La Trì vòng vèo cả một đoạn đường xa, đuổi theo Lâm Gia Duyệt tới bệnh viện, rồi được biết cô ấy đã đi khỏi lại một mạch đuổi về tới tận phòng thực nghiệm. Hai người cứ đi trước đi sau như vậy, Lâm Gia Duyệt tìm Lục Bắc Thần, La Trì tìm Lâm Gia Duyệt. Ngữ Cảnh nói với họ Lục Bắc Thần đã về từ lâu rồi, vừa về lập tức đi lên gác, chưa hề xuống.
Lâm Gia Duyệt lo lắng cho Lục Bắc Thần, muốn vào phòng làm việc tìm anh nhưng bị La Trì giữ lại. La Trì gần như van nài: “Chúng ta lấy lời khai trước đã, được không?”
Hai người họ bèn tìm một chỗ khá yên tĩnh trong phòng thực nghiệm để lấy lời khai, khi nhớ lại cảnh tượng xảy ra đêm hôm trước, Lâm Gia Duyệt vẫn còn đổ mồ hôi lạnh. La Trì gọi Ngữ Cảnh tới: “Nói với giáo sư Lục của các cậu một tiếng, bên phía tôi cần báo cáo khám nghiệm tử thi của cậu ấy.”
Ngữ Cảnh đi gọi điện thoại, chẳng mấy chốc đã quay trở lại, nói: “Giáo sư Lục không nhận điện thoại, hay là anh lên gác nói thẳng với anh ấy đi.”
Lâm Gia Duyệt vừa nghe vậy lập tức bật dậy: “Tôi cũng lên.”
La Trì nhướng mày nhìn cô ấy: “Cô lên đó làm gì?”
“Tôi cũng là một trong số những người bị hại, tìm hiểu về vụ án một chút không được sao?” Ánh mắt Lâm Gia Duyệt lại liếc về phía bàn khám nghiệm xác ngay gần đó: “Với lại, dưới nhà toàn là xác chết, ghê người lắm.”
La Trì cũng không suy nghĩ quá nhiều, liền đồng ý.
Trên gác là phòng làm việc của Lục Bắc Thần, La Trì đẩy cửa vào luôn: “Giáo sư Lục kênh kiệu quá nhỉ, điện thoại cũng…” Nói còn chưa dứt câu, anh ấy đã thấy cả phòng làm việc không một bóng người.
Anh ấy và Lâm Gia Duyệt đưa mắt nhìn nhau. Một lát sau, anh ấy quay trở lại hành lang, hét lên một tiếng xuống dưới nhà: “Mấy người gặp ma hả? Lục Bắc Thần đâu có trong phòng làm việc.”
Đám Phan An đồng thời bỏ dở công việc trong tay, tỏ ra kỳ quặc. Ngữ Cảnh vò đầu: “Chính mắt em nhìn thấy giáo sư Lục quay về là vào phòng làm việc ngay mà.”
Vụ án không manh mối của Thẩm Cường và Bàng Thành vẫn chưa có thêm thông tin gì, giờ lại xảy ra án mạng ngay tại địa điểm chờ điều tra. Việc này đối với La Trì mà nói trở thành một áp lực khổng lồ. Vừa nghe Ngữ Cảnh dứt lời, tâm trạng anh ấy trở nên bực dọc khác thường, đang định nổi khùng lên thì Ngư Khương đi lên. Sáu con mắt nhìn thấy anh lên gác, chẳng nhẽ lại vô duyên vô cớ biến mất?
Họ bèn đẩy cửa đi vào bên trong.
Không gian tuy rộng lớn nhưng bên trong có người hay không liếc nhìn là biết ngay. Ngư Khương đảo quanh một vòng, kinh hoàng quay sang La Trì: “Giáo sư Lục đâu?”
“Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Chính mấy người nói cậu ta đã quay về, giờ thì người đâu?” La Trì sắp nổ tung đầu.
Lâm Gia Duyệt vội vàng chạy tới trước cửa sổ ngó nghiêng, nét mặt kinh hãi: “Cảnh sát La, liệu có khi nào Bắc Thần bị bắt cóc không?”
Cửa sổ khép hờ, bên dưới là vườn hoa, Lâm Gia Duyệt có suy nghĩ này cũng là bình thường, nhưng Ngư Khương phủ nhận suy nghĩ của cô ấy: “Con đường từ cửa lớn vào phòng thực nghiệm có rất nhiều hệ thống báo động, người ngoài vốn không thể vào được.”
“Lỡ như đối phương đã chuẩn bị từ trước thì sao?” Lâm Gia Duyệt hoang mang.
Bị cô ấy nói vậy, Ngư Khương cũng cảm thấy không yên tâm được nữa. Cô biết Lục Bắc Thần khi còn ở Mỹ đã đắc tội với không ít người, thậm chí còn có một số tổ chức xã hội đen bỏ ra một số tiền lớn để tìm người lấy mạng anh. Anh cũng từng thập tử nhất sinh, có gì chưa từng trải qua? Mặc dù bây giờ đang ở Trung Quốc nhưng chẳng thể bảo đảm những người muốn mạng của Lục Bắc Thần sẽ không giở những chiêu trò đen tối nào đó.
