Lớp sóng này nối lớp sóng kia, từ sự chậm rãi, kiên quyết ban đầu, tới cuối cùng là đạp bằng mọi sóng gió.
Là sóng biển đang thét gào.
Lớp sóng này nối lớp sóng kia, từ sự chậm rãi, kiên quyết ban đầu, tới cuối cùng là đạp bằng mọi sóng gió.
Gió biển càng lúc càng lớn.
Thổi đến mức mỏm đá cũng phát ra những tiếng vù vù, che lấp những tiếng hét và tiếng thở của Cố Sơ khi dạo chơi trên những tầng mây. Thế là âm thanh của cô lại càng thêm buông thả, hòa cũng tiếng sóng vỗ bờ đá.
Một góc mỏm đá bị cô siết rất mạnh.
Các khớp ngón tay cũng trắng bệch cả.
Mái tóc dài bị mồ hôi thấm ướt rồi lại bị gió thổi bay, khiến cả gương mặt cô càng thêm nhợt nhạt. Đôi mắt xinh đẹp mơ mơ màng màng, chiếc váy trắng lại càng khêu gợi từng đường nét trên cơ thể, một cảm giác ma mị khiến đàn ông điên cuồng.
Ánh trăng dường như bị thu hết ánh trăng, có thể là nó… cũng biết ngượng.
Nó bị tầng mây che khuất.
Sóng càng ngày càng cao.
Cô chỉ cảm thấy ngón tay mình đau nhức nhưng nhanh chóng bị người đàn ông nắm lấy, xoa dịu cái đau đớn do mỏm đá mang lại.
Lục Bắc Thần trở thành người chủ động. Anh nắm giữ tiết tấu của quá trình mưa gió bão bùng này, như một con báo. Còn cô như một chú mèo, chỉ là một chú mèo vừa mới chào đời.
Chút ánh trăng yếu ớt còn sót lại hắt lên sống lưng dài rộng của anh.
Hơi sáng lên.
Là mồ hôi của cả hai.
Những múi cơ rắn chắc, tráng kiện vẫn mang theo mồ hôi, cả cơ thể mạnh mẽ cường tráng đang mặc sức sống dậy một sức mạnh nguyên sơ nhất được dục vọng khống chế.
Cơ thể Cố Sơ như một chiến trường, giống biển khơi ngoài xa kia, cũng gập ghềnh lên xuống.
Anh là một vị tướng dũng mãnh thiện chiến, cánh tay vung gươm múa giáo đầy uy lực, những đường nét chìm nổi vẽ lên một cơ thể vạm vỡ, gương mặt tuấn tú say đắm trong những tình cảm dạt dào dành cho người con gái trong lòng. Đôi mắt anh sáng rực, bám chặt lấy ánh mắt cô, thì thầm: “Gọi tên anh!”
Cố Sơ tan ra dưới ánh mắt ấy, không kìm được lòng mình, gọi tên anh hết lần này tới lần khác.
Bắc Thần…
Bắc Thần…
Trong quá trình tai áp má kề này, cô biết rất rõ lòng mình. Anh là Bắc Thần, là Bắc Thần mà cô bị mê hoặc, là Bắc Thần cô tình nguyện chịu đau đớn cũng phải đắm say.
Tên anh như một dấu vết khó phai, cùng với sức mạnh của anh in hằn nơi sâu nhất trong trái tim cô.
Bả vai ấm nóng, nhanh chóng nhói đau.
Cô thở dốc.
Nhưng anh lại để lại nụ hôn lên vai cô, như một đóa hoa mai bung nở, sau đó anh thâm tình lẩm bẩm một tiếng: “Sơ Sơ.”
Tiếng gọi ấy đã sưởi ấm trái tim cô.
Nước mắt cũng theo đó trào ra.
Cô càng dùng sức ôm chặt lấy anh. Từng tiếng “Bắc Thần” khi đọc lên hóa thành vô số những tình cảm dịu dàng.
