Cố Sơ cười nhã nhặn, “Nếu thật sự không tìm được, cùng lắm thì chúng ta mua đôi mới”.
“Được.” Anh đáp nhẹ nhàng.
Nhưng hai chữ ấy lại khiến trái tim cô lỡ nhịp. Chủ cửa hàng trang sức nói rất rõ ràng: Nhẫn của nữ là gia truyền. Thế mà anh chưa từng nhắc lại chuyện này.
“Ăn chút hoa quả đi.” Cố Sơ đứng dậy, “Em vào xem canh đã được chưa”.
“Ừ.”
Cố Sơ đi vào bếp, tim đập rất nhanh, làm gì còn tâm trạng xem canh nấu thế nào. Cô len lén quay ngược trở lại. Từ bếp ra phòng khách còn cách một quãng, cô trốn phía sau, thò đầu ra do thám dưới thứ ánh sáng tối tăm.
Người đàn ông ngoài phòng khách vào nhà vệ sinh rửa tay trước, trở lại sofa ngồi bất động rất lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì, khiến Cố Sơ hiểu nhầm rằng anh như sắp hóa thạch. Bỗng nhiên anh cử động, làm cô giật thót.
Anh thò tay, hướng về phía đĩa cam.
Cố Sơ không dám chớp mắt, thậm chí còn không dám thở mạnh, cứ nhìn chằm chằm từng động tác của anh, trái tim càng đập càng dữ dội. Giây phút này cô không biết mình hy vọng anh ăn hay không ăn. Nếu anh ăn, thì người này rất có thể không phải Lục Bắc Thần. Nhưng nếu người này không phải thì rốt cuộc Lục Bắc Thần đang ở đâu? Đây là Lục Bắc Thâm ư? Nhưng cảm giác không giống Lục Bắc Thâm. Nếu anh không ăn thì anh rất có thể là Lục Bắc Thần, nhưng cũng còn một tình huống khác là anh phát hiện ra cô cố tình thăm dò.
Tinh thần bất an trong chớp mắt, cô cuộn chặt ngón tay, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.
Anh cầm một miếng cam lên tay, đang từ từ bóc, động tác cực kỳ nho nhã, chậm rãi, từ tốn. Cố Sơ quan sát hết, như có một chiếc gậy đập thẳng xuống đầu, đầu óc cô chợt trống rỗng. Cô cứ đờ đẫn nhìn chằm chằm người đàn ông gần đó. Anh đút miếng cam đã bóc xong vào miệng, vừa ăn vừa suy tư.
Hai chân Cố Sơ mềm nhũn, phải bám vào chỗ ngăn cách mới không ngã khuỵu, cũng vì vậy đã gây ra một tiếng động không nhỏ. Anh nghe thấy tiếng động, bỏ miếng cam trong tay xuống, rảo bước đi tới. Thấy cô mềm người dựa bên cạnh, anh vô cùng kinh ngạc, vội chạy tới đỡ.
“Em sao vậy?”
“Em… ban nãy không cẩn thận bị trẹo chân.” Cố Sơ đè nén con sóng trong lòng xuống, khi lên tiếng giọng đã lí nhí.
“Sao lại bất cẩn vậy?” Anh khẽ nói, “Còn đi được không?”.
Anh lại gần, bờ môi vẫn còn thơm mùi cam. Cô quên cả hô hấp, lắc đầu, “Anh cõng em về sofa ngồi một lát, chắc không có gì nghiêm trọng đâu”.
“Được.” Anh quay lại người.
Cố Sơ hít sâu một hơi, nhân lúc anh ngồi xuống, cô túm lấy áo sơ mi của anh, giật mạnh lên trên, thứ đập vào mắt ngay sau đó là sống lưng người đàn ông!
Một sống lưng trơn nhẵn, không có dù chỉ một vết sẹo!
Lần này cô ngợp một ngụm khí lạnh, cả cơ thể đứng không vững lùi sau hai bước. Còn anh cũng không ngờ cô lại có hành động này, đột ngột quay đầu nhìn cô chằm chằm, nét mặt dấy lên sự bực bội, khẽ quát: “Cô làm cái gì vậy?”.
Cố Sơ không rời mắt khỏi anh, trong đó chất đầy sự cảnh giác. Cả người cô xù lên như lông nhím, từng lỗ chân lông như sắp nổ tung!
Anh nhìn thẳng vào mắt cô một lúc, khi đọc được sự cảnh giác trong đó, khóe môi từ từ cong lên. Anh bước từng bước về phía cô, cô định tránh, anh đã đặt một tay lên, tay kia giữ chặt cô lại, gương mặt điển trai áp sát cô.
