người nói câu đó còn chưa thấy bóng dáng, nhưng bầu không khí trong phút chốc đã trở nên khẩn trương.Một tên côn đồ nhìn Ngô Á Phi hỏi: “Mày là ai? Dám can thiệp vào chuyện tốt của đại ca chúng ta? ““Tao là ai? Mày không xứng biết, thả cô gái kia ra, tao sẽ cho bọn mày được toàn thây.” Ngô Á Phi đã tính toán kĩ, không tới 5 phút nữa bọn họ sẽ đến nơi.“Ngông cuồng gớm nhỉ, mày tự cho mình là cái thá gì.”“Đã cho bọn mày cơ hội ,là do chính bọn mày từ chối.” Lúc này bên ngoài đã nghe thấy tiếng phanh xe dồn dập. Ngô Á Phi khẽ nhếch miệng, xem ra bọn họ còn nhanh hơn hắn dự tính.