Có kẻ giở trò với hệ thống phanh xe trong chiếc ô tô của Hà Nại mới khiến cho vụ tai nạn này xảy ra. Đây là khẩu cung Hà Nại cung cấp cho La Trì. Về sau, La Trì đã điều tra chiếc xe đã gần như báo phế trong xưởng sửa chữa, phát hiện hệ thống phanh đúng là có vấn đề, bị người nào đó thẳng thừng cắt đứt. Liệu có người nào lại diễn một vở kịch tồi như vậy sao? La Trì tỏ ra nghi hoặc.
Lục Bắc Thần gạt tàn thuốc, suy nghĩ giây lát mới nói: “Hoặc có lẽ Hà Nại thật sự là người bị hại”.
La Trì hút thuốc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đầu lọc đã cháy hết. Anh ấy dập tắt rồi châm ngay một điếu thuốc, nhìn Lục Bắc Thần như đang đợi anh nói tiếp. Lục Bắc Thần nhìn anh ấy chăm chú, rồi nhấn mạnh: “Có người muốn hành động ‘diệt khẩu’ của Lục Môn trở thành hiện thực”.
Câu nói này khiến La Trì sửng sốt giây lát, rồi nói rất nhanh: “Ý của cậu là có người muốn giết Hà Nại rồi gán tội danh này lên đầu Lục Môn?”.
“Nếu Lục Môn muốn giết người, có thể Hà Nại đã mất tích mà thần không biết quỷ không hay từ lâu rồi. Tần Tô cũng không cần thiết phải gặp riêng để thuyết phục cậu ta trở về Lục Môn. Bây giờ nhìn ngoài mặt thì giống như Tần Tô thuyết phục không thành công mà nảy sinh ý định giết người. Nhưng tôi rất hiểu Tần Tô. Đó là một người đàn bà vô cùng thông minh bình tĩnh, có sóng to gió lớn nào chưa từng trải? Sao có thể ngu ngốc tới mức vừa điều tra là ra chuyện của mình? Theo lời của bà ấy, bà ấy định cho Hà Nại một khoản tiền để cậu ta im miệng, không nói những chuyện liên quan tới phòng thực nghiệm của Lục Môn. Đương nhiên, tôi tin với tốc độ điều tra của cậu chắc chắn đã tra ra quán trà đó rồi. Hệ thông phanh xe bị kẻ khác phá hoại, vậy thì loại trừ khả năng tai nạn bất ngờ, hoặc là có người muốn Hà Nại gặp chuyện, hoặc là bản thân Hà Nại tự muốn mình gặp chuyện. Khả năng phía sau rất lớn, nếu loại trừ thêm cả manh mối Tần Tô thì tình huống duy nhất chính là bị vu oan giá họa.” Trước nay Lục Bắc Thần phân tích luôn kín kẽ. Vụ án này dính líu tới nhà họ Lục, nhưng anh vẫn luôn xử lý rất bình tĩnh. “Tôi nghĩ đối phương vốn không phải thật lòng muốn Hà Nại chết, bắt buộc phải bảo đảm cho cậu ta còn sống mới được.”
“Giả sử việc này không phải do Tần Tô chỉ thị, vậy thì chỉ cần Hà Nại còn sống, cậu ta ắt sẽ cho rằng nhà họ Lục muốn giết người diệt khẩu.” La Trì tiếp tục tư duy phân tích của anh, “Thế là…”.
Nói tới đây, anh ấy đột ngột nhìn về phía Lục Bắc Thần, anh cũng đã hiểu rõ trong lòng, hai người đồng thanh đồng tiếng: “Cậu ta có thể tìm kiếm sự bảo vệ của cảnh sát!”.
“Không sai!” La Trì đấm tay phải vào lòng bàn tay trái, “Hợp tác với cảnh sát thì ắt sẽ phải lên tiếng khai nhận, thế là chuyện Lục Môn điều chế thuốc sẽ bị đưa ra ánh sáng”.
