Khi Tiêu Tiếu Tiếu đi họp về, đúng lúc bắt gặp Cố Sơ đang đứng bên trạm y tá. Cậu ấy bước tới, thấy sắc mặt cô trắng nhợt bèn hoảng hốt, “Có chuyện gì thế này?”.
Cố Sơ không có phản ứng gì.
Tiêu Tiếu Tiếu nhìn về phía các cô y tá, họ đồng loạt lắc đầu tỏ ý không rõ. Cậu ấy giựt vạt áo blouse của Cố Sơ, thấy cô vẫn không có phản ứng gì mới hét to: “Cố Sơ!”.
Một thanh âm như sấm dậy, đột ngột làm nổ tung mọi sự đờ đẫn của Cố Sơ. Cô quay đầu nhìn Tiêu Tiếu Tiếu, một giây sau đã nắm chặt tay cậu ấy. Lúc ấy Tiếu Tiếu mới thấy được biểu cảm của cô, khóe mắt đỏ ửng, chóp mũi và trán lấm tấm mồ hôi, cả người như người mất hồn.
“Tiểu Sơ, em…”
“Bắc Thần…” Cố Sơ lẩm bẩm.
Tiêu Tiếu Tiếu choáng váng, “Tớ không phải Bắc Thần, là…”.
“Là Bắc Thần đã quay về, anh ấy quay về rồi.” Nói rồi, nước mắt Cố Sơ cũng lã chã rơi xuống.
Tiêu Tiếu Tiếu ngẩn người, sau khi tỉnh ra thì vội vàng kéo cô vào trong phòng làm việc.
…
“Chỉ căn cứ vào bông ngọc lan này ư?”
Sau khi trở về phòng làm việc, Cố Sơ kể lại đầu đuôi câu chuyện, mặc dù trong quá trình tường thuật vì nghẹn ngào cô có dừng lại mấy lần, thậm chí còn biểu đạt chưa trọn ý lắm nhưng Tiêu Tiếu Tiếu đã nghe hiểu.
Cậu ấy cầm bông ngọc lan lên ngắm rất lâu, đầu mày nhíu lại như chiếc giẻ lau.
Chỉ là một bông ngọc lan rất đỗi bình thường, chẳng thể nhìn ra manh mối gì. Cũng kỳ lạ thật, mùa này sao có thể tìm được hoa ngọc lan ở Thượng Hải?
Cố Sơ siết chặt hai tay, bờ môi khẽ run, “Nhất định là Bắc Thần, tớ nhận ra chữ anh ấy”.
Tiêu Tiếu Tiếu cầm tấm thiệp lên rồi lại đặt xuống, khẽ thở dài một tiếng, ngồi xuống đối diện cô, “Bảo bối, cậu phải hiểu rằng, có thể có người biết mô phỏng bút tích thì sao?”.
“Không thể nào.” Cô cực kỳ cố chấp.
Tiêu Tiếu Tiếu thấy vậy càng đau đầu, “Nếu thật sự là giáo sư Lục quay về, vì sao anh ấy không trực tiếp tới tìm cậu? Tặng bông hoa lan này có ý nghĩa gì chứ?”.
“Có lẽ…” Cố Sơ xoắn ngón tay, ánh mắt bối rối , vừa mới bắt đầu nhưng không sao nói được một câu hoàn chỉnh.
“Đầu tiên là sao may mắn, sau đó lại tới hoa ngọc lan, tớ cảm thấy chuyện này nhất định có người nào đang gây rối.” Tiêu Tiếu Tiếu cau mày, “Dù là anh Bắc Thâm hay giáo sư Lục, bất kỳ ai trở về cũng trực tiếp xuất hiện chẳng phải là được rồi sao?”.
Người ngoài cuộc luôn nhìn rõ ràng. Trước nay Cố Sơ luôn là người ngoài, nhưng tới nay đây đã là chuyện của cô. Tai cô đã điếc, mắt cô đã mù, ngay cả lý trí cũng đóng băng rồi.
