Đã từng có nhiều lúc Cố Sơ nghĩ, nếu số mệnh đã định sẵn họ không thể trở về khoảng thời gian hai người, vậy thì chỉ giữ lại ký ức của một người cũng rất tốt. Nhưng khi quay trở lại đại học A, khi ngang qua con đường ngọc lan, cô luôn dừng chân rất lâu sau đó lặng lẽ rời đi. Gạt người khác có lẽ rất dễ dàng nhưng lừa gạt chính mình hình như lại quá khó. Bất luận cô cố tình tỏ ra nhẹ nhàng và vô tư thế nào, con đường ngọc lan ấy rốt cuộc vẫn lưu giữ bóng hình của cô và anh năm đó, khắc sâu trong đầu óc, chìm xuống tận đáy tim.
Có biết bao lần, cô rất muốn nắm tay Lục Bắc Thần dạo bước trên con đường ngọc lan này. Nhưng chung quy cô vẫn không dám thừa nhận suy nghĩ thực sự trong lòng mình, đó là muốn được từ từ cùng người đàn ông này thổ lộ nỗi lòng, nhớ những chuyện đã qua, cùng mỉm cười, cùng xúc cảm.
Mỗi khi suy nghĩ này nảy mầm, cô lại mạnh mẽ đè nó xuống. Cô tự nhủ với mình rằng: Anh là Lục Bắc Thần, người ở thời đại học là Lục Bắc Thâm.
Vườn trường về đêm trở nên yên ắng hẳn. Từ nhà Tây đi tới đại học A không xa lắm, ngang qua mấy ngã tư, xuyên qua mấy con ngõ, bước qua phồn hoa đô thị, thứ bị cô kéo cùng tới đây chỉ còn lại ánh trăng sáng trong.
Vẫn đang là kỳ nghỉ, con đường ngọc lan vãn đi nhiều hình ảnh những đôi trai gái đang yêu nắm tay, trao nhau nụ hôn.
Đã qua mùa hoa nở, những khóm lá trên những cây ngọc lan hai bên đường trở nên xanh mướt. Gió thổi qua, cuốn theo cả cái mát rượi trên từng gân lá. Con đường nhỏ dưới chân được trải đầy đá cuội, đã bị hết khóa sinh viên này tới khóa sinh viên khác giẫm bằng từ lâu. Ánh trăng kéo dài cái bóng của Cố Sơ, bện lấy bóng cây, chẳng biết bóng của ai bị ai kéo vỡ. Cuối cùng cô chọn ngồi xuống một chiếc ghế gỗ mộc, sau lưng là một cây ngọc lan. Cô giơ tay chạm nhẹ lên thân cây. Trong bóng tối, hàng chữ nhỏ tỉ mỉ ấy vẫn còn nguyên vẹn.
Là dòng chữ năm nào được cô len lút khắc lên, từng đường từng nét vẫn còn nhuộm nguyên nét ngây ngô của tuổi thanh xuân.
Cố Sơ yêu Lục Bắc Thâm.
Sáu chữ này đối với cô khi ấy là niềm kiêu hãnh lớn nhất giấu trong tim, cho dù mỗi ngày nhẩm lại một lần cũng cảm thấy ngọt ngào. Khi cô quay trở lại đại học A luôn cố tình tảng lờ cái cây này, giống như cô đang cố tình thừa nhận mình thật sự đã thay lòng đổi dạ vậy.
Kim giờ dịch chuyển từng chút, từng chút, gương mặt Cố Sơ nửa sáng nửa tối giữa bóng cây và bóng trăng.
Sau đó, cô dựa vào thân cây, chậm rãi đợi chờ.
Sự sốt sắng ban ngày đã dần trôi đi, vì tâm tư chưa bao giờ sáng rõ như thế. Cô phải đợi, đợi cho tới khi nào anh xuất hiện, giống như năm đó khi cô nhẫn tâm nói lời chia tay với anh, tối đó anh cũng đã đợi cô rất lâu.
Trăng đêm ấy cũng sáng như trăng đêm nay, sáng tới độ có thể soi rõ gương mặt và ánh mắt của cả hai người. Anh yên lặng đứng chờ dưới gốc cây, ánh trăng nhuộm sáng chiếc sơ mi của anh, ánh mắt anh bi ai như biển lớn.
Rất nhiều năm về sau, cô không còn muốn nhớ lại chuyện ấy nữa. Cô đã ném món đồ nhỏ nhắn anh lấy tiền làm thêm ra mua cho cô, hống hách nói với anh cô xem thường mấy thứ rẻ mạt ấy dường nào. Cô nói: Thế này mà cũng gọi là quà à? Thế này cũng xứng gọi là quà? Anh lặng lẽ nhặt từng món đồ rơi tung tóe dưới đất lên. Qua ánh trăng, cô nhìn thấy anh cúi xuống, gương mặt anh chìm trong bóng trăng.