Đang nói thì có người gõ cửa. Bước vào là một thành viên trong tổ chuyên án, đưa tài liệu trong tay cho La Trì. Thấy Lục Bắc Thần ở đó, cậu ấy lịch sự chào hỏi rồi ngập ngừng nhìn La Trì.
La Trì nói: “Có gì cứ nói, không cần tránh né”.
Không cần nghĩ cũng biết là chuyện của nhà họ Lục. Lục Bắc Thần không thể hiện nhiều cảm xúc, chỉ chậm rãi rít nốt hơi thuốc cuối cùng rồi dập tắt. Thành viên tổ chuyên án hắng giọng: “Người của chúng ta đã điều tra. Tiền Hào, Lưu Xuyên, Phùng Tử Liên và Ngải Hân đích thực đều cùng một phòng thực nghiệm tên Mạn hổ ký hiệp ước thử thuốc lâm sàng, tên phòng thực nghiệm được viết tắt là MP… phù hợp với hình dáng dấu hiệu mà giáo sư Lục cung cấp trong báo cáo khám nghiệm tử thi. Mặc dù hiệp ước của bốn người này bị hủy nhưng nội dung và nét chữ trong bản điện tử mà Lục Môn cung cấp, thông qua đối chiếu, cũng không có khả năng làm giả”.
Phòng thực nghiệm Mạn Phổ chính là tên phòng thực nghiệm nghiên cứu của Lục Môn.
La Trì đăm chiêu gật đầu, rồi ra hiệu cho cậu ấy đi ra ngoài.
Cả phòng làm việc chìm vào yên lặng. Lục Bắc Thần cũng hút thêm điếu thuốc nữa như La Trì. Gần đây, bệnh nghiện thuốc lá của anh lại phát tác. Làn khói xám trắng mờ nhạt làm nhòa đi gương mặt tuấn tú của anh. Đôi mắt anh sâu tựa biển khơi, âm u khó dò. La Trì kéo ghế, ngồi xuống đối diện anh, cũng không giải thích việc anh ấy cử người đi điều tra nhà họ Lục, mà thực tế cũng chẳng có gì để giải thích. Anh ấy cầm lấy tài liệu vừa được đưa tới, lật xem một hai phút rồi nhíu mày, sau đó đẩy tập tài liệu tới trước mặt Lục Bắc Thần, “Xem đi”.
Lục Bắc Thần cầm lấy, mở ra xem.
Là khẩu cung của nhân viên tại hiện trường vụ tai nạn lần này, còn cả tài liệu tình hình hiện trường mà phía giao thông cung cấp. Sau khi xem xét lần lượt, Lục Bắc Thần phát hiện ra manh mối, cũng hiểu ra tại sao ban nãy La Trì lại chau mày.
“Người báo cảnh sát không nằm trong đám người này, càng không phải Hà Nại báo cảnh sát.” La Trì biết anh đã phát hiện ra vấn đề, bèn nói thẳng: “Nạn nhân duy nhất tử vong là một cô gái, theo điều tra, người báo cảnh sát là nam giới”.
“Không hiển thị số điện thoại gọi đến, thời gian nói chuyện cực ngắn. Thời gian báo cảnh sát chỉ không lâu sau khi vụ tai nạn vừa xảy ra, sẽ khiến cho người ta hiểu nhầm rằng chính nạn nhân báo cảnh sát, thực tế là muốn đảo lộn trắng đen.” Tư duy của Lục Bắc Thần xoay chuyển rất nhanh chóng. Anh gấp tập tài liệu lại, rút ra kết luận: “Tất cả mọi hành động đều quá tự nhiên ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ. Người có thể suy đoán để báo cảnh sát chính là người giở trò với chiếc xe của Hà Nại, mục đích của đối phương chính là muốn giữ tính mạng của Hà Nại”.
