Dù anh có nổi bật cũng không thể để bà xã ở ngoài gặp nguy hiểm!
Hướng Trì đã có nhiều năm kinh nghiệm hỗ trợ y tế nơi vùng núi xa xôi, tình hình của Xuyên Tạng anh ta càng nắm rõ trong lòng bàn tay. Anh ta từng ở Tây Tạng hai năm, phá kỷ lục thời gian hỗ trợ y tế của nhân viên địa phương. Tại nơi cao nguyên, nhất là trong đội ngũ nhân viên y tế Tây Tạng, đa số đều ba tháng luân phiên thay đổi một lần, vì điều kiện ở đó quá cực khổ, người đồng bằng không quen sống ở vùng cao. Thế nên, Hướng Trì là một bác sỹ nổi tiếng trong cả đội ngũ hỗ trợ y tế.
Không những chuyên nghiệp, Hướng Trì còn được mệnh danh là mỹ nam của tổ y tế. Anh ta cao ráo, mày rậm mắt to, luôn khiến các cô gái chú ý, thậm chí từng nghe nói có rất nhiều bác sỹ nữ để được một lần ngắm nhìn “dung nhan” của anh ta đã không quản ngại vất vả, khó khăn, đăng ký vào tổ hỗ trợ. Lúc trước, khi Cố Sơ được phân vào tổ của anh ta, các bác sỹ phía Cam Túc đã cười nói cô có diễm phúc. Lúc đó cô không hề để ý, sau khi tới Cống Tốt mới hiểu ý của mấy đồng nghiệp đó.
Cô không hiểu Hướng Trì, vì kinh nghiệm hỗ trợ y tế của cô rất ít ỏi, cũng không quen biết nhiều người trong ngành. Quan trọng hơn là, về lý mà nói cô không có tư cách tham gia hỗ trợ, vì dù sao cũng chỉ là bác sỹ thực tập, nhưng vì lúc trước cô đổi cơ hội ra nước ngoài học tập lấy cơ hội này, các lãnh đạo đều cho rằng cô bị điên rồi, cũng biết chuyện cô vừa mất đi người thân nên được phá lệ đồng ý. Sau khi gặp Hướng Trì, cô chỉ cảm thấy người này trông tướng tá cũng nổi bật, các cô gái trong thôn đều đỏ mặt vì anh ta cả.
Nếu không có Lục Bắc Thần, hoặc Kiều Vân Tiêu và Lục Bắc Thâm không tới, Hướng Trì có lẽ sẽ là người nổi nhất. Nhưng đáng tiếc, không chỉ có Kiều Vân Tiêu xuất hiện mà còn có cả hai anh em nhà họ Lục. Ba người này trời sinh đã khiến phụ nữ ghen ghét, càng khiến đàn ông đố kỵ, là kiểu người nổi bật nhất khi đứng giữa đám đông, hoàn toàn có thể tiêu diệt mỹ nam Hướng Trì chỉ trong tích tắc.
Cố Sơ nhận ra được Hướng Trì không thiện chí nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô chỉ cho rằng con người của Hướng Trì rất nghiêm túc với công việc, không thích người ngoài xen vào lắm. Cô vốn định giải thích với anh ta rằng Lục Bắc Thần cũng học y nhưng anh lại bất ngờ nghe theo “lời đề nghị” của Hướng Trì, không vào nhà đá mà tỏ ý sẽ đợi ở ngoài.
Cô không thoải mái lắm, có lẽ vì đã quen với cảnh người khác tỏ ra cung kính lịch sự với Lục Bắc Thần, bất ngờ thấy anh bị người ta hắt hủi cảm thấy rất khó chịu. Nhưng nghĩ lại cô lại thấy buồn cười, đây rõ ràng là tâm lý bao che người thân mà.
Mấy ngày này, Cố Sơ cần phải tìm hiểu tình hình các thôn từ chỗ Hướng Trì, bao gồm cả thôn Tây thần bí kia, vì Hướng Trì ở Cống Tốt một thời gian dài nên rất hiểu quy tắc của thôn Tây, chỉ cần không đột nhập vào núi Tây Nại, bác sỹ hoàn toàn có thể vào thôn.
Người Mộc Nhã nhiệt tình, hiếu khách, họ được đãi ngộ như lần trước khi đến thôn Khương. Có điều lần này họ còn phải đi những gia đình khác nên không ở lại dùng cơm. Vậy mà chủ nhà vẫn biếu họ rất nhiều đặc sản, khiến Cố Sơ ngại vô cùng.
Ra tới cửa, cô bèn nhìn thấy có rất nhiều cô gái, có người lấp ló qua khe cửa, có người trốn sau gốc cây thò đầu ra thì thà thì thầm với nhau, có người lại viện cớ làm việc nông, đi qua đi lại mấy bận. Cố Sơ nhìn theo tầm mắt của họ, chúng đang nhắm chính xác về phía Lục Bắc Thần.
