Kiều Vân Tiêu trầm mặc, làn khói xám tách ra giữa những kẽ ngón tay, tự do bay lên trên. Qua một lúc lâu, đợi cho tàn thuốc gần rơi xuống, anh mới giơ tay gõ nhẹ một cái. Viên Thành dè dặt ngước nhìn anh, sợ anh hoài nghi lời nói của mình, hắn lại lập tức bổ sung thêm một câu: “Tổng giám đốc Kiều, mặc dù chúng tôi tốt nghiệp đã nhiều năm như vậy rồi nhưng tôi thề tôi tuyệt đối không nhận nhầm người.”
Thứ hắn nghĩ tới là số tiền kia, một số tiền đủ để hắn lâng lâng hưởng thụ một cách ung dung tự tại mà không phải phiền não. Mấy hôm trước, đúng lúc hắn đang bị một đám chủ nợ ép tới mức suýt phải nhảy lầu thì một người đàn ông tự xưng là trợ lý của tổng giám đốc Kiều tìm tới, cho hắn một khoản tiền tạm thời hóa giải khó khăn. Người đàn ông đó nói chỉ cần giúp tổng giám đốc Kiều nhận mặt một người thì có thể nhận được một số tiền nhiều hơn thế. Lúc ấy hắn không biết phải giúp đỡ tổng giám đốc Kiều nào, rồi giúp đỡ chuyện gì, vẫn còn bán tín bán nghi đối với miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống này, nhưng hôm nay sau khi tới tập đoàn Kiều Viễn, hắn mới biết người đó là ai.
Kiều Vân Tiêu tiếng tăm lẫy lừng, hắn từng nhìn thấy người đàn ông này trên tạp chí, người thừa kế duy nhất của nhà họ Kiều, tinh anh sắc bén của giới kinh doanh, nghe nói anh ta tuy trẻ tuổi nhưng thủ đoạn tàn độc, nhanh gọn. Lúc trước khi tập đoàn Kiều Viên chìm sâu xuống vũng bùn vì gặp khó khăn về tài chính, ông Kiều nằm liệt giường, thoi thóp thở, chính Kiều Vân Tiêu đã đứng mũi chịu sào, một mình bay ra nước ngoài vật lộn với mấy nhân viên điều tra. Vào lúc tất cả mọi người đều đang đợi xem trò vui thì anh lại khiến Kiều Viễn chuyển nguy thành an chỉ trong một thời gian ngắn, không những bình ổn được vị thế của Kiều Viễn trên thị trường cổ phiếu mà còn giành được sự tán thưởng của bố cùng các thành viên trong hội đồng quản trị, vững vàng ngồi lên chiếc ghế cao nhất, trở thành đầu tàu mới của cả tập đoàn.
Lần đầu tiên gặp mặt Kiều Vân Tiêu, Viên Thành lập tức cảm thấy mình được cứu rồi, thế nên hắn phải nắm chặt lấy con cá lớn này, như vậy sống mới không chật vật.
Kiều Vân Tiêu dập tắt đầu lọc, hơi ngước mắt lên nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nghe nói cậu là người ở cùng một phòng với Lục Bắc Thâm lâu nhất, nhưng người đàn ông trong ảnh đã hơn ba mươi tuổi rồi, vậy mà cậu cũng nhận ra?”
Khoảng thời gian này theo như những gì trợ lý của anh điều tra được, thì ra Lục Bắc Thâm khi còn đi học rất ít ở lại trường. Cho dù là vậy, mỗi một năm cậu ta thậm chí cứ nửa kỳ lại đổi ký túc xá một lần, tất cả mọi người đều không biết địa chỉ nơi ở bên ngoài trường của cậu ta, cũng không rõ vì sao cậu ta cứ phải thay đổi phòng và bạn ở liên tục như vậy. Nghe ngóng phía trường học thì họ cũng chỉ đưa ra một câu trả lời mập mờ rằng Lục Bắc Thâm có thói quen nửa đêm nửa hôm không ngủ, khiến bạn cùng phòng mất ngủ thế nên cậu ta mới liên tục thay đổi hoặc là thường xuyên ở trọ bên ngoài.
