Sau khi Lâm Gia Duyệt xuống xe, trong xe trở nên yên ắng. Thật ra Cố Sơ không muốn cô ấy xuống xe cho lắm vì bầu không khí lúc này đây khiến người ta ngột ngạt, đến nỗi cô ngồi phía sau có chút khó xử, muốn nói gì đó lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cứ như vậy, xe đi được khoảng hơn hai phút, Lục Bắc Thần bỗng nhiên dừng xe lại bên lề đường. Suy nghĩ đầu tiên của Cố Sơ là anh đuổi cô xuống. Nếu như vậy cũng tốt, cho dù bắt cô đi bộ một mình về nhà, ít nhất cũng tránh được những gượng gạo không tên.
Ai ngờ Lục Bắc Thần lên tiếng: “Lên đây ngồi!”
“Hả?” Cố Sơ ngẩn người.
Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, nhấn mạnh từng chữ: “Con người tôi trước nay không có thói quen làm tài xế.”
Cả người Cố Sơ nổi da gà vì cái nhìn chăm chú của anh, cô liếc về phía ghế lái phụ, thầm hít sâu một hơi sau đó mở cửa xe. Ghế lái phụ gần sát với hơi thở của anh, một mùi hương cực kỳ nhạt nhòa quét qua cánh mũi cô. Cũng kỳ lạ thật, trước nay cô rất ghét thứ mùi lạnh lẽo này, mỗi lần ngửi thấy nó sẽ khiến cô nhớ tới máu me và chết chóc, nhưng sau khi nó tỏa ra từ cơ thể người đàn ông này lại có thêm một sự ấm áp không thể nói rõ thành lời.
Ấm áp ư? Đừng đùa thế chứ.
“Anh biết là muộn vậy rồi vốn dĩ không thể lấy được thuốc lá.” Cố Sơ thắt xong dây an toàn rồi nói.
Lục Bắc Thần khởi động xe, khẽ hừ một tiếng: “Không phải ở nhà cô à?”
“Không, không, không, thuốc lá không ở nhà tôi.”
Lục Bắc Thần nhếch môi: “Cô đang căng thẳng?”
“Không có.”
“Câu trả lời buột miệng thốt ra thường chỉ là phản xạ có điều kiện.”
Cố Sơ nắm chặt tay lại, nhìn về phía trước: “Thật ra anh cũng không thật lòng muốn mua, đúng không?”
Lục Bắc Thần không nói.
Cố Sơ cũng im lặng theo, mặc cho anh lái xe thẳng tiến. Từng dải đèn đường lùi dần về phía sau, ánh sáng loang lổ hắt lên cửa xe, tạo thành những vệt sáng tròn tròn, mờ ảo. Lại khoảng năm, sáu phút như vậy, Lục Bắc Thần dừng xe. Anh tháo dây an toàn rồi nói: “Ngồi trên xe đợi tôi.”
Cố Sơ nhìn qua cửa kính, thấy đó là một ngân hàng tự động 24 giờ, ít nhiều có phần sửng sốt. Lục Bắc Thần xuống xe, nhanh chóng đi vào ngân hàng. Khoảng chưa đầy mười phút sau, đã thấy anh trở ra. Sau khi lên xe, anh đưa cho cô một xấp tiền dầy cộp.
“Còn nhớ địa chỉ chứ?” Anh biết ban nãy cô có liếc nhìn.
Cố Sơ khẽ gật đầu, là địa chỉ của cục cảnh sát đó.
Lục Bắc Thần: “Cất tiền đi.”
Cố Sơ nhận lấy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng hầm hập. Rất lâu sau cô mới hỏi: “Vì sao chứ?” Thật ra, anh hoàn toàn không cần làm vậy.
Lục Bắc Thần không đáp, đánh tay lái một cái, cho xe đi về hướng khu thành cũ. Không nhận được câu trả lời, lòng Cố Sơ khó chịu. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng lại không thể nói ra kỳ lạ chỗ nào, chỉ muốn cố chấp với một đáp án, nhưng có lẽ ngay cả Lục Bắc Thần cũng không biết đáp án.
Giống như lần trước vậy, trên con đường trở về nhà Cố Sơ, trong xe tịch mịch tựa cái chết. Nhưng cũng có chút khác biệt, lần trước sau khi biết tin Bắc Thâm qua đời, cô đã chìm vào một nỗi bi thương mơ hồ, còn lần này, cô luôn cảm thấy trong lòng hoang mang. Chiếc xe dừng lại trước cửa khu nhà.
Cô đang định cảm ơn thì nghe thấy Lục Bắc Thần thấp giọng hỏi: “Cô thiếu tiền lắm sao?”
Đúng, cô rất thiếu tiền, thế nên mới liều mạng, bất chấp tất cả để kiếm tiền. Vì cô phải trả nợ, vì Cố Tư còn đang đi học. Con người ta vì kiếm tiền có thể làm việc quên ăn quên ngủ, để rồi quên đi rất nhiều chuyện, có nỗi đau, cũng có cả những hạnh phúc xưa cũ. Dần dần, cùng với việc thiếu tiền của cô, những chuyện quá khứ cũng trở nên nhạt nhòa. Chỉ có cô là rõ nhất, những tháng ngày cực nhọc này là một phương thức đẩy lùi quá khứ thành công cỡ nào.
Thế nên Cố Sơ không hề né tránh câu hỏi của Lục Bắc Thần. Cô đáp: “Phải, tôi rất thiếu tiền.”
