Chloe vẫn chọn một chiếc sơ mi trắng, tốn chưa tới ba phút nhưng trò chuyện đưa đẩy với nhân viên thì những hai mươi phút, còn không có ý định dừng lại. Chloe hài hước dí dỏm, chọc cho mấy cô nhân viên hai mắt sáng quắc. Có mấy lần Cố Sơ muốn bước lên ngắt ngang nhưng nghĩ tới thân phận của anh ta, cô đành nhẫn nhịn.
Lại đợi thêm mười mấy phút nữa, Cố Sơ quả thực chịu hết nổi mới bước tới, giật lấy chiếc sơ mi trong tay anh ta, đặt lên quầy: “Thanh toán!”
Cô nhân viên hết hồn vì khí thế của cô, rồi nhìn sang Chloe. Chloe đi tới, nhìn Cố Sơ chăm chú có vẻ hứng thú: “Giận đấy à?”
Cố Sơ quay đầu nhìn anh ta, cố ép ra một nụ cười: “Đâu có, chỉ là muốn nhắc nhở anh Chloe một câu, anh còn nhùng nhằng thêm một tiếng nữa là tới giờ tan tầm của Thượng Hải, ở đây mà tắc đường là đáng sợ lắm.”
Chloe quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, nhìn đến nỗi Cố Sơ nổi cả da gà, rồi lại nghe anh ta cười: “Cô bé cũng thú vị đấy.”
“Cảm ơn.” Cố Sơ đón ánh mắt của anh ta.
Chloe vừa nhìn cô vừa rút ví tiền ra, đặt thẻ ngân hàng lên quầy thanh toán. Cố Sơ đang định nói để cô thanh toán thì thấy anh ta bất ngờ sát lại gần cô, gần như chạm vào môi cô. Cố Sơ hoảng hốt nhưng không kịp né tránh, vẫn cứ nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Hai người nhìn nhau như thế khoảng mấy giây thì Chloe thu lại nụ cười của mình, ánh mắt có vẻ nghiêm túc, hạ thấp giọng nói: “Ngoại trừ tên nhóc Lục Bắc Thần kia, cô là người đầu tiên dám ra lệnh cho tôi làm việc, gan của cô không nhỏ đâu.”
Cố Sơ không thân thiết với anh ta cũng chẳng thể đoán được tính tình người này. Từ lúc gặp mặt tới bây giờ, anh ta luôn cười ha ha, lúc nào cũng khoe khoang đôi mắt hoa đào còn yêu mị hơn cả phụ nữ của mình, thế nên vừa mới nghiêm túc trở lại, cô không rõ là anh ta giận thật hay đang giả vờ. Cô đành bấm bụng nói: “Tôi có thể làm được bạn gái của Lục Bắc Thần, anh nói xem, gan có to hay không?
Chloe không ngờ cô lại nói vậy, ngẩn ra giây lát rồi ngay lập tức cười phá lên, chỉ vào cô: “Thú vị, đúng là thú vị thật.”
Cố Sơ thầm thở phào một hơi. May quá không giận, thật ra cô rất sợ anh ta quay đầu đặt vé khứ hồi.
“Người đẹp, quẹt thẻ.” Chloe bật tay ra hiệu với nữ nhân viên, rồi cầm áo sơ mi vào phòng thay đồ.
Chẳng mấy chốc, Chloe đã thay xong áo sơ mi đi ra ngoài, cả gương cũng không soi, chỉ vào chiếc sơ mi bị hắt café, nói với nhân viên: “Có thể phiền cô vứt hộ không?”
Cố Sơ thầm mỉa mai trong lòng, cái đồ hám của.
Trên đường đi ra bãi đậu xe, Chloe vẫn còn nắm chặt lấy chiếc bóng bay thỏ hồng, khiến mọi người xung quanh lần lượt để ý. Cố Sơ không nhìn anh ta, cứ thế đi thẳng. Anh ta giữ cô lại, hỏi: “Tôi mặc chiếc sơ mi này có đẹp không?”
