Về sau, Cố Sơ mới hiểu vì sao sau khi từ Thiên Tân trở về, Lục Bắc Thần lại mệt đến vậy. Thì ra La Trì trong lúc theo dõi Lưu Kế Cường cũng đồng thời âm thầm để mắt tới Bạch Đông, chỉ có điều với Lưu Kế Cường là một cách công khai, với Bạch Đông là lén lút. Bản thân Bạch Đông cũng buông lỏng cảnh giác, đi một mạch tới Thiên Tân. La Trì dẫn theo các anh em bám theo suốt dọc đường, cùng Lục Bắc Thần theo dõi động tĩnh của Bạch Đông. Lục Bắc Thần trước đó đã có quan hệ với cảnh sát Thiên Tân, hai bên đã triển khai hành động truy bắt lớn.
Họ không nghỉ ngơi, theo dõi gần một tuần trời, cuối cùng La Trì cũng lần tới được hang ổ của Bạch Đông, tóm được công cụ gây án tại chỗ, quần áo và găng tay có vết máu đã bị Bạch Đông tiêu hủy từ lâu nhưng kéo tỉa cây với kích cỡ lớn thì không thể xử lý trong một thời gian ngắn, Bạch Đông đã giấu tại một căn nhà cũ ở Thiên Tân, không ngờ lại bị cảnh sát theo dõi.
Quá trình phá án Cố Sơ không được biết rõ nhưng quá trình Bạch Đông gây án thì cô hiểu rõ. Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng nhớ ra thân phận trợ lý của cô, sau khi kiểm tra những tài liệu anh dặn cô ghi nhớ một tuần trước, cuối cùng anh đã mở lời ‘vàng ngọc’.
“Ba tháng trước Bạch Đông đã theo dõi Tiêu Tuyết, hơn nữa còn đồng thời ăn cắp một lô Propranolol từ chỗ Lưu Kế Cường. Khi Tiêu Tuyết bị hại, Bạch Đông từng cung cấp chứng cứ ngoại phạm cho phía cảnh sát, chứng cứ đó tới từ hình ảnh trong CCTV tại bãi đậu xe. Về sau theo như La Trì điều tra, đoạn băng hình ảnh đó đã từng bị kẻ khác giở trò, có dấu hiệu bóp méo về mặt thời gian. Mà thực tế là Bạch Đông đã bắt cóc Tiêu Tuyết, còn giết hại.”
Lúc nói những lời này, Lục Bắc Thần đang chậm rãi uống café. Sau khi ngủ một giấc no say, anh đưa ra yêu cầu muốn uống café trên đường du lịch. Cố Sơ thực sự không hiểu nổi trong khách sạn có loại café ngon hơn đường du lịch, sao anh cứ nhất quyết phải tới đây hành hạ đầu lưỡi của mình?
Thậm chí anh còn gọi một cốc Blue Moutain.
Cố Sơ không thể không nhắc nhở anh, Blue Moutain ở đây đa phần đều là nhái.
“Uống gì không quan trọng.” Anh chỉ nói một câu có vẻ sâu xa như vậy.
Ở đường du lịch, con đường trước nay tạo cho người dân những quãng thời gian thảnh thơi, Lục Bắc Thần lại đang phân tích cho cô một vụ án giết người làm chấn động toàn thành phố. Có ai ngờ được, dưới một chiếc ô trắng, một người đàn ông cao lớn với chiếc áo phông rộng rãi, thoải mái, mặc quần áo, đeo kính râm lười biếng dựa vào ghế lại đang tường thuật một đề tài ghê rợn đến thế. Buổi chiều không nhiều khách du lịch nhưng anh vẫn chỉ cần một gương mặt hơi nghiêng góc cạnh, tuấn tú là đã có thể thu hút sự chú ý của không ít thiếu nữ.