Cố Sơ không thoát ra được, đành thận trọng quan sát gương mặt mỗi lúc một cúi sát hơn đó. Cánh tay bị nắm đến đau đớn, cô muốn hét mà không hét được, cổ họng như bị bông bịt chặt. Anh cười không chút thiện cảm, sống mũi thẳng tắp sắp chạm vào cô. Anh cười khẽ, hỏi: “Nói cho tôi biết, cô định chứng minh cái gì?”.
Cô há hốc miệng, mãi vẫn không bật ra được chữ nào.
“Đầu tiên thì vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện kết hôn, sau đó tới cam, giờ thì cô âm thầm giở trò. Có phải tôi cũng nên đáp trả mới công bằng hay không?” Dứt lời, bàn tay anh phủ lên eo cô.
Nó vừa động đậy, giọng Cố Sơ đã phá tan mọi giận dữ. Cô lạnh lùng lên tiếng: “Rốt cuộc anh là ai?”.
Anh dừng tay, nhìn vào gương mặt cô, một lúc sau bật cười, “Tôi là Lục Bắc Thần”.
Cố Sơ ngẩng đầu lên, bám riết lấy hai con ngươi của anh, “Anh không phải Lục Bắc Thần!”.
Anh buông cô ra, quần áo vẫn còn hơi xộc xệch, nụ cười ấy hoàn toàn trở nên xa lạ với Cố Sơ. “Tôi có chỗ nào không giống Lục Bắc Thần?”.
Hơi thở của Cố Sơ trở nên gấp gáp. Cô siết chặt bàn tay.
“Nếu tôi không phải Lục Bắc Thần, cô nghĩ tôi là ai đây?” Anh cười hỏi.
Động tác bóc cam vừa rồi vô thức lướt ngang qua đầu cô. Mọi ký ức bùng nổ, cô chỉ tay vào anh, hét lớn: “Anh là Lục Bắc Thâm!”.
Người đàn ông bỗng nhiên cười lớn.
Không hiểu sao, Cố Sơ cảm thấy sợ hãi vu vơ. Người đàn ông trước mặt thật sự là Lục Bắc Thâm, vậy có nghĩa là người từng yêu cô một năm đại học chính là người trước mắt? Nhưng không đúng, không phải!
Cô đột ngột đẩy anh ra, quay người định bỏ chạy.
Tiếc là Lục Bắc Thâm chân dài tay dài, túm chặt lấy cô. Cô quát lên giận dữ: “Buông tôi ra!”.
Một giây sau cô bị anh ấn vào tường, không thể chạy được nữa. Lục Bắc Thâm nắm chặt cằm cô, “Cô sợ tôi? Sao cô có thể sợ tôi chứ? Đừng quên, hồi học đại học chúng ta từng yêu nhau, chẳng phải cô vẫn luôn nhung nhớ tôi không thể nào quên ư?”.
“Không! Người ở đại học không phải là anh!” Cố Sơ nói chắc như đinh đóng cột.
“Không phải tôi ư? Thế cô nghĩ đó là ai?” Lục Bắc Thâm cười sâu xa, “Lẽ nào cô đã quên cô yêu tôi điên dại đến mức nào?”.
“Không đúng…” Cảm giác anh ta mang lại không giống Bắc Thâm. Nói một cách khác, có lẽ anh ta đúng là Lục Bắc Thâm, nhưng không phải người cô yêu thời đại học. Đầu cô đột ngột đau nhói, cái dự cảm bao lâu nay luôn bị cô đè nén cuối cùng vẫn cứ bộc phát. Cô nhìn anh ta, sắc mặt tái nhợt, “Lục Bắc Thâm, anh chỉ mất tích, vậy năm đó… người xảy ra tai nạn là…”.
Lục Bắc Thâm buông tay ra, nụ cười dần dần tắt ngấm. Anh ta nhìn về phía cô, ánh mắt gần như giá băng. Anh ta nói rành mạch từng từ từng chữ, “Không sai, năm xưa người vì cô thỏa hiệp với gia đình không phải tôi, người nghe thấy cô đính hôn với gã họ Kiều đó lập tức phát điên cũng không phải tôi, người vì cô xảy ra tai nạn, suýt nữa mất mạng càng không phải tôi!”.
Theo con chữ cuối cùng rơi xuống, nét mặt anh ta cũng không còn nhiệt độ. Anh ta vung mạnh tay, Cố Sơ lập tức ngã xụi xuống đất.
