Sau khi buổi thuyết giảng kết thúc, Phan Tư Tư quả nhiên chặn Lục Bắc Thần lại, mặc cho Ngữ Cảnh có khuyên nhủ thế nào, cô ta vẫn đòi chụp ảnh chung, có vẻ như không đạt được mục đích không chịu buông tha. Các sinh viên đều rất hứng thú với màn này, không một ai ra về. Ngoài mặt Cố Sơ chậm chạp thu dọn đồ đạc, thực chất là đang ngầm quan sát tình hình trên bục giảng. Cô nhủ nhầm, nếu như Lục Bắc Thần không nể mặt, Phan Tư Tư sẽ rất khó xử; Nhưng nếu anh thỏa hiệp thì có lẽ người chụp cùng anh sẽ đông như trảy hội, như vậy chẳng biết dấy lên bao nhiêu bình luận tiêu cực ở bên ngoài.
Vào lúc cô còn đang lo anh đã cưỡi lên lưng cọp thì nghe thấy Lục Bắc Thần đứng trên bục giảng nói một câu: “Vì thời gian có hạn, thành thật xin lỗi không thể lần lượt chụp chung với từng bạn, thế nên hãy chọn một sinh viên đại diện đi.”
Phan Tư Tư đứng gần anh nhất, xông lên ngay. Phó Lượng đứng dưới hận đến nghiến răng kèn kẹt, bĩu môi nói với Cố Sơ: “Cậu nhìn thấy chưa? Dẻo miệng bẩm sinh.”
Cố Sơ không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, sự thực là cô vẫn chưa kịp nghĩ nhiều thì giọng Lục Bắc Thần đã thẳng thừng chen ngang: “Chọn ngay bạn ban nãy trả lời đúng ấy, cái bạn…” Anh hơi ngừng lại: “… tinh thần chính nghĩa bùng nổ, mồm mép không tha cho ai ấy.”
Tất cả mọi người đều sững lại, Phan Tư Tư đứng bên cạnh anh, gương mặt nhỏ xinh xắn tức đến trắng bệch. Phó Lượng phản ứng đầu tiên, kéo Cố Sơ một cái: “Mau lên, gọi cậu kìa!” Dứt lời, Cố Sơ còn chưa lên tiếng, cậu ấy đã giơ tay ầm ĩ thay cô: “Giáo sư Lục, bạn ấy chưa đi đâu ạ, ở đây, ở đây!”
Có đánh chết Cố Sơ cũng không ngờ anh lại giải quyết kiểu này. Cô nhìn anh hơi đờ đẫn. Anh đứng trên bục giảng, nhìn thẳng về phía cô, như cười như không. Người ngoài không nhận ra, chỉ có cô biết anh cố tình. Ánh mắt của tất cả mọi người ở đó đều nhìn cô chằm chằm, giống như vô số cánh tay đột ngột bóp chặt cổ cô. Ngữ Cảnh đứng bên chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cầm lấy micro, đùa cợt hùa theo giọng điệu của Lục Bắc Thần: “Xin mời bạn sinh viên mắt to da trắng lên bục.”
Ngữ Cảnh đáng chết, quay về cô nhất định phải nghĩ cách xử cậu ta, hoặc đợi cô nuôi móng tay dài một chút sẽ cào mặt cậu ta. Xuyên qua cả biển ánh nhìn ngưỡng mộ, đố kỵ, cô bước lên bục. Nếu anh đã vậy, cô cũng đường hoàng mà tiếp nhận. Đẩy Phan Tư Tư qua một bên, cô đứng vào cạnh anh. Mùi diệt khuẩn thoang thoảng, mùi hương cô thân thuộc, bàn tay lớn của anh cũng khoác lên vai cô một cách rất đỗi tự nhiên, khiến phía dưới hét inh ỏi.
Cô cảm thấy quá nổi bật, cố gắng né khỏi tay anh nhưng vừa động đậy anh đã giữ chặt vai cô hơn nữa. Cô vô thức quay đầu nhìn anh. Anh chỉ cười, chỉ tay xuống dưới: “Nhìn vào ống kính của bạn em kìa.”
Phó Lượng chụp ảnh giùm cô, hét lên trên: “Nhìn bên này!”