Cố Sơ gọi một cốc sinh tố dưa hấu, nhưng sau khi thật sự thảo luận cùng Lục Bắc Thần về vụ án của Tiêu Tuyết thì cô lập tức hối hận. Dưa hấu đỏ như màu máu, dính chặt trên thành cốc, cô không dám uống ngụm nào. “Bạch Đông đã bắt cóc Tiêu Tuyết ư? Nhưng lúc anh khám nghiệm thi thể chẳng phải không phát hiện được bất kỳ dấu vết giằng co và phản kháng nào sao?”
“Nói chính xác hơn là Tiêu Tuyết chủ động đi cùng Bạch Đông.” Lục Bắc Thần uống một ngụm café. Có lẽ café quả thật quá khó uống, anh hơi cau mày lại, nói tiếp: “Tiêu Tuyết và Bạch Đông đã từng có một thời gian yêu đương ngắn ngủi, nếu Bạch Đông đưa ra lời mời, Tiêu Tuyết chẳng có lý do gì để từ chối, hơn nữa hai người họ chia tay lâu như vậy rồi, có gặp mặt Tiêu Tuyết cũng không hề cảm thấy nghi hoặc điều gì.”
Cố Sơ ngẫm nghĩ.
Lục Bắc Thần đặt cốc café xuống, bật tay về phía bên trong cửa hàng, người phục vụ đi tới, anh lại gọi thêm thứ gì đó. Chẳng mấy chốc, người phục vụ bê lên một đĩa hoa quả cùng một cốc nước đào mới ép. Anh giơ tay đổi cốc sinh tố dưa hấu của cô và nói: “Màu của đào tôi nghĩ em có thể chịu đựng được.”
Rồi anh đẩy cả đĩa hoa quả tới trước mặt cô: “Hoặc là em có thể ăn hoa quả.”
Cố Sơ kinh hãi vì đôi mắt hiểm của anh, cũng vì cử chỉ chu đáo vô thức này mà trong lòng bất an. Cô bèn lấy lại thể diện cho mình: “Chẳng hiểu anh nói gì cả, tôi rất thích uống nước dưa hấu.”
Lục Bắc Thần chỉ cười không nói, đổi tay đưa cốc nước dưa hấu cho người phục vụ, yêu cầu mang đi.
Hành động ấy như đang cưng chiều một đứa trẻ. Cố Sơ đương nhiên sẽ không hiếu thắng, cô ôm cốc nước đào mút chùn chụt, cô khát nãy giờ, chỉ vì màu sắc kia khiến dạ dày cô cồn cào. Lục Bắc Thần nhìn cô, mím môi cười khẽ. Thấy vậy cô càng cảm thấy không tự nhiên. Để tránh mất mặt, cô vội vàng lấy tăm xiên cho anh một miếng cam.
Lục Bắc Thần hơi sững người.
Rất rõ ràng.
Cố Sơ nhìn thấy rõ, chỉ có điều không hiểu vì sao anh lại sững sờ.
“… Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn đưa cho anh thôi.” Ngẫm nghĩ một lúc, cô cảm thấy có thể hành động của mình khiến anh hiểu lầm. Cô tuyệt đối không có ý muốn đút cho anh.
Lục Bắc Thần cười, không đón lấy mà rướn người lên, ngậm thẳng lấy miếng cam trên chiếc tăm, ăn luôn. Cố Sơ vội vàng rút tay về, lại ôm cốc nước đào uống ừng ực mấy hớp. Lục Bắc Thần phì cười vì cô, thong thả ra lệnh: “Đút cho tôi miếng nữa!”
“Anh tự ăn đi!” Cố Sơ không muốn làm vậy giữa chốn đông người, cứ kỳ lạ sao ấy, ban nãy có mấy người đã nhìn rồi.
Lục Bắc Thần nhướng mày: “Không muốn biết chi tiết vụ án nữa sao?”
Cố Sơ trừng mắt, nhưng anh vẫn cười rất đắc ý. Cô đành nhượng bộ, bực bội hỏi: “Vẫn ăn cam?”
Tận sâu trong đáy mắt Lục Bắc Thần ánh lên một tia do dự trong giây lát nhưng cũng che giấu đi rất nhanh, anh cười: “Cũng được.”
