Tôi không thích giường quá mềm, cũng không thích giường quá cứng mà chiếc giường của khách sạn các cô quả thực khiến người ta rất không thoải mái… *Bách hoa lệnh là một món ăn, nó là món gì ngày mai cả nhà sẽ biết. Chỉ biết nhờ nó ai đó được ôm ai đó… ke ke =)) Bên ngoài liền truyền nhau câu chuyện cười rằng muốn kết thúc tình trạng độc thân thì cách tốt nhất là tới làm trợ lý hành chính đặc biệt của Thịnh Thiên Vỹ, tròn một năm chắc chắn sẽ lấy được chồng.
Đương nhiên, Hứa Đồng còn được nghe một phiên bản khác tới từ miệng một phóng viên. Người phóng viên đó đã từng cố gắng phỏng vấn ba người trợ lý kia, kết quả đều chưa tìm được tung tích của họ. Người phóng viên nghi ngờ ba người họ không chỉ kết hôn đơn giản như vậy, nhưng tất cả chỉ là bảo sao biết vậy, chân tướng mọi việc thế nào chẳng ai hay biết.
Thịnh Thiên Vỹ thấy cô gật đầu, khóe môi bèn nở nụ cười, ngữ khí càng dịu dàng hơn: “Mấy ngày nay em ở lại Bắc Kinh nghỉ ngơi cho khỏe, sau khi tôi kết thúc công việc bên này, chúng ta lập tức trở về Nội Mông.”
Hứa Đồng hít sâu một hơi, gật đầu…
***
Mấy ngày sau khi tiễn Hứa Đồng đi, Cố Sơ đều cảm thấy ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Từ nhỏ, cô và Hứa Đồng đã rất thân thiết, sau này nhà họ Cố xảy ra chuyện, Hứa Đồng cũng là người chị em họ duy nhất chấp nhận gần gũi với cô. Mấy người bạn thân đã từng dựa vào nhà họ Cố để ăn cho béo núc béo ních, rồi cả mấy anh chị em họ, bây giờ cũng đã không rõ tung tích từ lâu. Chỉ có điều, cô và Hứa Đồng ở bên nhau ít, xa cách nhau nhiều, mỗi lần gặp mặt cũng vội vàng nhưng lần nào cũng nói không hết chuyện.
Cố Sơ hiểu Hứa Đồng không thể không quay về Bắc Kinh dốc sức làm việc trở lại, vì mợ cờ bạc đã thành nghiện, lần sau chẳng biết tới khi nào lại nợ người ta một khoản tiền lớn, cũng giống như cô nợ mợ một khoản tiền lớn vậy, rồi cũng phải trả hết.
Cứ như vậy, chớp mắt đã lại tới thứ sáu. Điều duy nhất khiến Cố Sơ cảm thấy may mắn là công việc dược sỹ của cô đa phần làm ban ngày, mỗi tuần chỉ có một hôm phải trực đêm, thế nên mới tiện cho cô tối tối tìm thêm công việc khác để kiếm tiền. Ngoài việc tới mấy sạp hàng bên lề đường bán thuốc lá ra, cô còn kiếm được công việc theo giờ ở khách sạn. Thông thường, cứ tối thứ tư và thứ sáu cô lại làm việc trong khách sạn vì thứ tư cô được tan làm ở bệnh viện sớm còn thứ sáu cô có thể làm hết công việc ở khách sạn, sáng ngày hôm sau đợi tới khi có người thay ca là được về. Bình thường, chiều thứ bảy Cố Sơ mới về nhà thế nên buổi sáng không bao giờ gặp được cô.