Chụp ảnh lưu niệm là một tiết mục bất ngờ, trước đây Lục Bắc Thần kết thúc thuyết giảng là lập tức đi ngay, không cho người bên cạnh thời gian mở máy chụp trộm. Nhưng hôm nay vì dư dả thời gian, rất nhiều sinh viên đều mở di động, bức ảnh này đã được giữ lại trong máy của không ít người.
Lục Bắc Thần rời khỏi hội trường dưới sự giúp đỡ của bảo vệ. Cô vốn định đuổi theo nhưng chưa kịp nhúc nhích thì đã bị đám đông bao vây, đành giương mắt nhìn anh mỗi lúc một xa, trong lòng sốt ruột: Lục Bắc Thần này rốt cuộc đang giở trò gì đây?
***
Ngày ngày Tiffany vẫn cứ điên điên khùng khùng, mặc cho người khác vặn hỏi thế nào, cô ta cũng chỉ lặp lại bài đồng dao ấy. Trong nước đã liên hệ được với người thân của Tiffany. Sau khi tới, vì lý do vụ án người đó cũng không thể đón cô ta đi ngay. Biết được tình hình, người thân của Tiffany thở dài nhưng cũng đành phải hợp tác.
Buổi chiều, sau khi ăn cơm xong, Tiffany ngồi yên trên giường bệnh, mặt hướng về phía vách tường, đầu tóc rũ rượi. Sau khi thành viên tổ chuyên án đi vào cô ta cũng không có phản ứng gì, vẫn chỉ ngồi im. Đợi nhân viên trông giữ đi ra ngoài, nhân viên tổ chuyên án mới ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường, nói thẳng: “Cô còn định giả vờ tới khi nào?”
Đối phương không có phản ứng.
“Có những chuyện là thật thì không thể là giả, là giả thì không thể là thật.” Người cảnh sát tiếp tục nói: “Vụ án đã đi tới bước này thì nhất định phải kết thúc, cô tưởng cô ngồi đây giả điên giả khùng là có thể thoát sao?”
Tiffany bắt đầu ê ê a a, nhưng quyết không đáp lời người cảnh sát.
“Chúng tôi lục soát được một số thứ trong bệnh viện điều dưỡng sau núi, đã chụp ảnh để cô xác nhận.” Người cảnh sát đặt tập phong bì dày cộp trong tay lên bàn, nói: “Có giày, có quần áo, trong đó có bộ quần áo đen bên trên có dấu máu của cô. Cô cứ từ từ xác nhận, đương nhiên cô cũng có thể tiếp tục giả điếc giả điên. Nhưng việc đã tới nước này càng lần lữa càng bất lợi cho cô thôi. Tất cả mọi người đều đã lên tiếng chỉ có cô là im lặng, cô lại càng đáng nghi hơn.”
Nói xong mấy lời đó, người cảnh sát rời khỏi phòng.
Một lát sau, Tiffany mới từ từ quay đầu lại, trong ánh mắt không còn là sự ngây ngô khờ khạo.
…
Cố Sơ vừa ra khỏi cổng trường đại học A, từ xa đã có một chiếc xe chầm chậm đi tới. Cô nhận ra đó là chiếc xe Lục Bắc Thần để trong gara tại nhà, sự bất mãn vì việc anh ‘ra đi không lời từ biệt’ lập tức tan biến. Khóe môi bất chợt cong lên nhưng cô lại không muốn ngoan ngoãn đứng bên vệ đường chờ đợi. Cô ôm sách, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Đây là đường một chiều, bình thường cho dù vào giờ cao điểm hay tan tầm đều không tắc. Lúc này cũng không đông xe qua lại, chiếc xe của Lục Bắc Thần trở nên bắt mắt nhất. Xe đi ngang qua người cô, tốc độ rất chậm. Chẳng mấy chốc, cửa sổ hạ xuống, lộ ra gương mặt Lục Bắc Thần.
“Lên xe đi.” Anh cười.
Cố Sơ không màng, mải miết đi tiếp.
Chiếc xe nhanh chóng bám theo, không nhanh không chậm. Anh thò đầu ra, ngữ khí trêu chọc: “Sinh viên Cố, em thế này là đang giận dỗi cái gì đấy?”
Gió thổi qua, Cố Sơ khép chặt áo lại nhưng gió không thổi lạnh vào lòng, có anh ở bên luôn ấm áp. Cô nhịn cười, cố tình nói: “Em không dám lên xe của giáo sư Lục đâu ạ.”