Thật ra chuyện Tiếu Tiếu nói cũng là điều khiến cô hôm qua do dự. Tối qua cô đã gọi điện cho Chloe, hỏi anh ta liệu có tung tích của Lục Bắc Thâm không. Chloe ở đầu kia kêu lên thảm thiết, nói một câu tục ngữ tiếng Trung vô cùng tiêu chuẩn, “Bác sỹ Cố à, em có thể đừng chọc vào nỗi đau của anh không? Tung tích của Lục Bắc Thâm là ung nhọt trên người anh, chạm vào là đau đớn”.
Nếu như Bắc Thâm đã thật sự trở về, Chloe nhất định sẽ biết. Cô bèn kể cho Chloe chuyện sao may mắn, không định giấu anh ta, vì thái độ lúc trước của Chloe đã tỏ rõ là biết chuyện của cô và Bắc Thâm, chi bằng cứ trình bày tỉ mỉ, như vậy cũng tiện cho anh ta tìm kiếm.
Sao may mắn trở thành vụ án không đầu mối, khiến ruột gan cô rối như tơ vò. Cô nghĩ tới vô số khả năng, nhưng mỗi một khả năng đều khiến tâm tư của cô nặng nề. Thật ra cô chưa nói với Tiếu Tiếu rằng nếu Bắc Thâm thật sự xuất hiện trước mắt cô, cô thật sự không biết phải đối diện với anh thế nào.
Là áy náy ư?
Đúng, cô đang cưỡng ép thuyết phục bản thân mình là áy náy.
Cô đã phụ anh, dù là trước đây, hay là bây giờ.
Áy náy còn tốt hơn là Bắc Thâm không còn, dù có thế nào cũng tốt, cho dù bắt cô ôm nỗi áy náy này suốt một đời, cô cũng chỉ mong anh còn sống.
Nhưng chính vào lúc lòng cô đang bất an thì lại xuất hiện hoa ngọc lan này?
Ngọc lan liên quan quá nhiều tới ký ức về Bắc Thâm, nhưng đồng thời cũng dính dáng tới kỷ niệm của cô và Bắc Thần. Mà dòng chữ trên tấm thiệp này vừa hay lại chứng thực đây là hoa lan của cô và Bắc Thần.
“Nhất định là có nguyên nhân.” Cố Sơ lẩm bẩm, không muốn tin là có người đùa ác ý hoặc âm mưu gì đó.
“Tiểu Sơ à.” Tiêu Tiếu Tiếu ngồi trước mặt cô, lo lắng kéo tay cô lại: “Phải biết rằng một sợi dây thun quá căng rồi sẽ đứt. Bây giờ cậu quá căng thẳng, cứ tiếp tục như vậy không ổn đâu”.
Cố Sơ nhìn chăm chăm bông ngọc lan đó, từng câu từng chữ, “Sao may mắn do chính tay tớ gấp cho Bắc Thâm, trên giấy là bút tích của tớ, trên tấm thiệp dưới hoa lan lại có chữ Bắc Thần, chuyện lúc đó xảy ra trong đường du lịch chỉ có tớ và anh ấy biết. Tiếu Tiếu, cậu bảo chuyện này có kẻ cố tình bày trò, tớ không tin”.
Tiêu Tiếu Tiếu nhìn Cố Sơ rất lâu, cũng không biết nên an ủi như thế nào, chuyện này cũng quả thật quái dị, nhất thời cô không sao nói rõ ràng được. Nếu có thể thật ra cô tình nguyện tin rằng có kẻ giở trò, cô ích kỷ không mong Bắc Thâm xuất hiện, nếu vậy đó sẽ là đại họa của Cố Sơ.
Lát sau, Tiếu Tiếu nói: “Tớ cảm thấy chuyện này chắc chắn chưa chấm dứt đâu, nếu không ngại cậu quan sát thêm xem, lỡ như…”.