Cố Sơ hết cách, lại xiên thêm một miếng cam, đút cho anh. Bên cạnh có hai cô gái đi ngang qua, một trong hai cô gái khẽ lẩm bẩm: “Anh kia đẹp trai quá!”
Hiển nhiên là Lục Bắc Thần nghe thấy, nụ cười càng thêm đáng ghét. Cố Sơ không nhìn anh, cái miệng nhỏ nhấp chút nước đào rồi nói: “Nhưng Tiêu Tuyết cũng nên thấy lạ chứ. Bạch Đông đột ngột xuất hiện ở Quỳnh Châu, lẽ nào cô ta không mảy may nghi ngờ?”
Lục Bắc Thần nhai hoa quả, đáp nhẹ tênh: “Theo một cuộc điều tra thì phụ nữ sau khi gặp người yêu cũ, mười người thì có tới tám, chín người sẽ không từ chối hẹn hò.”
“Điều tra gì đấy? Thiếu khoa học.” Cố Sơ phản bác.
“Em là ngoại lệ.” Lục Bắc Thần nhìn cô chằm chằm: “Em nằm trong số 10% còn lại, gặp người yêu cũ mà vẫn còn né tránh, chỉ có thể chứng tỏ em đang chột dạ.”
Câu nói của anh đâm trúng tâm tư của cô, cô hơi ngẩn người, nhìn thẳng vào ánh mắt cười của anh. Nhưng cô cũng quay đi rất nhanh, một lúc sau bèn lẩm bẩm: “Anh không phải Bắc Thâm.” Giống như đang nhắc nhở anh, cũng là tự nhắc nhở chính mình.
Nụ cười trên gương mặt Lục Bắc Thần dần dần tắt ngấm.
Hai người trầm mặc khoảng một, hai phút. Cố Sơ cảm thấy bầu không khí quá ngột ngạt bèn chủ động lên tiếng: “Ý anh là Bạch Đông kỳ thực đang giam lỏng?”
“Nói chính xác hơn nữa là hai người họ đang ôn lại mộng xưa.” Lục Bắc Thần đi theo chủ đề của cô.
Cố Sơ không hiểu.
Lục Bắc Thần lạnh lùng hừ một tiếng: “Ba ngày trước khi Tiêu Tuyết biểu diễn, cũng tức là trong vòng ba ngày sau khi xảy ra cãi vã với Cố Tư, cô ta đều đang ở cùng Bạch Đông. Thông qua khám nghiệm thi thể, trước khi chết, Tiêu Tuyết đã quan hệ tình dục với người khác, có điều lúc đó đối phương sử dụng bao cao su nên chúng tôi mới không lấy được DNA của hung thủ.”
“Hả?”
Chính Tiêu Tuyết chủ động chia tay với Bạch Đông, sau khi gặp nhau lại…
“Chẳng có gì phải sửng sốt cả, thế giới của người trưởng thành, chuyện này vốn không đáng để ngạc nhiên.” Lục Bắc Thần nhìn thấu được suy nghĩ của cô.
Cố Sơ cứ cảm thấy câu nói này của anh kỳ lạ, sau đó cô bất chợt nhớ lại hình ảnh anh trong nhà tắm, còn cả hơi thở nóng rẫy khi nói câu ấy bên tai cô: Nhưng tôi lại tò mò về em, phải làm sao đây? Tim cô bắt đầu bay bay, cuộn với cái ngứa ngáy nơi cổ họng, cô ho mấy tiếng rồi nói: “Thế nên, khi Bạch Đông tiêm Propranolol cho Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết cũng không hề phản kháng?”
Lục Bắc Thần gật đầu.
“Làm sao Bạch Đông biết dùng Propranolol để tiêm vào cơ thể?”
“Hắn có biết chút ít về dược lý.”
Đây là điều Cố Sơ hoàn toàn không ngờ đến, cô nghĩ một lúc: “Vậy vì sao hắn phải lấy trộm thuốc trong xưởng của Lưu Kế Cường?”