Một thành phố biển như Quỳnh Châu, ngành du lịch cũng có thể sánh ngang với Đôn Hoàng. Thành phố Đôn Hoàng không lớn nhưng cứ cách mấy bước lại có khách sạn, người trong thành phố đa phần đều làm việc tại đó. Quỳnh Châu tuy rằng đa dạng về ngành nghề nhưng mấy năm nay ngành du lịch tham quan thành phố cũng phát triển không tồi, một lượng lớn các cô gái chọn lựa làm việc trong khách sạn. Tuy thế cũng có mùa vắng vẻ. Một khi mùa ấy tới, các nhân viên khách sạn cũng phải đối mặt với nguy cơ bị cắt giảm nhân sự. Để tiết kiệm chi tiêu, rất nhiều khách sạn tình nguyện thuê nhân viên theo giờ, mà người lao động cũng chấp nhận kiếm tiền bằng hình thức này, tính chất công việc càng thêm linh hoạt, trong một ngày có thể nhận việc ở mấy khách sạn.
Nơi Cố Sơ phục vụ là một khách sạn bốn sao, quy cách không tệ, vào đây làm việc cũng coi như món hời Cố Sơ nhặt được. Với học lực trước mắt của mình, cô không thể vào được nhưng với vốn tiếng Anh tốt, ngày phỏng vấn cô đã giúp giám đốc sắp xếp thành công một đoàn khách nước ngoài muốn vào thuê phòng, giám đốc vui mừng nên đã vung một khoản tiền đáng kể, đồng ý cho cô ở lại làm phục vụ phòng.
Cô cần kiếm nhiều tiền vì chớp mắt đã tới kỳ nghỉ. Cố Tư muốn cùng đám bạn tới Uyuni du lịch đã lâu lắm rồi, cô muốn giúp con bé đạt được tâm nguyện.
Thế nên vừa tan ca là Cố Sơ vội vội vàng vàng tới khách sạn, tranh thủ từng giây từng phút. Chỉ có điều khi đi ngang qua khu uống cafe ở đại sảnh, Cố Sơ bất ngờ dừng bước.
Ngoài cửa sổ, đêm đen đã xuống. Một ngọn đèn đường từ ô cửa sổ sát sàn trong đại sảnh hắt vào. Không ít người bàn chuyện trong khu cafe, trong đó có một người đàn ông ngồi sát góc là cực kỳ dễ nhận ra.
Có một khoảnh khắc Cố Sơ chợt ngẩn người. Giây phút này cô những tưởng nhìn thấy Lục Bắc Thâm. Anh mặc chiếc áo sơ mi đen được cắt may vừa vặn nhưng lại thu hút vô số ánh sáng xung quanh mình, động tác khẽ bưng cốc cafe lên tao nhã mà ung dung, khóe môi nở nụ cười như có như không, hệt như có một dòng nước đang chảy dưới tầng băng ngày đông.
Nhưng một giây sau cô lại tỉnh táo mà hiểu rằng, anh không phải Lục Bắc Thâm mà chính là Lục Bắc Thần, người lần trước đã cùng cô tan cuộc trong cãi vã, tan tới tận mấy ngày không gặp, cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh ở đây.
Chính vào lúc cô ngừng lại đó, Lục Bắc Thần cũng vừa hay nhìn về phía này, ánh mắt anh dừng trên người cô giây lát sau đó rời đi như chưa hề nhìn thấy, tiếp tục nói chuyện với người ngồi đối diện anh.
Đó là một cô gái ăn mặc rất thoải mái, vóc dáng cũng khá tây, có điều không bằng Lâm Gia Duyệt. Cố Sơ đứng nhìn từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách của cô gái đó, còn Lục Bắc Thần trông có vẻ rất vui, khóe mắt chân mày đều vương một nụ cười.
Bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
Thật ra cô nên hiểu điều này.
Nghĩ tới đây, Cố Sơ hơi muộn phiền, rồi véo mạnh vào cánh tay mình một cái, thầm cảnh cáo trong lòng: Anh ta là Lục Bắc Thần!
Tới chín giờ tối, giám đốc phòng gọi điện tới cho Cố Sơ, hỏi cô: “Tầng có phòng tổng thống do em phụ trách phải không?”
Cố Sơ gật đầu: “Vâng ạ.”
“Khách ở phòng 1211 không hài lòng với ga trải trường, em tới tìm hiểu một chút xem, giải quyết nhanh đi, đừng để khách hàng có ấn tượng không tốt về khách sạn chúng ta.”