Còn chưa nói hết câu, Cố Sơ đã đứng bật dậy, Tiếu Tiếu khựng lại, kinh ngạc: “Tiểu Sơ?”.
“Xin nghỉ giúp tớ.” Nói rồi Cố Sơ cởi bỏ áo blouse.
“Cậu định đi đâu?”
“Phòng thực nghiệm.”
…
Dọc đường không tắc lắm, nửa tiếng sau Cố Sơ đã tới phòng thực nghiệm.
Hai bên con đường nhỏ dẫn vào biệt thự cây cối đã mọc rậm rạp. Những cây dương liễu Lục Bắc Thần lặng lẽ chuyển về trồng đã sinh trưởng rất nhanh. Có điều hôm nay trời đổ mưa, không nhìn thấy mặt trời đổ bóng nắng lòa xòa xuống những kẽ lá. Cố Sơ che ô đi dọc con đường, đã sớm chẳng còn rảnh rang nghe tiếng mưa rơi nghiêng xuống tán ô.
Giẫm chân lên phiến lá dương liễu to đùng, lác đác có vài lá đã ngả vàng. Cô đi chậm lại, nhặt một phiến lá khô lên, cầm trong tay tỉ mỉ ngắm nghía. Từ những đường gân sắc nét có thể nhìn thấy bóng dáng đầu thu, chỉ tiếc là cô đã bỏ lỡ những ngày đầu xuân – khi phiến lá này nguyên sơ nhất.
Đã có thời gian cô từng nghĩ, đợi tới khi bông liễu rợp trời, cô nhất định sẽ cùng Lục Bắc Thần chậm rãi dạo bộ trên con đường này, sau đó chỉ vào bông liễu và nói với anh: Bắc Thần, anh mau xem kìa, Thượng Hải cũng có thể có tuyết đấy. Hoặc cô sẽ nhảy lên sau lưng anh, thoải mái tâm sự mọi điều. Anh sẽ vừa yên lặng lắng nghe vừa cõng cô đi về phía trước, giống như bố vậy.
Chỉ là, Thượng Hải đã đổ tuyết, không phải vào một sớm mùa xuân mà vào những ngày đông giá buốt. Lục Bắc Thần đã không thể cùng cô ngắm tuyết bay đầy trời. Sau khi anh ra đi, cô không còn đến đây nữa, cho đến tận… bây giờ.
Chính Ngữ Cảnh mở cửa cho cô. Thấy cô tới cậu phấn khích tiến lên ôm chặt lấy cô, rồi hét to vào trong: “Cố tới rồi!”.
Chẳng mấy chốc Phan An đã đi ra, trong một chiếc áo blouse trắng, bờ môi gợi cảm đã bị chiếc khẩu trang to đùng che khuất, chỉ để lộ đôi mắt hoa đào đầy phong tình. Thấy cô anh ấy cũng rất nhiệt tình, lập tức đẩy Ngữ Cảnh ra, bá vai cô, “Em yêu, em tuyệt tình thật, nói thế nào đi nữa đây cũng được coi là nhà mẹ đẻ của em, đợi bốn mùa sắp luân hồi rồi em mới quay về thăm”.
Ngữ Cảnh không hài lòng việc Phan An chiếm chỗ bèn tháo khẩu trang, quát lên với Phan An: “Sao anh vô sỉ quá vậy?”.
Phan An quay đầu cười nhàn nhã với Ngữ Cảnh, “Còn có tâm trạng mắng người cơ à? Công việc của cậu đã hoàn thành chưa?”.
“Đừng có nói với em bằng giọng điệu cấp trên!”
“Sự thực khi Lục không có mặt ở đây, anh toàn quyền phụ trách việc sắp xếp công việc của phòng thực nghiệm. Cậu nói xem, anh có phải sếp của cậu không?” Phan An rất nhẫn nại đấu khẩu với Ngữ Cảnh.
