Vào lúc anh còn hôn mê, chính cô đã đeo nhẫn lên giúp anh, còn chiếc còn lại cùng đôi với chiếc của anh, cô vẫn luôn đeo trên ngón áp út. Một ngày nào đó sau khi anh bị Tần Tô đưa trở lại Mỹ, cô hỏi được từ Cố Tư cửa hàng Lục Bắc Thần đi mua nhẫn khi đó, còn đích thân tới tận nơi. Có lẽ khi ấy cô hoàn toàn không thể tổng kết được mục đích của mình khi đến đó, chỉ đơn thuần là muốn đi dạo ngó nghiêng. Nhưng khi tới trước cửa, ý đồ của cô đã trở nên rõ ràng. Có lẽ đây là địa điểm cuối cùng Lục Bắc Thần được đón tiếp trước khi xảy ra chuyện, cô cố chấp muốn ở trong cửa hàng này tìm lại hơi thở của anh.
Nhưng trong cửa hàng đó, cô lại không tìm được một loại nhẫn giống vậy. Ban đầu cô tưởng nó là bản được đặt làm hoặc số lượng có hạn, hỏi ra mới biết chiếc nhẫn đeo trên tay cô và Lục Bắc Thần vốn không phải sản phẩm của cửa hàng đó. Sau khi được chủ cửa hàng giải thích, Cố Sơ mới hiểu ra. Cửa hàng ấy chỉ nổi tiếng về thủ công, ngoại trừ sản phẩm của chính mình ra, họ còn thay đổi, sửa chữa những mẫu trang sức không thuộc nhà mình. Người tới cửa hàng đều biết nơi đây sở hữu những người thợ thủ công giỏi nhất Thượng Hải, thậm chí là khắp Trung Quốc.
Việc sửa chữa mỗi một loại trang sức đều có ghi chép cụ thể về giá cả, chất liệu và niên đại, còn cả người sở hữu. Cố Sơ chìa chiếc nhẫn ra, người chủ còn chưa cần giở ghi chép đã nhận ra ngay, nói: Là chiếc nhẫn của một anh họ Lục mang tới phải không, lúc đó anh ấy đã cầm tới một đôi, là một chiếc nhẫn đã có thâm niên, tôi nhớ rõ lắm.
Cô còn tưởng đôi nhẫn này do Lục Bắc Thần đặt mua, hoàn toàn không ngờ nó cũng có thâm niên. Người chủ nói với cô: Bất luận xét về chất liệu hay kỹ thuật tác chế của chiếc nhẫn này, vừa nhìn đã biết là gia truyền.
Giá rất đắt, nhất là nhẫn của nữ. Cô xem kỹ thuật chế tác đi, chúng tôi là người trong nghề, vừa nhìn là biết kỹ thuật của đời trước, bây giờ không có ai có được kiểu kỹ thuật này nữa rồi. Rồi người chủ lại nói tiếp: Tôi còn nhớ lúc đó anh Lục mang tới kích cỡ của nhẫn nữ, dặn đi dặn lại là phải sửa cho chuẩn, thì ra là sửa cho cô đây, vừa nhìn là biết anh ấy lo cho cô lắm.
Chiếc nhẫn, được cô coi là bảo bối, không phải vì nó quý giá, chỉ vì Lục Bắc Thần đã bỏ vào nó quá nhiều tâm tư.
Nhưng bây giờ, chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh đã không còn nữa, cũng là vừa mới phát hiện ra, cô nắm chặt tay anh cứ cảm thấy thiếu gì đó, trong lúc cấp bách mới nhớ ra là anh không đeo nhẫn.
Lục Bắc Thần dừng động tác lại, chống trán mình lên trán cô một lúc rồi giơ tay lên xem. Cố Sơ nhìn rất rõ, ngón áp út của anh trống trơn.
“Nhẫn…” Anh ngập ngừng.
Cố Sơ giơ tay lên, tỏ ý cho anh xem chiếc trên tay mình rồi nghiêm túc hỏi anh: “Đúng, chiếc nhẫn, sao anh lại không đeo?”.