Một người thay đồ không cần soi gương thì phải cực kỳ tự tin, Cố Sơ cũng trả lời hùa theo: “Đẹp lắm.”
“Nếu cô muốn khen tôi đẹp trai thì cứ nhiệt tình, con người tôi không khiêm tốn lắm đâu.” Chloe rảo bước đi bằng với cô.
“Tôi không muốn khen.” Cố Sơ không nể mặt anh ta.
Chloe kinh ngạc, thấy cô đi vun vút bèn giơ tay túm lấy đuôi tóc của cô: “Vì sao?”
Cố Sơ bất ngờ trước hành động của anh ta, quay đầu kêu ầm lên: “Buông tay!”
“Làm cô đau à?” Bên này Chloe ngoan ngoãn buông tay, bên kia lập tức kéo cô vào lòng, cúi đầu cười: “Tôi đâu có mạnh tay.”
Hành động của anh ta khiến Cố Sơ nảy sinh phản cảm, lập tức đẩy anh ta ra, nói nghiêm túc: “Anh Chloe, tôi coi anh là bạn của Bắc Thần mới khách sáo với anh, làm cái gì vậy? Trêu ghẹo con gái nhà lành phải không? Trung Quốc có câu vợ bạn không thể trêu chọc, có hiểu không? Nếu không hiểu tự về nhà tra từ điển!”
Chloe không giận mà bật cười: “Kỳ lạ thật, nếu đổi là mấy cô gái khác, chỉ cần lại gần tôi là đã đỏ mặt rồi.”
“Mấy cô khác đỏ mặt là tôi phải đỏ mặt à?” Cố Sơ không chút khách khí: “Việc quái gì tôi phải đỏ mặt?”
“Vì tôi đẹp trai?” Chloe cười.
Nghe xong Cố Sơ lườm nguýt, cười lạnh: “Anh Chloe này, anh là hạc đứng giữa đàn gà, nhưng cũng chỉ có đứng giữa đàn gà thì mới nổi bật thôi, anh thử đứng giữa đàn hạc thử xem? Thêm nữa, Bắc Thần nhà tôi chẳng biết đẹp trai hơn anh gấp bao nhiêu lần, một chút vẻ đẹp của anh đứng trước mặt anh ấy thì rơi rớt hết, chỉ còn vụn thôi. Ngày nào tôi cũng phải nhìn một soái ca siêu cấp như thế, tôi miễn dịch từ lâu rồi, lại còn đỏ mặt với sản phẩm nửa vời như anh?”
Chloe bị cô nói mà cứ ngẫn cả người.
Tuôn xong một tràng, Cố Sơ coi như cũng trút được bớt bực tức, nhưng cô lập tức nhớ ra đối phương là khách quý, bỗng chốc lại hối hận, hắng giọng: “À… chúng ta vẫn nên lên xe đi.” Dứt lời, cô đi vội về phía trước.
Chloe nhìn theo bóng cái đuôi tóc của cô vung vẩy, vui mãi…
…
Chiếc xe đi thẳng về phía trung tâm thành phố, chiếc xe vệ sỹ phía sau đi theo như hình với bóng.
Sau khi lên xe, Chloe chẳng hề coi mình là khách, mở luôn chai rượu vang trên xe, rót ra cốc, chầm chậm thưởng thức, cười với cô: “Nơi nào có Lục Bắc Thần, đầu lưỡi không bao giờ phải chịu khổ.”
Cố Sơ không lên tiếng, đang nghĩ bụng làm sao để chuyển chủ đề câu chuyện qua Tiếu Tiếu.
Chloe lẳng lặng nhìn vào gương chiếu hậu, nhấp một ngụm rượu rồi ung dung nói: “Có thể nhận ra tên nhóc Lục Bắc Thần đó rất để ý tới cô, vệ sỹ cũng sử dụng rồi.”
