Từ sau hành vi ‘vượt rào’ lần đó của Thịnh Thiên Vỹ trong phòng họp, Hứa Đồng không thể bình yên được nữa. Giống như một vũng nước tù vẫn luôn bình lặng bất ngờ bị người ta khuấy lên, những gợn sóng ấy không sao biến tan đi được nữa.
Những lời đồn đại gièm pha cũng lan tràn rất nhanh.
Khi cô bàn giao công việc, những nhân viên cấp dưới vẫn cung kính, lễ phép, vừa quay đầu bỏ đi là lập tức thì thà thì thụt. Khi cô đi tới phòng nghỉ rót nước cũng thường phát giác ra ánh mắt của các đồng nghiệp nữ dồn cả về phía mình, những cái nhìn chỉ chỉ trỏ trỏ. Cô không cố tình đón đầu, nhưng quả thực chỗ nào cũng có.
Không cần nghĩ nhiều Hứa Đồng cũng biết họ đang truyền tai nhau chuyện gì. Hành vi không chút kiêng dè của Thịnh Thiên Vỹ lộ ra trước mắt nhân viên, cũng đồng nghĩa với việc cô đã trở thành nữ chính của tin đồn. Mỗi ngày trước khi đi làm, Hứa Đồng lại ra sức tự nhủ với mình rằng đừng có quan tâm, trước đây đâu phải chưa từng trải qua những tình huống như thế này. Cô ép buộc bản thân phải tin rằng Thịnh Thiên Vỹ chẳng qua chỉ trêu chọc cô cho vui thôi, giống như mấy lần trước vậy.
Nhưng dù tất cả mọi lý luận đều sáng tỏ, cô vẫn không thể nào vô tư, không nghĩ ngợi như trước đây. Cùng Thịnh Thiên Vỹ đi tiếp khách mấy lần, lần nào anh đề nghị đưa cô về nhà, cô cũng từ chối. Lúc ở công ty, trừ phi là báo cáo công việc bắt buộc, nếu không cô tuyệt đối không bước vào phòng làm việc của anh. Nếu có văn bản gì cần ký hoặc những thủ tục thông thường, cô sẽ cử thẳng cô thư ký ở phòng thư ký. Nếu có bất đắc dĩ phải vào phòng anh, cô cũng cố gắng biểu đạt mục đích thật nhanh gọn sau đó rời đi, không hề ở lại quá lâu.
Nhưng cho dù là như vậy, trong giấc mơ cô cũng không yên ổn. Cô hay mơ thấy anh, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô và nói: Hứa Đồng, vậy thì tôi sẽ cùng em điên cả đời này. Lần nào cô cũng thảng thốt tỉnh dậy khỏi giấc mơ, bên tai vẫn còn vọng lại giọng nói trầm trầm của anh.
Cô không cần anh điên cùng mình, giống như việc cô chưa từng nghĩ sẽ có một người đàn ông giống như Thịnh Thiên Vỹ, tính mục đích và công kích của anh quá mãnh liệt, khiến cô quên cả việc phải chống chọi lại, chỉ liên tục lùi lại. Cô không biết những người con gái khác có phải khi gặp những tình huống này cũng như vậy hay không, chỉ biết rằng mọi chuyện của mình đều đã loạn cào cào.
Gặp Thịnh Thiên Vỹ là gặp tất cả những chuyện khó mà tưởng tượng nổi.
Cũng giống như chuyện của Thẩm Cường.
Ngày hôm nay, Hứa Đồng không tham gia bữa tiệc buổi trưa, một lần nữa lái xe tới địa chỉ của Thẩm Cường ở ngoại ô. Thịnh Thiên Vỹ đã phủ nhận việc ở đó có bà lão với đôi chân gót sen, cô muốn tới xác nhận lại lần nữa xem có thật là mình hoa mắt hay không.
