Từ lúc thông báo chuyện kết hôn với ký giả xong, gương mặt của Mạc Ngôn đều không lộ chút cảm xúc nào, chỉ có lúc này, nhìn thấy con, anh mới có chút nét cười.
Anh ôm Ân Hữu vào lòng: “Ngoan, con có nhớ ba không.”
Ân Hữu gật đầu như gà mổ thóc đáp lời: “Nhớ mà, nhớ rất nhiều. Ba, con cũng nhớ mẹ Nhiên Nhiên nữa, mình đi thăm mẹ đi ba.”
Nụ cười trên mặt Mạc Ngôn cũng không thoát khỏi chút ngẩn ngơ. Làm sao anh nói được với con rằng mẹ đã bỏ đi cùng người khác, mẹ không còn cần con nữa đây?
Bà Đường đi tới, ôm lấy Ân Hữu nói: “Ân Hữu, bà nội có chuyện muốn nói với ba con, con lên lầu chơi với ông nội nha.”
“Vâng” Ân Hữu rất ngoan chạy thẳng lên lầu.
Tay Mạc Ngôn khẽ nới caravat, ngả người ra ghế sô pha: “Mẹ, mẹ không cần nói gì đâu, con mệt rồi.” Anh biết ba mẹ mình biết tin xong chắc chắn sẽ theo hỏi mà.
Bà Đường đau lòng nhìn con trai mình, bà biết con bà chỉ yêu có mình An Nhiên mà thôi, cứ tưởng lần này cô ta mang theo Ân Hữu trở về, thì hai người sẽ sớm hòa hợp lại, không ngờ người phụ nữ kia vẫn nhẫn tâm từ bỏ Mạc Ngôn.
“Con à, mặc kệ con làm gì, ba mẹ đều ủng hộ con.”
“Mẹ, người yên tâm, cưới người kia chỉ là vấn đề danh phận, không có gì quan trọng.”
Trong lòng bà Đường vẫn còn điều muốn nói, nhưng nghĩ mãi vẫn chưa cất được lời.
Mạc Ngôn cũng hiểu được lòng mẹ mình, nói thêm: “Mẹ à, con biết mẹ lo lắng chuyện gì. Nhưng dù con cưới ai đi nữa, Ân Hữu cũng sẽ là đứa con duy nhất.”
Việc Mạc Ngôn thông báo sẽ tổ chức hôn lễ vào tuần sau, như một tiếng bom dội lên toàn thành phố W. Bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn ở W, các thiên kim tiểu thư, vừa nghe tin đã rơi lệ. Người đàn ông siêu đẳng số một này sẽ cưới vợ.
Tina đọc thấy tin Mạc Ngôn sắp kết hôn cùng Phỉ Nhi trên báo, tức giận đến run người, mạnh tay xé nát tờ báo. An Nhiên chỉ mới đi vài ngày, anh ta đã kết hôn với người khác.
Không được, Tina càng nghĩ càng không nhịn được chuyện này. Tại sao mọi khổ ải An Nhiên đều phải một mình chịu đựng, anh ta đúng ra phải kết hôn với cô ấy. Không được, không thể để chuyện này xảy ra, cho dù có khổ sở, thì anh ta cũng phải chịu cùng với An Nhiên.
Tô Nghệ và Tina vội vàng chạy đến bệnh viện, đã thấy bác sĩ đứng ngay ngoài cửa phòng của An Nhiên: “Sao vậy?”
Bác sĩ nặng nề nói: “Bệnh nhân đã bị suy nhược, nhưng không được chữa trị như yêu cầu. Bây giờ sốt cao, vi khuẩn đã thâm nhập vào máu thành ra phát triển rất nhanh. Tôi e rằng người nhà phải chuẩn bị tinh thần…”