Nghe thì có vẻ hợp tình hợp lý nhưng Kiều Vân Tiêu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Viên Thành này được coi như bạn cùng phòng có thời gian tiếp xúc với Lục Bắc Thâm lâu nhất, trọn vẹn một học kỳ, mà khoảng thời gian đó cũng chính là lúc Lục Bắc Thâm đối mặt với cục diện đi hay ở, đây có lẽ cũng là nguyên nhân khiến cậu ta không có thời gian để đổi phòng. Đối với Viên Thành, anh không có cái gọi là tin tưởng hay không tin tưởng. Một người rơi vào hoàn cảnh khốn cùng thất vọng chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để leo lên, người có kiên trì chưa chắc sẽ rơi vào bước đường này nhưng người đã rơi vào bước đường này thì cũng chưa chắc sẽ giữ rịt thứ gì. Anh tin Viên Thành là kẻ thứ hai.
“Hơn ba mươi tuổi và hơn hai mươi tuổi cũng không khác nhau là mấy, cùng lắm là trông chín chắn hơn một chút.” Viên Thành lại nhìn chăm chú vào bức ảnh: “Tổng giám đốc Kiều, cái tên Lục Bắc Thâm này có hóa thành tro tôi cũng nhận ra. Nói thật lòng, cậu ta cũng đẹp trai, người đẹp trai thì thường khiến người khác khó quên, giống như tổng giám đốc Kiều đây, năm nay được gặp anh, sau này cả đời tôi cũng không quên được.”
Kiều Vân Tiêu không để tâm tới mấy lời bợ đỡ của Viên Thành, leo lên vị trí ngày hôm nay, đã nghe nhiều những câu nịnh nọt, đương nhiên anh có thể phân biệt được câu này thật lòng câu nào giả ý. Chỉ có điều Viên Thành nói chắc nịch như vậy lại khiến anh nảy sinh nghi hoặc, vì bức ảnh anh đưa cho Viên Thành vốn dĩ không phải Lục Bắc Thâm mà là Lục Bắc Thần. Một cặp sinh đôi, dù có giống nhau cỡ nào nhất định cũng sẽ có điểm khác, cho dù chỉ là một đặc điểm cực nhỏ, trên đời này vốn chẳng có hai chiếc lá giống nhau y như đúc. Viên Thành có thể nhìn Lục Bắc Thần thành Lục Bắc Thâm, vậy thì sẽ xảy ra hai trường hợp: Hoặc là Viên Thành đang nói dối, hoặc là Lục Bắc Thần đang nói dối.
“Cậu học chung với Lục Bắc Thâm lâu như vậy, có cảm thấy chỗ nào không bình thường không?” Kiều Vân Tiêu không còn căn vặn Viên Thành chuyện bức ảnh nữa mà nói tiếp.
“Điểm không bình thường ư? Ý của tổng giám đốc Kiều là…”
“Về mặt tính cách hoặc những khi tiếp xúc với các bạn học, có lúc nào lúc trước lúc sau có mâu thuẫn không?”
Viên Thành ngẫm nghĩ rồi nói: “Con người Lục Bắc Thâm thật ra hơi khó gần, bình thường cũng không qua lại với ai, nếu không ra ngoài làm thêm thì cũng ru rú trong phòng thực nghiệm. À đúng rồi, cũng có lúc cậu ta đi đánh bóng rổ, đua xe gì gì đó nhưng hình như về cơ bản cũng không giao du quá sâu với ai, đối với mọi người đều hờ hững.”
Thấy Kiều Vân Tiêu nét mặt vô cảm, Viên Thành hắng giọng nói tiếp: “Nếu phải kể tới điểm kỳ lạ thì cũng có. Không phải lúc nào cậu ta cũng lạnh nhạt với mọi người, có lúc cũng khá nhiệt tình, gọi mọi người đi ăn đi uống. Có lẽ cậu ta là một người như vậy, lúc vui thì hòa đồng, lúc không vui lại coi mọi người như xa lạ. Có thể cũng chính vì như vậy lại càng khiến chúng tôi cảm thấy cậu ta rất thần bí, lại càng muốn thân thiết với cậu ta, nhất là mấy em gái.”