Tới tận bây giờ, ngay vào giờ phút này, cuối cùng cô mới chịu thừa nhận, lúc đó khi nhìn thấy anh cúi người, trái tim cô đau đớn như bị đục khoét.
Anh từng hỏi cô: Em không còn yêu anh nữa sao?.
Cô đã trả lời anh ngàn lần vạn lần trong lòng: Em yêu anh, yêu anh…
Bắc Thần, Lục Bắc Thần.
Gió đêm thổi tới, khi gò má hơi lạnh Cố Sơ mới chợt nhận ra mình đã lặng lẽ rơi nước mắt tự lúc nào.
Cô lau đi, đầu ngón tay lạnh toát, thời gian trên cổ tay đang trôi đi. Cô tin rằng Chloe nhất định sẽ nói với Lục Bắc Thần những lời ấy. Cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cô quyết ở đây đợi, nếu tối nay anh không tới, tối mai cô lại tiếp tục đợi.
Cô không tin Lục Bắc Thần lại không hề hay biết. Bây giờ tỉ mỉ suy nghĩ lại, lẽ nào trong khoảng thời gian này anh chưa từng xuất hiện một lần nào sao? Cô không tin! Bây giờ cô bắt đầu càng lúc càng tin tưởng vào trực giác của mình rồi. Có biết bao lần cô mông lung cảm nhận được Lục Bắc Thần ở ngay bên cạnh mình, mặc dù cô không nhìn thấy anh nhưng cô có thể cảm nhận được anh.
Nếu đã vậy, cô đánh cược anh sẽ tới.
Cô đánh cược rằng anh sẽ không đành lòng.
Ở tận cùng con đường ngọc lan, trong một bóng cây khuất, Chloe uể oải ngồi dựa trên ghế gỗ, miệng tóp tép nhai kẹo cao su, La Trì đứng bên cạnh, lợi dụng điều kiện khu vực kín đáo để quan sát Cố Sơ cách đó mấy mét, sắc mặt rất căng thẳng.
“Này, này, này, cậu không thể ngồi một lúc à?” Chloe giơ tay giựt giựt vạt áo anh.
La Trì quay đầu gạt tay anh ta ra, “Sắp tám giờ rồi đấy, tôi phải chứng kiến ngay từ giây phút đầu tiên”.
Chloe nghiêng đầu nhìn anh, “Chuyện này người căng thẳng hơn phải là Cố Sơ chứ nhỉ? Cậu hóng theo làm gì?”.
“Anh không hóng chuyện sao lại chủ động gọi điện thoại cho tôi?”
Cách tường thuật đơn giản của Cố Tư không thể khiến anh hiểu được, ngược lại càng ù ù cạc cạc. Một người vốn dĩ đang phải ở Mỹ trị liệu, bặt âm tin tức; một người đáng nhẽ đang mất tích nhiều năm trời đột ngột xuất hiện, việc này không thể để Cố Tư giải thích một hai câu là có thể rõ ràng. Nhưng chính vào lúc anh điên cuồng tìm Chloe theo lời dặn dò của Cố Tư, không ngờ gã này lại chủ động tìm tới anh, vừa gặp đã hỏi ngay: Này, cậu có muốn đi hóng chuyện vui không?.
Dù sao La Trì cũng là người nhanh nhạy, vừa nghe xong câu này lập tức hiểu mình không cần phải hỏi nhiều thì chân tướng cũng đã nổi lên mặt nước rồi, anh lập tức chạm mặt anh ta. Sau khi gặp mặt, Chloe cũng lời ít ý nhiều, “Muốn biết Lục Bắc Thần sao rồi chứ gì? Đơn giản thôi, tối nay xem cậu và cậu ấy có duyên với nhau không?”.
Trên đường tới đại học A, La Trì vẫn nín nhịn, lúc sắp tới cuối cùng lúc sắp tới mới hỏi một câu: “Ý của anh là người tôi tiếp xúc mấy hôm nay là… Lục Bắc Thâm?”.
Chloe nói trúng trọng tâm, “Tôi nghĩ Lục Bắc Thâm cũng không tiếp xúc mấy với cậu, phải không?”.
Một câu nói đã chặn đứng những lời tiếp đó của La Trì. Ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, khoảng thời gian này anh muốn tìm cậu ấy toàn phải tới phòng thực nghiệm, gặp rồi cũng chỉ nói về vụ án, xét về tổng thể thì trò chuyện không mấy suôn sẻ. Lần nào anh cũng muốn nhân cơ hội để nói chuyện thêm, tiếc là cậu ấy toàn bày ra khuôn mặt xa cách hàng ngàn dặm, khiến anh cũng ngần ngại luyên thuyên thêm.
