Tina khẽ xua tay nói: “Thôi tôi đi về trước, sợ đến lúc gặp anh ta rồi sẽ không kìm được mà nói ra mất.”
“Ừ, cô đi cẩn thận.”
Lúc Mạc Ngôn tới phòng bệnh của An Nhiên, nhìn thấy cánh tay cô trầy trụa khắp nơi, các vết thương vẫn còn tấy đỏ thực sự rất đau lòng. Tuy nói muốn trả thù cô, tra tấn cô, nhưng khi nhìn thấy cô bị thương thật thì anh lại lo lắng, đau long hơn ai hết.
An Nhiên vừa định nhổm dậy lấy bình nước đầu giường, một bàn tay đã đưa ly nước tới cho cô.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không có biểu lộ gì trên mặt: “Anh tới rồi à.”
“Cô làm sao lại bị vậy?” Mạc Ngôn chú ý nhìn các vết thương của cô, cô gái này này rốt cuộc sao đây, vài ngày không gặp đã biến mình thành thế này.
An Nhiên uống nước rồi để cốc lại trên bàn: “Không cẩn thận trượt ngã thôi.”
Mạc Ngôn có đôi khi thật muốn tự tay bóp chết người con gái này, cô luôn có thể dễ dàng khơi mào lửa giận trong anh. Cái bộ dáng tôi không làm sao kia lại làm cho người ta vô cùng tức giận. Bản thân anh nghe tin cô đang ở bệnh viện tim muốn nhảy ra ngoài, còn cô thì lại không thèm quan tâm.
“Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?” Cô ta không cần mình, không muốn dựa vào mình. Ở trong lòng cô, anh không có lấy chút trọng lượng nào sao? Cho dù biết nếu cô không về chỉ một đêm sẽ khiến anh hiểu lầm, anh tức giận, với cô cũng chẳng sao cả ư?
“Cũng không có gì nghiêm trọng, nên không muốn phiền anh.” An Nhiên cứ nghĩ Mạc Ngôn sẽ mau bỏ về, ai ngờ anh lại cứ nán lại. Cô sợ Mạc Ngôn biết sự thật, biết cô không còn sống được bao lâu nữa.
Người phụ nữ chết tiệt này, đã nằm liệt trên giường rồi còn dám nói không có gì nghiêm trọng, không muốn phiền mình.
“Dư An Nhiên, cô nghe cho rõ đây, cô tốt nhất nên tự biết mà cẩn thận một chút. Đừng để tôi nhìn thấy cô như thế này một lần nữa.” Rõ ràng rất lo lắng cho cô mà nói ra lời lại thành như thế.
Vừa lúc này bác sĩ cùng y tá vào kiểm tra: “Cô Dư, hôm nay cô cảm thấy thế nào.” Bọn họ đều biết An Nhiên không còn sống được bao lâu nữa.
Đến lúc nhìn thấy Mạc Ngôn, cả nhóm y tá đều có vẻ hưng phấn: “Trời ạ, anh chính là thái tử của tập đoàn tài chính Đường thị phải không ạ, người thực bên ngoài còn tuấn tú hơn trên tivi nhiều.”
Bác sĩ ho khẽ một tiếng, ý nhắc nhở các cô y tá, xong đi đến chỗ Mạc Ngôn đưa tay ra: “Xin chào, Đường tổng. Tôi là bác sĩ điều trị của cô Dư.”
Mạc Ngôn cũng đáp lễ vươn tay: “Xin chào, tôi là chồng chưa cưới của cô ấy, cô ấy không sao chứ?”
“Trời ạ, cô Dư là vợ chưa cưới của Đường tổng sao, thật là hạnh phúc quá đi.” Các cô y tá không kìm được lại nhao nhao lên.
“Máu không chảy nữa rồi, các vết thương cũng đang dần khép miệng. Nhưng…” Bác sĩ còn chưa nói xong, An Nhiên đã ngắt lời.
“Bác sĩ, tôi sẽ chú ý.” Ánh mắt cô giống như đang nói, xin bác sĩ đừng nói ra.
Bác sĩ dường như cũng hiểu được ý của cô: “Được rồi, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, nhớ là nhất định không được để miệng vết thương bị nhiễm trùng đấy.” Trước đó bác sĩ đã nói cho An Nhiên biết, nếu miệng vết thương bị nhiễm trùng thì cô sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Bác sĩ đi rồi, An Nhiên nhìn Mạc Ngôn: “Sao anh lại nói tôi là vợ chưa cưới của anh?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cô chớ quên bảy năm trước cô chính là vợ tôi.”