Khu nhà cũ vẫn đìu hiu như thế. Trước cửa, đứa bé căn nhà ấy đang ngồi nghịch đất. Cô đi thẳng vào trong tòa nhà. Bầu không khí ẩm thấp một lần nữa phả vào mặt, quyện chặt lấy hơi thở, cực kỳ khó chịu. Lúc đi ngang qua cửa nhà cô gái nhỏ, cô nghe thấy bên trong vọng ra tiếng tranh cãi, giọng người phụ nữ cực kỳ ầm ĩ, điên rồ. Hứa Đồng nhớ lại vẻ hám tiền của người phụ nữ đó, nhíu mày rồi đi thẳng lên gác.
Căn nhà đối diện Thẩm Cường vẫn đóng chặt cửa, không còn mở toang như lần trước. Hứa Đồng nín thở, giơ tay gõ cửa, rất lâu không thấy ai ra mở.
Cô do dự, lẽ nào hôm đó chỉ thật sự là trùng hợp như Thịnh Thiên Vỹ nói?
Khi cô gõ lại lần nữa vẫn không có động tĩnh. Hứa Đồng bỏ cuộc, quay sang nơi ở của Thẩm Cường.
Vẫn không có ai, còn nguyên vẹn như lần trước họ rời đi, chỉ có điều lớp bụi trên bàn đã dày thêm một chút, chứng tỏ khoảng thời gian này đích thực chưa từng có ai tới đây. Hứa Đồng khẽ thở dài. Thẩm Cường này rốt cuộc đã đi đâu?
Anh ta là người duy nhất có liên hệ với đèn xanh, cô rất muốn tìm anh ta hỏi cho rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô nhìn xung quanh một lượt, cũng không có phát hiện gì mới. Tay bị dính một ít bụi, cô vào nhà vệ sinh rửa sạch, khi quay đầu lại thì bất chợt liếc thấy một bồn tắm.
Cô bước lên.
Nhà vệ sinh không rộng lắm nhưng bồn tắm thì rất lớn, có phần cũ kỹ, lớp gạch men trắng đã ố vàng. Vị trí rỏ nước của bồn tắm có chút đỏ đỏ, đây cũng là thứ ban nãy có liếc thấy. Cô tỉ mỉ quan sát, rồi giơ tay ra sờ thử, lớp màu đỏ ấy thấm lên ngón tay. Cô xoa xoa nhưng không biết đây là thứ gì. Máu sao? Cũng không giống lắm. Rồi lại cảm thấy bàn tay có chút dính nhơm nhớp, cô bèn đứng dậy rửa tay lại.
Lúc đi xuống, gia đình đã không còn cãi nhau, Hứa Đồng khẽ thở dài. Ra khỏi khu nhà, đứa bé kia vẫn còn đang nghịch đất. Cô ngồi xổm xuống trước mặt đứa bé: “Bé à, nghịch đất bẩn lắm.”
Bé gái ngẩng đầu lên nhìn cô, không nói gì, tiếp tục cúi đầu nghịch.
“Bé à, cô hỏi con một chuyện nhé.”
Cô bé lại ngước nhìn.
“Ở tầng trên của nhà cháu có phải có một bà cụ đang sống không?”
Ánh mắt cô gái nghi hoặc, lát sau lắc đầu nói: “Trên gác không có bà cụ nào ở cả.”
“Chính là bà cụ có đôi chân rất nhỏ, rất nhỏ, tay hay cầm chiếc quạt to mỏng ấy, chưa từng gặp ư?”
Cô bé lắc đầu.
Hứa Đồng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh giá. Bé gái sống thường xuyên ở đây, nếu ngay cả nó cũng chưa từng nhìn thấy bà lão thì chứng tỏ người cô nhìn thấy hôm đó thật sự có vấn đề. Thấy gương mặt nhỏ của nó nhem nhuốc, rồi lại nhớ tới chuyện bố mẹ nó vừa cãi nhau, Hứa Đồng bỗng thấy thương đứa bé này, có lẽ chính chuyện cãi vã của người lớn đã đẩy con bé ra đây.