Bắc Thâm, xin lỗi anh.
Em không muốn thừa nhận em xấu xa cỡ nào, nhưng cuối cùng em vẫn phản bội anh.
Vì em… đã thật sự yêu anh ấy rồi.
Một tình yêu chẳng thể nói rõ, thậm chí còn chẳng biết vì sao lại yêu?
Em chỉ biết người ấy khiến em đau đớn nhưng lại làm cho con tim em bình yên, cũng giống như anh vậy…
***
Năm ấy.
Cô nói chia tay với Bắc Thâm.
Nhưng Bắc Thâm chỉ mỉm cười, nói với cô: Được rồi, đừng đùa nữa. Mấy ngày này anh quả thực đang bận, không ở bên cạnh là lỗi của anh.
Lòng cô đau như dao cắt.
Nhưng cô vẫn phải đè nén cơn đau ấy, cười khẽ: Không, em không đùa, em thật sự muốn chia tay với anh.
Sắc mặt Bắc Thâm cứng đờ, rất lâu sau mới hỏi: Vì sao?
Cô khẽ trả lời: Chán rồi, mệt mỏi rồi thì chia tay thôi.
Một câu trả lời lãnh đạm biết bao, tự nhiên biết bao, lần đầu tiên nói lời chia tay đã thất bại như thế. Cuối cùng Bắc Thâm vẫn cố nén giận, kéo cô vào lòng, mỉm cười: Chuyện chia tay quan trọng như vậy, chúng ta phải bàn bạc thật kỹ mới được. Ngoan, cho anh một chút thời gian, qua khoảng thời gian này, anh sẽ ở bên em nhiều hơn.
Cô vẫn không thể đẩy anh ra.
Giống như tới cuối cùng cô vẫn không thể giơ tay ôm lấy cái quyết đoán của anh vậy.
Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn cảm nhận được.
Cảm nhận được cả người Bắc Thâm đang run lên. Trái tim như bị chính tay mình xé rách một mảng lớn, để máu từ đó chảy ra đầm đìa.
Quãng thời gian ấy, Kiều Vân Tiêu trở thành người hay đi qua đi lại với cô, thậm chí anh ấy còn nắm tay cô rời đi ngay trước mặt Lục Bắc Thâm. Cô có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Lục Bắc Thâm, nhưng anh vẫn gắng nhẫn nhịn, hết lần này tới lần khác đợi cô dưới ký túc xá, cho tới khi cô xuất hiện.
Sau đó lại tặng cô đủ các món đồ xinh xinh.
Đều là những món đồ anh chọn lựa cẩn thận, không đắt nhưng toàn là những thứ cô thích. Phải, chỉ cần là đồ Bắc Thâm tặng, cho dù chỉ là một bông lau cô cũng quý như báu vật.
Thế mà, cô vứt hết những món đồ ấy đi ngay trước mặt anh, sau đó nói với anh rằng: Bắc Thâm, em không cần những thứ không đáng tiền này. Em thích đồ hàng hiệu, thích đồ xa xỉ, em cảm thấy mấy thứ rẻ mạt này xứng với em sao? Anh không thể nào mua được, tưởng làm mấy món đồ này là em sẽ thích sao?
Một câu nói đả kích lòng tự trọng biết bao.
Cô biết Bắc Thâm nghe được cõi lòng nhất định sẽ lạnh lẽo lắm nhưng lòng cô lẽ nào không giá băng?
Trong đôi mắt Bắc Thâm chất đầy bi thương nhưng anh vẫn từ từ nhặt từng món đồ bị cô vứt đi rồi nhét lại vào tay cô, thanh âm rất thấp: Anh xin lỗi, trước mắt anh chỉ có khả năng mua những thứ này thôi, nhưng chỉ là trước mắt. Sơ Sơ, anh sẽ kiếm tiền, sau này em muốn mua thứ gì anh nhất định sẽ mua cho em.
