Cố Sơ còn nhớ mẹ từng nói với cô rằng, phàm là những đồ cổ đều được chế tác bằng cả tấm lòng với những chất liệu thượng hạng, kỹ thuật điêu khắc tinh xảo. Cho dù chỉ là một lớp mạ vàng không quá nổi bật thì người ngày nay cũng không thể làm ra được. Những năm tháng xưa cũ ấy, con người ta rất chuyên tâm, không như ngày nay, lòng người như nước trôi. Những thứ đồ cũ luôn được gói theo những kỷ niệm, những vui buồn hờn giận của những ngày tháng đã dần dần bị vùi lấp, tất cả sẽ được cất kín.
Trên gác xép toàn là những đồ cũ kỹ, bình thường cô chẳng bao giờ lên đây lục lọi. Chiếc hòm đỏ ấy mặc dù đã được khóa nhưng không chắc chắn lắm, cô dùng sức cạy một chút là bật ra. Từ từ mở chiếc hòm ra, từng bức tranh được cuộn tròn, bọc đẹp đẽ làm đôi mắt cô nóng rực, xót xa. Chúng được đặt trong những chiếc ống để chống mục, từng bức từng bức đều được xếp rất ngay ngắn. Thì ra anh đã đối xử với chúng đầy “thiện chí” như thế.
Đã có những khoảng thời gian, đêm nào cô cũng mất ngủ, ở bên chúng. Năm năm ấy như một vực sâu tối tăm không nhìn thấy đáy, lôi kéo cô, bám riết lấy cô. Gương mặt trong ký ức chưa bao giờ phai mờ, ký ức quá rõ nét nên cô chỉ còn cách vẽ từng nét kỷ niệm lên giấy.
Ánh đèn trên gác xép màu vàng tối, như cảm giác ấm áp tỏa ra từ những con đom đóm, rơi xuống đầu ngón tay cô. Cô từ từ trải tranh ra cũng tựa như đang dát vàng. Những thứ đang được gợi mở từng chút từng chút đâu chỉ là tờ giấy vẽ? Ngón tay Cố Sơ run rẩy. Đã từng có lúc cô nghĩ rằng cả đời này mình cũng sẽ không chạm vào những bức tranh này nữa, vào giây phút cô quyết định gói kín chúng lại, cô đã tâm niệm như thế.
Trên giấy vẽ là thứ màu cô quen thuộc. Thế mà cô đã nghĩ mình quên sạch sẽ rồi, nhưng khi nhìn lại, mỗi nét bút cô vẫn còn nhớ rõ.
Cô không biết vì sao mình lại cố chấp xem lại chúng cho bằng được, có thể chính vì lời nói của người đàn ông đó. Anh ta nói anh ta là Lục Bắc Thâm, là người đàn ông đã khiến cô nhung nhớ suốt năm năm trời, là người đàn ông đã từng mang theo bao ước mơ ảo vọng thời thanh xuân của cô. Cô già rồi sao? Cô cảm thấy lạ lẫm với Lục Bắc Thâm ấy, thế nên cô phải tìm lại ký ức của mình.
Bức tranh được trải tới tận cùng, ngón tay cô chợt khựng lại.
Có chữ!
Cố Sơ sững người, ngẩn ngơ nhìn hàng chữ cuối cùng trên tờ giấy vẽ tranh.
Sao lại có chữ?
Bỗng nhiên, Cố Sơ đứng dậy đổ tất cả tranh ra, nhanh chóng trải bức thứ hai, có chữ…
Bức thứ ba, có chữ…
Bức thứ tư, có chữ…
Bức thứ năm…
Cố Sơ không còn dám tin vào đôi mắt mình. Cô đọc từng hàng chữ thêm vào dưới mỗi bức tranh. Tranh do chính tay cô phác họa từng nét một, còn những hàng chữ này…
Ngày ấy… Năm ấy… Em bướng bỉnh, thà nhịn đói cũng quyết giận dỗi anh.
Ngày ấy… Năm ấy… Em kiêu ngạo, dùng thành tích trong vòng ba phút thắng được của anh một lời hứa.
Ngày ấy… Năm ấy… Trên sân khấu, em vừa đàn ghita vừa hát rất xinh, em không biết rằng ngoài anh ra còn rất nhiều chàng trai chăm chú ngắm nhìn em.
Ngày ấy… Năm ấy… Anh đã yêu cô nhóc thích đỏ mặt là em, nhưng, em chỉ mới mười bảy tuổi.
Ngày ấy… Năm ấy… Anh nói với em, làm bạn gái của anh nhé, em lại đỏ mặt.
Ngày ấy… Năm ấy… Em nói với anh rằng hoa ngọc lan rất đẹp, em muốn có tất cả ngọc lan trên đời này.
Ngày ấy… Năm ấy… Em nói với anh, tới đảo Cổ Lãng phải làm rất nhiều việc, phải đi tìm đường này, tìm cảnh đẹp này, tìm đồ ăn ngon này, còn phải tìm mèo nữa. Ánh nắng ở đó rất rực rỡ, cũng rất nhiều mèo, ở đó anh có thể dệt cho mình một giấc mơ lớn.
Ngày ấy… Năm ấy, em kể anh nghe quê hương Quỳnh Châu của em rất đẹp, biển ở đó xanh vô tận. Khi trời mưa, những bậc thềm xanh màu rêu trên con đường du lịch rất lãng mạn. Anh hứa với em sẽ có một ngày sẽ cùng em che ô dạo bộ trên con đường đó.
Ngày ấy… Năm ấy… Em nói em thích những món đồ nhỏ nhặt anh tặng em, chúng là những món quà tuyệt nhất em từng được nhận.
Ngày ấy… Năm ấy… Em nói với anh rằng em rất muốn có một chuyến du lịch thích đi là đi ngay, gửi mọi hy vọng vào bầu trời sao xa xôi. Trong lều, em đã ngủ rất ngon, trước giờ anh không hề biết thì ra bảo vệ một người cũng là một điều hạnh phúc.
Ngày ấy… Năm ấy… Em khóc hết lần này tới lần khác khi xem bộ phim của Trương Quốc Vinh, ôm anh và nói: Chúng ta phải ở bên nhau một đời, thiếu một năm, một tháng, thậm chí là một giờ cũng không được.
Ngày ấy… Năm ấy… Em đã lạnh nhạt với anh, em nói: Chúng ta chia tay đi.
Ngày ấy… Năm ấy… Em nói em không còn thích những món đồ chơi rẻ tiền ấy nữa, những món quà đắt đỏ nhất mới xứng với thân phận của em, còn anh thì không xứng.
Ngày ấy… Năm ấy… Em mở cánh cửa khách sạn, em nói: Em đã thuộc về hắn rồi.
Ngày ấy… Năm ấy… Anh ra nước ngoài nhưng lại đứng dưới cửa sổ nhà em tới tận khi trời sáng, chỉ muốn được nhìn em lần cuối cùng.
Ngày ấy… Năm ấy… Em đã đính hôn, con tim anh cũng đã chết.
Ngày ấy… Năm ấy…
Cố Sơ lật xem từng bức tranh một, nước mắt lã chã tuôn như những hạt châu đứt dây, hạt này nối hạt kia, làm nhòe tầm mắt. Nhưng mỗi hàng chữ trên mỗi bức tranh đều như đâm thẳng vào mắt cô, nhói buốt trái tim cô.