Trước đây không phải anh chưa từng nghi ngờ, chỉ có điều sau này vì cậu ấy cung cấp được những kiến thức chuyên ngành anh mới hoàn toàn xóa bỏ mọi ngờ vực. Bây giờ nghĩ lại anh mới bừng tỉnh ngộ. Nhưng chuyện này quả thật không thể tỉ mỉ suy nghĩ, qua rồi càng nghĩ càng thấy sợ. Lục Bắc Thâm và Lục Bắc Thần anh hoàn toàn không thể phân biệt được, những tưởng đó người mà anh quen thuộc, thật không ngờ lại là một người hoàn toàn khác. Cũng may Lục Bắc Thâm chưa làm chuyện gì, lỡ mà…
“Sao lại có cặp sinh đôi giống nhau đến như vậy? Đúng là y như đúc mà.” Sau cùng, La Trì cảm khái.
Chloe tỏ ra mệt mỏi, “Tôi chưa từng được gặp Lục Bắc Thâm thế nên không thể thấu hiểu được cảm xúc của cậu đâu”.
“Anh chưa từng gặp Lục Bắc Thâm?” La Trì kinh ngạc nhìn anh ta, “Chẳng phải anh vẫn luôn tìm kiếm tung tích của anh ta ư? Chưa từng gặp làm sao mà tìm?”.
Chloe ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt hoa đào cười mà như không cười, “Cảnh sát La, cậu đang nói giỡn với tôi đấy à?”.
La Trì ngây ra, sau đó cũng lập tức hoàn hồn lại. Cũng đúng, Lục Bắc Thâm là em trai sinh đôi của Lục Bắc Thần, anh hỏi câu này đúng là dư thừa. Chloe vắt chân lên, nói: “Lúc trước tôi từng đòi Lục Bắc Thần ảnh em trai của cậu ấy nhưng cậu ấy không đưa, còn nói với tôi một câu: Nếu cậu phát hiện ra một “tôi” nữa thì đó chính là Bắc Thâm.” Dứt lời, anh ta chép miệng, “Xem ra hai người họ đích thực không khác chỗ nào”.
“Liệu tối nay Lục Bắc Thần có tới không?” La Trì tò mò.
Chloe bỏ chân xuống, thở dài, “Chẳng biết nữa”.
“Hả?” La Trì quay đầu nhìn anh ta.
“Tôi đã chuyển lời của Cố Sơ rồi. Cảnh sát La, con người tôi thật ra rất sợ chết, cô nhóc Cố Sơ đó thường ngày nhẹ nhàng tình cảm, trông có vẻ rất dễ gần, nhưng kiểu người này một khi nổi nóng lên quả thật rất đáng sợ, tôi không muốn đắc tội với cô ấy, thế nên vừa bỏ máy xuống là lập tức làm “đại sứ truyền thông” ngay.” Chloe khoanh hai tay trước ngực, “Nhưng con người Lục Bắc Thần tâm tư khó dò, ai mà biết được rốt cuộc cậu ấy nghĩ cái gì”.
“Cậu ấy không nói gì sao?” La Trì kinh ngạc.
Chloe nhướng mày, “Nghe xong cậu ấy chỉ nói một câu: Tôi biết rồi.” Anh ta nhún vai, nhìn về phía La Trì, “Cậu nói xem, thế là định tới hay không định tới đây?”.
“Thế là…” La Trì cân nhắc cẩn thận. Anh có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Lục Bắc Thần khi nói câu này, có lẽ còn chẳng buồn ngước mắt lên, cứ thế lạnh nhạt nhạt nhòa buông một câu thế thôi, vậy nên…
“Tôi cũng không dám chắc.” Sau cùng, anh đành thỏa hiệp.
Nghe xong Chloe lại nhún vai rồi thở dài.
Gió thổi qua, bóng cây đung đưa.
Chloe đang định dự đoán Lục Bắc Thần sẽ không tới thì bỗng thấy La Trì đập mạnh vào vai mình một cái, ngay sau đó giọng điệu trở nên căng thẳng cùng hưng phấn, “Tới… Tới rồi!”.
Anh ta đột ngột ngồi dậy, nhìn về phía Cố Sơ.
Đã tới tám giờ, tới tận giây cuối cùng Cố Sơ đếm. Cô bỗng thấy có gió nổi lên, những phiến lá ngọc lan xào xạc. Cô ngẩng đầu, bả vai lập tức run lên.
Ngay cửa vào con đường ngọc lan thấp thoáng bóng một người đàn ông đi vào.
Cố Sơ đứng phắt dậy, những chiếc lá rụng trên vạt váy lặng lẽ rơi xuống, vẫn còn nguyên chút hương thanh mát của gân xanh.
Ánh trăng rọi xuống bờ vai người đàn ông, mỗi bước anh tới gần, gương mặt đó trông lại càng sắc nét. Anh ăn vận vừa nghiêm túc vừa đơn giản, chiếc sơ mi trắng cùng chiếc quần Âu đen, chiếc áo trắng được cắt may vừa vặn như vo tròn cái dịu dàng, âm u của ánh trăng, vừa mông lung vừa thanh lạnh.