“Lý do?”
“Thì sợ bị người ta vây đánh.” Cố Sơ cũng làm bộ uể oải.
“Chúng ta đâu có ở trong trường.”
Cố Sơ thở dài: “Sao anh cứ im thin thít mà quay về Thượng Hải thế hả, chắc định khoe với em đám quần chúng đông đảo của anh chứ gì. Cái khí thế đó có khác gì minh tinh.”
“Nghe giọng điệu này hơi chua đấy.”
“Ô, ông anh cũng nghe ra cơ à?” Cố Sơ dừng bước.
Chiếc xe cũng theo đà trượt sang bên đường, dừng lại.
Cô quay đầu, gò má sáng bừng dưới những tia nắng mùa đông dịu dàng, ở trong mắt Lục Bắc Thần giống hệt như một miếng ngọc đẹp không tỳ vết. Đôi mắt đó hệt như sơn đen, ánh mắt long lanh xinh xắn, còn yêu kiều hơn cả ngọc. Anh mỉm cười nhìn cô, cô lại vờ như không thấy vẻ thiện ý của anh, hơi cúi xuống, ngó vào bên trong: “Người đại diện thiên tài dễ thương của ông anh đâu rồi?”
“Có lẽ cậu ấy cũng cảm thấy đã đắc tội với em nên đã ở lại giúp anh trò chuyện với phía nhà trường rồi.” Cánh tay trái của Lục Bắc Thần đặt ngoài cửa xe, anh giải đáp khúc mắc của cô.
“Em hẹp hòi vậy sao?” Cố Sơ nhướng mày.
“Cũng tạm, chỉ là có thù tất báo thôi.”
Cố Sơ cười. Thấy Lục Bắc Thần xuống xe, cô lại nói: “Không phải anh định tặng em một cái ôm trùng phùng giữa đường đấy chứ?”
“Con người ưa náo nhiệt, nhưng mà anh vẫn không muốn diễn phim thần tượng cho mọi người xem đâu.” Lục Bắc Thần giơ tay xoa đầu cô, lòng bàn tay rộng lớn làm rối bù mái tóc cô. Anh lại vòng qua ghế lái phụ, mở cửa xe: “Xin mời sinh viên Cố.”
Cố Sơ vuốt lại tóc, ngẩng đầu sải bước tới bên cạnh cửa ghế lái phụ, nhìn anh: “Giáo sư Lục, làm phiền anh rồi.” Dứt lời, cô bước lên xe.
Khóe môi Lục Bắc Thần giật giật. Anh đóng cửa xe lại, vòng qua đầu bên kia.
Là một cuộc gặp gỡ sau bao ngày xa cách.
Trong không gian nhỏ hẹp, tựa hồ thế gian này chỉ còn hai người họ, mặc dù cô biết rõ thế giới của anh rộng lớn nhường nào, nhưng giây phút này đây anh hoàn toàn thuộc về riêng cô. Cửa xe đóng lại, khi hơi thở của anh ập tới, Cố Sơ cảm thấy mọi sự chờ đợi đều xứng đáng. Niềm hạnh phúc dâng đầy lồng ngực nhưng cô không còn biểu hiện điên cuồng như một cô gái mười mấy tuổi nữa. Khóe môi cô không khép lại được, lặng lẽ cười, yên lặng nếm trải ngọt ngào.
Có lẽ đây chính là một mặt khác của tình yêu chăng? Không cần biểu đạt rầm rộ oanh liệt. Xa cách lâu ngày, anh cứ xuất hiện như vậy, nói một câu “Anh về rồi đây” , cô khẽ đáp lại một tiếng ‘ồ’. Tất cả không cần nói thành lời, nhưng sao không hiểu nỗi nhung nhớ của nhau? Nếu không nhớ thương, hà tất phải cát bụi dặm trường?
Vừa lên xe, Lục Bắc Thần đã đưa tay phải qua đan vào tay trái của cô.
Tốc độ xe không nhanh, rất vững vàng, cũng giống như biểu cảm của anh, chỉ khẽ mỉm cười, không vồ vập, không sốt sắng.
Ngón tay cô chạm vào làn da ấm nóng, lòng bàn tay áp chặt vào nhau, cảm nhận rõ ràng từng đường vân của anh. Nếu có thể, xe cứ đi mãi như vậy cũng được. Nhưng không ngờ anh lại nhẹ nhàng đánh tay lái, chiếc xe rẽ vào một con ngõ.