La Trì nghe xong những lời này, thẳng thừng xua tay: “Được rồi, các cô cũng đừng nghĩ lung tung nữa, coi nơi này là nơi nào chứ? Tuy rằng giáo sư Lục của cô sức trói gà không chặt, yếu như sên nhưng được cái đầu óc lanh lợi. Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, cậu ta lại ngoan ngoãn giơ tay chịu trói ư? Hơn nữa, cậu ấy là chuyên gia chúng tôi mời về, ngoài kia có mười mấy cao thủ trực sẵn 24/24, nếu đích thực có kẻ trà trộn vào lẽ nào họ lại không phát giác ra? Các cô thử nghĩ mà xem, có thể thoát khỏi máy kiểm soát bằng tia hồng ngoại của các cô rồi lại không thể các vệ sỹ phát hiện, vậy thì trừ phi người này có khinh công hoặc là vô hình.”
“Vậy Bắc Thần có thể đi đâu chứ?” Lâm Gia Duyệt sốt sắng đến độ giậm chân bình bịch.
Ngư Khương cũng lo lắng, nhào thẳng ra phía vườn hoa, hét lên: “Vic…”
La Trì vò đầu bứt tai, thật sự khiến người bứt rứt.
“La hét ầm ĩ cái gì vậy?” Bất thình lình, giọng của Lục Bắc Thần vang lên.
Bọn họ giật thót, quay về phía thanh âm ấy, lúc này mới phát hiện ra vị trí giá sách được mở ra từ lúc nào chẳng hay, bên trong lại có một cánh cửa hơn một người đi vừa. Cả người Lục Bắc Thần trông có chút thẫn thờ ủ ê, cơ thể cao lớn dựa bên cạnh giá sách, giống như vừa rồi đang nghỉ ngơi, vô duyên vô cớ bị người ta quấy rầy, đầu mày anh nhíu lại, trông rất bực bội.
Ngư Khương trợn tròn hai mắt, rất lâu sau mới ý thức được thì ra trong phòng làm việc này còn có một bí mật khác. La Trì bước lên, ngó đầu nhìn vào trong, cười nói: “Này, phòng nghỉ làm cũng bí mật quá đấy.”
Cả đêm Lục Bắc Thần không được ngủ rồi lại lặn lội tới bệnh viện, đã quá kiệt sức. Thấy La Trì đứng chực trước mặt như thần giữ cửa, anh đánh mắt về phía Ngư Khương: “Báo cáo khám nghiệm tử thi ở chỗ Ngữ Cảnh, bảo cậu ấy đưa cho cảnh sát La.”
“À… vâng.” Ngư Khương vẫn còn hơi hoảng hốt.
Anh vừa định quay người trở vào trong thì La Trì lập tức len vào, chặn đường đi của anh: “Ấy đừng, vụ án tuy là nhỏ nhưng được đích thân giáo sư Lục giải thích và để tôi tự đọc báo cáo khám nghiệm lại là hai chuyện khác nhau.”
“Ra ngoài.” Ngữ khí của anh không vui vẻ gì cho cam.
“Tôi làm vậy là vì công việc, để kêu oan cho nạn nhân.” Nói rồi La Trì chỉ tay ra ngoài: “Còn cả người bị hại kia kìa, người ta cũng đòi câu trả lời.”
Thấy La Trì bám riết, Lục Bắc Thần hiểu rõ mình chẳng nghỉ được nữa rồi. Anh lạnh lùng buông một câu: “Đợi đó, tôi tắm qua đã.” Anh cần dùng nước lạnh để kích thích bản thân mình.
“Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.” La Trì cười trừ. Chỉ cần cậu ấy đích thân ra tay ra được, anh chẳng muốn đọc bản báo cáo lạnh lẽo đó, chữ viết làm sao trọng điểm bằng lời nói?
Lục Bắc Thần thấy cậu ta vẫn còn đứng chắn trước mặt mình bèn hỏi: “Cậu vẫn không đi ra?”
“Không được, khó khăn lắm mới tìm được cậu, tôi mà ra cậu đóng ngay cửa lại, muốn bắt cậu lại sẽ khó lắm.” La Trì cười khì khì.
Lục Bắc Thần không hơi đâu nhiều lời với anh ấy, giơ một ngón tay ra, gạt anh ấy qua một bên, rồi đi thẳng vào phòng tắm. La Trì ngông nghênh đi vào, nhìn khắp bốn phía, sau khi thấy được cách bài trí bên trong thì trầm trồ không ngớt.
Ngư Khương và Lâm Gia Duyệt cũng đi vào, nhìn thấy thứ gì cũng sửng sốt. Nhất là Ngư Khương, cõi lòng cô đã dậy sóng rồi.
“Ngư Khương, không phải cô vừa mới biết ông chủ của cô có phòng nghỉ này đấy chứ?” La Trì nhịn cười.
Ngư Khương không đáp, nhưng từ ánh mắt quái lạ nãy giờ của cô, không khó để nhận ra quả thực lúc trước cô không hay biết. La Trì sờ cái này mó cái kia, rồi tấm tắc: “Cơ mà sở thích của ông chủ cô cũng quái đản quá đi. Cả một cái giường công chúa to đùng. Ai không biết còn tưởng đây là phòng con gái hoặc là cậu ta nuôi một con chim hoàng yến ở trong phòng này đấy.”
