Mặc dù Hứa Đồng bình tĩnh nhưng không hoàn toàn hợp tác với cảnh sát. Trong phòng quan sát, La Trì và Lục Bắc Thần quan sát rất rõ ràng. Khi trả lời câu hỏi, cô dùng từ ngữ rất cẩn thận, ngoài mặt có vẻ thẳng thắn vô tư, nhưng nếu nhìn kỹ, trong đôi mắt cô che giấu một vẻ suy tư. Bình thường mọi người vào phòng thẩm vấn đều sợ mất mật, làm gì còn thời gian suy tư? Có thể thấy tố chất tâm lý và khả năng chịu đựng của Hứa Đồng đều cao hơn người thường.
Lục Bắc Thần đang đợi Hứa Đồng những câu hỏi trên. Anh ngồi đó, ngón tay gầy chốc chốc lại gõ lên bàn, từng nhịp, từng nhịp. Trong phòng thẩm vấn, Hứa Đồng đã ngước mắt lên nhìn cảnh sát và đáp: “Thẩm Cường từng có tiền án. Anh ta bị bắt vào tù chính vì dọa nạt các trợ lý, chuyện này không còn là bí mật trong công ty tôi. Cá nhân tôi cho rằng anh ta xuất phát từ ý định trả thù, thế nên sau khi ra tù lại một lần nữa muốn dấy lên nỗi lo sợ trong công ty.
Tôi phải hứng chịu nỗi khiếp sợ, đương nhiên sẽ nghĩ tới anh ta đầu tiên. Còn về việc làm sao tìm được địa chỉ của anh ta thì lại càng đơn giản hơn, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Những vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết sẽ không gọi là vấn đề.”
Trả lời tròn trịa rõ ràng lại không có sơ hở, khiến cả phòng thẩm vấn bỗng chốc rơi vào trầm mặc.
“Trước đây không biết, giờ mới phát hiện ra Hứa Đồng quả là lợi hại.” Nói rồi La Trì châm một điếu thuốc, từ tốn rít nhả rồi nói.
Lục Bắc Thần giơ tay xua làn khói trước mặt, khẽ nói: “Người phụ nữ có thể trưởng thành cùng Niên Bách Ngạn, dĩ nhiên không thể coi thường.”
La Trì thấy vậy bèn ngậm điếu thuốc vào miệng rồi rút một điếu khác ra đưa cho anh. Khói thuốc bay cao. Anh ấy lim dim đôi mắt, nói với Lục Bắc Thần: “Làm một điếu cho tỉnh táo đi. Cậu không tự hút thì cũng phải hít khói thuốc của tôi thôi.”
Lục Bắc Thần liếc nhìn điếu thuốc được đưa đến trước mặt, dựa người ra sau, nói: “Không hút, cất đi.”
Thật ra cơn nghiện thuốc đã dấy lên từ lâu, đặc biệt là những khi không được nghỉ không được ngủ như thế này lại càng cần một điếu thuốc để tinh thần tỉnh táo. Hàng loạt cốc café đổ vào bụng chỉ càng kích thích cho dạ dày nhộn nhạo khó chịu. Nhưng câu nói đó của Cố Sơ giống như in hằn trong đầu, liên tục hiện lên. Mỗi lần anh kích động muốn hút thuốc, giọng nói của cô lại bật ra kích thích anh, sau đó sự kích động kia cũng hoàn toàn biến mất.
Đối với việc này, La Trì cảm thấy kỳ lạ. Mặc dù Lục Bắc Thần không hút thuốc dã man như anh ấy nhưng cũng không thể nói là không hút, hôm nay làm sao vậy? Anh ấy lại châm thuốc xong xuôi, kẹp vào tay, gạt gạt tàn, nói nửa đùa nửa thật: “Mặc dù vụ án tiến triển rất khó khăn nhưng cậu cũng không cần tự trừng phạt bản thân để trút giận chứ hả?”
Lục Bắc Thần không đoái hoài gì tới anh ấy. Anh cầm cốc café lên uống một ngụm, cái đắng chát của café khiến anh lần nào uống xong cũng nhíu mày. La Trì cũng biết anh không hài lòng về café lần này. Anh ấy cố nhịn cười, một lần nữa đặt bao thuốc trước mặt Lục Bắc Thần: “Muốn hút thì cứ tự nhiên nhá.”
Anh ấy hiểu rõ nỗi đau khổ khi cai thuốc. Đã có mấy lần anh ấy cũng nảy sinh suy nghĩ cai thuốc, một lòng muốn làm một ‘thanh niên’ sạch sẽ sáng sủa, khắp người từ trên xuống dưới chỉ toàn mùi hương thơm mát của chanh. Nhưng cả một ngày trời không động vào thuốc, cả người cứ bứt rứt như bị kiến cắn, trong lòng lại càng như có vô số con côn trùng cào cấu, làm việc gì cũng không tập trung, không có tinh thần, cuối cùng việc cai thuốc kết thúc trong thất bại.
Cai thuốc cũng giống như nhịn ăn, đau khổ như nhau. Thế nên anh ấy chẳng tin tưởng lắm rằng Lục Bắc Thần nói không hút thuốc là sẽ không hút.
Lục Bắc Thần ngồi im, nhưng lời nói thì vẫn không tha cho ai: “Cậu mang một loại café tồi tệ tới kích thích vị giác của tôi, bây giờ lại định lấy loại thuốc lá chất lượng kém để hành hạ khứu giác của tôi?”
La Trì vừa nghe xong thì liên tục kêu oan: “Thuốc lá kém chất lượng? Một bao của tôi cũng hơn hai mươi đồng đấy, sao mà kém chất lượng được?”
Lục Bắc Thần chẳng hơi đâu trả lời cậu ta.
“Tôi ấy à chỉ là một cảnh sát quèn. Đừng nói là hết tiền, dù có tiền tôi cũng chẳng dám hút loại thuốc quá đắt tiền, để người ta nhìn thấy sẽ nói tôi thế nào?” La Trì có vẻ mệt mỏi. Các cảnh sát khác đã giao ca nghỉ ngơi, bây giờ chỉ còn mình anh ấy và Lục Bắc Thần đợi trong phòng quan sát, thế nên nhất thời cũng thoải mái hơn không ít. Anh ấy ngồi phịch xuống bàn, dáng vẻ nhắng nhít.
Lục Bắc Thần chăm chú quan sát, giống như vẫn còn đang chú ý tới cảm xúc và câu trả lời của Hứa Đồng nhưng lại có thể phân tán tư tưởng để đối phó với La Trì. Café có khó uống cách mấy anh cũng nhẫn nhịn, từ đầu tới cuối không chạm vào bao thuốc trên bàn, anh cất giọng lạnh nhạt: “Bố, La Chấn Nghiệp là một ông trùm khách sạn có danh có tiếng, lũng đoạn tới 60% việc kinh doanh khách sạn ở bến Thượng Hải. Mẹ, Đinh Hội là thẩm phán mặt sắt nổi tiếng ở Thượng Hải. Những vụ án lớn qua tay bà ấy không thể đếm hết. Nhà họ La có hai người con. Con trai trưởng La Thành kế nghiệp bố, năm nay đã mở rộng quy mô kinh doanh khách sạn của gia đình, tăng hạn ngạch thị trường lên 70%, đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Cậu con trai út La Trì…” Nói tới đây, anh mới ngẩng đầu lên nhìn La Trì, như đùa như thật: “Trong máu lại có tinh thần thấy chuyện bất bình chẳng tha giống mẹ. Mặc dù trước mắt vẫn chỉ là một cảnh sát nhỏ nhưng những vụ án từng phá đều rất xuất sắc, trước nay luôn được coi là ngôi sao tương lai của đội hình sự. Cảnh sát La, tôi có giới thiệu sai không?”
