Nửa năm, bác sĩ nói cô còn nhiều nhất là nửa năm. Cô không sợ chết, cô chỉ sợ mình không thực hiện được những điều đã từng hứa khi còn sống. Cô còn biết bao nhiêu tâm nguyện chưa hoàn thành.
Cô muốn nhìn thấy Ân Hữu học lên tiểu học, trung học, đại học. Muốn nhìn Ân Hữu cưới vợ sinh con. Cô muốn nhìn thấy người đàn ông cô yêu sống hạnh phúc, vui vẻ.
“Cô lại ngơ ngẩn gì nữa.” Mạc Ngôn phát hiện từ ngày An Nhiên xuất viện thường xuyên ngẩn người, thất thần.
Không được, Dư An Nhiên, mày không thể cứ dây dưa mãi với anh ấy. Nếu đã không thể đem đến hạnh phúc cho anh ấy, nếu đã không thể hứa hẹn lâu dài, thì phải quyết tâm dập tắt hi vọng của anh ấy đi.
“Tôi muốn nghỉ việc, sau đó chuyển đi khỏi nơi này.”
Mạc Ngôn lập tức bỏ giấy tờ trên tay xuống: “Cô nói gì? Lặp lại lần nữa xem.”
“Anh không phải đã nghe rõ rồi sao? Còn hỏi lại làm gì nữa?” Có nói đến bao nhiêu lần đáp án cũng sẽ vẫn thế mà thôi. Em không muốn sau này anh phải đau khổ nên bây giờ nhất định phải tuyệt tình.
“Tôi đã nói rồi, Dư An Nhiên, cả đời này cô chỉ có thể ở cạnh tôi. Muốn chết cũng phải chết cạnh tôi. Cho nên quên chuyện bỏ đi đi.”
“Lần này anh lại muốn thế nào? Anh hận tôi, tại sao lại không để tôi đi, đi cho anh khỏi cần phiền lòng.” An Nhiên đột nhiên nhớ lại ngày đính hôn của 7 năm về trước.
Mạc Ngôn đập mạnh tay lên bàn: “Cô muốn rời khỏi tôi nhanh như vậy là muốn mau chóng đi tìm thằng đàn ông kia chứ gì?” Tiếng gầm của anh bao trùm cả căn phòng.
“Đúng vậy, anh ấy là người tôi yêu nhất đời này. Tôi rất muốn mau chóng đến bên anh ấy.” Cứ như thế, hãy hận em đi. Lúc này An Nhiên cuối cùng cũng hiểu được Avion năm đó bất đắc dĩ đến thế nào mới phải nói rằng mình đã có người khác ngay trước mật người yêu.
Mạc Ngôn không nghĩ mình sẽ đánh An Nhiên, nhưng bàn tay đó lại càng như tự đánh mình, khiến anh đau đớn.
An Nhiên ôm nửa mặt bị Mạc Ngôn đánh đến tê rần, có chút đau, lại có chút vui mừng. Như vậy liệu có phải rằng Mạc Ngôn đang rất hận cô, sẽ rất nhanh quên cô đi không.
Phỉ Nhi rất kinh ngạc, được yêu mà lo sợ trong lòng, bởi vì cô ta biết Mạc Ngôn trước giờ chưa từng đưa phụ nữ về nhà qua đêm.
Còn An Nhiên tuy hi vọng Mạc Ngôn sẽ hoàn toàn quên mình nhưng khi thấy Mạc Ngôn đưa người phụ nữ khác về nhà, trái tim cô vẫn rất đau đớn.
Vừa trông thấy An Nhiên, Phỉ Nhi có phần lo sợ. Người phụ nữ này quả nhiên có quan hệ không bình thường với Mạc Ngôn, xem ra cô ta chính là mẹ của đứa con riêng kia.
Ngay trước mặt An Nhiên, Mạc Ngôn bắt đầu hôn Phỉ Nhi, vừa hôn vừa kéo cô ta từ phòng khách vào phòng ngủ, cửa phòng mở rộng. Tiếng rên rỉ mất hồn của đàn bà, tiếng thở dốc thật mạnh của đàn ông tựa như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim An Nhiên.
Người đàn ông mình yêu đang vui vẻ cũng người đàn bà khác ngay trong căn phòng bọn họ ở bên nhau, trên chiếc giường họ ngủ cùng nhau. An Nhiên muốn chạy trốn, muốn đi khỏi nơi này, nhưng cô lại không thể. Cô phải tỏ ra hoàn toàn dửng dưng, lãnh đạm, rằng cô không cần.
Khi không gian đã yên tĩnh trở lại, Mạc Ngôn nói với Phỉ Nhi: “Từ giờ em hãy đến đây ở.”
Nếu An Nhiên nói cô không yêu anh thì chắc chắn sẽ không quan tâm đến chuyện này. Thực sự trong lòng anh vẫn ôm một tia hi vọng rằng cô sẽ khóc, sẽ giận dữ trách mắng, thậm chí cố tình gây sự cũng được.