Người cô căm hận nhất chính là bản thân mình, hận mình đã làm tổn thương Bắc Thâm đến vậy. Cô biết những thứ đồ này đã tốn toàn bộ số tiền làm thêm của anh. Anh đồng thời làm thêm mấy việc, ngoại trừ để dành tiền thuốc thang cho người mẹ ốm yếu của mình ra, tất cả chỗ còn lại đều dành cho cô.
Sau đó, cuối cùng Bắc Thâm cũng đi, cùng với người mẹ của anh.
Chính Kiều Vân Tiêu đã giúp cô. Anh ấy nói: Cố Sơ, em cũng biết tình hình nhà họ Cố bây giờ. Em càng biết đại học A chỉ có duy nhất một suất học bổng du học, nghe nói khoa nghiên cứu sinh có ý dành suất học bổng này cho Lục Bắc Thâm. Cậu ấy đã vì em mà từ chối một lần rồi, em còn muốn làm lỡ dở tiền đồ của cậu ấy?
Cô biết chuyện này, cũng biết phía nhà trường coi trọng Lục Bắc Thâm nhường nào.
Nếu nhà họ Cố không xảy ra chuyện, vậy thì cô nhất định sẽ đường hoàng nói rằng: Từ chối vì em thì sao chứ? Sau này anh ấy phát triển không tốt, cùng lắm Cố Sơ này nuôi anh ấy. Nếu anh ấy muốn ra nước ngoài, em cũng sẽ đi theo. Anh ấy dạy học, em ở nhà làm hậu phương vững chắc.
Cô đã đánh mất tư cách nói câu này vì ngay cả đôi cánh của cô cũng sắp bị bẻ gãy rồi.
Kiều Vân Tiêu nói: Anh có thể giúp em, khiến cậu ta ra đi triệt để.
Cô uống nốt nửa cốc nước ngọt còn lại, sau đó trước mắt bỗng chao đảo.
Khi tỉnh dậy cô đã ở khách sạn.
Quần áo của cô bị đổi thành áo ngủ, Kiều Vân Tiêu vừa từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ độc một chiếc khăn tắm. Cô kinh hãi, nhưng anh ấy nói với cô: Anh đã tung tin cho Lăng Song, em biết là cô ta thích Bắc Thâm, nhất định sẽ báo cho cậu ta tới.
Mọi chuyện đều thuận lợi suôn sẻ.
Bắc Thâm gõ cửa phòng khách sạn, Kiều Vân Tiêu với chiếc khăn tắm quấn quanh eo ôm cô đứng ngoài cửa, nói với Bắc Thâm rằng: Xin lỗi, cô ấy là của tôi.
Cô những tưởng Bắc Thâm sẽ nổi trận lôi đình, chưa biết chừng sẽ ra tay đánh Kiều Vân Tiêu, thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Nếu thật sự như vậy, cô sẽ để anh đi. Nhưng sắc mặt Bắc Thâm lạnh tới cứng đờ. Anh không nhìn Kiều Vân Tiêu mà chỉ nhìn cô và hỏi: Thế ư?
Anh đang hỏi cô, cô có phải người con gái của Kiều Vân Tiêu không.
Cô há hốc miệng, chỉ bật ra một chữ: Phải.
Bắc Thâm nhìn chằm chằm cô rất lâu, tựa như đã trải qua cả đời người.
Sau đó anh quay người bỏ đi mà không nói gì cả.
Mấy ngày sau, cô nhận được tin Bắc Thâm ra nước ngoài du học, anh đã nhận suất học bổng duy nhất của nhà trường.
Nhà họ Cố cũng sụp đổ từ đó…
***
Khi Cố Sơ tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng quá khứ, ngoài cửa sổ trắng dã như bụng cá.
Một chiếc chăn mỏng được đắp trên người.
Quần áo cũng lộn xộn trên sofa gần đó.