Mỗi một bức tranh là một đoạn ký ức. Từng kỷ niệm vụn vặt đều được anh gói gọn trong mấy con chữ này. Cô giơ tay, chạm vào những con chữ ấy, nước mắt rớt xuống đầu ngón tay, lạnh lẽo khiến cô phát run.
Những nét bút cô quen thuộc, thanh tú, đẹp đẽ, những nét bút cô quen thuộc, sau mỗi câu nói đều có một chữ ký rắn rỏi ngông cuồng: Lục Bắc Thần.
Cố Sơ nhìn rất lâu vào ba chữ ấy, khóe mắt một lần nữa đỏ rực lên, nước mắt trào ra, trái tim đau đớn như nổ tung.
Cô mở bức tranh cuối cùng ra, đây cũng là bức sau cuối cô vẽ ở Quỳnh Châu, từ đó cô đã gác bút, cất mọi kỷ niệm thời đại học đi. Trong tranh là bóng anh, dựa bên cây ngọc lan, cái bóng cao lớn, thẳng tắp.
Cô vẫn nhớ nó, là bức tranh cô chần chừ mãi không dám vẽ hình ảnh quay đầu lại. Đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy bóng anh, để rồi anh rời xa khỏi thế giới của cô.
Dưới cùng vẫn có một câu nói: Em vẫn ở đó, anh không thể không quay lại, cho dù thương tích đầy mình, cho dù vượt mọi bão táp mưa sa. Cứ ngỡ hận sâu sắc, thế mà… cũng chẳng bằng yêu sâu đậm…
Mặc dù không còn cái tên ký dưới cùng nữa nhưng cô nhận ra nét chữ này, Lục Bắc Thần.
“Bắc Thần…” Cái tên bị chặn trong cổ họng đã bật ra.
Đã nhiều lần, cô thuyết phục bản thân tin rằng họ mới gặp nhau một năm trước, nhưng bây giờ cô không thể lừa gạt mình nữa, thật ra cô luôn hiểu rằng trên đời này thật sự có một kiểu gặp gỡ gọi là “trùng phùng”.
Giây phút này cô đã hiểu ra quá nhiều chuyện.
Hiểu được sự lạnh lùng của anh lúc ban đầu, hiểu được sự nóng lạnh bất chợt, âm u vô định của anh. Hiểu được những lời anh từng nói: Cô có thể ở bên cạnh gã họ Kiều đó, vì sao không thể ở bên tôi?. Hiểu được lời chất vấn của anh: Khó lắm sao? Ở bên cạnh tôi khó lắm sao?.
Là cô quá giỏi lừa mình, hoặc phải nói rằng cô luôn tự cho là mình đúng. Hơn một năm nay, cô đã đè chết dây thần kinh nhạy cảm nhất của mình, ra sức tự nhủ: Anh ấy là Lục Bắc Thần, là anh trai của Lục Bắc Thâm, không phải là người đàn ông thời đại học.
Thật ra cô quá hiểu suy nghĩ của mình, một khi thật sự thừa nhận anh là người ấy, cô biết phải làm sao đây? Những tháng ngày phản bội như nung nấu cô, cô không thể đối mặt. Thậm chí, cô không muốn thừa nhận, thừa nhận anh chính là Lục Bắc Thâm ngày xưa ấy.
Cố Tư đứng cách cô một khoảng không xa. Tranh trong hòm bị cô lật mở hết, bày ra khắp nhà, giống hệt như ngày sinh nhật năm ngoái, cô cũng trở về nhà trong bộ dạng mất hồn, ngắm nghía từng bức tranh.
Nó không biết Cố Sơ bị làm sao, cũng không biết hôm nay chị nó đã trải qua chuyện gì, nhất thời không dám tiến lên. Cố Sơ đang khóc, khóc rất yên lặng, lệ cứ rơi, chẳng biết chiếc sơ mi kia đang thấm đẫm nước mưa hay nước mắt, đôi mắt đỏ quạch ấy khiến Cố Tư nhói lòng.
Rất lâu sau, nó mới dè dặt đi vào trong gác xép, vòng qua chỗ tranh được trải ra, cùng cô ngồi bệt xuống nền nhà đã cũ kỹ. “Chị, chị đừng làm em sợ.” Nó lên tiếng, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Cố Sơ không nói gì, chỉ cúi gằm, nước mắt rơi xuống bức tranh.
Cố Tư vội vàng rút bức tranh cô đang vân vê trong tay ra, chợt liếc thấy cái tên ký bên dưới. Nó sửng sốt rồi lại xem các bức khác, đều có chữ cả. Nó chợt khó hiểu, trước đây nó từng xem chỗ tranh này, nhưng đâu có thấy chữ.
“Những dòng chữ này…” Cố Tư hạ thấp giọng nói ngập ngừng. Nó không biết có nên hỏi đây có phải chữ Lục Bắc Thần hay không, trong tranh chẳng phải em trai anh ấy sao?
Cố Sơ lại đột ngột đứng dậy, lao ra khỏi gác xép. Cố Tư thất kinh: “Chị, chị định đi đâu?”.
…
Mưa lại tầm tã, qua cửa kính, bến Thượng Hải mờ mịt như dáng hình một yêu nghiệt. Lục Bắc Thâm dựa vào sofa, yên lặng nhìn mưa táp vào cửa sổ, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc. Ánh sáng trong phòng rất tối, trên ngón tay cậu chỉ có duy nhất một chấm đỏ như thế, như có như không.
Bỗng nhiên, một chuỗi những tiếng gõ cửa gấp gáp quấy nhiễu suy nghĩ của cậu. Ngón tay chợt run, hơn một nửa tàn thuốc rơi xuống đất . Cậu dập tắt đầu lọc, đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa là Cố Sơ, ướt như chuột lột, gương mặt lại càng nhợt nhạt.
Cậu hơi kinh ngạc, “Cô…”.
“Nói cho tôi biết.” Cố Sơ đặt tay lên cánh cửa, chống đỡn cho cả cơ thể, ngón tay bám chặt đến trắng nhợt. Cô mang theo cả cái lạnh buốt khắp người, nhìn Lục Bắc Thâm chằm chằm, “Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện, hãy nói cho tôi biết!”.
Lục Bắc Thâm nhìn cô một lúc, khẽ thở dài rồi nghiêng người, “Vào đi”.
Mười phút sau, Lục Bắc Thâm đưa cho cô một bát nước gừng nóng rồi khẽ nói: “Khả năng bếp núc của tôi so với anh tôi kém nhiều lắm, nên cô uống tạm vậy”.
“Lúc tôi quen anh ấy…” Cố Sơ ôm cốc nước đường, giọng hơi nghẹn ngào, “Anh ấy nấu ăn cũng không giỏi”.
Lục Bắc Thâm đưa mắt nhìn cô, lát sau lại châm một điếu thuốc rồi nói: “Xem ra có những chuyện cô đã nghĩ thông suốt rồi”.
