Tuyên Nguyên từ phòng bác sĩ trở về, vừa nhìn thấy Mạc Ngôn đứng trước cửa phòng của An Nhiên, nội tâm cả kinh, anh đã biết rồi sao.
Mạc Ngôn nhìn qua cửa kính, thấy An Nhiên cả người cắm đầy các loại dây dợ, lại còn đeo mặt nạ dưỡng khí, tâm như bị xé nát. Cho dù là tận mắt nhìn, anh vẫn là không thể tin mọi chuyện là thật.
Bàn tay anh run run trên nắm tay cửa phòng, không dám bước vào, là anh vẫn sợ hãi sự thực rằng người đang nằm trên giường chính là An Nhiên. Anh thà tin rằng An Nhiên đã cùng người đàn ông khác đi rồi, chứ không muốn thấy cô nằm trên chiếc giường đó.
Tuyên Nguyên lảng tránh, anh vẫn đứng bên ngoài, không có ý định vào cùng.
Nếu nói nam nhi không rơi lệ, chính là vì chưa đụng phải chỗ thương tâm. Chỉ một khắc, từ đôi mắt của Mạc Ngôn rơi xuống dòng lệ, chảy xuống đến khóe miệng, có chút mặn, lại có chút chua xót.
Mạc Ngôn nghẹn ngào, khẽ chạm môi lên bàn tay gầy guộc, tái nhợt của An Nhiên, phát ra thanh âm nức nở: “Không, không, vì sao lại như vậy?”
Cả bọn Tina cũng đã theo tới bệnh viện, thấy cảnh tượng này quả thực cũng chấn động trong lòng. Một người đàn ông cao ngạo như vậy, một người đàn ông được xem là không ai bì nổi, lúc này đang khóc như một đứa trẻ, toàn thân run rẩy.
Mạc Ngôn chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Vì sao lại như vậy, vì sao việc gì anh cũng không biết.”
Tina đi vào phòng bệnh: “Anh còn không biết nhiều chuyện lắm.”
Cô nói cho Mạc Ngôn, năm đó vì sao An Nhiên đột nhiên lại từ hôn, nói cho Mạc Ngôn hiểu An Nhiên là bất đắc dĩ như thế nào, là vất vả như thế nào.
Chỉ trong một khắc, Mạc Ngôn như người bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
“Anh còn nhớ lần tôi với An Nhiên gặp nhau đầu tiên, chúng tôi cùng đứng ở rìa lầu, rồi cô ấy nhảy xuống không? Biết vì sao không? Bởi vì tôi cùng cô ấy đánh cược, người thua, sẽ buông tha cho anh.” Cô không muốn mất anh nên đã không quản nguy hiểm cho mình.
“Rồi có nhớ chuyện nằm viện lần trước của An Nhiên không? Là vì cô ấy bị giật túi xách, nhưng quyết không chịu buông nó, mới bị kéo lê theo xe một đọan dài. Không phải cô ấy tiếc tiền trong túi, mà bởi vì cái túi có chứa thứ mà cô ấy coi trọng hơn cả mạng sống của mình.” Nói xong cô mới đưa mảnh báo kia cho Mạc Ngôn xem.
Mạc Ngôn nhận ra đó là tấm ảnh chụp anh lần đầu tiên đưa An Nhiên về nhà, hai người ôm nhau đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Mạc Ngôn rốt cục không khống chế được, khóc lớn thành tiếng, vì sao có những người, có những việc, mà đến lúc nó sắp mất đi rồi, mới nhận ra nó quí giá đến chừng nào.
Trên giường bệnh, An Nhiên tựa hồ cảm giác được sự có mặt của Mạc Ngôn, tựa hồ cảm giác được nỗi đau khổ của anh, cảm nhận được anh đang khóc, đột nhiên hô hấp trở nên mạnh mẽ.
“Bác sĩ, bác sĩ!!!”
