Em sẽ không đưa Cố Sơ trở về Lục Môn, người của Lục Môn cũng đừng tới làm phiền bọn em…
Nhưng di động dường như thật sự có thần giao cách cảm, quả thật rung lên. Anh liếc nhìn, là cô nhắn lại: Bận mấy cũng phải quay về, em có một quyết định quan trọng phải nói với anh. Ngón tay Lục Bắc Thần cũng run theo. Lát sau, anh đáp lại: Bất kỳ quyết định nào cũng đợi anh xong việc rồi tính.
Di động hồi lâu không còn động tĩnh gì nữa, anh biết cô sẽ không nhắn lại. Cô là một cô gái cực kỳ hiểu chuyện, chưa bao giờ biết rõ anh bận còn làm càn. Lục Bắc Thần hít sâu một hơi nhưng lồng ngực vẫn tưng tức, tim vẫn ngâm ngẩm đau. Anh biết cô có chuyện muốn nói, hôm đó lúc rời khỏi nhà cô đã nói với anh cô có chuyện muốn nói. Anh chỉ sợ cô tuôn ra nhiều lời tình cảm cuối cùng chỉ đổi lại câu từ biệt.
Phải một lúc, Lục Bắc Thần mới đè nén được cơn đau tim, ngay sau đó anh gọi điện thoại cho La Trì. Đầu kia bắt máy rất nhanh, xung quanh có vẻ ồn ào, có lẽ đang bận rộn điều tra manh mối. Anh chưa bao giờ nghi ngờ sự nhiệt tình của La Trì. Giọng La Trì nghe có phần mệt mỏi: “Hi”.
Lục Bắc Thần nói ngắn gọn, mạch lạc: “Có ba điểm. Thứ nhất, phương hướng về thuốc mới đã sai lệch, bên này tôi sẽ khẩn trương làm một báo cáo mới cho cậu. Tôi nghi ngờ đám Tiền Hào bị sử dụng để thử loại thuốc vốn không dùng để trị bệnh thần kinh; Thứ hai, các cậu cần tìm một người tên là Ben, anh ta từng là đồng sự của Hà Nại, dĩ nhiên người này có lẽ không dễ tìm, nhưng dù thế nào các cậu cũng phải tìm ra cho bằng được, vì có lẽ anh ta là người duy nhất có thể chứng minh từ đầu tới cuối Hà Nại là người tham gia vào việc sửa đổi phương thuốc; Thứ ba, cậu cần đưa Bắc Thâm đi làm ghép hình nhận diện mặt người, cũng tiện giúp các cậu tìm ra Ben”.
La Trì nghe xong lập tức có tinh thần, ầm ĩ ở đầu kia điện thoại: “Cái gì? Lẽ nào Bắc Thâm và Tiền Hào không dùng chung một loại thuốc? Người duy nhất kỳ cựu trong phòng thực nghiệm hiện giờ là Hà Nại, mỗi một giai đoạn nghiên cứu đều sẽ thay người…”.
“Đợi báo cáo đi.” Lục Bắc Thần chưa đợi anh ấy nói xong đã ngắt máy.
Di động lại vang lên, là Lục Đông Thâm.
Lục Bắc Thần không tỏ ra kinh ngạc, anh bình thản nhận máy. Cùng là những người có chung dòng máu, nói chuyện cũng dứt khoát như nhau: “Em đã ký một bản hợp đồng ngu xuẩn”.
Giọng Lục Đông Thâm rất nghiêm nghị, nghe ra được anh ấy hết sức bất mãn. Lục Bắc Thần vẫn điềm nhiên: “Em cho rằng xứng đáng, em sẽ làm”.
“Người bên ngoài sẽ nghĩ thế nào? Đường đường là con trưởng của nhà họ Lục sau khi ngồi vững lại nuốt trọn cổ phần của em trai?”
“Anh chưa ngồi vững, còn cách một đoạn nữa, lúc cần thiết phải diễn cho người ngoài xem một đoạn kịch ‘Huyền Vũ môn’ cũng không có gì kỳ lạ.” Lục Bắc Thần khẽ đáp: “Đứng trước lợi ích, quan trọng nhất là làm sao để sống yên ổn. Đạo lý này dì Tần hiểu, anh càng nên hiểu”.