Khiến Ngữ Cảnh tức đến tái xanh mặt.
“Hôm nay em tới đúng lúc lắm, bên Mỹ có điều tới mấy đồng nghiệp mới, để anh giới thiệu cho mọi người làm quen.” Phan An nhiệt tình chăm lo cho Cố Sơ.
Cố Sơ nào còn tâm trạng làm quen đồng nghiệp mới, lập tức giữ lấy Phan An, hỏi: “Có phải Bắc Thần quay về rồi không ạ?”.
Phan An sững người, ngoáy ngoáy tai, “Em nói gì cơ?”.
“Bắc Thần… Lục Bắc Thần ấy, có phải anh ấy đã quay về rồi không?”
Phan An sửng sốt chớp chớp mắt, nhìn về phía Ngữ Cảnh: “Tên ấy quay về rồi à?”.
Ngữ Cảnh lườm Phan An, rõ ràng không muốn để tâm tới anh ấy, nhưng lại nhiệt tình khoác vai Cố Sơ, dưới chiếc gọng kính to oành là đôi mắt cute như búp bê, “Ý cô là cô nhìn thấy giáo sư Lục?”.
Cố Sơ bỗng nghẹn lời, thấy biểu cảm của họ thì trong lòng đã sáng như gương, một sự thất vọng lướt qua trong lòng.
“Nếu tôi là Vic thì tuyệt đối sẽ không quay về.”
Sau lưng là một giọng nói lạnh lẽo.
Động tĩnh bất thình lình khiến Phan An nhảy dựng lên, quay đầu trông thấy Ngư Khương, anh ấy vỗ ngực, “Cô là xác chết đấy à?”.
Ngư Khương mặc kệ vẻ hoảng sợ của Phan An, nhìn Cố Sơ bằng ánh mắt lạnh nhạt.
“Đáng tiếc… cô đâu phải anh ấy.” Cố Sơ nghiến răng.
“Chết một lần còn chưa đủ, còn phải chết thêm lần nữa. Cố Sơ, cho dù Vic phúc lớn mạng lớn cũng không chịu nổi bị cô giày vò như vậy đâu.” Ngư Khương rất không khách khí, “Tôi chỉ mong sau khi tỉnh lại, anh ấy không còn nhớ cô là ai nữa, mãi mãi ở lại Mỹ sống vui vẻ, hạnh phúc”.
Cố Sơ đứng sững tại chỗ.
Phan An đứng giữa điều hòa, “Đừng nói mấy lời mất hòa khí. Cố Sơ, em kể cho anh nghe đi đã, em nhìn thấy cậu ấy à? Em hỏi anh có phải cậu ấy đã quay về không là có ý gì?”.
Đầu óc Cố Sơ rối loạn, Phan An nhìn cô không rời mắt, cô thì chăm chăm nhìn Ngư Khương rồi hỏi: “Thế nào gọi là chết một lần còn chưa đủ? Cô nói cho rõ ràng đi”.
Ngư Khương mím môi, đang định lên tiếng thì Phan An đã chen vào: “Này, tên họ Lục đó mấy năm nay còn ít trải qua sinh tử hay sao? Đã biết bao nhiêu lần thoát chết từ trong mưa bom bão đạn rồi? Cố Sơ, em đừng nghe mấy lời ghen ghét đố kỵ của Ngư Khương, mau kể chuyện em gặp Lục Bắc Thần đi”.
“Đúng đấy Cố, chuyện giáo sư Lục là thế nào? Anh ấy từ Mỹ trở về sao? Tôi biết rồi, nhất định anh ấy đã khỏe lại rồi phải không?” Ngữ Cảnh hưng phấn.
Cố Sơ nhìn vào mắt họ, sau đó hụt hẫng lắc đầu: “Không, em không nhìn thấy anh ấy… Tại em hiểu lầm, cứ ngỡ anh ấy đã quay về”.