Một con ngõ cấm ô tô, xe dừng lại ngay đầu ngõ. Cả một con đường chật hẹp không một bóng người, chỉ có những căn nhà vắng lặng. Cố Sơ thấy vậy đang định cười anh mới mấy ngày không về Thượng Hải đã quên đường, không ngờ anh tháo dây an toàn ra, cả cơ thể cao lớn đổ ập xuống, một giây sau hôn lên môi cô.
Cô kinh ngạc nhưng chỉ trong khoảnh khắc, tình yêu chẳng mấy chốc đã nổ tung trong tim.
Nụ hôn của người đàn ông như khao khát, có điều khi mới áp xuống là dịu dàng, ngay sau đó lại là cuồng phong bão táp. Anh giơ tay, đôi tay lớn nâng gò má cô, mạnh mẽ tới mức gần như sắp nghiền cô nát vụn.
Cô bám lấy vai anh nhưng không ngăn nổi sức mạnh anh lấn lướt.
Trong lòng bàn tay, qua lớp vải có thể chạm vào nhiệt độ cơ thể anh, còn cả những rục rịch bùng phát ra từ từng thớ thịt. Nụ hôn của anh mỗi lúc một nồng nhiệt, hơi thở cũng càng lúc càng trầm đục. Cô ngẩng đầu lên, bị nhiệt tình của anh thiêu đốt.
Tới khi cảm nhận được bàn tay kia của anh thiếu nghiêm túc, cô mới gắng sức đẩy anh ra. Nhưng anh quấn lấy mùi hương của cô rồi lại muốn cúi đầu thơm lên mái tóc cô. Cô lập tức bịt miệng anh lại, nói: “Sao cứ như yêu đương vụng trộm thế hả?”
Lục Bắc Thần nghe xong nhướng mày, rõ ràng anh không hài lòng về cách hình dung của cô. Anh kéo tay cô, nắm chặt, gò má áp sát cô, môi kề môi gần trong gang tấc: “Bây giờ em nói chuyện với anh càng ngày càng lớn mật rồi.”
Sau khi buổi thuyết giảng kết thúc, Phan Tư Tư quả nhiên chặn Lục Bắc Thần lại, mặc cho Ngữ Cảnh có khuyên nhủ thế nào, cô ta vẫn đòi chụp ảnh chung, có vẻ như không đạt được mục đích không chịu buông tha. Các sinh viên đều rất hứng thú với màn này, không một ai ra về. Ngoài mặt Cố Sơ chậm chạp thu dọn đồ đạc, thực chất là đang ngầm quan sát tình hình trên bục giảng. Cô nhủ nhầm, nếu như Lục Bắc Thần không nể mặt, Phan Tư Tư sẽ rất khó xử; Nhưng nếu anh thỏa hiệp thì có lẽ người chụp cùng anh sẽ đông như trảy hội, như vậy chẳng biết dấy lên bao nhiêu bình luận tiêu cực ở bên ngoài.
Vào lúc cô còn đang lo anh đã cưỡi lên lưng cọp thì nghe thấy Lục Bắc Thần đứng trên bục giảng nói một câu: “Vì thời gian có hạn, thành thật xin lỗi không thể lần lượt chụp chung với từng bạn, thế nên hãy chọn một sinh viên đại diện đi.”
Phan Tư Tư đứng gần anh nhất, xông lên ngay. Phó Lượng đứng dưới hận đến nghiến răng kèn kẹt, bĩu môi nói với Cố Sơ: “Cậu nhìn thấy chưa? Dẻo miệng bẩm sinh.”
Cố Sơ không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, sự thực là cô vẫn chưa kịp nghĩ nhiều thì giọng Lục Bắc Thần đã thẳng thừng chen ngang: “Chọn ngay bạn ban nãy trả lời đúng ấy, cái bạn…” Anh hơi ngừng lại: “… tinh thần chính nghĩa bùng nổ, mồm mép không tha cho ai ấy.”
Tất cả mọi người đều sững lại, Phan Tư Tư đứng bên cạnh anh, gương mặt nhỏ xinh xắn tức đến trắng bệch. Phó Lượng phản ứng đầu tiên, kéo Cố Sơ một cái: “Mau lên, gọi cậu kìa!” Dứt lời, Cố Sơ còn chưa lên tiếng, cậu ấy đã giơ tay ầm ĩ thay cô: “Giáo sư Lục, bạn ấy chưa đi đâu ạ, ở đây, ở đây!”
