Sự xuất hiện của Lâm Gia Duyệt ít nhiều khiến Cố Sơ cảm thấy bất ngờ. Lâu lắm không gặp, cô những tưởng Lâm Gia Duyệt sẽ không còn xuất hiện ở Thượng Hải nữa, vì lần cuối cùng gặp Lâm Gia Duyệt, hình như cô ta và Lục Bắc Thần đã có chút tranh cãi, đến nỗi mà bao lâu nay không thấy cô ta tới tìm Lục Bắc Thần.
Cố Sơ không thể đoán được vấn đề cụ thể mà hai người họ xích mích nhưng mơ hồ cảm nhận được nó có liên quan tới quỹ Bắc Thần. Nếu thật sự liên quan tới quỹ Bắc Thần, vậy thì chắc là Lâm Gia Duyệt sẽ có một vài cách. Có thể cô ta đã đề ra một số điều kiện với Lục Bắc Thần, nhưng bị anh từ chối, nên cô ta mới không vui.
Theo như cô được biết, khi ấy Lục Bắc Thần đã có phương pháp trái ngược, không sử dụng sức mạnh của các thương nhân, càng không bị tài sản của họ khống chế. Ngược lại, anh chọn cách hợp tác với một số Chính phủ châu Âu, từ đó khiến tính chất của quỹ tài chính Bắc Thần cũng có sự thay đổi, không còn hoạt động theo phương thức thương mại đơn thuần.
Có người nói, quyết định này của Lục Bắc Thần rất mạo hiểm, giống như kiểu kinh doanh tự sát, vì một khi thương nghiệp dính dáng tới chính trị, rất nhiều chuyện bản thân sẽ không thể tự làm chủ.
Cũng có người nói, thật ra Lục Bắc Thần sớm đã muốn tiến hành xây dựng lại vốn và cách thức kinh doanh của quỹ tài chính, lần rút vốn này của Lâm Tưởng ngược lại đã giúp anh được như ý nguyện. So với việc chịu sự bó buộc của hội đồng quản trị, chi bằng hoàn toàn thoát khỏi họ.
Mọi người bàn tán xôn xao, đương nhiên, giới kinh doanh vẫn là nơi bàn luận sôi nổi nhất.
Đối với tình trạng của quỹ tài chính Bắc Thần, Lục Bắc Thần chưa bao giờ nhắc tới trước mặt Cố Sơ, mà Cố Sơ cũng sẽ không chủ động hỏi. Vì cô cảm nhận được quỹ tài chính đối với Lục Bắc Thần mà nói vốn không phải chuyện quan trọng hàng đầu. So với những chuyện rối rắm, phức tạp này, dường như anh càng nhiệt tình với việc tiếp xúc với xác chết hơn.
Sự xuất hiện của Lâm Gia Duyệt khiến đầu óc Cố Sơ chập mạch giây lát nhưng cô cũng khôi phục lại nụ cười mỉm rất nhanh và nói: “Tuần lễ thời trang vừa mới kết thúc, tốc độ bắt kịp của Thượng Hải chưa bao giờ thua kém nước ngoài, thậm chí có những kiểu dáng mà ở nước ngoài cũng không có. Đi dạo linh tinh không phải phong cách của cô, có lẽ cô đã ưng ý kiểu dáng nào chăng?” Rồi cô nhìn sang Lục Bắc Thần: “Anh không phải rồi. Anh nên nói cho em biết Gia Duyệt đã quay trở về. Thẩm mỹ của hai bọn em cũng không sai khác quá lớn, em đi dạo phố với cô ấy chắc chắn thú vị hơn đi cùng anh nhiều.”
Lâm Gia Duyệt nhìn Cố Sơ có phần kinh ngạc, trong lòng thầm hoảng hốt, cô gái này ăn nói sắc sảo như vậy từ khi nào? Rồi cô ta lại lẳng lặng quay qua nhìn Lục Bắc Thần. Anh nghe Cố Sơ, không nói câu nào, chỉ là có một nụ cười nhẹ nhàng thấm vào ánh mắt, khóe môi anh cong lên, dường như có chút yêu chiều.
