Não bộ của Cố Sơ đang hóa đá nhưng đôi mắt vẫn còn tỉnh táo. Bây giờ cô mới nhận ra hôm nay anh ăn mặc rất nghiêm chỉnh. Áo sơ mi không một nếp nhăn, các cúc áo cũng được cài rất chỉnh tề. Cô bỗng nhiên nhớ ra sáng nay trước lúc đi khỏi nhà, cô định giúp anh chọn quần áo nhưng lại từ chối một cách bất thường, tự lựa chọn mất gần nửa tiếng đồng hồ… Sau đó, cô giương mắt nhìn anh rút một chiếc cà vạt từ trong cặp ra, thắt một cách thuần thục.
Từ đầu tới cuối, cô luôn ở trong trạng thái khó hiểu, mọi suy nghĩ đều trở nên vụn vặt. Cô lẩm bẩm: “Chẳng phải anh không giỏi thắt cà vạt lắm sao…”.
“Có em ở bên cạnh, bớt tự phải làm việc nào hay việc ấy.” Anh chỉnh lại cà vạt.
Mí mắt cô giật giật, câu này phải chăng có thể hiểu là: Cô bị lừa? Lục Bắc Thần vuốt lại tóc và chỉnh lại áo cho cô rồi bắt đầu dặn dò: “Lát nữa chụp ảnh cứ tự nhiên một chút là được, đừng căng thẳng”.
“…”
“Còn nữa, họ bảo em ký tên vào đâu thì em cứ ngoan ngoãn ký vào đó, hiểu chưa?” Anh như phụ huynh đang căn dặn con trẻ vậy.
Cố Sơ nuốt một ngụm nước bọt, mấy lần định hỏi gì đó nhưng câu hỏi cứ mắc lại trong cổ họng. Lục Bắc Thần giơ tay ra vỗ vỗ đầu cô, cất giọng cưng chiều: “Nhớ hết những lời anh nói chưa?”.
“… Ừm.”
“Nhớ rồi thì gật đầu đi.” Anh mỉm cười nhìn cô.
Nhưng gáy cô đang cứng ngắc.
“Gật đầu nào.” Anh ra lệnh.
Cô làm theo. Anh cười rạng rỡ, “Ngoan”.
Chuyện này cô có phần bị động, suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, phía kia đã có người bước tới, nhìn thấy Lục Bắc Thần thì tỏ ra rất cung kính, “Giáo sư Lục tới rồi ạ. Tôi đã sắp xếp đầy đủ cho anh rồi, tôi đưa hai anh chị đi chụp ảnh trước nhé”.
Lục Bắc Thần gật đầu rồi hắng giọng, xem ra vẫn còn hơi căng thẳng. Cố Sơ còn lo lắng hơn, lời nói của hai người kia vô thức lọt vào tai cô: “Thật sự chúc mừng hai anh chị…”.
Sau đó người ấy còn nói gì thì cô hoàn toàn không biết. Bị Lục Bắc Thần kéo đi cả nửa ngày, tới khi sắp vào phòng chụp ảnh, cô mới nắm chặt lấy tay anh: “Đợi đã…”.
Người dẫn đường quay đầu lại nhìn cô, không hiểu chuyện gì. Lục Bắc Thần mỉm cười xin lỗi người ấy, nói một câu: “Thật ngại, bạn gái tôi căng thẳng quá”.
Dứt lời anh quay sang dịu dàng dỗ dành: “Chúng ta chụp ảnh trước, chụp xong rồi tính”.
“Cơ mà…” Cố Sơ cố gắng giữ lại những tư duy của mình. Chúng đang bay tán loạn như những mảnh vụn, cô tiện tay bắt lấy một mảnh, “Hình như… tới mấy nơi này cần mang sổ hộ khẩu mà?”.
“Anh mang rồi.” Nghe xong, Lục Bắc Thần thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may sổ hộ khẩu của cô đã được mang tới Thượng Hải, để trong chiếc hộp hồ sơ ở nhà Tây. Nếu không anh lại phải về Quỳnh Châu một chuyến, còn phải xoay sở phía dì Sầm Vân, không cần nghĩ cũng biết, lúc này bảo dì ấy vui vẻ đưa sổ hộ khẩu là chuyện không thể.
Cố Sơ ngây ngô bật ra thêm câu hỏi nữa: “Chứng minh thư cũng phải mang chứ?”.
Lục Bắc Thần không nhịn được cười, tỏ ý bảo cô nhìn chiếc cặp công vụ, “Mọi giấy tờ đều ở trong này, tối qua anh đã sắp sẵn rồi”.
“À…” Đầu óc cô hơi lơ đãng.