La Trì nuốt nước bọt cái ực, sắc mặt vô thức trở nên ngượng ngập. Lát sau anh ấy mới hắng giọng: “Cậu… biết mấy chuyện này từ khi nào?”
“Lần đầu tiên hợp tác với cậu.”
La Trì trợn tròn mắt, chỉ tay vào anh: “Cậu… Cậu…”
“Đối mặt với công việc, trước giờ tôi luôn rất cẩn trọng, thế nên điều tra rõ ràng lai lịch, gốc gác gia đình của đồng nghiệp cũng là chức trách của tôi.” Lục Bắc Thần từ tốn đáp.
“Lục Bắc Thần, cậu che giấu quá sâu đấy!”
“Thẹn quá hóa giận hay sao?” Lục Bắc Thần cười khẽ: “Thật ngại quá, không cẩn thận tôi lại tra ra hết lịch sử gia tộc nhà cậu mất rồi.”
Phải một lúc sau La Trì mới lấy lại được tinh thần, dập mạnh đầu lọc vào trong gạt tàn: “Hợp tác với cậu đúng là xui xẻo tám kiếp.” Rồi anh ấy lại cố tình hằn học: “Tôi cảnh cáo cậu, từ trên xuống dưới trong cục cảnh sát mà có người thứ hai biết những chuyện này thì cậu chết chắc.”
Lục Bắc Thần nhìn anh ấy, có ý trêu đùa: “Ô hay, thế cấp trên của cậu không biết sao?”
La Trì á khẩu, lát sau giơ ngón tay lẩm nhẩm đếm rồi sửa lại: “Nếu như có người thứ năm biết được thì cậu chết chắc.”
Lục Bắc Thần cười, không để tâm tới sự thay đổi đủ mọi biểu cảm của anh ấy nữa.
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát hỏi tới những chuyện Thẩm Cường đã làm để đe dọa Hứa Đồng, cô lần lượt kể lần bị người ta bỏ thuốc trong khách sạn và lần máy tính bị vi rút. Khi nhân viên cảnh sát đang ghi chép, La Trì lại lắc đầu thở dài: “Cô ấy vẫn còn giấu giếm.”
Tài liệu thẩm vấn Hứa Đồng có đầy đủ nên phía cảnh sát thay mặt La Trì hỏi mấy vấn đề mấu chốt. “Ở Thượng Hải, cô cũng từng gặp phải sự cố bất ngờ, đúng không?”
Là câu hỏi nhưng giọng điệu phần nhiều là khẳng định.
Hứa Đồng cụp mắt ngẫm nghĩ, lát sau trả lời: “Đúng vậy.”
“Vì sao không báo cảnh sát?”
“Tôi không cho rằng đó là chuyện gì to tát thế nên không làm phiền tới cảnh sát.”
“Cô Hứa, tốt nhất cô nên hợp tác tốt với cảnh sát chúng tôi.”
“Tôi rất hợp tác.”
“Lần cuối cùng cô tới nhà Thẩm Cường để làm gì?”
Hứa Đồng có vẻ suy tư: “Trước đó tại nhà Thẩm Cường tôi đã gặp một sự việc kỳ lạ thế nên muốn tới thêm lần nữa để nhìn cho rõ. Ngoài ra, tôi cũng muốn tìm được Thẩm Cường để hỏi cho rõ ràng.”
“Chuyện kỳ lạ gì?”
Hứa Đồng kể lại chuyện gặp bà lão bó chân, chuyện này cô lại không hề che giấu. Sau khi nghe xong, cảnh sát và nhân viên ghi chép đưa mắt nhìn nhau. Hứa Đồng thấy vậy bèn nói: “Tôi biết các người không tin những gì tôi nói. Chuyện này đích thực rất ly kỳ nhưng tôi biết bà lão đó thực sự tồn tại, khi ấy tôi không xuất hiện bất kỳ ảo giác nào.”
“Bây giờ cô còn nhớ tướng mạo của bà lão đó không? Hoặc là có đặc điểm gì nổi bật không?”
Hứa Đồng suy nghĩ rồi gật đầu chắc nịch. Bà lão ấy khiến cô quá kinh hãi, thế nên cả đời này cũng chẳng thể quên được. Theo như miêu tả của Hứa Đồng, nhân viên ghi chép lại những đặc điểm nổi bật của bà lão. Cảnh sát lại hỏi: “Nếu lắp ghép làm nhận diện gương mặt, cô làm được không?”
“Được.”
Đối với cuộc thẩm vấn Hứa Đồng ngoài mặt tiến hành rất thuận lợi nhưng người tinh mắt đều nhận ra cô vẫn chưa nói hết toàn bộ sự tình. Còn khi tiếp tục thẩm vấn Lăng Song, có lẽ sau khi bình tĩnh và nhớ lại, nửa tiếng đồng hồ sau, La Trì nhận được thông báo, Lăng Song đã thừa nhận từng gặp Bàng Thành.
Lời khai của Lăng Song rất đơn giản. Cô thừa nhận từng gặp Bàng Thành nhưng không thừa nhận liên quan tới vụ án này. Buổi tối ngày 30 tháng 8, cụ thể có lẽ đã quá nửa đêm, tối đó Lăng Song tới quán bar uống rượu. Một người con gái một mình đi vào một nơi phức tạp như vậy vốn dĩ đã nguy hiểm, Lăng Song lại còn xinh đẹp, chưa uống được mấy ly đã có người chủ động tới bắt chuyện, động tay động chân. Lúc đó vừa hay Bàng Thành xuất hiện đánh kẻ đó bị thương. Đối phương đông người, Bàng Thành cũng bị thương, bèn kéo Lăng Song chạy ra khỏi quán bar. Đám người kia đuổi riết, Lăng Song nhận ra Bàng Thành cũng có chút võ, thế nên dọc đường luôn theo sát anh ta. Về sau không thấy đám người kia đâu nữa, Lăng Song thấy cánh tay anh ta bị thương cũng không đành bỏ đi, bèn đích thân lái xe đưa anh ta về nhà. Trước đây cô từng học y, vẫn có thể xử lý mấy vết thương đơn giản. Sau khi xử lý xong vết thương của Bàng Thành, cô bèn rời đi.
Đối với chuyện này, phía cảnh sát đặt ra nghi vấn: “Nếu cô còn nhớ rõ như vậy, vì sao ban nãy kiên quyết không thừa nhận?”
“Tôi không muốn dính dáng tới chuyện của Bàng Thành.” Lăng Song trả lời rất thực tế: “Mặc dù anh ta đã cứu tôi.”
“Lúc đó có nhân chứng không?”
“Tôi có thể cho anh địa chỉ của quán bar. Lúc đó cả bảo vệ của quán bar cũng ra tay. Tôi nghĩ có lẽ ông chủ còn nhớ chuyện này. Tôi không rõ lai lịch của đám người gây sự. Người bị Bàng Thành đánh bị thương tôi nghĩ có lẽ cảnh sát có thể điều tra ra. Còn lúc về nhà Bàng Thành thì không có nhân chứng, khi đó ở trong nhà anh ta cũng không còn ai khác.”
