Sao Lục Bắc Thần không hiểu nỗi lo lắng của Cố Sơ, anh mỉm cười, “Không ai đóng giả nó giống hơn anh nữa đâu”.
Đúng là đạo lý này, nhưng mà…
Mấy hôm nay vì chuyện của Lục Bắc Thâm anh đã cạn kiệt tâm sức, liệu cơ thể của anh còn chống đỡ nổi không? Nếu hỏi ý kiến của cô, cô nhất quyết không muốn anh đi. Cứ nói là cô ích kỷ cũng được, cô tình nguyện bị mắng chửi cũng không muốn anh cùng La Trì mạo hiểm. Hơn nữa, lời nói của Tư Tư như một ngòi nổ, bây giờ đã bùng lên thành ngọn lửa, men dần tới người của Lục Bắc Thâm. Ngay cả một người ngoài cuộc như cô cũng đã ngửi thấy những thông tin bất thường thì một người luôn bình tĩnh như Lục Bắc Thần phải sớm nhận ra điều không ổn rồi mới phải.
Một khi chuyện này thật sự can dự tới nhà họ Lục thì anh tham gia càng nhiều chẳng phải sẽ chỉ chuốc theo càng nhiều đau khổ ư? Cô mong anh làm một người ngoài cuộc, yên lặng chờ đợi kết quả hơn. Nhưng cô biết, khi đối mặt các vụ án khác, anh còn không thể khoanh tay đứng nhìn, huống hồ vụ án này còn dính líu tới Bắc Thâm?
Cô lo lắng vô cùng. Anh bèn kéo cô vào lòng, cúi đầu thì thầm: “Nó là em trai anh, giờ ra nông nỗi này anh cũng phải biết nguyên nhân”.
Anh không nói thì cô cũng hiểu. Cô ngước mắt nhìn anh, hồi lâu mới thở dài thỏa hiệp.
“Giúp anh trông chừng Bắc Thâm.” Lục Bắc Thần chăm chú nhìn cô, “Anh chỉ tin em thôi”.
Cố Sơ xúc động, gật đầu.
Trước khi tới bến Thượng Hải, Lục Bắc Thần lại đến phòng bệnh thăm Lục Bắc Thâm. Khi ấy Lục Bắc Thâm vẫn còn đang rất căng thẳng, quấn kín cả người trong chăn. Cô và La Trì cũng vào ngay sau đó. Cô nhìn thấy Lục Bắc Thần nhẹ nhàng lật chăn lên. Sau khi nhìn thấy Lục Bắc Thâm nằm run rẩy trong chăn, nỗi đau hiển hiện rõ trong đôi mắt anh.
Nói thật, Cố Sơ cũng không đành lòng nhìn thấy Lục Bắc Thâm như vậy, ai có thể ngờ một người đàn ông phong độ ngời ngời bỗng nhiên lại trở nên thần kinh điên loạn? Điều càng khiến Cố Sơ không ngờ tới là hành động tiếp theo của Lục Bắc Thần.
Anh không quay đầu nhưng giơ tay về phía La Trì, “Còng tay”.
Cô chết đứng.
Phản ứng của La Trì cũng là ngạc nhiên, anh ấy buột miệng: “Làm gì vậy?”.
“Đừng nhiều lời.” Rõ ràng Lục Bắc Thần đang thiếu kiên nhẫn.
La Trì không muốn đắc tội với ai, thấy Lục Bắc Thần cứ nhìn Lục Bắc Thâm chằm chằm thì cũng hiểu ra ít nhiều. Anh ấy tháo còng tay ra đưa cho anh, hắng giọng: “Thật ra… cậu cũng không cần làm vậy”.
Lục Bắc Thần bỏ ngoài tai, ghìm chặt một tay của Lục Bắc Thâm, mặc kệ cậu đang hoảng loạn giãy giụa rồi “cạch” một tiếng, khóa lại. Tiếng động ấy khiến Cố Sơ run lên. Khi nhìn lại Lục Bắc Thâm, cậu đang nhìn anh bằng ánh mắt dữ tợn như mãnh thú, chỉ muốn xông lên xé xác anh.