Cố Sơ quay đầu nhìn anh ta, sự bất mãn trước đó cũng đã giảm bớt không ít. Người này trông có vẻ bắng nhắng, thực chất khả năng quan sát rất nhạy bén. Dọc đường nhiều xe như vậy mà anh ta đã lập tức nhận ra chiếc xe nào đi theo họ.
“Anh ấy hơi lo quá thôi.” Cô hờ hững đáp lại.
Ai ngờ Chloe lắc đầu: “Cậu ấy làm vậy có cái lý của mình. Làm nghề của cậu ấy, giúp được bao nhiêu người thì cũng đắc tội với tưng ấy người. Lúc ở Mỹ đã có mấy lần cậu ấy suýt mất mạng. Cô là bạn gái của cậu ấy, lo lắng cho cô cũng là việc nên làm thôi.”
Cố Sơ rất ít được nghe Lục Bắc Thần kể chuyện của anh ở Mỹ, vừa nghe Chloe nói vậy, tim cô như sống lại, cô hỏi: “Anh quen anh ấy nhiều năm rồi sao?”
“Hơn ba năm, có được coi là nhiều không?” Chloe nghịch con thỏ hồng trong tay, cười đáng ghét.
“Thế… ở Mỹ anh ấy gặp nguy hiểm như vậy, bao năm nay sống thế nào?”
“Vệ sỹ của cậu ấy ở Mỹ còn nhiều hơn ở Trung Quốc nhiều, hơn nữa năm nào cũng thay mới. Phòng thực nghiệm của cậu ấy bên đó đại khái ra ra vào vào khoảng hơn năm mươi vệ sỹ.” Chloe có lòng tốt cung cấp thông tin cho cô.
Cố Sơ suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, bảo vệ một mình anh mà cần nhiều người như vậy sao? Có thái quá không? Coi anh là quốc bảo thật đấy à? “Vì sao phải thay mới mỗi năm? Vệ sỹ chẳng phải ở bên cạnh càng lâu sẽ càng trung thành ư?”
“Tính chất công việc của bạn trai cô rất đặc biệt, cộng thêm việc cậu ấy là người của Lục Môn, tôi nghĩ cô cũng biết rõ, người ở bên cạnh cậu ấy càng lâu thì sẽ biết càng nhiều chuyện, ngược lại sẽ càng nguy hiểm.” Chloe ôm con thỏ vào trong lòng, một tay cầm ly rượu, uống cạn.
Cố Sơ ngẫm nghĩ thấy anh ta nói cũng có lý: “Nếu có nhiều vệ sỹ như vậy, sao anh ấy còn gặp nguy hiểm?”
Chloe nhìn cô chằm chằm, có vẻ kỳ lạ: “Cô không biết chút gì về chuyện của cậu ấy ở Mỹ sao?”
Cố Sơ lắc đầu.
Chloe nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, cuối cùng, lắc đầu cười: “Cậu ấy quả thật bảo vệ cô quá cẩn thận rồi, một chút mưa gió cũng không để cô biết.”
“Thế là ý gì?” Cố Sơ cảm thấy kỳ lạ. Cô nghe La Trì nói anh từng gặp nguy hiểm ở Mỹ, nhưng La Trì cũng không biết quá tường tận, cô đương nhiên cũng chẳng thể hỏi được gì từ miệng của Lục Bắc Thần.
“Người muốn lấy mạng cậu ấy chẳng qua là trả thù. Lục Bắc Thần cũng là người, không thể không có lúc nào đi một mình, đối phương bèn tìm cơ hội ra tay thôi.” Chloe đặt ly rượu sang một bên. “Nghe nói cái lần cậu nhỏ nhà họ Lục suýt nữa bị bắt cóc, giết chết, cậu ấy đã mang theo một số tiền khổng lồ định chuộc người, đâu có biết đối phương vốn dĩ là nhằm vào mình. Cũng trùng hợp, đại ca của băng nhóm mà đối phương thuê trước giờ lại vẫn luôn muốn xử Bắc Thần, vì một bản khám nghiệm của Bắc Thần đã đưa em trai nó vào tù. Lục Bắc Thần bị chúng nó hành hạ gần chết rồi bị khóa vào trong ô tô, ném xuống biển, cũng may thân thủ không tệ cậu ấy mới giữ được mạng.”