Anh thì luôn tỏ ra ung dung, dựa vào ghế xe tắm nắng. Sáng nay nắng gắt, trời chưa muộn mồ hôi đã chảy ròng ròng khắp sống lưng. Lục Bắc Thần ăn mặc tùy hứng như đi nghỉ mát, một chiếc áo phông trắng, một chiếc quần bò kiểu kinh điển, đầu đội mũ lưỡi trai, mắt đeo kính râm. Hồi còn đi học anh thích mặc kiểu này nhất, sáng nay nhìn thấy, Cố Sơ còn ngỡ thời gian đảo ngược. Có điều, anh vạm vỡ hơn hồi ấy nhiều, nhất là làn da của anh hiện giờ đã sạm đi trông thấy, nhìn kiểu gì cũng toát lên hơi thở mạnh mẽ, nam tính nguyên sơ nhất của đàn ông, cánh tay rắn chắc gồ lên những cơ bắp cuồn cuộn, khiến người ta muốn nhìn đi chỗ khác cũng không thể.
Nghe nói, trước đó mấy cô gái này bâu xung quanh Hướng Trì, còn bây giờ đã bị Lục Bắc Thần đánh hạ. Thấy Cố Sơ bước ra, Lục Bắc Thần mở cửa xe, nhanh chóng nhảy xuống xe, thong dong bước đến, mặc kệ ánh mắt nóng rực của các cô gái kia.
Anh tháo mũ xuống, đội lên đầu cô: “Che nắng”.
“Em còn đi các nhà, đội vào không hay.”
“Có gì mà không hay? Đội vào.”
Hướng Trì đi đến, lãnh đạm nói một câu: “Cố Sơ, chúng ta đi đến nhà tiếp theo”.
Cố Sơ “ồ” một tiếng rồi chọc một cái vào người Lục Bắc Thần. Thấy Hướng Trì đã đi xa, cô mới thì thầm với anh: “Hay là anh đừng đi theo em nữa”.
“Lý do?”
“Anh nổi bật quá.”
Lục Bắc Thần cười khẽ: “Dù anh có nổi bật cũng không thể để bà xã ở ngoài gặp nguy hiểm”.
Cố Sơ mím môi cười, đẩy anh một cái.
Vừa lên xe, di động của Lục Bắc Thần đã vang lên. Cố Sơ đang cúi đầu thắt dây an toàn thì xe của Hướng Trì đi vượt qua, anh ta thò đầu ra nói một câu: “Đi về phía Đông, bám sát đấy”.
Cố Sơ vừa định gật đầu thì nghe thấy Lục Bắc Thần trầm giọng: “Gì cơ?”.
Cô quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh chau mày, trong lòng thầm cảm thấy có chuyện, sau khi anh cúp máy, cô lập tức hỏi anh. Lục Bắc Thần cũng không giấu cô: “Máy móc rơi xuống Bắc Thâm trong lúc chụp, giờ nó đang bị thương”.
“Hả? Bị thương ở đâu?”
“Đầu.”
Cố Sơ giật mình, “Phía đó không có ai, hôm nay mọi người đi khám bệnh cả rồi!”.
Lục Bắc Thần không nói nhiều, lập tức quay đầu xe, vọt ga, mới đó đã vượt qua xe của Hướng Trì, làm Hướng Trì giật mình, quát to: “Cố Sơ, có chuyện gì vậy?”.
“Phía nhà khách có người bị thương!”
…
Sau khi xảy ra chuyện Lục Bắc Thâm bị thương, ngoài mặt mọi người không nói năng gì nhưng sau lưng thì rì rầm rằng có tà. Mấy hôm nay công việc chụp ảnh đang tiến hành thuận lợi suôn sẻ, đang sợ mấy hôm tới Phúc Tốt trời sẽ mưa dầm, không ngờ đều nắng ráo.
Kiều Vân Tiêu và Lục Bắc Thâm cũng cực kỳ hợp tác, khiến hiệu suất công việc của Tòa soạn tăng lên rất cao. Ngày Cố Sơ tới Cống Tốt vừa hay là ngày họ hoàn thành xong công việc chụp cao nguyên, mọi người nghỉ ngơi xong, hôm nay bắt đầu xuất phát đi sa mạc.
Nghe người dân địa phương nói rằng rất lâu trước kia, Cống Tốt không có sa mạc, nơi có sa mạc vốn dĩ là vùng khác, có thể về sau vì điều kiện nguồn nước mỗi ngày một khan hiếm, bọn họ cũng dần chuyển đi hết, cuối cùng lục địa bị cát xâm lấn, sa mạc hóa từng ngày, từng ngày, khiến một vùng sa mạc vô bờ bến tích tụ một lượng cát lớn, trở thành một vùng biển chết chóc. Người dân Cống Tốt gọi đó là biển chết, vì không có lương thực, không có nguồn nước lại xa núi, thế nên cứ nhắc tới đó là họ chau mày, tỏ ý không thích.
Nhưng trong mắt Lăng Song, nơi ấy là phong cảnh. Sa mạc có nét độc đáo của riêng nó, như một người già luôn luôn trầm mặc, giơ tay lên, một cơn gió thổi qua là có thể vùi lấp hàng ngàn hàng vạn năm lịch sử. Thế nên, người ta nói sa mạc là kẻ nói dối tuyệt nhất.
Người của Tòa soạn luôn hướng đến sa mạc, tìm tòi không phải tính cách của con người mà là bản chất của con người. Cả Kiều Vân Tiêu và Lục Bắc Thâm cũng tỏ ý tán đồng việc đến sa mạc chụp ảnh. Thế là cả đoàn người hùng hùng hổ hổ tiến vào sa mạc, dựng ngoại cảnh ở đó.