Tối qua trên mỏm đá, cô đã dốc toàn bộ sức lực của mình, cuối cùng Lục Bắc Thần đã bế cô về.
Khi về tới nhà nghỉ thì đêm đã khuya, chỉ còn văng vẳng tiếng sóng, các khách trọ khác đã ngủ cả.
Cô lười biếng nằm trên giường, rồi lại dựa dẫm vào lồng ngực anh.
Anh trở thành một con báo tham ăn.
Một lần nữa ăn cô sạch sẽ.
Cô đứng dậy, kéo chiếc váy ngủ, mặc lên người, lúc xuống giường đôi chân mềm oặt, suýt nữa lảo đảo suýt ngã.
Không thấy bóng dáng Lục Bắc Thần đâu. Chỗ anh ngủ vô cùng ngăn nắp, gối cũng được đặt gọn gàng như chưa từng có ai ngủ vậy. Cố Sơ nhìn xuống giường rồi lại ngước mắt nhìn lên rèm cửa, không kéo vào, thủy tinh phản chiếu ánh sáng gay gắt.
Đây không giống tác phong của anh.
Cô nghĩ chắc là anh lại đang làm việc. Cô ra khỏi phòng ngủ, khẽ gọi một tiếng “Bắc Thần”, không ai đáp lại.
Diện tích căn phòng không hề nhỏ nhưng tìm một người cũng không đến mức không tìm ra.
Cố Sơ cảm thấy kỳ lạ, cô ngồi một lúc trong phòng khách cũng không thấy Lục Bắc Thần, bèn gọi vào di động của anh.
Loáng thoáng có tiếng chuông vọng vào từ một ô cửa hơi hé mở.
Rất quen thuộc.
Là nhạc chuông di động của anh.
Nhưng tiếng chuông cũng im bặt rất nhanh. Bên tai là những tiếng “tút tút”, đối phương đã ngắt máy.
Cô càng cảm thấy nghi hoặc hơn, tò mò gọi lại lần nữa. Lần này thì gọi được nhưng không còn nhạc chuông nữa. Không hiểu sao, trái tim Cố Sơ bỗng đập thịch một tiếng. Cô đứng dậy, tìm theo hướng ban nãy trong trí nhớ của mình, cứ thế đi tới phòng sinh hoạt chung. Cô nghe thấy bên tai có tiếng “Alô”, đồng thời lúc này, thanh âm ấy cũng vang lên qua một tấm rèm cửa mỏng manh.
Cố Sơ đi tới trước, kéo ra một khe hẹp. Ô cửa sổ sát sàn chưa đóng, có thể thông thẳng ra vườn hoa ngoài ban công.
Nơi tường bao phía vườn hoa, Lục Bắc Thần đứng đó, nhận điện thoại.
“Anh đang ở đâu?” Cô khẽ hỏi, mắt dán chặt vào bóng hình gần đó.
“Anh đang trên đường đi mua đồ ăn sáng, sắp về rồi.” Lục Bắc Thần dứt lời, lập tức ngắt điện thoại.
Cố Sơ kinh ngạc, anh đang nói dối.
Tiến thêm một bước nhưng cô bỗng thấy một đôi tay ôm chặt lấy cổ Lục Bắc Thần. Cố Sơ đột ngột dừng bước, lúc này mới nhìn thấy một người phụ nữ bị Lục Bắc Thần chắn trước. Cô ấy khóc rất thương tâm, chất vấn anh: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
Giọng nói quen thuộc.
Cố Sơ nắm chặt lấy rèm cửa.
Là Lâm Gia Duyệt, chẳng phải cô ta đi rồi sao?
Lục Bắc Thần lại ôm lấy cô ta, khẽ nói: “Gia Duyệt, em phải tin anh, người anh yêu là em.” Dứt lời, anh cúi đầu, đặt lên môi cô ta một nụ hôn sâu.