“Bé à, mau về nhà đi, bố mẹ đang ở nhà đợi con đấy.” Chắc là đã cãi nhau xong rồi, để đứa trẻ con ngồi chơi một mình dưới nhà thế này rất nguy hiểm.
Ai ngờ bé gái chớp chớp mắt nói với cô: “Cô ơi, con chỉ có mẹ thôi, không có bố.”
Hả?
Ban nãy rõ ràng cô nghe thấy có người cãi nhau với người phụ nữ đó mà.
“Vậy bây giờ trong nhà con đang có ai?”
Cô bé nói: “Chỉ có mình mẹ ở nhà thôi mà.”
Hứa Đồng đứng đờ ra tại chỗ, sau khi suy nghĩ mấy giây thì như bị ai đó đập gậy vào đầu! Không sai, từ đầu tới cuối đều là người phụ nữ kia tự cãi vã, ông trời ơi! Cô chợt rùng mình, sau khi đứng dậy cả người nổi da gà.
Khu nhà này đâu đâu cũng toát lên vẻ quái dị.
Thẩm Cường giấu đèn xanh, bà lão với đôi chân gót sen bỗng dưng biến mất. Bây giờ lại có thêm một người phụ nữ thần kinh có lẽ không bình thường!
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn quay trở về công ty, cô bé trong phòng thư ký chủ động pha cho cô một cốc café, lúc đưa tới thì cười tươi rói. Sau khi uống một ngụm café, Hứa Đồng ít nhiều đã hoàn hồn trở lại. Thấy cô gái kia vẫn còn đứng đó, cô hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Chị Đồng~” Cái miệng của cô ấy rất ngọt, chủ động kéo ghế ngồi sáp lại: “Em hỏi chị một chuyện nhá.”
“Hỏi đi.” Hứa Đồng lại uống thêm mấy ngụm café nữa. Bây giờ cô không uống được café quá đắng, cô thư ký pha rất vừa vặn.
“À… Chị Đồng này, chị và tổng giám đốc Thịnh khi nào thì tổ chức đám cưới đấy?”
“Khụ… Khụ…” Hứa Đồng bị xốc vì câu hỏi của cô gái kia, ho khù khụ mấy tiếng mãi không dứt.
Cô gái sững người, vội vàng bước tới đấm lưng cho cô: “Aiya, chị Đồng, chị kích động gì chứ, em có nói gì đâu.”
Thế mà còn gọi là chưa nói gì đâu?
Khó khăn lắm Hứa Đồng mới ngừng ho được, giơ tay lên ra hiệu. Cô gái nhỏ dừng lại, rồi vội vàng đưa cô một tờ khăn giấy. Sau khi hơi thở bình ổn trở lại, cô hỏi cô gái: “Ai nói với cô, tôi và tổng giám đốc Thịnh sẽ làm đám cưới?” Chuyện quái quỷ gì thế này?
Cô gái ngẩn ra, rất lâu sau mới nói: “Không thể nào?”
“Sao lại không thể?” Hứa Đồng hỏi ngược lại.
Cô gái há hốc miệng. Hứa Đồng thấy vậy bèn thở dài nói: “Chẳng thấy mấy cô chăm chỉ làm việc, buôn dưa lê loan tin thì nhanh lắm.”
“Chị Đồng, chẳng phải chị đang là bạn gái của tổng giám đốc Thịnh ư?”
Hứa Đồng nghẹn lời. Tin đồn đã lan truyền đến mức độ này rồi sao?
“Ai nói vậy?”
Cô gái tỏ ra nghiêm túc: “Tổng giám đốc Thịnh nói.”
“Hả?” Hứa Đồng chết đứng, mãi mới tỉnh ra: “Tổng giám đốc Thịnh?”