“Quan hệ giữa cô và Bàng Thành chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
“Ý của anh là gì?” Lăng Song không vui: “Lẽ nào anh ta cứu tôi rồi, tôi còn phải lấy thân báo đáp sao? Tôi không thích kiểu người như Bàng Thành, cậy mình có thân thủ tốt còn tưởng có thể anh hùng cứu mỹ nhân. Đã cứu người thì đừng có nhiều yêu cầu như thế, tôi băng bó vết thương cho anh ta đã là tốt lắm rồi.”
“Cô bất mãn với anh ta ư? Vì sao?”
“Anh ta đến quán bar chắc chắn không có ý đồ gì tốt đẹp. Sau khi đưa anh ta về nhà, băng bó vết thương xong, anh ta lại đặt ra loại yêu cầu đó, tôi cảm thấy ghê tởm nên đã từ chối.”
“Liệu có khi nào vì anh ta đặt ra yêu cầu đó, cô không đồng ý nên anh ta đã cưỡng bức cô. Trong lòng gấp gáp, cô đã giết người?”
Lăng Song cười khẩy: “Anh quá đề cao tôi rồi. Mặc dù tôi không phải con gái nhà lành nhưng cũng chưa luyện tới mức độ có gan giết người! Hơn nữa lúc đó Bàng Thành cũng chỉ đưa ra loại yêu cầu đó. Đêm khuya, lại gặp phải chuyện ấy quan hệ nam nữ cũng là chuyện rất bình thường, nhưng đối phương không đồng ý thì cũng đến mức phải cưỡng bức. Sau khi tôi từ chối, anh ta cũng không nói gì, càng không cưỡng ép tôi, chúng tôi không xảy ra bất kỳ tranh chấp nào hết.”
“Đây chỉ là lời khai phiến diện của cô.”
“Không có nhân chứng tôi cũng chẳng thể tự chứng minh, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật.”
Cùng với việc phát hiện ra thi thể Bàng Thành, qua báo cáo khám nghiệm tử thi của Lục Bắc Thần, thời gian tử vong của Bàng Thành được phán đoán bước đầu có thể khoanh vùng trong khoảng cuối tháng tám đầu tháng chín. Bình thường anh ta rất hiếm khi qua lại với xóm giềng, thế nên căn cứ vào khẩu cung của Lăng Song, sau khi cô đi khỏi cũng không tìm được nhân chứng nào có thể chứng minh Bàng Thành từng xuất hiện hoạt động. Đồng nghiệp hay bạn bè cũng đều không gặp lại anh ta, việc này rất bất lợi với Lăng Song.
“Cô thử nghĩ kỹ lại xem. Lúc cô rời khỏi nhà Bàng Thành có từng gặp người nào không? Kể cả là người đi đường.”
Việc không có nhân chứng khiến cảnh sát cực kỳ khó khăn. Nơi ở của Bàng Thành khá khuất nẻo, xung quanh lại không có camera ghi hình.
Lăng Song cũng biết lúc này mà còn không hợp tác với cảnh sát thì tương lai sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Cô vắt óc suy nghĩ một lát, lát sau nói: “Tôi nhớ ra rồi, sau khi tôi lái xe rời khỏi nhà Bàng Thành suýt nữa thì đâm phải một người bảo vệ. Hình như bác ta đi tuần ở tiểu khu gần đó. Lúc đó hai chúng tôi còn cãi nhau một lúc, đây có được coi là nhân chứng không?”
“Khi đó là mấy giờ?”
“Có lẽ là khoảng một giờ sáng.”
“Có thể nhớ được dáng dấp của người bảo vệ không?”
Lăng Song cố gắng nghĩ: “Cụ thể trông như thế nào thì tôi quên rồi, chỉ có thể cung cấp một số đặc điểm.”
Cảnh sát đang tỉ mỉ ghi chép lại.
Nếu Lăng Song nói đúng sự thật vậy thì tạm thời có thể loại trừ cô ra khỏi danh sách tình nghi. Từ hiện trường án mạng có thể thấy hung thể là một người cực kỳ bình tĩnh lại rất thân thiết với Bàng Thành. Sau khi sát hại Bàng Thành còn có thể xử lý hiện trường gọn ghẽ, tất cả đều cần thời gian. Từ lúc Bàng Thành và Lăng Song đánh nhau trong quán bar cho tới khi Lăng Song rời khỏi nhà Bàng Thành, nếu đúng là từng cãi nhau với người bảo vệ thì có thể chứng minh thời gian trùng khớp, Lăng Song hoàn toàn không có thời gian giết người, nói chi tới việc bình tĩnh xử lý xác chết và dọn dẹp hiện trường.
“À đúng rồi, lúc đó khi suýt đâm vào người bảo vệ, xe của tôi bị xước một vệt, chính vì tránh người bảo vệ nên mới quẹt lên bể xi măng. Sau khi lái xe về trung tâm, tôi đã đi thẳng tới chỗ sửa xe thường xuyên.”
Đây đích thực là một manh mối quan trọng.
Lại qua một tiếng đồng hồ nữa, có đồng nghiệp đẩy cửa phòng quan sát, thò đầu vào: “Giáo sư Lục, Thịnh Thiên Vỹ, chủ tịch tập đoàn Viễn Thăng đã tới, chỉ đích danh muốn gặp anh.”
La Trì vừa nghe xong bật cười: “Tốc độ nhanh thật đấy.”
Lục Bắc Thần không đứng dậy mà giơ tay lên xem giờ rồi lại đánh mắt vào phòng thẩm vấn, khẽ nói một câu: “Giờ chưa phải lúc gặp Thịnh Thiên Vỹ.”
“Người ta đã chủ động tới cục cảnh sát rồi, đương nhiên phải nhân lúc này hỏi cho rõ ràng.” La Trì hạ thấp giọng nói.
“Giờ cho dù có thẩm vấn thì cũng ích gì?” Lục Bắc Thần hỏi: “Anh ta khăng khăng một mực rằng ba người trợ lý không mất tích chúng ta cũng hết cách, thừa nhận từng tới nhà Thẩm Cường nhưng không giết người chúng ta cũng hết cách. Máu và mỡ người trong thẩm mỹ viện chúng ta còn chưa tìm ra, cái gọi là bí kíp của Ngoại Than Hối họ hoàn toàn có thể cho đầu bếp cả đống tiền để đứng ra gánh vác, như vậy chúng ta càng hết cách. Thế nên, bây giờ tôi ra ngoài sẽ nói gì với anh ta đây?”
“Người cũng đã tới rồi, không thể để anh ta đợi chứ?” La Trì cũng hiểu những vấn đề còn tồn tại. Bây giờ ở trong mắt Lục Bắc Thần, Thịnh Thiên Vỹ như một con hổ lớn, ngày nào lồng sắt còn chưa làm kiên cố thì vẫn phải dây dưa chờ đợi. Nhưng vấn đề là ngay lúc này phải làm sao?
“Đợi.” Lục Bắc Thần từ tốn nói: “Tôi nghĩ, anh ta cũng sẽ không cần đợi quá lâu đâu. Cậu ra ngoài tiếp đón anh ta đi hoặc để các đồng nghiệp phía Bắc Kinh đón tiếp, nếu cậu không có mặt mũi gặp anh ta.”
La Trì hắng giọng: “Cái gì mà không có mặt mũi gặp anh ta? Phòng quan sát không thể rời đi được, đâu thể để một mình pháp y ngồi đây.” Nói tới đây, anh ấy xua tay với đồng nghiệp ngoài cửa: “Cứ nói giáo sư Lục bây giờ không tiện gặp khách, bảo đồng nghiệp bên ngoài tiếp anh ấy một lát.”