Đôi chân của cô dừng bước, không thể di chuyển, giương mắt nhìn người đàn ông ấy từ từ lại gần.
Cô muốn bước lên nhưng không kiểm soát được cơ thể của mình.
Nhưng anh chỉ dừng lại ở khoảng cách chưa tới ba mét, không tiến thêm.
Giữa hai người là ba mét trăng lạnh lẽo.
Anh chăm chú quan sát cô, đôi mắt ấy như đại dương sâu thẳm.
Cố Sơ nhìn chăm chú về phía người đàn ông gần đó, chẳng hiểu sao, trái tim lại rất bình tĩnh. Cảm giác này… Nhưng suy nghĩ ấy chỉ vừa lướt qua, gần như là đúng một giây sau, trái tim cô lại vọt lên, cô thở dốc, gần như sắp không giữ nổi những nhịp tim điên cuồng.
Thế này là…
Cô di chuyển tầm mắt, cũng ở lối vào lại xuất hiện bóng một người đàn ông khác, cũng cao lớn đĩnh đạc như người trước mắt cô. Trăng đổ xuống bả vai rộng dài của anh, nhuộm trắng chiếc sơ mi của anh.
Không, anh mặc sơ mi trắng, chính cái sáng rực của anh làm ánh trăng thêm trong trẻo mới đúng.
Hoàn toàn giống hệt.
Y như người trước mặt đây, chiếc sơ mi vừa khít, chiếc quần Âu đen, thậm chí biểu cảm trên gương mặt cũng đồng nhất một cách kỳ lạ.
Đôi mắt Cố Sơ vẫn chỉ dừng lại trên người đó, không hề di chuyển, trái tim vẫn đang nảy lên nảy xuống. Cô cảm nhận được hơi thở càng lúc càng mãnh liệt của mình, thậm chí nghe được cả tiếng thở dốc sức của mình. Huyệt thái dương giật mạnh tới ồn ào, có một cảm giác không thể thân thuộc hơn nổ tung trong trái tim, xông lên não bộ, ngay cả đầu ngón tay cô cũng cảm nhận được huyết quản đang lướt nhanh qua từng mút dây thần kinh.
Giống như năm đó dưới cái hôn ngượng ngập của anh, cô căng thẳng kích động tới gần như nghẹt thở; giống như cuộc trùng phùng trong khoảng cách chưa tới ba mét năm trước, trái tim cô cũng không yên phận như vậy, điên cuồng tới mức gần như không chịu sự kiểm soát của cô.
Anh cũng dừng lại, cách cô hơi xa hơn một chút.
Cứ như vậy, hai người đàn ông một trước một sau đứng trước mặt cô.
Hai gương mặt giống nhau, hai cách ăn mặc giống nhau, hai chiều cao ngang nhau, hai kiểu tóc tương tự…
Giữa hai người dường như đặt một chiếc gương, một người ở ngoài gương, một người ở trong gương.
Hai người đồng thời nhìn về phía cô, khoảnh khắc này sợi dây ở nơi sâu thẳm tận đáy lòng Cố Sơ bỗng đứt phựt. Khi cô biết người tiếp xúc với cô mấy hôm nay là Lục Bắc Thâm, cô đã nghĩ, trên đời thật sự có chuyện người giống người đến vậy.
Giây phút này đây, cuối cùng cô cũng chịu tin, hai người họ khi đứng cạnh nhau thật sự chỉ như một.
Tàn nhẫn.
Cảnh này cực kỳ tàn nhẫn. Cô không hiểu tính cách của Lục Bắc Thâm, nhưng với tính tình của Lục Bắc Thần cô vẫn nắm khá rõ. Anh không quen giải thích, nhưng lại dùng cách thức này để cô hoàn toàn hiểu ra rốt cuộc năm xưa mình đã yêu ai.
Có lẽ chính trong khoảnh khắc này cô mới chợt hiểu ra lần đó vì sao Lục Bắc Thần lại vô duyên vô cớ thay đổi tâm trạng. Cô nói cô lưu luyến không quên người lần đầu gặp mặt. Có lẽ anh đã cảm thấy người khiến cô nảy sinh tình yêu sét đánh chính là Lục Bắc Thâm.
Bây giờ cả hai đồng thời đứng trước mặt, há chẳng phải là cách tốt nhất để nhìn thẳng vào nội tâm của mình?
Cô hiểu sự lo lắng và nghi ngại của anh. Hai người chưa từng xuất hiện, trái tim của cô sẽ luôn bối rối bởi người đàn ông mang một gương mặt giống anh.
Nhưng sao anh có thể gạt cô như vậy?
Cố Sơ nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt, trái tim vừa đau đớn vừa sốt ruột. Anh đã gạt cô quá lâu, cũng khiến cô bị lừa thê thảm. Sao anh nỡ lòng khiến cô bị lương tâm dằn vặt lâu như vậy? Sao anh đang tâm khiến cô hiểu lầm mình đã yêu một người hoàn toàn khác?