“Chữ do Bắc Thâm ký?” Bên kia đột nhiên hỏi.
Lục Bắc Thần cất giọng đều đều: “Vâng”.
“Em muốn bắt chước chữ của nó cũng không khó khăn gì.”
Anh đáp: “Bắc Thâm càng hiểu ý nghĩa của sự bình yên hơn”.
Đầu kia trầm mặc.
“Anh chỉ cần hiểu một điều là có thể yên tâm.” Lục Bắc Thần khởi động xe, từ từ lái ra khỏi gara, “Em làm vậy không phải vì nhà họ Lục, đơn thuần chỉ vì em trai em”.
“Em cố tình giấu cô gái nhà họ Cố, sợ anh làm gì sao?” Lục Đông Thâm cũng không phải kẻ ngốc.
Lục Bắc Thần cười khẽ, “Anh kiên trì việc làm ăn của anh, em có người muốn quan tâm và bảo vệ. Mỗi người lùi một bước, mọi người đều vui vẻ, cớ sao không làm?”.
“Việc tiếp theo phải chăng em sẽ yêu cầu anh nương tay với nhà họ Cố?” Lục Đông Thâm hỏi.
“Vâng.” Lục Bắc Thần đánh tay lái đi ra đường chính, nói thẳng: “Liên quan tới chuyện này, suy nghĩ của dì Tần và em đều thống nhất. Hơn nữa chuyện cũ rồi thì đừng nên bứt rứt nữa, không có lợi gì cho sự nghiệp to lớn của anh cả”.
“Một bên là Nam Thâm, một bên là cô gái nhà họ Cố, cán cân của em đã lệch rồi.”
“Đây cũng là nguyên do em chuyển nhượng cổ phần.” Lục Bắc Thần nhìn thẳng về phía trước, một tay đặt trên vô lăng, giọng nhẹ như gió thổi, “Em sẽ không đưa Cố Sơ trở về Lục Môn, người của Lục Môn cũng đừng tới làm phiền bọn em”.
“Em…”
“Có chuyện này em nghĩ quan trọng hơn việc anh khuyên nhủ em.” Lục Bắc Thần không muốn nói nhiều, “Trước đây trong phòng thực nghiệm có phải có một người tên là Ben không?”.
Đầu kia lên tiếng: “Anh mới tiếp quản phòng thực nghiệm, nội tình còn đang điều tra”.
“Mong anh hợp tác với La Trì tìm ra Ben. Em nghi ngờ anh ta giờ đã trốn đi rồi, càng sớm tìm ra càng tốt, nếu không anh ta sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ai muốn giết anh ta?”
…
Đêm về.
Ngoài cửa sổ rất yên ắng, trên đường dường như ngay cả một chiếc xe cũng không có. Cố Sơ ngồi trước cửa sổ đợi rất lâu, rốt cuộc vẫn không có ánh đèn xe nào rọi vào vườn. Bữa cơm trên bàn đã nguội rồi lại được hâm nóng. Tới lần thứ ba hâm lại đồ ăn, cuối cùng cô cũng nhận ra, tối nay Lục Bắc Thần sẽ không quay về.
Anh đã nói với cô anh đang bận.
Vụ án này khiến cô nhói lòng, mỗi lần nhớ đến là mỗi lần đứt từng khúc ruột. Cô chỉ hận mình không thể có khả năng đặc biệt nào đó để biết được chân tướng ngay lập tức. Quan sát Lục Bắc Thần, cô biết chuyện nhà họ Lục cướp thuốc của nhà họ Cố đã là sự thật chắc chắn, giống như một mối hận huyết hải. Nhưng cô không thể căm hận, còn cả câu nói của bố khi xưa: Lúc sống phải phóng tầm mắt ra nhìn tương lai, đừng chằm chằm soi mói quá khứ.