Người ngoài cửa đi giải quyết.
Lục Bắc Thần không nói gì, khóe môi chỉ vương một nụ cười, rất nhạt.
La Trì có chút thiếu tự nhiên: “Đừng có tỏ thái độ quái đản đó, tôi đang suy nghĩ cho đại cục đấy.”
Lăng Song và Hứa Đồng tạm thời rời khỏi phòng thẩm vấn. Nhưng với tư cách là những người có liên quan tới Thẩm Cường, trước mắt họ chưa được về, lần lượt theo cảnh sát đi nhận diện gương mặt.
Cứ thế tới ba giờ sáng, La Trì và Lục Bắc Thần ngồi trong phòng làm việc của cục cảnh sát. La Trì mặc nguyên quần áo nằm lên sofa ngủ. Không gian hơi chật hẹp, anh ấy co ro lại như con chim cút, di động đặt trên tay vịn sofa, tiện khi nào có điện thoại có thể lập tức nhận máy. Lục Bắc Thần dựa vào ghế sofa bên cạnh, nhắm mắt lại. So với La Trì, hơi thở của anh khá nhịp nhàng, rất nhẹ nhàng, chẳng biết đã ngủ rồi hay chỉ đơn thuần là nhắm mắt nghỉ ngơi.
Di động bất thình lình rung lên.
Lục Bắc Thần từ từ mở mắt ra, trong mắt mặc dù có những tia máu nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén. Anh cầm di động lên nghe, chẳng biết đầu kia nói gì mà anh nghe mãi, cuối cùng khẽ nói một câu: “Được, tôi biết rồi.”
Đặt di động qua một bên, anh quay đầu liếc nhìn La Trì đang ngáy o o trên sofa, lên tiếng: “La Trì!”
Mấy năm nay do áp lực công việc, giấc ngủ của Lục Bắc Thần rất ít ỏi, chất lượng cũng cực tệ. Mất ngủ trở thành chuyện như cơm bữa, cho dù có thật sự ngủ được cũng dễ dàng thức giấc vì một tiếng động nhỏ. Thế nên cho dù công tác ở bên ngoài, ngoài trừ thức ăn, thứ đầu tiên anh để tâm còn là môi trường nghỉ ngơi đủ tốt, yên tĩnh được đặt lên hàng đầu. Nhưng từ khi Cố Sơ hòa vào cuộc sống của anh, anh lại có thể ngủ một cách yên ổn. Ôm lấy cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô, anh sẽ ngủ một mạch tới khi trời sáng.
Cố Sơ…
Mấy ngày nay anh hay thầm lẩm nhẩm tên cô trong lòng. Mỗi lần đọc lên, nỗi nhớ cô lại sâu thêm một lớp.
Anh nhớ cô…
Có lẽ La Trì quá mệt nên ngủ rất sâu, chưa tỉnh lại. Lục Bắc Thần lại hơi cao giọng lên một chút, khẽ quát: “La Trì!”
Tiếng gọi này kinh động tới La Trì. Anh ấy lăn lông lốc, rồi bò dậy, ngay sau đó rút súng ra nhằm chuẩn vào Lục Bắc Thần, có thể nhận ra là ý thức chưa tỉnh táo nhưng cơ thể đã có phản xạ. “Ai?”
Lục Bắc Thần không động đậy, điềm nhiên nhìn La Trì. Sau một hồi giày vò ấy, La Trì cũng đã tỉnh táo, thấy mình đang nhắm bắn Lục Bắc Thần, anh ấy vội rút súng lại, liên tục xin lỗi: “Ngủ mê, ngủ mê!”
“Tôi cần phải xin cục trưởng điều cậu đi vì tôi một ngày nào đó cậu lại ngủ mê mệt rồi bắn chết tôi.” Ngữ khí của Lục Bắc Thần hơi lạnh.
La Trì hết lời xin lỗi.
“Thôi.” Lục Bắc Thần vốn không để ý, anh khôi phục lại vẻ nghiêm túc thường ngày: “Chloe phát hiện ra mỡ và máu người. Bây giờ cậu hoàn toàn có chứng cứ để tiến hành thẩm vấn Thịnh Thiên Vỹ rồi.”
“Phát hiện rồi?” La Trì kinh ngạc: “Anh ta làm kiểu gì vậy?”
“Cậu ta xúi bẩy Kiều Vân Tiêu, phát huy nền tảng hóa học của anh ta để chế tạo một ít thuốc nổ, hàm lượng rất vừa đủ, vừa có thể làm nổ thứ chúng ta cần lại không làm ai bị thương.”
“Á!”
…
Thượng Hải.
Cũng là một đêm không ngủ.
Cả thẩm mỹ viện xảy ra một vụ nổ, tầng hầm có hiện tượng sụt lún. Khi vụ nổ xảy ra, khách hàng trong thẩm mỹ viện đã về hết, đại đa số các nhân viên cũng đã tan ca, những người ở lại trông coi chỉ bị kinh hãi. Cảnh sát thấy có người báo, lấy lý do làm dịu tâm lý bất an trong thành phố để cưỡng chế đi vào địa điểm vụ nổ, từ đó không những phát hiện được phòng tối nơi bắt cóc Tiếu Tiếu mà còn phát hiện ra phòng chứa đằng sau phòng tối. Cả một lượng lớn mỡ và máu bị phát hiện, từ đó mà họ đã niêm phong thẩm mỹ viện ngay trong đêm.
Cố Sơ đã quên mất mình ngồi lên xe cảnh sát như thế nào. Khi các nhân viên y tế bên cạnh xử lý vết thương cho cô, cô chẳng hề cảm thấy đau. Kiều Vân Tiêu đã bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn, Chloe cũng không may mắn thoát nạn, nhưng đối mặt với cảnh sát anh ta đã là kẻ sành sỏi. Khi hỏi vì sao lại cho phát nổ thẩm mỹ viện, anh ta chậm rãi nói: “Không nổ làm sao tìm được chứng cứ cho cảnh sát các anh?”
Giây phút thẩm mỹ viện bùng nổ vẫn còn đọng lại trong đầu Cố Sơ. Chỉ nửa tiếng trước, Chloe đuổi theo một bóng đen ra ngoài. Cô cũng bị Kiều Vân Tiêu đuổi ra nhưng trong lúc cấp bách cô cũng không hỏi vì sao anh ấy còn ở lại trong tầng hầm. Sau khi cô đuổi ra ngoài rồi lại chẳng thấy bóng dáng Chloe đâu. Cô đang định quay trở lại tầng hầm thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ vườn hoa thẩm mỹ viện, bèn vội vàng đuổi theo tiếng kêu.
Sau khi tới đó thì chỉ thấy một mình Chloe, vừa định lại gần thì thấy Chloe bổ nhào về phía cô. Cô không né kịp, còn chưa kêu lên đã bị anh ta ấn xuống thảm cỏ, một giây sau bỗng cảm thấy cánh tay đau dữ dội, mùi máu xộc lên mũi. Giây phút đó, có hai suy nghĩ vụt qua đầu cô.