Cô chỉ còn nghe được một tiếng vang ầm lên trong đầu. Rất nhiều kỷ niệm trong quá khứ lần lượt lướt qua đầu, từ khi gặp mặt tới lúc chia tay, từng cảnh từng cảnh nhảy vọt ra ngoài.
Sau đó bên tai chỉ còn tiếng Lục Bắc Thần nói với cô: Bắc Thâm nghe thấy tin cô đính hôn với cậu chủ Kiều, đã như phát điên, bỏ mặc mọi lời phản đối của gia đình, nhất quyết quay về Thượng Hải, muốn trở về tìm cô. Kết quả trên đường vội ra sân bay đã gặp tai nạn… Rồi dường như cô lại nghe thấy anh nói: Vết sẹo này… để lại trong một lần điều tra án.
Lục Bắc Thâm ngồi xổm xuống, một lần nữa vân vê gương mặt cô, nghiến răng: “Cô có biết đã bao nhiêu lần tôi muốn hủy hoại cô không. Chỉ cần hủy hoại cô, anh ấy mới không phải chịu khổ! Đồ đàn bà lòng dạ rắn rết!”.
Cô không còn nghe thấy người đàn ông nói gì nữa. Bao ký ức giày vò tới mức cô phát điên. Cô đột ngột đẩy anh ta ra, loạng choạng chạy ra khỏi nhà.
Anh không đuổi theo, chỉ từ từ đứng dậy, cảm giác giá lạnh trong đôi mắt cũng dần dần tan biến…
…
Mưa xối xả không ngừng. Có lẽ đêm nay cơn mưa sẽ không tạnh. Cố Sơ không biết mình đã trở về nhà bằng cách nào, chỉ biết rằng khi mở cửa ra, tay cô cầm chìa khóa cứ run lẩy bẩy, ngón tay lạnh cóng không thể co lại. Cuối cùng, Cố Tư nghe thấy tiếng động, chạy ra cửa, nhìn thấy cô thì giật nảy mình, kinh hoàng kêu lên: “Chị, chị sao vậy?”.
Trông Cố Sơ rất thê thảm, cả người từ trên xuống dưới ướt rượt nước mưa, mái tóc dầm dề dính chặt lên gò má, càng khiến gương mặt trắng nhợt như tờ giấy, ngay cả bờ môi cũng nhạt màu.
Thấy cửa đã mở, cô hẩy Cố Tư ra, không kịp thay giày mà chạy ngay vào nhà. Cố Tư quả thực hết hồn hết vía, con bé nhớ lại lúc bố mẹ vừa qua đời, chị cũng như người mất hồn thế này. Một tia chớp lóe lên, ngay sau đó là một tiếng sấm vang rền. Cố Tư rùng mình, tận đáy lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Nó vội vàng nhặt chùm chìa khóa dưới đất lên, trở về phòng.
Nền nhà toàn là dấu giày của Cố Sơ, đầy bùn đất.
“Chị?” Cố Tư nghe thấy có tiếng động trong phòng ngủ bèn đi vào, không ngờ lại thấy Cố Sơ lao ra, đâm vào nó khiến nó lảo đảo.
Trong mắt Cố Sơ không còn ai khác. Cô tiếp tục lao vào phòng thay đồ, Cố Tư vội vàng bám theo, giữ chặt cô lại, “Chị… chị đang kiếm cái gì?”.
“Chìa khóa căn nhà ở Quỳnh Châu… Chìa khóa để đâu?” Cố Sơ nói không gãy gọn lắm, giọng run run.
Cố Tư hoang mang theo, nhỏ giọng hỏi: “Chỗ em… có một bộ”.
“Đưa chị.” Cố Sơ nắm chặt cánh tay nó.
Đau tới nỗi mặt Cố Tư méo xệch, nó ra sức gật đầu, “Bây giờ em sẽ tìm cho chị. Chị buông ra đã… buông ra đã”.
Cố Sơ buông ra, Cố Tư lập tức lật balo của mình trên giá ra, rút một bộ chìa khóa đưa cho Cố Sơ. Cố Sơ không nói năng gì, giật lấy, rồi chạy ngay ra ngoài. Cô bị Cố Tư giữ lại, hỏi vội: “Chị rốt cuộc định làm gì?”.
“Chị phải về Quỳnh Châu một chuyến.” Cố Sơ cố đè nén cảm giác run run trong giọng nói, cố gắng nói hoàn chỉnh một câu.
Cố Sơ sững người: “Về Quỳnh Châu làm gì chứ?”.
“Lấy đồ.” Cố Sơ nắm chặt chiếc chìa khóa, nó cứa đau vào lòng bàn tay cô, “Một thứ rất quan trọng”.