~Hết~
Đã từng có nhiều lúc Cố Sơ nghĩ, nếu số mệnh đã định sẵn họ không thể trở về khoảng thời gian hai người, vậy thì chỉ giữ lại ký ức của một người cũng rất tốt. Nhưng khi quay trở lại đại học A, khi ngang qua con đường ngọc lan, cô luôn dừng chân rất lâu sau đó lặng lẽ rời đi. Gạt người khác có lẽ rất dễ dàng nhưng lừa gạt chính mình hình như lại quá khó. Bất luận cô cố tình tỏ ra nhẹ nhàng và vô tư thế nào, con đường ngọc lan ấy rốt cuộc vẫn lưu giữ bóng hình của cô và anh năm đó, khắc sâu trong đầu óc, chìm xuống tận đáy tim.
Có biết bao lần, cô rất muốn nắm tay Lục Bắc Thần dạo bước trên con đường ngọc lan này. Nhưng chung quy cô vẫn không dám thừa nhận suy nghĩ thực sự trong lòng mình, đó là muốn được từ từ cùng người đàn ông này thổ lộ nỗi lòng, nhớ những chuyện đã qua, cùng mỉm cười, cùng xúc cảm.
Mỗi khi suy nghĩ này nảy mầm, cô lại mạnh mẽ đè nó xuống. Cô tự nhủ với mình rằng: Anh là Lục Bắc Thần, người ở thời đại học là Lục Bắc Thâm.
Vườn trường về đêm trở nên yên ắng hẳn. Từ nhà Tây đi tới đại học A không xa lắm, ngang qua mấy ngã tư, xuyên qua mấy con ngõ, bước qua phồn hoa đô thị, thứ bị cô kéo cùng tới đây chỉ còn lại ánh trăng sáng trong.
Vẫn đang là kỳ nghỉ, con đường ngọc lan vãn đi nhiều hình ảnh những đôi trai gái đang yêu nắm tay, trao nhau nụ hôn.
Đã qua mùa hoa nở, những khóm lá trên những cây ngọc lan hai bên đường trở nên xanh mướt. Gió thổi qua, cuốn theo cả cái mát rượi trên từng gân lá. Con đường nhỏ dưới chân được trải đầy đá cuội, đã bị hết khóa sinh viên này tới khóa sinh viên khác giẫm bằng từ lâu. Ánh trăng kéo dài cái bóng của Cố Sơ, bện lấy bóng cây, chẳng biết bóng của ai bị ai kéo vỡ. Cuối cùng cô chọn ngồi xuống một chiếc ghế gỗ mộc, sau lưng là một cây ngọc lan. Cô giơ tay chạm nhẹ lên thân cây. Trong bóng tối, hàng chữ nhỏ tỉ mỉ ấy vẫn còn nguyên vẹn.
Là dòng chữ năm nào được cô len lút khắc lên, từng đường từng nét vẫn còn nhuộm nguyên nét ngây ngô của tuổi thanh xuân.
Cố Sơ yêu Lục Bắc Thâm.
Sáu chữ này đối với cô khi ấy là niềm kiêu hãnh lớn nhất giấu trong tim, cho dù mỗi ngày nhẩm lại một lần cũng cảm thấy ngọt ngào. Khi cô quay trở lại đại học A luôn cố tình tảng lờ cái cây này, giống như cô đang cố tình thừa nhận mình thật sự đã thay lòng đổi dạ vậy.
Kim giờ dịch chuyển từng chút, từng chút, gương mặt Cố Sơ nửa sáng nửa tối giữa bóng cây và bóng trăng.
Sau đó, cô dựa vào thân cây, chậm rãi đợi chờ.
Sự sốt sắng ban ngày đã dần trôi đi, vì tâm tư chưa bao giờ sáng rõ như thế. Cô phải đợi, đợi cho tới khi nào anh xuất hiện, giống như năm đó khi cô nhẫn tâm nói lời chia tay với anh, tối đó anh cũng đã đợi cô rất lâu.
Trăng đêm ấy cũng sáng như trăng đêm nay, sáng tới độ có thể soi rõ gương mặt và ánh mắt của cả hai người. Anh yên lặng đứng chờ dưới gốc cây, ánh trăng nhuộm sáng chiếc sơ mi của anh, ánh mắt anh bi ai như biển lớn.
Rất nhiều năm về sau, cô không còn muốn nhớ lại chuyện ấy nữa. Cô đã ném món đồ nhỏ nhắn anh lấy tiền làm thêm ra mua cho cô, hống hách nói với anh cô xem thường mấy thứ rẻ mạt ấy dường nào. Cô nói: Thế này mà cũng gọi là quà à? Thế này cũng xứng gọi là quà? Anh lặng lẽ nhặt từng món đồ rơi tung tóe dưới đất lên. Qua ánh trăng, cô nhìn thấy anh cúi xuống, gương mặt anh chìm trong bóng trăng.