“Một tuần trước khi Tiêu Tuyết mất tích, xưởng thuốc của Lưu Kế Cường bị mất mấy hộp Propranolol trong một lô hàng, ban đầu hắn ta không hề để ý, cho tới khi Tiêu Tuyết xảy ra chuyện, cảnh sát điều tra tới mình, hắn lại ngậm chặt miệng không khai về chuyện mất thuốc. Mục đích Bạch Đông nhắm vào Lưu Kế Cường rất đơn giản, hắn muốn mượn dao giết người, một khi cảnh sát điều tra ra Tiêu Tuyết thật sự chết vì Propranolol thì Lưu Kế Cường sẽ là kẻ tinh nghi số một.”
“Vì sao Lưu Kế Cường lại giấu chuyện mất thuốc?” Nhờ đó, cuối cùng Cố Sơ cũng hiểu ra tại sao Cố Tư lại gấp gáp đi đầu thú rồi, chắc hẳn là con bé biết chuyện Lưu Kế Cường để mất thuốc, sợ cảnh sát điều tra ra gì đó nên định ôm hết mọi chuyện vào mình. Nhưng sao nó lại biết tường tận như vậy?
Lục Bắc Thần như suy tư gì đó: “Đây chính là vấn đề mấu chốt. Không liên gì tới mình, tại sao hắn ta lại ngậm chặt miệng không khai?”
“Hắn là xúi bẩy Bạch Đông?”
Lục Bắc Thần lắc đầu: “Bạch Đông và Lưu Kế Cường còn chưa gặp mặt.”
“Có thể…” Cố Sơ suy nghĩ: “Chắc là Lưu Kế Cường không muốn dính líu tới mình. Lần trước gặp hắn ta, tôi cảm thấy hắn ta đúng là không muốn có chút quan hệ nào tới chuyện này.”
Lục Bắc Thần im lặng.
“Anh vẫn còn điểm nghi vấn phải không?”
Lục Bắc Thần nghĩ rất lâu, sau đó dựa ra sau ghế, hờ hững đáp: “Không còn gì nữa.”
Cố Sơ cũng cảm thấy hết rồi, vụ án đã được phá, những gì cần điều tra La Trì đã điều tra rõ ràng, còn gì nữa đâu? “Có một điểm tôi không hiểu, Bạch Đông đã chia tay Tiêu Tuyết nhiều năm như vậy rồi vì sao bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện giết cô ta?”
Lục Bắc Thần nhìn cô, không đáp.
Cố Sơ hoài nghi.
Anh rướn người lên, đan hai tay vào nhau, chống lên mặt bàn, ra hiệu về phía đĩa hoa quả. Cố Sơ hiểu ra, bực bội hỏi: “Ăn gì?”
“Em đút cái gì tôi ăn cái ấy.” Lục Bắc Thần cười có chút xấu xa.
Cố Sơ trước nay vẫn là người da mặt mỏng, chịu không nổi kiểu đùa giỡn này của anh. Cô hậm hực xiên thêm một miếng cam đưa cho anh rồi nói: “Miếng cuối cùng đấy, muốn ăn tự lấy.”
Cổ tay cô bỗng bị anh nắm chặt.
Cô kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt như đùa cợt lại có vẻ nghiêm túc: “Tôi biết, em chưa quên.”
Câu nói ấy như một cái búa, lập tức đập mạnh vào trái tim cô. Cô hoảng loạn, định rút tay về, nhưng Lục Bắc Thần kéo tay cô lên, ăn miếng cam ấy. Cô rụt mạnh tay lại, lúc ấy mới thoát được.
Lục Bắc Thần không rời mắt khỏi cô giây phút nào.
“Anh… Anh còn chưa nói cho tôi biết vì sao Bạch Đông lại giết Tiêu Tuyết.” Cô hoang mang.
Lục Bắc Thần ngả người ra sau, một lúc nữa mới nói: “Vì Khương Đinh.”
Cố Sơ ngỡ ngàng. Khương Đinh? Người này lại là ai?