Cố Sơ đứng bên rèm cửa, nước mắt, bỗng chốc đầm đìa hai má…
~Hết chương 179~
Lớp sóng này nối lớp sóng kia, từ sự chậm rãi, kiên quyết ban đầu, tới cuối cùng là đạp bằng mọi sóng gió.
Là sóng biển đang thét gào.
Lớp sóng này nối lớp sóng kia, từ sự chậm rãi, kiên quyết ban đầu, tới cuối cùng là đạp bằng mọi sóng gió.
Gió biển càng lúc càng lớn.
Thổi đến mức mỏm đá cũng phát ra những tiếng vù vù, che lấp những tiếng hét và tiếng thở của Cố Sơ khi dạo chơi trên những tầng mây. Thế là âm thanh của cô lại càng thêm buông thả, hòa cũng tiếng sóng vỗ bờ đá.
Một góc mỏm đá bị cô siết rất mạnh.
Các khớp ngón tay cũng trắng bệch cả.
Mái tóc dài bị mồ hôi thấm ướt rồi lại bị gió thổi bay, khiến cả gương mặt cô càng thêm nhợt nhạt. Đôi mắt xinh đẹp mơ mơ màng màng, chiếc váy trắng lại càng khêu gợi từng đường nét trên cơ thể, một cảm giác ma mị khiến đàn ông điên cuồng.
Ánh trăng dường như bị thu hết ánh trăng, có thể là nó… cũng biết ngượng.
Nó bị tầng mây che khuất.
Sóng càng ngày càng cao.
Cô chỉ cảm thấy ngón tay mình đau nhức nhưng nhanh chóng bị người đàn ông nắm lấy, xoa dịu cái đau đớn do mỏm đá mang lại.
Lục Bắc Thần trở thành người chủ động. Anh nắm giữ tiết tấu của quá trình mưa gió bão bùng này, như một con báo. Còn cô như một chú mèo, chỉ là một chú mèo vừa mới chào đời.
Chút ánh trăng yếu ớt còn sót lại hắt lên sống lưng dài rộng của anh.
Hơi sáng lên.
Là mồ hôi của cả hai.
Những múi cơ rắn chắc, tráng kiện vẫn mang theo mồ hôi, cả cơ thể mạnh mẽ cường tráng đang mặc sức sống dậy một sức mạnh nguyên sơ nhất được dục vọng khống chế.
Cơ thể Cố Sơ như một chiến trường, giống biển khơi ngoài xa kia, cũng gập ghềnh lên xuống.
Anh là một vị tướng dũng mãnh thiện chiến, cánh tay vung gươm múa giáo đầy uy lực, những đường nét chìm nổi vẽ lên một cơ thể vạm vỡ, gương mặt tuấn tú say đắm trong những tình cảm dạt dào dành cho người con gái trong lòng. Đôi mắt anh sáng rực, bám chặt lấy ánh mắt cô, thì thầm: “Gọi tên anh!”
Cố Sơ tan ra dưới ánh mắt ấy, không kìm được lòng mình, gọi tên anh hết lần này tới lần khác.
Bắc Thần…
Bắc Thần…
Trong quá trình tai áp má kề này, cô biết rất rõ lòng mình. Anh là Bắc Thần, là Bắc Thần mà cô bị mê hoặc, là Bắc Thần cô tình nguyện chịu đau đớn cũng phải đắm say.
Tên anh như một dấu vết khó phai, cùng với sức mạnh của anh in hằn nơi sâu nhất trong trái tim cô.
Bả vai ấm nóng, nhanh chóng nhói đau.
Cô thở dốc.
Nhưng anh lại để lại nụ hôn lên vai cô, như một đóa hoa mai bung nở, sau đó anh thâm tình lẩm bẩm một tiếng: “Sơ Sơ.”Tiếng gọi ấy đã sưởi ấm trái tim cô.
Nước mắt cũng theo đó trào ra.
Cô càng dùng sức ôm chặt lấy anh. Từng tiếng “Bắc Thần” khi đọc lên hóa thành vô số những tình cảm dịu dàng.