Sắc mặt La Trì trở nên nặng nề, tình tiết vụ án dần hiện lên trước mắt.
Vụ án này trông giống một sợi dây, thực chất có dây ngầm liên kết. Sợi dây rõ ràng là Lục Môn vì lợi ích cá nhân mà ăn cắp thành quả nghiên cứu của nhà họ Cố. Cố Tứ đổi tên thành Hà Nại trà trộn vào Lục Môn, thành lập phòng thực nghiệm Mạn Phổ muốn mượn nó để trả lại thanh danh cho bố mình. Với tư cách là đối tượng thử nghiệm lâm sàng, Tiền Hào và những người khác trong quá trình thử thuốc đã xuất hiện tác dụng phụ, dẫn đến tự sát. Tình tiết vụ án dừng tại đây là bắt đầu xuất hiện những lời khai khác nhau. Nhà họ Lục thừa nhận sự tồn tại của phòng thực nghiệm, cũng thừa nhận đã sử dụng những thủ đoạn không chính đáng với nhà họ Cố, nhưng họ không thừa nhận chuyện che giấu thi thể, cũng tức là nhà họ Lục đã nhượng toàn bộ quyền nghiên cứu lại cho phòng thực nghiệm, họ định kỳ báo cáo lại thành quả, thế nên về việc Tiền Hào và một số người vì sử dụng thuốc dẫn đến tự sát như Hà Nại, họ hoàn toàn không hay biết.
Nhưng khẩu cung của Hà Nại lại hoàn toàn ngược lại. Anh ta nói rằng nhà họ Lục biết rất rõ tình hình của các đối tượng thử thuốc, việc giấu thi thể cũng là họ yêu cầu anh ta làm vậy, đến nỗi mà anh ta vừa không thể giành lại thành quả của bố mình, vừa phải giương mắt nhìn thành quả ấy bị hủy hoại, thẹn quá hóa giận, anh ta lợi dụng Kỳ Quái, âm mưu từng bước, mượn một buổi triển lãm tượng sáp mới mẻ để vạch trần chuyện này.
Mà nhà họ Lục cũng bắt đầu uy hiếp tới tính mạng của Hà Nại, thậm chí giết người diệt khẩu. Hà Nại không còn cách nào khác đành nhờ cậy cảnh sát. Nhưng nhà họ Lục chỉ thừa nhận có bỏ một khoản tiền để khiến Hà Nại ngậm miệng, không có ý giết anh ta.
Nếu chỉ đơn thuần là sắp xếp lại tình tiết vụ án thì sẽ nổi lên hai điểm mâu thuẫn trên sợi dây sáng này, còn dây ngầm thì sao? Thật ra La Trì và Lục Bắc Thần đều suy nghĩ giống nhau, đằng sau vụ án nhất định có người đang thao túng. Ban đầu anh cho rằng kẻ thao túng rất có thể là Hà Nại, nhưng bây giờ xem ra đã có mâu thuẫn.
Thứ nhất, người lúc trước báo tin mật cho anh là ai?
Thứ hai, người báo cảnh sát vụ tai nạn là ai?
Thứ ba, nửa năm trước ai đã lợi dụng Ngải Hân nhằm đâm chết Lục Bắc Thần?
Trong lúc La Trì sắp xếp lại vụ án, tư duy của Lục Bắc Thần cũng không rảnh rang. Họ gần như hoàn thành công việc này cùng một lúc, thế nên khi La Trì lên tiếng, Lục Bắc Thần hoàn toàn theo kịp.
“Hà Nại kể cho Tư Tư nghe những ân oán của hai nhà Lục Cố, nếu xuất phát từ lòng tốt thì đơn thuần chỉ là quan tâm tới Cố Sơ, nhưng nếu xuất phát từ một mục đích sâu xa hơn…” La Trì lại vòng về lời nói lúc của Lục Bắc Thần.