Cố Sơ lạnh run người, bất chợt nhớ lại vết sẹo sau lưng Lục Bắc Thần…
“Cô cũng đừng lo lắng, cậu nhóc ấy làm từ sắt đấy, không chết được đâu.” Chloe thấy sắc mặt cô hơi tái đi, sợ cô hết hồn bèn lên tiếng an ủi: “Người muốn giết cậu ấy cũng phải tốn đầu óc lắm, với lại khả năng bắn súng của cậu ấy chuẩn như thế, đối phương chưa có cơ hội lại gần đã mất mạng rồi. À… suýt quên, ở Trung Quốc không được tùy tiện mang theo súng.”
“Anh ấy… bắn chuẩn?” Cố Sơ như vừa nghe thấy một tin lạ.
Chloe nhìn ra: “Dĩ nhiên, võ vẽ và khả năng bắn súng của cậu ấy giỏi có tiếng, chẳng lẽ cả việc này cô cũng không biết?”
Cố Sơ bất chợt nhớ lại lần đối phó với Lưu Kế Cường khi trước. Lúc ấy khi anh khống chế Lưu Kế Cường quả thật rất nhanh nhẹn, lại còn nổ súng… nhưng cô cứ nghĩ đó lần đầu tiên anh nổ súng. Tất cả đều do La Trì gây hiểu lầm, chính anh ấy nói Lục Bắc Thần sức trói gà không chặt…
Chloe nhìn biểu cảm của cô, nghi hoặc trong lòng, ngẫm nghĩ rồi lấy bả vai huých vào người cô, dò hỏi: “Nhà họ Cố của cô và nhà họ Lục có làm ăn qua lại đúng không? Nếu đã vậy, sao cô không hiểu chút nào về Lục Bắc Thần thế?”
Cố Sơ nghe xong, liên tục xua tay: “Nhà họ Cố sao có thể làm ăn qua lại với nhà họ Lục chứ? Không có, không có.” Cô không hề kinh ngạc anh ta biết họ của mình, chắc chắn là Lục Bắc Thần nói với anh ta, cộng thêm Chloe bản thân vốn là một thám tử, muốn điều tra một người không khó.
Chloe nghe xong càng khó hiểu: “Là cô không biết thì có?”
“Nhà tôi kinh doanh dược phẩm, sao có hợp tác với nhà họ Lục chứ.” Trước đây cô chưa từng nghe nói bố nhắc tới chuyện làm ăn với nhà họ Lục.
“Lẽ nào… cô không biết Lục Chấn Dương?”
Lục Chấn Dương? Bố của Lục Bắc Thần.
“Nghe nói nhưng chưa gặp, nói chi tới quen biết.”
“Vậy trong nhà họ Lục cô quen ai?” Chloe tò mò.
“Quen Lục Bắc Thần, với cả…” Ánh mắt Cố Sơ chợt tối đi, cô hít sâu một hơi: “Em trai của Bắc Thần, Bắc Thâm.”
“À…” Chloe hiểu ra.
Nghe giọng điệu của anh ta, Cố Sơ bỗng kích động: “Anh biết Bắc Thâm à?”
“Cô có quan hệ gì với Bắc Thâm?” Chloe không trả lời, mỉm cười hỏi ngược lại.
“Tôi… sao anh nhiều chuyện thế nhỉ? Có quan hệ gì liên quan gì tới anh?” Cố Sơ trút hết bực tức, ngưng lại vài giây rồi thấp giọng nói: “Anh ấy đã qua đời rồi, nói những chuyện này làm gì chứ.”
Ai ngờ Chloe cười: “Qua đời? Ai bảo cô là cậu ấy chết rồi?”