Tới tận bây giờ, ngay vào giờ phút này, cuối cùng cô mới chịu thừa nhận, lúc đó khi nhìn thấy anh cúi người, trái tim cô đau đớn như bị đục khoét.
Anh từng hỏi cô: Em không còn yêu anh nữa sao?.
Cô đã trả lời anh ngàn lần vạn lần trong lòng: Em yêu anh, yêu anh…
Bắc Thần, Lục Bắc Thần.
Gió đêm thổi tới, khi gò má hơi lạnh Cố Sơ mới chợt nhận ra mình đã lặng lẽ rơi nước mắt tự lúc nào.
Cô lau đi, đầu ngón tay lạnh toát, thời gian trên cổ tay đang trôi đi. Cô tin rằng Chloe nhất định sẽ nói với Lục Bắc Thần những lời ấy. Cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cô quyết ở đây đợi, nếu tối nay anh không tới, tối mai cô lại tiếp tục đợi.
Cô không tin Lục Bắc Thần lại không hề hay biết. Bây giờ tỉ mỉ suy nghĩ lại, lẽ nào trong khoảng thời gian này anh chưa từng xuất hiện một lần nào sao? Cô không tin! Bây giờ cô bắt đầu càng lúc càng tin tưởng vào trực giác của mình rồi. Có biết bao lần cô mông lung cảm nhận được Lục Bắc Thần ở ngay bên cạnh mình, mặc dù cô không nhìn thấy anh nhưng cô có thể cảm nhận được anh.Nếu đã vậy, cô đánh cược anh sẽ tới.
Cô đánh cược rằng anh sẽ không đành lòng.
Ở tận cùng con đường ngọc lan, trong một bóng cây khuất, Chloe uể oải ngồi dựa trên ghế gỗ, miệng tóp tép nhai kẹo cao su, La Trì đứng bên cạnh, lợi dụng điều kiện khu vực kín đáo để quan sát Cố Sơ cách đó mấy mét, sắc mặt rất căng thẳng.
“Này, này, này, cậu không thể ngồi một lúc à?” Chloe giơ tay giựt giựt vạt áo anh.
La Trì quay đầu gạt tay anh ta ra, “Sắp tám giờ rồi đấy, tôi phải chứng kiến ngay từ giây phút đầu tiên”.
Chloe nghiêng đầu nhìn anh, “Chuyện này người căng thẳng hơn phải là Cố Sơ chứ nhỉ? Cậu hóng theo làm gì?”.
“Anh không hóng chuyện sao lại chủ động gọi điện thoại cho tôi?”
Cách tường thuật đơn giản của Cố Tư không thể khiến anh hiểu được, ngược lại càng ù ù cạc cạc. Một người vốn dĩ đang phải ở Mỹ trị liệu, bặt âm tin tức; một người đáng nhẽ đang mất tích nhiều năm trời đột ngột xuất hiện, việc này không thể để Cố Tư giải thích một hai câu là có thể rõ ràng. Nhưng chính vào lúc anh điên cuồng tìm Chloe theo lời dặn dò của Cố Tư, không ngờ gã này lại chủ động tìm tới anh, vừa gặp đã hỏi ngay: Này, cậu có muốn đi hóng chuyện vui không?.
Dù sao La Trì cũng là người nhanh nhạy, vừa nghe xong câu này lập tức hiểu mình không cần phải hỏi nhiều thì chân tướng cũng đã nổi lên mặt nước rồi, anh lập tức chạm mặt anh ta. Sau khi gặp mặt, Chloe cũng lời ít ý nhiều, “Muốn biết Lục Bắc Thần sao rồi chứ gì? Đơn giản thôi, tối nay xem cậu và cậu ấy có duyên với nhau không?”.
Trên đường tới đại học A, La Trì vẫn nín nhịn, lúc sắp tới cuối cùng lúc sắp tới mới hỏi một câu: “Ý của anh là người tôi tiếp xúc mấy hôm nay là… Lục Bắc Thâm?”.
Chloe nói trúng trọng tâm, “Tôi nghĩ Lục Bắc Thâm cũng không tiếp xúc mấy với cậu, phải không?”.
Một câu nói đã chặn đứng những lời tiếp đó của La Trì. Ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, khoảng thời gian này anh muốn tìm cậu ấy toàn phải tới phòng thực nghiệm, gặp rồi cũng chỉ nói về vụ án, xét về tổng thể thì trò chuyện không mấy suôn sẻ. Lần nào anh cũng muốn nhân cơ hội để nói chuyện thêm, tiếc là cậu ấy toàn bày ra khuôn mặt xa cách hàng ngàn dặm, khiến anh cũng ngần ngại luyên thuyên thêm.