Người kia có vẻ chưa bao giờ gặp cô gái nào tới đăng ký kết hôn kiểu vậy, cố nhịn cười bước lên hỏi: “Giáo sư Lục, có thể vào được chưa ạ?”.
“Được rồi.” Lục Bắc Thần thậm chí không hỏi ý kiến cô, cứ thế ôm cô đi vào trong.
Nhân viên chụp ảnh là một phụ nữ trung niên, gương mặt bầu bĩnh, mái tóc cắt ngắn, trông có vẻ rất nhiều niềm vui. Bà ấy ngước lên nhìn thấy Lục Bắc Thần vào trước, mắt sáng rực: “Sao lại có anh chàng đẹp trai thế này?” Ngay sau đó lại thấy cô gái được anh dắt theo, càng ngạc nhiên, “Cô bé xinh quá”.
Nếu là ngày thường Cố Sơ sẽ đắc ý lắm, chưa biết chừng sướng chảy cả nước mắt nước mũi. Nhưng hôm nay cung phản xạ của cô hơi dài, nói theo kiểu của Lục Bắc Thần thì những thứ không cần suy nghĩ bằng IQ thì EQ của cô cũng không theo kịp. Cô như khúc gỗ, bị Lục Bắc Thần ấn xuống ghế. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thấy bà cô vui tính kia chuẩn bị ấn nút, Lục Bắc Thần nói ngay, “Xin lỗi cô, đợi cháu một lát”.
“Sao thế chàng trai?” Đối phương rất nhiệt tình.
Lục Bắc Thần xoay người Cố Sơ lại, quan sát một lượt từ trên xuống dưới rồi vuốt vuốt lại mái tóc cô. Bà cô vui tính thấy vậy cười phá lên: “Chàng trai, vợ cậu đẹp lắm rồi, không cần sửa sang lại nữa đâu”.
“Vâng, được rồi ạ.” Đây là lần đầu tiên anh quan tâm chuyện chụp ảnh như thế, vì anh biết rõ, đây là bức ảnh quan trọng, sẽ đi cùng họ đến suốt cuộc đời.
“Hai bạn nhìn vào ống kính nhé.” Bà cô nói.
Cố Sơ lại ngây ngô nhìn theo, có chút tia sáng như đang len lỏi chui ra khỏi não bộ. Bà cô nhìn vào ống kính rồi nghiêng đầu ra ngoài, “Cô bé, cười lên nào, lấy được người chồng đẹp trai thế này phải hạnh phúc lắm chứ”.
Bà ấy vừa dứt lời, mọi tia sáng đã tập trung hết vào đầu Cố Sơ. Cuối cùng cô cũng hoàn hồn trở lại, quay phắt sang nhìn Lục Bắc Thần, nắm chặt cánh tay anh: “Lục Bắc Thần!”.
Cô khiến anh giật mình, cũng vội quay sang.
Cố Sơ cố gắng kiềm chế cơn phấn khích, hỏi rành mạch: “Anh muốn lấy em ư?”.
Lục Bắc Thần thở phào: “Phải”.
“Thế… hôm nay chúng ta tới đăng ký kết hôn?”
“Đúng.”
Hai người đứng bên ngây ngốc cả, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Người dẫn đường càng toát mồ hôi hột, dè dặt bước lên, “Giáo sư Lục, thế này là… hai anh chị chưa bàn bạc sao?”.
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, Cố Sơ đã hú hét khiến anh ta phải đứng phắt dậy, dụi dụi tai. Anh ta lập tức thấy Cố Sơ ôm chầm lấy cổ Lục Bắc Thần, tiếng la thất thanh: “Á! Lục Bắc Thần!”.
Có nhân viên đi qua bị giật mình cũng phải ngó vào xem.
Trong mắt Cố Sơ không còn ai khác, chỉ còn mình Lục Bắc Thần. Cánh tay cô chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy, gần như có thể thít cổ đối phương, cô kích động kêu lên: “Chúng ta sắp lấy nhau rồi, đúng không?”.
Lục Bắc Thần không biết nên khóc hay cười, lại khổ nỗi cô dùng quá nhiều sức, anh giơ tay vỗ vỗ lưng cô rồi an ủi: “Đúng, hôm nay chúng ta kết hôn. Em ngoan ngoãn ngồi xuống chụp ảnh đi, chụp xong chúng ta qua làm thủ tục”.
Cố Sơ vội vàng buông tay, ngồi thẳng dậy, thúc giục bà cô: “Nhanh đi ạ!” Sau đó, niềm vui tràn trề, nghĩ tới là thấy sung sướng, cô lại cười ngây ngô.