Có đánh chết Cố Sơ cũng không ngờ anh lại giải quyết kiểu này. Cô nhìn anh hơi đờ đẫn. Anh đứng trên bục giảng, nhìn thẳng về phía cô, như cười như không. Người ngoài không nhận ra, chỉ có cô biết anh cố tình. Ánh mắt của tất cả mọi người ở đó đều nhìn cô chằm chằm, giống như vô số cánh tay đột ngột bóp chặt cổ cô. Ngữ Cảnh đứng bên chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cầm lấy micro, đùa cợt hùa theo giọng điệu của Lục Bắc Thần: “Xin mời bạn sinh viên mắt to da trắng lên bục.”
Ngữ Cảnh đáng chết, quay về cô nhất định phải nghĩ cách xử cậu ta, hoặc đợi cô nuôi móng tay dài một chút sẽ cào mặt cậu ta. Xuyên qua cả biển ánh nhìn ngưỡng mộ, đố kỵ, cô bước lên bục. Nếu anh đã vậy, cô cũng đường hoàng mà tiếp nhận. Đẩy Phan Tư Tư qua một bên, cô đứng vào cạnh anh. Mùi diệt khuẩn thoang thoảng, mùi hương cô thân thuộc, bàn tay lớn của anh cũng khoác lên vai cô một cách rất đỗi tự nhiên, khiến phía dưới hét inh ỏi.
Cô cảm thấy quá nổi bật, cố gắng né khỏi tay anh nhưng vừa động đậy anh đã giữ chặt vai cô hơn nữa. Cô vô thức quay đầu nhìn anh. Anh chỉ cười, chỉ tay xuống dưới: “Nhìn vào ống kính của bạn em kìa.”
Phó Lượng chụp ảnh giùm cô, hét lên trên: “Nhìn bên này!”
Chụp ảnh lưu niệm là một tiết mục bất ngờ, trước đây Lục Bắc Thần kết thúc thuyết giảng là lập tức đi ngay, không cho người bên cạnh thời gian mở máy chụp trộm. Nhưng hôm nay vì dư dả thời gian, rất nhiều sinh viên đều mở di động, bức ảnh này đã được giữ lại trong máy của không ít người.
Lục Bắc Thần rời khỏi hội trường dưới sự giúp đỡ của bảo vệ. Cô vốn định đuổi theo nhưng chưa kịp nhúc nhích thì đã bị đám đông bao vây, đành giương mắt nhìn anh mỗi lúc một xa, trong lòng sốt ruột: Lục Bắc Thần này rốt cuộc đang giở trò gì đây?
***
Ngày ngày Tiffany vẫn cứ điên điên khùng khùng, mặc cho người khác vặn hỏi thế nào, cô ta cũng chỉ lặp lại bài đồng dao ấy. Trong nước đã liên hệ được với người thân của Tiffany. Sau khi tới, vì lý do vụ án người đó cũng không thể đón cô ta đi ngay. Biết được tình hình, người thân của Tiffany thở dài nhưng cũng đành phải hợp tác.
Buổi chiều, sau khi ăn cơm xong, Tiffany ngồi yên trên giường bệnh, mặt hướng về phía vách tường, đầu tóc rũ rượi. Sau khi thành viên tổ chuyên án đi vào cô ta cũng không có phản ứng gì, vẫn chỉ ngồi im. Đợi nhân viên trông giữ đi ra ngoài, nhân viên tổ chuyên án mới ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường, nói thẳng: “Cô còn định giả vờ tới khi nào?”Đối phương không có phản ứng.
“Có những chuyện là thật thì không thể là giả, là giả thì không thể là thật.” Người cảnh sát tiếp tục nói: “Vụ án đã đi tới bước này thì nhất định phải kết thúc, cô tưởng cô ngồi đây giả điên giả khùng là có thể thoát sao?”
Tiffany bắt đầu ê ê a a, nhưng quyết không đáp lời người cảnh sát.