“Nói linh tinh gì vậy?” Ngư Khương tuy ngoài miệng trách La Trì ăn nói không giữ kẽ nhưng trong lòng cũng vô vàn khó hiểu. Đồ đạc trong căn phòng này có phong cách giống với phòng làm việc, chẳng biết là để lại từ trước hay do anh sắp xếp về sau.
Đi theo Lục Bắc Thần bao năm, cô không cho rằng anh là người thích những đồ vật và màu sắc mơ mộng ngây thơ thế này.
Lâm Gia Duyệt không quá đỗi kinh ngạc như La Trì. Cô ấy đi tới bên cạnh giường gấp lại chăn, nhẹ nhàng nói: “Cảnh sát La, anh cũng thật là. Xem báo cáo là được rồi, trông Bắc Thần có vẻ mệt lắm, chắc là còn chưa ngủ được đã bị anh đánh thức rồi.”
La Trì cười: “Đứng trước vụ án, cậu ấy không xuống địa ngục thì ai xuống đây?”
Lâm Gia Duyệt bó tay lắc đầu…
***
Tin tức nhà hàng ‘Ngoại Than Hối’ xảy ra vụ nổ súng không bị đưa tin rầm rộ, các cơ quan có liên quan đã phong tỏa mọi nguồn tin.
Ba người chết, hai người bị thương.
Theo lời khai của người chứng kiến tại hiện trường, tối đó có một người chạy từ ra trong một căn phòng trên tầng hai xuống dưới tầng một, phía sau có hai người rượt đuổi, ngay sau đó thì xảy ra cuộc nổ súng kịch liệt. Cảnh sát lập tức có mặt tại hiện trường, qua vết máu trên hành lang, Lục Bắc Thần phán đoán rằng một trong số những người bị thương có lẽ còn chưa đi xa. La Trì bèn dẫn theo hai đồng nghiệp đuổi theo, quả nhiên đã bắt được tại chỗ.
Hai trong ba người chết chính là kẻ đuổi theo, người còn lại là một khách hàng. Trong số người bị thương, ngoài trừ kẻ bị bắt khi đang lẩn trốn thì chính là Lâm Gia Duyệt.
Trong kẽ móng tay của nạn nhân, Lục Bắc Thần phát hiện được sơn, mà loại sơn này sau khi được Ngư Khương giám định đã phát hiện là một loại sơn đặc thù dùng trong sưu tầm đồ cổ. Lục Bắc Thần lập tức thông báo cho La Trì ngay trong đêm, bảo anh ấy tập trung để ý có vụ án cửa hàng đồ cổ nào xảy ra mất cắp hay không. La Trì kiểm tra ngay thông tin nội bộ. Quả nhiên, ba ngày trước tại khu Tĩnh An, Thượng Hải đã xảy ra một vụ cướp ở một cửa hàng đồ cổ nào đó, mấy chiếc cốc dạ quang với hàng trăm năm lịch sử không cánh mà bay. La Trì lại thông đêm thẩm vấn kẻ bị thương tháo chạy, nhưng người đó một mực phủ nhận.
Vị khách kia chết oan uổng, anh ấy chỉ là một người vô tội, trên người không tìm thấy bất kỳ manh mối nào có lợi cho vụ án, thế nên Lục Bắc Thần dồn trọng điểm vào hai cái xác còn lại. Trong tình huống kẻ chạy trốn không chịu nhận tội, Lục Bắc Thần phải gắp mảnh đạn trên xác chết ra rồi phát hiện được dấu vết từng được chữa trị ở phần xương hông trên xác chết còn lại.
“Kết luận khoa giám định đưa ra trùng khớp với suy nghĩ của tôi, ba tên côn đồ sử dụng loại súng MP443, loại đạn khớp với loại súng này là đạn xuyên giáp 7H21, mà mảnh đạn phát hiện được trên người tử thi cũng vừa hay là 7H21. Đây là một loại đạn xuyên giáp (hay xuyên thép) dùng trong quân sự. Còn vụ án mất trộm trong tiệm đồ cổ ba ngày trước, đầu đạn phát hiện được ở hiện trường cũng là 7H21 phải không? Bên khoa giám định thông qua kiểm tra đối chiếu đầu đạn là sẽ biết đối phương dùng loại súng gì. Đối phương có thể sử dụng loại đạn kiểu mẫu cao như vậy xem ra là thường xuyên gây án. La Trì, cậu đã vô tình phá được vụ án lớn đấy.” Sau khi dội qua nước lạnh, cả người Lục Bắc Thần tỉnh táo hơn nhiều. Anh ‘mời’ mấy vị đó ra khỏi phòng nghỉ, rồi ngồi nghiêm chỉnh trong phòng làm việc, cùng La Trì bàn về vụ án.
“Bước đầu suy đoán ba người đó vì chia chác không đều mà nảy sinh ý định sát hại. Tiếc là không tìm được tang chứng.” La Trì thở dài.