“Cũng tức là các cậu đều cảm thấy Lục Bắc Thâm là một người tính tình hay thay đổi?”
“Đâu chỉ hay thay đổi? Tôi cảm thấy giống cực đoan hơn.” Viên Thành có vẻ không quá vất vả khi nhớ lại chuyện cũ.
“Ví dụ?”
“Ví dụ như, có lúc cậu ta rất ưa sạch sẽ có lúc lại rất tùy tiện, có lúc làm việc đâu ra đấy, có lúc lại rất hồ đồ.” Viên Thành cố gắng hồi tưởng, rồi vỗ vào đầu: “Còn có một lần tôi cảm thấy khá kỳ lạ, là trước một kỳ thi, tôi hỏi cậu ta một đề bài, nhưng cậu ta giải thích một hồi mà vẫn chẳng rõ ràng gì. Tối ngày hôm sau cậu ta trở về, đọc sách một lúc thì quay ra hỏi tôi đề bài đó đã biết làm chưa, sau khi biết tôi vẫn chưa hiểu cậu ta đã giải đáp giúp tôi. Lần thứ hai giải đáp tư duy của cậu ta cực kỳ rõ ràng, cách giải đáp cũng vô cùng logic.”
Kiều Vân Tiêu nhíu mày: “Những tình huống tương tự như vậy có nhiều không?”
“Những lần tôi tiếp xúc thì chắc cũng coi là nhiều, dù gì cậu ta cũng không thường xuyên quay về trường, ngoại trừ năm cậu ta ra nước ngoài thì tôi đã khá hiểu cậu ta rồi.” Viên Thành sợ mình không có giá trị, vội nói.
“Tình hình kết giao bạn bè của cậu ta bình thường ra sao?” Kiều Vân Tiêu ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: “Ý của tôi là về chuyện hẹn hò với bạn khác giới ấy?”
Viên Thành cười hì hì: “Chuyện cậu ta qua lại với các em khóa dưới của khoa chính quy là giai thoại của đại học A mà.”
“Ngoài ra?”
“Oh, để tôi nghĩ đã.” Viên Thành nghĩ một lúc lâu rồi nhíu mày rất chặt: “Hình như cũng có vài lời đồn thổi, ví dụ như đại học A đồn rằng trước đây Lục Bắc Thâm có bạn gái, chính là nghệ sỹ violon Tiêu Tuyết đó, sau này hình như còn có một cô gái tên là Lăng Song dây dưa với cậu ta một khoảng thời gian, còn lại hình như là không có. Bọn tôi hay nói Lục Bắc Thâm bình thường không thích quan tâm tới con gái cho lắm, đa phần mọi người cho rằng cậu ta không gần gũi phái nữ, không có cảm xúc, lạnh nhạt với con gái, tới tận khi cậu ta và cô em gái trong trường chúng tôi yêu nhau, phải biết là cậu ta chưa bao giờ chủ động thân mật với cô gái nào nhưng lần đó lại công khai nắm tay em gái ấy đi trong vườn trường, thật sự đã khiến chúng tôi sửng sốt một phen.”
Kiều Vân Tiêu biết cô em gái mà hắn đang nói là ai, trong lòng quả thực không thoải mái. Anh đè nén cảm giác căng tràn nơi lồng ngực, lạnh lùng hỏi: “Cậu nói Lăng Song từng dính lấy cậu ta một khoảng thời gian? Có ầm ĩ không?”
Ít nhiều anh có nghe nói tới chuyện Lăng Song yêu thầm Lục Bắc Thâm nhưng cũng là biết qua lời của Cố Sơ, cụ thể thế nào thì không rõ.
“Lăng Song thích Lục Bắc Thâm, năm đó còn từng xông vào ký túc xá nam chỉ để chặn đường cậu ta, nhưng mà khi ấy còn đồn đại một phiên bản khác nói rằng Lục Bắc Thâm bóng gió với Lăng Song trước người ta mới tưởng thật. Sau này thấy quan hệ giữ Lục Bắc Thâm và em gái kia càng ngày càng tốt, cô ấy tức giận cũng là chuyện bình thường.”
“Vì sao lại có phiên bản này?”