“Vâng, cũng là tin đồn truyền ra từ lãnh đạo cấp cao. Lúc tổng giám đốc nói chị là bạn gái của anh ấy, mấy lãnh đạo cấp cao của công ty đều có mặt.” Cô gái nhỏ huyên thuyên tía lia: “Mấy ngày nay trong công ty đang đồn ầm cả lên, ai cũng nói lần này là tổng giám đốc chủ động lên tiếng thừa nhận, thế nên chắc đám cưới cũng chẳng còn bao lâu nữa? Nhưng mọi người đều không dám hỏi chị, em quả thực là tò mò quá nên mới bạo dạn hỏi chị đấy.”
Một lát sau, Hứa Đồng lên thẳng tầng có văn phòng chủ tịch, thư ký chủ tịch đang nhận điện thoại, thấy sắc mặt Hứa Đồng không ổn lắm, lập tức ngắt máy.
“Tiểu Lưu, tổng giám đốc quay về chưa?” Cô biết ban nãy thư ký chủ tịch đang gọi cuộc điện thoại cá nhân, nhưng lúc này cũng chẳng màng tới chuyện quy định kỷ luật công ty nữa.
Chiếc giày cao gót bị nền cồm cộp xuống mặt thảm trải sàn châu Âu, đủ thấy cơn giận của Hứa Đồng không hề nhỏ.
“Tổng giám đốc về rồi, anh ấy đang… Ấy, trợ lý Hứa…”
Tiểu Lưu còn chưa nói hết câu, Hứa Đồng đã thẳng thừng giơ tay gõ cửa rất mạnh.
“Vào đi.”
Hứa Đồng đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào cô mới phát hiện trong phòng làm việc ngoài Thịnh Thiên Vỹ ra còn hai người khác. Hai vị này Hứa Đồng đều quen, đều là mấy người có quyền hành của ngân hàng. Cô hơi sững sờ, rồi nhanh chóng đè nén ngọn lửa phẫn nộ trong lòng, khôi phục vẻ bình thản, nhìn thẳng vào mắt Thịnh Thiên Vỹ và nói: “Tổng giám đốc, có một bản hợp đồng điện tử cần anh xem qua.”
Thịnh Thiên Vỹ khẽ cười, hỏi cô: “Gấp lắm à?”
“Không gấp, khi nào anh bàn chuyện xong với mấy vị chủ tịch phía ngân hàng thì xem cũng không muộn.” Cô nói chuyện đúng mực.
Thịnh Thiên Vỹ tươi cười gật đầu: “Được.”
Hứa Đồng đang định đi thì một trong số những chủ tịch kia quen Hứa Đồng, bèn đứng dậy: “Đây chẳng phải Tiểu Hứa à?”
Hứa Đồng dừng bước, quay người, lịch sự mỉm cười: “Chào chủ tịch Vương.”
“Giờ làm việc cho tổng giám đốc Thịnh à?” Chủ tịch Vương cười ha ha.
“Dạ vâng.”
Chủ tịch Vương chỉ tay về phía Thịnh Thiên Vỹ: “Được đấy, tổng giám đốc Thịnh, mời được cả Tiểu Hứa về đây.”
Thịnh Thiên Vỹ cười khiêm nhường: “Vâng, cô ấy không dễ mời chút nào.”
Chủ tịch Vương cười phá lên, quay đầu nhìn mấy vị khác: “Đồng chí Tiểu Hứa này không đơn giản đâu, lúc trước ở trong tập đoàn Tinh Thạch đứng dưới một người đứng trên vạn người đấy, giải quyết công việc nhanh chóng gọn gàng, cô ấy là trợ lý có tiếng đấy.”
Mấy người khác cũng tươi cười gật đầu. Thật ra họ cũng nhận thấy cô gái này bình tĩnh một cách kỳ lạ. Câu “khi nào anh bàn chuyện xong với mấy vị chủ tịch phía ngân hàng” đã thể hiện một mối quan hệ rộng rãi, khi còn chưa giao lưu với họ đã biết rõ thân phận của họ, tuyệt đối không thể xem thường.
