Trên giường bệnh, Tina ngồi một bên, nắm lấy bàn tay đã trở nên rất gầy gò của An Nhiên, nhẹ nhàng nói: “An Nhiên, cô chờ tôi, tôi nhất định sẽ mang Mạc Ngôn đến.” Nói xong cô liền đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Tô Nghệ đứng chờ bên ngoài, thấy Tina đi ra liền hiểu ý định của cô: “Em nghĩ đó là cách tốt nhất sao?”
Tina im lặng hít thật sâu, quay lại nhìn anh kiên định gật đầu: “Đúng vậy, em nghĩ đó là cách tốt nhất. Cho dù lúc tỉnh lại cô ấy có hận em, cũng không sao, em sẽ ra đi.”
Tô Nghệ nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Được, anh sẽ đi với em. Chúng ta cùng đi.”
“Cảm ơn anh, Tô Nghệ, cám ơn anh suốt mấy ngày nay luôn ở bên cạnh em.” Tina cảm thấy mình càng lúc càng trở nên yếu ớt, muốn dựa vào người đàn ông này.
“Đừng khách khí vậy, mình đi thôi.”
Hôm nay chính là ngày Mạc Ngôn kết hôn với Phỉ Nhi. Toàn bộ thành phố W ai ai cũng biết, trước cửa khách sạn Hoàng Đình – nơi sắp diễn ra hôn lễ – đã chật cứng người đứng ngoài muốn được xem tận mắt. Giới truyền thông khắp nơi, từ lớn tới nhỏ, cũng đều đã tụ tập đầy khách sạn.
Hôm nay Phỉ Nhi không nghi ngờ gì chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất, làm sao có thể tưởng tượng được mình sẽ có một ngày trở thành thiếu phu nhân của Đường gia chứ. Chính cô ta cũng chưa dám tin ngày này lại đến nhanh như vậy.
Tại khán phòng nơi sẽ diễn ra hôn lễ, biết bao doanh nhân đã đến, không ai không cố gắng nhân dịp này lấy lòng Đường gia. Hôn lễ này quả thực rất long trọng.
Tina ngồi trong xe nhìn ra đã thấy ngay trước cổng khách sạn là một đám lớn người tụ tập, rồi lại thấy tấm áp phích in hình Mạc Ngôn chụp với người phụ nữ kia thật to, thoáng nghĩ đến một người đàn bà đáng thương đang nằm trên giường bệnh, chỉ dựa vào việc còn một chút hơi thở mà biết cô ấy còn tồn tại, nắm tay cô ta vô thức co chặt lại, cương quyết.
Hôn lễ đã bắt đầu cử hành, Phỉ Nhi cười tươi như hoa, rốt cục cô ta cũng đạt được ý nguyện gả vào Đường gia rồi, rốt cục cũng thành vợ của Mạc Ngôn. Còn trong long người của Đường gia thì lại có phần phức tạp khó tả. Hiểu Lộ đi cùng Nguyên Tịch, vẻ mặt không quá vui mừng, cũng không đủ tươi để đến nói lời chúc mừng với người phụ nữ kia được.
Mọi người đều hướng ánh nhìn về phía sân khấu lớn, nhìn nhân vật chính dáng vẻ đầy hạnh phúc kia, thầm nghĩ ông trời khéo tác hợp, thật là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Người chủ trì tuyên bố cô dâu chú rể có thể trao nhẫn cho nhau. Phỉ Nhi đưa bàn tay với ngón đeo nhẫn hơi vươn ra, Mạc Ngôn lại có vẻ ngơ ngác bần thần.
“Ngôn” Phỉ Nhi nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này Mạc Ngôn mới hồi phục tinh thần, tiếp nhận chiếc nhẫn từ tay Trì Phong. Nghĩ tới 7 năm trước, mình cũng đã tổ chức lễ đính hôn với An Nhiên, mà không ngờ hai người cuối cùng lại không thành đôi. Cô cuối cùng vẫn rời bỏ anh, còn anh lại đi cưới người phụ nữ khác.
Phỉ Nhi nhìn chiếc nhẫn kim cương sắp được lồng vào tay mình, khóe miệng lộ ra nụ cười thắng lợi.
Tất cả các phương tiện truyền thông đều chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị ghi lại thời khắc quan trọng đó.