Lục Bắc Thần nói rành mạch: “Nếu đơn thuần chỉ để báo thù, vậy thì có thể suy đoán nửa năm trước chính cậu ta lợi dụng Ngải Hân để gây chuyện. Một là, tôi là người nhà họ Lục, dù tôi chưa chết mà chỉ bị thương cũng có thể thỏa mãn tâm lý trả thù đó; Hai là, cậu có thể thông qua việc tôi gặp tai nạn để chú ý tới chuyện này, thông qua buổi triển lãm được chuẩn bị tỉ mỉ để lật ra mọi việc làm của nhà họ Lục. Tiếp tục suy đoán, người báo tin cho cậu và người báo cảnh sát vụ tai nạn sẽ không phải Hà Nại mà là một người khác, giống như việc Hà Nại đứng sau chúng ta để trù bị, kẻ đó cũng đứng sau Hà Nại mưu đồ mọi việc”.
“Mục đích chính là muốn Hà Nại và nhà họ Lục cắn xé nhau, vậy thì người này sẽ được lợi.” La Trì chau mày, “Nhưng rốt cuộc đối phương được lợi gì đây?”.
Lục Bắc Thần rất lâu không hút thuốc, đầu lọc đã cháy cả một đoạn tàn thuốc dài ngoằng. Anh chìm trong trầm tư suy nghĩ. Khi tàn thuốc rơi xuống, đầu óc anh mới chợt rung lên. Lát sau anh từ tốn nói: “Vì muốn khiến Lục Môn chao đảo”.
“Cái… Cái gì?” La Trì ngỡ mình nghe nhầm.
Lục Bắc Thần ngước mắt lên nhìn anh ấy, “Trước mắt Lục Môn đang bước vào giai đoạn giao thoa triều cũ triều mới. Có lẽ mục đích thật sự của đối phương là muốn ngư ông đắc lợi”.
Cẩn trọng mới có thể lái được con thuyền vạn năm, nhưng càng là con thuyền vạn năm càng không dễ điều khiển.
La Trì chớp chớp mắt, “Cậu bắt buộc phải hiểu một điểm, tôi và người trong tổ chuyên án chỉ chịu trách nhiệm về vụ án, còn những việc khác, chúng tôi lực bất tòng tâm”.
Lục Bắc Thần không nói câu nào. Thật lòng mà nói, anh cũng không muốn quan tâm tới chuyện của Lục Môn, nhẫn tâm một chút, dù Lục Môn có gặp sóng gió thì cũng chẳng liên quan tới anh, nhưng cái thứ huyết thống quả thật giày vò con người ta, muốn anh không muốn đối diện cũng khó. Đang mải nghĩ thì di động vang lên, anh liếc nhìn điện thoại gọi tới, đầu mày lại nhíu vào đôi chút.
Anh đi tới bên cửa sổ, nhận máy, “Alô?”.
Là Chloe, cậu ấy hạ giọng xuống rất thấp, “Vic, theo những manh mối mà cậu cung cấp, tôi đã hoàn toàn điều tra rõ ràng ân oán giữa hai nhà Lục Cố rồi”.
Sắc mặt Lục Bắc Thần vẫn vậy, không ngắt ngang lời thông báo của Chloe.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh yên lặng trở về ghế ngồi. La Trì vẫn đang khổ sở suy nghĩ, không nghi ngờ gì cuộc điện thoại ban nãy. Hai người trầm mặc một lúc lâu, Lục Bắc Thần lên tiếng phá vỡ mọi yên ắng.
“Muốn tra ra người này, tôi nghĩ, tôi bắt buộc phải gặp Tần Tô.”
La Trì ngước mắt nhìn anh, tỏ ra chần chừ.
“Cậu không tin tôi?” Lục Bắc Thần hơi nheo mắt lại.
La Trì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi sẽ sắp xếp cho cậu”.
