Người đàn ông cứu An Nhiên tên là Tô Nghệ, một người khá tốt bụng. Tina tiễn Tô Nghệ ra cửa: “Cảm ơn anh đã đưa An Nhiên đến bệnh viện.”
Tô Nghệ mỉm cười: “Đừng khách sáo, người khác ở vào hoàn cảnh đó cũng sẽ làm vậy thôi. Thôi vậy được rồi, tôi về đây, cô mau trở lại phòng bệnh đi. Cô ấy chắc sắp tỉnh đấy. Có việc gì cứ gọi cho tôi.”
“Vâng, cám ơn.” Nói xong Tina vội xoay người đi vào bệnh viện.
Nhìn cô gái đang nằm trên giường, Tina thở dài, mở xem túi của An Nhiên, thấy chẳng có gì giá trị lắm, nhưng có một ngăn kéo nhỏ, bên trong hình như là một mảnh báo gì đó.
Đó là một tấm ảnh chụp, mà nói thực ra cũng không thể gọi là ảnh. Nó chỉ là bức hình được cắt ra từ một tờ báo. Tấm hình chụp Mạc Ngôn ôm An Nhiên dưới ánh đèn đường mờ nhạt một tối nọ khi anh đưa cô về nhà, được chụp từ 7 năm trước.
Lúc ấy An Nhiên còn tức giận kẻ chụp ảnh lén đó, đâu ngờ 7 năm sau chỉ vì một tấm hình không ra hình này lại suýt nữa mất mạng.
Cảm giác An Nhiên đã tỉnh, Tina vội vàng đem bỏ lại tấm ảnh vào ngăn nhỏ của túi.
“Cô tỉnh rồi hả, An Nhiên.” Tina điều chỉnh vẻ mặt của mình.
An Nhiên nhìn thoáng qua cánh tay mình, toàn bộ mặt trên của tay bị trầy, máu vẫn rỉ từ các vết trầy đó.
“Cô muốn uống nước không?”
“Không cần. Cái túi…” An Nhiên nhìn nhìn bốn phía, chưa nói xong Tina đã đáp lời.
“Nó hả?” Tina chỉ vào cái túi ở cạnh.
Tina nhận ra An Nhiên ngay lúc trông thấy cái túi, khóe miệng có hơi giãn ra, cô gái ngốc nghếch này thực khiến người ta đau lòng.
“Vì sao cô không nói ra sự thật?” Tina ngồi cạnh An Nhiên hỏi.
An Nhiên trong lòng sửng sốt: “Cô đang nói gì thế, cái gì không nói cơ?”
Tina dốc hết đồ trong túi xách của An Nhiên ra giường: “Bây giờ thì cô hiểu rồi chứ? Còn định giấu giếm tới khi nào?”
“Cô biết cả rồi.” An Nhiên tỏ ra bình thản.
“An Nhiên, sao cô luôn ngốc thế chứ, cô lại định tiếp tục trốn đi, một mình chờ chết sao.”
An Nhiên không nói gì, cam chịu. Cô thừa nhận, cô quả thật nghĩ như vậy, cô không muốn liên lụy đến người cô yêu, chỉ muốn im lặng ra đi.
Tina vừa bỏ mấy lọ thuốc vào trong túi, vừa nói: “An Nhiên, tôi sẽ không để cô làm vậy nữa, lần này, tôi sẽ không làm người đứng nhìn nữa.”
Nhìn Tina lấy điện thoại di động ra, An Nhiên sốt ruột, cô bất chấp tay đang bị vướng bởi mấy dây truyền dịch, giữ chặt tay của Tina lại: “Tina, đừng mà, tôi không muốn cho anh ấy biết.”
Nhìn ánh mắt cầu xin của An Nhiên, Tina lưỡng lự buông di động.
“Tôi có thể không nói, nhưng cô phải hứa với tôi sẽ điều trị đàng hoàng.” Tina nhìn An Nhiên nghiêm túc nói.
An Nhiên ra sức gật đầu, chỉ cần không nói cho Mạc Ngôn biết là được rồi.
“Thôi cô nghỉ đi, tôi đi mua thức ăn cho.”
Tina ra khỏi phòng rồi, An Nhiên vội lấy tấm hình trong túi ra. Trong ảnh là cô đang ôm Mạc Ngôn dưới ánh đèn đường, mái tóc dài mềm mại xõa ra. Mọi thứ vẫn còn rất rõ trong tâm trí cô.