Một chiếc đàn dương cầm ba chân được các đồng nghiệp cương quyết vận chuyển đến, đặt giữa sa mạc, xung quanh cát vàng trải dài nhưng cây đàn trắng riêng mình nó vẫn đứng sững ở đó. Người chụp ảnh với đàn là Kiều Vân Tiêu, áo sơ mi trắng, quần Âu đen, cực kỳ phù hợp với đàn, với khung cảnh. Nhóm đầu tiên chụp Kiều Vân Tiêu trước, Lục Bắc Thâm ngồi trong xe vừa làm việc vừa chờ đợi. Khi trợ lý không có ở bên cạnh, anh ấy cảm thấy khát nước bèn xuống xe, định sang một chiếc xe khác lấy mấy món nước uống mát mẻ, không ngờ tai nạn đã xảy ra.
Có một chiếc xe chuyên kéo đạo cụ và máy móc. Vì đang chụp ảnh nên đa số các máy móc trên xe đều đã được chuyển xuống, chỉ còn lại một giá đèn bằng kim loại cao hai mét, dùng để chụp cảnh đêm. Nhân viên trong lúc chuyển đạo cụ và máy móc xuống có thể cũng không để tâm tới việc để giá đèn đứng vững, để mặc nó đứng ở phía sau xe như thế. Khi Lục Bắc Thâm đi ngang qua, chẳng biết có cơn gió lớn từ đâu thổi đến, giá đèn chao đảo, lắc lư rồi đổ xuống.
Lúc đó, Lăng Song đứng cách khoảng hơn một mét, giá đèn đổ xuống, theo lý mà nói có thể đè chết cô ấy. Nhưng đúng vào lúc này, Lục Bắc Thâm chạy nhanh tới đẩy cô ấy ra sang một bên, giá đèn rơi thẳng xuống đầu anh ấy. Anh ấy cứ thế chịu cú va đập đó, trong lúc không tránh kịp còn bị nó đè vào chân.
Giá đèn bằng kim loại vốn đã nặng, đáng nhẽ không dễ dàng bị đổ những nó lại đổ, lại còn đổ rất ngang nhiên. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, nhất là Lăng Song. Sau khi hoàn hồn trở lại, cô ấy lao tới bên cạnh Lục Bắc Thâm, quỳ xuống đất, không dám lắc mạnh, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cắt không còn hột máu.
Chân của Lục Bắc Thâm bị thương, cứ chảy máu mãi, các nhân viên khẩn trương di chuyển giá đèn ra. Công việc cũng ngừng lại, Kiều Vân Tiêu thấy sắc mặt Lục Bắc Thâm khá tệ nên đề nghị quay về nhà khách tìm bác sỹ trước.
Hướng Trì đi về cùng Cố Sơ, sau khi lên tầng hai của Phong Nguyệt Cổ Đạo, họ thấy Lục Bắc Thâm đang nằm trên giường. Lăng Song đè một mảnh vải trắng lên chân anh ấy, ra sức ấn, mồ hôi lã chã rơi.
Cố Sơ không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy, vội kéo hộp bông băng qua. Hướng Trì có chuyên ngành nhất trong tổ nên có việc gì cũng lao lên trước. Lần này cũng vậy, nhưng có người nhanh hơn anh ta một bước. Hướng Trì nhìn kỹ lại thì đó chính là Lục Bắc Thần.
Sắc mặt anh không tốt chút nào. Anh đi tới trước giường, hai tay vòng qua cổ Bắc Thâm, kiểm tra vết thương trên đầu trước rồi ấn tay lên gáy nó, một tay đỡ lấy gáy, hỏi nó có đau không? Có cảm giác choáng váng gì không?
Hướng Trì sốt ruột: “Này, anh có phải bác sỹ đâu…”.
Nhưng anh ta lập tức bị Cố Sơ cản lại.
Dù anh có nổi bật cũng không thể để bà xã ở ngoài gặp nguy hiểm!
Hướng Trì đã có nhiều năm kinh nghiệm hỗ trợ y tế nơi vùng núi xa xôi, tình hình của Xuyên Tạng anh ta càng nắm rõ trong lòng bàn tay. Anh ta từng ở Tây Tạng hai năm, phá kỷ lục thời gian hỗ trợ y tế của nhân viên địa phương. Tại nơi cao nguyên, nhất là trong đội ngũ nhân viên y tế Tây Tạng, đa số đều ba tháng luân phiên thay đổi một lần, vì điều kiện ở đó quá cực khổ, người đồng bằng không quen sống ở vùng cao. Thế nên, Hướng Trì là một bác sỹ nổi tiếng trong cả đội ngũ hỗ trợ y tế.
Không những chuyên nghiệp, Hướng Trì còn được mệnh danh là mỹ nam của tổ y tế. Anh ta cao ráo, mày rậm mắt to, luôn khiến các cô gái chú ý, thậm chí từng nghe nói có rất nhiều bác sỹ nữ để được một lần ngắm nhìn “dung nhan” của anh ta đã không quản ngại vất vả, khó khăn, đăng ký vào tổ hỗ trợ. Lúc trước, khi Cố Sơ được phân vào tổ của anh ta, các bác sỹ phía Cam Túc đã cười nói cô có diễm phúc. Lúc đó cô không hề để ý, sau khi tới Cống Tốt mới hiểu ý của mấy đồng nghiệp đó.