Bắc Thâm, xin lỗi anh.
Em không muốn thừa nhận em xấu xa cỡ nào, nhưng cuối cùng em vẫn phản bội anh.
Vì em… đã thật sự yêu anh ấy rồi.
Một tình yêu chẳng thể nói rõ, thậm chí còn chẳng biết vì sao lại yêu?
Em chỉ biết người ấy khiến em đau đớn nhưng lại làm cho con tim em bình yên, cũng giống như anh vậy…
***
Năm ấy.
Cô nói chia tay với Bắc Thâm.
Nhưng Bắc Thâm chỉ mỉm cười, nói với cô: Được rồi, đừng đùa nữa. Mấy ngày này anh quả thực đang bận, không ở bên cạnh là lỗi của anh.
Lòng cô đau như dao cắt.
Nhưng cô vẫn phải đè nén cơn đau ấy, cười khẽ: Không, em không đùa, em thật sự muốn chia tay với anh.
Sắc mặt Bắc Thâm cứng đờ, rất lâu sau mới hỏi: Vì sao?
Cô khẽ trả lời: Chán rồi, mệt mỏi rồi thì chia tay thôi.
Một câu trả lời lãnh đạm biết bao, tự nhiên biết bao, lần đầu tiên nói lời chia tay đã thất bại như thế. Cuối cùng Bắc Thâm vẫn cố nén giận, kéo cô vào lòng, mỉm cười: Chuyện chia tay quan trọng như vậy, chúng ta phải bàn bạc thật kỹ mới được. Ngoan, cho anh một chút thời gian, qua khoảng thời gian này, anh sẽ ở bên em nhiều hơn.
Cô vẫn không thể đẩy anh ra.
Giống như tới cuối cùng cô vẫn không thể giơ tay ôm lấy cái quyết đoán của anh vậy.
Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn cảm nhận được.
Cảm nhận được cả người Bắc Thâm đang run lên. Trái tim như bị chính tay mình xé rách một mảng lớn, để máu từ đó chảy ra đầm đìa.
Quãng thời gian ấy, Kiều Vân Tiêu trở thành người hay đi qua đi lại với cô, thậm chí anh ấy còn nắm tay cô rời đi ngay trước mặt Lục Bắc Thâm. Cô có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Lục Bắc Thâm, nhưng anh vẫn gắng nhẫn nhịn, hết lần này tới lần khác đợi cô dưới ký túc xá, cho tới khi cô xuất hiện.
Sau đó lại tặng cô đủ các món đồ xinh xinh.
Đều là những món đồ anh chọn lựa cẩn thận, không đắt nhưng toàn là những thứ cô thích. Phải, chỉ cần là đồ Bắc Thâm tặng, cho dù chỉ là một bông lau cô cũng quý như báu vật.
Thế mà, cô vứt hết những món đồ ấy đi ngay trước mặt anh, sau đó nói với anh rằng: Bắc Thâm, em không cần những thứ không đáng tiền này. Em thích đồ hàng hiệu, thích đồ xa xỉ, em cảm thấy mấy thứ rẻ mạt này xứng với em sao? Anh không thể nào mua được, tưởng làm mấy món đồ này là em sẽ thích sao?
Một câu nói đả kích lòng tự trọng biết bao.
Cô biết Bắc Thâm nghe được cõi lòng nhất định sẽ lạnh lẽo lắm nhưng lòng cô lẽ nào không giá băng?
Trong đôi mắt Bắc Thâm chất đầy bi thương nhưng anh vẫn từ từ nhặt từng món đồ bị cô vứt đi rồi nhét lại vào tay cô, thanh âm rất thấp: Anh xin lỗi, trước mắt anh chỉ có khả năng mua những thứ này thôi, nhưng chỉ là trước mắt. Sơ Sơ, anh sẽ kiếm tiền, sau này em muốn mua thứ gì anh nhất định sẽ mua cho em.