Từ sau hành vi ‘vượt rào’ lần đó của Thịnh Thiên Vỹ trong phòng họp, Hứa Đồng không thể bình yên được nữa. Giống như một vũng nước tù vẫn luôn bình lặng bất ngờ bị người ta khuấy lên, những gợn sóng ấy không sao biến tan đi được nữa.
Những lời đồn đại gièm pha cũng lan tràn rất nhanh.
Khi cô bàn giao công việc, những nhân viên cấp dưới vẫn cung kính, lễ phép, vừa quay đầu bỏ đi là lập tức thì thà thì thụt. Khi cô đi tới phòng nghỉ rót nước cũng thường phát giác ra ánh mắt của các đồng nghiệp nữ dồn cả về phía mình, những cái nhìn chỉ chỉ trỏ trỏ. Cô không cố tình đón đầu, nhưng quả thực chỗ nào cũng có.
Không cần nghĩ nhiều Hứa Đồng cũng biết họ đang truyền tai nhau chuyện gì. Hành vi không chút kiêng dè của Thịnh Thiên Vỹ lộ ra trước mắt nhân viên, cũng đồng nghĩa với việc cô đã trở thành nữ chính của tin đồn. Mỗi ngày trước khi đi làm, Hứa Đồng lại ra sức tự nhủ với mình rằng đừng có quan tâm, trước đây đâu phải chưa từng trải qua những tình huống như thế này. Cô ép buộc bản thân phải tin rằng Thịnh Thiên Vỹ chẳng qua chỉ trêu chọc cô cho vui thôi, giống như mấy lần trước vậy.
Nhưng dù tất cả mọi lý luận đều sáng tỏ, cô vẫn không thể nào vô tư, không nghĩ ngợi như trước đây. Cùng Thịnh Thiên Vỹ đi tiếp khách mấy lần, lần nào anh đề nghị đưa cô về nhà, cô cũng từ chối. Lúc ở công ty, trừ phi là báo cáo công việc bắt buộc, nếu không cô tuyệt đối không bước vào phòng làm việc của anh. Nếu có văn bản gì cần ký hoặc những thủ tục thông thường, cô sẽ cử thẳng cô thư ký ở phòng thư ký. Nếu có bất đắc dĩ phải vào phòng anh, cô cũng cố gắng biểu đạt mục đích thật nhanh gọn sau đó rời đi, không hề ở lại quá lâu.
Nhưng cho dù là như vậy, trong giấc mơ cô cũng không yên ổn. Cô hay mơ thấy anh, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô và nói: Hứa Đồng, vậy thì tôi sẽ cùng em điên cả đời này. Lần nào cô cũng thảng thốt tỉnh dậy khỏi giấc mơ, bên tai vẫn còn vọng lại giọng nói trầm trầm của anh.
Cô không cần anh điên cùng mình, giống như việc cô chưa từng nghĩ sẽ có một người đàn ông giống như Thịnh Thiên Vỹ, tính mục đích và công kích của anh quá mãnh liệt, khiến cô quên cả việc phải chống chọi lại, chỉ liên tục lùi lại. Cô không biết những người con gái khác có phải khi gặp những tình huống này cũng như vậy hay không, chỉ biết rằng mọi chuyện của mình đều đã loạn cào cào.
Gặp Thịnh Thiên Vỹ là gặp tất cả những chuyện khó mà tưởng tượng nổi.
Cũng giống như chuyện của Thẩm Cường.
Ngày hôm nay, Hứa Đồng không tham gia bữa tiệc buổi trưa, một lần nữa lái xe tới địa chỉ của Thẩm Cường ở ngoại ô. Thịnh Thiên Vỹ đã phủ nhận việc ở đó có bà lão với đôi chân gót sen, cô muốn tới xác nhận lại lần nữa xem có thật là mình hoa mắt hay không.