“Chờ một chút” một giọng nữ thanh tao đột ngột cất lên
Trên giường bệnh, Tina ngồi một bên, nắm lấy bàn tay đã trở nên rất gầy gò của An Nhiên, nhẹ nhàng nói: “An Nhiên, cô chờ tôi, tôi nhất định sẽ mang Mạc Ngôn đến.” Nói xong cô liền đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Tô Nghệ đứng chờ bên ngoài, thấy Tina đi ra liền hiểu ý định của cô: “Em nghĩ đó là cách tốt nhất sao?”
Tina im lặng hít thật sâu, quay lại nhìn anh kiên định gật đầu: “Đúng vậy, em nghĩ đó là cách tốt nhất. Cho dù lúc tỉnh lại cô ấy có hận em, cũng không sao, em sẽ ra đi.”
Tô Nghệ nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Được, anh sẽ đi với em. Chúng ta cùng đi.”
“Cảm ơn anh, Tô Nghệ, cám ơn anh suốt mấy ngày nay luôn ở bên cạnh em.” Tina cảm thấy mình càng lúc càng trở nên yếu ớt, muốn dựa vào người đàn ông này.
“Đừng khách khí vậy, mình đi thôi.”
Hôm nay chính là ngày Mạc Ngôn kết hôn với Phỉ Nhi. Toàn bộ thành phố W ai ai cũng biết, trước cửa khách sạn Hoàng Đình – nơi sắp diễn ra hôn lễ – đã chật cứng người đứng ngoài muốn được xem tận mắt. Giới truyền thông khắp nơi, từ lớn tới nhỏ, cũng đều đã tụ tập đầy khách sạn.
Hôm nay Phỉ Nhi không nghi ngờ gì chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất, làm sao có thể tưởng tượng được mình sẽ có một ngày trở thành thiếu phu nhân của Đường gia chứ. Chính cô ta cũng chưa dám tin ngày này lại đến nhanh như vậy.
Tại khán phòng nơi sẽ diễn ra hôn lễ, biết bao doanh nhân đã đến, không ai không cố gắng nhân dịp này lấy lòng Đường gia. Hôn lễ này quả thực rất long trọng.
Tina ngồi trong xe nhìn ra đã thấy ngay trước cổng khách sạn là một đám lớn người tụ tập, rồi lại thấy tấm áp phích in hình Mạc Ngôn chụp với người phụ nữ kia thật to, thoáng nghĩ đến một người đàn bà đáng thương đang nằm trên giường bệnh, chỉ dựa vào việc còn một chút hơi thở mà biết cô ấy còn tồn tại, nắm tay cô ta vô thức co chặt lại, cương quyết.
Hôn lễ đã bắt đầu cử hành, Phỉ Nhi cười tươi như hoa, rốt cục cô ta cũng đạt được ý nguyện gả vào Đường gia rồi, rốt cục cũng thành vợ của Mạc Ngôn. Còn trong long người của Đường gia thì lại có phần phức tạp khó tả. Hiểu Lộ đi cùng Nguyên Tịch, vẻ mặt không quá vui mừng, cũng không đủ tươi để đến nói lời chúc mừng với người phụ nữ kia được.
Mọi người đều hướng ánh nhìn về phía sân khấu lớn, nhìn nhân vật chính dáng vẻ đầy hạnh phúc kia, thầm nghĩ ông trời khéo tác hợp, thật là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Người chủ trì tuyên bố cô dâu chú rể có thể trao nhẫn cho nhau. Phỉ Nhi đưa bàn tay với ngón đeo nhẫn hơi vươn ra, Mạc Ngôn lại có vẻ ngơ ngác bần thần.
“Ngôn” Phỉ Nhi nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này Mạc Ngôn mới hồi phục tinh thần, tiếp nhận chiếc nhẫn từ tay Trì Phong. Nghĩ tới năm trước, mình cũng đã tổ chức lễ đính hôn với An Nhiên, mà không ngờ hai người cuối cùng lại không thành đôi. Cô cuối cùng vẫn rời bỏ anh, còn anh lại đi cưới người phụ nữ khác.
Phỉ Nhi nhìn chiếc nhẫn kim cương sắp được lồng vào tay mình, khóe miệng lộ ra nụ cười thắng lợi.
Tất cả các phương tiện truyền thông đều chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị ghi lại thời khắc quan trọng đó.
“Chờ một chút” một giọng nữ thanh tao đột ngột cất lên