Lớp nước đường sóng sánh nhẹ, dấy lên những gợn sóng. Cô ngước mắt nhìn cậu, sóng mắt cô cũng xao động như cốc nước đường trong tay. Lục Bắc Thâm rít một hơi thuốc, “Anh trai tôi trước đây không kén chọn như vậy đâu. Bây giờ quả thực anh ấy đã thay đổi rất nhiều, đến nỗi… tôi cũng sắp không nhận ra anh ấy nữa”.
“Tôi nghĩ cô đã đoán ra rồi, người ở trường đại học, thật ra là anh tôi chứ không phải tôi.” Nói tới đây, cậu sửa chữa lại cách dùng từ của mình, “Nói chính xác là, người từng yêu đương hẹn hò với cô là anh tôi, Lục Bắc Thần”.
Đây điều là những điều Cố Sơ đã nghĩ ra, nhưng khi được nghe nó từ miệng của người thứ ba, tay cô vẫn run rẩy, trái tim vẫn nhói đau.
“Tôi và anh trai ra đời chỉ chênh lệch nhau năm phút, nhưng tính cách thì hoàn toàn khác biệt. Tôi khá hướng nội, không thích nói chuyện. Anh tôi thì như một ngọn lửa, cuồng ngạo, bất kham, nhưng xưa nay anh ấy không phải là người bồng bột thiếu suy nghĩ, ngược lại anh ấy rất thông minh, thậm chí là trí tuệ. Anh ấy biết rất rõ bản thân mình cần gì và không cần gì. Khác với tôi, đối mặt với những người anh ấy không thích hoặc những người lạ, anh ấy luôn tỏ ra rất khó gần, lạnh lùng”.
“Sức khỏe của tôi không tốt lắm, thế nên từ nhỏ anh tôi đã hay giả danh tôi đi học, còn tôi cũng hay giả danh anh ấy đi làm một số việc mà anh ấy không thích. Hồi đại học, tôi và người nhà nảy sinh không ít hiểu lầm, làm rất nhiều chuyện khiến người nhà đau đầu. Lúc đó anh tôi rất hay đi học thay tôi.” Nói tới đây, Lục Bắc Thâm lại rít thuốc, nhẹ nhàng nhả khói rồi cười khổ, “Thật ra anh ấy không thích học y đâu, anh ấy thích học kinh tế. Nhưng vì tôi, anh ấy vẫn phải cắn răng thay tôi học y”.
Cố Sơ vẫn chỉ lắng nghe, không chen ngang câu nào.
“Thật ra, người cô gặp trên sân bóng rổ là tôi.” Lục Bắc Thâm nhìn về phía cô.
Cố Sơ run tay, suýt nữa thì đánh rơi.
“Hôm đó tôi cãi nhau với bố, bực bội nên chạy đi đánh bóng. Nếu nói tôi và anh tôi có điểm gì chung thì đó chính là bóng rổ. Hai chúng tôi đã thay thế nhau thắng được không ít trận.” Lục Bắc Thâm gạt tàn thuốc, “Chỉ là không ngờ đúng hôm đó tôi lại giáp mặt cô. Hôm sau từ trường về, anh tôi liền hỏi tại sao cả trường lại đồn đại anh ấy bị một cô nhóc ép xin lỗi? Tôi bèn kể tường tận sự việc với anh ấy”.
Ngón tay Cố Sơ bị nước gừng làm bỏng rát. Cô khẽ hỏi: “Hai người…”.
“Tôi biết cô định hỏi chuyện gì.” Lục Bắc Thâm thấy cô chỉ hỏi nửa chừng bèn trả lời sự nghi hoặc của cô, “Quả thực có mấy lần cô đã coi tôi thành anh ấy”.
Thấy sắc mặt cô đột ngột thay đổi, cậu lập tức giải thích, “Nhưng tôi thề, tôi và cô chỉ tiếp xúc ngắn ngủi thôi. Cô thường xuyên mang cam tới cho anh tôi ăn, nhưng anh ấy không thể ăn, còn tôi thì có. Cô có thể nhớ kỹ lại, người ăn xong cam viện cớ bỏ đi là anh tôi. Lúc anh ấy sốt, người cô nhìn thấy là tôi”.
Cô còn nhớ, thế nên cô chẳng bao giờ biết thì ra Lục Bắc Thần là người không thể ăn cam.
Cũng giống như hôm nay cô thử Lục Bắc Thâm, việc anh ta bóc cam cũng đã nhắc cô lần nào là Lục Bắc Thần, lần nào là Lục Bắc Thâm. Cô nhớ rất rõ, lúc ăn cam anh thường ăn ngấu nghiến, rất ít lần nho nhã ngồi bóc. Bây giờ nghĩ lại, cái người ăn ngấu nghiến, sợ ăn chậm lên cơn sốt bị cô phát hiện là Lục Bắc Thần, cái người từ tốn vừa ăn vừa trò chuyện kia chính là Lục Bắc Thâm.
“Tính ra, có lẽ tôi đã cùng cô ăn cam ba lần. Còn nữa, có một lần cô tặng sao may mắn cho tôi, mặc dù tôi biết rõ là tặng cho anh ấy.” Lục Bắc Thâm cười, “Lần hẹn hò thực sự giữa tôi và cô có lẽ là lần ở rạp chiếu phim. Xem xong phim tôi đưa cô về nhà, tôi còn vào phòng cô, cô còn nhớ không?”.
Cố Sơ sững người, nhớ chứ.
“Lần đó tôi bỗng muốn giở trò nghịch ngợm, muốn thử xem rốt cuộc cô có thể nhận ra tôi không phải Lục Bắc Thần hay không, muốn thân mật với cô. Lúc đó cô đã hoảng hốt, nói với tôi là: Muộn rồi, anh về sớm đi.”
Hồi đại học, anh đã từng đưa cô về rất nhiều lần, lần nào cũng không vào trong nhà, anh. Anh luôn nói là không phải lúc, cho tới lần đó anh đã đồng ý, sau khi vào phòng chẳng hiểu sao cô bỗng thấy khó xử, giống như hôm đó khi xem phim cô thấy anh quá im lặng. Anh đưa tay chạm lên gương mặt cô, cô bỗng thấy hơi bất an, sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Thì ra lần đó không phải Lục Bắc Thần.
Cố Sơ ngước lên nhìn người đàn ông trước mắt. Phải, sao cô lại cảm thấy anh ta giống Lục Bắc Thần được chứ? Nếu không phải họ cố tình muốn làm mọi người lẫn lộn, cứ nói chuyện tự nhiên thế này, chắc chắn cô sẽ phân biệt được ai là ai.
Khi cùng yên tĩnh, trên người Lục Bắc Thâm toát ra vẻ ôn hòa điềm đạm, cho dù anh ta không cười, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy dễ gần; Người đàn ông cô yêu thì khác, anh vừa nghiêm khắc lại cuồng ngạo, mặc dù trong mắt chứa nụ cười đấy cũng vẫn khiến người ta xa cách. Anh lạnh nhạt, không thân thiện, là một người chẳng dễ dàng bắt chuyện.