Khu nhà cũ vẫn đìu hiu như thế. Trước cửa, đứa bé căn nhà ấy đang ngồi nghịch đất. Cô đi thẳng vào trong tòa nhà. Bầu không khí ẩm thấp một lần nữa phả vào mặt, quyện chặt lấy hơi thở, cực kỳ khó chịu. Lúc đi ngang qua cửa nhà cô gái nhỏ, cô nghe thấy bên trong vọng ra tiếng tranh cãi, giọng người phụ nữ cực kỳ ầm ĩ, điên rồ. Hứa Đồng nhớ lại vẻ hám tiền của người phụ nữ đó, nhíu mày rồi đi thẳng lên gác.
Căn nhà đối diện Thẩm Cường vẫn đóng chặt cửa, không còn mở toang như lần trước. Hứa Đồng nín thở, giơ tay gõ cửa, rất lâu không thấy ai ra mở.
Cô do dự, lẽ nào hôm đó chỉ thật sự là trùng hợp như Thịnh Thiên Vỹ nói?
Khi cô gõ lại lần nữa vẫn không có động tĩnh. Hứa Đồng bỏ cuộc, quay sang nơi ở của Thẩm Cường.
Vẫn không có ai, còn nguyên vẹn như lần trước họ rời đi, chỉ có điều lớp bụi trên bàn đã dày thêm một chút, chứng tỏ khoảng thời gian này đích thực chưa từng có ai tới đây. Hứa Đồng khẽ thở dài. Thẩm Cường này rốt cuộc đã đi đâu?
Anh ta là người duy nhất có liên hệ với đèn xanh, cô rất muốn tìm anh ta hỏi cho rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô nhìn xung quanh một lượt, cũng không có phát hiện gì mới. Tay bị dính một ít bụi, cô vào nhà vệ sinh rửa sạch, khi quay đầu lại thì bất chợt liếc thấy một bồn tắm.
Cô bước lên.
Nhà vệ sinh không rộng lắm nhưng bồn tắm thì rất lớn, có phần cũ kỹ, lớp gạch men trắng đã ố vàng. Vị trí rỏ nước của bồn tắm có chút đỏ đỏ, đây cũng là thứ ban nãy có liếc thấy. Cô tỉ mỉ quan sát, rồi giơ tay ra sờ thử, lớp màu đỏ ấy thấm lên ngón tay. Cô xoa xoa nhưng không biết đây là thứ gì. Máu sao? Cũng không giống lắm. Rồi lại cảm thấy bàn tay có chút dính nhơm nhớp, cô bèn đứng dậy rửa tay lại.
Lúc đi xuống, gia đình đã không còn cãi nhau, Hứa Đồng khẽ thở dài. Ra khỏi khu nhà, đứa bé kia vẫn còn đang nghịch đất. Cô ngồi xổm xuống trước mặt đứa bé: “Bé à, nghịch đất bẩn lắm.”
Bé gái ngẩng đầu lên nhìn cô, không nói gì, tiếp tục cúi đầu nghịch.
“Bé à, cô hỏi con một chuyện nhé.”
Cô bé lại ngước nhìn.
“Ở tầng trên của nhà cháu có phải có một bà cụ đang sống không?”
Ánh mắt cô gái nghi hoặc, lát sau lắc đầu nói: “Trên gác không có bà cụ nào ở cả.”
“Chính là bà cụ có đôi chân rất nhỏ, rất nhỏ, tay hay cầm chiếc quạt to mỏng ấy, chưa từng gặp ư?”
Cô bé lắc đầu.
Hứa Đồng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh giá. Bé gái sống thường xuyên ở đây, nếu ngay cả nó cũng chưa từng nhìn thấy bà lão thì chứng tỏ người cô nhìn thấy hôm đó thật sự có vấn đề. Thấy gương mặt nhỏ của nó nhem nhuốc, rồi lại nhớ tới chuyện bố mẹ nó vừa cãi nhau, Hứa Đồng bỗng thấy thương đứa bé này, có lẽ chính chuyện cãi vã của người lớn đã đẩy con bé ra đây.