Khi anh quay mặt đi, Cố Sơ nhìn thấy nỗi đau dâng lên trong ánh mắt.
Trên đời chẳng ai muốn còng tay em trai mình lại. Lục Bắc Thần làm vậy quả thực khiến mọi người thảng thốt.
Anh bước lên, nói với cô: “Nếu nó lại phát bệnh, em đừng cố ngăn cản, phải chạy ra ngoài gọi người trước, biết không?” Anh hiểu mỗi lần phát bệnh nó khỏe đến mức nào, cô thì yếu đuối như một con chim nhỏ, lỡ như bị thương thì phải làm sao?
Cố Sơ hiểu ý của anh, cũng hiểu rõ sự mâu thuẫn trong lòng anh.
Một mặt anh chỉ còn cách giao Bắc Thâm cho cô trông nom, mặt khác anh lại sợ Lục Bắc Thâm làm bị thương người vô tội nên việc còng tay trở thành việc làm khó xử và bất đắc dĩ.
…
Bây giờ thì Lục Bắc Thâm rất yên lặng, cứ khiến Cố Sơ ngỡ rằng anh đã bình phục.
Cô nhìn lại anh qua nguồn sáng, anh bỗng quay đầu nhìn cô, nhìn không rời mắt. Cố Sơ cảm thấy trong ánh mắt ấy có chút gì như muốn thanh minh, nhưng sợ bản thân làm việc theo cảm tính nên không dám hành động tùy tiện.
Nhưng Lục Bắc Thâm cứ nhìn cô mãi, nhìn chăm chú.
Cố Sơ tò mò hỏi: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”.
Anh không nói gì.
Cô dè dặt tiến lên, giơ tay khuơ khuơ trước mắt anh. Anh không có phản ứng, thậm chí còn không chớp mắt. Cố Sơ hơi rợn người, vừa định rút tay về thì Lục Bắc Thâm bỗng tỉnh lại, giơ tay kia lên nắm chặt lấy cổ tay cô.
Cô giật mình, vô thức giằng tay ra nhưng chỉ càng bị siết chặt hơn.
Cố Sơ tưởng anh lại phát bệnh, vừa định gọi người thì nghe thấy Lục Bắc Thâm gọi tên mình: “Cố Sơ”.
Cô ngẩn người.
Cô không nghe lầm chứ? Anh gọi tên cô?
“Anh…” Cô ngừng vùng vẫy, nhìn thẳng vào mặt anh, “Vừa nói gì?”.
“Tay tôi rất đau.” Lục Bắc Thâm nói một câu hoàn chỉnh, cất giọng tội nghiệp, “Cố Sơ, cầu xin cô giúp tôi”.
Cố Sơ ngây người nhìn anh, lát sau mới hoàn hồn trở lại, mừng rỡ vô cùng: “Lục Bắc Thâm, anh biết tôi là ai rồi sao?”.
Lục Bắc Thâm lắc lắc bên tay bị còng, đau khổ nhíu mày: “Xin cô đấy”.
Xem ra đúng là hồi phục lại rồi. Điều này khiến Cố Sơ phấn khởi lắm, cô xác nhận lại lần nữa: “Lục Bắc Thâm, anh có nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì không?”.
Anh lắc đầu.
Cô có phần thất vọng.
“Ai đã còng tôi vào?” Anh hỏi.
Cố Sơ không biết đáp sao.
Nhưng trông dáng vẻ Lục Bắc Thâm hình như cũng không muốn truy cứu chuyện này. Anh ngồi dậy, nhìn cô, nét mặt tiều tụy: “Cô canh chừng tôi? Thế thì nhất định là có chìa khóa phải không?” Nói rồi anh buông tay cô ra, chỉ vào tay mình: “Thật sự rất đau”.
Khuôn mặt trước mắt thật sự rất có lợi. Mặc dù bây giờ cô đã dễ dàng phân biệt được hai anh em họ nhưng nhìn một gương mặt giống hệt Lục Bắc Thần, cô vẫn không đành lòng, cứ ngỡ như chính Lục Bắc Thần chịu khổ sở vậy.