“Lấy đồ?” Cố Tư nhìn cô thảng thốt, quan sát từ trên xuống dưới, “Ngay bây giờ ư?”.
Cố Sơ không nói nhiều, hất tay nó ra định đi. Cố Tư rất tỉnh táo, nó chặn ngoài cửa, dang hai tay, “Chị, sao chị lại về Quỳnh Châu? Chị nhìn lại mình đi! Hay thế này, chị cứ nói với em xem chị định lấy thứ gì, em lấy về giúp chị, hoặc bảo dì ký gửi lên cũng được mà”.
Cố Sơ nghe không lọt tai, “Em đừng quan tâm”.
“Bây giờ không có xe, không có máy bay, chị định về kiểu gì? Đi bộ về sao?” Cố Tư quát lên với cô.
Tiếng quát ấy như một nhát đập thức tỉnh Cố Sơ. Cô ngây ra một lúc sau đó từ từ ngồi sụp xuống, cả người như mất hết sức lực, ngay cả sức để ngẩng đầu cũng không có.
Cố Tư cuống quýt, vội đỡ cô dậy, “Chị à, chị đừng dọa em…”.
Khó khăn lắm mới ngồi lại được lên sofa, Cố Tư ôm chặt lấy cô, sợ cô lại định chạy ra khỏi nhà, “Rốt cuộc chị muốn lấy thứ gì? Nói với em đi, em bảo đảm sẽ giúp chị lấy về, được không?”.
“Tranh…” Cố Sơ yếu ớt, “Những bức tranh ngày xưa của chị”.
Cố Tư ngồi thẳng người dậy, nhìn cô hỏi: “Chính là số tranh của chị ở Quỳnh Châu?” Nó còn nhớ, bức nào cũng giống Lục Bắc Thần y như đúc, nhưng lúc đó cô lại bảo nó người đàn ông trong tranh không phải anh ấy.
Cố Sơ gật đầu, nước mắt rớt xuống.
Cố Tư vội vàng lấy khăn giấy cho cô lau nước mắt, “Nếu là chỗ tranh đó thì chị không cần về, nó không còn ở Quỳnh Châu từ lâu rồi”.
Cố Sơ sững sờ, “Em… nói gì cơ?”.
“Lúc chị tới Thượng Hải, tranh đã được anh rể tương lai cầm đi rồi.” Cố Tư kể lại đầu đuôi, “Em nghe dì bảo lúc ấy anh rể tương lai cất tranh vào một cái hòm màu đỏ rất to. Sau khi hai người đi, em ở trong nhà mãi, đúng là chỗ tranh đó không còn nữa”.
Một cái hộp màu đỏ rất to?
Cố Tư thì thầm: “Lẽ nào… chị không biết chuyện này?”.
Cố Sơ không nghe thấy gì hết. Cô đang gắng sức nghĩ lại mình có từng nhìn thấy chiếc hòm nào màu đỏ không, nhưng mãi vẫn không có ấn tượng gì. Rồi cô hỏi Cố Tư: “Rốt cuộc trông nó như thế nào?”.
Cố Tư sợ sệt, khẽ nói: “Em nghe dì nói chính là chiếc hòm gỗ màu đỏ trước kia nhà mình để quần áo cũ.” Ngẫm nghĩ rồi con bé vỗ đầu tả lại, “Đúng, chính là chiếc hòm gỗ trầm hương màu đỏ nạm vàng, trước kia dì còn bảo nó giá trị lắm”.
Cố Sơ đột nhiên nhớ ra nó, hình ảnh trong đầu nhanh chóng dừng lại vào ngày sửa sang lại nhà Tây. Lúc ấy Lục Bắc Thần sai hai người thợ chuyển chiếc hòm đó lên gác xép. Cô thấy vậy còn cười hỏi anh: Cái hòm nặng thế này làm sao anh chuyển được từ Quỳnh Châu tới đây?
Anh chỉ mỉm cười, không trả lời. Cô lại tiện miệng nói một câu: Là hòm đựng quần áo cũ thôi mà, chuyển qua chuyển lại làm gì cho mệt. Nhưng Lục Bắc Thần nói: Trong này là bảo bối của anh đấy. Cô chê cười: Anh lấy hòm nhà em đựng bảo bối của anh hả? Anh xoa đầu cô: Đúng thế, không được xem trộm đâu đấy.
Đó là chiếc hòm được khóa kỹ, cô không để tâm, sau đó thì chẳng còn thời gian rảnh ngó qua bảo bối của anh nữa.