“Không có gì khó. Ba kẻ này đã có tranh chấp nội bộ, chứng tỏ giữa bọn họ không có sự tin tưởng, vậy thì sau khi có được tang chứng ắt sẽ giấu tại một địa điểm mà bọn họ cùng ở để tiện kiểm soát lẫn nhau. Trên một tử thi tôi phát hiện hông từng bị thương và có dấu hiệu được chữa trị. Cậu có thể bắt đầu từ bệnh viện, rồi tìm ra địa chỉ cũng không khó, tang chứng có khả năng cao đang được giấu tại đó. Còn về việc ba bọn họ ra ngoài mang theo súng, tôi đoán rằng bọn chúng muốn làm thêm một vụ nữa. Đừng quên, đối diện với Ngoại Than Hối cũng có một tiệm đồ cổ với biển hiệu hàng trăm năm rồi.” Có lẽ Lục Bắc Thần cảm thấy mệt, bèn dựa ra sau ghế, uể oải nói.
“Ba kẻ này nếu như trước khi gây án còn có thể cãi vã, chứng tỏ quan hệ thường ngày chẳng ra sao.”
“Có sự xung đột lợi ích, sự quan tâm dĩ nhiên chẳng được là bao.” Lục Bắc Thần hờ hững đáp.
“Nguyên nhân cái chết của không có gì đáng nghi chứ?” La Trì lại hỏi.
“Nguyên nhân cái chết không có gì đáng nghi. Người nổ súng có kỹ thuật khá cao, một vết thương trí mạng trúng tim, một vết khác vào ngay động mạch chủ, hai viên đạn đủ để lấy mạng. Còn về vị khách kia, vết thương của anh ấy nằm bên vai trái, không đủ để mất mạng, nhưng qua khám nghiệm phát hiện, nạn nhân thứ ba mắc bệnh viêm cơ tim, sau khi vai trái bị thương đã tạo nên sự kinh hãi cực độ, từ đó khiến cho tâm thất đập quá nhanh khiến tim ngừng đập, khi xe cấp cứu tới thì đã muộn.” Lục Bắc Thần cầm cốc nước uống một ngụm rồi nói tiếp: “Nạn nhân không gây nghi ngờ gì, vết thương của kẻ tẩu thoát kia tôi còn chưa nhìn thấy nhưng chắc chắn cũng bị thương do súng đạn. Vết thương anh nghi ngờ là của em.”
Anh nhìn sang Lâm Gia Duyệt nãy giờ im lặng ngồi bên.
Lâm Gia Duyệt nhìn xuống cánh tay của mình và nói: “Em nghe thấy động tĩnh mới ra ngoài xem xét, không ngờ lại trúng đạn.”
“Cô ấy chỉ vô tình bị thương, có gì kỳ lạ đâu?” La Trì không hiểu.
Lục Bắc Thần giơ tay day day huyệt thái dương: “Trên mảnh đạn, Ngữ Cảnh vừa lấy được máu cũng đồng thời tìm thấy được các thành phần khác.” Anh ngước mắt lên, nhìn Lâm Gia Duyệt: “Trên mảnh đạn làm em bị thương, kiểm tra thấy có silic dioxit, một lượng nhỏ chất sắt, mangan…”
Lâm Gia Duyệt nghe không hiểu nhưng La Trì thì lập tức sửng sốt: “Sao trong thành phần của mảnh đạn lại có silic dioxit, sắt và mangan?”
“Là thành phần của thủy tinh, một ít sắt và mangan lại là vật chất hình thành thủy tinh tím. Tôi đã xem xét hiện trường Ngoại Than Hối, quả thực có lắp bóng đèn thủy tinh tím.”
La Trì nghi hoặc: “Cậu nói rằng kẻ nổ súng nhắm rất chuẩn, sao lại vô duyên vô cớ bắn lên thủy tinh?”
“Có lẽ là một trong số những đồng phạm khi nổ súng đã làm đứt dây của đèn thủy tinh, khiến cho đèn thủy tinh không ổn định. Người nổ súng bắn đúng lúc đèn thủy tinh rơi xuống nên mới vô tình làm bị thương người khác. Hơn nữa tôi chưa hề nói rằng người làm Gia Duyệt bị thương là kẻ tẩu thoát đó.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nói.
“Cái gì?” Cả La Trì và Lâm Gia Duyệt đều đồng thanh lên tiếng.
“Từ phương hướng của đạn và vị trí của hiện trường, người nổ súng về phía em là người khác. Đối phương có lẽ đã nhặt khẩu súng của một nạn nhân lên, nhắm bắn về phía em.” Lục Bắc Thần nói.
La Trì quay qua Lâm Gia Duyệt: “Cô có kẻ thù?”
Lâm Gia Duyệt lắc đầu, cô đâu có đắc tội với ai.
“Người đối phương muốn giết không phải cô ấy.” Lục Bắc Thần nói: “Trên vết thương của Gia Duyệt không có bụi đạn, chịu vết thương bắn từ xa. Thông qua dấu tích mảnh đạn trên bờ tường dưới nhà có thể thấy khi đó tại vị trí khoảng 45 độ sau lưng cô ấy còn có một người khác. Người đối phương muốn giết là người này. Nhưng đáng tiếc đã bị đèn thủy tinh chặn lại làm thay đổi vị trí mảnh đạn.”