Đây là tấm hình duy nhất chụp hai người với nhau mà cô có
Người đàn ông cứu An Nhiên tên là Tô Nghệ, một người khá tốt bụng. Tina tiễn Tô Nghệ ra cửa: “Cảm ơn anh đã đưa An Nhiên đến bệnh viện.”
Tô Nghệ mỉm cười: “Đừng khách sáo, người khác ở vào hoàn cảnh đó cũng sẽ làm vậy thôi. Thôi vậy được rồi, tôi về đây, cô mau trở lại phòng bệnh đi. Cô ấy chắc sắp tỉnh đấy. Có việc gì cứ gọi cho tôi.”
“Vâng, cám ơn.” Nói xong Tina vội xoay người đi vào bệnh viện.
Nhìn cô gái đang nằm trên giường, Tina thở dài, mở xem túi của An Nhiên, thấy chẳng có gì giá trị lắm, nhưng có một ngăn kéo nhỏ, bên trong hình như là một mảnh báo gì đó.
Đó là một tấm ảnh chụp, mà nói thực ra cũng không thể gọi là ảnh. Nó chỉ là bức hình được cắt ra từ một tờ báo. Tấm hình chụp Mạc Ngôn ôm An Nhiên dưới ánh đèn đường mờ nhạt một tối nọ khi anh đưa cô về nhà, được chụp từ năm trước.
Lúc ấy An Nhiên còn tức giận kẻ chụp ảnh lén đó, đâu ngờ năm sau chỉ vì một tấm hình không ra hình này lại suýt nữa mất mạng.
Cảm giác An Nhiên đã tỉnh, Tina vội vàng đem bỏ lại tấm ảnh vào ngăn nhỏ của túi.
“Cô tỉnh rồi hả, An Nhiên.” Tina điều chỉnh vẻ mặt của mình.
An Nhiên nhìn thoáng qua cánh tay mình, toàn bộ mặt trên của tay bị trầy, máu vẫn rỉ từ các vết trầy đó.
“Cô muốn uống nước không?”
“Không cần. Cái túi…” An Nhiên nhìn nhìn bốn phía, chưa nói xong Tina đã đáp lời.
“Nó hả?” Tina chỉ vào cái túi ở cạnh.
Tina nhận ra An Nhiên ngay lúc trông thấy cái túi, khóe miệng có hơi giãn ra, cô gái ngốc nghếch này thực khiến người ta đau lòng.
“Vì sao cô không nói ra sự thật?” Tina ngồi cạnh An Nhiên hỏi.
An Nhiên trong lòng sửng sốt: “Cô đang nói gì thế, cái gì không nói cơ?”
Tina dốc hết đồ trong túi xách của An Nhiên ra giường: “Bây giờ thì cô hiểu rồi chứ? Còn định giấu giếm tới khi nào?”
“Cô biết cả rồi.” An Nhiên tỏ ra bình thản.
“An Nhiên, sao cô luôn ngốc thế chứ, cô lại định tiếp tục trốn đi, một mình chờ chết sao.”
An Nhiên không nói gì, cam chịu. Cô thừa nhận, cô quả thật nghĩ như vậy, cô không muốn liên lụy đến người cô yêu, chỉ muốn im lặng ra đi.
Tina vừa bỏ mấy lọ thuốc vào trong túi, vừa nói: “An Nhiên, tôi sẽ không để cô làm vậy nữa, lần này, tôi sẽ không làm người đứng nhìn nữa.”
Nhìn Tina lấy điện thoại di động ra, An Nhiên sốt ruột, cô bất chấp tay đang bị vướng bởi mấy dây truyền dịch, giữ chặt tay của Tina lại: “Tina, đừng mà, tôi không muốn cho anh ấy biết.”
Nhìn ánh mắt cầu xin của An Nhiên, Tina lưỡng lự buông di động.
“Tôi có thể không nói, nhưng cô phải hứa với tôi sẽ điều trị đàng hoàng.” Tina nhìn An Nhiên nghiêm túc nói.
An Nhiên ra sức gật đầu, chỉ cần không nói cho Mạc Ngôn biết là được rồi.
“Thôi cô nghỉ đi, tôi đi mua thức ăn cho.”
Tina ra khỏi phòng rồi, An Nhiên vội lấy tấm hình trong túi ra. Trong ảnh là cô đang ôm Mạc Ngôn dưới ánh đèn đường, mái tóc dài mềm mại xõa ra. Mọi thứ vẫn còn rất rõ trong tâm trí cô.
Đây là tấm hình duy nhất chụp hai người với nhau mà cô có