“Gác xép…” Cố Sơ lẩm bẩm rồi lao ngay lên gác xép…
~Hết~
Cố Sơ cười nhã nhặn, “Nếu thật sự không tìm được, cùng lắm thì chúng ta mua đôi mới”.
“Được.” Anh đáp nhẹ nhàng.
Nhưng hai chữ ấy lại khiến trái tim cô lỡ nhịp. Chủ cửa hàng trang sức nói rất rõ ràng: Nhẫn của nữ là gia truyền. Thế mà anh chưa từng nhắc lại chuyện này.
“Ăn chút hoa quả đi.” Cố Sơ đứng dậy, “Em vào xem canh đã được chưa”.
“Ừ.”
Cố Sơ đi vào bếp, tim đập rất nhanh, làm gì còn tâm trạng xem canh nấu thế nào. Cô len lén quay ngược trở lại. Từ bếp ra phòng khách còn cách một quãng, cô trốn phía sau, thò đầu ra do thám dưới thứ ánh sáng tối tăm.
Người đàn ông ngoài phòng khách vào nhà vệ sinh rửa tay trước, trở lại sofa ngồi bất động rất lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì, khiến Cố Sơ hiểu nhầm rằng anh như sắp hóa thạch. Bỗng nhiên anh cử động, làm cô giật thót.
Anh thò tay, hướng về phía đĩa cam.
Cố Sơ không dám chớp mắt, thậm chí còn không dám thở mạnh, cứ nhìn chằm chằm từng động tác của anh, trái tim càng đập càng dữ dội. Giây phút này cô không biết mình hy vọng anh ăn hay không ăn. Nếu anh ăn, thì người này rất có thể không phải Lục Bắc Thần. Nhưng nếu người này không phải thì rốt cuộc Lục Bắc Thần đang ở đâu? Đây là Lục Bắc Thâm ư? Nhưng cảm giác không giống Lục Bắc Thâm. Nếu anh không ăn thì anh rất có thể là Lục Bắc Thần, nhưng cũng còn một tình huống khác là anh phát hiện ra cô cố tình thăm dò.
Tinh thần bất an trong chớp mắt, cô cuộn chặt ngón tay, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.
Anh cầm một miếng cam lên tay, đang từ từ bóc, động tác cực kỳ nho nhã, chậm rãi, từ tốn. Cố Sơ quan sát hết, như có một chiếc gậy đập thẳng xuống đầu, đầu óc cô chợt trống rỗng. Cô cứ đờ đẫn nhìn chằm chằm người đàn ông gần đó. Anh đút miếng cam đã bóc xong vào miệng, vừa ăn vừa suy tư.
Hai chân Cố Sơ mềm nhũn, phải bám vào chỗ ngăn cách mới không ngã khuỵu, cũng vì vậy đã gây ra một tiếng động không nhỏ. Anh nghe thấy tiếng động, bỏ miếng cam trong tay xuống, rảo bước đi tới. Thấy cô mềm người dựa bên cạnh, anh vô cùng kinh ngạc, vội chạy tới đỡ.
“Em sao vậy?”
“Em… ban nãy không cẩn thận bị trẹo chân.” Cố Sơ đè nén con sóng trong lòng xuống, khi lên tiếng giọng đã lí nhí.
“Sao lại bất cẩn vậy?” Anh khẽ nói, “Còn đi được không?”.
Anh lại gần, bờ môi vẫn còn thơm mùi cam. Cô quên cả hô hấp, lắc đầu, “Anh cõng em về sofa ngồi một lát, chắc không có gì nghiêm trọng đâu”.
“Được.” Anh quay lại người.
Cố Sơ hít sâu một hơi, nhân lúc anh ngồi xuống, cô túm lấy áo sơ mi của anh, giật mạnh lên trên, thứ đập vào mắt ngay sau đó là sống lưng người đàn ông!
Một sống lưng trơn nhẵn, không có dù chỉ một vết sẹo!
Lần này cô ngợp một ngụm khí lạnh, cả cơ thể đứng không vững lùi sau hai bước. Còn anh cũng không ngờ cô lại có hành động này, đột ngột quay đầu nhìn cô chằm chằm, nét mặt dấy lên sự bực bội, khẽ quát: “Cô làm cái gì vậy?”.
Cố Sơ không rời mắt khỏi anh, trong đó chất đầy sự cảnh giác. Cả người cô xù lên như lông nhím, từng lỗ chân lông như sắp nổ tung!
Anh nhìn thẳng vào mắt cô một lúc, khi đọc được sự cảnh giác trong đó, khóe môi từ từ cong lên. Anh bước từng bước về phía cô, cô định tránh, anh đã đặt một tay lên, tay kia giữ chặt cô lại, gương mặt điển trai áp sát cô.