Lục Bắc Thần kéo tay cô lại, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn rất lâu, hơi nhíu mày lại, ánh mắt u tối khó hiểu. Cố Sơ cảm thấy biểu cảm của anh khác thường, khẽ gọi: “Bắc Thần?”.
Nhưng anh chỉ cười nhẹ nhàng, tiện thể kéo tay cô tới bên môi, hôn khẽ, nói: “Lúc anh tỉnh lại, nhẫn đã biến mất rồi”.
“Hả?”
“Có lẽ trong quá trình điều trị đã bị ai đó tháo xuống. Yên tâm, anh sẽ tìm lại.” Anh nói.
Nghe xong những lời này, Cố Sơ vô thức nghĩ tới Tần Tô, nhưng lại nhanh chóng dập tắt suy nghĩ này, chẳng phải Tần Tô đã chấp nhận cô rồi sao? Lẽ nào là ai khác trong Lục Môn? Nếu không có thể thật sự là trong quá trình trị liệu cần phải né tránh những vật bằng kim loại trên người nên mới tháo xuống. Khi ấy anh lại hôn mê bất tỉnh, không biết mình đã đeo nhẫn lên khi nào, càng không biết nhẫn được tháo ra khi nào.
“Sơ Sơ.” Anh lại cúi đầu, bờ môi mỏng cọ nhẹ lên má cô, “Anh rất nhớ em”.
Cô cũng rất nhớ anh, nhớ anh đến phát điên. Cô và anh từng xa cách, khi anh tới nơi khác điều tra án, khi trở về anh cũng lẩm bẩm tên cô trong nhưng lần quấn quýt bịn rịn, nói với cô rằng: Anh rất nhớ em.
Vì lần này xa cách quá lâu ư? Vì sao cô cứ cảm thấy lòng hoang mang?
Cô không nói gì, cũng không nhúc nhích. Anh chỉ cảm thấy người con gái trong lòng mềm mại, hương thơm thanh mát như một lưỡi câu, khiến lồng ngực ngột ngạt. Môi anh men theo gò má cô, lướt qua vành tai, khiến cô khẽ run rẩy. Anh cười khẽ, môi cứ từ từ di chuyển.
Khi trước ngực hơi lạnh, Cố Sơ lập tức giữ chặt anh, cất giọng run run: “Bắc Thần, em… em… hơi mệt”.
Người đàn ông dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Cố Sơ sợ anh hiểu lầm, nhưng nhất thời lại không thể giải thích rõ tâm trạng buồn bực này của mình từ đâu chui ra. Cô khẽ nói: “Sáng mai em còn ca mổ”.
Anh nhìn chằm chằm cô rất lâu không rời mắt, cũng trầm mặc mãi.
“Bắc Thần…” Cô thầm nguyền rủa bản thân, làm sao thế không biết? Bắc Thần của cô đã quay về rồi, không phải sao? Đây chẳng phải là người đàn ông cô ngày đêm mong nhớ ư?
“Em đang sợ anh?” Anh lên tiếng, thanh âm trầm khàn có chút hờ hững, khiến người ta nghe mà xót xa.
“Không, em không phải…” Cố Sơ vừa nghe anh nói vậy, con tim đã như bị đục khoét, vội giải thích: “Em chỉ là… chỉ là…”.
Nhưng chẳng có một lý do nào được giải thích trọn vẹn.
Nhưng anh lại xoa đầu cô, khẽ nói: “Anh biết em mệt rồi, nghỉ ngơi đi”.
Cô nhìn anh, rất lâu sau mới u sầu nói: “Có phải anh rất thất vọng về em không?”.
“Ngốc ạ.” Anh cười rất quyến rũ, “Nghĩ gì vậy?”.
Cố Sơ lại càng ghét bản thân mình hơn.
“Anh sẽ không ép buộc em.” Anh hạ giọng rất thấp, chỉ hôn phớt lên trán cô, “Cho tới khi em muốn anh thì thôi”.
Cố Sơ không biết nên nói gì, đành ôm chặt lấy anh để những bất an trôi dạt ra ngoài của mình được xoa dịu…
…
Khi mở mắt ra đã là bình minh.