Viên Thành nhún vai: “Tôi cũng không rõ, chuyện tình cảm của Lục Bắc Thâm cùng lắm chúng tôi chỉ suy đoán, cũng chẳng ai hay biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, duy nhất biết rõ là chuyện tình cảm của cậu ta và cô em kia. Ai quen cậu ta cũng biết, đó là người bạn gái duy nhất cậu ta từng công khai.
Chuyện này có lẽ chỉ mình Lăng Song mới biết nhưng hiển nhiên Lăng Song không thể nói, nếu muốn cô ta đã nói từ lâu rồi. Kiều Vân Tiêu trầm tư suy ngẫm, nheo mắt lại.
“Bình thường cậu ta làm thêm ở những đâu?”
Viên Thành nói: “Nhiều chỗ lắm, cậu ta thay đổi cũng thường xuyên. Trước đây tôi từng hỏi cậu ta, cậu ta nói vì phải chăm mẹ nên không thể làm việc quá lâu ở một chỗ, sức khỏe của mẹ cậu ta có vẻ không được ổn lắm.”
Kiều Vân Tiêu trầm ngâm giây lát rồi nhìn về phía Viên Thành: “Cậu có biết cậu ta có một người anh sinh đôi không?”
“À, anh muốn nói tới vị pháp y danh tiếng, Lục Bắc Thần đó chứ gì? Sau khi có bài báo tôi mới biết chuyện này.” Viên Thành nói ngay: “Tiếc là tôi chưa từng gặp người này. Lúc đi học, Bắc Thâm cũng chưa từng kể với tôi, tôi nghĩ các bạn học khác cũng đều không biết chuyện này thì phải.”
“Cậu xem bài báo phỏng vấn cậu ta?”
Bài báo phỏng vấn duy nhất tại Trung Quốc của Lục Bắc Thần do Lăng Song viết, nghe nói tạp chí kỳ đó bán rất chạy, khi đó anh cũng mua một cuốn. Con người Lăng Song tính tình kiêu ngạo, anh vốn dĩ cũng không mong đợi cô ta có thể moi móc được tin gì đột phá, chẳng qua lại là mấy chủ đề sướt mướt xung quanh. Nhưng sau khi đọc xong anh ngược lại đã phải thay đổi ấn tượng với Lăng Song, cô ta phát hiện ra không ít vấn đề nhạy cảm về công việc, về tình cảm của cậu ta. Mặc dù bài phỏng vấn không dài nhưng đủ để mọi người bên ngoài hiểu được sự chuyên chú, nghiêm túc của Lục Bắc Thần đằng sau một lai lịch chuyên nghiệp.
Nghe nói khi chụp ảnh đã xảy ra một sự cố nhỏ, cũng thể hiện lác đác trên câu chữ của bài báo. Lăng Song có một địa vị uy quyền trong giới thời trang và giới báo chí, cho dù là một ngôi sao tầm cỡ tới chụp ảnh cũng phải tôn trọng sự sắp xếp của nhà tạo mẫu, nhà nhiếp ảnh, duy chỉ có Lục Bắc Thần. Lúc ấy mọi người đều mong cậu ta có thể mặc áo blouse trắng đứng trước ống kính nhưng cậu ta quyết liệt từ chối. Lý do của cậu ta rất đơn giản, cậu ta tuyệt đối không mặc áo blouse trắng ra ngoài những nơi như phòng thực nghiệm và hiện trường vụ án, việc mặc áo blouse vào rồi lấy công việc của mình ra như một thủ đoạn giải trí là việc cậu ta không thể chấp nhận được.
Lúc này cả nhà tạo mẫu và nhà nhiếp ảnh đều cuống quýt cả lên, tòa soạn sợ Lục Bắc Thần phẩy áo bỏ đi nên đã để mặc cậu ta làm gì tùy thích. Cứ như vậy, ảnh trên cuốn tạp chí kỳ đó, Lục Bắc Thần vận toàn áo vest giày da, rất nghiêm túc, rất chính thống, cộng thêm ánh sáng có phần lạnh, ánh mắt thâm sâu không một nụ cười, nhưng dù thể hiện ở góc độ nào, trông cậu ta vẫn toát lên vẻ cao quý, uy quyền…
~Hết chương 206~
Kiều Vân Tiêu trầm mặc, làn khói xám tách ra giữa những kẽ ngón tay, tự do bay lên trên. Qua một lúc lâu, đợi cho tàn thuốc gần rơi xuống, anh mới giơ tay gõ nhẹ một cái. Viên Thành dè dặt ngước nhìn anh, sợ anh hoài nghi lời nói của mình, hắn lại lập tức bổ sung thêm một câu: “Tổng giám đốc Kiều, mặc dù chúng tôi tốt nghiệp đã nhiều năm như vậy rồi nhưng tôi thề tôi tuyệt đối không nhận nhầm người.”