Cô ta nhìn rất rõ ràng, anh đang nuông chiều Cố Sơ, để mặc cho Cố Sơ được xấm lấn từng chút, từng chút vào những quyết định và thế giới riêng tư của anh. Cô ta chưa từng thấy Lục Bắc Thần đối xử như vậy với ai.
“Quần áo ở đây rất hợp với cô, có bộ nào đẹp không?” Lâm Gia Duyệt trò chuyện.
Cố Sơ cười nhẹ nhàng: “Thật ra cái nào trông cũng đẹp hết. Anh ấy chọn đấy, nhưng tôi còn chưa thử hết.” Dứt lời, cô tiện tay nhấc chiếc áo khoác số lượng có hạn kia lên: “Nhất là bộ này, Bắc Thần nói rất hợp với tôi, nhưng cô cũng biết là thẩm mỹ của đàn ông khác với phụ nữ chúng ta rồi đấy. Cô tới đúng lúc lắm, giúp tôi xem xem có phải hợp với tôi thật không?”
Lâm Gia Duyệt nhìn chiếc măng tô trong tay cô, một vẻ sửng sốt lướt nhanh qua ánh mắt, sau đó cô ta khẽ cười: “Tôi cảm thấy bất luận là màu sắc hay kiểu dáng của chiếc áo măng tô này đều hợp với cô.”
“Thật sao?” Cố Sơ làm như rất vui.
Lâm Gia Duyệt gật đầu.
“Này, chứng tỏ mắt nhìn của anh cũng khá đấy chứ.” Cố Sơ nghiêng đầu nhìn Lục Bắc Thần, cười tươi như hoa.
Lục Bắc Thần không biết nói sao: “Cũng chỉ có em mới dám không tin anh.”
“Giờ tin rồi.” Cố Sơ hớn hở nói, rồi lại quay sang Lâm Gia Duyệt: “Cô đã ưng ý bộ nào chưa?”
Lâm Gia Duyệt cười, khẽ lắc đầu.
Bộ mà cô ta thích đã nằm trên tay Cố Sơ rồi. Sau tuần lễ thời trang tuyệt đẹp, cô ta đường sá xa xôi từ Paris qua Milan rồi lại trở về Thượng Hải, mục đích chỉ muốn mua được chiếc áo măng tô đó đầu tiên. Bản có giới hạn, ai mà chẳng muốn. Nếu đã là có giới hạn thì chắc chắn sẽ hiếm hoi, ít ỏi, nhưng chỉ cần cô ta tìm thì nhất định sẽ có thể tìm được. Chỉ có điều, khi người khác cầm được bản giới hạn mà bạn một lòng muốn có một cách dễ dàng, cho có mặc vào, cảm giác cũng đã thay đổi.
Ví dụ như, chiếc măng tô kiểu dáng mới nhất này.
Hay ví dụ như, người đàn ông trước mắt.
Lâm Gia Duyệt tuyệt đối tin rằng Cố Sơ cố tình, đây là trực giác của phụ nữ.
Cô ta hơi ngừng lại một lát rồi nhìn thẳng sang Lục Bắc Thần và nói: “Trên chuyến bay trở về Thượng Hải, em đã gặp bác sỹ Smith, thì ra ông ấy đã tới Thượng Hải.”
Cố Sơ đứng bên cạnh nghe rất rõ ràng. Bác sỹ Smith? Là ai vậy?
Lục Bắc Thần quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Em cũng đi thử mấy bộ khác đi.”
“Ừm, được.” Cố Sơ cười khẽ, quay đầu đi về phía phòng thay đồ.
Sau khi đợi Cố Sơ đi hẳn, nụ cười trên khóe môi Lục Bắc Thần dần dần tắt ngấm. Anh quay về phía Lâm Gia Duyệt, ánh mắt lạnh nhạt: “Ra ngoài nói.”