Ánh nắng ngày hạ luôn xuất hiện sớm, trải nắng đầy khắp phòng. Cố Sơ giật mình thoát khỏi cơn mơ, khi mở mắt cảnh tượng cuối cùng trong cơn mộng mị cũng tan biến. Cô mơ mắt, đờ đẫn nhìn lên trần nhà rất lâu, con ngươi đảo đảo, khô khốc.
Cô mơ thấy mình đang gấp sao may mắn, một ngôi, hai ngôi, ba ngôi, tới tận khi gấp đầy cả một căn phòng. Tiêu Tiếu Tiếu kéo tay cô, không ngừng cười cô: Cậu đi bán sao may mắn luôn được rồi đấy. Cô thanh minh: Đây là chỗ sao tớ dành tặng anh ấy, anh ấy thích mà…
Còn cảnh tượng cuối cùng dừng lại dưới gốc cây ngọc lan, lúc đầu xuân, những bông ngọc lan từ xa tới gần nở trắng xóa như tuyết. Anh ngắt một bông nhẹ nhàng cài lên tai cô. Cô xấu hổ giơ tay định lấy xuống, anh lại nắm chặt tay cô, dịu dàng nói: Đừng tháo, đeo cho đẹp. Cô đỏ mặt, ngước mắt nhìn anh, nụ cười nơi đáy mắt Bắc Thần nhã nhặn tựa bông ngọc lan ấy.
Khi tỉnh lại, bên tai cô vẫn còn văng vẳng tiếng nói của anh: Đừng tháo, đeo cho đẹp.
Quay đầu lại, anh nằm ngay bên cạnh, vẫn còn mặc bộ quần áo ngủ hôm qua ở trong phòng tranh, nhắm mắt, ngủ rất yên bình. Cố Sơ nhìn anh, sự hụt hẫng do giấc mơ mang lại từ từ bị xua tan. Ánh nắng ấm áp len lỏi vào trong phòng.
Chắc là anh mệt rồi, cả lúc cô dậy anh cũng không biết. Cố Sơ cẩn thận dậy khỏi giường, sợ quấy rầy tới anh. Cô đi tới trước cửa sổ, đứng vươn vai trước nắng vàng rực rỡ. Mặc dù trời vẫn sáng như mọi ngày, nhưng vì có anh trở về mà trở nên khác biệt, dường như nắng vàng hơn, mùi nắng cũng ấm áp hơn.
Đợi đã…
Nắng?
Cố Sơ đang vươn vai thì chợt khựng lại, nhìn chiếc rèm cửa ở một bên, trái tim chợt đập lỡ nhịp. Tối qua cô ngủ sớm hơn anh, vẫn không kéo rèm theo thói quen, nhưng vì sao cả anh cũng không kéo rèm? Trước đây chỉ cần anh về nhà ngủ là hôm sau khi thức dậy cô luôn phải kéo hết rèm ra đứng hóng gió. Dù anh có về muộn thế nào, dù là nửa đêm hay khi trời đã tảng sáng, chỉ cần anh muốn nghỉ ngơi thì nhất định phải che hết nắng.
Cô quay đầu lại, nhìn anh nghi hoặc.
Ánh nắng dịu dàng buổi bình minh hắt nghiêng về phía đầu giường, gương mặt tuấn tú của anh một nửa được soi rọi, một nửa chìm trong bóng nắng, sống mũi cao thẳng chia đôi hoàn hảo những tia sáng. Bộ quần áo ngủ nhạt màu, nhìn dưới nắng lại càng dịu mắt. Một Lục Bắc Thần như vậy luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu sảng khoái, lại thân thiện dễ gần.
Nhưng không đúng, bình thường khi ngủ anh ghét có ánh sáng lắm. Lẽ nào chỉ qua một cuộc phẫu thuật cả tâm lý của anh cũng được trị khỏi? Cố Sơ âm thầm suy tư, thực ra thì chuyện này cũng không có gì là lạ, trong lâm sàng cũng có không ít trường hợp như vậy. Con người ta sau khi trải qua một khảo nghiệm sinh tử luôn có sự thay đổi, hoặc về thói quen, hoặc về cách thức làm việc.
Rõ ràng là đạo lý này, nhưng Cố Sơ vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Cô đi tới bên giường, ngồi xuống trước mặt anh.