Nhưng nghĩ lại những lời Lục Bắc Thâm nói, trước đây Bắc Thần như một ngọn lửa. Người đàn ông hồi học quân sự cứ chốc chốc lại chọc ghẹo cô, người đàn ông miệng thì lúc nào cũng “tuân thủ kỷ luật quân đội” nhưng lại vì cô mà chịu phạt. Người đàn ông ấy quả thật rất giống anh: kiêu ngạo, tự tôn, sốt sắng, lạnh nhạt, không dễ nói chuyện… Cô rất muốn cười nhưng chỉ hơi nhếch khóe môi là mắt đã đỏ quạch. Phải rồi, so với Lục Bắc Thâm thì Lục Bắc Thần quả thực tồi tệ vô cùng, hình như chỉ toàn khuyết điểm, nhưng cô vẫn yêu anh rất nhiều, yêu người đàn ông vừa lạnh nhạt lại vừa nhiệt tình như lửa ấy.
“Về sau, cô đề nghị chia tay anh ấy, mặc dù ngoài mặt anh ấy không nói gì cả nhưng cả người thì đã suy sụp.” Ánh mắt Lục Bắc Thâm ảm đạm, “Lúc đó tôi đang ở đảo Cổ Lãng mà anh tôi vì chia tay với cô cũng xin nghỉ mấy ngày. Mấy đôi yêu nhau cãi nhau cũng là chuyện thường, nhưng có lẽ giữa những cặp sinh đôi cũng có thần giao cách cảm, tôi cảm nhận được anh tôi rất không ổn, cũng nhận ra sự tình không đơn giản. Những chữ ở Cổ Lãng do tôi viết, lúc đó tôi lấy danh nghĩa của anh tôi gửi ảnh cho cô, chính là hy vọng cô có thể hồi tâm chuyển ý”.
Nước mắt Cố Sơ lại rơi lộp bộp, rớt cả vào cốc nước gừng. Cuối cùng cô cũng hiểu phản ứng và hành động của Lục Bắc Thần hôm đó khi đi ngang qua bức tường loang lổ ở Cổ Lãng. Cô hỏi: “Anh ấy từng nói với tôi, Bắc Thâm vì tôi đã cầu xin người bố bao năm không nói chuyện, tôi nghĩ thật ra người đó là anh ấy phải không?”.
“Quan hệ giữa anh ấy và bố không tốt đẹp lắm, hoặc có thể nói rằng…” Lục Bắc Thâm ngừng một lát rồi nói tiếp, “Phải tới năm anh ấy tốt nghiệp cấp hai, bố mới nhận anh ấy”.
Cố Sơ sửng sốt, vì sao lại như vậy?
“Tóm lại, anh ấy biết nhà cô gặp chuyện đã đi xin bố.” Lục Bắc Thâm không định nói rõ nguyên nhân cụ thể mà tiếp tục đi sâu vào chủ đề ban nãy, “Còn về việc anh ấy nói gì với bố thì tôi không được rõ. Tôi chỉ từng loáng thoáng nghe được rằng bố đề nghị bắt anh ấy ra nước ngoài. Bây giờ nghĩ lại tôi đoán đó là điều kiện trao đổi, tình hình của Lục Môn tôi nghĩ cô cũng hiểu ít nhiều, những người làm con như chúng tôi sao có khả năng để giải quyết khó khăn chứ? Chỉ còn cách dựa vào lực của bố thôi. Về sau tiếp tục thế nào, tôi không biết nữa. Vì đúng vào lúc anh tôi quyết định ra nước ngoài thì tôi đã gặp chút rắc rối”.
Cố Sơ hiểu “chút rắc rối” đó nghĩa là gì, có lẽ chính là chuyện anh ta mất tích, nhưng sao bây giờ anh ta lại quay về? Những năm qua anh ta đã đi đâu? Tất cả những câu hỏi này mặc dù cô không hiểu nhưng đều không phải là vấn đề quan trọng, dù sao anh ta cũng đã quay về rồi.
Còn Bắc Thần của cô thì sao?
Người đàn ông luôn miệng nói không lừa gạt cô, thực chất lại lừa cô tới khổ sở, anh đang ở đâu?
Anh nói năm xưa Bắc Thâm gặp tai nạn, anh nói Bắc Thâm đã mất mạng trong vụ tai nạn đó rồi… Sao cô không liên tưởng tới dáng vẻ của anh khi nói những lời này, cái đau đớn đằng sau vẻ lạnh lẽo chẳng phải vì mình là người trong cuộc ư? Cô nhớ tới vết sẹo sau lưng anh, trái tim như bị là bị ủi, đau tới không sao thở nổi.
“Tôi muốn gặp anh ấy.” Cô ra sức dụi mắt, ra lệnh cho mình không thể cứ khóc lóc sướt mướt như một cô gái chưa hiểu sự đời được. Cô phải tìm ra anh, suy nghĩ này cực kỳ rõ nét và kiên định: “Lục Bắc Thâm, anh biết anh ấy đang ở đúng không?”.
“Anh ấy…” Lục Bắc Thâm ngập ngừng, dập tắt đầu lọc.
“Anh ấy không còn ở Mỹ nữa, đúng không?” Giống như đang dò hỏi nhưng giọng điệu của Cố Sơ rất chắc chắn.
Lục Bắc Thâm nói: “Đúng vậy”.
Cô kích động, đứng dậy, “Hãy nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu”.
“Tôi nghĩ… anh ấy sẽ không gặp cô đâu.” Lục Bắc Thâm nói xong bèn thở dài nặng nề.
Sợi dây trong tim chợt đứt phựt, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, giọng run rẩy, “Anh ấy đã xảy ra chuyện gì?”.
“Tình hình của anh ấy rất tệ.” Lục Bắc Thâm chau mày, “Nếu không phải vì nghe được tin của anh ấy, có thể lần này tôi đã không quay lại. Anh ấy được đưa qua Mỹ điều trị nhưng anh ấy không hề chấp nhận phẫu thuật”.
“Gì cơ?”
“Tôi nghĩ có điều gì khiến anh ấy dè dặt, thật ra lần này mặc dù tai nạn nhưng đa phần là vết thương ngoài da, quả thật không quá nghiêm trọng. Thứ nghiêm trọng là di chứng để lại sau vụ tai nạn lần trước. Nghe nói lần đó anh ấy đã thoát chết sống lại, bây giờ không gặp cô chỉ có thể chứng tỏ, tình huống anh ấy không thể kiểm soát đã xảy ra.” Lục Bắc Thâm cúi gằm mặt, “Lần này tôi gặp được anh ấy, anh ấy đã thay đổi quá nhiều, một có thể vì chuyện chia tay với cô, hai cũng có thể vì vụ tai nạn. Cô là bác sỹ, nên biết rõ con người ta sau khi trải qua chuyện sinh tử tính cách sẽ thay đổi toàn diện”.
Lục Bắc Thâm không nói quá chi tiết nhưng Cố Sơ lại hiểu rõ. Cô chợt nhớ tới việc tụ máu mà vị bác sỹ phẫu thuật cho Lục Bắc Thần nhắc tới lần trước, rồi đột ngột hiểu ra. Rất khó khăn, chắc chắn là vì những tụ máu nhiều năm trước để lại. Bao năm nay anh vẫn luôn chịu đựng trong đau đớn ư?
“Tôi phải làm sao mới tìm được anh ấy?” Cô đè nén nước mắt, ép mình phải bình tĩnh lại.
Lục Bắc Thâm ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: “Hãy tìm Chloe đi, tôi nghĩ chỉ có anh ta mới biết anh ấy đang ở đâu”.