Chloe vẫn chọn một chiếc sơ mi trắng, tốn chưa tới ba phút nhưng trò chuyện đưa đẩy với nhân viên thì những hai mươi phút, còn không có ý định dừng lại. Chloe hài hước dí dỏm, chọc cho mấy cô nhân viên hai mắt sáng quắc. Có mấy lần Cố Sơ muốn bước lên ngắt ngang nhưng nghĩ tới thân phận của anh ta, cô đành nhẫn nhịn.
Lại đợi thêm mười mấy phút nữa, Cố Sơ quả thực chịu hết nổi mới bước tới, giật lấy chiếc sơ mi trong tay anh ta, đặt lên quầy: “Thanh toán!”
Cô nhân viên hết hồn vì khí thế của cô, rồi nhìn sang Chloe. Chloe đi tới, nhìn Cố Sơ chăm chú có vẻ hứng thú: “Giận đấy à?”
Cố Sơ quay đầu nhìn anh ta, cố ép ra một nụ cười: “Đâu có, chỉ là muốn nhắc nhở anh Chloe một câu, anh còn nhùng nhằng thêm một tiếng nữa là tới giờ tan tầm của Thượng Hải, ở đây mà tắc đường là đáng sợ lắm.”
Chloe quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, nhìn đến nỗi Cố Sơ nổi cả da gà, rồi lại nghe anh ta cười: “Cô bé cũng thú vị đấy.”
“Cảm ơn.” Cố Sơ đón ánh mắt của anh ta.
Chloe vừa nhìn cô vừa rút ví tiền ra, đặt thẻ ngân hàng lên quầy thanh toán. Cố Sơ đang định nói để cô thanh toán thì thấy anh ta bất ngờ sát lại gần cô, gần như chạm vào môi cô. Cố Sơ hoảng hốt nhưng không kịp né tránh, vẫn cứ nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Hai người nhìn nhau như thế khoảng mấy giây thì Chloe thu lại nụ cười của mình, ánh mắt có vẻ nghiêm túc, hạ thấp giọng nói: “Ngoại trừ tên nhóc Lục Bắc Thần kia, cô là người đầu tiên dám ra lệnh cho tôi làm việc, gan của cô không nhỏ đâu.”
Cố Sơ không thân thiết với anh ta cũng chẳng thể đoán được tính tình người này. Từ lúc gặp mặt tới bây giờ, anh ta luôn cười ha ha, lúc nào cũng khoe khoang đôi mắt hoa đào còn yêu mị hơn cả phụ nữ của mình, thế nên vừa mới nghiêm túc trở lại, cô không rõ là anh ta giận thật hay đang giả vờ. Cô đành bấm bụng nói: “Tôi có thể làm được bạn gái của Lục Bắc Thần, anh nói xem, gan có to hay không?
Chloe không ngờ cô lại nói vậy, ngẩn ra giây lát rồi ngay lập tức cười phá lên, chỉ vào cô: “Thú vị, đúng là thú vị thật.”
Cố Sơ thầm thở phào một hơi. May quá không giận, thật ra cô rất sợ anh ta quay đầu đặt vé khứ hồi.
“Người đẹp, quẹt thẻ.” Chloe bật tay ra hiệu với nữ nhân viên, rồi cầm áo sơ mi vào phòng thay đồ.
Chẳng mấy chốc, Chloe đã thay xong áo sơ mi đi ra ngoài, cả gương cũng không soi, chỉ vào chiếc sơ mi bị hắt café, nói với nhân viên: “Có thể phiền cô vứt hộ không?”
Cố Sơ thầm mỉa mai trong lòng, cái đồ hám của.
Trên đường đi ra bãi đậu xe, Chloe vẫn còn nắm chặt lấy chiếc bóng bay thỏ hồng, khiến mọi người xung quanh lần lượt để ý. Cố Sơ không nhìn anh ta, cứ thế đi thẳng. Anh ta giữ cô lại, hỏi: “Tôi mặc chiếc sơ mi này có đẹp không?”