Cố Sơ vào phòng thay đồ, trước khi rẽ cô quay đầu lại nhìn, thấy Lục Bắc Thần và Lâm Gia Duyệt đã đứng ngoài cửa hàng, trong lòng dấy lên một sự hoài nghi. Ban nãy rõ ràng Lục Bắc Thần có ý né tránh cô, vì sao nghe tên của người đó, anh lại né tránh cô? Rốt cuộc đó là ai?
Ngoài cửa, Lâm Gia Duyệt nhìn anh, hỏi: “Vì sao lại như vậy?”
Lục Bắc Thần thản nhiên hỏi: “Cái gì mà vì sao?”
“Em đã hỏi bác sỹ Smith rồi!” Lâm Gia Duyệt bỗng siết chặt tay lại: “Lục Bắc Thần, anh đừng hòng giấu được em.”
Ánh mắt Lục Bắc Thần dừng lại trên người cô ta lạnh đi rất nhiều.
“Phải, tại em nhiều chuyện, truy hỏi bác sỹ Smith. Ông ấy tưởng chúng ta còn hẹn hò, thế nên đã nói sự tình cho em biết.” Ánh mắt Lâm Gia Duyệt mập mờ.
Thanh âm của Lục Bắc Thần rất nhạt: “Với tính cách của em, khả năng ép hỏi là rất cao.”
“Cho dù em ép bác sỹ Smith phải nói thì đã sao?” Lâm Gia Duyệt biết không qua được mắt anh. Cô ta thẳng thừng nói: “Anh nên biết, chỉ cần là chuyện của anh em sẽ không tiếc công sức.”
“Chuyện của anh, em không cần xen vào.” Lục Bắc Thần lạnh nhạt đáp.
Lâm Gia Duyệt mím môi gắt gao, lát sau lên tiếng: “Em hiểu suy nghĩ trong lòng anh, bây giờ anh càng hy vọng có thể giữ khoảng cách với em, vì cô ta chứ gì.”
“Gia Duyệt, không có cách nào yêu em, đây mới là sự thật.”
Trái tim Lâm Gia Duyệt nhói đau. Tuy rằng biết sự thật này nhưng nghe chính anh nói ra, nó sẽ trở thành một nỗi đau cứa nát tim gan. Sự sâu nặng của anh dành cho người khác chính là sự tuyệt tình của anh dành cho cô ta. Cô ta biết, người đàn ông này một khi tuyệt tình sẽ khiến người ta chỉ muốn chết.
“Chuyện của quỹ tài chính, anh tưởng không có em ở giữa giúp đỡ, anh sẽ thuận lợi vậy ư?” Cô ta nghiến răng.
Lục Bắc Thần: “Anh biết em có rất nhiều cách.”
“Hình như anh không hề ngạc nhiên?” Cô ta nhìn về phía anh.
“Chuyện này em vẫn luôn cho rằng vì em mà ra, thế nên em nhất định sẽ xen vào.” Lục Bắc Thần rất hiểu tính tình của cô ta: “Nhưng đủ rồi đấy. Gia Duyệt, em càng giúp anh, tới cuối cùng sẽ chỉ đối đầu với bố em mà thôi.”
Lâm Gia Duyệt nhìn anh một lúc lâu rồi nói: “Có phải anh thật sự định lợi dụng việc bố em rút vốn để đá những cổ đông kỳ cựu đi không?”
“Chuyện quỹ tài chính, tốt nhất em biết ít là hơn.” Anh không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô ta, chỉ khuyên một câu như vậy.
Cõi lòng Lâm Gia Duyệt từ từ trầm xuống, bỗng nhiên cô ta cảm thấy có lẽ mình giúp lại thêm phiền, chưa biết chừng anh thật sự đã có dự tính, giống như bên ngoài vẫn đồn đại vậy. Nhưng nếu thật sự là như vậy, thì người đàn ông này… cô ta vô thức cảm thấy lạnh sống lưng.
Những thâm sâu hiểm độc của anh có lẽ không thua kém gì bố cô ta.