Thứ hắn nghĩ tới là số tiền kia, một số tiền đủ để hắn lâng lâng hưởng thụ một cách ung dung tự tại mà không phải phiền não. Mấy hôm trước, đúng lúc hắn đang bị một đám chủ nợ ép tới mức suýt phải nhảy lầu thì một người đàn ông tự xưng là trợ lý của tổng giám đốc Kiều tìm tới, cho hắn một khoản tiền tạm thời hóa giải khó khăn. Người đàn ông đó nói chỉ cần giúp tổng giám đốc Kiều nhận mặt một người thì có thể nhận được một số tiền nhiều hơn thế. Lúc ấy hắn không biết phải giúp đỡ tổng giám đốc Kiều nào, rồi giúp đỡ chuyện gì, vẫn còn bán tín bán nghi đối với miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống này, nhưng hôm nay sau khi tới tập đoàn Kiều Viễn, hắn mới biết người đó là ai.
Kiều Vân Tiêu tiếng tăm lẫy lừng, hắn từng nhìn thấy người đàn ông này trên tạp chí, người thừa kế duy nhất của nhà họ Kiều, tinh anh sắc bén của giới kinh doanh, nghe nói anh ta tuy trẻ tuổi nhưng thủ đoạn tàn độc, nhanh gọn. Lúc trước khi tập đoàn Kiều Viên chìm sâu xuống vũng bùn vì gặp khó khăn về tài chính, ông Kiều nằm liệt giường, thoi thóp thở, chính Kiều Vân Tiêu đã đứng mũi chịu sào, một mình bay ra nước ngoài vật lộn với mấy nhân viên điều tra. Vào lúc tất cả mọi người đều đang đợi xem trò vui thì anh lại khiến Kiều Viễn chuyển nguy thành an chỉ trong một thời gian ngắn, không những bình ổn được vị thế của Kiều Viễn trên thị trường cổ phiếu mà còn giành được sự tán thưởng của bố cùng các thành viên trong hội đồng quản trị, vững vàng ngồi lên chiếc ghế cao nhất, trở thành đầu tàu mới của cả tập đoàn.
Lần đầu tiên gặp mặt Kiều Vân Tiêu, Viên Thành lập tức cảm thấy mình được cứu rồi, thế nên hắn phải nắm chặt lấy con cá lớn này, như vậy sống mới không chật vật.
Kiều Vân Tiêu dập tắt đầu lọc, hơi ngước mắt lên nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nghe nói cậu là người ở cùng một phòng với Lục Bắc Thâm lâu nhất, nhưng người đàn ông trong ảnh đã hơn ba mươi tuổi rồi, vậy mà cậu cũng nhận ra?”
Khoảng thời gian này theo như những gì trợ lý của anh điều tra được, thì ra Lục Bắc Thâm khi còn đi học rất ít ở lại trường. Cho dù là vậy, mỗi một năm cậu ta thậm chí cứ nửa kỳ lại đổi ký túc xá một lần, tất cả mọi người đều không biết địa chỉ nơi ở bên ngoài trường của cậu ta, cũng không rõ vì sao cậu ta cứ phải thay đổi phòng và bạn ở liên tục như vậy. Nghe ngóng phía trường học thì họ cũng chỉ đưa ra một câu trả lời mập mờ rằng Lục Bắc Thâm có thói quen nửa đêm nửa hôm không ngủ, khiến bạn cùng phòng mất ngủ thế nên cậu ta mới liên tục thay đổi hoặc là thường xuyên ở trọ bên ngoài.