~Hết~
Khi Tiêu Tiếu Tiếu đi họp về, đúng lúc bắt gặp Cố Sơ đang đứng bên trạm y tá. Cậu ấy bước tới, thấy sắc mặt cô trắng nhợt bèn hoảng hốt, “Có chuyện gì thế này?”.
Cố Sơ không có phản ứng gì.
Tiêu Tiếu Tiếu nhìn về phía các cô y tá, họ đồng loạt lắc đầu tỏ ý không rõ. Cậu ấy giựt vạt áo blouse của Cố Sơ, thấy cô vẫn không có phản ứng gì mới hét to: “Cố Sơ!”.
Một thanh âm như sấm dậy, đột ngột làm nổ tung mọi sự đờ đẫn của Cố Sơ. Cô quay đầu nhìn Tiêu Tiếu Tiếu, một giây sau đã nắm chặt tay cậu ấy. Lúc ấy Tiếu Tiếu mới thấy được biểu cảm của cô, khóe mắt đỏ ửng, chóp mũi và trán lấm tấm mồ hôi, cả người như người mất hồn.
“Tiểu Sơ, em…”
“Bắc Thần…” Cố Sơ lẩm bẩm.
Tiêu Tiếu Tiếu choáng váng, “Tớ không phải Bắc Thần, là…”.
“Là Bắc Thần đã quay về, anh ấy quay về rồi.” Nói rồi, nước mắt Cố Sơ cũng lã chã rơi xuống.
Tiêu Tiếu Tiếu ngẩn người, sau khi tỉnh ra thì vội vàng kéo cô vào trong phòng làm việc.
…
“Chỉ căn cứ vào bông ngọc lan này ư?”
Sau khi trở về phòng làm việc, Cố Sơ kể lại đầu đuôi câu chuyện, mặc dù trong quá trình tường thuật vì nghẹn ngào cô có dừng lại mấy lần, thậm chí còn biểu đạt chưa trọn ý lắm nhưng Tiêu Tiếu Tiếu đã nghe hiểu.
Cậu ấy cầm bông ngọc lan lên ngắm rất lâu, đầu mày nhíu lại như chiếc giẻ lau.
Chỉ là một bông ngọc lan rất đỗi bình thường, chẳng thể nhìn ra manh mối gì. Cũng kỳ lạ thật, mùa này sao có thể tìm được hoa ngọc lan ở Thượng Hải?
Cố Sơ siết chặt hai tay, bờ môi khẽ run, “Nhất định là Bắc Thần, tớ nhận ra chữ anh ấy”.
Tiêu Tiếu Tiếu cầm tấm thiệp lên rồi lại đặt xuống, khẽ thở dài một tiếng, ngồi xuống đối diện cô, “Bảo bối, cậu phải hiểu rằng, có thể có người biết mô phỏng bút tích thì sao?”.
“Không thể nào.” Cô cực kỳ cố chấp.
Tiêu Tiếu Tiếu thấy vậy càng đau đầu, “Nếu thật sự là giáo sư Lục quay về, vì sao anh ấy không trực tiếp tới tìm cậu? Tặng bông hoa lan này có ý nghĩa gì chứ?”.
“Có lẽ…” Cố Sơ xoắn ngón tay, ánh mắt bối rối , vừa mới bắt đầu nhưng không sao nói được một câu hoàn chỉnh.
“Đầu tiên là sao may mắn, sau đó lại tới hoa ngọc lan, tớ cảm thấy chuyện này nhất định có người nào đang gây rối.” Tiêu Tiếu Tiếu cau mày, “Dù là anh Bắc Thâm hay giáo sư Lục, bất kỳ ai trở về cũng trực tiếp xuất hiện chẳng phải là được rồi sao?”.
Người ngoài cuộc luôn nhìn rõ ràng. Trước nay Cố Sơ luôn là người ngoài, nhưng tới nay đây đã là chuyện của cô. Tai cô đã điếc, mắt cô đã mù, ngay cả lý trí cũng đóng băng rồi.