Cô lặng lẽ ăn cơm một mình, vị giác chẳng còn nếm ra được mùi gì. Sao trước đây cô không cảm thấy ăn một mình là một chuyện rất khổ sở nhỉ? Hôm nay thì lưỡi như nhai sáp nến. Dường như cô nghe thấy Lục Bắc Thần đang nói: Sao lại cho nhiều rau thơm thế này? Em cố tình phải không? Không sai, cái miệng của anh quá kén chọn, cho nhiều rau thơm là không được, cũng không thích ăn vị gừng, quá cay lại ăn không nổi. Thế là cô cố tình bỏ nhiều ớt hoặc cho thêm gừng, có thể là bỏ thêm mấy cọng rau thơm, anh đành bấm bụng nuốt xuống, rồi nói lời không thật lòng: Ngon lắm.
Cố Sơ ngước mắt lên, chỗ ngồi của anh trống trải, trước mặt chỉ đặt một bộ bát đũa.
Ăn cơm xong, làm xong báo cáo để nộp cũng đã là mười giờ đêm. Cố Tư gọi điện thoại tới, giọng lí nhí: “Chị à, có phải chị hận em lắm không?”.
Cố Sơ đã tắm rửa xong, nằm lên giường, không bật điều hòa mà trong phòng cũng hơi lạnh. Cô co ro trong chăn, đầu giường bật một ngọn đèn nhỏ màu cam, cố gắng để làm ấm căn phòng. Cô cầm một cái dựa đặt sau lưng, khẽ thở dài: “Anh ấy không có bên cạnh đâu, em cứ nói to lên”.
“Chị đọc hết tin tức rồi chứ, nhưng chị à, em không hiểu.”
“Không hiểu chuyện gì?”
“Thuốc mới của nhà họ Lục là của chúng ta, bây giờ hại chết người, thế phải chăng là thuốc nhà chúng ta thật sự có vấn đề? Năm xưa đúng là vì thuốc của bố hại chết người nên mới…” Giọng Cố Tư hơi run rẩy.
“Lục Bắc Thần và La Trì vẫn đang điều tra chuyện này, khi còn chưa có kết luận chính thức, chúng ta đừng suy nghĩ lung tung.” Cố Sơ buồn bực nhưng vẫn đang cố gắng an ủi Tư Tư. Tình hình cụ thể cô không muốn tiết lộ, dù sao thì vụ án vẫn chưa kết thúc.
Cố Tư “ừm” một tiếng rồi nói tiếp: “Em biết chị nhất định sẽ trách em. Nhưng em thật sự không có ý nhằm vào Lục Bắc Thần. Anh ấy là người nhà họ Lục, thân phận quá nhạy cảm”.
“Chị biết nên làm thế nào.” Cố Sơ khẽ nói.
“Chị sẽ… rời xa anh ấy ư?”
Cố Sơ giơ tay lên vặn nhỏ ngọn đèn xuống. Bức tường đối diện in bóng hình cô, cô độc, một mình. Đã từng có lúc cô cưỡi lên người Lục Bắc Thần, dương oai giễu võ, cái bóng trên bức tường chồng khít lên nhau. Anh bị cô ép đến cười phá lên, sau đó lật người đè cô xuống, nói: Mấy món đòn này của em cũng chỉ dám dùng với anh thôi.
“Chị?”
Cố Sơ thu lại ánh mắt, “Không, chị sẽ ở bên cạnh anh ấy”.
“Nếu thật sự đúng là nhà họ Lục hại nhà họ Cố thì sao?” Cố Tư sốt sắng.
“Nếu đúng là như vậy, người hại cũng là Lục Chấn Dương chứ không phải Lục Bắc Thần.”
Cố Tư trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chị, em chỉ muốn tốt cho chị”.
“Tư Tư.” Cố Sơ khẽ lẩm nhẩm tên nó, “Chị đã mất cả bố và mẹ rồi, không muốn đánh mất Lục Bắc Thần nữa”.
Cố Tư thở dài, “Thôi được. Nhưng em khuyên chị vẫn nên nghĩ trước một cái cớ, dì cũng đọc được tin tức rồi”.
Cố Sơ mệt mỏi dựa vào đầu giường, nhất thời im lặng. Cô biết đây là chuyện sớm muộn. Cố Tư hỏi cô: “Chị à, chị không trách em thật chứ?”.