Về sau, Cố Sơ mới hiểu vì sao sau khi từ Thiên Tân trở về, Lục Bắc Thần lại mệt đến vậy. Thì ra La Trì trong lúc theo dõi Lưu Kế Cường cũng đồng thời âm thầm để mắt tới Bạch Đông, chỉ có điều với Lưu Kế Cường là một cách công khai, với Bạch Đông là lén lút. Bản thân Bạch Đông cũng buông lỏng cảnh giác, đi một mạch tới Thiên Tân. La Trì dẫn theo các anh em bám theo suốt dọc đường, cùng Lục Bắc Thần theo dõi động tĩnh của Bạch Đông. Lục Bắc Thần trước đó đã có quan hệ với cảnh sát Thiên Tân, hai bên đã triển khai hành động truy bắt lớn.
Họ không nghỉ ngơi, theo dõi gần một tuần trời, cuối cùng La Trì cũng lần tới được hang ổ của Bạch Đông, tóm được công cụ gây án tại chỗ, quần áo và găng tay có vết máu đã bị Bạch Đông tiêu hủy từ lâu nhưng kéo tỉa cây với kích cỡ lớn thì không thể xử lý trong một thời gian ngắn, Bạch Đông đã giấu tại một căn nhà cũ ở Thiên Tân, không ngờ lại bị cảnh sát theo dõi.
Quá trình phá án Cố Sơ không được biết rõ nhưng quá trình Bạch Đông gây án thì cô hiểu rõ. Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng nhớ ra thân phận trợ lý của cô, sau khi kiểm tra những tài liệu anh dặn cô ghi nhớ một tuần trước, cuối cùng anh đã mở lời ‘vàng ngọc’.
“Ba tháng trước Bạch Đông đã theo dõi Tiêu Tuyết, hơn nữa còn đồng thời ăn cắp một lô Propranolol từ chỗ Lưu Kế Cường. Khi Tiêu Tuyết bị hại, Bạch Đông từng cung cấp chứng cứ ngoại phạm cho phía cảnh sát, chứng cứ đó tới từ hình ảnh trong CCTV tại bãi đậu xe. Về sau theo như La Trì điều tra, đoạn băng hình ảnh đó đã từng bị kẻ khác giở trò, có dấu hiệu bóp méo về mặt thời gian. Mà thực tế là Bạch Đông đã bắt cóc Tiêu Tuyết, còn giết hại.”
Lúc nói những lời này, Lục Bắc Thần đang chậm rãi uống café. Sau khi ngủ một giấc no say, anh đưa ra yêu cầu muốn uống café trên đường du lịch. Cố Sơ thực sự không hiểu nổi trong khách sạn có loại café ngon hơn đường du lịch, sao anh cứ nhất quyết phải tới đây hành hạ đầu lưỡi của mình?
Thậm chí anh còn gọi một cốc Blue Moutain.
Cố Sơ không thể không nhắc nhở anh, Blue Moutain ở đây đa phần đều là nhái.
“Uống gì không quan trọng.” Anh chỉ nói một câu có vẻ sâu xa như vậy.
Ở đường du lịch, con đường trước nay tạo cho người dân những quãng thời gian thảnh thơi, Lục Bắc Thần lại đang phân tích cho cô một vụ án giết người làm chấn động toàn thành phố. Có ai ngờ được, dưới một chiếc ô trắng, một người đàn ông cao lớn với chiếc áo phông rộng rãi, thoải mái, mặc quần áo, đeo kính râm lười biếng dựa vào ghế lại đang tường thuật một đề tài ghê rợn đến thế. Buổi chiều không nhiều khách du lịch nhưng anh vẫn chỉ cần một gương mặt hơi nghiêng góc cạnh, tuấn tú là đã có thể thu hút sự chú ý của không ít thiếu nữ.