Cố Sơ không thoát ra được, đành thận trọng quan sát gương mặt mỗi lúc một cúi sát hơn đó. Cánh tay bị nắm đến đau đớn, cô muốn hét mà không hét được, cổ họng như bị bông bịt chặt. Anh cười không chút thiện cảm, sống mũi thẳng tắp sắp chạm vào cô. Anh cười khẽ, hỏi: “Nói cho tôi biết, cô định chứng minh cái gì?”.
Cô há hốc miệng, mãi vẫn không bật ra được chữ nào.
“Đầu tiên thì vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện kết hôn, sau đó tới cam, giờ thì cô âm thầm giở trò. Có phải tôi cũng nên đáp trả mới công bằng hay không?” Dứt lời, bàn tay anh phủ lên eo cô.
Nó vừa động đậy, giọng Cố Sơ đã phá tan mọi giận dữ. Cô lạnh lùng lên tiếng: “Rốt cuộc anh là ai?”.
Anh dừng tay, nhìn vào gương mặt cô, một lúc sau bật cười, “Tôi là Lục Bắc Thần”.
Cố Sơ ngẩng đầu lên, bám riết lấy hai con ngươi của anh, “Anh không phải Lục Bắc Thần!”.
Anh buông cô ra, quần áo vẫn còn hơi xộc xệch, nụ cười ấy hoàn toàn trở nên xa lạ với Cố Sơ. “Tôi có chỗ nào không giống Lục Bắc Thần?”.
Hơi thở của Cố Sơ trở nên gấp gáp. Cô siết chặt bàn tay.
“Nếu tôi không phải Lục Bắc Thần, cô nghĩ tôi là ai đây?” Anh cười hỏi.
Động tác bóc cam vừa rồi vô thức lướt ngang qua đầu cô. Mọi ký ức bùng nổ, cô chỉ tay vào anh, hét lớn: “Anh là Lục Bắc Thâm!”.
Người đàn ông bỗng nhiên cười lớn.
Không hiểu sao, Cố Sơ cảm thấy sợ hãi vu vơ. Người đàn ông trước mặt thật sự là Lục Bắc Thâm, vậy có nghĩa là người từng yêu cô một năm đại học chính là người trước mắt? Nhưng không đúng, không phải!
Cô đột ngột đẩy anh ra, quay người định bỏ chạy.
Tiếc là Lục Bắc Thâm chân dài tay dài, túm chặt lấy cô. Cô quát lên giận dữ: “Buông tôi ra!”.
Một giây sau cô bị anh ấn vào tường, không thể chạy được nữa. Lục Bắc Thâm nắm chặt cằm cô, “Cô sợ tôi? Sao cô có thể sợ tôi chứ? Đừng quên, hồi học đại học chúng ta từng yêu nhau, chẳng phải cô vẫn luôn nhung nhớ tôi không thể nào quên ư?”.
“Không! Người ở đại học không phải là anh!” Cố Sơ nói chắc như đinh đóng cột.
“Không phải tôi ư? Thế cô nghĩ đó là ai?” Lục Bắc Thâm cười sâu xa, “Lẽ nào cô đã quên cô yêu tôi điên dại đến mức nào?”.
“Không đúng…” Cảm giác anh ta mang lại không giống Bắc Thâm. Nói một cách khác, có lẽ anh ta đúng là Lục Bắc Thâm, nhưng không phải người cô yêu thời đại học. Đầu cô đột ngột đau nhói, cái dự cảm bao lâu nay luôn bị cô đè nén cuối cùng vẫn cứ bộc phát. Cô nhìn anh ta, sắc mặt tái nhợt, “Lục Bắc Thâm, anh chỉ mất tích, vậy năm đó… người xảy ra tai nạn là…”.
Lục Bắc Thâm buông tay ra, nụ cười dần dần tắt ngấm. Anh ta nhìn về phía cô, ánh mắt gần như giá băng. Anh ta nói rành mạch từng từ từng chữ, “Không sai, năm xưa người vì cô thỏa hiệp với gia đình không phải tôi, người nghe thấy cô đính hôn với gã họ Kiều đó lập tức phát điên cũng không phải tôi, người vì cô xảy ra tai nạn, suýt nữa mất mạng càng không phải tôi!”.
Theo con chữ cuối cùng rơi xuống, nét mặt anh ta cũng không còn nhiệt độ. Anh ta vung mạnh tay, Cố Sơ lập tức ngã xụi xuống đất.