“Không.” Cô nói: “Em là em gái của chị, dù em có làm gì chị cũng không trách em.” Kể cả việc nó từng bị ma nhập, bày tỏ tình cảm với Lục Bắc Thần.
Cố Tư khẽ đáp: “Chị, em yêu chị”.
Cuộc điện thoại này không thể nói rõ Cố Tư rốt cuộc đã cởi được nút thắt trong lòng hay chưa nhưng câu nói cuối cùng lại khiến mắt Cố Sơ đỏ rực lên. Cô nghe xong nên cảm động và vui mừng mới đúng, vậy mà cô đau lòng.
Có lẽ là một điềm báo.
Cô chưa bao giờ nghĩ, cuộc điện thoại tối nay lại là cuộc điện thoại cuối cùng giữa cô và Cố Tư. Câu nói cuối cùng của nó trở thành một lời từ biệt theo một nghĩa nào đó…
…
Hôm sau, trời quá đẹp, xanh thẫm, không một gợn mây.
Mới sáng sớm, cuộc điện thoại của Lăng Song đã đánh thức Cố Sơ dậy. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, sờ soạng di động đầu giường. Đầu kia giật thon thót: “Này, cậu biết gì chưa?”.
Cố Sơ vùi đầu trong chăn, đáp không rõ ràng: “Biết gì cơ?”.
“Lục Bắc Thần đã chuyển nhượng cổ phần ở Lục Môn và quỹ tài chính, bây giờ anh ấy chỉ còn là một pháp y thực sự, ngoài ra chẳng còn gì cả.”
Cố Sơ ngồi bật dậy, tưởng mình nghe nhầm, thất thanh: “Gì cơ?”.
“Giới báo chí thì rộng được bao nhiêu? Tin tức là tương thông.” Lăng Song ở đầu kia có vẻ đang bận, gọi cho cô giống như nhắc nhở hơn: “Bây giờ đám nhà báo không bắt được Lục Bắc Thần nhất định sẽ ra tay với cậu. Cậu ra cửa nhớ đeo khẩu trang, không đùa đâu”.
Cố Sơ cảm thấy như có vô số con ong đang chui vào tai mình…
Em sẽ không đưa Cố Sơ trở về Lục Môn, người của Lục Môn cũng đừng tới làm phiền bọn em…
Nhưng di động dường như thật sự có thần giao cách cảm, quả thật rung lên. Anh liếc nhìn, là cô nhắn lại: Bận mấy cũng phải quay về, em có một quyết định quan trọng phải nói với anh. Ngón tay Lục Bắc Thần cũng run theo. Lát sau, anh đáp lại: Bất kỳ quyết định nào cũng đợi anh xong việc rồi tính.
Di động hồi lâu không còn động tĩnh gì nữa, anh biết cô sẽ không nhắn lại. Cô là một cô gái cực kỳ hiểu chuyện, chưa bao giờ biết rõ anh bận còn làm càn. Lục Bắc Thần hít sâu một hơi nhưng lồng ngực vẫn tưng tức, tim vẫn ngâm ngẩm đau. Anh biết cô có chuyện muốn nói, hôm đó lúc rời khỏi nhà cô đã nói với anh cô có chuyện muốn nói. Anh chỉ sợ cô tuôn ra nhiều lời tình cảm cuối cùng chỉ đổi lại câu từ biệt.
Phải một lúc, Lục Bắc Thần mới đè nén được cơn đau tim, ngay sau đó anh gọi điện thoại cho La Trì. Đầu kia bắt máy rất nhanh, xung quanh có vẻ ồn ào, có lẽ đang bận rộn điều tra manh mối. Anh chưa bao giờ nghi ngờ sự nhiệt tình của La Trì. Giọng La Trì nghe có phần mệt mỏi: “Hi”.