Thật ra chuyện Tiếu Tiếu nói cũng là điều khiến cô hôm qua do dự. Tối qua cô đã gọi điện cho Chloe, hỏi anh ta liệu có tung tích của Lục Bắc Thâm không. Chloe ở đầu kia kêu lên thảm thiết, nói một câu tục ngữ tiếng Trung vô cùng tiêu chuẩn, “Bác sỹ Cố à, em có thể đừng chọc vào nỗi đau của anh không? Tung tích của Lục Bắc Thâm là ung nhọt trên người anh, chạm vào là đau đớn”.
Nếu như Bắc Thâm đã thật sự trở về, Chloe nhất định sẽ biết. Cô bèn kể cho Chloe chuyện sao may mắn, không định giấu anh ta, vì thái độ lúc trước của Chloe đã tỏ rõ là biết chuyện của cô và Bắc Thâm, chi bằng cứ trình bày tỉ mỉ, như vậy cũng tiện cho anh ta tìm kiếm.
Sao may mắn trở thành vụ án không đầu mối, khiến ruột gan cô rối như tơ vò. Cô nghĩ tới vô số khả năng, nhưng mỗi một khả năng đều khiến tâm tư của cô nặng nề. Thật ra cô chưa nói với Tiếu Tiếu rằng nếu Bắc Thâm thật sự xuất hiện trước mắt cô, cô thật sự không biết phải đối diện với anh thế nào.
Là áy náy ư?
Đúng, cô đang cưỡng ép thuyết phục bản thân mình là áy náy.
Cô đã phụ anh, dù là trước đây, hay là bây giờ.
Áy náy còn tốt hơn là Bắc Thâm không còn, dù có thế nào cũng tốt, cho dù bắt cô ôm nỗi áy náy này suốt một đời, cô cũng chỉ mong anh còn sống.
Nhưng chính vào lúc lòng cô đang bất an thì lại xuất hiện hoa ngọc lan này?
Ngọc lan liên quan quá nhiều tới ký ức về Bắc Thâm, nhưng đồng thời cũng dính dáng tới kỷ niệm của cô và Bắc Thần. Mà dòng chữ trên tấm thiệp này vừa hay lại chứng thực đây là hoa lan của cô và Bắc Thần.
“Nhất định là có nguyên nhân.” Cố Sơ lẩm bẩm, không muốn tin là có người đùa ác ý hoặc âm mưu gì đó.
“Tiểu Sơ à.” Tiêu Tiếu Tiếu ngồi trước mặt cô, lo lắng kéo tay cô lại: “Phải biết rằng một sợi dây thun quá căng rồi sẽ đứt. Bây giờ cậu quá căng thẳng, cứ tiếp tục như vậy không ổn đâu”.
Cố Sơ nhìn chăm chăm bông ngọc lan đó, từng câu từng chữ, “Sao may mắn do chính tay tớ gấp cho Bắc Thâm, trên giấy là bút tích của tớ, trên tấm thiệp dưới hoa lan lại có chữ Bắc Thần, chuyện lúc đó xảy ra trong đường du lịch chỉ có tớ và anh ấy biết. Tiếu Tiếu, cậu bảo chuyện này có kẻ cố tình bày trò, tớ không tin”.
Tiêu Tiếu Tiếu nhìn Cố Sơ rất lâu, cũng không biết nên an ủi như thế nào, chuyện này cũng quả thật quái dị, nhất thời cô không sao nói rõ ràng được. Nếu có thể thật ra cô tình nguyện tin rằng có kẻ giở trò, cô ích kỷ không mong Bắc Thâm xuất hiện, nếu vậy đó sẽ là đại họa của Cố Sơ.
Lát sau, Tiếu Tiếu nói: “Tớ cảm thấy chuyện này chắc chắn chưa chấm dứt đâu, nếu không ngại cậu quan sát thêm xem, lỡ như…”.