Người cô căm hận nhất chính là bản thân mình, hận mình đã làm tổn thương Bắc Thâm đến vậy. Cô biết những thứ đồ này đã tốn toàn bộ số tiền làm thêm của anh. Anh đồng thời làm thêm mấy việc, ngoại trừ để dành tiền thuốc thang cho người mẹ ốm yếu của mình ra, tất cả chỗ còn lại đều dành cho cô.
Sau đó, cuối cùng Bắc Thâm cũng đi, cùng với người mẹ của anh.
Chính Kiều Vân Tiêu đã giúp cô. Anh ấy nói: Cố Sơ, em cũng biết tình hình nhà họ Cố bây giờ. Em càng biết đại học A chỉ có duy nhất một suất học bổng du học, nghe nói khoa nghiên cứu sinh có ý dành suất học bổng này cho Lục Bắc Thâm. Cậu ấy đã vì em mà từ chối một lần rồi, em còn muốn làm lỡ dở tiền đồ của cậu ấy?
Cô biết chuyện này, cũng biết phía nhà trường coi trọng Lục Bắc Thâm nhường nào.
Nếu nhà họ Cố không xảy ra chuyện, vậy thì cô nhất định sẽ đường hoàng nói rằng: Từ chối vì em thì sao chứ? Sau này anh ấy phát triển không tốt, cùng lắm Cố Sơ này nuôi anh ấy. Nếu anh ấy muốn ra nước ngoài, em cũng sẽ đi theo. Anh ấy dạy học, em ở nhà làm hậu phương vững chắc.
Cô đã đánh mất tư cách nói câu này vì ngay cả đôi cánh của cô cũng sắp bị bẻ gãy rồi.
Kiều Vân Tiêu nói: Anh có thể giúp em, khiến cậu ta ra đi triệt để.
Cô uống nốt nửa cốc nước ngọt còn lại, sau đó trước mắt bỗng chao đảo.
Khi tỉnh dậy cô đã ở khách sạn.
Quần áo của cô bị đổi thành áo ngủ, Kiều Vân Tiêu vừa từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ độc một chiếc khăn tắm. Cô kinh hãi, nhưng anh ấy nói với cô: Anh đã tung tin cho Lăng Song, em biết là cô ta thích Bắc Thâm, nhất định sẽ báo cho cậu ta tới.
Mọi chuyện đều thuận lợi suôn sẻ.
Bắc Thâm gõ cửa phòng khách sạn, Kiều Vân Tiêu với chiếc khăn tắm quấn quanh eo ôm cô đứng ngoài cửa, nói với Bắc Thâm rằng: Xin lỗi, cô ấy là của tôi.
Cô những tưởng Bắc Thâm sẽ nổi trận lôi đình, chưa biết chừng sẽ ra tay đánh Kiều Vân Tiêu, thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Nếu thật sự như vậy, cô sẽ để anh đi. Nhưng sắc mặt Bắc Thâm lạnh tới cứng đờ. Anh không nhìn Kiều Vân Tiêu mà chỉ nhìn cô và hỏi: Thế ư?
Anh đang hỏi cô, cô có phải người con gái của Kiều Vân Tiêu không.
Cô há hốc miệng, chỉ bật ra một chữ: Phải.
Bắc Thâm nhìn chằm chằm cô rất lâu, tựa như đã trải qua cả đời người.
Sau đó anh quay người bỏ đi mà không nói gì cả.
Mấy ngày sau, cô nhận được tin Bắc Thâm ra nước ngoài du học, anh đã nhận suất học bổng duy nhất của nhà trường.
Nhà họ Cố cũng sụp đổ từ đó…
***
Khi Cố Sơ tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng quá khứ, ngoài cửa sổ trắng dã như bụng cá.
Một chiếc chăn mỏng được đắp trên người.
Quần áo cũng lộn xộn trên sofa gần đó.