Gương mặt anh bị nắng rọi vào càng thêm trắng bệch, hệt như không có một chút máu nào, hơi thở rất khẽ, mức độ phập phồng của lồng ngực cũng không lớn lắm. Nếu không phải vì nhìn gần cô ắt sẽ cho rằng anh không thở nữa.
Cô vô thức giơ tay chạm lên mặt anh, trái tim bỗng đập thình thịch. Là gương mặt của Bắc Thần, không sai, sống mũi của anh, bờ môi của anh, đôi mắt của anh khi nhắm lại, cả đôi mày của anh nữa…
Khi ngón tay chạm vào đôi mày anh, Cố Sơ hơi dừng lại, chỉ cảm thấy dưới đầu ngón tay có gì đó không ổn.
Cô tỉ mỉ sờ kỹ, sau khi kỹ lưỡng đánh giá mới phát hiện ra phía dưới lông mày phải của anh có một vết sẹo cực nhỏ. Phải có đủ nguồn sáng mới có thể nhìn rõ. Nếu là bình thường, lại còn bị lông mày che khuất thì vốn không thể trông thấy.
Vết sẹo này có thêm từ khi nào vậy?
Cố Sơ nhớ kỹ lại, xác nhận trước đây anh không có, trên người anh chỗ nào có sẹo, chỗ nào không cô đều rất rõ. Lẽ nào vết sẹo này do vụ tai nạn để lại? Vậy thì ngoài nó ra, tai nạn và phẫu thuật sẽ để lại không ít sẹo đâu nhỉ?
Cô lại định kiểm tra sau gáy anh, không ngờ người đàn ông trên giường đột ngột mở mắt!
Cố Sơ không ngờ mình vừa giơ tay anh đã mở mắt, run lên hét một tiếng, rồi vô thức đứng bật dậy. Anh cũng không ngờ vừa mở mắt đã có người ghé sát, rõ ràng ngẩn ra vài giây rồi ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn cô hỏi: “Em đang làm cái gì vậy?”.
~Hết~
Vào lúc anh còn hôn mê, chính cô đã đeo nhẫn lên giúp anh, còn chiếc còn lại cùng đôi với chiếc của anh, cô vẫn luôn đeo trên ngón áp út. Một ngày nào đó sau khi anh bị Tần Tô đưa trở lại Mỹ, cô hỏi được từ Cố Tư cửa hàng Lục Bắc Thần đi mua nhẫn khi đó, còn đích thân tới tận nơi. Có lẽ khi ấy cô hoàn toàn không thể tổng kết được mục đích của mình khi đến đó, chỉ đơn thuần là muốn đi dạo ngó nghiêng. Nhưng khi tới trước cửa, ý đồ của cô đã trở nên rõ ràng. Có lẽ đây là địa điểm cuối cùng Lục Bắc Thần được đón tiếp trước khi xảy ra chuyện, cô cố chấp muốn ở trong cửa hàng này tìm lại hơi thở của anh.
Nhưng trong cửa hàng đó, cô lại không tìm được một loại nhẫn giống vậy. Ban đầu cô tưởng nó là bản được đặt làm hoặc số lượng có hạn, hỏi ra mới biết chiếc nhẫn đeo trên tay cô và Lục Bắc Thần vốn không phải sản phẩm của cửa hàng đó. Sau khi được chủ cửa hàng giải thích, Cố Sơ mới hiểu ra. Cửa hàng ấy chỉ nổi tiếng về thủ công, ngoại trừ sản phẩm của chính mình ra, họ còn thay đổi, sửa chữa những mẫu trang sức không thuộc nhà mình. Người tới cửa hàng đều biết nơi đây sở hữu những người thợ thủ công giỏi nhất Thượng Hải, thậm chí là khắp Trung Quốc.
Việc sửa chữa mỗi một loại trang sức đều có ghi chép cụ thể về giá cả, chất liệu và niên đại, còn cả người sở hữu. Cố Sơ chìa chiếc nhẫn ra, người chủ còn chưa cần giở ghi chép đã nhận ra ngay, nói: Là chiếc nhẫn của một anh họ Lục mang tới phải không, lúc đó anh ấy đã cầm tới một đôi, là một chiếc nhẫn đã có thâm niên, tôi nhớ rõ lắm.