Cố Sơ gọi một cốc sinh tố dưa hấu, nhưng sau khi thật sự thảo luận cùng Lục Bắc Thần về vụ án của Tiêu Tuyết thì cô lập tức hối hận. Dưa hấu đỏ như màu máu, dính chặt trên thành cốc, cô không dám uống ngụm nào. “Bạch Đông đã bắt cóc Tiêu Tuyết ư? Nhưng lúc anh khám nghiệm thi thể chẳng phải không phát hiện được bất kỳ dấu vết giằng co và phản kháng nào sao?”
“Nói chính xác hơn là Tiêu Tuyết chủ động đi cùng Bạch Đông.” Lục Bắc Thần uống một ngụm café. Có lẽ café quả thật quá khó uống, anh hơi cau mày lại, nói tiếp: “Tiêu Tuyết và Bạch Đông đã từng có một thời gian yêu đương ngắn ngủi, nếu Bạch Đông đưa ra lời mời, Tiêu Tuyết chẳng có lý do gì để từ chối, hơn nữa hai người họ chia tay lâu như vậy rồi, có gặp mặt Tiêu Tuyết cũng không hề cảm thấy nghi hoặc điều gì.”
Cố Sơ ngẫm nghĩ.
Lục Bắc Thần đặt cốc café xuống, bật tay về phía bên trong cửa hàng, người phục vụ đi tới, anh lại gọi thêm thứ gì đó. Chẳng mấy chốc, người phục vụ bê lên một đĩa hoa quả cùng một cốc nước đào mới ép. Anh giơ tay đổi cốc sinh tố dưa hấu của cô và nói: “Màu của đào tôi nghĩ em có thể chịu đựng được.”
Rồi anh đẩy cả đĩa hoa quả tới trước mặt cô: “Hoặc là em có thể ăn hoa quả.”
Cố Sơ kinh hãi vì đôi mắt hiểm của anh, cũng vì cử chỉ chu đáo vô thức này mà trong lòng bất an. Cô bèn lấy lại thể diện cho mình: “Chẳng hiểu anh nói gì cả, tôi rất thích uống nước dưa hấu.”
Lục Bắc Thần chỉ cười không nói, đổi tay đưa cốc nước dưa hấu cho người phục vụ, yêu cầu mang đi.
Hành động ấy như đang cưng chiều một đứa trẻ. Cố Sơ đương nhiên sẽ không hiếu thắng, cô ôm cốc nước đào mút chùn chụt, cô khát nãy giờ, chỉ vì màu sắc kia khiến dạ dày cô cồn cào. Lục Bắc Thần nhìn cô, mím môi cười khẽ. Thấy vậy cô càng cảm thấy không tự nhiên. Để tránh mất mặt, cô vội vàng lấy tăm xiên cho anh một miếng cam.
Lục Bắc Thần hơi sững người.
Rất rõ ràng.
Cố Sơ nhìn thấy rõ, chỉ có điều không hiểu vì sao anh lại sững sờ.
“… Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn đưa cho anh thôi.” Ngẫm nghĩ một lúc, cô cảm thấy có thể hành động của mình khiến anh hiểu lầm. Cô tuyệt đối không có ý muốn đút cho anh.
Lục Bắc Thần cười, không đón lấy mà rướn người lên, ngậm thẳng lấy miếng cam trên chiếc tăm, ăn luôn. Cố Sơ vội vàng rút tay về, lại ôm cốc nước đào uống ừng ực mấy hớp. Lục Bắc Thần phì cười vì cô, thong thả ra lệnh: “Đút cho tôi miếng nữa!”
“Anh tự ăn đi!” Cố Sơ không muốn làm vậy giữa chốn đông người, cứ kỳ lạ sao ấy, ban nãy có mấy người đã nhìn rồi.
Lục Bắc Thần nhướng mày: “Không muốn biết chi tiết vụ án nữa sao?”
Cố Sơ trừng mắt, nhưng anh vẫn cười rất đắc ý. Cô đành nhượng bộ, bực bội hỏi: “Vẫn ăn cam?”
Tận sâu trong đáy mắt Lục Bắc Thần ánh lên một tia do dự trong giây lát nhưng cũng che giấu đi rất nhanh, anh cười: “Cũng được.”