Còn chưa nói hết câu, Cố Sơ đã đứng bật dậy, Tiếu Tiếu khựng lại, kinh ngạc: “Tiểu Sơ?”.
“Xin nghỉ giúp tớ.” Nói rồi Cố Sơ cởi bỏ áo blouse.
“Cậu định đi đâu?”
“Phòng thực nghiệm.”
…
Dọc đường không tắc lắm, nửa tiếng sau Cố Sơ đã tới phòng thực nghiệm.
Hai bên con đường nhỏ dẫn vào biệt thự cây cối đã mọc rậm rạp. Những cây dương liễu Lục Bắc Thần lặng lẽ chuyển về trồng đã sinh trưởng rất nhanh. Có điều hôm nay trời đổ mưa, không nhìn thấy mặt trời đổ bóng nắng lòa xòa xuống những kẽ lá. Cố Sơ che ô đi dọc con đường, đã sớm chẳng còn rảnh rang nghe tiếng mưa rơi nghiêng xuống tán ô.
Giẫm chân lên phiến lá dương liễu to đùng, lác đác có vài lá đã ngả vàng. Cô đi chậm lại, nhặt một phiến lá khô lên, cầm trong tay tỉ mỉ ngắm nghía. Từ những đường gân sắc nét có thể nhìn thấy bóng dáng đầu thu, chỉ tiếc là cô đã bỏ lỡ những ngày đầu xuân – khi phiến lá này nguyên sơ nhất.
Đã có thời gian cô từng nghĩ, đợi tới khi bông liễu rợp trời, cô nhất định sẽ cùng Lục Bắc Thần chậm rãi dạo bộ trên con đường này, sau đó chỉ vào bông liễu và nói với anh: Bắc Thần, anh mau xem kìa, Thượng Hải cũng có thể có tuyết đấy. Hoặc cô sẽ nhảy lên sau lưng anh, thoải mái tâm sự mọi điều. Anh sẽ vừa yên lặng lắng nghe vừa cõng cô đi về phía trước, giống như bố vậy.
Chỉ là, Thượng Hải đã đổ tuyết, không phải vào một sớm mùa xuân mà vào những ngày đông giá buốt. Lục Bắc Thần đã không thể cùng cô ngắm tuyết bay đầy trời. Sau khi anh ra đi, cô không còn đến đây nữa, cho đến tận… bây giờ.
Chính Ngữ Cảnh mở cửa cho cô. Thấy cô tới cậu phấn khích tiến lên ôm chặt lấy cô, rồi hét to vào trong: “Cố tới rồi!”.
Chẳng mấy chốc Phan An đã đi ra, trong một chiếc áo blouse trắng, bờ môi gợi cảm đã bị chiếc khẩu trang to đùng che khuất, chỉ để lộ đôi mắt hoa đào đầy phong tình. Thấy cô anh ấy cũng rất nhiệt tình, lập tức đẩy Ngữ Cảnh ra, bá vai cô, “Em yêu, em tuyệt tình thật, nói thế nào đi nữa đây cũng được coi là nhà mẹ đẻ của em, đợi bốn mùa sắp luân hồi rồi em mới quay về thăm”.
Ngữ Cảnh không hài lòng việc Phan An chiếm chỗ bèn tháo khẩu trang, quát lên với Phan An: “Sao anh vô sỉ quá vậy?”.
Phan An quay đầu cười nhàn nhã với Ngữ Cảnh, “Còn có tâm trạng mắng người cơ à? Công việc của cậu đã hoàn thành chưa?”.
“Đừng có nói với em bằng giọng điệu cấp trên!”
“Sự thực khi Lục không có mặt ở đây, anh toàn quyền phụ trách việc sắp xếp công việc của phòng thực nghiệm. Cậu nói xem, anh có phải sếp của cậu không?” Phan An rất nhẫn nại đấu khẩu với Ngữ Cảnh.