Lục Bắc Thần nói ngắn gọn, mạch lạc: “Có ba điểm. Thứ nhất, phương hướng về thuốc mới đã sai lệch, bên này tôi sẽ khẩn trương làm một báo cáo mới cho cậu. Tôi nghi ngờ đám Tiền Hào bị sử dụng để thử loại thuốc vốn không dùng để trị bệnh thần kinh; Thứ hai, các cậu cần tìm một người tên là Ben, anh ta từng là đồng sự của Hà Nại, dĩ nhiên người này có lẽ không dễ tìm, nhưng dù thế nào các cậu cũng phải tìm ra cho bằng được, vì có lẽ anh ta là người duy nhất có thể chứng minh từ đầu tới cuối Hà Nại là người tham gia vào việc sửa đổi phương thuốc; Thứ ba, cậu cần đưa Bắc Thâm đi làm ghép hình nhận diện mặt người, cũng tiện giúp các cậu tìm ra Ben”.
La Trì nghe xong lập tức có tinh thần, ầm ĩ ở đầu kia điện thoại: “Cái gì? Lẽ nào Bắc Thâm và Tiền Hào không dùng chung một loại thuốc? Người duy nhất kỳ cựu trong phòng thực nghiệm hiện giờ là Hà Nại, mỗi một giai đoạn nghiên cứu đều sẽ thay người…”.
“Đợi báo cáo đi.” Lục Bắc Thần chưa đợi anh ấy nói xong đã ngắt máy.
Di động lại vang lên, là Lục Đông Thâm.
Lục Bắc Thần không tỏ ra kinh ngạc, anh bình thản nhận máy. Cùng là những người có chung dòng máu, nói chuyện cũng dứt khoát như nhau: “Em đã ký một bản hợp đồng ngu xuẩn”.
Giọng Lục Đông Thâm rất nghiêm nghị, nghe ra được anh ấy hết sức bất mãn. Lục Bắc Thần vẫn điềm nhiên: “Em cho rằng xứng đáng, em sẽ làm”.
“Người bên ngoài sẽ nghĩ thế nào? Đường đường là con trưởng của nhà họ Lục sau khi ngồi vững lại nuốt trọn cổ phần của em trai?”
“Anh chưa ngồi vững, còn cách một đoạn nữa, lúc cần thiết phải diễn cho người ngoài xem một đoạn kịch ‘Huyền Vũ môn’ cũng không có gì kỳ lạ.” Lục Bắc Thần khẽ đáp: “Đứng trước lợi ích, quan trọng nhất là làm sao để sống yên ổn. Đạo lý này dì Tần hiểu, anh càng nên hiểu”.
“Chữ do Bắc Thâm ký?” Bên kia đột nhiên hỏi.
Lục Bắc Thần cất giọng đều đều: “Vâng”.
“Em muốn bắt chước chữ của nó cũng không khó khăn gì.”
Anh đáp: “Bắc Thâm càng hiểu ý nghĩa của sự bình yên hơn”.
Đầu kia trầm mặc.“Anh chỉ cần hiểu một điều là có thể yên tâm.” Lục Bắc Thần khởi động xe, từ từ lái ra khỏi gara, “Em làm vậy không phải vì nhà họ Lục, đơn thuần chỉ vì em trai em”.
“Em cố tình giấu cô gái nhà họ Cố, sợ anh làm gì sao?” Lục Đông Thâm cũng không phải kẻ ngốc.
Lục Bắc Thần cười khẽ, “Anh kiên trì việc làm ăn của anh, em có người muốn quan tâm và bảo vệ. Mỗi người lùi một bước, mọi người đều vui vẻ, cớ sao không làm?”.
“Việc tiếp theo phải chăng em sẽ yêu cầu anh nương tay với nhà họ Cố?” Lục Đông Thâm hỏi.
“Vâng.” Lục Bắc Thần đánh tay lái đi ra đường chính, nói thẳng: “Liên quan tới chuyện này, suy nghĩ của dì Tần và em đều thống nhất. Hơn nữa chuyện cũ rồi thì đừng nên bứt rứt nữa, không có lợi gì cho sự nghiệp to lớn của anh cả”.
“Một bên là Nam Thâm, một bên là cô gái nhà họ Cố, cán cân của em đã lệch rồi.”
“Đây cũng là nguyên do em chuyển nhượng cổ phần.” Lục Bắc Thần nhìn thẳng về phía trước, một tay đặt trên vô lăng, giọng nhẹ như gió thổi, “Em sẽ không đưa Cố Sơ trở về Lục Môn, người của Lục Môn cũng đừng tới làm phiền bọn em”.