Cô còn tưởng đôi nhẫn này do Lục Bắc Thần đặt mua, hoàn toàn không ngờ nó cũng có thâm niên. Người chủ nói với cô: Bất luận xét về chất liệu hay kỹ thuật tác chế của chiếc nhẫn này, vừa nhìn đã biết là gia truyền.
Giá rất đắt, nhất là nhẫn của nữ. Cô xem kỹ thuật chế tác đi, chúng tôi là người trong nghề, vừa nhìn là biết kỹ thuật của đời trước, bây giờ không có ai có được kiểu kỹ thuật này nữa rồi. Rồi người chủ lại nói tiếp: Tôi còn nhớ lúc đó anh Lục mang tới kích cỡ của nhẫn nữ, dặn đi dặn lại là phải sửa cho chuẩn, thì ra là sửa cho cô đây, vừa nhìn là biết anh ấy lo cho cô lắm.
Chiếc nhẫn, được cô coi là bảo bối, không phải vì nó quý giá, chỉ vì Lục Bắc Thần đã bỏ vào nó quá nhiều tâm tư.
Nhưng bây giờ, chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh đã không còn nữa, cũng là vừa mới phát hiện ra, cô nắm chặt tay anh cứ cảm thấy thiếu gì đó, trong lúc cấp bách mới nhớ ra là anh không đeo nhẫn.
Lục Bắc Thần dừng động tác lại, chống trán mình lên trán cô một lúc rồi giơ tay lên xem. Cố Sơ nhìn rất rõ, ngón áp út của anh trống trơn.
“Nhẫn…” Anh ngập ngừng.
Cố Sơ giơ tay lên, tỏ ý cho anh xem chiếc trên tay mình rồi nghiêm túc hỏi anh: “Đúng, chiếc nhẫn, sao anh lại không đeo?”.
Lục Bắc Thần kéo tay cô lại, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn rất lâu, hơi nhíu mày lại, ánh mắt u tối khó hiểu. Cố Sơ cảm thấy biểu cảm của anh khác thường, khẽ gọi: “Bắc Thần?”.
Nhưng anh chỉ cười nhẹ nhàng, tiện thể kéo tay cô tới bên môi, hôn khẽ, nói: “Lúc anh tỉnh lại, nhẫn đã biến mất rồi”.
“Hả?”
“Có lẽ trong quá trình điều trị đã bị ai đó tháo xuống. Yên tâm, anh sẽ tìm lại.” Anh nói.
Nghe xong những lời này, Cố Sơ vô thức nghĩ tới Tần Tô, nhưng lại nhanh chóng dập tắt suy nghĩ này, chẳng phải Tần Tô đã chấp nhận cô rồi sao? Lẽ nào là ai khác trong Lục Môn? Nếu không có thể thật sự là trong quá trình trị liệu cần phải né tránh những vật bằng kim loại trên người nên mới tháo xuống. Khi ấy anh lại hôn mê bất tỉnh, không biết mình đã đeo nhẫn lên khi nào, càng không biết nhẫn được tháo ra khi nào.“Sơ Sơ.” Anh lại cúi đầu, bờ môi mỏng cọ nhẹ lên má cô, “Anh rất nhớ em”.
Cô cũng rất nhớ anh, nhớ anh đến phát điên. Cô và anh từng xa cách, khi anh tới nơi khác điều tra án, khi trở về anh cũng lẩm bẩm tên cô trong nhưng lần quấn quýt bịn rịn, nói với cô rằng: Anh rất nhớ em.
Vì lần này xa cách quá lâu ư? Vì sao cô cứ cảm thấy lòng hoang mang?
Cô không nói gì, cũng không nhúc nhích. Anh chỉ cảm thấy người con gái trong lòng mềm mại, hương thơm thanh mát như một lưỡi câu, khiến lồng ngực ngột ngạt. Môi anh men theo gò má cô, lướt qua vành tai, khiến cô khẽ run rẩy. Anh cười khẽ, môi cứ từ từ di chuyển.