Cô quả thực có chìa khóa, trước khi đi La Trì đã lén đưa cho cô. Có thể vì anh ấy cảm thấy trong chuyện này Lục Bắc Thần đã phải gánh chịu quá nhiều, anh ấy cũng không nỡ nên âm thầm dặn dò cô: Nếu em cảm thấy tên nhóc đó không sao nữa thì thả cậu ấy ra đi, Lục gấu trúc có lúc cứ tỏ ra cứng rắn.
Cô cũng không muốn còng anh lại, cứ làm như kẻ giết người vậy. Thấy anh có lẽ không còn gì đáng ngại, cô bèn lục tìm chìa khóa. Nhưng nó vừa xuất hiện, Lục Bắc Thâm đã chồm lên giật lấy ngay. Phản ứng Cố Sơ cũng khá nhanh, cô lập tức cảm thấy không ổn nhưng mu bàn tay đã bị anh cào bị thương. Anh cầm chặt bàn tay đang giữ chìa khóa của cô, giọng trở nên vừa gấp gáp vừa dữ dặn: “Đưa chìa khóa cho tôi!”.
Cánh tay bị kéo gần như đứt rời. Tuy bị còng một tay nhưng tay còn lại của anh vẫn rất khỏe. Cố Sơ vội vàng giật lấy chìa khóa, thấy anh vẫn còn định giật, cô bèn ném thẳng qua một bên.
Lục Bắc Thâm chứng kiến cảnh ấy, cả gương mặt bỗng méo xệch, sắc mặt tái mét, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi phải giết cô!”.
Cố Sơ bị sốc, muốn thoát thân đã hết cách. Đừng tưởng Lục Bắc Thâm đang bị khóa vào giường, nhưng cả người trở nên rất hung dữ, chính là dáng vẻ trước đó cô chứng kiến. Cô lập tức bị anh ấn lên giường.
Bả vai của cô đập vào cạnh giường, ngay sau đó lại bị người đàn ông túm ngược trở lại. Đầu óc quay cuồng, cô ra sức giãy giụa, vừa định hét thì đã bị Lục Bắc Thâm bóp cổ.
“Thả… Thả ra…” Cô cố gắng lên tiếng.
Cô dùng cả hai chân, ai dè Lục Bắc Thâm đã cưỡi lên người cô, đè cho cô không nhúc nhích được. Bàn tay bị còng đập vào thành giường kêu ầm ĩ, trở thành những âm thanh bất an trong tai Cố Sơ. Cô thở càng lúc càng khó khăn, trước mắt bắt đầu mơ hồ dần. Gương mặt ấy giờ đây ngập tràn sát khí. Anh lạnh lùng đến ghê người: “Đi chết đi! Cô chết đi! Chỉ cần cô chết, cô sẽ không hại người nữa!”.
Cố Sơ muốn kêu lên nhưng không kêu được nữa, đồng tử bắt đầu dãn dần, các hình ảnh trong đầu cũng trở nên mơ màng. Cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để bắt lấy anh nhưng ngón tay không còn sức, không thể bắt được.
“Chính cô hại tôi mất tất cả, đồ đàn bà đáng chết!” Đôi mắt Lục Bắc Thâm đỏ sọng lên.
Cô không còn nghe rõ anh nói gì, hơi thở càng lúc càng yếu đi, há hốc miệng để hớp không khí nhưng không có được chút oxy nào, thứ duy nhất hiện lên trong đầu chỉ còn lại cái tên của Lục Bắc Thần…
Đột nhiên, Lục Bắc Thâm buông cô ra.
Cô thở dốc, ho sặc sụa. Nhưng anh lại một lần nữa cúi đầu xuống, cắn mạnh vào cổ cô. Cố Sơ chưa kịp lấy lại sức, cũng không còn hơi sức để kêu, chỉ còn biết cố gắng chịu đau.
Ngay sau đó anh lại bóp cổ cô.