“Em…”
“Có chuyện này em nghĩ quan trọng hơn việc anh khuyên nhủ em.” Lục Bắc Thần không muốn nói nhiều, “Trước đây trong phòng thực nghiệm có phải có một người tên là Ben không?”.
Đầu kia lên tiếng: “Anh mới tiếp quản phòng thực nghiệm, nội tình còn đang điều tra”.
“Mong anh hợp tác với La Trì tìm ra Ben. Em nghi ngờ anh ta giờ đã trốn đi rồi, càng sớm tìm ra càng tốt, nếu không anh ta sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ai muốn giết anh ta?”
…
Đêm về.
Ngoài cửa sổ rất yên ắng, trên đường dường như ngay cả một chiếc xe cũng không có. Cố Sơ ngồi trước cửa sổ đợi rất lâu, rốt cuộc vẫn không có ánh đèn xe nào rọi vào vườn. Bữa cơm trên bàn đã nguội rồi lại được hâm nóng. Tới lần thứ ba hâm lại đồ ăn, cuối cùng cô cũng nhận ra, tối nay Lục Bắc Thần sẽ không quay về.
Anh đã nói với cô anh đang bận.
Vụ án này khiến cô nhói lòng, mỗi lần nhớ đến là mỗi lần đứt từng khúc ruột. Cô chỉ hận mình không thể có khả năng đặc biệt nào đó để biết được chân tướng ngay lập tức. Quan sát Lục Bắc Thần, cô biết chuyện nhà họ Lục cướp thuốc của nhà họ Cố đã là sự thật chắc chắn, giống như một mối hận huyết hải. Nhưng cô không thể căm hận, còn cả câu nói của bố khi xưa: Lúc sống phải phóng tầm mắt ra nhìn tương lai, đừng chằm chằm soi mói quá khứ.
Cô lặng lẽ ăn cơm một mình, vị giác chẳng còn nếm ra được mùi gì. Sao trước đây cô không cảm thấy ăn một mình là một chuyện rất khổ sở nhỉ? Hôm nay thì lưỡi như nhai sáp nến. Dường như cô nghe thấy Lục Bắc Thần đang nói: Sao lại cho nhiều rau thơm thế này? Em cố tình phải không? Không sai, cái miệng của anh quá kén chọn, cho nhiều rau thơm là không được, cũng không thích ăn vị gừng, quá cay lại ăn không nổi. Thế là cô cố tình bỏ nhiều ớt hoặc cho thêm gừng, có thể là bỏ thêm mấy cọng rau thơm, anh đành bấm bụng nuốt xuống, rồi nói lời không thật lòng: Ngon lắm.
Cố Sơ ngước mắt lên, chỗ ngồi của anh trống trải, trước mặt chỉ đặt một bộ bát đũa.
Ăn cơm xong, làm xong báo cáo để nộp cũng đã là mười giờ đêm. Cố Tư gọi điện thoại tới, giọng lí nhí: “Chị à, có phải chị hận em lắm không?”.
Cố Sơ đã tắm rửa xong, nằm lên giường, không bật điều hòa mà trong phòng cũng hơi lạnh. Cô co ro trong chăn, đầu giường bật một ngọn đèn nhỏ màu cam, cố gắng để làm ấm căn phòng. Cô cầm một cái dựa đặt sau lưng, khẽ thở dài: “Anh ấy không có bên cạnh đâu, em cứ nói to lên”.
“Chị đọc hết tin tức rồi chứ, nhưng chị à, em không hiểu.”
“Không hiểu chuyện gì?”
“Thuốc mới của nhà họ Lục là của chúng ta, bây giờ hại chết người, thế phải chăng là thuốc nhà chúng ta thật sự có vấn đề? Năm xưa đúng là vì thuốc của bố hại chết người nên mới…” Giọng Cố Tư hơi run rẩy.
“Lục Bắc Thần và La Trì vẫn đang điều tra chuyện này, khi còn chưa có kết luận chính thức, chúng ta đừng suy nghĩ lung tung.” Cố Sơ buồn bực nhưng vẫn đang cố gắng an ủi Tư Tư. Tình hình cụ thể cô không muốn tiết lộ, dù sao thì vụ án vẫn chưa kết thúc.