Tuyên Nguyên từ phòng bác sĩ trở về, vừa nhìn thấy Mạc Ngôn đứng trước cửa phòng của An Nhiên, nội tâm cả kinh, anh đã biết rồi sao.
Mạc Ngôn nhìn qua cửa kính, thấy An Nhiên cả người cắm đầy các loại dây dợ, lại còn đeo mặt nạ dưỡng khí, tâm như bị xé nát. Cho dù là tận mắt nhìn, anh vẫn là không thể tin mọi chuyện là thật.
Bàn tay anh run run trên nắm tay cửa phòng, không dám bước vào, là anh vẫn sợ hãi sự thực rằng người đang nằm trên giường chính là An Nhiên. Anh thà tin rằng An Nhiên đã cùng người đàn ông khác đi rồi, chứ không muốn thấy cô nằm trên chiếc giường đó.
Tuyên Nguyên lảng tránh, anh vẫn đứng bên ngoài, không có ý định vào cùng.
Nếu nói nam nhi không rơi lệ, chính là vì chưa đụng phải chỗ thương tâm. Chỉ một khắc, từ đôi mắt của Mạc Ngôn rơi xuống dòng lệ, chảy xuống đến khóe miệng, có chút mặn, lại có chút chua xót.
Mạc Ngôn nghẹn ngào, khẽ chạm môi lên bàn tay gầy guộc, tái nhợt của An Nhiên, phát ra thanh âm nức nở: “Không, không, vì sao lại như vậy?”
Cả bọn Tina cũng đã theo tới bệnh viện, thấy cảnh tượng này quả thực cũng chấn động trong lòng. Một người đàn ông cao ngạo như vậy, một người đàn ông được xem là không ai bì nổi, lúc này đang khóc như một đứa trẻ, toàn thân run rẩy.
Mạc Ngôn chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Vì sao lại như vậy, vì sao việc gì anh cũng không biết.”
Tina đi vào phòng bệnh: “Anh còn không biết nhiều chuyện lắm.”
Cô nói cho Mạc Ngôn, năm đó vì sao An Nhiên đột nhiên lại từ hôn, nói cho Mạc Ngôn hiểu An Nhiên là bất đắc dĩ như thế nào, là vất vả như thế nào.
Chỉ trong một khắc, Mạc Ngôn như người bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
“Anh còn nhớ lần tôi với An Nhiên gặp nhau đầu tiên, chúng tôi cùng đứng ở rìa lầu, rồi cô ấy nhảy xuống không? Biết vì sao không? Bởi vì tôi cùng cô ấy đánh cược, người thua, sẽ buông tha cho anh.” Cô không muốn mất anh nên đã không quản nguy hiểm cho mình.
“Rồi có nhớ chuyện nằm viện lần trước của An Nhiên không? Là vì cô ấy bị giật túi xách, nhưng quyết không chịu buông nó, mới bị kéo lê theo xe một đọan dài. Không phải cô ấy tiếc tiền trong túi, mà bởi vì cái túi có chứa thứ mà cô ấy coi trọng hơn cả mạng sống của mình.” Nói xong cô mới đưa mảnh báo kia cho Mạc Ngôn xem.
Mạc Ngôn nhận ra đó là tấm ảnh chụp anh lần đầu tiên đưa An Nhiên về nhà, hai người ôm nhau đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Mạc Ngôn rốt cục không khống chế được, khóc lớn thành tiếng, vì sao có những người, có những việc, mà đến lúc nó sắp mất đi rồi, mới nhận ra nó quí giá đến chừng nào.
Trên giường bệnh, An Nhiên tựa hồ cảm giác được sự có mặt của Mạc Ngôn, tựa hồ cảm giác được nỗi đau khổ của anh, cảm nhận được anh đang khóc, đột nhiên hô hấp trở nên mạnh mẽ.
“Bác sĩ, bác sĩ!!!”