Một người thay đồ không cần soi gương thì phải cực kỳ tự tin, Cố Sơ cũng trả lời hùa theo: “Đẹp lắm.”
“Nếu cô muốn khen tôi đẹp trai thì cứ nhiệt tình, con người tôi không khiêm tốn lắm đâu.” Chloe rảo bước đi bằng với cô.
“Tôi không muốn khen.” Cố Sơ không nể mặt anh ta.
Chloe kinh ngạc, thấy cô đi vun vút bèn giơ tay túm lấy đuôi tóc của cô: “Vì sao?”
Cố Sơ bất ngờ trước hành động của anh ta, quay đầu kêu ầm lên: “Buông tay!”
“Làm cô đau à?” Bên này Chloe ngoan ngoãn buông tay, bên kia lập tức kéo cô vào lòng, cúi đầu cười: “Tôi đâu có mạnh tay.”
Hành động của anh ta khiến Cố Sơ nảy sinh phản cảm, lập tức đẩy anh ta ra, nói nghiêm túc: “Anh Chloe, tôi coi anh là bạn của Bắc Thần mới khách sáo với anh, làm cái gì vậy? Trêu ghẹo con gái nhà lành phải không? Trung Quốc có câu vợ bạn không thể trêu chọc, có hiểu không? Nếu không hiểu tự về nhà tra từ điển!”
Chloe không giận mà bật cười: “Kỳ lạ thật, nếu đổi là mấy cô gái khác, chỉ cần lại gần tôi là đã đỏ mặt rồi.”
“Mấy cô khác đỏ mặt là tôi phải đỏ mặt à?” Cố Sơ không chút khách khí: “Việc quái gì tôi phải đỏ mặt?”
“Vì tôi đẹp trai?” Chloe cười.
Nghe xong Cố Sơ lườm nguýt, cười lạnh: “Anh Chloe này, anh là hạc đứng giữa đàn gà, nhưng cũng chỉ có đứng giữa đàn gà thì mới nổi bật thôi, anh thử đứng giữa đàn hạc thử xem? Thêm nữa, Bắc Thần nhà tôi chẳng biết đẹp trai hơn anh gấp bao nhiêu lần, một chút vẻ đẹp của anh đứng trước mặt anh ấy thì rơi rớt hết, chỉ còn vụn thôi. Ngày nào tôi cũng phải nhìn một soái ca siêu cấp như thế, tôi miễn dịch từ lâu rồi, lại còn đỏ mặt với sản phẩm nửa vời như anh?”
Chloe bị cô nói mà cứ ngẫn cả người.
Tuôn xong một tràng, Cố Sơ coi như cũng trút được bớt bực tức, nhưng cô lập tức nhớ ra đối phương là khách quý, bỗng chốc lại hối hận, hắng giọng: “À… chúng ta vẫn nên lên xe đi.” Dứt lời, cô đi vội về phía trước.
Chloe nhìn theo bóng cái đuôi tóc của cô vung vẩy, vui mãi…
…
Chiếc xe đi thẳng về phía trung tâm thành phố, chiếc xe vệ sỹ phía sau đi theo như hình với bóng.
Sau khi lên xe, Chloe chẳng hề coi mình là khách, mở luôn chai rượu vang trên xe, rót ra cốc, chầm chậm thưởng thức, cười với cô: “Nơi nào có Lục Bắc Thần, đầu lưỡi không bao giờ phải chịu khổ.”
Cố Sơ không lên tiếng, đang nghĩ bụng làm sao để chuyển chủ đề câu chuyện qua Tiếu Tiếu.
Chloe lẳng lặng nhìn vào gương chiếu hậu, nhấp một ngụm rượu rồi ung dung nói: “Có thể nhận ra tên nhóc Lục Bắc Thần đó rất để ý tới cô, vệ sỹ cũng sử dụng rồi.”