Giây phút ấy, cô đã nghĩ mình chết chắc rồi, còn có mùi máu tanh xộc vào mũi. Cô nhìn thấy đôi mắt hung tợn và biểu cảm điên rồ của Lục Bắc Thâm, đôi tay dần dần rớt xuống…
Đúng lúc ấy, cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Cố Sơ loáng thoáng nhìn thấy có một người đàn ông lao vào, vung nắm đấm vào mặt Lục Bắc Thâm. Lục Bắc Thâm bị bất ngờ bèn lao đến đánh tay đôi với người đó, nhưng hiềm một nỗi bị còng một tay nên chỉ có thể hung dữ quát gào.
Người đàn ông nhanh chóng giật Cố Sơ lại. Cố Sơ ngồi sụp xuống đất, mặt mũi trắng bệch, đầu óc quay cuồng, thở hồng hộc.
“Lục Bắc Thần, cậu là thằng khốn!”
Là giọng nói mà Cố Sơ quen thuộc. Cô cố đè nén cơn choáng váng, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Kiều Vân Tiêu. Cô mặc kệ vì sao anh ấy xuất hiện ở đây, thấy anh ấy đấm lên người Lục Bắc Thâm bèn yếu ớt lên tiếng: “Đừng… Đừng đánh anh ấy…” Cô muốn nói rằng anh ấy nhận nhầm người rồi, cũng muốn nói Lục Bắc Thâm đang là bệnh nhân nhưng cô không còn chút sức lực nào, đành miễn cưỡng bật ra mấy chữ đó.
Nhưng Kiều Vân Tiêu thì hiểu nhầm ý cô, cũng hoàn toàn không nghĩ tới khả năng đây có thể là Lục Bắc Thâm. Thấy Cố Sơ vẫn một mực bảo vệ người đó, anh bỗng bốc hỏa, quát lên với cô: “Đầu em bị kẹp cửa rồi à? Vừa nãy em suýt mất mạng đấy có biết không! Em và Tiếu Tiếu quả không hổ là bạn tốt, người này hèn hơn người kia. Đầu tiên là Cố Khải Mân, giờ lại tới Lục Bắc Thần! Toàn là lũ cầm thú đội lốt người, em còn bảo vệ hắn?!”.
~Hết~
Sao Lục Bắc Thần không hiểu nỗi lo lắng của Cố Sơ, anh mỉm cười, “Không ai đóng giả nó giống hơn anh nữa đâu”.
Đúng là đạo lý này, nhưng mà…
Mấy hôm nay vì chuyện của Lục Bắc Thâm anh đã cạn kiệt tâm sức, liệu cơ thể của anh còn chống đỡ nổi không? Nếu hỏi ý kiến của cô, cô nhất quyết không muốn anh đi. Cứ nói là cô ích kỷ cũng được, cô tình nguyện bị mắng chửi cũng không muốn anh cùng La Trì mạo hiểm. Hơn nữa, lời nói của Tư Tư như một ngòi nổ, bây giờ đã bùng lên thành ngọn lửa, men dần tới người của Lục Bắc Thâm. Ngay cả một người ngoài cuộc như cô cũng đã ngửi thấy những thông tin bất thường thì một người luôn bình tĩnh như Lục Bắc Thần phải sớm nhận ra điều không ổn rồi mới phải.
Một khi chuyện này thật sự can dự tới nhà họ Lục thì anh tham gia càng nhiều chẳng phải sẽ chỉ chuốc theo càng nhiều đau khổ ư? Cô mong anh làm một người ngoài cuộc, yên lặng chờ đợi kết quả hơn. Nhưng cô biết, khi đối mặt các vụ án khác, anh còn không thể khoanh tay đứng nhìn, huống hồ vụ án này còn dính líu tới Bắc Thâm?
Cô lo lắng vô cùng. Anh bèn kéo cô vào lòng, cúi đầu thì thầm: “Nó là em trai anh, giờ ra nông nỗi này anh cũng phải biết nguyên nhân”.
Anh không nói thì cô cũng hiểu. Cô ngước mắt nhìn anh, hồi lâu mới thở dài thỏa hiệp.
“Giúp anh trông chừng Bắc Thâm.” Lục Bắc Thần chăm chú nhìn cô, “Anh chỉ tin em thôi”.
Cố Sơ xúc động, gật đầu.