Cố Sơ hết cách, lại xiên thêm một miếng cam, đút cho anh. Bên cạnh có hai cô gái đi ngang qua, một trong hai cô gái khẽ lẩm bẩm: “Anh kia đẹp trai quá!”
Hiển nhiên là Lục Bắc Thần nghe thấy, nụ cười càng thêm đáng ghét. Cố Sơ không nhìn anh, cái miệng nhỏ nhấp chút nước đào rồi nói: “Nhưng Tiêu Tuyết cũng nên thấy lạ chứ. Bạch Đông đột ngột xuất hiện ở Quỳnh Châu, lẽ nào cô ta không mảy may nghi ngờ?”
Lục Bắc Thần nhai hoa quả, đáp nhẹ tênh: “Theo một cuộc điều tra thì phụ nữ sau khi gặp người yêu cũ, mười người thì có tới tám, chín người sẽ không từ chối hẹn hò.”
“Điều tra gì đấy? Thiếu khoa học.” Cố Sơ phản bác.
“Em là ngoại lệ.” Lục Bắc Thần nhìn cô chằm chằm: “Em nằm trong số 10% còn lại, gặp người yêu cũ mà vẫn còn né tránh, chỉ có thể chứng tỏ em đang chột dạ.”
Câu nói của anh đâm trúng tâm tư của cô, cô hơi ngẩn người, nhìn thẳng vào ánh mắt cười của anh. Nhưng cô cũng quay đi rất nhanh, một lúc sau bèn lẩm bẩm: “Anh không phải Bắc Thâm.” Giống như đang nhắc nhở anh, cũng là tự nhắc nhở chính mình.
Nụ cười trên gương mặt Lục Bắc Thần dần dần tắt ngấm.
Hai người trầm mặc khoảng một, hai phút. Cố Sơ cảm thấy bầu không khí quá ngột ngạt bèn chủ động lên tiếng: “Ý anh là Bạch Đông kỳ thực đang giam lỏng?”
“Nói chính xác hơn nữa là hai người họ đang ôn lại mộng xưa.” Lục Bắc Thần đi theo chủ đề của cô.
Cố Sơ không hiểu.
Lục Bắc Thần lạnh lùng hừ một tiếng: “Ba ngày trước khi Tiêu Tuyết biểu diễn, cũng tức là trong vòng ba ngày sau khi xảy ra cãi vã với Cố Tư, cô ta đều đang ở cùng Bạch Đông. Thông qua khám nghiệm thi thể, trước khi chết, Tiêu Tuyết đã quan hệ tình dục với người khác, có điều lúc đó đối phương sử dụng bao cao su nên chúng tôi mới không lấy được DNA của hung thủ.”
“Hả?”
Chính Tiêu Tuyết chủ động chia tay với Bạch Đông, sau khi gặp nhau lại…
“Chẳng có gì phải sửng sốt cả, thế giới của người trưởng thành, chuyện này vốn không đáng để ngạc nhiên.” Lục Bắc Thần nhìn thấu được suy nghĩ của cô.
Cố Sơ cứ cảm thấy câu nói này của anh kỳ lạ, sau đó cô bất chợt nhớ lại hình ảnh anh trong nhà tắm, còn cả hơi thở nóng rẫy khi nói câu ấy bên tai cô: Nhưng tôi lại tò mò về em, phải làm sao đây? Tim cô bắt đầu bay bay, cuộn với cái ngứa ngáy nơi cổ họng, cô ho mấy tiếng rồi nói: “Thế nên, khi Bạch Đông tiêm Propranolol cho Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết cũng không hề phản kháng?”
Lục Bắc Thần gật đầu.
“Làm sao Bạch Đông biết dùng Propranolol để tiêm vào cơ thể?”
“Hắn có biết chút ít về dược lý.”
Đây là điều Cố Sơ hoàn toàn không ngờ đến, cô nghĩ một lúc: “Vậy vì sao hắn phải lấy trộm thuốc trong xưởng của Lưu Kế Cường?”