Lục Bắc Thần có thể liếc thấy gương mặt hân hoan của cô, những tảng đá nặng nề trong lòng ầm ầm trút xuống. Mọi lo lắng lơ lửng thời gian gần đây cuối cùng cũng tan biến. Lời của Cố Tư như một quả bom khiến hoàn cảnh đã khó khăn càng thêm rắc rối. Anh lo suy nghĩ của Cố Sơ, lo tình cảm của cô lại bị dao động. Tình trạng của Bắc Thâm và Hà Nại bất ngờ liên quan, mọi việc tựa hồ đang đi về một phía không thể kiểm soát nổi. Anh không muốn thêm nhiều chuyện đau đầu. Đợi chờ quá lâu, anh hiểu rõ thời gian sẽ thay đổi những gì.
Anh vẫn không dám nói rõ quyết định của mình. Vốn dĩ anh định đính hôn rồi mới cưới, đây là sự tôn trọng lớn nhất dành cho Cố Sơ. Anh không muốn tỏ ra quá cưỡng ép để cô sợ hãi. Thật ra anh hiểu, anh sợ cô bỏ chạy. Nhưng bây giờ anh không thể chờ đợi được nữa, anh nhất định phải tốc chiến tốc thắng trong chuyện kết hôn, nhưng rất lo cô vì lời nói của Tư Tư mà khéo léo từ chối anh.
Cho tới khi… cô cười.
Cô kinh ngạc ôm lấy anh và hỏi: Chúng ta sắp kết hôn ư? Nụ cười trên môi cô chúm chím như nụ hoa đang nhú, con người bừng sáng những kỳ vọng và mừng rỡ như giọt sương tinh khiết, trong lành đọng trên đóa hoa. Anh cảm thấy ấm lòng, cô vẫn luôn yêu anh, không phải sao?
Anh bất chợt nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo cô. Lục Bắc Thần thừa nhận, anh chưa bao giờ hồi hộp và chờ mong như hôm nay.
Trong ống kính là một đôi trời sinh, cửa chập nhanh chóng được ấn xuống, nụ cười quấn quýt của hai người trở thành khoảnh khắc tồn tại tới vĩnh hằng.
Tới giai đoạn nào, cần điền những gì đều có người chỉ dẫn, xem ra Lục Bắc Thần rất dồn tâm huyết, đề phòng vạn nhất. Lúc điền đơn, tay Cố Sơ vẫn còn run rẩy, càng viết nhanh càng sợ sai, trái tim chưa khi nào hết điên cuồng. Kể từ khi Lục Bắc Thần nói chữ “phải”, tâm trạng cô vẫn luôn hưng phấn như thế. Cứ chốc chốc cô lại liếc anh, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tuấn tú của anh. Anh điền đơn vừa nghiêm túc vừa thận trọng, sợ làm sai lại phải làm lại. Mỗi lần nhìn anh, con tim cô lại nhảy vọt lên, nó đang ra sức thét gào: Mình sắp lấy anh ấy rồi! Mình sắp làm vợ anh ấy rồi!
Lúc đăng ký, phía trước có một đôi tình nhân chen hàng của họ. Có vẻ như hai người ấy cũng vô cùng kích động. Nhân viên hỏi mấy câu họ đều trả lời bằng giọng run run, Cố Sơ nhìn thấy cảnh ấy cứ cười mãi. Người dẫn đường đã nộp giấy tờ và đơn của họ lên. Trong lúc chờ đợi, Cố Sơ nắm chặt lấy tay Lục Bắc Thần. Anh cũng mỉm cười nắm tay cô, cùng cô đan tay vào nhau.
Đúng lúc ấy, di động trong túi rung lên không ngừng, kêu inh ỏi. Cố Sơ vốn định mặc kệ nó, vì không còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện đăng ký bây giờ nữa. Ai dè nó không chịu ngơi nghỉ, cô đành rút di động ra.
Vừa nhìn, cô đã đờ đẫn.
Lục Bắc Thần thấy vậy, chẳng hiểu sao bỗng có dự cảm chẳng lành. Anh hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”.
“Của bệnh viện…” Mắt phải Cố Sơ giật giật mấy cái, ngón tay vô thức nhấn xuống.
Đầu kia là một giọng ra lệnh gấp gáp, cứng rắn: “Tới bệnh viện, cấp cứu khẩn, khẩn trương, ngay bây giờ!”.
Ngay sau đó, cả di động của Lục Bắc Thần cũng kêu lên. Là La Trì. Ánh mắt anh trầm xuống, dự cảm xấu càng lúc càng mãnh liệt. Không biết vì gương mặt biến sắc của Cố Sơ hay vì cuộc điện thoại đột ngột của La Trì.
Anh đứng dậy, nhận máy.
Đầu kia cũng sốt sắng như thế: “Sáng nay Hà Nại xảy ra chuyện rồi, đã được đưa tới bệnh viện cấp cứu, tình hình rất không ổn!”.