Trước khi tới bến Thượng Hải, Lục Bắc Thần lại đến phòng bệnh thăm Lục Bắc Thâm. Khi ấy Lục Bắc Thâm vẫn còn đang rất căng thẳng, quấn kín cả người trong chăn. Cô và La Trì cũng vào ngay sau đó. Cô nhìn thấy Lục Bắc Thần nhẹ nhàng lật chăn lên. Sau khi nhìn thấy Lục Bắc Thâm nằm run rẩy trong chăn, nỗi đau hiển hiện rõ trong đôi mắt anh.
Nói thật, Cố Sơ cũng không đành lòng nhìn thấy Lục Bắc Thâm như vậy, ai có thể ngờ một người đàn ông phong độ ngời ngời bỗng nhiên lại trở nên thần kinh điên loạn? Điều càng khiến Cố Sơ không ngờ tới là hành động tiếp theo của Lục Bắc Thần.
Anh không quay đầu nhưng giơ tay về phía La Trì, “Còng tay”.
Cô chết đứng.
Phản ứng của La Trì cũng là ngạc nhiên, anh ấy buột miệng: “Làm gì vậy?”.
“Đừng nhiều lời.” Rõ ràng Lục Bắc Thần đang thiếu kiên nhẫn.
La Trì không muốn đắc tội với ai, thấy Lục Bắc Thần cứ nhìn Lục Bắc Thâm chằm chằm thì cũng hiểu ra ít nhiều. Anh ấy tháo còng tay ra đưa cho anh, hắng giọng: “Thật ra… cậu cũng không cần làm vậy”.
Lục Bắc Thần bỏ ngoài tai, ghìm chặt một tay của Lục Bắc Thâm, mặc kệ cậu đang hoảng loạn giãy giụa rồi “cạch” một tiếng, khóa lại. Tiếng động ấy khiến Cố Sơ run lên. Khi nhìn lại Lục Bắc Thâm, cậu đang nhìn anh bằng ánh mắt dữ tợn như mãnh thú, chỉ muốn xông lên xé xác anh.
Khi anh quay mặt đi, Cố Sơ nhìn thấy nỗi đau dâng lên trong ánh mắt.
Trên đời chẳng ai muốn còng tay em trai mình lại. Lục Bắc Thần làm vậy quả thực khiến mọi người thảng thốt.
Anh bước lên, nói với cô: “Nếu nó lại phát bệnh, em đừng cố ngăn cản, phải chạy ra ngoài gọi người trước, biết không?” Anh hiểu mỗi lần phát bệnh nó khỏe đến mức nào, cô thì yếu đuối như một con chim nhỏ, lỡ như bị thương thì phải làm sao?
Cố Sơ hiểu ý của anh, cũng hiểu rõ sự mâu thuẫn trong lòng anh.
Một mặt anh chỉ còn cách giao Bắc Thâm cho cô trông nom, mặt khác anh lại sợ Lục Bắc Thâm làm bị thương người vô tội nên việc còng tay trở thành việc làm khó xử và bất đắc dĩ.
…
Bây giờ thì Lục Bắc Thâm rất yên lặng, cứ khiến Cố Sơ ngỡ rằng anh đã bình phục.
Cô nhìn lại anh qua nguồn sáng, anh bỗng quay đầu nhìn cô, nhìn không rời mắt. Cố Sơ cảm thấy trong ánh mắt ấy có chút gì như muốn thanh minh, nhưng sợ bản thân làm việc theo cảm tính nên không dám hành động tùy tiện.
Nhưng Lục Bắc Thâm cứ nhìn cô mãi, nhìn chăm chú.
Cố Sơ tò mò hỏi: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”.
Anh không nói gì.
Cô dè dặt tiến lên, giơ tay khuơ khuơ trước mắt anh. Anh không có phản ứng, thậm chí còn không chớp mắt. Cố Sơ hơi rợn người, vừa định rút tay về thì Lục Bắc Thâm bỗng tỉnh lại, giơ tay kia lên nắm chặt lấy cổ tay cô.
Cô giật mình, vô thức giằng tay ra nhưng chỉ càng bị siết chặt hơn.