Tina khẽ xua tay nói: “Thôi tôi đi về trước, sợ đến lúc gặp anh ta rồi sẽ không kìm được mà nói ra mất.”
“Ừ, cô đi cẩn thận.”
Lúc Mạc Ngôn tới phòng bệnh của An Nhiên, nhìn thấy cánh tay cô trầy trụa khắp nơi, các vết thương vẫn còn tấy đỏ thực sự rất đau lòng. Tuy nói muốn trả thù cô, tra tấn cô, nhưng khi nhìn thấy cô bị thương thật thì anh lại lo lắng, đau long hơn ai hết.
An Nhiên vừa định nhổm dậy lấy bình nước đầu giường, một bàn tay đã đưa ly nước tới cho cô.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không có biểu lộ gì trên mặt: “Anh tới rồi à.”
“Cô làm sao lại bị vậy?” Mạc Ngôn chú ý nhìn các vết thương của cô, cô gái này này rốt cuộc sao đây, vài ngày không gặp đã biến mình thành thế này.
An Nhiên uống nước rồi để cốc lại trên bàn: “Không cẩn thận trượt ngã thôi.”
Mạc Ngôn có đôi khi thật muốn tự tay bóp chết người con gái này, cô luôn có thể dễ dàng khơi mào lửa giận trong anh. Cái bộ dáng tôi không làm sao kia lại làm cho người ta vô cùng tức giận. Bản thân anh nghe tin cô đang ở bệnh viện tim muốn nhảy ra ngoài, còn cô thì lại không thèm quan tâm.
“Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?” Cô ta không cần mình, không muốn dựa vào mình. Ở trong lòng cô, anh không có lấy chút trọng lượng nào sao? Cho dù biết nếu cô không về chỉ một đêm sẽ khiến anh hiểu lầm, anh tức giận, với cô cũng chẳng sao cả ư?
“Cũng không có gì nghiêm trọng, nên không muốn phiền anh.” An Nhiên cứ nghĩ Mạc Ngôn sẽ mau bỏ về, ai ngờ anh lại cứ nán lại. Cô sợ Mạc Ngôn biết sự thật, biết cô không còn sống được bao lâu nữa.
Người phụ nữ chết tiệt này, đã nằm liệt trên giường rồi còn dám nói không có gì nghiêm trọng, không muốn phiền mình.
“Dư An Nhiên, cô nghe cho rõ đây, cô tốt nhất nên tự biết mà cẩn thận một chút. Đừng để tôi nhìn thấy cô như thế này một lần nữa.” Rõ ràng rất lo lắng cho cô mà nói ra lời lại thành như thế.
Vừa lúc này bác sĩ cùng y tá vào kiểm tra: “Cô Dư, hôm nay cô cảm thấy thế nào.” Bọn họ đều biết An Nhiên không còn sống được bao lâu nữa.
Đến lúc nhìn thấy Mạc Ngôn, cả nhóm y tá đều có vẻ hưng phấn: “Trời ạ, anh chính là thái tử của tập đoàn tài chính Đường thị phải không ạ, người thực bên ngoài còn tuấn tú hơn trên tivi nhiều.”
Bác sĩ ho khẽ một tiếng, ý nhắc nhở các cô y tá, xong đi đến chỗ Mạc Ngôn đưa tay ra: “Xin chào, Đường tổng. Tôi là bác sĩ điều trị của cô Dư.”
Mạc Ngôn cũng đáp lễ vươn tay: “Xin chào, tôi là chồng chưa cưới của cô ấy, cô ấy không sao chứ?”
“Trời ạ, cô Dư là vợ chưa cưới của Đường tổng sao, thật là hạnh phúc quá đi.” Các cô y tá không kìm được lại nhao nhao lên.
“Máu không chảy nữa rồi, các vết thương cũng đang dần khép miệng. Nhưng…” Bác sĩ còn chưa nói xong, An Nhiên đã ngắt lời.
“Bác sĩ, tôi sẽ chú ý.” Ánh mắt cô giống như đang nói, xin bác sĩ đừng nói ra.
Bác sĩ dường như cũng hiểu được ý của cô: “Được rồi, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, nhớ là nhất định không được để miệng vết thương bị nhiễm trùng đấy.” Trước đó bác sĩ đã nói cho An Nhiên biết, nếu miệng vết thương bị nhiễm trùng thì cô sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Bác sĩ đi rồi, An Nhiên nhìn Mạc Ngôn: “Sao anh lại nói tôi là vợ chưa cưới của anh?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cô chớ quên bảy năm trước cô chính là vợ tôi.”