“Được, chuyện quỹ tài chính em có thể không quan tâm, nhưng phía bác sỹ Smith…”
“Chuyện này, anh không hy vọng Cố Sơ biết.” Anh ngắt lời cô ta.
Ý rằng, anh không hy vọng cô ta nói cho Cố Sơ biết. Lâm Gia Duyệt đương nhiên hiểu ý của anh, nhưng vẫn kinh ngạc, ngước mắt nhìn anh: “Nếu cô ấy giờ đã yêu anh rồi thì nên biết.”
“Cô ấy không cần biết.”
Lâm Gia Duyệt nhìn anh vẻ khó tin: “Anh cứ yêu cô ấy như vậy sao?”
Lục Bắc Thần quay về phía cửa hàng, không trả lời mà lạnh nhạt nói một câu: “Còn nữa, sau này đừng có xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”
Lâm Gia Duyệt sững người: “Anh sợ em làm hại cô ấy?”
“Không.” Anh lại quay về phía cô ta: “Anh chỉ cảm thấy một khi giao tranh, em sẽ chẳng hời được chút nào đâu. Giống như hôm nay vậy, em đã mất đi chiếc măng tô đó.”
Sắc mặt Lâm Gia Duyệt ánh lên đôi chút ngượng ngập.
Anh không nói thêm gì nữa, cảm thấy cô cũng sắp xong rồi bèn quay người đi vào cửa hàng. Lâm Gia Duyệt đứng đờ ra tại chỗ, trái tim nhói đau. Anh nhìn thấu tất cả mọi việc như vậy, anh có thể lót đường cho người ta như vậy, nhưng có ai biết những gì anh phải gánh vác trên vai nặng bao nhiêu, nhiều bao nhiêu hay không?
Anh một lòng vì cô ấy, cô ấy… có biết hay không?
Lục Bắc Thần ơi Lục Bắc Thần, cô ấy thật sự đáng để anh đánh đổi cả tính mạng ư?
Khi Cố Sơ đi ra khỏi phòng thay đồ thì thấy Lục Bắc Thần đã quay lại. Anh vẫn ngồi trên sofa xem tạp chí. Rồi cô đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Lâm Gia Duyệt đâu nữa, tất cả vẫn như lúc trước, giống như Lâm Gia Duyệt chưa từng tới đây vậy.
“Cô ấy đâu rồi?” Cô bước lên hỏi.
Lục Bắc Thần đặt cuốn tạp chí xuống: “Đi rồi.”
Nhìn bộ quần áo trên người cô, anh mỉm cười: “Bộ này cũng đẹp.”
Cố Sơ một mực nghĩ tới tên vị bác sỹ mà Lâm Gia Duyệt nhắc đến, không hiểu sao cô cứ thấy hoang mang trong lòng.
“Nghĩ gì vậy?” Lục Bắc Thần đứng dậy, thấy thần sắc cô mơ màng lại càng thêm buồn cười.
Cố Sơ tỉnh lại, nhìn thẳng vào mắt anh: “À, em hơi mệt thôi, không muốn thử quần áo nữa.”
Lục Bắc Thần nhướng mày.
“Em mệt thật mà. Anh xem, thử cả một đống rồi.” Cố Sơ ghé sát lại gần anh, hạ thấp giọng: “Em lại không mua nhiều như vậy, thử đi thử lại nhân viên người ta khó chịu.”
“Không thử nữa à?” Anh cười hỏi.
Cố Sơ gật đầu.
Lục Bắc Thần giơ tay lên xoa đầu cô rồi lập tức gọi người nhân viên tới, nói một câu: “Gói tất cả những bộ đã thử lại.”
Mắt cô nhân viên sáng rực lên: “Dạ vâng, dạ vâng, mời anh qua bên này thanh toán ạ.”
Cố Sơ sửng sốt, lập tức kéo Lục Bắc Thần lại, ra sức lắc đầu: “Không cần đâu, không cần đâu.” Điên rồi sao, lấy hết tất cả?