Cố Sơ tưởng anh lại phát bệnh, vừa định gọi người thì nghe thấy Lục Bắc Thâm gọi tên mình: “Cố Sơ”.
Cô ngẩn người.
Cô không nghe lầm chứ? Anh gọi tên cô?
“Anh…” Cô ngừng vùng vẫy, nhìn thẳng vào mặt anh, “Vừa nói gì?”.
“Tay tôi rất đau.” Lục Bắc Thâm nói một câu hoàn chỉnh, cất giọng tội nghiệp, “Cố Sơ, cầu xin cô giúp tôi”.
Cố Sơ ngây người nhìn anh, lát sau mới hoàn hồn trở lại, mừng rỡ vô cùng: “Lục Bắc Thâm, anh biết tôi là ai rồi sao?”.
Lục Bắc Thâm lắc lắc bên tay bị còng, đau khổ nhíu mày: “Xin cô đấy”.
Xem ra đúng là hồi phục lại rồi. Điều này khiến Cố Sơ phấn khởi lắm, cô xác nhận lại lần nữa: “Lục Bắc Thâm, anh có nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì không?”.
Anh lắc đầu.
Cô có phần thất vọng.
“Ai đã còng tôi vào?” Anh hỏi.
Cố Sơ không biết đáp sao.
Nhưng trông dáng vẻ Lục Bắc Thâm hình như cũng không muốn truy cứu chuyện này. Anh ngồi dậy, nhìn cô, nét mặt tiều tụy: “Cô canh chừng tôi? Thế thì nhất định là có chìa khóa phải không?” Nói rồi anh buông tay cô ra, chỉ vào tay mình: “Thật sự rất đau”.
Khuôn mặt trước mắt thật sự rất có lợi. Mặc dù bây giờ cô đã dễ dàng phân biệt được hai anh em họ nhưng nhìn một gương mặt giống hệt Lục Bắc Thần, cô vẫn không đành lòng, cứ ngỡ như chính Lục Bắc Thần chịu khổ sở vậy.
Cô quả thực có chìa khóa, trước khi đi La Trì đã lén đưa cho cô. Có thể vì anh ấy cảm thấy trong chuyện này Lục Bắc Thần đã phải gánh chịu quá nhiều, anh ấy cũng không nỡ nên âm thầm dặn dò cô: Nếu em cảm thấy tên nhóc đó không sao nữa thì thả cậu ấy ra đi, Lục gấu trúc có lúc cứ tỏ ra cứng rắn.
Cô cũng không muốn còng anh lại, cứ làm như kẻ giết người vậy. Thấy anh có lẽ không còn gì đáng ngại, cô bèn lục tìm chìa khóa. Nhưng nó vừa xuất hiện, Lục Bắc Thâm đã chồm lên giật lấy ngay. Phản ứng Cố Sơ cũng khá nhanh, cô lập tức cảm thấy không ổn nhưng mu bàn tay đã bị anh cào bị thương. Anh cầm chặt bàn tay đang giữ chìa khóa của cô, giọng trở nên vừa gấp gáp vừa dữ dặn: “Đưa chìa khóa cho tôi!”.
Cánh tay bị kéo gần như đứt rời. Tuy bị còng một tay nhưng tay còn lại của anh vẫn rất khỏe. Cố Sơ vội vàng giật lấy chìa khóa, thấy anh vẫn còn định giật, cô bèn ném thẳng qua một bên.
Lục Bắc Thâm chứng kiến cảnh ấy, cả gương mặt bỗng méo xệch, sắc mặt tái mét, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi phải giết cô!”.
Cố Sơ bị sốc, muốn thoát thân đã hết cách. Đừng tưởng Lục Bắc Thâm đang bị khóa vào giường, nhưng cả người trở nên rất hung dữ, chính là dáng vẻ trước đó cô chứng kiến. Cô lập tức bị anh ấn lên giường.
Bả vai của cô đập vào cạnh giường, ngay sau đó lại bị người đàn ông túm ngược trở lại. Đầu óc quay cuồng, cô ra sức giãy giụa, vừa định hét thì đã bị Lục Bắc Thâm bóp cổ.