La Trì vòng vèo cả một đoạn đường xa, đuổi theo Lâm Gia Duyệt tới bệnh viện, rồi được biết cô ấy đã đi khỏi lại một mạch đuổi về tới tận phòng thực nghiệm. Hai người cứ đi trước đi sau như vậy, Lâm Gia Duyệt tìm Lục Bắc Thần, La Trì tìm Lâm Gia Duyệt. Ngữ Cảnh nói với họ Lục Bắc Thần đã về từ lâu rồi, vừa về lập tức đi lên gác, chưa hề xuống.
Lâm Gia Duyệt lo lắng cho Lục Bắc Thần, muốn vào phòng làm việc tìm anh nhưng bị La Trì giữ lại. La Trì gần như van nài: “Chúng ta lấy lời khai trước đã, được không?”
Hai người họ bèn tìm một chỗ khá yên tĩnh trong phòng thực nghiệm để lấy lời khai, khi nhớ lại cảnh tượng xảy ra đêm hôm trước, Lâm Gia Duyệt vẫn còn đổ mồ hôi lạnh. La Trì gọi Ngữ Cảnh tới: “Nói với giáo sư Lục của các cậu một tiếng, bên phía tôi cần báo cáo khám nghiệm tử thi của cậu ấy.”
Ngữ Cảnh đi gọi điện thoại, chẳng mấy chốc đã quay trở lại, nói: “Giáo sư Lục không nhận điện thoại, hay là anh lên gác nói thẳng với anh ấy đi.”
Lâm Gia Duyệt vừa nghe vậy lập tức bật dậy: “Tôi cũng lên.”
La Trì nhướng mày nhìn cô ấy: “Cô lên đó làm gì?”
“Tôi cũng là một trong số những người bị hại, tìm hiểu về vụ án một chút không được sao?” Ánh mắt Lâm Gia Duyệt lại liếc về phía bàn khám nghiệm xác ngay gần đó: “Với lại, dưới nhà toàn là xác chết, ghê người lắm.”
La Trì cũng không suy nghĩ quá nhiều, liền đồng ý.
Trên gác là phòng làm việc của Lục Bắc Thần, La Trì đẩy cửa vào luôn: “Giáo sư Lục kênh kiệu quá nhỉ, điện thoại cũng…” Nói còn chưa dứt câu, anh ấy đã thấy cả phòng làm việc không một bóng người.
Anh ấy và Lâm Gia Duyệt đưa mắt nhìn nhau. Một lát sau, anh ấy quay trở lại hành lang, hét lên một tiếng xuống dưới nhà: “Mấy người gặp ma hả? Lục Bắc Thần đâu có trong phòng làm việc.”
Đám Phan An đồng thời bỏ dở công việc trong tay, tỏ ra kỳ quặc. Ngữ Cảnh vò đầu: “Chính mắt em nhìn thấy giáo sư Lục quay về là vào phòng làm việc ngay mà.”
Vụ án không manh mối của Thẩm Cường và Bàng Thành vẫn chưa có thêm thông tin gì, giờ lại xảy ra án mạng ngay tại địa điểm chờ điều tra. Việc này đối với La Trì mà nói trở thành một áp lực khổng lồ. Vừa nghe Ngữ Cảnh dứt lời, tâm trạng anh ấy trở nên bực dọc khác thường, đang định nổi khùng lên thì Ngư Khương đi lên. Sáu con mắt nhìn thấy anh lên gác, chẳng nhẽ lại vô duyên vô cớ biến mất?
Họ bèn đẩy cửa đi vào bên trong.
Không gian tuy rộng lớn nhưng bên trong có người hay không liếc nhìn là biết ngay. Ngư Khương đảo quanh một vòng, kinh hoàng quay sang La Trì: “Giáo sư Lục đâu?”
“Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Chính mấy người nói cậu ta đã quay về, giờ thì người đâu?” La Trì sắp nổ tung đầu.
Lâm Gia Duyệt vội vàng chạy tới trước cửa sổ ngó nghiêng, nét mặt kinh hãi: “Cảnh sát La, liệu có khi nào Bắc Thần bị bắt cóc không?”
Cửa sổ khép hờ, bên dưới là vườn hoa, Lâm Gia Duyệt có suy nghĩ này cũng là bình thường, nhưng Ngư Khương phủ nhận suy nghĩ của cô ấy: “Con đường từ cửa lớn vào phòng thực nghiệm có rất nhiều hệ thống báo động, người ngoài vốn không thể vào được.”
“Lỡ như đối phương đã chuẩn bị từ trước thì sao?” Lâm Gia Duyệt hoang mang.Bị cô ấy nói vậy, Ngư Khương cũng cảm thấy không yên tâm được nữa. Cô biết Lục Bắc Thần khi còn ở Mỹ đã đắc tội với không ít người, thậm chí còn có một số tổ chức xã hội đen bỏ ra một số tiền lớn để tìm người lấy mạng anh. Anh cũng từng thập tử nhất sinh, có gì chưa từng trải qua? Mặc dù bây giờ đang ở Trung Quốc nhưng chẳng thể bảo đảm những người muốn mạng của Lục Bắc Thần sẽ không giở những chiêu trò đen tối nào đó.