Cố Sơ quay đầu nhìn anh ta, sự bất mãn trước đó cũng đã giảm bớt không ít. Người này trông có vẻ bắng nhắng, thực chất khả năng quan sát rất nhạy bén. Dọc đường nhiều xe như vậy mà anh ta đã lập tức nhận ra chiếc xe nào đi theo họ.
“Anh ấy hơi lo quá thôi.” Cô hờ hững đáp lại.
Ai ngờ Chloe lắc đầu: “Cậu ấy làm vậy có cái lý của mình. Làm nghề của cậu ấy, giúp được bao nhiêu người thì cũng đắc tội với tưng ấy người. Lúc ở Mỹ đã có mấy lần cậu ấy suýt mất mạng. Cô là bạn gái của cậu ấy, lo lắng cho cô cũng là việc nên làm thôi.”
Cố Sơ rất ít được nghe Lục Bắc Thần kể chuyện của anh ở Mỹ, vừa nghe Chloe nói vậy, tim cô như sống lại, cô hỏi: “Anh quen anh ấy nhiều năm rồi sao?”
“Hơn ba năm, có được coi là nhiều không?” Chloe nghịch con thỏ hồng trong tay, cười đáng ghét.
“Thế… ở Mỹ anh ấy gặp nguy hiểm như vậy, bao năm nay sống thế nào?”
“Vệ sỹ của cậu ấy ở Mỹ còn nhiều hơn ở Trung Quốc nhiều, hơn nữa năm nào cũng thay mới. Phòng thực nghiệm của cậu ấy bên đó đại khái ra ra vào vào khoảng hơn năm mươi vệ sỹ.” Chloe có lòng tốt cung cấp thông tin cho cô.
Cố Sơ suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, bảo vệ một mình anh mà cần nhiều người như vậy sao? Có thái quá không? Coi anh là quốc bảo thật đấy à? “Vì sao phải thay mới mỗi năm? Vệ sỹ chẳng phải ở bên cạnh càng lâu sẽ càng trung thành ư?”
“Tính chất công việc của bạn trai cô rất đặc biệt, cộng thêm việc cậu ấy là người của Lục Môn, tôi nghĩ cô cũng biết rõ, người ở bên cạnh cậu ấy càng lâu thì sẽ biết càng nhiều chuyện, ngược lại sẽ càng nguy hiểm.” Chloe ôm con thỏ vào trong lòng, một tay cầm ly rượu, uống cạn.
Cố Sơ ngẫm nghĩ thấy anh ta nói cũng có lý: “Nếu có nhiều vệ sỹ như vậy, sao anh ấy còn gặp nguy hiểm?”
Chloe nhìn cô chằm chằm, có vẻ kỳ lạ: “Cô không biết chút gì về chuyện của cậu ấy ở Mỹ sao?”
Cố Sơ lắc đầu.
Chloe nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, cuối cùng, lắc đầu cười: “Cậu ấy quả thật bảo vệ cô quá cẩn thận rồi, một chút mưa gió cũng không để cô biết.”
“Thế là ý gì?” Cố Sơ cảm thấy kỳ lạ. Cô nghe La Trì nói anh từng gặp nguy hiểm ở Mỹ, nhưng La Trì cũng không biết quá tường tận, cô đương nhiên cũng chẳng thể hỏi được gì từ miệng của Lục Bắc Thần.
“Người muốn lấy mạng cậu ấy chẳng qua là trả thù. Lục Bắc Thần cũng là người, không thể không có lúc nào đi một mình, đối phương bèn tìm cơ hội ra tay thôi.” Chloe đặt ly rượu sang một bên. “Nghe nói cái lần cậu nhỏ nhà họ Lục suýt nữa bị bắt cóc, giết chết, cậu ấy đã mang theo một số tiền khổng lồ định chuộc người, đâu có biết đối phương vốn dĩ là nhằm vào mình. Cũng trùng hợp, đại ca của băng nhóm mà đối phương thuê trước giờ lại vẫn luôn muốn xử Bắc Thần, vì một bản khám nghiệm của Bắc Thần đã đưa em trai nó vào tù. Lục Bắc Thần bị chúng nó hành hạ gần chết rồi bị khóa vào trong ô tô, ném xuống biển, cũng may thân thủ không tệ cậu ấy mới giữ được mạng.”