Tối qua trên mỏm đá, cô đã dốc toàn bộ sức lực của mình, cuối cùng Lục Bắc Thần đã bế cô về.
Khi về tới nhà nghỉ thì đêm đã khuya, chỉ còn văng vẳng tiếng sóng, các khách trọ khác đã ngủ cả.
Cô lười biếng nằm trên giường, rồi lại dựa dẫm vào lồng ngực anh.
Anh trở thành một con báo tham ăn.
Một lần nữa ăn cô sạch sẽ.
Cô đứng dậy, kéo chiếc váy ngủ, mặc lên người, lúc xuống giường đôi chân mềm oặt, suýt nữa lảo đảo suýt ngã.
Không thấy bóng dáng Lục Bắc Thần đâu. Chỗ anh ngủ vô cùng ngăn nắp, gối cũng được đặt gọn gàng như chưa từng có ai ngủ vậy. Cố Sơ nhìn xuống giường rồi lại ngước mắt nhìn lên rèm cửa, không kéo vào, thủy tinh phản chiếu ánh sáng gay gắt.
Đây không giống tác phong của anh.
Cô nghĩ chắc là anh lại đang làm việc. Cô ra khỏi phòng ngủ, khẽ gọi một tiếng “Bắc Thần”, không ai đáp lại.
Diện tích căn phòng không hề nhỏ nhưng tìm một người cũng không đến mức không tìm ra.
Cố Sơ cảm thấy kỳ lạ, cô ngồi một lúc trong phòng khách cũng không thấy Lục Bắc Thần, bèn gọi vào di động của anh.
Loáng thoáng có tiếng chuông vọng vào từ một ô cửa hơi hé mở.
Rất quen thuộc.
Là nhạc chuông di động của anh.
Nhưng tiếng chuông cũng im bặt rất nhanh. Bên tai là những tiếng “tút tút”, đối phương đã ngắt máy.
Cô càng cảm thấy nghi hoặc hơn, tò mò gọi lại lần nữa. Lần này thì gọi được nhưng không còn nhạc chuông nữa. Không hiểu sao, trái tim Cố Sơ bỗng đập thịch một tiếng. Cô đứng dậy, tìm theo hướng ban nãy trong trí nhớ của mình, cứ thế đi tới phòng sinh hoạt chung. Cô nghe thấy bên tai có tiếng “Alô”, đồng thời lúc này, thanh âm ấy cũng vang lên qua một tấm rèm cửa mỏng manh.
Cố Sơ đi tới trước, kéo ra một khe hẹp. Ô cửa sổ sát sàn chưa đóng, có thể thông thẳng ra vườn hoa ngoài ban công.
Nơi tường bao phía vườn hoa, Lục Bắc Thần đứng đó, nhận điện thoại.
“Anh đang ở đâu?” Cô khẽ hỏi, mắt dán chặt vào bóng hình gần đó.
“Anh đang trên đường đi mua đồ ăn sáng, sắp về rồi.” Lục Bắc Thần dứt lời, lập tức ngắt điện thoại.
Cố Sơ kinh ngạc, anh đang nói dối.
Tiến thêm một bước nhưng cô bỗng thấy một đôi tay ôm chặt lấy cổ Lục Bắc Thần. Cố Sơ đột ngột dừng bước, lúc này mới nhìn thấy một người phụ nữ bị Lục Bắc Thần chắn trước. Cô ấy khóc rất thương tâm, chất vấn anh: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
Giọng nói quen thuộc.
Cố Sơ nắm chặt lấy rèm cửa.
Là Lâm Gia Duyệt, chẳng phải cô ta đi rồi sao?
Lục Bắc Thần lại ôm lấy cô ta, khẽ nói: “Gia Duyệt, em phải tin anh, người anh yêu là em.” Dứt lời, anh cúi đầu, đặt lên môi cô ta một nụ hôn sâu.
Cố Sơ đứng bên rèm cửa, nước mắt, bỗng chốc đầm đìa hai má…
~Hết chương 179~