Nghe thì có vẻ hợp tình hợp lý nhưng Kiều Vân Tiêu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Viên Thành này được coi như bạn cùng phòng có thời gian tiếp xúc với Lục Bắc Thâm lâu nhất, trọn vẹn một học kỳ, mà khoảng thời gian đó cũng chính là lúc Lục Bắc Thâm đối mặt với cục diện đi hay ở, đây có lẽ cũng là nguyên nhân khiến cậu ta không có thời gian để đổi phòng. Đối với Viên Thành, anh không có cái gọi là tin tưởng hay không tin tưởng. Một người rơi vào hoàn cảnh khốn cùng thất vọng chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để leo lên, người có kiên trì chưa chắc sẽ rơi vào bước đường này nhưng người đã rơi vào bước đường này thì cũng chưa chắc sẽ giữ rịt thứ gì. Anh tin Viên Thành là kẻ thứ hai.
“Hơn ba mươi tuổi và hơn hai mươi tuổi cũng không khác nhau là mấy, cùng lắm là trông chín chắn hơn một chút.” Viên Thành lại nhìn chăm chú vào bức ảnh: “Tổng giám đốc Kiều, cái tên Lục Bắc Thâm này có hóa thành tro tôi cũng nhận ra. Nói thật lòng, cậu ta cũng đẹp trai, người đẹp trai thì thường khiến người khác khó quên, giống như tổng giám đốc Kiều đây, năm nay được gặp anh, sau này cả đời tôi cũng không quên được.”
Kiều Vân Tiêu không để tâm tới mấy lời bợ đỡ của Viên Thành, leo lên vị trí ngày hôm nay, đã nghe nhiều những câu nịnh nọt, đương nhiên anh có thể phân biệt được câu này thật lòng câu nào giả ý. Chỉ có điều Viên Thành nói chắc nịch như vậy lại khiến anh nảy sinh nghi hoặc, vì bức ảnh anh đưa cho Viên Thành vốn dĩ không phải Lục Bắc Thâm mà là Lục Bắc Thần. Một cặp sinh đôi, dù có giống nhau cỡ nào nhất định cũng sẽ có điểm khác, cho dù chỉ là một đặc điểm cực nhỏ, trên đời này vốn chẳng có hai chiếc lá giống nhau y như đúc. Viên Thành có thể nhìn Lục Bắc Thần thành Lục Bắc Thâm, vậy thì sẽ xảy ra hai trường hợp: Hoặc là Viên Thành đang nói dối, hoặc là Lục Bắc Thần đang nói dối.
“Cậu học chung với Lục Bắc Thâm lâu như vậy, có cảm thấy chỗ nào không bình thường không?” Kiều Vân Tiêu không còn căn vặn Viên Thành chuyện bức ảnh nữa mà nói tiếp.
“Điểm không bình thường ư? Ý của tổng giám đốc Kiều là…”
“Về mặt tính cách hoặc những khi tiếp xúc với các bạn học, có lúc nào lúc trước lúc sau có mâu thuẫn không?”
Viên Thành ngẫm nghĩ rồi nói: “Con người Lục Bắc Thâm thật ra hơi khó gần, bình thường cũng không qua lại với ai, nếu không ra ngoài làm thêm thì cũng ru rú trong phòng thực nghiệm. À đúng rồi, cũng có lúc cậu ta đi đánh bóng rổ, đua xe gì gì đó nhưng hình như về cơ bản cũng không giao du quá sâu với ai, đối với mọi người đều hờ hững.”
Thấy Kiều Vân Tiêu nét mặt vô cảm, Viên Thành hắng giọng nói tiếp: “Nếu phải kể tới điểm kỳ lạ thì cũng có. Không phải lúc nào cậu ta cũng lạnh nhạt với mọi người, có lúc cũng khá nhiệt tình, gọi mọi người đi ăn đi uống. Có lẽ cậu ta là một người như vậy, lúc vui thì hòa đồng, lúc không vui lại coi mọi người như xa lạ. Có thể cũng chính vì như vậy lại càng khiến chúng tôi cảm thấy cậu ta rất thần bí, lại càng muốn thân thiết với cậu ta, nhất là mấy em gái.”