~Hết~
Cố Sơ còn nhớ mẹ từng nói với cô rằng, phàm là những đồ cổ đều được chế tác bằng cả tấm lòng với những chất liệu thượng hạng, kỹ thuật điêu khắc tinh xảo. Cho dù chỉ là một lớp mạ vàng không quá nổi bật thì người ngày nay cũng không thể làm ra được. Những năm tháng xưa cũ ấy, con người ta rất chuyên tâm, không như ngày nay, lòng người như nước trôi. Những thứ đồ cũ luôn được gói theo những kỷ niệm, những vui buồn hờn giận của những ngày tháng đã dần dần bị vùi lấp, tất cả sẽ được cất kín.
Trên gác xép toàn là những đồ cũ kỹ, bình thường cô chẳng bao giờ lên đây lục lọi. Chiếc hòm đỏ ấy mặc dù đã được khóa nhưng không chắc chắn lắm, cô dùng sức cạy một chút là bật ra. Từ từ mở chiếc hòm ra, từng bức tranh được cuộn tròn, bọc đẹp đẽ làm đôi mắt cô nóng rực, xót xa. Chúng được đặt trong những chiếc ống để chống mục, từng bức từng bức đều được xếp rất ngay ngắn. Thì ra anh đã đối xử với chúng đầy “thiện chí” như thế.
Đã có những khoảng thời gian, đêm nào cô cũng mất ngủ, ở bên chúng. Năm năm ấy như một vực sâu tối tăm không nhìn thấy đáy, lôi kéo cô, bám riết lấy cô. Gương mặt trong ký ức chưa bao giờ phai mờ, ký ức quá rõ nét nên cô chỉ còn cách vẽ từng nét kỷ niệm lên giấy.
Ánh đèn trên gác xép màu vàng tối, như cảm giác ấm áp tỏa ra từ những con đom đóm, rơi xuống đầu ngón tay cô. Cô từ từ trải tranh ra cũng tựa như đang dát vàng. Những thứ đang được gợi mở từng chút từng chút đâu chỉ là tờ giấy vẽ? Ngón tay Cố Sơ run rẩy. Đã từng có lúc cô nghĩ rằng cả đời này mình cũng sẽ không chạm vào những bức tranh này nữa, vào giây phút cô quyết định gói kín chúng lại, cô đã tâm niệm như thế.
Trên giấy vẽ là thứ màu cô quen thuộc. Thế mà cô đã nghĩ mình quên sạch sẽ rồi, nhưng khi nhìn lại, mỗi nét bút cô vẫn còn nhớ rõ.
Cô không biết vì sao mình lại cố chấp xem lại chúng cho bằng được, có thể chính vì lời nói của người đàn ông đó. Anh ta nói anh ta là Lục Bắc Thâm, là người đàn ông đã khiến cô nhung nhớ suốt năm năm trời, là người đàn ông đã từng mang theo bao ước mơ ảo vọng thời thanh xuân của cô. Cô già rồi sao? Cô cảm thấy lạ lẫm với Lục Bắc Thâm ấy, thế nên cô phải tìm lại ký ức của mình.
Bức tranh được trải tới tận cùng, ngón tay cô chợt khựng lại.
Có chữ!
Cố Sơ sững người, ngẩn ngơ nhìn hàng chữ cuối cùng trên tờ giấy vẽ tranh.
Sao lại có chữ?
Bỗng nhiên, Cố Sơ đứng dậy đổ tất cả tranh ra, nhanh chóng trải bức thứ hai, có chữ…
Bức thứ ba, có chữ…
Bức thứ tư, có chữ…
Bức thứ năm…
Cố Sơ không còn dám tin vào đôi mắt mình. Cô đọc từng hàng chữ thêm vào dưới mỗi bức tranh. Tranh do chính tay cô phác họa từng nét một, còn những hàng chữ này…
Ngày ấy… Năm ấy… Em bướng bỉnh, thà nhịn đói cũng quyết giận dỗi anh.
Ngày ấy… Năm ấy… Em kiêu ngạo, dùng thành tích trong vòng ba phút thắng được của anh một lời hứa.
Ngày ấy… Năm ấy… Trên sân khấu, em vừa đàn ghita vừa hát rất xinh, em không biết rằng ngoài anh ra còn rất nhiều chàng trai chăm chú ngắm nhìn em.
Ngày ấy… Năm ấy… Anh đã yêu cô nhóc thích đỏ mặt là em, nhưng, em chỉ mới mười bảy tuổi.
Ngày ấy… Năm ấy… Anh nói với em, làm bạn gái của anh nhé, em lại đỏ mặt.
Ngày ấy… Năm ấy… Em nói với anh rằng hoa ngọc lan rất đẹp, em muốn có tất cả ngọc lan trên đời này.
Ngày ấy… Năm ấy… Em nói với anh, tới đảo Cổ Lãng phải làm rất nhiều việc, phải đi tìm đường này, tìm cảnh đẹp này, tìm đồ ăn ngon này, còn phải tìm mèo nữa. Ánh nắng ở đó rất rực rỡ, cũng rất nhiều mèo, ở đó anh có thể dệt cho mình một giấc mơ lớn.
Ngày ấy… Năm ấy, em kể anh nghe quê hương Quỳnh Châu của em rất đẹp, biển ở đó xanh vô tận. Khi trời mưa, những bậc thềm xanh màu rêu trên con đường du lịch rất lãng mạn. Anh hứa với em sẽ có một ngày sẽ cùng em che ô dạo bộ trên con đường đó.
Ngày ấy… Năm ấy… Em nói em thích những món đồ nhỏ nhặt anh tặng em, chúng là những món quà tuyệt nhất em từng được nhận.
Ngày ấy… Năm ấy… Em nói với anh rằng em rất muốn có một chuyến du lịch thích đi là đi ngay, gửi mọi hy vọng vào bầu trời sao xa xôi. Trong lều, em đã ngủ rất ngon, trước giờ anh không hề biết thì ra bảo vệ một người cũng là một điều hạnh phúc.
Ngày ấy… Năm ấy… Em khóc hết lần này tới lần khác khi xem bộ phim của Trương Quốc Vinh, ôm anh và nói: Chúng ta phải ở bên nhau một đời, thiếu một năm, một tháng, thậm chí là một giờ cũng không được.
Ngày ấy… Năm ấy… Em đã lạnh nhạt với anh, em nói: Chúng ta chia tay đi.
Ngày ấy… Năm ấy… Em nói em không còn thích những món đồ chơi rẻ tiền ấy nữa, những món quà đắt đỏ nhất mới xứng với thân phận của em, còn anh thì không xứng.
Ngày ấy… Năm ấy… Em mở cánh cửa khách sạn, em nói: Em đã thuộc về hắn rồi.
Ngày ấy… Năm ấy… Anh ra nước ngoài nhưng lại đứng dưới cửa sổ nhà em tới tận khi trời sáng, chỉ muốn được nhìn em lần cuối cùng.
Ngày ấy… Năm ấy… Em đã đính hôn, con tim anh cũng đã chết.
Ngày ấy… Năm ấy…
Cố Sơ lật xem từng bức tranh một, nước mắt lã chã tuôn như những hạt châu đứt dây, hạt này nối hạt kia, làm nhòe tầm mắt. Nhưng mỗi hàng chữ trên mỗi bức tranh đều như đâm thẳng vào mắt cô, nhói buốt trái tim cô.