“Bé à, mau về nhà đi, bố mẹ đang ở nhà đợi con đấy.” Chắc là đã cãi nhau xong rồi, để đứa trẻ con ngồi chơi một mình dưới nhà thế này rất nguy hiểm.
Ai ngờ bé gái chớp chớp mắt nói với cô: “Cô ơi, con chỉ có mẹ thôi, không có bố.”
Hả?
Ban nãy rõ ràng cô nghe thấy có người cãi nhau với người phụ nữ đó mà.
“Vậy bây giờ trong nhà con đang có ai?”
Cô bé nói: “Chỉ có mình mẹ ở nhà thôi mà.”
Hứa Đồng đứng đờ ra tại chỗ, sau khi suy nghĩ mấy giây thì như bị ai đó đập gậy vào đầu! Không sai, từ đầu tới cuối đều là người phụ nữ kia tự cãi vã, ông trời ơi! Cô chợt rùng mình, sau khi đứng dậy cả người nổi da gà.
Khu nhà này đâu đâu cũng toát lên vẻ quái dị.
Thẩm Cường giấu đèn xanh, bà lão với đôi chân gót sen bỗng dưng biến mất. Bây giờ lại có thêm một người phụ nữ thần kinh có lẽ không bình thường!
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn quay trở về công ty, cô bé trong phòng thư ký chủ động pha cho cô một cốc café, lúc đưa tới thì cười tươi rói. Sau khi uống một ngụm café, Hứa Đồng ít nhiều đã hoàn hồn trở lại. Thấy cô gái kia vẫn còn đứng đó, cô hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Chị Đồng~” Cái miệng của cô ấy rất ngọt, chủ động kéo ghế ngồi sáp lại: “Em hỏi chị một chuyện nhá.”
“Hỏi đi.” Hứa Đồng lại uống thêm mấy ngụm café nữa. Bây giờ cô không uống được café quá đắng, cô thư ký pha rất vừa vặn.
“À… Chị Đồng này, chị và tổng giám đốc Thịnh khi nào thì tổ chức đám cưới đấy?”
“Khụ… Khụ…” Hứa Đồng bị xốc vì câu hỏi của cô gái kia, ho khù khụ mấy tiếng mãi không dứt.
Cô gái sững người, vội vàng bước tới đấm lưng cho cô: “Aiya, chị Đồng, chị kích động gì chứ, em có nói gì đâu.”
Thế mà còn gọi là chưa nói gì đâu?
Khó khăn lắm Hứa Đồng mới ngừng ho được, giơ tay lên ra hiệu. Cô gái nhỏ dừng lại, rồi vội vàng đưa cô một tờ khăn giấy. Sau khi hơi thở bình ổn trở lại, cô hỏi cô gái: “Ai nói với cô, tôi và tổng giám đốc Thịnh sẽ làm đám cưới?” Chuyện quái quỷ gì thế này?
Cô gái ngẩn ra, rất lâu sau mới nói: “Không thể nào?”
“Sao lại không thể?” Hứa Đồng hỏi ngược lại.
Cô gái há hốc miệng. Hứa Đồng thấy vậy bèn thở dài nói: “Chẳng thấy mấy cô chăm chỉ làm việc, buôn dưa lê loan tin thì nhanh lắm.”
“Chị Đồng, chẳng phải chị đang là bạn gái của tổng giám đốc Thịnh ư?”
Hứa Đồng nghẹn lời. Tin đồn đã lan truyền đến mức độ này rồi sao?
“Ai nói vậy?”
Cô gái tỏ ra nghiêm túc: “Tổng giám đốc Thịnh nói.”
“Hả?” Hứa Đồng chết đứng, mãi mới tỉnh ra: “Tổng giám đốc Thịnh?”