“Cũng tức là các cậu đều cảm thấy Lục Bắc Thâm là một người tính tình hay thay đổi?”
“Đâu chỉ hay thay đổi? Tôi cảm thấy giống cực đoan hơn.” Viên Thành có vẻ không quá vất vả khi nhớ lại chuyện cũ.
“Ví dụ?”
“Ví dụ như, có lúc cậu ta rất ưa sạch sẽ có lúc lại rất tùy tiện, có lúc làm việc đâu ra đấy, có lúc lại rất hồ đồ.” Viên Thành cố gắng hồi tưởng, rồi vỗ vào đầu: “Còn có một lần tôi cảm thấy khá kỳ lạ, là trước một kỳ thi, tôi hỏi cậu ta một đề bài, nhưng cậu ta giải thích một hồi mà vẫn chẳng rõ ràng gì. Tối ngày hôm sau cậu ta trở về, đọc sách một lúc thì quay ra hỏi tôi đề bài đó đã biết làm chưa, sau khi biết tôi vẫn chưa hiểu cậu ta đã giải đáp giúp tôi. Lần thứ hai giải đáp tư duy của cậu ta cực kỳ rõ ràng, cách giải đáp cũng vô cùng logic.”
Kiều Vân Tiêu nhíu mày: “Những tình huống tương tự như vậy có nhiều không?”
“Những lần tôi tiếp xúc thì chắc cũng coi là nhiều, dù gì cậu ta cũng không thường xuyên quay về trường, ngoại trừ năm cậu ta ra nước ngoài thì tôi đã khá hiểu cậu ta rồi.” Viên Thành sợ mình không có giá trị, vội nói.
“Tình hình kết giao bạn bè của cậu ta bình thường ra sao?” Kiều Vân Tiêu ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: “Ý của tôi là về chuyện hẹn hò với bạn khác giới ấy?”
Viên Thành cười hì hì: “Chuyện cậu ta qua lại với các em khóa dưới của khoa chính quy là giai thoại của đại học A mà.”
“Ngoài ra?”
“Oh, để tôi nghĩ đã.” Viên Thành nghĩ một lúc lâu rồi nhíu mày rất chặt: “Hình như cũng có vài lời đồn thổi, ví dụ như đại học A đồn rằng trước đây Lục Bắc Thâm có bạn gái, chính là nghệ sỹ violon Tiêu Tuyết đó, sau này hình như còn có một cô gái tên là Lăng Song dây dưa với cậu ta một khoảng thời gian, còn lại hình như là không có. Bọn tôi hay nói Lục Bắc Thâm bình thường không thích quan tâm tới con gái cho lắm, đa phần mọi người cho rằng cậu ta không gần gũi phái nữ, không có cảm xúc, lạnh nhạt với con gái, tới tận khi cậu ta và cô em gái trong trường chúng tôi yêu nhau, phải biết là cậu ta chưa bao giờ chủ động thân mật với cô gái nào nhưng lần đó lại công khai nắm tay em gái ấy đi trong vườn trường, thật sự đã khiến chúng tôi sửng sốt một phen.”
Kiều Vân Tiêu biết cô em gái mà hắn đang nói là ai, trong lòng quả thực không thoải mái. Anh đè nén cảm giác căng tràn nơi lồng ngực, lạnh lùng hỏi: “Cậu nói Lăng Song từng dính lấy cậu ta một khoảng thời gian? Có ầm ĩ không?”
Ít nhiều anh có nghe nói tới chuyện Lăng Song yêu thầm Lục Bắc Thâm nhưng cũng là biết qua lời của Cố Sơ, cụ thể thế nào thì không rõ.
“Lăng Song thích Lục Bắc Thâm, năm đó còn từng xông vào ký túc xá nam chỉ để chặn đường cậu ta, nhưng mà khi ấy còn đồn đại một phiên bản khác nói rằng Lục Bắc Thâm bóng gió với Lăng Song trước người ta mới tưởng thật. Sau này thấy quan hệ giữ Lục Bắc Thâm và em gái kia càng ngày càng tốt, cô ấy tức giận cũng là chuyện bình thường.”
“Vì sao lại có phiên bản này?”