Mỗi một bức tranh là một đoạn ký ức. Từng kỷ niệm vụn vặt đều được anh gói gọn trong mấy con chữ này. Cô giơ tay, chạm vào những con chữ ấy, nước mắt rớt xuống đầu ngón tay, lạnh lẽo khiến cô phát run.
Những nét bút cô quen thuộc, thanh tú, đẹp đẽ, những nét bút cô quen thuộc, sau mỗi câu nói đều có một chữ ký rắn rỏi ngông cuồng: Lục Bắc Thần.
Cố Sơ nhìn rất lâu vào ba chữ ấy, khóe mắt một lần nữa đỏ rực lên, nước mắt trào ra, trái tim đau đớn như nổ tung.
Cô mở bức tranh cuối cùng ra, đây cũng là bức sau cuối cô vẽ ở Quỳnh Châu, từ đó cô đã gác bút, cất mọi kỷ niệm thời đại học đi. Trong tranh là bóng anh, dựa bên cây ngọc lan, cái bóng cao lớn, thẳng tắp.
Cô vẫn nhớ nó, là bức tranh cô chần chừ mãi không dám vẽ hình ảnh quay đầu lại. Đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy bóng anh, để rồi anh rời xa khỏi thế giới của cô.
Dưới cùng vẫn có một câu nói: Em vẫn ở đó, anh không thể không quay lại, cho dù thương tích đầy mình, cho dù vượt mọi bão táp mưa sa. Cứ ngỡ hận sâu sắc, thế mà… cũng chẳng bằng yêu sâu đậm…
Mặc dù không còn cái tên ký dưới cùng nữa nhưng cô nhận ra nét chữ này, Lục Bắc Thần.
“Bắc Thần…” Cái tên bị chặn trong cổ họng đã bật ra.
Đã nhiều lần, cô thuyết phục bản thân tin rằng họ mới gặp nhau một năm trước, nhưng bây giờ cô không thể lừa gạt mình nữa, thật ra cô luôn hiểu rằng trên đời này thật sự có một kiểu gặp gỡ gọi là “trùng phùng”.
Giây phút này cô đã hiểu ra quá nhiều chuyện.
Hiểu được sự lạnh lùng của anh lúc ban đầu, hiểu được sự nóng lạnh bất chợt, âm u vô định của anh. Hiểu được những lời anh từng nói: Cô có thể ở bên cạnh gã họ Kiều đó, vì sao không thể ở bên tôi?. Hiểu được lời chất vấn của anh: Khó lắm sao? Ở bên cạnh tôi khó lắm sao?.
Là cô quá giỏi lừa mình, hoặc phải nói rằng cô luôn tự cho là mình đúng. Hơn một năm nay, cô đã đè chết dây thần kinh nhạy cảm nhất của mình, ra sức tự nhủ: Anh ấy là Lục Bắc Thần, là anh trai của Lục Bắc Thâm, không phải là người đàn ông thời đại học.
Thật ra cô quá hiểu suy nghĩ của mình, một khi thật sự thừa nhận anh là người ấy, cô biết phải làm sao đây? Những tháng ngày phản bội như nung nấu cô, cô không thể đối mặt. Thậm chí, cô không muốn thừa nhận, thừa nhận anh chính là Lục Bắc Thâm ngày xưa ấy.
Cố Tư đứng cách cô một khoảng không xa. Tranh trong hòm bị cô lật mở hết, bày ra khắp nhà, giống hệt như ngày sinh nhật năm ngoái, cô cũng trở về nhà trong bộ dạng mất hồn, ngắm nghía từng bức tranh.
Nó không biết Cố Sơ bị làm sao, cũng không biết hôm nay chị nó đã trải qua chuyện gì, nhất thời không dám tiến lên. Cố Sơ đang khóc, khóc rất yên lặng, lệ cứ rơi, chẳng biết chiếc sơ mi kia đang thấm đẫm nước mưa hay nước mắt, đôi mắt đỏ quạch ấy khiến Cố Tư nhói lòng.
Rất lâu sau, nó mới dè dặt đi vào trong gác xép, vòng qua chỗ tranh được trải ra, cùng cô ngồi bệt xuống nền nhà đã cũ kỹ. “Chị, chị đừng làm em sợ.” Nó lên tiếng, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Cố Sơ không nói gì, chỉ cúi gằm, nước mắt rơi xuống bức tranh.
Cố Tư vội vàng rút bức tranh cô đang vân vê trong tay ra, chợt liếc thấy cái tên ký bên dưới. Nó sửng sốt rồi lại xem các bức khác, đều có chữ cả. Nó chợt khó hiểu, trước đây nó từng xem chỗ tranh này, nhưng đâu có thấy chữ.
“Những dòng chữ này…” Cố Tư hạ thấp giọng nói ngập ngừng. Nó không biết có nên hỏi đây có phải chữ Lục Bắc Thần hay không, trong tranh chẳng phải em trai anh ấy sao?
Cố Sơ lại đột ngột đứng dậy, lao ra khỏi gác xép. Cố Tư thất kinh: “Chị, chị định đi đâu?”.
…
Mưa lại tầm tã, qua cửa kính, bến Thượng Hải mờ mịt như dáng hình một yêu nghiệt. Lục Bắc Thâm dựa vào sofa, yên lặng nhìn mưa táp vào cửa sổ, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc. Ánh sáng trong phòng rất tối, trên ngón tay cậu chỉ có duy nhất một chấm đỏ như thế, như có như không.
Bỗng nhiên, một chuỗi những tiếng gõ cửa gấp gáp quấy nhiễu suy nghĩ của cậu. Ngón tay chợt run, hơn một nửa tàn thuốc rơi xuống đất . Cậu dập tắt đầu lọc, đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa là Cố Sơ, ướt như chuột lột, gương mặt lại càng nhợt nhạt.
Cậu hơi kinh ngạc, “Cô…”.
“Nói cho tôi biết.” Cố Sơ đặt tay lên cánh cửa, chống đỡn cho cả cơ thể, ngón tay bám chặt đến trắng nhợt. Cô mang theo cả cái lạnh buốt khắp người, nhìn Lục Bắc Thâm chằm chằm, “Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện, hãy nói cho tôi biết!”.
Lục Bắc Thâm nhìn cô một lúc, khẽ thở dài rồi nghiêng người, “Vào đi”.
Mười phút sau, Lục Bắc Thâm đưa cho cô một bát nước gừng nóng rồi khẽ nói: “Khả năng bếp núc của tôi so với anh tôi kém nhiều lắm, nên cô uống tạm vậy”.
“Lúc tôi quen anh ấy…” Cố Sơ ôm cốc nước đường, giọng hơi nghẹn ngào, “Anh ấy nấu ăn cũng không giỏi”.
Lục Bắc Thâm đưa mắt nhìn cô, lát sau lại châm một điếu thuốc rồi nói: “Xem ra có những chuyện cô đã nghĩ thông suốt rồi”.