Cô không hiểu Hướng Trì, vì kinh nghiệm hỗ trợ y tế của cô rất ít ỏi, cũng không quen biết nhiều người trong ngành. Quan trọng hơn là, về lý mà nói cô không có tư cách tham gia hỗ trợ, vì dù sao cũng chỉ là bác sỹ thực tập, nhưng vì lúc trước cô đổi cơ hội ra nước ngoài học tập lấy cơ hội này, các lãnh đạo đều cho rằng cô bị điên rồi, cũng biết chuyện cô vừa mất đi người thân nên được phá lệ đồng ý. Sau khi gặp Hướng Trì, cô chỉ cảm thấy người này trông tướng tá cũng nổi bật, các cô gái trong thôn đều đỏ mặt vì anh ta cả.
Nếu không có Lục Bắc Thần, hoặc Kiều Vân Tiêu và Lục Bắc Thâm không tới, Hướng Trì có lẽ sẽ là người nổi nhất. Nhưng đáng tiếc, không chỉ có Kiều Vân Tiêu xuất hiện mà còn có cả hai anh em nhà họ Lục. Ba người này trời sinh đã khiến phụ nữ ghen ghét, càng khiến đàn ông đố kỵ, là kiểu người nổi bật nhất khi đứng giữa đám đông, hoàn toàn có thể tiêu diệt mỹ nam Hướng Trì chỉ trong tích tắc.
Cố Sơ nhận ra được Hướng Trì không thiện chí nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô chỉ cho rằng con người của Hướng Trì rất nghiêm túc với công việc, không thích người ngoài xen vào lắm. Cô vốn định giải thích với anh ta rằng Lục Bắc Thần cũng học y nhưng anh lại bất ngờ nghe theo “lời đề nghị” của Hướng Trì, không vào nhà đá mà tỏ ý sẽ đợi ở ngoài.
Cô không thoải mái lắm, có lẽ vì đã quen với cảnh người khác tỏ ra cung kính lịch sự với Lục Bắc Thần, bất ngờ thấy anh bị người ta hắt hủi cảm thấy rất khó chịu. Nhưng nghĩ lại cô lại thấy buồn cười, đây rõ ràng là tâm lý bao che người thân mà.
Mấy ngày này, Cố Sơ cần phải tìm hiểu tình hình các thôn từ chỗ Hướng Trì, bao gồm cả thôn Tây thần bí kia, vì Hướng Trì ở Cống Tốt một thời gian dài nên rất hiểu quy tắc của thôn Tây, chỉ cần không đột nhập vào núi Tây Nại, bác sỹ hoàn toàn có thể vào thôn.
Người Mộc Nhã nhiệt tình, hiếu khách, họ được đãi ngộ như lần trước khi đến thôn Khương. Có điều lần này họ còn phải đi những gia đình khác nên không ở lại dùng cơm. Vậy mà chủ nhà vẫn biếu họ rất nhiều đặc sản, khiến Cố Sơ ngại vô cùng.
Ra tới cửa, cô bèn nhìn thấy có rất nhiều cô gái, có người lấp ló qua khe cửa, có người trốn sau gốc cây thò đầu ra thì thà thì thầm với nhau, có người lại viện cớ làm việc nông, đi qua đi lại mấy bận. Cố Sơ nhìn theo tầm mắt của họ, chúng đang nhắm chính xác về phía Lục Bắc Thần.
Anh thì luôn tỏ ra ung dung, dựa vào ghế xe tắm nắng. Sáng nay nắng gắt, trời chưa muộn mồ hôi đã chảy ròng ròng khắp sống lưng. Lục Bắc Thần ăn mặc tùy hứng như đi nghỉ mát, một chiếc áo phông trắng, một chiếc quần bò kiểu kinh điển, đầu đội mũ lưỡi trai, mắt đeo kính râm. Hồi còn đi học anh thích mặc kiểu này nhất, sáng nay nhìn thấy, Cố Sơ còn ngỡ thời gian đảo ngược. Có điều, anh vạm vỡ hơn hồi ấy nhiều, nhất là làn da của anh hiện giờ đã sạm đi trông thấy, nhìn kiểu gì cũng toát lên hơi thở mạnh mẽ, nam tính nguyên sơ nhất của đàn ông, cánh tay rắn chắc gồ lên những cơ bắp cuồn cuộn, khiến người ta muốn nhìn đi chỗ khác cũng không thể.
Nghe nói, trước đó mấy cô gái này bâu xung quanh Hướng Trì, còn bây giờ đã bị Lục Bắc Thần đánh hạ. Thấy Cố Sơ bước ra, Lục Bắc Thần mở cửa xe, nhanh chóng nhảy xuống xe, thong dong bước đến, mặc kệ ánh mắt nóng rực của các cô gái kia.
Anh tháo mũ xuống, đội lên đầu cô: “Che nắng”.
“Em còn đi các nhà, đội vào không hay.”
“Có gì mà không hay? Đội vào.”
Hướng Trì đi đến, lãnh đạm nói một câu: “Cố Sơ, chúng ta đi đến nhà tiếp theo”.
Cố Sơ “ồ” một tiếng rồi chọc một cái vào người Lục Bắc Thần. Thấy Hướng Trì đã đi xa, cô mới thì thầm với anh: “Hay là anh đừng đi theo em nữa”.
“Lý do?”
“Anh nổi bật quá.”
Lục Bắc Thần cười khẽ: “Dù anh có nổi bật cũng không thể để bà xã ở ngoài gặp nguy hiểm”.
Cố Sơ mím môi cười, đẩy anh một cái.