~Hết~
Có kẻ giở trò với hệ thống phanh xe trong chiếc ô tô của Hà Nại mới khiến cho vụ tai nạn này xảy ra. Đây là khẩu cung Hà Nại cung cấp cho La Trì. Về sau, La Trì đã điều tra chiếc xe đã gần như báo phế trong xưởng sửa chữa, phát hiện hệ thống phanh đúng là có vấn đề, bị người nào đó thẳng thừng cắt đứt. Liệu có người nào lại diễn một vở kịch tồi như vậy sao? La Trì tỏ ra nghi hoặc.
Lục Bắc Thần gạt tàn thuốc, suy nghĩ giây lát mới nói: “Hoặc có lẽ Hà Nại thật sự là người bị hại”.
La Trì hút thuốc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đầu lọc đã cháy hết. Anh ấy dập tắt rồi châm ngay một điếu thuốc, nhìn Lục Bắc Thần như đang đợi anh nói tiếp. Lục Bắc Thần nhìn anh ấy chăm chú, rồi nhấn mạnh: “Có người muốn hành động ‘diệt khẩu’ của Lục Môn trở thành hiện thực”.
Câu nói này khiến La Trì sửng sốt giây lát, rồi nói rất nhanh: “Ý của cậu là có người muốn giết Hà Nại rồi gán tội danh này lên đầu Lục Môn?”.
“Nếu Lục Môn muốn giết người, có thể Hà Nại đã mất tích mà thần không biết quỷ không hay từ lâu rồi. Tần Tô cũng không cần thiết phải gặp riêng để thuyết phục cậu ta trở về Lục Môn. Bây giờ nhìn ngoài mặt thì giống như Tần Tô thuyết phục không thành công mà nảy sinh ý định giết người. Nhưng tôi rất hiểu Tần Tô. Đó là một người đàn bà vô cùng thông minh bình tĩnh, có sóng to gió lớn nào chưa từng trải? Sao có thể ngu ngốc tới mức vừa điều tra là ra chuyện của mình? Theo lời của bà ấy, bà ấy định cho Hà Nại một khoản tiền để cậu ta im miệng, không nói những chuyện liên quan tới phòng thực nghiệm của Lục Môn. Đương nhiên, tôi tin với tốc độ điều tra của cậu chắc chắn đã tra ra quán trà đó rồi. Hệ thông phanh xe bị kẻ khác phá hoại, vậy thì loại trừ khả năng tai nạn bất ngờ, hoặc là có người muốn Hà Nại gặp chuyện, hoặc là bản thân Hà Nại tự muốn mình gặp chuyện. Khả năng phía sau rất lớn, nếu loại trừ thêm cả manh mối Tần Tô thì tình huống duy nhất chính là bị vu oan giá họa.” Trước nay Lục Bắc Thần phân tích luôn kín kẽ. Vụ án này dính líu tới nhà họ Lục, nhưng anh vẫn luôn xử lý rất bình tĩnh. “Tôi nghĩ đối phương vốn không phải thật lòng muốn Hà Nại chết, bắt buộc phải bảo đảm cho cậu ta còn sống mới được.”
“Giả sử việc này không phải do Tần Tô chỉ thị, vậy thì chỉ cần Hà Nại còn sống, cậu ta ắt sẽ cho rằng nhà họ Lục muốn giết người diệt khẩu.” La Trì tiếp tục tư duy phân tích của anh, “Thế là…”.
Nói tới đây, anh ấy đột ngột nhìn về phía Lục Bắc Thần, anh cũng đã hiểu rõ trong lòng, hai người đồng thanh đồng tiếng: “Cậu ta có thể tìm kiếm sự bảo vệ của cảnh sát!”.
“Không sai!” La Trì đấm tay phải vào lòng bàn tay trái, “Hợp tác với cảnh sát thì ắt sẽ phải lên tiếng khai nhận, thế là chuyện Lục Môn điều chế thuốc sẽ bị đưa ra ánh sáng”.