Trước đây không phải anh chưa từng nghi ngờ, chỉ có điều sau này vì cậu ấy cung cấp được những kiến thức chuyên ngành anh mới hoàn toàn xóa bỏ mọi ngờ vực. Bây giờ nghĩ lại anh mới bừng tỉnh ngộ. Nhưng chuyện này quả thật không thể tỉ mỉ suy nghĩ, qua rồi càng nghĩ càng thấy sợ. Lục Bắc Thâm và Lục Bắc Thần anh hoàn toàn không thể phân biệt được, những tưởng đó người mà anh quen thuộc, thật không ngờ lại là một người hoàn toàn khác. Cũng may Lục Bắc Thâm chưa làm chuyện gì, lỡ mà…
“Sao lại có cặp sinh đôi giống nhau đến như vậy? Đúng là y như đúc mà.” Sau cùng, La Trì cảm khái.
Chloe tỏ ra mệt mỏi, “Tôi chưa từng được gặp Lục Bắc Thâm thế nên không thể thấu hiểu được cảm xúc của cậu đâu”.
“Anh chưa từng gặp Lục Bắc Thâm?” La Trì kinh ngạc nhìn anh ta, “Chẳng phải anh vẫn luôn tìm kiếm tung tích của anh ta ư? Chưa từng gặp làm sao mà tìm?”.
Chloe ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt hoa đào cười mà như không cười, “Cảnh sát La, cậu đang nói giỡn với tôi đấy à?”.
La Trì ngây ra, sau đó cũng lập tức hoàn hồn lại. Cũng đúng, Lục Bắc Thâm là em trai sinh đôi của Lục Bắc Thần, anh hỏi câu này đúng là dư thừa. Chloe vắt chân lên, nói: “Lúc trước tôi từng đòi Lục Bắc Thần ảnh em trai của cậu ấy nhưng cậu ấy không đưa, còn nói với tôi một câu: Nếu cậu phát hiện ra một “tôi” nữa thì đó chính là Bắc Thâm.” Dứt lời, anh ta chép miệng, “Xem ra hai người họ đích thực không khác chỗ nào”.
“Liệu tối nay Lục Bắc Thần có tới không?” La Trì tò mò.
Chloe bỏ chân xuống, thở dài, “Chẳng biết nữa”.
“Hả?” La Trì quay đầu nhìn anh ta.
“Tôi đã chuyển lời của Cố Sơ rồi. Cảnh sát La, con người tôi thật ra rất sợ chết, cô nhóc Cố Sơ đó thường ngày nhẹ nhàng tình cảm, trông có vẻ rất dễ gần, nhưng kiểu người này một khi nổi nóng lên quả thật rất đáng sợ, tôi không muốn đắc tội với cô ấy, thế nên vừa bỏ máy xuống là lập tức làm “đại sứ truyền thông” ngay.” Chloe khoanh hai tay trước ngực, “Nhưng con người Lục Bắc Thần tâm tư khó dò, ai mà biết được rốt cuộc cậu ấy nghĩ cái gì”.
“Cậu ấy không nói gì sao?” La Trì kinh ngạc.
Chloe nhướng mày, “Nghe xong cậu ấy chỉ nói một câu: Tôi biết rồi.” Anh ta nhún vai, nhìn về phía La Trì, “Cậu nói xem, thế là định tới hay không định tới đây?”.
“Thế là…” La Trì cân nhắc cẩn thận. Anh có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Lục Bắc Thần khi nói câu này, có lẽ còn chẳng buồn ngước mắt lên, cứ thế lạnh nhạt nhạt nhòa buông một câu thế thôi, vậy nên…
“Tôi cũng không dám chắc.” Sau cùng, anh đành thỏa hiệp.
Nghe xong Chloe lại nhún vai rồi thở dài.
Gió thổi qua, bóng cây đung đưa.
Chloe đang định dự đoán Lục Bắc Thần sẽ không tới thì bỗng thấy La Trì đập mạnh vào vai mình một cái, ngay sau đó giọng điệu trở nên căng thẳng cùng hưng phấn, “Tới… Tới rồi!”.
Anh ta đột ngột ngồi dậy, nhìn về phía Cố Sơ.
Đã tới tám giờ, tới tận giây cuối cùng Cố Sơ đếm. Cô bỗng thấy có gió nổi lên, những phiến lá ngọc lan xào xạc. Cô ngẩng đầu, bả vai lập tức run lên.
Ngay cửa vào con đường ngọc lan thấp thoáng bóng một người đàn ông đi vào.
Cố Sơ đứng phắt dậy, những chiếc lá rụng trên vạt váy lặng lẽ rơi xuống, vẫn còn nguyên chút hương thanh mát của gân xanh.
Ánh trăng rọi xuống bờ vai người đàn ông, mỗi bước anh tới gần, gương mặt đó trông lại càng sắc nét. Anh ăn vận vừa nghiêm túc vừa đơn giản, chiếc sơ mi trắng cùng chiếc quần Âu đen, chiếc áo trắng được cắt may vừa vặn như vo tròn cái dịu dàng, âm u của ánh trăng, vừa mông lung vừa thanh lạnh.
