Tô Nghệ đi lên đỡ lấy Tina, cố gắng bảo bọc xoa dịu cô.
Tina cười đến mức trào nước mắt rồi, đột nhiên kêu to lên: “Dư An Nhiên, cô thật ngốc, cô làm việc không đáng. Cô có thấy không, đây là kẻ mà cô đem cả tính mạng ra để yêu, kẻ đó lại muốn kết hôn với người phụ nữ khác.”
Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, quá nhanh, tất cả mọi người đều không kịp có phản ứng.
“Cô nói vậy có ý gì, nói rõ ra mau.” Mạc Ngôn khẩn trương nắm lấy bả vai Tina hỏi.
“Cô ấy sắp chết rồi, anh có biết không? Chính là người tên Dư An Nhiên đó, cô ấy sắp chết. Đường tổng tài, vị tổng tài đức cao vọng trọng, anh thắng rồi, rốt cục anh đã làm cho cô ấy thương tích đầy mình, vô lực phản kích.” Tina cơ hồ là hét lên những lời này, xong dựa đầu vào vai Tô Nghệ bắt đầu khóc lớn lên.
“Cô có ý gì, ai nói An Nhiên sắp chết, cô nói cái quái quỉ gì vậy.”
Hiểu Lộ đứng đó nghe được câu chuyện, cũng hết sức lo sợ, An Nhiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lúc này Tina khóc đến nỗi không nói nên lời, toàn thân run rẩy.
Tô Nghệ một bên đỡ Tina, một bên trả lời Mạc Ngôn: “Tất cả những điều cô ấy nói đều là sự thật, An Nhiên giờ đây đang ở bệnh viện, đã hôn mê hai tuần, Bác sĩ nói không biết lúc nào mới tỉnh lại.”
Mạc Ngôn không tin lắc đầu: “Không, không phải, các người gạt tôi.”
Tô Nghệ nhìn nét mặt của Mạc Ngôn khi nói câu đó, đã hiểu người đàn ông này thực sự yêu An Nhiên: “Anh không muốn đến nhìn cô ấy sao? Có lẽ đây là lần cuối cùng…”
Rất nhiều người không nghe được lời Tô Nghệ nói với Mạc Ngôn, chỉ nhìn thấy Mạc Ngôn bỗng nhiên lao thẳng ra cửa như một kẻ điên, nhanh đến mức cả người lảo đảo, thiếu chút nữa vấp té, chật vật như một thằng ngốc.
Phỉ Nhi hổn hển kêu lên từ phía sân khấu: “Mạc Ngôn, anh chạy đi đâu? Mau quay lại.”
Giờ phút này trong đầu Mạc Ngôn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là bất chấp tất cả phải đến được chỗ của An Nhiên.
Trông thấy Mạc Ngôn đột nhiên rời khỏi sảnh tiệc kết hôn, giới truyền thông cũng mau chóng đuổi theo, chỉ mong mau chóng tìm ra người có thể khiến người đàn ông cao ngạo không ai bì nổi này trở nên bi thảm như vậy.
Lúc này ba vị trưởng bối của Đường gia cùng với Hiểu Lộ đã vây quanh Tina, cố gắng để hiểu đựoc chuyện gì đang xảy ra.
Chính Mạc Ngôn cũng không biết bằng cách nào mình đã đến được bệnh viện , vẫn mặc nguyên bộ lễ phục tuyệt đẹp của chú rể, mà bộ dáng lại như kẻ điên, vọt thẳng vào bệnh viện, vừa nhìn thấy người y tá liền lao đến hỏi phòng bệnh.
“Tầng 16, phòng theo dõi đặc biệt.” Vị y tá sau một lúc dò xét cũng trả lời.
Vốn Mạc Ngôn còn ôm hi vọng mọi chuyên không quá nghiêm trọng, nhưng nghe được câu trả lời, nhất thời anh xuất thần như người mất hồn.