Sau khi Lâm Gia Duyệt xuống xe, trong xe trở nên yên ắng. Thật ra Cố Sơ không muốn cô ấy xuống xe cho lắm vì bầu không khí lúc này đây khiến người ta ngột ngạt, đến nỗi cô ngồi phía sau có chút khó xử, muốn nói gì đó lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cứ như vậy, xe đi được khoảng hơn hai phút, Lục Bắc Thần bỗng nhiên dừng xe lại bên lề đường. Suy nghĩ đầu tiên của Cố Sơ là anh đuổi cô xuống. Nếu như vậy cũng tốt, cho dù bắt cô đi bộ một mình về nhà, ít nhất cũng tránh được những gượng gạo không tên.
Ai ngờ Lục Bắc Thần lên tiếng: “Lên đây ngồi!”
“Hả?” Cố Sơ ngẩn người.
Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, nhấn mạnh từng chữ: “Con người tôi trước nay không có thói quen làm tài xế.”
Cả người Cố Sơ nổi da gà vì cái nhìn chăm chú của anh, cô liếc về phía ghế lái phụ, thầm hít sâu một hơi sau đó mở cửa xe. Ghế lái phụ gần sát với hơi thở của anh, một mùi hương cực kỳ nhạt nhòa quét qua cánh mũi cô. Cũng kỳ lạ thật, trước nay cô rất ghét thứ mùi lạnh lẽo này, mỗi lần ngửi thấy nó sẽ khiến cô nhớ tới máu me và chết chóc, nhưng sau khi nó tỏa ra từ cơ thể người đàn ông này lại có thêm một sự ấm áp không thể nói rõ thành lời.
Ấm áp ư? Đừng đùa thế chứ.“Anh biết là muộn vậy rồi vốn dĩ không thể lấy được thuốc lá.” Cố Sơ thắt xong dây an toàn rồi nói.
Lục Bắc Thần khởi động xe, khẽ hừ một tiếng: “Không phải ở nhà cô à?”
“Không, không, không, thuốc lá không ở nhà tôi.”
Lục Bắc Thần nhếch môi: “Cô đang căng thẳng?”
“Không có.”
“Câu trả lời buột miệng thốt ra thường chỉ là phản xạ có điều kiện.”
Cố Sơ nắm chặt tay lại, nhìn về phía trước: “Thật ra anh cũng không thật lòng muốn mua, đúng không?”
Lục Bắc Thần không nói.
Cố Sơ cũng im lặng theo, mặc cho anh lái xe thẳng tiến. Từng dải đèn đường lùi dần về phía sau, ánh sáng loang lổ hắt lên cửa xe, tạo thành những vệt sáng tròn tròn, mờ ảo. Lại khoảng năm, sáu phút như vậy, Lục Bắc Thần dừng xe. Anh tháo dây an toàn rồi nói: “Ngồi trên xe đợi tôi.”
Cố Sơ nhìn qua cửa kính, thấy đó là một ngân hàng tự động 24 giờ, ít nhiều có phần sửng sốt. Lục Bắc Thần xuống xe, nhanh chóng đi vào ngân hàng. Khoảng chưa đầy mười phút sau, đã thấy anh trở ra. Sau khi lên xe, anh đưa cho cô một xấp tiền dầy cộp.
“Còn nhớ địa chỉ chứ?” Anh biết ban nãy cô có liếc nhìn.
Cố Sơ khẽ gật đầu, là địa chỉ của cục cảnh sát đó.
Lục Bắc Thần: “Cất tiền đi.”
Cố Sơ nhận lấy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng hầm hập. Rất lâu sau cô mới hỏi: “Vì sao chứ?” Thật ra, anh hoàn toàn không cần làm vậy.
Lục Bắc Thần không đáp, đánh tay lái một cái, cho xe đi về hướng khu thành cũ. Không nhận được câu trả lời, lòng Cố Sơ khó chịu. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng lại không thể nói ra kỳ lạ chỗ nào, chỉ muốn cố chấp với một đáp án, nhưng có lẽ ngay cả Lục Bắc Thần cũng không biết đáp án.
Giống như lần trước vậy, trên con đường trở về nhà Cố Sơ, trong xe tịch mịch tựa cái chết. Nhưng cũng có chút khác biệt, lần trước sau khi biết tin Bắc Thâm qua đời, cô đã chìm vào một nỗi bi thương mơ hồ, còn lần này, cô luôn cảm thấy trong lòng hoang mang. Chiếc xe dừng lại trước cửa khu nhà.
Cô đang định cảm ơn thì nghe thấy Lục Bắc Thần thấp giọng hỏi: “Cô thiếu tiền lắm sao?”
Đúng, cô rất thiếu tiền, thế nên mới liều mạng, bất chấp tất cả để kiếm tiền. Vì cô phải trả nợ, vì Cố Tư còn đang đi học. Con người ta vì kiếm tiền có thể làm việc quên ăn quên ngủ, để rồi quên đi rất nhiều chuyện, có nỗi đau, cũng có cả những hạnh phúc xưa cũ. Dần dần, cùng với việc thiếu tiền của cô, những chuyện quá khứ cũng trở nên nhạt nhòa. Chỉ có cô là rõ nhất, những tháng ngày cực nhọc này là một phương thức đẩy lùi quá khứ thành công cỡ nào.
Thế nên Cố Sơ không hề né tránh câu hỏi của Lục Bắc Thần. Cô đáp: “Phải, tôi rất thiếu tiền.”