La Trì nghe xong những lời này, thẳng thừng xua tay: “Được rồi, các cô cũng đừng nghĩ lung tung nữa, coi nơi này là nơi nào chứ? Tuy rằng giáo sư Lục của cô sức trói gà không chặt, yếu như sên nhưng được cái đầu óc lanh lợi. Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, cậu ta lại ngoan ngoãn giơ tay chịu trói ư? Hơn nữa, cậu ấy là chuyên gia chúng tôi mời về, ngoài kia có mười mấy cao thủ trực sẵn 24/24, nếu đích thực có kẻ trà trộn vào lẽ nào họ lại không phát giác ra? Các cô thử nghĩ mà xem, có thể thoát khỏi máy kiểm soát bằng tia hồng ngoại của các cô rồi lại không thể các vệ sỹ phát hiện, vậy thì trừ phi người này có khinh công hoặc là vô hình.”
“Vậy Bắc Thần có thể đi đâu chứ?” Lâm Gia Duyệt sốt sắng đến độ giậm chân bình bịch.
Ngư Khương cũng lo lắng, nhào thẳng ra phía vườn hoa, hét lên: “Vic…”
La Trì vò đầu bứt tai, thật sự khiến người bứt rứt.
“La hét ầm ĩ cái gì vậy?” Bất thình lình, giọng của Lục Bắc Thần vang lên.
Bọn họ giật thót, quay về phía thanh âm ấy, lúc này mới phát hiện ra vị trí giá sách được mở ra từ lúc nào chẳng hay, bên trong lại có một cánh cửa hơn một người đi vừa. Cả người Lục Bắc Thần trông có chút thẫn thờ ủ ê, cơ thể cao lớn dựa bên cạnh giá sách, giống như vừa rồi đang nghỉ ngơi, vô duyên vô cớ bị người ta quấy rầy, đầu mày anh nhíu lại, trông rất bực bội.
Ngư Khương trợn tròn hai mắt, rất lâu sau mới ý thức được thì ra trong phòng làm việc này còn có một bí mật khác. La Trì bước lên, ngó đầu nhìn vào trong, cười nói: “Này, phòng nghỉ làm cũng bí mật quá đấy.”
Cả đêm Lục Bắc Thần không được ngủ rồi lại lặn lội tới bệnh viện, đã quá kiệt sức. Thấy La Trì đứng chực trước mặt như thần giữ cửa, anh đánh mắt về phía Ngư Khương: “Báo cáo khám nghiệm tử thi ở chỗ Ngữ Cảnh, bảo cậu ấy đưa cho cảnh sát La.”
“À… vâng.” Ngư Khương vẫn còn hơi hoảng hốt.
Anh vừa định quay người trở vào trong thì La Trì lập tức len vào, chặn đường đi của anh: “Ấy đừng, vụ án tuy là nhỏ nhưng được đích thân giáo sư Lục giải thích và để tôi tự đọc báo cáo khám nghiệm lại là hai chuyện khác nhau.”
“Ra ngoài.” Ngữ khí của anh không vui vẻ gì cho cam.
“Tôi làm vậy là vì công việc, để kêu oan cho nạn nhân.” Nói rồi La Trì chỉ tay ra ngoài: “Còn cả người bị hại kia kìa, người ta cũng đòi câu trả lời.”
Thấy La Trì bám riết, Lục Bắc Thần hiểu rõ mình chẳng nghỉ được nữa rồi. Anh lạnh lùng buông một câu: “Đợi đó, tôi tắm qua đã.” Anh cần dùng nước lạnh để kích thích bản thân mình.
“Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.” La Trì cười trừ. Chỉ cần cậu ấy đích thân ra tay ra được, anh chẳng muốn đọc bản báo cáo lạnh lẽo đó, chữ viết làm sao trọng điểm bằng lời nói?
Lục Bắc Thần thấy cậu ta vẫn còn đứng chắn trước mặt mình bèn hỏi: “Cậu vẫn không đi ra?”
“Không được, khó khăn lắm mới tìm được cậu, tôi mà ra cậu đóng ngay cửa lại, muốn bắt cậu lại sẽ khó lắm.” La Trì cười khì khì.
Lục Bắc Thần không hơi đâu nhiều lời với anh ấy, giơ một ngón tay ra, gạt anh ấy qua một bên, rồi đi thẳng vào phòng tắm. La Trì ngông nghênh đi vào, nhìn khắp bốn phía, sau khi thấy được cách bài trí bên trong thì trầm trồ không ngớt.
Ngư Khương và Lâm Gia Duyệt cũng đi vào, nhìn thấy thứ gì cũng sửng sốt. Nhất là Ngư Khương, cõi lòng cô đã dậy sóng rồi.
“Ngư Khương, không phải cô vừa mới biết ông chủ của cô có phòng nghỉ này đấy chứ?” La Trì nhịn cười.
Ngư Khương không đáp, nhưng từ ánh mắt quái lạ nãy giờ của cô, không khó để nhận ra quả thực lúc trước cô không hay biết. La Trì sờ cái này mó cái kia, rồi tấm tắc: “Cơ mà sở thích của ông chủ cô cũng quái đản quá đi. Cả một cái giường công chúa to đùng. Ai không biết còn tưởng đây là phòng con gái hoặc là cậu ta nuôi một con chim hoàng yến ở trong phòng này đấy.”