Đang nói thì có người gõ cửa. Bước vào là một thành viên trong tổ chuyên án, đưa tài liệu trong tay cho La Trì. Thấy Lục Bắc Thần ở đó, cậu ấy lịch sự chào hỏi rồi ngập ngừng nhìn La Trì.
La Trì nói: “Có gì cứ nói, không cần tránh né”.
Không cần nghĩ cũng biết là chuyện của nhà họ Lục. Lục Bắc Thần không thể hiện nhiều cảm xúc, chỉ chậm rãi rít nốt hơi thuốc cuối cùng rồi dập tắt. Thành viên tổ chuyên án hắng giọng: “Người của chúng ta đã điều tra. Tiền Hào, Lưu Xuyên, Phùng Tử Liên và Ngải Hân đích thực đều cùng một phòng thực nghiệm tên Mạn hổ ký hiệp ước thử thuốc lâm sàng, tên phòng thực nghiệm được viết tắt là MP… phù hợp với hình dáng dấu hiệu mà giáo sư Lục cung cấp trong báo cáo khám nghiệm tử thi. Mặc dù hiệp ước của bốn người này bị hủy nhưng nội dung và nét chữ trong bản điện tử mà Lục Môn cung cấp, thông qua đối chiếu, cũng không có khả năng làm giả”.
Phòng thực nghiệm Mạn Phổ chính là tên phòng thực nghiệm nghiên cứu của Lục Môn.
La Trì đăm chiêu gật đầu, rồi ra hiệu cho cậu ấy đi ra ngoài.
Cả phòng làm việc chìm vào yên lặng. Lục Bắc Thần cũng hút thêm điếu thuốc nữa như La Trì. Gần đây, bệnh nghiện thuốc lá của anh lại phát tác. Làn khói xám trắng mờ nhạt làm nhòa đi gương mặt tuấn tú của anh. Đôi mắt anh sâu tựa biển khơi, âm u khó dò. La Trì kéo ghế, ngồi xuống đối diện anh, cũng không giải thích việc anh ấy cử người đi điều tra nhà họ Lục, mà thực tế cũng chẳng có gì để giải thích. Anh ấy cầm lấy tài liệu vừa được đưa tới, lật xem một hai phút rồi nhíu mày, sau đó đẩy tập tài liệu tới trước mặt Lục Bắc Thần, “Xem đi”.
Lục Bắc Thần cầm lấy, mở ra xem.
Là khẩu cung của nhân viên tại hiện trường vụ tai nạn lần này, còn cả tài liệu tình hình hiện trường mà phía giao thông cung cấp. Sau khi xem xét lần lượt, Lục Bắc Thần phát hiện ra manh mối, cũng hiểu ra tại sao ban nãy La Trì lại chau mày.
“Người báo cảnh sát không nằm trong đám người này, càng không phải Hà Nại báo cảnh sát.” La Trì biết anh đã phát hiện ra vấn đề, bèn nói thẳng: “Nạn nhân duy nhất tử vong là một cô gái, theo điều tra, người báo cảnh sát là nam giới”.
“Không hiển thị số điện thoại gọi đến, thời gian nói chuyện cực ngắn. Thời gian báo cảnh sát chỉ không lâu sau khi vụ tai nạn vừa xảy ra, sẽ khiến cho người ta hiểu nhầm rằng chính nạn nhân báo cảnh sát, thực tế là muốn đảo lộn trắng đen.” Tư duy của Lục Bắc Thần xoay chuyển rất nhanh chóng. Anh gấp tập tài liệu lại, rút ra kết luận: “Tất cả mọi hành động đều quá tự nhiên ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ. Người có thể suy đoán để báo cảnh sát chính là người giở trò với chiếc xe của Hà Nại, mục đích của đối phương chính là muốn giữ tính mạng của Hà Nại”.