Suy nghĩ đầu tiên là: Năm nay đúng là năm hạn của cô rồi, cánh tay liên tục bị thương. Suy nghĩ thứ hai chính là: Thì ra thứ mùi quen thuộc cô ngửi thấy dưới hầm là mùi máu tanh, vì nó trộn lẫn với mùi ẩm ướt nên đã làm lẫn lộn khả năng phán đoán của cô…
Mặc dù Hứa Đồng bình tĩnh nhưng không hoàn toàn hợp tác với cảnh sát. Trong phòng quan sát, La Trì và Lục Bắc Thần quan sát rất rõ ràng. Khi trả lời câu hỏi, cô dùng từ ngữ rất cẩn thận, ngoài mặt có vẻ thẳng thắn vô tư, nhưng nếu nhìn kỹ, trong đôi mắt cô che giấu một vẻ suy tư. Bình thường mọi người vào phòng thẩm vấn đều sợ mất mật, làm gì còn thời gian suy tư? Có thể thấy tố chất tâm lý và khả năng chịu đựng của Hứa Đồng đều cao hơn người thường.
Lục Bắc Thần đang đợi Hứa Đồng những câu hỏi trên. Anh ngồi đó, ngón tay gầy chốc chốc lại gõ lên bàn, từng nhịp, từng nhịp. Trong phòng thẩm vấn, Hứa Đồng đã ngước mắt lên nhìn cảnh sát và đáp: “Thẩm Cường từng có tiền án. Anh ta bị bắt vào tù chính vì dọa nạt các trợ lý, chuyện này không còn là bí mật trong công ty tôi. Cá nhân tôi cho rằng anh ta xuất phát từ ý định trả thù, thế nên sau khi ra tù lại một lần nữa muốn dấy lên nỗi lo sợ trong công ty.
Tôi phải hứng chịu nỗi khiếp sợ, đương nhiên sẽ nghĩ tới anh ta đầu tiên. Còn về việc làm sao tìm được địa chỉ của anh ta thì lại càng đơn giản hơn, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Những vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết sẽ không gọi là vấn đề.”
Trả lời tròn trịa rõ ràng lại không có sơ hở, khiến cả phòng thẩm vấn bỗng chốc rơi vào trầm mặc.
“Trước đây không biết, giờ mới phát hiện ra Hứa Đồng quả là lợi hại.” Nói rồi La Trì châm một điếu thuốc, từ tốn rít nhả rồi nói.
Lục Bắc Thần giơ tay xua làn khói trước mặt, khẽ nói: “Người phụ nữ có thể trưởng thành cùng Niên Bách Ngạn, dĩ nhiên không thể coi thường.”
La Trì thấy vậy bèn ngậm điếu thuốc vào miệng rồi rút một điếu khác ra đưa cho anh. Khói thuốc bay cao. Anh ấy lim dim đôi mắt, nói với Lục Bắc Thần: “Làm một điếu cho tỉnh táo đi. Cậu không tự hút thì cũng phải hít khói thuốc của tôi thôi.”
Lục Bắc Thần liếc nhìn điếu thuốc được đưa đến trước mặt, dựa người ra sau, nói: “Không hút, cất đi.”
Thật ra cơn nghiện thuốc đã dấy lên từ lâu, đặc biệt là những khi không được nghỉ không được ngủ như thế này lại càng cần một điếu thuốc để tinh thần tỉnh táo. Hàng loạt cốc café đổ vào bụng chỉ càng kích thích cho dạ dày nhộn nhạo khó chịu. Nhưng câu nói đó của Cố Sơ giống như in hằn trong đầu, liên tục hiện lên. Mỗi lần anh kích động muốn hút thuốc, giọng nói của cô lại bật ra kích thích anh, sau đó sự kích động kia cũng hoàn toàn biến mất.
Đối với việc này, La Trì cảm thấy kỳ lạ. Mặc dù Lục Bắc Thần không hút thuốc dã man như anh ấy nhưng cũng không thể nói là không hút, hôm nay làm sao vậy? Anh ấy lại châm thuốc xong xuôi, kẹp vào tay, gạt gạt tàn, nói nửa đùa nửa thật: “Mặc dù vụ án tiến triển rất khó khăn nhưng cậu cũng không cần tự trừng phạt bản thân để trút giận chứ hả?”
Lục Bắc Thần không đoái hoài gì tới anh ấy. Anh cầm cốc café lên uống một ngụm, cái đắng chát của café khiến anh lần nào uống xong cũng nhíu mày. La Trì cũng biết anh không hài lòng về café lần này. Anh ấy cố nhịn cười, một lần nữa đặt bao thuốc trước mặt Lục Bắc Thần: “Muốn hút thì cứ tự nhiên nhá.”
Anh ấy hiểu rõ nỗi đau khổ khi cai thuốc. Đã có mấy lần anh ấy cũng nảy sinh suy nghĩ cai thuốc, một lòng muốn làm một ‘thanh niên’ sạch sẽ sáng sủa, khắp người từ trên xuống dưới chỉ toàn mùi hương thơm mát của chanh. Nhưng cả một ngày trời không động vào thuốc, cả người cứ bứt rứt như bị kiến cắn, trong lòng lại càng như có vô số con côn trùng cào cấu, làm việc gì cũng không tập trung, không có tinh thần, cuối cùng việc cai thuốc kết thúc trong thất bại.
Cai thuốc cũng giống như nhịn ăn, đau khổ như nhau. Thế nên anh ấy chẳng tin tưởng lắm rằng Lục Bắc Thần nói không hút thuốc là sẽ không hút.
Lục Bắc Thần ngồi im, nhưng lời nói thì vẫn không tha cho ai: “Cậu mang một loại café tồi tệ tới kích thích vị giác của tôi, bây giờ lại định lấy loại thuốc lá chất lượng kém để hành hạ khứu giác của tôi?”
La Trì vừa nghe xong thì liên tục kêu oan: “Thuốc lá kém chất lượng? Một bao của tôi cũng hơn hai mươi đồng đấy, sao mà kém chất lượng được?”
Lục Bắc Thần chẳng hơi đâu trả lời cậu ta.
“Tôi ấy à chỉ là một cảnh sát quèn. Đừng nói là hết tiền, dù có tiền tôi cũng chẳng dám hút loại thuốc quá đắt tiền, để người ta nhìn thấy sẽ nói tôi thế nào?” La Trì có vẻ mệt mỏi. Các cảnh sát khác đã giao ca nghỉ ngơi, bây giờ chỉ còn mình anh ấy và Lục Bắc Thần đợi trong phòng quan sát, thế nên nhất thời cũng thoải mái hơn không ít. Anh ấy ngồi phịch xuống bàn, dáng vẻ nhắng nhít.
Lục Bắc Thần chăm chú quan sát, giống như vẫn còn đang chú ý tới cảm xúc và câu trả lời của Hứa Đồng nhưng lại có thể phân tán tư tưởng để đối phó với La Trì. Café có khó uống cách mấy anh cũng nhẫn nhịn, từ đầu tới cuối không chạm vào bao thuốc trên bàn, anh cất giọng lạnh nhạt: “Bố, La Chấn Nghiệp là một ông trùm khách sạn có danh có tiếng, lũng đoạn tới 60% việc kinh doanh khách sạn ở bến Thượng Hải. Mẹ, Đinh Hội là thẩm phán mặt sắt nổi tiếng ở Thượng Hải. Những vụ án lớn qua tay bà ấy không thể đếm hết. Nhà họ La có hai người con. Con trai trưởng La Thành kế nghiệp bố, năm nay đã mở rộng quy mô kinh doanh khách sạn của gia đình, tăng hạn ngạch thị trường lên 70%, đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Cậu con trai út La Trì…” Nói tới đây, anh mới ngẩng đầu lên nhìn La Trì, như đùa như thật: “Trong máu lại có tinh thần thấy chuyện bất bình chẳng tha giống mẹ. Mặc dù trước mắt vẫn chỉ là một cảnh sát nhỏ nhưng những vụ án từng phá đều rất xuất sắc, trước nay luôn được coi là ngôi sao tương lai của đội hình sự. Cảnh sát La, tôi có giới thiệu sai không?”