Vừa lên xe, di động của Lục Bắc Thần đã vang lên. Cố Sơ đang cúi đầu thắt dây an toàn thì xe của Hướng Trì đi vượt qua, anh ta thò đầu ra nói một câu: “Đi về phía Đông, bám sát đấy”.
Cố Sơ vừa định gật đầu thì nghe thấy Lục Bắc Thần trầm giọng: “Gì cơ?”.
Cô quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh chau mày, trong lòng thầm cảm thấy có chuyện, sau khi anh cúp máy, cô lập tức hỏi anh. Lục Bắc Thần cũng không giấu cô: “Máy móc rơi xuống Bắc Thâm trong lúc chụp, giờ nó đang bị thương”.
“Hả? Bị thương ở đâu?”
“Đầu.”
Cố Sơ giật mình, “Phía đó không có ai, hôm nay mọi người đi khám bệnh cả rồi!”.
Lục Bắc Thần không nói nhiều, lập tức quay đầu xe, vọt ga, mới đó đã vượt qua xe của Hướng Trì, làm Hướng Trì giật mình, quát to: “Cố Sơ, có chuyện gì vậy?”.
“Phía nhà khách có người bị thương!”
…
Sau khi xảy ra chuyện Lục Bắc Thâm bị thương, ngoài mặt mọi người không nói năng gì nhưng sau lưng thì rì rầm rằng có tà. Mấy hôm nay công việc chụp ảnh đang tiến hành thuận lợi suôn sẻ, đang sợ mấy hôm tới Phúc Tốt trời sẽ mưa dầm, không ngờ đều nắng ráo.
Kiều Vân Tiêu và Lục Bắc Thâm cũng cực kỳ hợp tác, khiến hiệu suất công việc của Tòa soạn tăng lên rất cao. Ngày Cố Sơ tới Cống Tốt vừa hay là ngày họ hoàn thành xong công việc chụp cao nguyên, mọi người nghỉ ngơi xong, hôm nay bắt đầu xuất phát đi sa mạc.
Nghe người dân địa phương nói rằng rất lâu trước kia, Cống Tốt không có sa mạc, nơi có sa mạc vốn dĩ là vùng khác, có thể về sau vì điều kiện nguồn nước mỗi ngày một khan hiếm, bọn họ cũng dần chuyển đi hết, cuối cùng lục địa bị cát xâm lấn, sa mạc hóa từng ngày, từng ngày, khiến một vùng sa mạc vô bờ bến tích tụ một lượng cát lớn, trở thành một vùng biển chết chóc. Người dân Cống Tốt gọi đó là biển chết, vì không có lương thực, không có nguồn nước lại xa núi, thế nên cứ nhắc tới đó là họ chau mày, tỏ ý không thích.
Nhưng trong mắt Lăng Song, nơi ấy là phong cảnh. Sa mạc có nét độc đáo của riêng nó, như một người già luôn luôn trầm mặc, giơ tay lên, một cơn gió thổi qua là có thể vùi lấp hàng ngàn hàng vạn năm lịch sử. Thế nên, người ta nói sa mạc là kẻ nói dối tuyệt nhất.
Người của Tòa soạn luôn hướng đến sa mạc, tìm tòi không phải tính cách của con người mà là bản chất của con người. Cả Kiều Vân Tiêu và Lục Bắc Thâm cũng tỏ ý tán đồng việc đến sa mạc chụp ảnh. Thế là cả đoàn người hùng hùng hổ hổ tiến vào sa mạc, dựng ngoại cảnh ở đó.
Một chiếc đàn dương cầm ba chân được các đồng nghiệp cương quyết vận chuyển đến, đặt giữa sa mạc, xung quanh cát vàng trải dài nhưng cây đàn trắng riêng mình nó vẫn đứng sững ở đó. Người chụp ảnh với đàn là Kiều Vân Tiêu, áo sơ mi trắng, quần Âu đen, cực kỳ phù hợp với đàn, với khung cảnh. Nhóm đầu tiên chụp Kiều Vân Tiêu trước, Lục Bắc Thâm ngồi trong xe vừa làm việc vừa chờ đợi. Khi trợ lý không có ở bên cạnh, anh ấy cảm thấy khát nước bèn xuống xe, định sang một chiếc xe khác lấy mấy món nước uống mát mẻ, không ngờ tai nạn đã xảy ra.
Có một chiếc xe chuyên kéo đạo cụ và máy móc. Vì đang chụp ảnh nên đa số các máy móc trên xe đều đã được chuyển xuống, chỉ còn lại một giá đèn bằng kim loại cao hai mét, dùng để chụp cảnh đêm. Nhân viên trong lúc chuyển đạo cụ và máy móc xuống có thể cũng không để tâm tới việc để giá đèn đứng vững, để mặc nó đứng ở phía sau xe như thế. Khi Lục Bắc Thâm đi ngang qua, chẳng biết có cơn gió lớn từ đâu thổi đến, giá đèn chao đảo, lắc lư rồi đổ xuống.
Lúc đó, Lăng Song đứng cách khoảng hơn một mét, giá đèn đổ xuống, theo lý mà nói có thể đè chết cô ấy. Nhưng đúng vào lúc này, Lục Bắc Thâm chạy nhanh tới đẩy cô ấy ra sang một bên, giá đèn rơi thẳng xuống đầu anh ấy. Anh ấy cứ thế chịu cú va đập đó, trong lúc không tránh kịp còn bị nó đè vào chân.