“Ở yên đây.” Lục Bắc Thần cười khẽ rồi rút tay ra, quay người đi thanh toán…
Sự xuất hiện của Lâm Gia Duyệt ít nhiều khiến Cố Sơ cảm thấy bất ngờ. Lâu lắm không gặp, cô những tưởng Lâm Gia Duyệt sẽ không còn xuất hiện ở Thượng Hải nữa, vì lần cuối cùng gặp Lâm Gia Duyệt, hình như cô ta và Lục Bắc Thần đã có chút tranh cãi, đến nỗi mà bao lâu nay không thấy cô ta tới tìm Lục Bắc Thần.
Cố Sơ không thể đoán được vấn đề cụ thể mà hai người họ xích mích nhưng mơ hồ cảm nhận được nó có liên quan tới quỹ Bắc Thần. Nếu thật sự liên quan tới quỹ Bắc Thần, vậy thì chắc là Lâm Gia Duyệt sẽ có một vài cách. Có thể cô ta đã đề ra một số điều kiện với Lục Bắc Thần, nhưng bị anh từ chối, nên cô ta mới không vui.
Theo như cô được biết, khi ấy Lục Bắc Thần đã có phương pháp trái ngược, không sử dụng sức mạnh của các thương nhân, càng không bị tài sản của họ khống chế. Ngược lại, anh chọn cách hợp tác với một số Chính phủ châu Âu, từ đó khiến tính chất của quỹ tài chính Bắc Thần cũng có sự thay đổi, không còn hoạt động theo phương thức thương mại đơn thuần.
Có người nói, quyết định này của Lục Bắc Thần rất mạo hiểm, giống như kiểu kinh doanh tự sát, vì một khi thương nghiệp dính dáng tới chính trị, rất nhiều chuyện bản thân sẽ không thể tự làm chủ.
Cũng có người nói, thật ra Lục Bắc Thần sớm đã muốn tiến hành xây dựng lại vốn và cách thức kinh doanh của quỹ tài chính, lần rút vốn này của Lâm Tưởng ngược lại đã giúp anh được như ý nguyện. So với việc chịu sự bó buộc của hội đồng quản trị, chi bằng hoàn toàn thoát khỏi họ.
Mọi người bàn tán xôn xao, đương nhiên, giới kinh doanh vẫn là nơi bàn luận sôi nổi nhất.
Đối với tình trạng của quỹ tài chính Bắc Thần, Lục Bắc Thần chưa bao giờ nhắc tới trước mặt Cố Sơ, mà Cố Sơ cũng sẽ không chủ động hỏi. Vì cô cảm nhận được quỹ tài chính đối với Lục Bắc Thần mà nói vốn không phải chuyện quan trọng hàng đầu. So với những chuyện rối rắm, phức tạp này, dường như anh càng nhiệt tình với việc tiếp xúc với xác chết hơn.
Sự xuất hiện của Lâm Gia Duyệt khiến đầu óc Cố Sơ chập mạch giây lát nhưng cô cũng khôi phục lại nụ cười mỉm rất nhanh và nói: “Tuần lễ thời trang vừa mới kết thúc, tốc độ bắt kịp của Thượng Hải chưa bao giờ thua kém nước ngoài, thậm chí có những kiểu dáng mà ở nước ngoài cũng không có. Đi dạo linh tinh không phải phong cách của cô, có lẽ cô đã ưng ý kiểu dáng nào chăng?” Rồi cô nhìn sang Lục Bắc Thần: “Anh không phải rồi. Anh nên nói cho em biết Gia Duyệt đã quay trở về. Thẩm mỹ của hai bọn em cũng không sai khác quá lớn, em đi dạo phố với cô ấy chắc chắn thú vị hơn đi cùng anh nhiều.”
Lâm Gia Duyệt nhìn Cố Sơ có phần kinh ngạc, trong lòng thầm hoảng hốt, cô gái này ăn nói sắc sảo như vậy từ khi nào? Rồi cô ta lại lẳng lặng quay qua nhìn Lục Bắc Thần. Anh nghe Cố Sơ, không nói câu nào, chỉ là có một nụ cười nhẹ nhàng thấm vào ánh mắt, khóe môi anh cong lên, dường như có chút yêu chiều.