Sắc mặt La Trì trở nên nặng nề, tình tiết vụ án dần hiện lên trước mắt.
Vụ án này trông giống một sợi dây, thực chất có dây ngầm liên kết. Sợi dây rõ ràng là Lục Môn vì lợi ích cá nhân mà ăn cắp thành quả nghiên cứu của nhà họ Cố. Cố Tứ đổi tên thành Hà Nại trà trộn vào Lục Môn, thành lập phòng thực nghiệm Mạn Phổ muốn mượn nó để trả lại thanh danh cho bố mình. Với tư cách là đối tượng thử nghiệm lâm sàng, Tiền Hào và những người khác trong quá trình thử thuốc đã xuất hiện tác dụng phụ, dẫn đến tự sát. Tình tiết vụ án dừng tại đây là bắt đầu xuất hiện những lời khai khác nhau. Nhà họ Lục thừa nhận sự tồn tại của phòng thực nghiệm, cũng thừa nhận đã sử dụng những thủ đoạn không chính đáng với nhà họ Cố, nhưng họ không thừa nhận chuyện che giấu thi thể, cũng tức là nhà họ Lục đã nhượng toàn bộ quyền nghiên cứu lại cho phòng thực nghiệm, họ định kỳ báo cáo lại thành quả, thế nên về việc Tiền Hào và một số người vì sử dụng thuốc dẫn đến tự sát như Hà Nại, họ hoàn toàn không hay biết.
Nhưng khẩu cung của Hà Nại lại hoàn toàn ngược lại. Anh ta nói rằng nhà họ Lục biết rất rõ tình hình của các đối tượng thử thuốc, việc giấu thi thể cũng là họ yêu cầu anh ta làm vậy, đến nỗi mà anh ta vừa không thể giành lại thành quả của bố mình, vừa phải giương mắt nhìn thành quả ấy bị hủy hoại, thẹn quá hóa giận, anh ta lợi dụng Kỳ Quái, âm mưu từng bước, mượn một buổi triển lãm tượng sáp mới mẻ để vạch trần chuyện này.
Mà nhà họ Lục cũng bắt đầu uy hiếp tới tính mạng của Hà Nại, thậm chí giết người diệt khẩu. Hà Nại không còn cách nào khác đành nhờ cậy cảnh sát. Nhưng nhà họ Lục chỉ thừa nhận có bỏ một khoản tiền để khiến Hà Nại ngậm miệng, không có ý giết anh ta.
Nếu chỉ đơn thuần là sắp xếp lại tình tiết vụ án thì sẽ nổi lên hai điểm mâu thuẫn trên sợi dây sáng này, còn dây ngầm thì sao? Thật ra La Trì và Lục Bắc Thần đều suy nghĩ giống nhau, đằng sau vụ án nhất định có người đang thao túng. Ban đầu anh cho rằng kẻ thao túng rất có thể là Hà Nại, nhưng bây giờ xem ra đã có mâu thuẫn.
Thứ nhất, người lúc trước báo tin mật cho anh là ai?
Thứ hai, người báo cảnh sát vụ tai nạn là ai?
Thứ ba, nửa năm trước ai đã lợi dụng Ngải Hân nhằm đâm chết Lục Bắc Thần?
Trong lúc La Trì sắp xếp lại vụ án, tư duy của Lục Bắc Thần cũng không rảnh rang. Họ gần như hoàn thành công việc này cùng một lúc, thế nên khi La Trì lên tiếng, Lục Bắc Thần hoàn toàn theo kịp.
“Hà Nại kể cho Tư Tư nghe những ân oán của hai nhà Lục Cố, nếu xuất phát từ lòng tốt thì đơn thuần chỉ là quan tâm tới Cố Sơ, nhưng nếu xuất phát từ một mục đích sâu xa hơn…” La Trì lại vòng về lời nói lúc của Lục Bắc Thần.