“Chúng tôi lục soát được một số thứ trong bệnh viện điều dưỡng sau núi, đã chụp ảnh để cô xác nhận.” Người cảnh sát đặt tập phong bì dày cộp trong tay lên bàn, nói: “Có giày, có quần áo, trong đó có bộ quần áo đen bên trên có dấu máu của cô. Cô cứ từ từ xác nhận, đương nhiên cô cũng có thể tiếp tục giả điếc giả điên. Nhưng việc đã tới nước này càng lần lữa càng bất lợi cho cô thôi. Tất cả mọi người đều đã lên tiếng chỉ có cô là im lặng, cô lại càng đáng nghi hơn.”
Nói xong mấy lời đó, người cảnh sát rời khỏi phòng.
Một lát sau, Tiffany mới từ từ quay đầu lại, trong ánh mắt không còn là sự ngây ngô khờ khạo.
…
Cố Sơ vừa ra khỏi cổng trường đại học A, từ xa đã có một chiếc xe chầm chậm đi tới. Cô nhận ra đó là chiếc xe Lục Bắc Thần để trong gara tại nhà, sự bất mãn vì việc anh ‘ra đi không lời từ biệt’ lập tức tan biến. Khóe môi bất chợt cong lên nhưng cô lại không muốn ngoan ngoãn đứng bên vệ đường chờ đợi. Cô ôm sách, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Đây là đường một chiều, bình thường cho dù vào giờ cao điểm hay tan tầm đều không tắc. Lúc này cũng không đông xe qua lại, chiếc xe của Lục Bắc Thần trở nên bắt mắt nhất. Xe đi ngang qua người cô, tốc độ rất chậm. Chẳng mấy chốc, cửa sổ hạ xuống, lộ ra gương mặt Lục Bắc Thần.
“Lên xe đi.” Anh cười.
Cố Sơ không màng, mải miết đi tiếp.
Chiếc xe nhanh chóng bám theo, không nhanh không chậm. Anh thò đầu ra, ngữ khí trêu chọc: “Sinh viên Cố, em thế này là đang giận dỗi cái gì đấy?”
Gió thổi qua, Cố Sơ khép chặt áo lại nhưng gió không thổi lạnh vào lòng, có anh ở bên luôn ấm áp. Cô nhịn cười, cố tình nói: “Em không dám lên xe của giáo sư Lục đâu ạ.”
“Lý do?”
“Thì sợ bị người ta vây đánh.” Cố Sơ cũng làm bộ uể oải.
“Chúng ta đâu có ở trong trường.”
Cố Sơ thở dài: “Sao anh cứ im thin thít mà quay về Thượng Hải thế hả, chắc định khoe với em đám quần chúng đông đảo của anh chứ gì. Cái khí thế đó có khác gì minh tinh.”
“Nghe giọng điệu này hơi chua đấy.”
“Ô, ông anh cũng nghe ra cơ à?” Cố Sơ dừng bước.
Chiếc xe cũng theo đà trượt sang bên đường, dừng lại.
Cô quay đầu, gò má sáng bừng dưới những tia nắng mùa đông dịu dàng, ở trong mắt Lục Bắc Thần giống hệt như một miếng ngọc đẹp không tỳ vết. Đôi mắt đó hệt như sơn đen, ánh mắt long lanh xinh xắn, còn yêu kiều hơn cả ngọc. Anh mỉm cười nhìn cô, cô lại vờ như không thấy vẻ thiện ý của anh, hơi cúi xuống, ngó vào bên trong: “Người đại diện thiên tài dễ thương của ông anh đâu rồi?”
“Có lẽ cậu ấy cũng cảm thấy đã đắc tội với em nên đã ở lại giúp anh trò chuyện với phía nhà trường rồi.” Cánh tay trái của Lục Bắc Thần đặt ngoài cửa xe, anh giải đáp khúc mắc của cô.
“Em hẹp hòi vậy sao?” Cố Sơ nhướng mày.
“Cũng tạm, chỉ là có thù tất báo thôi.”
Cố Sơ cười. Thấy Lục Bắc Thần xuống xe, cô lại nói: “Không phải anh định tặng em một cái ôm trùng phùng giữa đường đấy chứ?”
“Con người ưa náo nhiệt, nhưng mà anh vẫn không muốn diễn phim thần tượng cho mọi người xem đâu.” Lục Bắc Thần giơ tay xoa đầu cô, lòng bàn tay rộng lớn làm rối bù mái tóc cô. Anh lại vòng qua ghế lái phụ, mở cửa xe: “Xin mời sinh viên Cố.”