“Vâng, cũng là tin đồn truyền ra từ lãnh đạo cấp cao. Lúc tổng giám đốc nói chị là bạn gái của anh ấy, mấy lãnh đạo cấp cao của công ty đều có mặt.” Cô gái nhỏ huyên thuyên tía lia: “Mấy ngày nay trong công ty đang đồn ầm cả lên, ai cũng nói lần này là tổng giám đốc chủ động lên tiếng thừa nhận, thế nên chắc đám cưới cũng chẳng còn bao lâu nữa? Nhưng mọi người đều không dám hỏi chị, em quả thực là tò mò quá nên mới bạo dạn hỏi chị đấy.”
Một lát sau, Hứa Đồng lên thẳng tầng có văn phòng chủ tịch, thư ký chủ tịch đang nhận điện thoại, thấy sắc mặt Hứa Đồng không ổn lắm, lập tức ngắt máy.
“Tiểu Lưu, tổng giám đốc quay về chưa?” Cô biết ban nãy thư ký chủ tịch đang gọi cuộc điện thoại cá nhân, nhưng lúc này cũng chẳng màng tới chuyện quy định kỷ luật công ty nữa.
Chiếc giày cao gót bị nền cồm cộp xuống mặt thảm trải sàn châu Âu, đủ thấy cơn giận của Hứa Đồng không hề nhỏ.
“Tổng giám đốc về rồi, anh ấy đang… Ấy, trợ lý Hứa…”
Tiểu Lưu còn chưa nói hết câu, Hứa Đồng đã thẳng thừng giơ tay gõ cửa rất mạnh.
“Vào đi.”
Hứa Đồng đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào cô mới phát hiện trong phòng làm việc ngoài Thịnh Thiên Vỹ ra còn hai người khác. Hai vị này Hứa Đồng đều quen, đều là mấy người có quyền hành của ngân hàng. Cô hơi sững sờ, rồi nhanh chóng đè nén ngọn lửa phẫn nộ trong lòng, khôi phục vẻ bình thản, nhìn thẳng vào mắt Thịnh Thiên Vỹ và nói: “Tổng giám đốc, có một bản hợp đồng điện tử cần anh xem qua.”
Thịnh Thiên Vỹ khẽ cười, hỏi cô: “Gấp lắm à?”
“Không gấp, khi nào anh bàn chuyện xong với mấy vị chủ tịch phía ngân hàng thì xem cũng không muộn.” Cô nói chuyện đúng mực.
Thịnh Thiên Vỹ tươi cười gật đầu: “Được.”
Hứa Đồng đang định đi thì một trong số những chủ tịch kia quen Hứa Đồng, bèn đứng dậy: “Đây chẳng phải Tiểu Hứa à?”
Hứa Đồng dừng bước, quay người, lịch sự mỉm cười: “Chào chủ tịch Vương.”
“Giờ làm việc cho tổng giám đốc Thịnh à?” Chủ tịch Vương cười ha ha.
“Dạ vâng.”
Chủ tịch Vương chỉ tay về phía Thịnh Thiên Vỹ: “Được đấy, tổng giám đốc Thịnh, mời được cả Tiểu Hứa về đây.”
Thịnh Thiên Vỹ cười khiêm nhường: “Vâng, cô ấy không dễ mời chút nào.”
Chủ tịch Vương cười phá lên, quay đầu nhìn mấy vị khác: “Đồng chí Tiểu Hứa này không đơn giản đâu, lúc trước ở trong tập đoàn Tinh Thạch đứng dưới một người đứng trên vạn người đấy, giải quyết công việc nhanh chóng gọn gàng, cô ấy là trợ lý có tiếng đấy.”
Mấy người khác cũng tươi cười gật đầu. Thật ra họ cũng nhận thấy cô gái này bình tĩnh một cách kỳ lạ. Câu “khi nào anh bàn chuyện xong với mấy vị chủ tịch phía ngân hàng” đã thể hiện một mối quan hệ rộng rãi, khi còn chưa giao lưu với họ đã biết rõ thân phận của họ, tuyệt đối không thể xem thường.