Lớp nước đường sóng sánh nhẹ, dấy lên những gợn sóng. Cô ngước mắt nhìn cậu, sóng mắt cô cũng xao động như cốc nước đường trong tay. Lục Bắc Thâm rít một hơi thuốc, “Anh trai tôi trước đây không kén chọn như vậy đâu. Bây giờ quả thực anh ấy đã thay đổi rất nhiều, đến nỗi… tôi cũng sắp không nhận ra anh ấy nữa”.
“Tôi nghĩ cô đã đoán ra rồi, người ở trường đại học, thật ra là anh tôi chứ không phải tôi.” Nói tới đây, cậu sửa chữa lại cách dùng từ của mình, “Nói chính xác là, người từng yêu đương hẹn hò với cô là anh tôi, Lục Bắc Thần”.
Đây điều là những điều Cố Sơ đã nghĩ ra, nhưng khi được nghe nó từ miệng của người thứ ba, tay cô vẫn run rẩy, trái tim vẫn nhói đau.
“Tôi và anh trai ra đời chỉ chênh lệch nhau năm phút, nhưng tính cách thì hoàn toàn khác biệt. Tôi khá hướng nội, không thích nói chuyện. Anh tôi thì như một ngọn lửa, cuồng ngạo, bất kham, nhưng xưa nay anh ấy không phải là người bồng bột thiếu suy nghĩ, ngược lại anh ấy rất thông minh, thậm chí là trí tuệ. Anh ấy biết rất rõ bản thân mình cần gì và không cần gì. Khác với tôi, đối mặt với những người anh ấy không thích hoặc những người lạ, anh ấy luôn tỏ ra rất khó gần, lạnh lùng”.
“Sức khỏe của tôi không tốt lắm, thế nên từ nhỏ anh tôi đã hay giả danh tôi đi học, còn tôi cũng hay giả danh anh ấy đi làm một số việc mà anh ấy không thích. Hồi đại học, tôi và người nhà nảy sinh không ít hiểu lầm, làm rất nhiều chuyện khiến người nhà đau đầu. Lúc đó anh tôi rất hay đi học thay tôi.” Nói tới đây, Lục Bắc Thâm lại rít thuốc, nhẹ nhàng nhả khói rồi cười khổ, “Thật ra anh ấy không thích học y đâu, anh ấy thích học kinh tế. Nhưng vì tôi, anh ấy vẫn phải cắn răng thay tôi học y”.
Cố Sơ vẫn chỉ lắng nghe, không chen ngang câu nào.
“Thật ra, người cô gặp trên sân bóng rổ là tôi.” Lục Bắc Thâm nhìn về phía cô.
Cố Sơ run tay, suýt nữa thì đánh rơi.
“Hôm đó tôi cãi nhau với bố, bực bội nên chạy đi đánh bóng. Nếu nói tôi và anh tôi có điểm gì chung thì đó chính là bóng rổ. Hai chúng tôi đã thay thế nhau thắng được không ít trận.” Lục Bắc Thâm gạt tàn thuốc, “Chỉ là không ngờ đúng hôm đó tôi lại giáp mặt cô. Hôm sau từ trường về, anh tôi liền hỏi tại sao cả trường lại đồn đại anh ấy bị một cô nhóc ép xin lỗi? Tôi bèn kể tường tận sự việc với anh ấy”.
Ngón tay Cố Sơ bị nước gừng làm bỏng rát. Cô khẽ hỏi: “Hai người…”.
“Tôi biết cô định hỏi chuyện gì.” Lục Bắc Thâm thấy cô chỉ hỏi nửa chừng bèn trả lời sự nghi hoặc của cô, “Quả thực có mấy lần cô đã coi tôi thành anh ấy”.
Thấy sắc mặt cô đột ngột thay đổi, cậu lập tức giải thích, “Nhưng tôi thề, tôi và cô chỉ tiếp xúc ngắn ngủi thôi. Cô thường xuyên mang cam tới cho anh tôi ăn, nhưng anh ấy không thể ăn, còn tôi thì có. Cô có thể nhớ kỹ lại, người ăn xong cam viện cớ bỏ đi là anh tôi. Lúc anh ấy sốt, người cô nhìn thấy là tôi”.
Cô còn nhớ, thế nên cô chẳng bao giờ biết thì ra Lục Bắc Thần là người không thể ăn cam.
Cũng giống như hôm nay cô thử Lục Bắc Thâm, việc anh ta bóc cam cũng đã nhắc cô lần nào là Lục Bắc Thần, lần nào là Lục Bắc Thâm. Cô nhớ rất rõ, lúc ăn cam anh thường ăn ngấu nghiến, rất ít lần nho nhã ngồi bóc. Bây giờ nghĩ lại, cái người ăn ngấu nghiến, sợ ăn chậm lên cơn sốt bị cô phát hiện là Lục Bắc Thần, cái người từ tốn vừa ăn vừa trò chuyện kia chính là Lục Bắc Thâm.
“Tính ra, có lẽ tôi đã cùng cô ăn cam ba lần. Còn nữa, có một lần cô tặng sao may mắn cho tôi, mặc dù tôi biết rõ là tặng cho anh ấy.” Lục Bắc Thâm cười, “Lần hẹn hò thực sự giữa tôi và cô có lẽ là lần ở rạp chiếu phim. Xem xong phim tôi đưa cô về nhà, tôi còn vào phòng cô, cô còn nhớ không?”.
Cố Sơ sững người, nhớ chứ.
“Lần đó tôi bỗng muốn giở trò nghịch ngợm, muốn thử xem rốt cuộc cô có thể nhận ra tôi không phải Lục Bắc Thần hay không, muốn thân mật với cô. Lúc đó cô đã hoảng hốt, nói với tôi là: Muộn rồi, anh về sớm đi.”
Hồi đại học, anh đã từng đưa cô về rất nhiều lần, lần nào cũng không vào trong nhà, anh. Anh luôn nói là không phải lúc, cho tới lần đó anh đã đồng ý, sau khi vào phòng chẳng hiểu sao cô bỗng thấy khó xử, giống như hôm đó khi xem phim cô thấy anh quá im lặng. Anh đưa tay chạm lên gương mặt cô, cô bỗng thấy hơi bất an, sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Thì ra lần đó không phải Lục Bắc Thần.
Cố Sơ ngước lên nhìn người đàn ông trước mắt. Phải, sao cô lại cảm thấy anh ta giống Lục Bắc Thần được chứ? Nếu không phải họ cố tình muốn làm mọi người lẫn lộn, cứ nói chuyện tự nhiên thế này, chắc chắn cô sẽ phân biệt được ai là ai.
Khi cùng yên tĩnh, trên người Lục Bắc Thâm toát ra vẻ ôn hòa điềm đạm, cho dù anh ta không cười, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy dễ gần; Người đàn ông cô yêu thì khác, anh vừa nghiêm khắc lại cuồng ngạo, mặc dù trong mắt chứa nụ cười đấy cũng vẫn khiến người ta xa cách. Anh lạnh nhạt, không thân thiện, là một người chẳng dễ dàng bắt chuyện.