Cố Sơ vuốt lại tóc, ngẩng đầu sải bước tới bên cạnh cửa ghế lái phụ, nhìn anh: “Giáo sư Lục, làm phiền anh rồi.” Dứt lời, cô bước lên xe.
Khóe môi Lục Bắc Thần giật giật. Anh đóng cửa xe lại, vòng qua đầu bên kia.
Là một cuộc gặp gỡ sau bao ngày xa cách.
Trong không gian nhỏ hẹp, tựa hồ thế gian này chỉ còn hai người họ, mặc dù cô biết rõ thế giới của anh rộng lớn nhường nào, nhưng giây phút này đây anh hoàn toàn thuộc về riêng cô. Cửa xe đóng lại, khi hơi thở của anh ập tới, Cố Sơ cảm thấy mọi sự chờ đợi đều xứng đáng. Niềm hạnh phúc dâng đầy lồng ngực nhưng cô không còn biểu hiện điên cuồng như một cô gái mười mấy tuổi nữa. Khóe môi cô không khép lại được, lặng lẽ cười, yên lặng nếm trải ngọt ngào.
Có lẽ đây chính là một mặt khác của tình yêu chăng? Không cần biểu đạt rầm rộ oanh liệt. Xa cách lâu ngày, anh cứ xuất hiện như vậy, nói một câu “Anh về rồi đây” , cô khẽ đáp lại một tiếng ‘ồ’. Tất cả không cần nói thành lời, nhưng sao không hiểu nỗi nhung nhớ của nhau? Nếu không nhớ thương, hà tất phải cát bụi dặm trường?
Vừa lên xe, Lục Bắc Thần đã đưa tay phải qua đan vào tay trái của cô.
Tốc độ xe không nhanh, rất vững vàng, cũng giống như biểu cảm của anh, chỉ khẽ mỉm cười, không vồ vập, không sốt sắng.
Ngón tay cô chạm vào làn da ấm nóng, lòng bàn tay áp chặt vào nhau, cảm nhận rõ ràng từng đường vân của anh. Nếu có thể, xe cứ đi mãi như vậy cũng được. Nhưng không ngờ anh lại nhẹ nhàng đánh tay lái, chiếc xe rẽ vào một con ngõ.
Một con ngõ cấm ô tô, xe dừng lại ngay đầu ngõ. Cả một con đường chật hẹp không một bóng người, chỉ có những căn nhà vắng lặng. Cố Sơ thấy vậy đang định cười anh mới mấy ngày không về Thượng Hải đã quên đường, không ngờ anh tháo dây an toàn ra, cả cơ thể cao lớn đổ ập xuống, một giây sau hôn lên môi cô.
Cô kinh ngạc nhưng chỉ trong khoảnh khắc, tình yêu chẳng mấy chốc đã nổ tung trong tim.
Nụ hôn của người đàn ông như khao khát, có điều khi mới áp xuống là dịu dàng, ngay sau đó lại là cuồng phong bão táp. Anh giơ tay, đôi tay lớn nâng gò má cô, mạnh mẽ tới mức gần như sắp nghiền cô nát vụn.
Cô bám lấy vai anh nhưng không ngăn nổi sức mạnh anh lấn lướt.
Trong lòng bàn tay, qua lớp vải có thể chạm vào nhiệt độ cơ thể anh, còn cả những rục rịch bùng phát ra từ từng thớ thịt. Nụ hôn của anh mỗi lúc một nồng nhiệt, hơi thở cũng càng lúc càng trầm đục. Cô ngẩng đầu lên, bị nhiệt tình của anh thiêu đốt.
Tới khi cảm nhận được bàn tay kia của anh thiếu nghiêm túc, cô mới gắng sức đẩy anh ra. Nhưng anh quấn lấy mùi hương của cô rồi lại muốn cúi đầu thơm lên mái tóc cô. Cô lập tức bịt miệng anh lại, nói: “Sao cứ như yêu đương vụng trộm thế hả?”
Lục Bắc Thần nghe xong nhướng mày, rõ ràng anh không hài lòng về cách hình dung của cô. Anh kéo tay cô, nắm chặt, gò má áp sát cô, môi kề môi gần trong gang tấc: “Bây giờ em nói chuyện với anh càng ngày càng lớn mật rồi.”