“Một tuần trước khi Tiêu Tuyết mất tích, xưởng thuốc của Lưu Kế Cường bị mất mấy hộp Propranolol trong một lô hàng, ban đầu hắn ta không hề để ý, cho tới khi Tiêu Tuyết xảy ra chuyện, cảnh sát điều tra tới mình, hắn lại ngậm chặt miệng không khai về chuyện mất thuốc. Mục đích Bạch Đông nhắm vào Lưu Kế Cường rất đơn giản, hắn muốn mượn dao giết người, một khi cảnh sát điều tra ra Tiêu Tuyết thật sự chết vì Propranolol thì Lưu Kế Cường sẽ là kẻ tinh nghi số một.”
“Vì sao Lưu Kế Cường lại giấu chuyện mất thuốc?” Nhờ đó, cuối cùng Cố Sơ cũng hiểu ra tại sao Cố Tư lại gấp gáp đi đầu thú rồi, chắc hẳn là con bé biết chuyện Lưu Kế Cường để mất thuốc, sợ cảnh sát điều tra ra gì đó nên định ôm hết mọi chuyện vào mình. Nhưng sao nó lại biết tường tận như vậy?
Lục Bắc Thần như suy tư gì đó: “Đây chính là vấn đề mấu chốt. Không liên gì tới mình, tại sao hắn ta lại ngậm chặt miệng không khai?”
“Hắn là xúi bẩy Bạch Đông?”
Lục Bắc Thần lắc đầu: “Bạch Đông và Lưu Kế Cường còn chưa gặp mặt.”
“Có thể…” Cố Sơ suy nghĩ: “Chắc là Lưu Kế Cường không muốn dính líu tới mình. Lần trước gặp hắn ta, tôi cảm thấy hắn ta đúng là không muốn có chút quan hệ nào tới chuyện này.”
Lục Bắc Thần im lặng.
“Anh vẫn còn điểm nghi vấn phải không?”
Lục Bắc Thần nghĩ rất lâu, sau đó dựa ra sau ghế, hờ hững đáp: “Không còn gì nữa.”
Cố Sơ cũng cảm thấy hết rồi, vụ án đã được phá, những gì cần điều tra La Trì đã điều tra rõ ràng, còn gì nữa đâu? “Có một điểm tôi không hiểu, Bạch Đông đã chia tay Tiêu Tuyết nhiều năm như vậy rồi vì sao bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện giết cô ta?”
Lục Bắc Thần nhìn cô, không đáp.
Cố Sơ hoài nghi.
Anh rướn người lên, đan hai tay vào nhau, chống lên mặt bàn, ra hiệu về phía đĩa hoa quả. Cố Sơ hiểu ra, bực bội hỏi: “Ăn gì?”
“Em đút cái gì tôi ăn cái ấy.” Lục Bắc Thần cười có chút xấu xa.
Cố Sơ trước nay vẫn là người da mặt mỏng, chịu không nổi kiểu đùa giỡn này của anh. Cô hậm hực xiên thêm một miếng cam đưa cho anh rồi nói: “Miếng cuối cùng đấy, muốn ăn tự lấy.”
Cổ tay cô bỗng bị anh nắm chặt.
Cô kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt như đùa cợt lại có vẻ nghiêm túc: “Tôi biết, em chưa quên.”
Câu nói ấy như một cái búa, lập tức đập mạnh vào trái tim cô. Cô hoảng loạn, định rút tay về, nhưng Lục Bắc Thần kéo tay cô lên, ăn miếng cam ấy. Cô rụt mạnh tay lại, lúc ấy mới thoát được.
Lục Bắc Thần không rời mắt khỏi cô giây phút nào.
“Anh… Anh còn chưa nói cho tôi biết vì sao Bạch Đông lại giết Tiêu Tuyết.” Cô hoang mang.
Lục Bắc Thần ngả người ra sau, một lúc nữa mới nói: “Vì Khương Đinh.”
Cố Sơ ngỡ ngàng. Khương Đinh? Người này lại là ai?