Cô chỉ còn nghe được một tiếng vang ầm lên trong đầu. Rất nhiều kỷ niệm trong quá khứ lần lượt lướt qua đầu, từ khi gặp mặt tới lúc chia tay, từng cảnh từng cảnh nhảy vọt ra ngoài.
Sau đó bên tai chỉ còn tiếng Lục Bắc Thần nói với cô: Bắc Thâm nghe thấy tin cô đính hôn với cậu chủ Kiều, đã như phát điên, bỏ mặc mọi lời phản đối của gia đình, nhất quyết quay về Thượng Hải, muốn trở về tìm cô. Kết quả trên đường vội ra sân bay đã gặp tai nạn… Rồi dường như cô lại nghe thấy anh nói: Vết sẹo này… để lại trong một lần điều tra án.
Lục Bắc Thâm ngồi xổm xuống, một lần nữa vân vê gương mặt cô, nghiến răng: “Cô có biết đã bao nhiêu lần tôi muốn hủy hoại cô không. Chỉ cần hủy hoại cô, anh ấy mới không phải chịu khổ! Đồ đàn bà lòng dạ rắn rết!”.
Cô không còn nghe thấy người đàn ông nói gì nữa. Bao ký ức giày vò tới mức cô phát điên. Cô đột ngột đẩy anh ta ra, loạng choạng chạy ra khỏi nhà.
Anh không đuổi theo, chỉ từ từ đứng dậy, cảm giác giá lạnh trong đôi mắt cũng dần dần tan biến…
…
Mưa xối xả không ngừng. Có lẽ đêm nay cơn mưa sẽ không tạnh. Cố Sơ không biết mình đã trở về nhà bằng cách nào, chỉ biết rằng khi mở cửa ra, tay cô cầm chìa khóa cứ run lẩy bẩy, ngón tay lạnh cóng không thể co lại. Cuối cùng, Cố Tư nghe thấy tiếng động, chạy ra cửa, nhìn thấy cô thì giật nảy mình, kinh hoàng kêu lên: “Chị, chị sao vậy?”.
Trông Cố Sơ rất thê thảm, cả người từ trên xuống dưới ướt rượt nước mưa, mái tóc dầm dề dính chặt lên gò má, càng khiến gương mặt trắng nhợt như tờ giấy, ngay cả bờ môi cũng nhạt màu.
Thấy cửa đã mở, cô hẩy Cố Tư ra, không kịp thay giày mà chạy ngay vào nhà. Cố Tư quả thực hết hồn hết vía, con bé nhớ lại lúc bố mẹ vừa qua đời, chị cũng như người mất hồn thế này. Một tia chớp lóe lên, ngay sau đó là một tiếng sấm vang rền. Cố Tư rùng mình, tận đáy lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Nó vội vàng nhặt chùm chìa khóa dưới đất lên, trở về phòng.
Nền nhà toàn là dấu giày của Cố Sơ, đầy bùn đất.
“Chị?” Cố Tư nghe thấy có tiếng động trong phòng ngủ bèn đi vào, không ngờ lại thấy Cố Sơ lao ra, đâm vào nó khiến nó lảo đảo.
Trong mắt Cố Sơ không còn ai khác. Cô tiếp tục lao vào phòng thay đồ, Cố Tư vội vàng bám theo, giữ chặt cô lại, “Chị… chị đang kiếm cái gì?”.
“Chìa khóa căn nhà ở Quỳnh Châu… Chìa khóa để đâu?” Cố Sơ nói không gãy gọn lắm, giọng run run.
Cố Tư hoang mang theo, nhỏ giọng hỏi: “Chỗ em… có một bộ”.
“Đưa chị.” Cố Sơ nắm chặt cánh tay nó.
Đau tới nỗi mặt Cố Tư méo xệch, nó ra sức gật đầu, “Bây giờ em sẽ tìm cho chị. Chị buông ra đã… buông ra đã”.
Cố Sơ buông ra, Cố Tư lập tức lật balo của mình trên giá ra, rút một bộ chìa khóa đưa cho Cố Sơ. Cố Sơ không nói năng gì, giật lấy, rồi chạy ngay ra ngoài. Cô bị Cố Tư giữ lại, hỏi vội: “Chị rốt cuộc định làm gì?”.
“Chị phải về Quỳnh Châu một chuyến.” Cố Sơ cố đè nén cảm giác run run trong giọng nói, cố gắng nói hoàn chỉnh một câu.
Cố Sơ sững người: “Về Quỳnh Châu làm gì chứ?”.
“Lấy đồ.” Cố Sơ nắm chặt chiếc chìa khóa, nó cứa đau vào lòng bàn tay cô, “Một thứ rất quan trọng”.