Khi trước ngực hơi lạnh, Cố Sơ lập tức giữ chặt anh, cất giọng run run: “Bắc Thần, em… em… hơi mệt”.
Người đàn ông dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Cố Sơ sợ anh hiểu lầm, nhưng nhất thời lại không thể giải thích rõ tâm trạng buồn bực này của mình từ đâu chui ra. Cô khẽ nói: “Sáng mai em còn ca mổ”.
Anh nhìn chằm chằm cô rất lâu không rời mắt, cũng trầm mặc mãi.
“Bắc Thần…” Cô thầm nguyền rủa bản thân, làm sao thế không biết? Bắc Thần của cô đã quay về rồi, không phải sao? Đây chẳng phải là người đàn ông cô ngày đêm mong nhớ ư?
“Em đang sợ anh?” Anh lên tiếng, thanh âm trầm khàn có chút hờ hững, khiến người ta nghe mà xót xa.
“Không, em không phải…” Cố Sơ vừa nghe anh nói vậy, con tim đã như bị đục khoét, vội giải thích: “Em chỉ là… chỉ là…”.
Nhưng chẳng có một lý do nào được giải thích trọn vẹn.
Nhưng anh lại xoa đầu cô, khẽ nói: “Anh biết em mệt rồi, nghỉ ngơi đi”.
Cô nhìn anh, rất lâu sau mới u sầu nói: “Có phải anh rất thất vọng về em không?”.
“Ngốc ạ.” Anh cười rất quyến rũ, “Nghĩ gì vậy?”.
Cố Sơ lại càng ghét bản thân mình hơn.
“Anh sẽ không ép buộc em.” Anh hạ giọng rất thấp, chỉ hôn phớt lên trán cô, “Cho tới khi em muốn anh thì thôi”.
Cố Sơ không biết nên nói gì, đành ôm chặt lấy anh để những bất an trôi dạt ra ngoài của mình được xoa dịu…
…
Khi mở mắt ra đã là bình minh.
Ánh nắng ngày hạ luôn xuất hiện sớm, trải nắng đầy khắp phòng. Cố Sơ giật mình thoát khỏi cơn mơ, khi mở mắt cảnh tượng cuối cùng trong cơn mộng mị cũng tan biến. Cô mơ mắt, đờ đẫn nhìn lên trần nhà rất lâu, con ngươi đảo đảo, khô khốc.
Cô mơ thấy mình đang gấp sao may mắn, một ngôi, hai ngôi, ba ngôi, tới tận khi gấp đầy cả một căn phòng. Tiêu Tiếu Tiếu kéo tay cô, không ngừng cười cô: Cậu đi bán sao may mắn luôn được rồi đấy. Cô thanh minh: Đây là chỗ sao tớ dành tặng anh ấy, anh ấy thích mà…
Còn cảnh tượng cuối cùng dừng lại dưới gốc cây ngọc lan, lúc đầu xuân, những bông ngọc lan từ xa tới gần nở trắng xóa như tuyết. Anh ngắt một bông nhẹ nhàng cài lên tai cô. Cô xấu hổ giơ tay định lấy xuống, anh lại nắm chặt tay cô, dịu dàng nói: Đừng tháo, đeo cho đẹp. Cô đỏ mặt, ngước mắt nhìn anh, nụ cười nơi đáy mắt Bắc Thần nhã nhặn tựa bông ngọc lan ấy.
Khi tỉnh lại, bên tai cô vẫn còn văng vẳng tiếng nói của anh: Đừng tháo, đeo cho đẹp.
Quay đầu lại, anh nằm ngay bên cạnh, vẫn còn mặc bộ quần áo ngủ hôm qua ở trong phòng tranh, nhắm mắt, ngủ rất yên bình. Cố Sơ nhìn anh, sự hụt hẫng do giấc mơ mang lại từ từ bị xua tan. Ánh nắng ấm áp len lỏi vào trong phòng.