Cô ta nhìn rất rõ ràng, anh đang nuông chiều Cố Sơ, để mặc cho Cố Sơ được xấm lấn từng chút, từng chút vào những quyết định và thế giới riêng tư của anh. Cô ta chưa từng thấy Lục Bắc Thần đối xử như vậy với ai.
“Quần áo ở đây rất hợp với cô, có bộ nào đẹp không?” Lâm Gia Duyệt trò chuyện.
Cố Sơ cười nhẹ nhàng: “Thật ra cái nào trông cũng đẹp hết. Anh ấy chọn đấy, nhưng tôi còn chưa thử hết.” Dứt lời, cô tiện tay nhấc chiếc áo khoác số lượng có hạn kia lên: “Nhất là bộ này, Bắc Thần nói rất hợp với tôi, nhưng cô cũng biết là thẩm mỹ của đàn ông khác với phụ nữ chúng ta rồi đấy. Cô tới đúng lúc lắm, giúp tôi xem xem có phải hợp với tôi thật không?”
Lâm Gia Duyệt nhìn chiếc măng tô trong tay cô, một vẻ sửng sốt lướt nhanh qua ánh mắt, sau đó cô ta khẽ cười: “Tôi cảm thấy bất luận là màu sắc hay kiểu dáng của chiếc áo măng tô này đều hợp với cô.”
“Thật sao?” Cố Sơ làm như rất vui.
Lâm Gia Duyệt gật đầu.
“Này, chứng tỏ mắt nhìn của anh cũng khá đấy chứ.” Cố Sơ nghiêng đầu nhìn Lục Bắc Thần, cười tươi như hoa.
Lục Bắc Thần không biết nói sao: “Cũng chỉ có em mới dám không tin anh.”
“Giờ tin rồi.” Cố Sơ hớn hở nói, rồi lại quay sang Lâm Gia Duyệt: “Cô đã ưng ý bộ nào chưa?”
Lâm Gia Duyệt cười, khẽ lắc đầu.Bộ mà cô ta thích đã nằm trên tay Cố Sơ rồi. Sau tuần lễ thời trang tuyệt đẹp, cô ta đường sá xa xôi từ Paris qua Milan rồi lại trở về Thượng Hải, mục đích chỉ muốn mua được chiếc áo măng tô đó đầu tiên. Bản có giới hạn, ai mà chẳng muốn. Nếu đã là có giới hạn thì chắc chắn sẽ hiếm hoi, ít ỏi, nhưng chỉ cần cô ta tìm thì nhất định sẽ có thể tìm được. Chỉ có điều, khi người khác cầm được bản giới hạn mà bạn một lòng muốn có một cách dễ dàng, cho có mặc vào, cảm giác cũng đã thay đổi.
Ví dụ như, chiếc măng tô kiểu dáng mới nhất này.
Hay ví dụ như, người đàn ông trước mắt.
Lâm Gia Duyệt tuyệt đối tin rằng Cố Sơ cố tình, đây là trực giác của phụ nữ.
Cô ta hơi ngừng lại một lát rồi nhìn thẳng sang Lục Bắc Thần và nói: “Trên chuyến bay trở về Thượng Hải, em đã gặp bác sỹ Smith, thì ra ông ấy đã tới Thượng Hải.”
Cố Sơ đứng bên cạnh nghe rất rõ ràng. Bác sỹ Smith? Là ai vậy?
Lục Bắc Thần quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Em cũng đi thử mấy bộ khác đi.”
“Ừm, được.” Cố Sơ cười khẽ, quay đầu đi về phía phòng thay đồ.
Sau khi đợi Cố Sơ đi hẳn, nụ cười trên khóe môi Lục Bắc Thần dần dần tắt ngấm. Anh quay về phía Lâm Gia Duyệt, ánh mắt lạnh nhạt: “Ra ngoài nói.”