“Lấy đồ?” Cố Tư nhìn cô thảng thốt, quan sát từ trên xuống dưới, “Ngay bây giờ ư?”.
Cố Sơ không nói nhiều, hất tay nó ra định đi. Cố Tư rất tỉnh táo, nó chặn ngoài cửa, dang hai tay, “Chị, sao chị lại về Quỳnh Châu? Chị nhìn lại mình đi! Hay thế này, chị cứ nói với em xem chị định lấy thứ gì, em lấy về giúp chị, hoặc bảo dì ký gửi lên cũng được mà”.
Cố Sơ nghe không lọt tai, “Em đừng quan tâm”.
“Bây giờ không có xe, không có máy bay, chị định về kiểu gì? Đi bộ về sao?” Cố Tư quát lên với cô.
Tiếng quát ấy như một nhát đập thức tỉnh Cố Sơ. Cô ngây ra một lúc sau đó từ từ ngồi sụp xuống, cả người như mất hết sức lực, ngay cả sức để ngẩng đầu cũng không có.
Cố Tư cuống quýt, vội đỡ cô dậy, “Chị à, chị đừng dọa em…”.
Khó khăn lắm mới ngồi lại được lên sofa, Cố Tư ôm chặt lấy cô, sợ cô lại định chạy ra khỏi nhà, “Rốt cuộc chị muốn lấy thứ gì? Nói với em đi, em bảo đảm sẽ giúp chị lấy về, được không?”.
“Tranh…” Cố Sơ yếu ớt, “Những bức tranh ngày xưa của chị”.
Cố Tư ngồi thẳng người dậy, nhìn cô hỏi: “Chính là số tranh của chị ở Quỳnh Châu?” Nó còn nhớ, bức nào cũng giống Lục Bắc Thần y như đúc, nhưng lúc đó cô lại bảo nó người đàn ông trong tranh không phải anh ấy.
Cố Sơ gật đầu, nước mắt rớt xuống.
Cố Tư vội vàng lấy khăn giấy cho cô lau nước mắt, “Nếu là chỗ tranh đó thì chị không cần về, nó không còn ở Quỳnh Châu từ lâu rồi”.
Cố Sơ sững sờ, “Em… nói gì cơ?”.
“Lúc chị tới Thượng Hải, tranh đã được anh rể tương lai cầm đi rồi.” Cố Tư kể lại đầu đuôi, “Em nghe dì bảo lúc ấy anh rể tương lai cất tranh vào một cái hòm màu đỏ rất to. Sau khi hai người đi, em ở trong nhà mãi, đúng là chỗ tranh đó không còn nữa”.
Một cái hộp màu đỏ rất to?
Cố Tư thì thầm: “Lẽ nào… chị không biết chuyện này?”.
Cố Sơ không nghe thấy gì hết. Cô đang gắng sức nghĩ lại mình có từng nhìn thấy chiếc hòm nào màu đỏ không, nhưng mãi vẫn không có ấn tượng gì. Rồi cô hỏi Cố Tư: “Rốt cuộc trông nó như thế nào?”.
Cố Tư sợ sệt, khẽ nói: “Em nghe dì nói chính là chiếc hòm gỗ màu đỏ trước kia nhà mình để quần áo cũ.” Ngẫm nghĩ rồi con bé vỗ đầu tả lại, “Đúng, chính là chiếc hòm gỗ trầm hương màu đỏ nạm vàng, trước kia dì còn bảo nó giá trị lắm”.
Cố Sơ đột nhiên nhớ ra nó, hình ảnh trong đầu nhanh chóng dừng lại vào ngày sửa sang lại nhà Tây. Lúc ấy Lục Bắc Thần sai hai người thợ chuyển chiếc hòm đó lên gác xép. Cô thấy vậy còn cười hỏi anh: Cái hòm nặng thế này làm sao anh chuyển được từ Quỳnh Châu tới đây?
Anh chỉ mỉm cười, không trả lời. Cô lại tiện miệng nói một câu: Là hòm đựng quần áo cũ thôi mà, chuyển qua chuyển lại làm gì cho mệt. Nhưng Lục Bắc Thần nói: Trong này là bảo bối của anh đấy. Cô chê cười: Anh lấy hòm nhà em đựng bảo bối của anh hả? Anh xoa đầu cô: Đúng thế, không được xem trộm đâu đấy.
Đó là chiếc hòm được khóa kỹ, cô không để tâm, sau đó thì chẳng còn thời gian rảnh ngó qua bảo bối của anh nữa.
“Gác xép…” Cố Sơ lẩm bẩm rồi lao ngay lên gác xép…
~Hết~