Giá đèn bằng kim loại vốn đã nặng, đáng nhẽ không dễ dàng bị đổ những nó lại đổ, lại còn đổ rất ngang nhiên. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, nhất là Lăng Song. Sau khi hoàn hồn trở lại, cô ấy lao tới bên cạnh Lục Bắc Thâm, quỳ xuống đất, không dám lắc mạnh, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cắt không còn hột máu.
Chân của Lục Bắc Thâm bị thương, cứ chảy máu mãi, các nhân viên khẩn trương di chuyển giá đèn ra. Công việc cũng ngừng lại, Kiều Vân Tiêu thấy sắc mặt Lục Bắc Thâm khá tệ nên đề nghị quay về nhà khách tìm bác sỹ trước.
Hướng Trì đi về cùng Cố Sơ, sau khi lên tầng hai của Phong Nguyệt Cổ Đạo, họ thấy Lục Bắc Thâm đang nằm trên giường. Lăng Song đè một mảnh vải trắng lên chân anh ấy, ra sức ấn, mồ hôi lã chã rơi.
Cố Sơ không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy, vội kéo hộp bông băng qua. Hướng Trì có chuyên ngành nhất trong tổ nên có việc gì cũng lao lên trước. Lần này cũng vậy, nhưng có người nhanh hơn anh ta một bước. Hướng Trì nhìn kỹ lại thì đó chính là Lục Bắc Thần.
Sắc mặt anh không tốt chút nào. Anh đi tới trước giường, hai tay vòng qua cổ Bắc Thâm, kiểm tra vết thương trên đầu trước rồi ấn tay lên gáy nó, một tay đỡ lấy gáy, hỏi nó có đau không? Có cảm giác choáng váng gì không?
Hướng Trì sốt ruột: “Này, anh có phải bác sỹ đâu…”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dù anh có nổi bật cũng không thể để bà xã ở ngoài gặp nguy hiểm!
Hướng Trì đã có nhiều năm kinh nghiệm hỗ trợ y tế nơi vùng núi xa xôi, tình hình của Xuyên Tạng anh ta càng nắm rõ trong lòng bàn tay. Anh ta từng ở Tây Tạng hai năm, phá kỷ lục thời gian hỗ trợ y tế của nhân viên địa phương. Tại nơi cao nguyên, nhất là trong đội ngũ nhân viên y tế Tây Tạng, đa số đều ba tháng luân phiên thay đổi một lần, vì điều kiện ở đó quá cực khổ, người đồng bằng không quen sống ở vùng cao. Thế nên, Hướng Trì là một bác sỹ nổi tiếng trong cả đội ngũ hỗ trợ y tế.
Không những chuyên nghiệp, Hướng Trì còn được mệnh danh là mỹ nam của tổ y tế. Anh ta cao ráo, mày rậm mắt to, luôn khiến các cô gái chú ý, thậm chí từng nghe nói có rất nhiều bác sỹ nữ để được một lần ngắm nhìn “dung nhan” của anh ta đã không quản ngại vất vả, khó khăn, đăng ký vào tổ hỗ trợ. Lúc trước, khi Cố Sơ được phân vào tổ của anh ta, các bác sỹ phía Cam Túc đã cười nói cô có diễm phúc. Lúc đó cô không hề để ý, sau khi tới Cống Tốt mới hiểu ý của mấy đồng nghiệp đó.
Cô không hiểu Hướng Trì, vì kinh nghiệm hỗ trợ y tế của cô rất ít ỏi, cũng không quen biết nhiều người trong ngành. Quan trọng hơn là, về lý mà nói cô không có tư cách tham gia hỗ trợ, vì dù sao cũng chỉ là bác sỹ thực tập, nhưng vì lúc trước cô đổi cơ hội ra nước ngoài học tập lấy cơ hội này, các lãnh đạo đều cho rằng cô bị điên rồi, cũng biết chuyện cô vừa mất đi người thân nên được phá lệ đồng ý. Sau khi gặp Hướng Trì, cô chỉ cảm thấy người này trông tướng tá cũng nổi bật, các cô gái trong thôn đều đỏ mặt vì anh ta cả.
Nếu không có Lục Bắc Thần, hoặc Kiều Vân Tiêu và Lục Bắc Thâm không tới, Hướng Trì có lẽ sẽ là người nổi nhất. Nhưng đáng tiếc, không chỉ có Kiều Vân Tiêu xuất hiện mà còn có cả hai anh em nhà họ Lục. Ba người này trời sinh đã khiến phụ nữ ghen ghét, càng khiến đàn ông đố kỵ, là kiểu người nổi bật nhất khi đứng giữa đám đông, hoàn toàn có thể tiêu diệt mỹ nam Hướng Trì chỉ trong tích tắc.
Cố Sơ nhận ra được Hướng Trì không thiện chí nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô chỉ cho rằng con người của Hướng Trì rất nghiêm túc với công việc, không thích người ngoài xen vào lắm. Cô vốn định giải thích với anh ta rằng Lục Bắc Thần cũng học y nhưng anh lại bất ngờ nghe theo “lời đề nghị” của Hướng Trì, không vào nhà đá mà tỏ ý sẽ đợi ở ngoài.
Cô không thoải mái lắm, có lẽ vì đã quen với cảnh người khác tỏ ra cung kính lịch sự với Lục Bắc Thần, bất ngờ thấy anh bị người ta hắt hủi cảm thấy rất khó chịu. Nhưng nghĩ lại cô lại thấy buồn cười, đây rõ ràng là tâm lý bao che người thân mà.