“Thả… Thả ra…” Cô cố gắng lên tiếng.
Cô dùng cả hai chân, ai dè Lục Bắc Thâm đã cưỡi lên người cô, đè cho cô không nhúc nhích được. Bàn tay bị còng đập vào thành giường kêu ầm ĩ, trở thành những âm thanh bất an trong tai Cố Sơ. Cô thở càng lúc càng khó khăn, trước mắt bắt đầu mơ hồ dần. Gương mặt ấy giờ đây ngập tràn sát khí. Anh lạnh lùng đến ghê người: “Đi chết đi! Cô chết đi! Chỉ cần cô chết, cô sẽ không hại người nữa!”.
Cố Sơ muốn kêu lên nhưng không kêu được nữa, đồng tử bắt đầu dãn dần, các hình ảnh trong đầu cũng trở nên mơ màng. Cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để bắt lấy anh nhưng ngón tay không còn sức, không thể bắt được.
“Chính cô hại tôi mất tất cả, đồ đàn bà đáng chết!” Đôi mắt Lục Bắc Thâm đỏ sọng lên.
Cô không còn nghe rõ anh nói gì, hơi thở càng lúc càng yếu đi, há hốc miệng để hớp không khí nhưng không có được chút oxy nào, thứ duy nhất hiện lên trong đầu chỉ còn lại cái tên của Lục Bắc Thần…
Đột nhiên, Lục Bắc Thâm buông cô ra.
Cô thở dốc, ho sặc sụa. Nhưng anh lại một lần nữa cúi đầu xuống, cắn mạnh vào cổ cô. Cố Sơ chưa kịp lấy lại sức, cũng không còn hơi sức để kêu, chỉ còn biết cố gắng chịu đau.
Ngay sau đó anh lại bóp cổ cô.
Giây phút ấy, cô đã nghĩ mình chết chắc rồi, còn có mùi máu tanh xộc vào mũi. Cô nhìn thấy đôi mắt hung tợn và biểu cảm điên rồ của Lục Bắc Thâm, đôi tay dần dần rớt xuống…
Đúng lúc ấy, cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Cố Sơ loáng thoáng nhìn thấy có một người đàn ông lao vào, vung nắm đấm vào mặt Lục Bắc Thâm. Lục Bắc Thâm bị bất ngờ bèn lao đến đánh tay đôi với người đó, nhưng hiềm một nỗi bị còng một tay nên chỉ có thể hung dữ quát gào.
Người đàn ông nhanh chóng giật Cố Sơ lại. Cố Sơ ngồi sụp xuống đất, mặt mũi trắng bệch, đầu óc quay cuồng, thở hồng hộc.
“Lục Bắc Thần, cậu là thằng khốn!”
Là giọng nói mà Cố Sơ quen thuộc. Cô cố đè nén cơn choáng váng, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Kiều Vân Tiêu. Cô mặc kệ vì sao anh ấy xuất hiện ở đây, thấy anh ấy đấm lên người Lục Bắc Thâm bèn yếu ớt lên tiếng: “Đừng… Đừng đánh anh ấy…” Cô muốn nói rằng anh ấy nhận nhầm người rồi, cũng muốn nói Lục Bắc Thâm đang là bệnh nhân nhưng cô không còn chút sức lực nào, đành miễn cưỡng bật ra mấy chữ đó.
Nhưng Kiều Vân Tiêu thì hiểu nhầm ý cô, cũng hoàn toàn không nghĩ tới khả năng đây có thể là Lục Bắc Thâm. Thấy Cố Sơ vẫn một mực bảo vệ người đó, anh bỗng bốc hỏa, quát lên với cô: “Đầu em bị kẹp cửa rồi à? Vừa nãy em suýt mất mạng đấy có biết không! Em và Tiếu Tiếu quả không hổ là bạn tốt, người này hèn hơn người kia. Đầu tiên là Cố Khải Mân, giờ lại tới Lục Bắc Thần! Toàn là lũ cầm thú đội lốt người, em còn bảo vệ hắn?!”.
~Hết~