Cố Sơ vào phòng thay đồ, trước khi rẽ cô quay đầu lại nhìn, thấy Lục Bắc Thần và Lâm Gia Duyệt đã đứng ngoài cửa hàng, trong lòng dấy lên một sự hoài nghi. Ban nãy rõ ràng Lục Bắc Thần có ý né tránh cô, vì sao nghe tên của người đó, anh lại né tránh cô? Rốt cuộc đó là ai?
Ngoài cửa, Lâm Gia Duyệt nhìn anh, hỏi: “Vì sao lại như vậy?”
Lục Bắc Thần thản nhiên hỏi: “Cái gì mà vì sao?”
“Em đã hỏi bác sỹ Smith rồi!” Lâm Gia Duyệt bỗng siết chặt tay lại: “Lục Bắc Thần, anh đừng hòng giấu được em.”
Ánh mắt Lục Bắc Thần dừng lại trên người cô ta lạnh đi rất nhiều.
“Phải, tại em nhiều chuyện, truy hỏi bác sỹ Smith. Ông ấy tưởng chúng ta còn hẹn hò, thế nên đã nói sự tình cho em biết.” Ánh mắt Lâm Gia Duyệt mập mờ.
Thanh âm của Lục Bắc Thần rất nhạt: “Với tính cách của em, khả năng ép hỏi là rất cao.”
“Cho dù em ép bác sỹ Smith phải nói thì đã sao?” Lâm Gia Duyệt biết không qua được mắt anh. Cô ta thẳng thừng nói: “Anh nên biết, chỉ cần là chuyện của anh em sẽ không tiếc công sức.”
“Chuyện của anh, em không cần xen vào.” Lục Bắc Thần lạnh nhạt đáp.
Lâm Gia Duyệt mím môi gắt gao, lát sau lên tiếng: “Em hiểu suy nghĩ trong lòng anh, bây giờ anh càng hy vọng có thể giữ khoảng cách với em, vì cô ta chứ gì.”
“Gia Duyệt, không có cách nào yêu em, đây mới là sự thật.”
Trái tim Lâm Gia Duyệt nhói đau. Tuy rằng biết sự thật này nhưng nghe chính anh nói ra, nó sẽ trở thành một nỗi đau cứa nát tim gan. Sự sâu nặng của anh dành cho người khác chính là sự tuyệt tình của anh dành cho cô ta. Cô ta biết, người đàn ông này một khi tuyệt tình sẽ khiến người ta chỉ muốn chết.
“Chuyện của quỹ tài chính, anh tưởng không có em ở giữa giúp đỡ, anh sẽ thuận lợi vậy ư?” Cô ta nghiến răng.
Lục Bắc Thần: “Anh biết em có rất nhiều cách.”
“Hình như anh không hề ngạc nhiên?” Cô ta nhìn về phía anh.
“Chuyện này em vẫn luôn cho rằng vì em mà ra, thế nên em nhất định sẽ xen vào.” Lục Bắc Thần rất hiểu tính tình của cô ta: “Nhưng đủ rồi đấy. Gia Duyệt, em càng giúp anh, tới cuối cùng sẽ chỉ đối đầu với bố em mà thôi.”
Lâm Gia Duyệt nhìn anh một lúc lâu rồi nói: “Có phải anh thật sự định lợi dụng việc bố em rút vốn để đá những cổ đông kỳ cựu đi không?”
“Chuyện quỹ tài chính, tốt nhất em biết ít là hơn.” Anh không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô ta, chỉ khuyên một câu như vậy.
Cõi lòng Lâm Gia Duyệt từ từ trầm xuống, bỗng nhiên cô ta cảm thấy có lẽ mình giúp lại thêm phiền, chưa biết chừng anh thật sự đã có dự tính, giống như bên ngoài vẫn đồn đại vậy. Nhưng nếu thật sự là như vậy, thì người đàn ông này… cô ta vô thức cảm thấy lạnh sống lưng.
Những thâm sâu hiểm độc của anh có lẽ không thua kém gì bố cô ta.