Tô Nghệ đi lên đỡ lấy Tina, cố gắng bảo bọc xoa dịu cô.
Tina cười đến mức trào nước mắt rồi, đột nhiên kêu to lên: “Dư An Nhiên, cô thật ngốc, cô làm việc không đáng. Cô có thấy không, đây là kẻ mà cô đem cả tính mạng ra để yêu, kẻ đó lại muốn kết hôn với người phụ nữ khác.”
Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, quá nhanh, tất cả mọi người đều không kịp có phản ứng.
“Cô nói vậy có ý gì, nói rõ ra mau.” Mạc Ngôn khẩn trương nắm lấy bả vai Tina hỏi.
“Cô ấy sắp chết rồi, anh có biết không? Chính là người tên Dư An Nhiên đó, cô ấy sắp chết. Đường tổng tài, vị tổng tài đức cao vọng trọng, anh thắng rồi, rốt cục anh đã làm cho cô ấy thương tích đầy mình, vô lực phản kích.” Tina cơ hồ là hét lên những lời này, xong dựa đầu vào vai Tô Nghệ bắt đầu khóc lớn lên.
“Cô có ý gì, ai nói An Nhiên sắp chết, cô nói cái quái quỉ gì vậy.”
Hiểu Lộ đứng đó nghe được câu chuyện, cũng hết sức lo sợ, An Nhiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lúc này Tina khóc đến nỗi không nói nên lời, toàn thân run rẩy.
Tô Nghệ một bên đỡ Tina, một bên trả lời Mạc Ngôn: “Tất cả những điều cô ấy nói đều là sự thật, An Nhiên giờ đây đang ở bệnh viện, đã hôn mê hai tuần, Bác sĩ nói không biết lúc nào mới tỉnh lại.”
Mạc Ngôn không tin lắc đầu: “Không, không phải, các người gạt tôi.”
Tô Nghệ nhìn nét mặt của Mạc Ngôn khi nói câu đó, đã hiểu người đàn ông này thực sự yêu An Nhiên: “Anh không muốn đến nhìn cô ấy sao? Có lẽ đây là lần cuối cùng…”
Rất nhiều người không nghe được lời Tô Nghệ nói với Mạc Ngôn, chỉ nhìn thấy Mạc Ngôn bỗng nhiên lao thẳng ra cửa như một kẻ điên, nhanh đến mức cả người lảo đảo, thiếu chút nữa vấp té, chật vật như một thằng ngốc.
Phỉ Nhi hổn hển kêu lên từ phía sân khấu: “Mạc Ngôn, anh chạy đi đâu? Mau quay lại.”
Giờ phút này trong đầu Mạc Ngôn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là bất chấp tất cả phải đến được chỗ của An Nhiên.
Trông thấy Mạc Ngôn đột nhiên rời khỏi sảnh tiệc kết hôn, giới truyền thông cũng mau chóng đuổi theo, chỉ mong mau chóng tìm ra người có thể khiến người đàn ông cao ngạo không ai bì nổi này trở nên bi thảm như vậy.
Lúc này ba vị trưởng bối của Đường gia cùng với Hiểu Lộ đã vây quanh Tina, cố gắng để hiểu đựoc chuyện gì đang xảy ra.
Chính Mạc Ngôn cũng không biết bằng cách nào mình đã đến được bệnh viện , vẫn mặc nguyên bộ lễ phục tuyệt đẹp của chú rể, mà bộ dáng lại như kẻ điên, vọt thẳng vào bệnh viện, vừa nhìn thấy người y tá liền lao đến hỏi phòng bệnh.
“Tầng , phòng theo dõi đặc biệt.” Vị y tá sau một lúc dò xét cũng trả lời.
Vốn Mạc Ngôn còn ôm hi vọng mọi chuyên không quá nghiêm trọng, nhưng nghe được câu trả lời, nhất thời anh xuất thần như người mất hồn.