Viên Thành nhún vai: “Tôi cũng không rõ, chuyện tình cảm của Lục Bắc Thâm cùng lắm chúng tôi chỉ suy đoán, cũng chẳng ai hay biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, duy nhất biết rõ là chuyện tình cảm của cậu ta và cô em kia. Ai quen cậu ta cũng biết, đó là người bạn gái duy nhất cậu ta từng công khai.
Chuyện này có lẽ chỉ mình Lăng Song mới biết nhưng hiển nhiên Lăng Song không thể nói, nếu muốn cô ta đã nói từ lâu rồi. Kiều Vân Tiêu trầm tư suy ngẫm, nheo mắt lại.
“Bình thường cậu ta làm thêm ở những đâu?”
Viên Thành nói: “Nhiều chỗ lắm, cậu ta thay đổi cũng thường xuyên. Trước đây tôi từng hỏi cậu ta, cậu ta nói vì phải chăm mẹ nên không thể làm việc quá lâu ở một chỗ, sức khỏe của mẹ cậu ta có vẻ không được ổn lắm.”
Kiều Vân Tiêu trầm ngâm giây lát rồi nhìn về phía Viên Thành: “Cậu có biết cậu ta có một người anh sinh đôi không?”
“À, anh muốn nói tới vị pháp y danh tiếng, Lục Bắc Thần đó chứ gì? Sau khi có bài báo tôi mới biết chuyện này.” Viên Thành nói ngay: “Tiếc là tôi chưa từng gặp người này. Lúc đi học, Bắc Thâm cũng chưa từng kể với tôi, tôi nghĩ các bạn học khác cũng đều không biết chuyện này thì phải.”
“Cậu xem bài báo phỏng vấn cậu ta?”
Bài báo phỏng vấn duy nhất tại Trung Quốc của Lục Bắc Thần do Lăng Song viết, nghe nói tạp chí kỳ đó bán rất chạy, khi đó anh cũng mua một cuốn. Con người Lăng Song tính tình kiêu ngạo, anh vốn dĩ cũng không mong đợi cô ta có thể moi móc được tin gì đột phá, chẳng qua lại là mấy chủ đề sướt mướt xung quanh. Nhưng sau khi đọc xong anh ngược lại đã phải thay đổi ấn tượng với Lăng Song, cô ta phát hiện ra không ít vấn đề nhạy cảm về công việc, về tình cảm của cậu ta. Mặc dù bài phỏng vấn không dài nhưng đủ để mọi người bên ngoài hiểu được sự chuyên chú, nghiêm túc của Lục Bắc Thần đằng sau một lai lịch chuyên nghiệp.
Nghe nói khi chụp ảnh đã xảy ra một sự cố nhỏ, cũng thể hiện lác đác trên câu chữ của bài báo. Lăng Song có một địa vị uy quyền trong giới thời trang và giới báo chí, cho dù là một ngôi sao tầm cỡ tới chụp ảnh cũng phải tôn trọng sự sắp xếp của nhà tạo mẫu, nhà nhiếp ảnh, duy chỉ có Lục Bắc Thần. Lúc ấy mọi người đều mong cậu ta có thể mặc áo blouse trắng đứng trước ống kính nhưng cậu ta quyết liệt từ chối. Lý do của cậu ta rất đơn giản, cậu ta tuyệt đối không mặc áo blouse trắng ra ngoài những nơi như phòng thực nghiệm và hiện trường vụ án, việc mặc áo blouse vào rồi lấy công việc của mình ra như một thủ đoạn giải trí là việc cậu ta không thể chấp nhận được.
Lúc này cả nhà tạo mẫu và nhà nhiếp ảnh đều cuống quýt cả lên, tòa soạn sợ Lục Bắc Thần phẩy áo bỏ đi nên đã để mặc cậu ta làm gì tùy thích. Cứ như vậy, ảnh trên cuốn tạp chí kỳ đó, Lục Bắc Thần vận toàn áo vest giày da, rất nghiêm túc, rất chính thống, cộng thêm ánh sáng có phần lạnh, ánh mắt thâm sâu không một nụ cười, nhưng dù thể hiện ở góc độ nào, trông cậu ta vẫn toát lên vẻ cao quý, uy quyền…
~Hết chương 206~