Mấy ngày này, Cố Sơ cần phải tìm hiểu tình hình các thôn từ chỗ Hướng Trì, bao gồm cả thôn Tây thần bí kia, vì Hướng Trì ở Cống Tốt một thời gian dài nên rất hiểu quy tắc của thôn Tây, chỉ cần không đột nhập vào núi Tây Nại, bác sỹ hoàn toàn có thể vào thôn.
Người Mộc Nhã nhiệt tình, hiếu khách, họ được đãi ngộ như lần trước khi đến thôn Khương. Có điều lần này họ còn phải đi những gia đình khác nên không ở lại dùng cơm. Vậy mà chủ nhà vẫn biếu họ rất nhiều đặc sản, khiến Cố Sơ ngại vô cùng.
Ra tới cửa, cô bèn nhìn thấy có rất nhiều cô gái, có người lấp ló qua khe cửa, có người trốn sau gốc cây thò đầu ra thì thà thì thầm với nhau, có người lại viện cớ làm việc nông, đi qua đi lại mấy bận. Cố Sơ nhìn theo tầm mắt của họ, chúng đang nhắm chính xác về phía Lục Bắc Thần.
Anh thì luôn tỏ ra ung dung, dựa vào ghế xe tắm nắng. Sáng nay nắng gắt, trời chưa muộn mồ hôi đã chảy ròng ròng khắp sống lưng. Lục Bắc Thần ăn mặc tùy hứng như đi nghỉ mát, một chiếc áo phông trắng, một chiếc quần bò kiểu kinh điển, đầu đội mũ lưỡi trai, mắt đeo kính râm. Hồi còn đi học anh thích mặc kiểu này nhất, sáng nay nhìn thấy, Cố Sơ còn ngỡ thời gian đảo ngược. Có điều, anh vạm vỡ hơn hồi ấy nhiều, nhất là làn da của anh hiện giờ đã sạm đi trông thấy, nhìn kiểu gì cũng toát lên hơi thở mạnh mẽ, nam tính nguyên sơ nhất của đàn ông, cánh tay rắn chắc gồ lên những cơ bắp cuồn cuộn, khiến người ta muốn nhìn đi chỗ khác cũng không thể.
Nghe nói, trước đó mấy cô gái này bâu xung quanh Hướng Trì, còn bây giờ đã bị Lục Bắc Thần đánh hạ. Thấy Cố Sơ bước ra, Lục Bắc Thần mở cửa xe, nhanh chóng nhảy xuống xe, thong dong bước đến, mặc kệ ánh mắt nóng rực của các cô gái kia.
Anh tháo mũ xuống, đội lên đầu cô: “Che nắng”.
“Em còn đi các nhà, đội vào không hay.”
“Có gì mà không hay? Đội vào.”
Hướng Trì đi đến, lãnh đạm nói một câu: “Cố Sơ, chúng ta đi đến nhà tiếp theo”.
Cố Sơ “ồ” một tiếng rồi chọc một cái vào người Lục Bắc Thần. Thấy Hướng Trì đã đi xa, cô mới thì thầm với anh: “Hay là anh đừng đi theo em nữa”.
“Lý do?”
“Anh nổi bật quá.”
Lục Bắc Thần cười khẽ: “Dù anh có nổi bật cũng không thể để bà xã ở ngoài gặp nguy hiểm”.
Cố Sơ mím môi cười, đẩy anh một cái.
Vừa lên xe, di động của Lục Bắc Thần đã vang lên. Cố Sơ đang cúi đầu thắt dây an toàn thì xe của Hướng Trì đi vượt qua, anh ta thò đầu ra nói một câu: “Đi về phía Đông, bám sát đấy”.
Cố Sơ vừa định gật đầu thì nghe thấy Lục Bắc Thần trầm giọng: “Gì cơ?”.
Cô quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh chau mày, trong lòng thầm cảm thấy có chuyện, sau khi anh cúp máy, cô lập tức hỏi anh. Lục Bắc Thần cũng không giấu cô: “Máy móc rơi xuống Bắc Thâm trong lúc chụp, giờ nó đang bị thương”.
“Hả? Bị thương ở đâu?”
“Đầu.”
Cố Sơ giật mình, “Phía đó không có ai, hôm nay mọi người đi khám bệnh cả rồi!”.
Lục Bắc Thần không nói nhiều, lập tức quay đầu xe, vọt ga, mới đó đã vượt qua xe của Hướng Trì, làm Hướng Trì giật mình, quát to: “Cố Sơ, có chuyện gì vậy?”.
“Phía nhà khách có người bị thương!”
…
Sau khi xảy ra chuyện Lục Bắc Thâm bị thương, ngoài mặt mọi người không nói năng gì nhưng sau lưng thì rì rầm rằng có tà. Mấy hôm nay công việc chụp ảnh đang tiến hành thuận lợi suôn sẻ, đang sợ mấy hôm tới Phúc Tốt trời sẽ mưa dầm, không ngờ đều nắng ráo.
Kiều Vân Tiêu và Lục Bắc Thâm cũng cực kỳ hợp tác, khiến hiệu suất công việc của Tòa soạn tăng lên rất cao. Ngày Cố Sơ tới Cống Tốt vừa hay là ngày họ hoàn thành xong công việc chụp cao nguyên, mọi người nghỉ ngơi xong, hôm nay bắt đầu xuất phát đi sa mạc.