La Trì nuốt nước bọt cái ực, sắc mặt vô thức trở nên ngượng ngập. Lát sau anh ấy mới hắng giọng: “Cậu… biết mấy chuyện này từ khi nào?”
“Lần đầu tiên hợp tác với cậu.”
La Trì trợn tròn mắt, chỉ tay vào anh: “Cậu… Cậu…”
“Đối mặt với công việc, trước giờ tôi luôn rất cẩn trọng, thế nên điều tra rõ ràng lai lịch, gốc gác gia đình của đồng nghiệp cũng là chức trách của tôi.” Lục Bắc Thần từ tốn đáp.
“Lục Bắc Thần, cậu che giấu quá sâu đấy!”
“Thẹn quá hóa giận hay sao?” Lục Bắc Thần cười khẽ: “Thật ngại quá, không cẩn thận tôi lại tra ra hết lịch sử gia tộc nhà cậu mất rồi.”
Phải một lúc sau La Trì mới lấy lại được tinh thần, dập mạnh đầu lọc vào trong gạt tàn: “Hợp tác với cậu đúng là xui xẻo tám kiếp.” Rồi anh ấy lại cố tình hằn học: “Tôi cảnh cáo cậu, từ trên xuống dưới trong cục cảnh sát mà có người thứ hai biết những chuyện này thì cậu chết chắc.”
Lục Bắc Thần nhìn anh ấy, có ý trêu đùa: “Ô hay, thế cấp trên của cậu không biết sao?”
La Trì á khẩu, lát sau giơ ngón tay lẩm nhẩm đếm rồi sửa lại: “Nếu như có người thứ năm biết được thì cậu chết chắc.”Lục Bắc Thần cười, không để tâm tới sự thay đổi đủ mọi biểu cảm của anh ấy nữa.
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát hỏi tới những chuyện Thẩm Cường đã làm để đe dọa Hứa Đồng, cô lần lượt kể lần bị người ta bỏ thuốc trong khách sạn và lần máy tính bị vi rút. Khi nhân viên cảnh sát đang ghi chép, La Trì lại lắc đầu thở dài: “Cô ấy vẫn còn giấu giếm.”
Tài liệu thẩm vấn Hứa Đồng có đầy đủ nên phía cảnh sát thay mặt La Trì hỏi mấy vấn đề mấu chốt. “Ở Thượng Hải, cô cũng từng gặp phải sự cố bất ngờ, đúng không?”
Là câu hỏi nhưng giọng điệu phần nhiều là khẳng định.
Hứa Đồng cụp mắt ngẫm nghĩ, lát sau trả lời: “Đúng vậy.”
“Vì sao không báo cảnh sát?”
“Tôi không cho rằng đó là chuyện gì to tát thế nên không làm phiền tới cảnh sát.”
“Cô Hứa, tốt nhất cô nên hợp tác tốt với cảnh sát chúng tôi.”
“Tôi rất hợp tác.”
“Lần cuối cùng cô tới nhà Thẩm Cường để làm gì?”
Hứa Đồng có vẻ suy tư: “Trước đó tại nhà Thẩm Cường tôi đã gặp một sự việc kỳ lạ thế nên muốn tới thêm lần nữa để nhìn cho rõ. Ngoài ra, tôi cũng muốn tìm được Thẩm Cường để hỏi cho rõ ràng.”
“Chuyện kỳ lạ gì?”
Hứa Đồng kể lại chuyện gặp bà lão bó chân, chuyện này cô lại không hề che giấu. Sau khi nghe xong, cảnh sát và nhân viên ghi chép đưa mắt nhìn nhau. Hứa Đồng thấy vậy bèn nói: “Tôi biết các người không tin những gì tôi nói. Chuyện này đích thực rất ly kỳ nhưng tôi biết bà lão đó thực sự tồn tại, khi ấy tôi không xuất hiện bất kỳ ảo giác nào.”
“Bây giờ cô còn nhớ tướng mạo của bà lão đó không? Hoặc là có đặc điểm gì nổi bật không?”
Hứa Đồng suy nghĩ rồi gật đầu chắc nịch. Bà lão ấy khiến cô quá kinh hãi, thế nên cả đời này cũng chẳng thể quên được. Theo như miêu tả của Hứa Đồng, nhân viên ghi chép lại những đặc điểm nổi bật của bà lão. Cảnh sát lại hỏi: “Nếu lắp ghép làm nhận diện gương mặt, cô làm được không?”
“Được.”
Đối với cuộc thẩm vấn Hứa Đồng ngoài mặt tiến hành rất thuận lợi nhưng người tinh mắt đều nhận ra cô vẫn chưa nói hết toàn bộ sự tình. Còn khi tiếp tục thẩm vấn Lăng Song, có lẽ sau khi bình tĩnh và nhớ lại, nửa tiếng đồng hồ sau, La Trì nhận được thông báo, Lăng Song đã thừa nhận từng gặp Bàng Thành.
Lời khai của Lăng Song rất đơn giản. Cô thừa nhận từng gặp Bàng Thành nhưng không thừa nhận liên quan tới vụ án này. Buổi tối ngày 30 tháng 8, cụ thể có lẽ đã quá nửa đêm, tối đó Lăng Song tới quán bar uống rượu. Một người con gái một mình đi vào một nơi phức tạp như vậy vốn dĩ đã nguy hiểm, Lăng Song lại còn xinh đẹp, chưa uống được mấy ly đã có người chủ động tới bắt chuyện, động tay động chân. Lúc đó vừa hay Bàng Thành xuất hiện đánh kẻ đó bị thương. Đối phương đông người, Bàng Thành cũng bị thương, bèn kéo Lăng Song chạy ra khỏi quán bar. Đám người kia đuổi riết, Lăng Song nhận ra Bàng Thành cũng có chút võ, thế nên dọc đường luôn theo sát anh ta. Về sau không thấy đám người kia đâu nữa, Lăng Song thấy cánh tay anh ta bị thương cũng không đành bỏ đi, bèn đích thân lái xe đưa anh ta về nhà. Trước đây cô từng học y, vẫn có thể xử lý mấy vết thương đơn giản. Sau khi xử lý xong vết thương của Bàng Thành, cô bèn rời đi.
Đối với chuyện này, phía cảnh sát đặt ra nghi vấn: “Nếu cô còn nhớ rõ như vậy, vì sao ban nãy kiên quyết không thừa nhận?”
“Tôi không muốn dính dáng tới chuyện của Bàng Thành.” Lăng Song trả lời rất thực tế: “Mặc dù anh ta đã cứu tôi.”
“Lúc đó có nhân chứng không?”
“Tôi có thể cho anh địa chỉ của quán bar. Lúc đó cả bảo vệ của quán bar cũng ra tay. Tôi nghĩ có lẽ ông chủ còn nhớ chuyện này. Tôi không rõ lai lịch của đám người gây sự. Người bị Bàng Thành đánh bị thương tôi nghĩ có lẽ cảnh sát có thể điều tra ra. Còn lúc về nhà Bàng Thành thì không có nhân chứng, khi đó ở trong nhà anh ta cũng không còn ai khác.”