“Được, chuyện quỹ tài chính em có thể không quan tâm, nhưng phía bác sỹ Smith…”
“Chuyện này, anh không hy vọng Cố Sơ biết.” Anh ngắt lời cô ta.
Ý rằng, anh không hy vọng cô ta nói cho Cố Sơ biết. Lâm Gia Duyệt đương nhiên hiểu ý của anh, nhưng vẫn kinh ngạc, ngước mắt nhìn anh: “Nếu cô ấy giờ đã yêu anh rồi thì nên biết.”
“Cô ấy không cần biết.”
Lâm Gia Duyệt nhìn anh vẻ khó tin: “Anh cứ yêu cô ấy như vậy sao?”
Lục Bắc Thần quay về phía cửa hàng, không trả lời mà lạnh nhạt nói một câu: “Còn nữa, sau này đừng có xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”
Lâm Gia Duyệt sững người: “Anh sợ em làm hại cô ấy?”
“Không.” Anh lại quay về phía cô ta: “Anh chỉ cảm thấy một khi giao tranh, em sẽ chẳng hời được chút nào đâu. Giống như hôm nay vậy, em đã mất đi chiếc măng tô đó.”
Sắc mặt Lâm Gia Duyệt ánh lên đôi chút ngượng ngập.
Anh không nói thêm gì nữa, cảm thấy cô cũng sắp xong rồi bèn quay người đi vào cửa hàng. Lâm Gia Duyệt đứng đờ ra tại chỗ, trái tim nhói đau. Anh nhìn thấu tất cả mọi việc như vậy, anh có thể lót đường cho người ta như vậy, nhưng có ai biết những gì anh phải gánh vác trên vai nặng bao nhiêu, nhiều bao nhiêu hay không?
Anh một lòng vì cô ấy, cô ấy… có biết hay không?
Lục Bắc Thần ơi Lục Bắc Thần, cô ấy thật sự đáng để anh đánh đổi cả tính mạng ư?
Khi Cố Sơ đi ra khỏi phòng thay đồ thì thấy Lục Bắc Thần đã quay lại. Anh vẫn ngồi trên sofa xem tạp chí. Rồi cô đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Lâm Gia Duyệt đâu nữa, tất cả vẫn như lúc trước, giống như Lâm Gia Duyệt chưa từng tới đây vậy.
“Cô ấy đâu rồi?” Cô bước lên hỏi.
Lục Bắc Thần đặt cuốn tạp chí xuống: “Đi rồi.”
Nhìn bộ quần áo trên người cô, anh mỉm cười: “Bộ này cũng đẹp.”
Cố Sơ một mực nghĩ tới tên vị bác sỹ mà Lâm Gia Duyệt nhắc đến, không hiểu sao cô cứ thấy hoang mang trong lòng.
“Nghĩ gì vậy?” Lục Bắc Thần đứng dậy, thấy thần sắc cô mơ màng lại càng thêm buồn cười.
Cố Sơ tỉnh lại, nhìn thẳng vào mắt anh: “À, em hơi mệt thôi, không muốn thử quần áo nữa.”
Lục Bắc Thần nhướng mày.
“Em mệt thật mà. Anh xem, thử cả một đống rồi.” Cố Sơ ghé sát lại gần anh, hạ thấp giọng: “Em lại không mua nhiều như vậy, thử đi thử lại nhân viên người ta khó chịu.”
“Không thử nữa à?” Anh cười hỏi.
Cố Sơ gật đầu.
Lục Bắc Thần giơ tay lên xoa đầu cô rồi lập tức gọi người nhân viên tới, nói một câu: “Gói tất cả những bộ đã thử lại.”
Mắt cô nhân viên sáng rực lên: “Dạ vâng, dạ vâng, mời anh qua bên này thanh toán ạ.”
Cố Sơ sửng sốt, lập tức kéo Lục Bắc Thần lại, ra sức lắc đầu: “Không cần đâu, không cần đâu.” Điên rồi sao, lấy hết tất cả?
“Ở yên đây.” Lục Bắc Thần cười khẽ rồi rút tay ra, quay người đi thanh toán…