“Nói linh tinh gì vậy?” Ngư Khương tuy ngoài miệng trách La Trì ăn nói không giữ kẽ nhưng trong lòng cũng vô vàn khó hiểu. Đồ đạc trong căn phòng này có phong cách giống với phòng làm việc, chẳng biết là để lại từ trước hay do anh sắp xếp về sau.
Đi theo Lục Bắc Thần bao năm, cô không cho rằng anh là người thích những đồ vật và màu sắc mơ mộng ngây thơ thế này.
Lâm Gia Duyệt không quá đỗi kinh ngạc như La Trì. Cô ấy đi tới bên cạnh giường gấp lại chăn, nhẹ nhàng nói: “Cảnh sát La, anh cũng thật là. Xem báo cáo là được rồi, trông Bắc Thần có vẻ mệt lắm, chắc là còn chưa ngủ được đã bị anh đánh thức rồi.”
La Trì cười: “Đứng trước vụ án, cậu ấy không xuống địa ngục thì ai xuống đây?”
Lâm Gia Duyệt bó tay lắc đầu…
***
Tin tức nhà hàng ‘Ngoại Than Hối’ xảy ra vụ nổ súng không bị đưa tin rầm rộ, các cơ quan có liên quan đã phong tỏa mọi nguồn tin.
Ba người chết, hai người bị thương.
Theo lời khai của người chứng kiến tại hiện trường, tối đó có một người chạy từ ra trong một căn phòng trên tầng hai xuống dưới tầng một, phía sau có hai người rượt đuổi, ngay sau đó thì xảy ra cuộc nổ súng kịch liệt. Cảnh sát lập tức có mặt tại hiện trường, qua vết máu trên hành lang, Lục Bắc Thần phán đoán rằng một trong số những người bị thương có lẽ còn chưa đi xa. La Trì bèn dẫn theo hai đồng nghiệp đuổi theo, quả nhiên đã bắt được tại chỗ.
Hai trong ba người chết chính là kẻ đuổi theo, người còn lại là một khách hàng. Trong số người bị thương, ngoài trừ kẻ bị bắt khi đang lẩn trốn thì chính là Lâm Gia Duyệt.
Trong kẽ móng tay của nạn nhân, Lục Bắc Thần phát hiện được sơn, mà loại sơn này sau khi được Ngư Khương giám định đã phát hiện là một loại sơn đặc thù dùng trong sưu tầm đồ cổ. Lục Bắc Thần lập tức thông báo cho La Trì ngay trong đêm, bảo anh ấy tập trung để ý có vụ án cửa hàng đồ cổ nào xảy ra mất cắp hay không. La Trì kiểm tra ngay thông tin nội bộ. Quả nhiên, ba ngày trước tại khu Tĩnh An, Thượng Hải đã xảy ra một vụ cướp ở một cửa hàng đồ cổ nào đó, mấy chiếc cốc dạ quang với hàng trăm năm lịch sử không cánh mà bay. La Trì lại thông đêm thẩm vấn kẻ bị thương tháo chạy, nhưng người đó một mực phủ nhận.
Vị khách kia chết oan uổng, anh ấy chỉ là một người vô tội, trên người không tìm thấy bất kỳ manh mối nào có lợi cho vụ án, thế nên Lục Bắc Thần dồn trọng điểm vào hai cái xác còn lại. Trong tình huống kẻ chạy trốn không chịu nhận tội, Lục Bắc Thần phải gắp mảnh đạn trên xác chết ra rồi phát hiện được dấu vết từng được chữa trị ở phần xương hông trên xác chết còn lại.
“Kết luận khoa giám định đưa ra trùng khớp với suy nghĩ của tôi, ba tên côn đồ sử dụng loại súng MP443, loại đạn khớp với loại súng này là đạn xuyên giáp 7H21, mà mảnh đạn phát hiện được trên người tử thi cũng vừa hay là 7H21. Đây là một loại đạn xuyên giáp (hay xuyên thép) dùng trong quân sự. Còn vụ án mất trộm trong tiệm đồ cổ ba ngày trước, đầu đạn phát hiện được ở hiện trường cũng là 7H21 phải không? Bên khoa giám định thông qua kiểm tra đối chiếu đầu đạn là sẽ biết đối phương dùng loại súng gì. Đối phương có thể sử dụng loại đạn kiểu mẫu cao như vậy xem ra là thường xuyên gây án. La Trì, cậu đã vô tình phá được vụ án lớn đấy.” Sau khi dội qua nước lạnh, cả người Lục Bắc Thần tỉnh táo hơn nhiều. Anh ‘mời’ mấy vị đó ra khỏi phòng nghỉ, rồi ngồi nghiêm chỉnh trong phòng làm việc, cùng La Trì bàn về vụ án.
“Bước đầu suy đoán ba người đó vì chia chác không đều mà nảy sinh ý định sát hại. Tiếc là không tìm được tang chứng.” La Trì thở dài.