Khiến Ngữ Cảnh tức đến tái xanh mặt.
“Hôm nay em tới đúng lúc lắm, bên Mỹ có điều tới mấy đồng nghiệp mới, để anh giới thiệu cho mọi người làm quen.” Phan An nhiệt tình chăm lo cho Cố Sơ.
Cố Sơ nào còn tâm trạng làm quen đồng nghiệp mới, lập tức giữ lấy Phan An, hỏi: “Có phải Bắc Thần quay về rồi không ạ?”.
Phan An sững người, ngoáy ngoáy tai, “Em nói gì cơ?”.
“Bắc Thần… Lục Bắc Thần ấy, có phải anh ấy đã quay về rồi không?”
Phan An sửng sốt chớp chớp mắt, nhìn về phía Ngữ Cảnh: “Tên ấy quay về rồi à?”.
Ngữ Cảnh lườm Phan An, rõ ràng không muốn để tâm tới anh ấy, nhưng lại nhiệt tình khoác vai Cố Sơ, dưới chiếc gọng kính to oành là đôi mắt cute như búp bê, “Ý cô là cô nhìn thấy giáo sư Lục?”.
Cố Sơ bỗng nghẹn lời, thấy biểu cảm của họ thì trong lòng đã sáng như gương, một sự thất vọng lướt qua trong lòng.
“Nếu tôi là Vic thì tuyệt đối sẽ không quay về.”
Sau lưng là một giọng nói lạnh lẽo.
Động tĩnh bất thình lình khiến Phan An nhảy dựng lên, quay đầu trông thấy Ngư Khương, anh ấy vỗ ngực, “Cô là xác chết đấy à?”.
Ngư Khương mặc kệ vẻ hoảng sợ của Phan An, nhìn Cố Sơ bằng ánh mắt lạnh nhạt.
“Đáng tiếc… cô đâu phải anh ấy.” Cố Sơ nghiến răng.
“Chết một lần còn chưa đủ, còn phải chết thêm lần nữa. Cố Sơ, cho dù Vic phúc lớn mạng lớn cũng không chịu nổi bị cô giày vò như vậy đâu.” Ngư Khương rất không khách khí, “Tôi chỉ mong sau khi tỉnh lại, anh ấy không còn nhớ cô là ai nữa, mãi mãi ở lại Mỹ sống vui vẻ, hạnh phúc”.
Cố Sơ đứng sững tại chỗ.
Phan An đứng giữa điều hòa, “Đừng nói mấy lời mất hòa khí. Cố Sơ, em kể cho anh nghe đi đã, em nhìn thấy cậu ấy à? Em hỏi anh có phải cậu ấy đã quay về không là có ý gì?”.
Đầu óc Cố Sơ rối loạn, Phan An nhìn cô không rời mắt, cô thì chăm chăm nhìn Ngư Khương rồi hỏi: “Thế nào gọi là chết một lần còn chưa đủ? Cô nói cho rõ ràng đi”.
Ngư Khương mím môi, đang định lên tiếng thì Phan An đã chen vào: “Này, tên họ Lục đó mấy năm nay còn ít trải qua sinh tử hay sao? Đã biết bao nhiêu lần thoát chết từ trong mưa bom bão đạn rồi? Cố Sơ, em đừng nghe mấy lời ghen ghét đố kỵ của Ngư Khương, mau kể chuyện em gặp Lục Bắc Thần đi”.
“Đúng đấy Cố, chuyện giáo sư Lục là thế nào? Anh ấy từ Mỹ trở về sao? Tôi biết rồi, nhất định anh ấy đã khỏe lại rồi phải không?” Ngữ Cảnh hưng phấn.
Cố Sơ nhìn vào mắt họ, sau đó hụt hẫng lắc đầu: “Không, em không nhìn thấy anh ấy… Tại em hiểu lầm, cứ ngỡ anh ấy đã quay về”.
~Hết~