Nhưng nghĩ lại những lời Lục Bắc Thâm nói, trước đây Bắc Thần như một ngọn lửa. Người đàn ông hồi học quân sự cứ chốc chốc lại chọc ghẹo cô, người đàn ông miệng thì lúc nào cũng “tuân thủ kỷ luật quân đội” nhưng lại vì cô mà chịu phạt. Người đàn ông ấy quả thật rất giống anh: kiêu ngạo, tự tôn, sốt sắng, lạnh nhạt, không dễ nói chuyện… Cô rất muốn cười nhưng chỉ hơi nhếch khóe môi là mắt đã đỏ quạch. Phải rồi, so với Lục Bắc Thâm thì Lục Bắc Thần quả thực tồi tệ vô cùng, hình như chỉ toàn khuyết điểm, nhưng cô vẫn yêu anh rất nhiều, yêu người đàn ông vừa lạnh nhạt lại vừa nhiệt tình như lửa ấy.
“Về sau, cô đề nghị chia tay anh ấy, mặc dù ngoài mặt anh ấy không nói gì cả nhưng cả người thì đã suy sụp.” Ánh mắt Lục Bắc Thâm ảm đạm, “Lúc đó tôi đang ở đảo Cổ Lãng mà anh tôi vì chia tay với cô cũng xin nghỉ mấy ngày. Mấy đôi yêu nhau cãi nhau cũng là chuyện thường, nhưng có lẽ giữa những cặp sinh đôi cũng có thần giao cách cảm, tôi cảm nhận được anh tôi rất không ổn, cũng nhận ra sự tình không đơn giản. Những chữ ở Cổ Lãng do tôi viết, lúc đó tôi lấy danh nghĩa của anh tôi gửi ảnh cho cô, chính là hy vọng cô có thể hồi tâm chuyển ý”.
Nước mắt Cố Sơ lại rơi lộp bộp, rớt cả vào cốc nước gừng. Cuối cùng cô cũng hiểu phản ứng và hành động của Lục Bắc Thần hôm đó khi đi ngang qua bức tường loang lổ ở Cổ Lãng. Cô hỏi: “Anh ấy từng nói với tôi, Bắc Thâm vì tôi đã cầu xin người bố bao năm không nói chuyện, tôi nghĩ thật ra người đó là anh ấy phải không?”.
“Quan hệ giữa anh ấy và bố không tốt đẹp lắm, hoặc có thể nói rằng…” Lục Bắc Thâm ngừng một lát rồi nói tiếp, “Phải tới năm anh ấy tốt nghiệp cấp hai, bố mới nhận anh ấy”.
Cố Sơ sửng sốt, vì sao lại như vậy?
“Tóm lại, anh ấy biết nhà cô gặp chuyện đã đi xin bố.” Lục Bắc Thâm không định nói rõ nguyên nhân cụ thể mà tiếp tục đi sâu vào chủ đề ban nãy, “Còn về việc anh ấy nói gì với bố thì tôi không được rõ. Tôi chỉ từng loáng thoáng nghe được rằng bố đề nghị bắt anh ấy ra nước ngoài. Bây giờ nghĩ lại tôi đoán đó là điều kiện trao đổi, tình hình của Lục Môn tôi nghĩ cô cũng hiểu ít nhiều, những người làm con như chúng tôi sao có khả năng để giải quyết khó khăn chứ? Chỉ còn cách dựa vào lực của bố thôi. Về sau tiếp tục thế nào, tôi không biết nữa. Vì đúng vào lúc anh tôi quyết định ra nước ngoài thì tôi đã gặp chút rắc rối”.
Cố Sơ hiểu “chút rắc rối” đó nghĩa là gì, có lẽ chính là chuyện anh ta mất tích, nhưng sao bây giờ anh ta lại quay về? Những năm qua anh ta đã đi đâu? Tất cả những câu hỏi này mặc dù cô không hiểu nhưng đều không phải là vấn đề quan trọng, dù sao anh ta cũng đã quay về rồi.
Còn Bắc Thần của cô thì sao?
Người đàn ông luôn miệng nói không lừa gạt cô, thực chất lại lừa cô tới khổ sở, anh đang ở đâu?
Anh nói năm xưa Bắc Thâm gặp tai nạn, anh nói Bắc Thâm đã mất mạng trong vụ tai nạn đó rồi… Sao cô không liên tưởng tới dáng vẻ của anh khi nói những lời này, cái đau đớn đằng sau vẻ lạnh lẽo chẳng phải vì mình là người trong cuộc ư? Cô nhớ tới vết sẹo sau lưng anh, trái tim như bị là bị ủi, đau tới không sao thở nổi.
“Tôi muốn gặp anh ấy.” Cô ra sức dụi mắt, ra lệnh cho mình không thể cứ khóc lóc sướt mướt như một cô gái chưa hiểu sự đời được. Cô phải tìm ra anh, suy nghĩ này cực kỳ rõ nét và kiên định: “Lục Bắc Thâm, anh biết anh ấy đang ở đúng không?”.
“Anh ấy…” Lục Bắc Thâm ngập ngừng, dập tắt đầu lọc.
“Anh ấy không còn ở Mỹ nữa, đúng không?” Giống như đang dò hỏi nhưng giọng điệu của Cố Sơ rất chắc chắn.
Lục Bắc Thâm nói: “Đúng vậy”.
Cô kích động, đứng dậy, “Hãy nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu”.
“Tôi nghĩ… anh ấy sẽ không gặp cô đâu.” Lục Bắc Thâm nói xong bèn thở dài nặng nề.
Sợi dây trong tim chợt đứt phựt, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, giọng run rẩy, “Anh ấy đã xảy ra chuyện gì?”.
“Tình hình của anh ấy rất tệ.” Lục Bắc Thâm chau mày, “Nếu không phải vì nghe được tin của anh ấy, có thể lần này tôi đã không quay lại. Anh ấy được đưa qua Mỹ điều trị nhưng anh ấy không hề chấp nhận phẫu thuật”.
“Gì cơ?”
“Tôi nghĩ có điều gì khiến anh ấy dè dặt, thật ra lần này mặc dù tai nạn nhưng đa phần là vết thương ngoài da, quả thật không quá nghiêm trọng. Thứ nghiêm trọng là di chứng để lại sau vụ tai nạn lần trước. Nghe nói lần đó anh ấy đã thoát chết sống lại, bây giờ không gặp cô chỉ có thể chứng tỏ, tình huống anh ấy không thể kiểm soát đã xảy ra.” Lục Bắc Thâm cúi gằm mặt, “Lần này tôi gặp được anh ấy, anh ấy đã thay đổi quá nhiều, một có thể vì chuyện chia tay với cô, hai cũng có thể vì vụ tai nạn. Cô là bác sỹ, nên biết rõ con người ta sau khi trải qua chuyện sinh tử tính cách sẽ thay đổi toàn diện”.
Lục Bắc Thâm không nói quá chi tiết nhưng Cố Sơ lại hiểu rõ. Cô chợt nhớ tới việc tụ máu mà vị bác sỹ phẫu thuật cho Lục Bắc Thần nhắc tới lần trước, rồi đột ngột hiểu ra. Rất khó khăn, chắc chắn là vì những tụ máu nhiều năm trước để lại. Bao năm nay anh vẫn luôn chịu đựng trong đau đớn ư?
“Tôi phải làm sao mới tìm được anh ấy?” Cô đè nén nước mắt, ép mình phải bình tĩnh lại.
Lục Bắc Thâm ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: “Hãy tìm Chloe đi, tôi nghĩ chỉ có anh ta mới biết anh ấy đang ở đâu”.
~Hết~