Đôi chân của cô dừng bước, không thể di chuyển, giương mắt nhìn người đàn ông ấy từ từ lại gần.
Cô muốn bước lên nhưng không kiểm soát được cơ thể của mình.
Nhưng anh chỉ dừng lại ở khoảng cách chưa tới ba mét, không tiến thêm.
Giữa hai người là ba mét trăng lạnh lẽo.
Anh chăm chú quan sát cô, đôi mắt ấy như đại dương sâu thẳm.
Cố Sơ nhìn chăm chú về phía người đàn ông gần đó, chẳng hiểu sao, trái tim lại rất bình tĩnh. Cảm giác này… Nhưng suy nghĩ ấy chỉ vừa lướt qua, gần như là đúng một giây sau, trái tim cô lại vọt lên, cô thở dốc, gần như sắp không giữ nổi những nhịp tim điên cuồng.
Thế này là…
Cô di chuyển tầm mắt, cũng ở lối vào lại xuất hiện bóng một người đàn ông khác, cũng cao lớn đĩnh đạc như người trước mắt cô. Trăng đổ xuống bả vai rộng dài của anh, nhuộm trắng chiếc sơ mi của anh.
Không, anh mặc sơ mi trắng, chính cái sáng rực của anh làm ánh trăng thêm trong trẻo mới đúng.
Hoàn toàn giống hệt.
Y như người trước mặt đây, chiếc sơ mi vừa khít, chiếc quần Âu đen, thậm chí biểu cảm trên gương mặt cũng đồng nhất một cách kỳ lạ.
Đôi mắt Cố Sơ vẫn chỉ dừng lại trên người đó, không hề di chuyển, trái tim vẫn đang nảy lên nảy xuống. Cô cảm nhận được hơi thở càng lúc càng mãnh liệt của mình, thậm chí nghe được cả tiếng thở dốc sức của mình. Huyệt thái dương giật mạnh tới ồn ào, có một cảm giác không thể thân thuộc hơn nổ tung trong trái tim, xông lên não bộ, ngay cả đầu ngón tay cô cũng cảm nhận được huyết quản đang lướt nhanh qua từng mút dây thần kinh.
Giống như năm đó dưới cái hôn ngượng ngập của anh, cô căng thẳng kích động tới gần như nghẹt thở; giống như cuộc trùng phùng trong khoảng cách chưa tới ba mét năm trước, trái tim cô cũng không yên phận như vậy, điên cuồng tới mức gần như không chịu sự kiểm soát của cô.
Anh cũng dừng lại, cách cô hơi xa hơn một chút.
Cứ như vậy, hai người đàn ông một trước một sau đứng trước mặt cô.
Hai gương mặt giống nhau, hai cách ăn mặc giống nhau, hai chiều cao ngang nhau, hai kiểu tóc tương tự…
Giữa hai người dường như đặt một chiếc gương, một người ở ngoài gương, một người ở trong gương.
Hai người đồng thời nhìn về phía cô, khoảnh khắc này sợi dây ở nơi sâu thẳm tận đáy lòng Cố Sơ bỗng đứt phựt. Khi cô biết người tiếp xúc với cô mấy hôm nay là Lục Bắc Thâm, cô đã nghĩ, trên đời thật sự có chuyện người giống người đến vậy.
Giây phút này đây, cuối cùng cô cũng chịu tin, hai người họ khi đứng cạnh nhau thật sự chỉ như một.
Tàn nhẫn.
Cảnh này cực kỳ tàn nhẫn. Cô không hiểu tính cách của Lục Bắc Thâm, nhưng với tính tình của Lục Bắc Thần cô vẫn nắm khá rõ. Anh không quen giải thích, nhưng lại dùng cách thức này để cô hoàn toàn hiểu ra rốt cuộc năm xưa mình đã yêu ai.
Có lẽ chính trong khoảnh khắc này cô mới chợt hiểu ra lần đó vì sao Lục Bắc Thần lại vô duyên vô cớ thay đổi tâm trạng. Cô nói cô lưu luyến không quên người lần đầu gặp mặt. Có lẽ anh đã cảm thấy người khiến cô nảy sinh tình yêu sét đánh chính là Lục Bắc Thâm.
Bây giờ cả hai đồng thời đứng trước mặt, há chẳng phải là cách tốt nhất để nhìn thẳng vào nội tâm của mình?
Cô hiểu sự lo lắng và nghi ngại của anh. Hai người chưa từng xuất hiện, trái tim của cô sẽ luôn bối rối bởi người đàn ông mang một gương mặt giống anh.
Nhưng sao anh có thể gạt cô như vậy?
Cố Sơ nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt, trái tim vừa đau đớn vừa sốt ruột. Anh đã gạt cô quá lâu, cũng khiến cô bị lừa thê thảm. Sao anh nỡ lòng khiến cô bị lương tâm dằn vặt lâu như vậy? Sao anh đang tâm khiến cô hiểu lầm mình đã yêu một người hoàn toàn khác?
~Hết~