Chắc là anh mệt rồi, cả lúc cô dậy anh cũng không biết. Cố Sơ cẩn thận dậy khỏi giường, sợ quấy rầy tới anh. Cô đi tới trước cửa sổ, đứng vươn vai trước nắng vàng rực rỡ. Mặc dù trời vẫn sáng như mọi ngày, nhưng vì có anh trở về mà trở nên khác biệt, dường như nắng vàng hơn, mùi nắng cũng ấm áp hơn.
Đợi đã…
Nắng?
Cố Sơ đang vươn vai thì chợt khựng lại, nhìn chiếc rèm cửa ở một bên, trái tim chợt đập lỡ nhịp. Tối qua cô ngủ sớm hơn anh, vẫn không kéo rèm theo thói quen, nhưng vì sao cả anh cũng không kéo rèm? Trước đây chỉ cần anh về nhà ngủ là hôm sau khi thức dậy cô luôn phải kéo hết rèm ra đứng hóng gió. Dù anh có về muộn thế nào, dù là nửa đêm hay khi trời đã tảng sáng, chỉ cần anh muốn nghỉ ngơi thì nhất định phải che hết nắng.
Cô quay đầu lại, nhìn anh nghi hoặc.
Ánh nắng dịu dàng buổi bình minh hắt nghiêng về phía đầu giường, gương mặt tuấn tú của anh một nửa được soi rọi, một nửa chìm trong bóng nắng, sống mũi cao thẳng chia đôi hoàn hảo những tia sáng. Bộ quần áo ngủ nhạt màu, nhìn dưới nắng lại càng dịu mắt. Một Lục Bắc Thần như vậy luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu sảng khoái, lại thân thiện dễ gần.
Nhưng không đúng, bình thường khi ngủ anh ghét có ánh sáng lắm. Lẽ nào chỉ qua một cuộc phẫu thuật cả tâm lý của anh cũng được trị khỏi? Cố Sơ âm thầm suy tư, thực ra thì chuyện này cũng không có gì là lạ, trong lâm sàng cũng có không ít trường hợp như vậy. Con người ta sau khi trải qua một khảo nghiệm sinh tử luôn có sự thay đổi, hoặc về thói quen, hoặc về cách thức làm việc.
Rõ ràng là đạo lý này, nhưng Cố Sơ vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Cô đi tới bên giường, ngồi xuống trước mặt anh.
Gương mặt anh bị nắng rọi vào càng thêm trắng bệch, hệt như không có một chút máu nào, hơi thở rất khẽ, mức độ phập phồng của lồng ngực cũng không lớn lắm. Nếu không phải vì nhìn gần cô ắt sẽ cho rằng anh không thở nữa.
Cô vô thức giơ tay chạm lên mặt anh, trái tim bỗng đập thình thịch. Là gương mặt của Bắc Thần, không sai, sống mũi của anh, bờ môi của anh, đôi mắt của anh khi nhắm lại, cả đôi mày của anh nữa…
Khi ngón tay chạm vào đôi mày anh, Cố Sơ hơi dừng lại, chỉ cảm thấy dưới đầu ngón tay có gì đó không ổn.
Cô tỉ mỉ sờ kỹ, sau khi kỹ lưỡng đánh giá mới phát hiện ra phía dưới lông mày phải của anh có một vết sẹo cực nhỏ. Phải có đủ nguồn sáng mới có thể nhìn rõ. Nếu là bình thường, lại còn bị lông mày che khuất thì vốn không thể trông thấy.
Vết sẹo này có thêm từ khi nào vậy?
Cố Sơ nhớ kỹ lại, xác nhận trước đây anh không có, trên người anh chỗ nào có sẹo, chỗ nào không cô đều rất rõ. Lẽ nào vết sẹo này do vụ tai nạn để lại? Vậy thì ngoài nó ra, tai nạn và phẫu thuật sẽ để lại không ít sẹo đâu nhỉ?
Cô lại định kiểm tra sau gáy anh, không ngờ người đàn ông trên giường đột ngột mở mắt!
Cố Sơ không ngờ mình vừa giơ tay anh đã mở mắt, run lên hét một tiếng, rồi vô thức đứng bật dậy. Anh cũng không ngờ vừa mở mắt đã có người ghé sát, rõ ràng ngẩn ra vài giây rồi ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn cô hỏi: “Em đang làm cái gì vậy?”.
~Hết~