Lục Bắc Thần nói rành mạch: “Nếu đơn thuần chỉ để báo thù, vậy thì có thể suy đoán nửa năm trước chính cậu ta lợi dụng Ngải Hân để gây chuyện. Một là, tôi là người nhà họ Lục, dù tôi chưa chết mà chỉ bị thương cũng có thể thỏa mãn tâm lý trả thù đó; Hai là, cậu có thể thông qua việc tôi gặp tai nạn để chú ý tới chuyện này, thông qua buổi triển lãm được chuẩn bị tỉ mỉ để lật ra mọi việc làm của nhà họ Lục. Tiếp tục suy đoán, người báo tin cho cậu và người báo cảnh sát vụ tai nạn sẽ không phải Hà Nại mà là một người khác, giống như việc Hà Nại đứng sau chúng ta để trù bị, kẻ đó cũng đứng sau Hà Nại mưu đồ mọi việc”.
“Mục đích chính là muốn Hà Nại và nhà họ Lục cắn xé nhau, vậy thì người này sẽ được lợi.” La Trì chau mày, “Nhưng rốt cuộc đối phương được lợi gì đây?”.
Lục Bắc Thần rất lâu không hút thuốc, đầu lọc đã cháy cả một đoạn tàn thuốc dài ngoằng. Anh chìm trong trầm tư suy nghĩ. Khi tàn thuốc rơi xuống, đầu óc anh mới chợt rung lên. Lát sau anh từ tốn nói: “Vì muốn khiến Lục Môn chao đảo”.
“Cái… Cái gì?” La Trì ngỡ mình nghe nhầm.
Lục Bắc Thần ngước mắt lên nhìn anh ấy, “Trước mắt Lục Môn đang bước vào giai đoạn giao thoa triều cũ triều mới. Có lẽ mục đích thật sự của đối phương là muốn ngư ông đắc lợi”.
Cẩn trọng mới có thể lái được con thuyền vạn năm, nhưng càng là con thuyền vạn năm càng không dễ điều khiển.
La Trì chớp chớp mắt, “Cậu bắt buộc phải hiểu một điểm, tôi và người trong tổ chuyên án chỉ chịu trách nhiệm về vụ án, còn những việc khác, chúng tôi lực bất tòng tâm”.
Lục Bắc Thần không nói câu nào. Thật lòng mà nói, anh cũng không muốn quan tâm tới chuyện của Lục Môn, nhẫn tâm một chút, dù Lục Môn có gặp sóng gió thì cũng chẳng liên quan tới anh, nhưng cái thứ huyết thống quả thật giày vò con người ta, muốn anh không muốn đối diện cũng khó. Đang mải nghĩ thì di động vang lên, anh liếc nhìn điện thoại gọi tới, đầu mày lại nhíu vào đôi chút.
Anh đi tới bên cửa sổ, nhận máy, “Alô?”.
Là Chloe, cậu ấy hạ giọng xuống rất thấp, “Vic, theo những manh mối mà cậu cung cấp, tôi đã hoàn toàn điều tra rõ ràng ân oán giữa hai nhà Lục Cố rồi”.
Sắc mặt Lục Bắc Thần vẫn vậy, không ngắt ngang lời thông báo của Chloe.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh yên lặng trở về ghế ngồi. La Trì vẫn đang khổ sở suy nghĩ, không nghi ngờ gì cuộc điện thoại ban nãy. Hai người trầm mặc một lúc lâu, Lục Bắc Thần lên tiếng phá vỡ mọi yên ắng.
“Muốn tra ra người này, tôi nghĩ, tôi bắt buộc phải gặp Tần Tô.”
La Trì ngước mắt nhìn anh, tỏ ra chần chừ.
“Cậu không tin tôi?” Lục Bắc Thần hơi nheo mắt lại.
La Trì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi sẽ sắp xếp cho cậu”.
~Hết~