Cố Sơ lạnh run người, bất chợt nhớ lại vết sẹo sau lưng Lục Bắc Thần…
“Cô cũng đừng lo lắng, cậu nhóc ấy làm từ sắt đấy, không chết được đâu.” Chloe thấy sắc mặt cô hơi tái đi, sợ cô hết hồn bèn lên tiếng an ủi: “Người muốn giết cậu ấy cũng phải tốn đầu óc lắm, với lại khả năng bắn súng của cậu ấy chuẩn như thế, đối phương chưa có cơ hội lại gần đã mất mạng rồi. À… suýt quên, ở Trung Quốc không được tùy tiện mang theo súng.”
“Anh ấy… bắn chuẩn?” Cố Sơ như vừa nghe thấy một tin lạ.
Chloe nhìn ra: “Dĩ nhiên, võ vẽ và khả năng bắn súng của cậu ấy giỏi có tiếng, chẳng lẽ cả việc này cô cũng không biết?”
Cố Sơ bất chợt nhớ lại lần đối phó với Lưu Kế Cường khi trước. Lúc ấy khi anh khống chế Lưu Kế Cường quả thật rất nhanh nhẹn, lại còn nổ súng… nhưng cô cứ nghĩ đó lần đầu tiên anh nổ súng. Tất cả đều do La Trì gây hiểu lầm, chính anh ấy nói Lục Bắc Thần sức trói gà không chặt…
Chloe nhìn biểu cảm của cô, nghi hoặc trong lòng, ngẫm nghĩ rồi lấy bả vai huých vào người cô, dò hỏi: “Nhà họ Cố của cô và nhà họ Lục có làm ăn qua lại đúng không? Nếu đã vậy, sao cô không hiểu chút nào về Lục Bắc Thần thế?”
Cố Sơ nghe xong, liên tục xua tay: “Nhà họ Cố sao có thể làm ăn qua lại với nhà họ Lục chứ? Không có, không có.” Cô không hề kinh ngạc anh ta biết họ của mình, chắc chắn là Lục Bắc Thần nói với anh ta, cộng thêm Chloe bản thân vốn là một thám tử, muốn điều tra một người không khó.
Chloe nghe xong càng khó hiểu: “Là cô không biết thì có?”
“Nhà tôi kinh doanh dược phẩm, sao có hợp tác với nhà họ Lục chứ.” Trước đây cô chưa từng nghe nói bố nhắc tới chuyện làm ăn với nhà họ Lục.
“Lẽ nào… cô không biết Lục Chấn Dương?”
Lục Chấn Dương? Bố của Lục Bắc Thần.
“Nghe nói nhưng chưa gặp, nói chi tới quen biết.”
“Vậy trong nhà họ Lục cô quen ai?” Chloe tò mò.
“Quen Lục Bắc Thần, với cả…” Ánh mắt Cố Sơ chợt tối đi, cô hít sâu một hơi: “Em trai của Bắc Thần, Bắc Thâm.”
“À…” Chloe hiểu ra.
Nghe giọng điệu của anh ta, Cố Sơ bỗng kích động: “Anh biết Bắc Thâm à?”
“Cô có quan hệ gì với Bắc Thâm?” Chloe không trả lời, mỉm cười hỏi ngược lại.
“Tôi… sao anh nhiều chuyện thế nhỉ? Có quan hệ gì liên quan gì tới anh?” Cố Sơ trút hết bực tức, ngưng lại vài giây rồi thấp giọng nói: “Anh ấy đã qua đời rồi, nói những chuyện này làm gì chứ.”
Ai ngờ Chloe cười: “Qua đời? Ai bảo cô là cậu ấy chết rồi?”