Nghe người dân địa phương nói rằng rất lâu trước kia, Cống Tốt không có sa mạc, nơi có sa mạc vốn dĩ là vùng khác, có thể về sau vì điều kiện nguồn nước mỗi ngày một khan hiếm, bọn họ cũng dần chuyển đi hết, cuối cùng lục địa bị cát xâm lấn, sa mạc hóa từng ngày, từng ngày, khiến một vùng sa mạc vô bờ bến tích tụ một lượng cát lớn, trở thành một vùng biển chết chóc. Người dân Cống Tốt gọi đó là biển chết, vì không có lương thực, không có nguồn nước lại xa núi, thế nên cứ nhắc tới đó là họ chau mày, tỏ ý không thích.
Nhưng trong mắt Lăng Song, nơi ấy là phong cảnh. Sa mạc có nét độc đáo của riêng nó, như một người già luôn luôn trầm mặc, giơ tay lên, một cơn gió thổi qua là có thể vùi lấp hàng ngàn hàng vạn năm lịch sử. Thế nên, người ta nói sa mạc là kẻ nói dối tuyệt nhất.
Người của Tòa soạn luôn hướng đến sa mạc, tìm tòi không phải tính cách của con người mà là bản chất của con người. Cả Kiều Vân Tiêu và Lục Bắc Thâm cũng tỏ ý tán đồng việc đến sa mạc chụp ảnh. Thế là cả đoàn người hùng hùng hổ hổ tiến vào sa mạc, dựng ngoại cảnh ở đó.
Một chiếc đàn dương cầm ba chân được các đồng nghiệp cương quyết vận chuyển đến, đặt giữa sa mạc, xung quanh cát vàng trải dài nhưng cây đàn trắng riêng mình nó vẫn đứng sững ở đó. Người chụp ảnh với đàn là Kiều Vân Tiêu, áo sơ mi trắng, quần Âu đen, cực kỳ phù hợp với đàn, với khung cảnh. Nhóm đầu tiên chụp Kiều Vân Tiêu trước, Lục Bắc Thâm ngồi trong xe vừa làm việc vừa chờ đợi. Khi trợ lý không có ở bên cạnh, anh ấy cảm thấy khát nước bèn xuống xe, định sang một chiếc xe khác lấy mấy món nước uống mát mẻ, không ngờ tai nạn đã xảy ra.
Có một chiếc xe chuyên kéo đạo cụ và máy móc. Vì đang chụp ảnh nên đa số các máy móc trên xe đều đã được chuyển xuống, chỉ còn lại một giá đèn bằng kim loại cao hai mét, dùng để chụp cảnh đêm. Nhân viên trong lúc chuyển đạo cụ và máy móc xuống có thể cũng không để tâm tới việc để giá đèn đứng vững, để mặc nó đứng ở phía sau xe như thế. Khi Lục Bắc Thâm đi ngang qua, chẳng biết có cơn gió lớn từ đâu thổi đến, giá đèn chao đảo, lắc lư rồi đổ xuống.
Lúc đó, Lăng Song đứng cách khoảng hơn một mét, giá đèn đổ xuống, theo lý mà nói có thể đè chết cô ấy. Nhưng đúng vào lúc này, Lục Bắc Thâm chạy nhanh tới đẩy cô ấy ra sang một bên, giá đèn rơi thẳng xuống đầu anh ấy. Anh ấy cứ thế chịu cú va đập đó, trong lúc không tránh kịp còn bị nó đè vào chân.
Giá đèn bằng kim loại vốn đã nặng, đáng nhẽ không dễ dàng bị đổ những nó lại đổ, lại còn đổ rất ngang nhiên. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, nhất là Lăng Song. Sau khi hoàn hồn trở lại, cô ấy lao tới bên cạnh Lục Bắc Thâm, quỳ xuống đất, không dám lắc mạnh, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cắt không còn hột máu.
Chân của Lục Bắc Thâm bị thương, cứ chảy máu mãi, các nhân viên khẩn trương di chuyển giá đèn ra. Công việc cũng ngừng lại, Kiều Vân Tiêu thấy sắc mặt Lục Bắc Thâm khá tệ nên đề nghị quay về nhà khách tìm bác sỹ trước.
Hướng Trì đi về cùng Cố Sơ, sau khi lên tầng hai của Phong Nguyệt Cổ Đạo, họ thấy Lục Bắc Thâm đang nằm trên giường. Lăng Song đè một mảnh vải trắng lên chân anh ấy, ra sức ấn, mồ hôi lã chã rơi.
Cố Sơ không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy, vội kéo hộp bông băng qua. Hướng Trì có chuyên ngành nhất trong tổ nên có việc gì cũng lao lên trước. Lần này cũng vậy, nhưng có người nhanh hơn anh ta một bước. Hướng Trì nhìn kỹ lại thì đó chính là Lục Bắc Thần.
Sắc mặt anh không tốt chút nào. Anh đi tới trước giường, hai tay vòng qua cổ Bắc Thâm, kiểm tra vết thương trên đầu trước rồi ấn tay lên gáy nó, một tay đỡ lấy gáy, hỏi nó có đau không? Có cảm giác choáng váng gì không?
Hướng Trì sốt ruột: “Này, anh có phải bác sỹ đâu…”.