“Quan hệ giữa cô và Bàng Thành chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
“Ý của anh là gì?” Lăng Song không vui: “Lẽ nào anh ta cứu tôi rồi, tôi còn phải lấy thân báo đáp sao? Tôi không thích kiểu người như Bàng Thành, cậy mình có thân thủ tốt còn tưởng có thể anh hùng cứu mỹ nhân. Đã cứu người thì đừng có nhiều yêu cầu như thế, tôi băng bó vết thương cho anh ta đã là tốt lắm rồi.”
“Cô bất mãn với anh ta ư? Vì sao?”
“Anh ta đến quán bar chắc chắn không có ý đồ gì tốt đẹp. Sau khi đưa anh ta về nhà, băng bó vết thương xong, anh ta lại đặt ra loại yêu cầu đó, tôi cảm thấy ghê tởm nên đã từ chối.”
“Liệu có khi nào vì anh ta đặt ra yêu cầu đó, cô không đồng ý nên anh ta đã cưỡng bức cô. Trong lòng gấp gáp, cô đã giết người?”
Lăng Song cười khẩy: “Anh quá đề cao tôi rồi. Mặc dù tôi không phải con gái nhà lành nhưng cũng chưa luyện tới mức độ có gan giết người! Hơn nữa lúc đó Bàng Thành cũng chỉ đưa ra loại yêu cầu đó. Đêm khuya, lại gặp phải chuyện ấy quan hệ nam nữ cũng là chuyện rất bình thường, nhưng đối phương không đồng ý thì cũng đến mức phải cưỡng bức. Sau khi tôi từ chối, anh ta cũng không nói gì, càng không cưỡng ép tôi, chúng tôi không xảy ra bất kỳ tranh chấp nào hết.”
“Đây chỉ là lời khai phiến diện của cô.”
“Không có nhân chứng tôi cũng chẳng thể tự chứng minh, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật.”
Cùng với việc phát hiện ra thi thể Bàng Thành, qua báo cáo khám nghiệm tử thi của Lục Bắc Thần, thời gian tử vong của Bàng Thành được phán đoán bước đầu có thể khoanh vùng trong khoảng cuối tháng tám đầu tháng chín. Bình thường anh ta rất hiếm khi qua lại với xóm giềng, thế nên căn cứ vào khẩu cung của Lăng Song, sau khi cô đi khỏi cũng không tìm được nhân chứng nào có thể chứng minh Bàng Thành từng xuất hiện hoạt động. Đồng nghiệp hay bạn bè cũng đều không gặp lại anh ta, việc này rất bất lợi với Lăng Song.
“Cô thử nghĩ kỹ lại xem. Lúc cô rời khỏi nhà Bàng Thành có từng gặp người nào không? Kể cả là người đi đường.”
Việc không có nhân chứng khiến cảnh sát cực kỳ khó khăn. Nơi ở của Bàng Thành khá khuất nẻo, xung quanh lại không có camera ghi hình.
Lăng Song cũng biết lúc này mà còn không hợp tác với cảnh sát thì tương lai sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Cô vắt óc suy nghĩ một lát, lát sau nói: “Tôi nhớ ra rồi, sau khi tôi lái xe rời khỏi nhà Bàng Thành suýt nữa thì đâm phải một người bảo vệ. Hình như bác ta đi tuần ở tiểu khu gần đó. Lúc đó hai chúng tôi còn cãi nhau một lúc, đây có được coi là nhân chứng không?”
“Khi đó là mấy giờ?”
“Có lẽ là khoảng một giờ sáng.”
“Có thể nhớ được dáng dấp của người bảo vệ không?”
Lăng Song cố gắng nghĩ: “Cụ thể trông như thế nào thì tôi quên rồi, chỉ có thể cung cấp một số đặc điểm.”
Cảnh sát đang tỉ mỉ ghi chép lại.
Nếu Lăng Song nói đúng sự thật vậy thì tạm thời có thể loại trừ cô ra khỏi danh sách tình nghi. Từ hiện trường án mạng có thể thấy hung thể là một người cực kỳ bình tĩnh lại rất thân thiết với Bàng Thành. Sau khi sát hại Bàng Thành còn có thể xử lý hiện trường gọn ghẽ, tất cả đều cần thời gian. Từ lúc Bàng Thành và Lăng Song đánh nhau trong quán bar cho tới khi Lăng Song rời khỏi nhà Bàng Thành, nếu đúng là từng cãi nhau với người bảo vệ thì có thể chứng minh thời gian trùng khớp, Lăng Song hoàn toàn không có thời gian giết người, nói chi tới việc bình tĩnh xử lý xác chết và dọn dẹp hiện trường.
“À đúng rồi, lúc đó khi suýt đâm vào người bảo vệ, xe của tôi bị xước một vệt, chính vì tránh người bảo vệ nên mới quẹt lên bể xi măng. Sau khi lái xe về trung tâm, tôi đã đi thẳng tới chỗ sửa xe thường xuyên.”
Đây đích thực là một manh mối quan trọng.
Lại qua một tiếng đồng hồ nữa, có đồng nghiệp đẩy cửa phòng quan sát, thò đầu vào: “Giáo sư Lục, Thịnh Thiên Vỹ, chủ tịch tập đoàn Viễn Thăng đã tới, chỉ đích danh muốn gặp anh.”
La Trì vừa nghe xong bật cười: “Tốc độ nhanh thật đấy.”
Lục Bắc Thần không đứng dậy mà giơ tay lên xem giờ rồi lại đánh mắt vào phòng thẩm vấn, khẽ nói một câu: “Giờ chưa phải lúc gặp Thịnh Thiên Vỹ.”
“Người ta đã chủ động tới cục cảnh sát rồi, đương nhiên phải nhân lúc này hỏi cho rõ ràng.” La Trì hạ thấp giọng nói.
“Giờ cho dù có thẩm vấn thì cũng ích gì?” Lục Bắc Thần hỏi: “Anh ta khăng khăng một mực rằng ba người trợ lý không mất tích chúng ta cũng hết cách, thừa nhận từng tới nhà Thẩm Cường nhưng không giết người chúng ta cũng hết cách. Máu và mỡ người trong thẩm mỹ viện chúng ta còn chưa tìm ra, cái gọi là bí kíp của Ngoại Than Hối họ hoàn toàn có thể cho đầu bếp cả đống tiền để đứng ra gánh vác, như vậy chúng ta càng hết cách. Thế nên, bây giờ tôi ra ngoài sẽ nói gì với anh ta đây?”
“Người cũng đã tới rồi, không thể để anh ta đợi chứ?” La Trì cũng hiểu những vấn đề còn tồn tại. Bây giờ ở trong mắt Lục Bắc Thần, Thịnh Thiên Vỹ như một con hổ lớn, ngày nào lồng sắt còn chưa làm kiên cố thì vẫn phải dây dưa chờ đợi. Nhưng vấn đề là ngay lúc này phải làm sao?
“Đợi.” Lục Bắc Thần từ tốn nói: “Tôi nghĩ, anh ta cũng sẽ không cần đợi quá lâu đâu. Cậu ra ngoài tiếp đón anh ta đi hoặc để các đồng nghiệp phía Bắc Kinh đón tiếp, nếu cậu không có mặt mũi gặp anh ta.”
La Trì hắng giọng: “Cái gì mà không có mặt mũi gặp anh ta? Phòng quan sát không thể rời đi được, đâu thể để một mình pháp y ngồi đây.” Nói tới đây, anh ấy xua tay với đồng nghiệp ngoài cửa: “Cứ nói giáo sư Lục bây giờ không tiện gặp khách, bảo đồng nghiệp bên ngoài tiếp anh ấy một lát.”