“Không có gì khó. Ba kẻ này đã có tranh chấp nội bộ, chứng tỏ giữa bọn họ không có sự tin tưởng, vậy thì sau khi có được tang chứng ắt sẽ giấu tại một địa điểm mà bọn họ cùng ở để tiện kiểm soát lẫn nhau. Trên một tử thi tôi phát hiện hông từng bị thương và có dấu hiệu được chữa trị. Cậu có thể bắt đầu từ bệnh viện, rồi tìm ra địa chỉ cũng không khó, tang chứng có khả năng cao đang được giấu tại đó. Còn về việc ba bọn họ ra ngoài mang theo súng, tôi đoán rằng bọn chúng muốn làm thêm một vụ nữa. Đừng quên, đối diện với Ngoại Than Hối cũng có một tiệm đồ cổ với biển hiệu hàng trăm năm rồi.” Có lẽ Lục Bắc Thần cảm thấy mệt, bèn dựa ra sau ghế, uể oải nói.
“Ba kẻ này nếu như trước khi gây án còn có thể cãi vã, chứng tỏ quan hệ thường ngày chẳng ra sao.”
“Có sự xung đột lợi ích, sự quan tâm dĩ nhiên chẳng được là bao.” Lục Bắc Thần hờ hững đáp.
“Nguyên nhân cái chết của không có gì đáng nghi chứ?” La Trì lại hỏi.
“Nguyên nhân cái chết không có gì đáng nghi. Người nổ súng có kỹ thuật khá cao, một vết thương trí mạng trúng tim, một vết khác vào ngay động mạch chủ, hai viên đạn đủ để lấy mạng. Còn về vị khách kia, vết thương của anh ấy nằm bên vai trái, không đủ để mất mạng, nhưng qua khám nghiệm phát hiện, nạn nhân thứ ba mắc bệnh viêm cơ tim, sau khi vai trái bị thương đã tạo nên sự kinh hãi cực độ, từ đó khiến cho tâm thất đập quá nhanh khiến tim ngừng đập, khi xe cấp cứu tới thì đã muộn.” Lục Bắc Thần cầm cốc nước uống một ngụm rồi nói tiếp: “Nạn nhân không gây nghi ngờ gì, vết thương của kẻ tẩu thoát kia tôi còn chưa nhìn thấy nhưng chắc chắn cũng bị thương do súng đạn. Vết thương anh nghi ngờ là của em.”
Anh nhìn sang Lâm Gia Duyệt nãy giờ im lặng ngồi bên.
Lâm Gia Duyệt nhìn xuống cánh tay của mình và nói: “Em nghe thấy động tĩnh mới ra ngoài xem xét, không ngờ lại trúng đạn.”
“Cô ấy chỉ vô tình bị thương, có gì kỳ lạ đâu?” La Trì không hiểu.
Lục Bắc Thần giơ tay day day huyệt thái dương: “Trên mảnh đạn, Ngữ Cảnh vừa lấy được máu cũng đồng thời tìm thấy được các thành phần khác.” Anh ngước mắt lên, nhìn Lâm Gia Duyệt: “Trên mảnh đạn làm em bị thương, kiểm tra thấy có silic dioxit, một lượng nhỏ chất sắt, mangan…”
Lâm Gia Duyệt nghe không hiểu nhưng La Trì thì lập tức sửng sốt: “Sao trong thành phần của mảnh đạn lại có silic dioxit, sắt và mangan?”
“Là thành phần của thủy tinh, một ít sắt và mangan lại là vật chất hình thành thủy tinh tím. Tôi đã xem xét hiện trường Ngoại Than Hối, quả thực có lắp bóng đèn thủy tinh tím.”
La Trì nghi hoặc: “Cậu nói rằng kẻ nổ súng nhắm rất chuẩn, sao lại vô duyên vô cớ bắn lên thủy tinh?”
“Có lẽ là một trong số những đồng phạm khi nổ súng đã làm đứt dây của đèn thủy tinh, khiến cho đèn thủy tinh không ổn định. Người nổ súng bắn đúng lúc đèn thủy tinh rơi xuống nên mới vô tình làm bị thương người khác. Hơn nữa tôi chưa hề nói rằng người làm Gia Duyệt bị thương là kẻ tẩu thoát đó.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nói.
“Cái gì?” Cả La Trì và Lâm Gia Duyệt đều đồng thanh lên tiếng.
“Từ phương hướng của đạn và vị trí của hiện trường, người nổ súng về phía em là người khác. Đối phương có lẽ đã nhặt khẩu súng của một nạn nhân lên, nhắm bắn về phía em.” Lục Bắc Thần nói.
La Trì quay qua Lâm Gia Duyệt: “Cô có kẻ thù?”
Lâm Gia Duyệt lắc đầu, cô đâu có đắc tội với ai.
“Người đối phương muốn giết không phải cô ấy.” Lục Bắc Thần nói: “Trên vết thương của Gia Duyệt không có bụi đạn, chịu vết thương bắn từ xa. Thông qua dấu tích mảnh đạn trên bờ tường dưới nhà có thể thấy khi đó tại vị trí khoảng 45 độ sau lưng cô ấy còn có một người khác. Người đối phương muốn giết là người này. Nhưng đáng tiếc đã bị đèn thủy tinh chặn lại làm thay đổi vị trí mảnh đạn.”