Nửa năm, bác sĩ nói cô còn nhiều nhất là nửa năm. Cô không sợ chết, cô chỉ sợ mình không thực hiện được những điều đã từng hứa khi còn sống. Cô còn biết bao nhiêu tâm nguyện chưa hoàn thành.
Cô muốn nhìn thấy Ân Hữu học lên tiểu học, trung học, đại học. Muốn nhìn Ân Hữu cưới vợ sinh con. Cô muốn nhìn thấy người đàn ông cô yêu sống hạnh phúc, vui vẻ.
“Cô lại ngơ ngẩn gì nữa.” Mạc Ngôn phát hiện từ ngày An Nhiên xuất viện thường xuyên ngẩn người, thất thần.
Không được, Dư An Nhiên, mày không thể cứ dây dưa mãi với anh ấy. Nếu đã không thể đem đến hạnh phúc cho anh ấy, nếu đã không thể hứa hẹn lâu dài, thì phải quyết tâm dập tắt hi vọng của anh ấy đi.
“Tôi muốn nghỉ việc, sau đó chuyển đi khỏi nơi này.”
Mạc Ngôn lập tức bỏ giấy tờ trên tay xuống: “Cô nói gì? Lặp lại lần nữa xem.”
“Anh không phải đã nghe rõ rồi sao? Còn hỏi lại làm gì nữa?” Có nói đến bao nhiêu lần đáp án cũng sẽ vẫn thế mà thôi. Em không muốn sau này anh phải đau khổ nên bây giờ nhất định phải tuyệt tình.
“Tôi đã nói rồi, Dư An Nhiên, cả đời này cô chỉ có thể ở cạnh tôi. Muốn chết cũng phải chết cạnh tôi. Cho nên quên chuyện bỏ đi đi.”
“Lần này anh lại muốn thế nào? Anh hận tôi, tại sao lại không để tôi đi, đi cho anh khỏi cần phiền lòng.” An Nhiên đột nhiên nhớ lại ngày đính hôn của năm về trước.
Mạc Ngôn đập mạnh tay lên bàn: “Cô muốn rời khỏi tôi nhanh như vậy là muốn mau chóng đi tìm thằng đàn ông kia chứ gì?” Tiếng gầm của anh bao trùm cả căn phòng.
“Đúng vậy, anh ấy là người tôi yêu nhất đời này. Tôi rất muốn mau chóng đến bên anh ấy.” Cứ như thế, hãy hận em đi. Lúc này An Nhiên cuối cùng cũng hiểu được Avion năm đó bất đắc dĩ đến thế nào mới phải nói rằng mình đã có người khác ngay trước mật người yêu.
Mạc Ngôn không nghĩ mình sẽ đánh An Nhiên, nhưng bàn tay đó lại càng như tự đánh mình, khiến anh đau đớn.
An Nhiên ôm nửa mặt bị Mạc Ngôn đánh đến tê rần, có chút đau, lại có chút vui mừng. Như vậy liệu có phải rằng Mạc Ngôn đang rất hận cô, sẽ rất nhanh quên cô đi không.
Phỉ Nhi rất kinh ngạc, được yêu mà lo sợ trong lòng, bởi vì cô ta biết Mạc Ngôn trước giờ chưa từng đưa phụ nữ về nhà qua đêm.
Còn An Nhiên tuy hi vọng Mạc Ngôn sẽ hoàn toàn quên mình nhưng khi thấy Mạc Ngôn đưa người phụ nữ khác về nhà, trái tim cô vẫn rất đau đớn.
Vừa trông thấy An Nhiên, Phỉ Nhi có phần lo sợ. Người phụ nữ này quả nhiên có quan hệ không bình thường với Mạc Ngôn, xem ra cô ta chính là mẹ của đứa con riêng kia.
Ngay trước mặt An Nhiên, Mạc Ngôn bắt đầu hôn Phỉ Nhi, vừa hôn vừa kéo cô ta từ phòng khách vào phòng ngủ, cửa phòng mở rộng. Tiếng rên rỉ mất hồn của đàn bà, tiếng thở dốc thật mạnh của đàn ông tựa như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim An Nhiên.
Người đàn ông mình yêu đang vui vẻ cũng người đàn bà khác ngay trong căn phòng bọn họ ở bên nhau, trên chiếc giường họ ngủ cùng nhau. An Nhiên muốn chạy trốn, muốn đi khỏi nơi này, nhưng cô lại không thể. Cô phải tỏ ra hoàn toàn dửng dưng, lãnh đạm, rằng cô không cần.
Khi không gian đã yên tĩnh trở lại, Mạc Ngôn nói với Phỉ Nhi: “Từ giờ em hãy đến đây ở.”
Nếu An Nhiên nói cô không yêu anh thì chắc chắn sẽ không quan tâm đến chuyện này. Thực sự trong lòng anh vẫn ôm một tia hi vọng rằng cô sẽ khóc, sẽ giận dữ trách mắng, thậm chí cố tình gây sự cũng được.