Người ngoài cửa đi giải quyết.
Lục Bắc Thần không nói gì, khóe môi chỉ vương một nụ cười, rất nhạt.
La Trì có chút thiếu tự nhiên: “Đừng có tỏ thái độ quái đản đó, tôi đang suy nghĩ cho đại cục đấy.”
Lăng Song và Hứa Đồng tạm thời rời khỏi phòng thẩm vấn. Nhưng với tư cách là những người có liên quan tới Thẩm Cường, trước mắt họ chưa được về, lần lượt theo cảnh sát đi nhận diện gương mặt.
Cứ thế tới ba giờ sáng, La Trì và Lục Bắc Thần ngồi trong phòng làm việc của cục cảnh sát. La Trì mặc nguyên quần áo nằm lên sofa ngủ. Không gian hơi chật hẹp, anh ấy co ro lại như con chim cút, di động đặt trên tay vịn sofa, tiện khi nào có điện thoại có thể lập tức nhận máy. Lục Bắc Thần dựa vào ghế sofa bên cạnh, nhắm mắt lại. So với La Trì, hơi thở của anh khá nhịp nhàng, rất nhẹ nhàng, chẳng biết đã ngủ rồi hay chỉ đơn thuần là nhắm mắt nghỉ ngơi.
Di động bất thình lình rung lên.
Lục Bắc Thần từ từ mở mắt ra, trong mắt mặc dù có những tia máu nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén. Anh cầm di động lên nghe, chẳng biết đầu kia nói gì mà anh nghe mãi, cuối cùng khẽ nói một câu: “Được, tôi biết rồi.”
Đặt di động qua một bên, anh quay đầu liếc nhìn La Trì đang ngáy o o trên sofa, lên tiếng: “La Trì!”
Mấy năm nay do áp lực công việc, giấc ngủ của Lục Bắc Thần rất ít ỏi, chất lượng cũng cực tệ. Mất ngủ trở thành chuyện như cơm bữa, cho dù có thật sự ngủ được cũng dễ dàng thức giấc vì một tiếng động nhỏ. Thế nên cho dù công tác ở bên ngoài, ngoài trừ thức ăn, thứ đầu tiên anh để tâm còn là môi trường nghỉ ngơi đủ tốt, yên tĩnh được đặt lên hàng đầu. Nhưng từ khi Cố Sơ hòa vào cuộc sống của anh, anh lại có thể ngủ một cách yên ổn. Ôm lấy cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô, anh sẽ ngủ một mạch tới khi trời sáng.
Cố Sơ…
Mấy ngày nay anh hay thầm lẩm nhẩm tên cô trong lòng. Mỗi lần đọc lên, nỗi nhớ cô lại sâu thêm một lớp.
Anh nhớ cô…
Có lẽ La Trì quá mệt nên ngủ rất sâu, chưa tỉnh lại. Lục Bắc Thần lại hơi cao giọng lên một chút, khẽ quát: “La Trì!”
Tiếng gọi này kinh động tới La Trì. Anh ấy lăn lông lốc, rồi bò dậy, ngay sau đó rút súng ra nhằm chuẩn vào Lục Bắc Thần, có thể nhận ra là ý thức chưa tỉnh táo nhưng cơ thể đã có phản xạ. “Ai?”
Lục Bắc Thần không động đậy, điềm nhiên nhìn La Trì. Sau một hồi giày vò ấy, La Trì cũng đã tỉnh táo, thấy mình đang nhắm bắn Lục Bắc Thần, anh ấy vội rút súng lại, liên tục xin lỗi: “Ngủ mê, ngủ mê!”
“Tôi cần phải xin cục trưởng điều cậu đi vì tôi một ngày nào đó cậu lại ngủ mê mệt rồi bắn chết tôi.” Ngữ khí của Lục Bắc Thần hơi lạnh.
La Trì hết lời xin lỗi.
“Thôi.” Lục Bắc Thần vốn không để ý, anh khôi phục lại vẻ nghiêm túc thường ngày: “Chloe phát hiện ra mỡ và máu người. Bây giờ cậu hoàn toàn có chứng cứ để tiến hành thẩm vấn Thịnh Thiên Vỹ rồi.”
“Phát hiện rồi?” La Trì kinh ngạc: “Anh ta làm kiểu gì vậy?”
“Cậu ta xúi bẩy Kiều Vân Tiêu, phát huy nền tảng hóa học của anh ta để chế tạo một ít thuốc nổ, hàm lượng rất vừa đủ, vừa có thể làm nổ thứ chúng ta cần lại không làm ai bị thương.”
“Á!”
…
Thượng Hải.
Cũng là một đêm không ngủ.
Cả thẩm mỹ viện xảy ra một vụ nổ, tầng hầm có hiện tượng sụt lún. Khi vụ nổ xảy ra, khách hàng trong thẩm mỹ viện đã về hết, đại đa số các nhân viên cũng đã tan ca, những người ở lại trông coi chỉ bị kinh hãi. Cảnh sát thấy có người báo, lấy lý do làm dịu tâm lý bất an trong thành phố để cưỡng chế đi vào địa điểm vụ nổ, từ đó không những phát hiện được phòng tối nơi bắt cóc Tiếu Tiếu mà còn phát hiện ra phòng chứa đằng sau phòng tối. Cả một lượng lớn mỡ và máu bị phát hiện, từ đó mà họ đã niêm phong thẩm mỹ viện ngay trong đêm.
Cố Sơ đã quên mất mình ngồi lên xe cảnh sát như thế nào. Khi các nhân viên y tế bên cạnh xử lý vết thương cho cô, cô chẳng hề cảm thấy đau. Kiều Vân Tiêu đã bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn, Chloe cũng không may mắn thoát nạn, nhưng đối mặt với cảnh sát anh ta đã là kẻ sành sỏi. Khi hỏi vì sao lại cho phát nổ thẩm mỹ viện, anh ta chậm rãi nói: “Không nổ làm sao tìm được chứng cứ cho cảnh sát các anh?”
Giây phút thẩm mỹ viện bùng nổ vẫn còn đọng lại trong đầu Cố Sơ. Chỉ nửa tiếng trước, Chloe đuổi theo một bóng đen ra ngoài. Cô cũng bị Kiều Vân Tiêu đuổi ra nhưng trong lúc cấp bách cô cũng không hỏi vì sao anh ấy còn ở lại trong tầng hầm. Sau khi cô đuổi ra ngoài rồi lại chẳng thấy bóng dáng Chloe đâu. Cô đang định quay trở lại tầng hầm thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ vườn hoa thẩm mỹ viện, bèn vội vàng đuổi theo tiếng kêu.
Sau khi tới đó thì chỉ thấy một mình Chloe, vừa định lại gần thì thấy Chloe bổ nhào về phía cô. Cô không né kịp, còn chưa kêu lên đã bị anh ta ấn xuống thảm cỏ, một giây sau bỗng cảm thấy cánh tay đau dữ dội, mùi máu xộc lên mũi. Giây phút đó, có hai suy nghĩ vụt qua đầu cô.
Suy nghĩ đầu tiên là: Năm nay đúng là năm hạn của cô rồi, cánh tay liên tục bị thương. Suy nghĩ thứ hai chính là: Thì ra thứ mùi quen thuộc cô ngửi thấy dưới hầm là mùi máu tanh, vì nó trộn lẫn với mùi ẩm ướt nên đã làm lẫn lộn khả năng phán đoán của cô…