Cố Tư “ừm” một tiếng rồi nói tiếp: “Em biết chị nhất định sẽ trách em. Nhưng em thật sự không có ý nhằm vào Lục Bắc Thần. Anh ấy là người nhà họ Lục, thân phận quá nhạy cảm”.
“Chị biết nên làm thế nào.” Cố Sơ khẽ nói.
“Chị sẽ… rời xa anh ấy ư?”
Cố Sơ giơ tay lên vặn nhỏ ngọn đèn xuống. Bức tường đối diện in bóng hình cô, cô độc, một mình. Đã từng có lúc cô cưỡi lên người Lục Bắc Thần, dương oai giễu võ, cái bóng trên bức tường chồng khít lên nhau. Anh bị cô ép đến cười phá lên, sau đó lật người đè cô xuống, nói: Mấy món đòn này của em cũng chỉ dám dùng với anh thôi.
“Chị?”
Cố Sơ thu lại ánh mắt, “Không, chị sẽ ở bên cạnh anh ấy”.
“Nếu thật sự đúng là nhà họ Lục hại nhà họ Cố thì sao?” Cố Tư sốt sắng.
“Nếu đúng là như vậy, người hại cũng là Lục Chấn Dương chứ không phải Lục Bắc Thần.”
Cố Tư trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chị, em chỉ muốn tốt cho chị”.
“Tư Tư.” Cố Sơ khẽ lẩm nhẩm tên nó, “Chị đã mất cả bố và mẹ rồi, không muốn đánh mất Lục Bắc Thần nữa”.
Cố Tư thở dài, “Thôi được. Nhưng em khuyên chị vẫn nên nghĩ trước một cái cớ, dì cũng đọc được tin tức rồi”.
Cố Sơ mệt mỏi dựa vào đầu giường, nhất thời im lặng. Cô biết đây là chuyện sớm muộn. Cố Tư hỏi cô: “Chị à, chị không trách em thật chứ?”.
“Không.” Cô nói: “Em là em gái của chị, dù em có làm gì chị cũng không trách em.” Kể cả việc nó từng bị ma nhập, bày tỏ tình cảm với Lục Bắc Thần.
Cố Tư khẽ đáp: “Chị, em yêu chị”.
Cuộc điện thoại này không thể nói rõ Cố Tư rốt cuộc đã cởi được nút thắt trong lòng hay chưa nhưng câu nói cuối cùng lại khiến mắt Cố Sơ đỏ rực lên. Cô nghe xong nên cảm động và vui mừng mới đúng, vậy mà cô đau lòng.
Có lẽ là một điềm báo.
Cô chưa bao giờ nghĩ, cuộc điện thoại tối nay lại là cuộc điện thoại cuối cùng giữa cô và Cố Tư. Câu nói cuối cùng của nó trở thành một lời từ biệt theo một nghĩa nào đó…
…
Hôm sau, trời quá đẹp, xanh thẫm, không một gợn mây.
Mới sáng sớm, cuộc điện thoại của Lăng Song đã đánh thức Cố Sơ dậy. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, sờ soạng di động đầu giường. Đầu kia giật thon thót: “Này, cậu biết gì chưa?”.
Cố Sơ vùi đầu trong chăn, đáp không rõ ràng: “Biết gì cơ?”.
“Lục Bắc Thần đã chuyển nhượng cổ phần ở Lục Môn và quỹ tài chính, bây giờ anh ấy chỉ còn là một pháp y thực sự, ngoài ra chẳng còn gì cả.”
Cố Sơ ngồi bật dậy, tưởng mình nghe nhầm, thất thanh: “Gì cơ?”.
“Giới báo chí thì rộng được bao nhiêu? Tin tức là tương thông.” Lăng Song ở đầu kia có vẻ đang bận, gọi cho cô giống như nhắc nhở hơn: “Bây giờ đám nhà báo không bắt được Lục Bắc Thần nhất định sẽ ra tay với cậu. Cậu ra cửa nhớ đeo khẩu trang, không đùa đâu”.
Cố Sơ cảm thấy như có vô số con ong đang chui vào tai mình…