Những vị khách hay xoi mói là chuyện thường có, nhưng đối với những khách vào ở phòng tổng thống mà nói, số người bới móc đã ít lại càng thêm ít. Nghe giám đốc nói vậy, Cố Sơ có phần ngạc nhiên. Giám đốc dặn đi dặn lại: “Cố Sơ, chị nghe nói em làm việc rất giỏi, hơn nữa giải quyết vấn đề luôn thích hợp, thỏa đáng, thế nên sếp mới đồng ý để em phụ trách tầng có phòng tổng thống, em nhất định phải giải quyết cho tốt, biết không? Tuyệt đối đừng gây ra phiền phức cho khách sạn.”
“Em hiểu rồi, chị cứ yên tâm ạ.”
Tầng có phòng tổng thống tính cả Cố Sơ thì tổng cộng có ba nhân viên khách sạn. Sau khi cô lên đến tầng 12, hai cô bé còn lại kéo tay Cố Sơ hệt như nhìn thấy cứu tinh, nói: “Chị đây rồi, bọn em hết cách rồi, vị khách trong kia quả là khó phục vụ, kiểu gì cũng không xong.”
Cố Sơ an ủi: “Được rồi, để chị giải quyết.”
“Chị cẩn thận một chút, anh ta cực kỳ khó tính, mặt nặng như chì, đáng sợ lắm!”
Cố Sơ mỉm cười, nói với một trong hai cô bé: “Em mang một bộ ga mới tinh tới đây.”
“Vừa thay xong ạ.”
“Cứ mang bộ mới tới.” Cố Sơ dặn dò xong lại quay sang nhắc nhở người còn lại: “Em chuẩn bị một cốc trà oải hương của khách sạn chúng ta.”
Sau khi giao việc cho hai cô bé, Cố Sơ gõ cửa phòng 1211.
Bên trong không có động tĩnh gì.
Cố Sơ lại lịch sự gõ thêm hai tiếng nữa. Thấy vẫn không có ai đáp lại, cô do dự giây lát rồi quẹt thẻ, đi vào phòng.
Kết cấu căn phòng tổng thống của các khách sạn đa phần là giống nhau, vào phòng sẽ thấy cửa chính, đi qua cửa chính sẽ là phòng tiếp khách. Vừa vào cửa, Cố Sơ suýt nữa bị ngạt thở vì khói thuốc lá, ai không biết còn tưởng trong phòng có hỏa hoạn. Vừa ngang qua cửa chính, cô liền nghe thấy có người bực bội quát to: “Tôi cho phép cô đi vào chưa?”
Hai chân Cố Sơ mềm nhũn, suýt nữa thì xiêu vẹo. Giọng nói ấy như sấm sét giữa trời quang. Nhìn kỹ lại thì chủ nhân của nó đang ngồi trên sofa trong phòng khách, không phải ai khác, chính là Lục Bắc Thần.
Ánh sáng trong phòng rất tối, chỉ bật đèn sàn và đèn bàn. Lục Bắc Thần dựa vào sofa, áo sơ mi mở bung mấy chiếc cúc, cổ áo cũng được tùy ý xắn lên. Anh đang thong dong hút thuốc, cả cơ thể cao lớn chìm trong làn khói xám. Mà đôi mắt ấy cũng không còn tảng lờ cô như lúc trước ở dưới đại sảnh. Lúc này đây, nó đang nhìn cô, chăm chú không rời.
Đầu óc Cố Sơ nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng sau khi đè chặt được con sóng trong lòng, cô khẽ nói: “Xin lỗi anh.”
Cô lại lập tức lùi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó giơ tay gõ cửa một lần nữa.
Sau mấy tiếng gõ cửa mới nghe thấy cửa phòng ‘cạch’ một tiếng rồi bật mở.
Nhưng khi vào lại lần nữa, tâm trạng của Cố Sơ khó có thể bình tĩnh như vừa rồi, vì cô biết rõ ai đang ở trong căn phòng này. Cô có linh cảm, Lục Bắc Thần chắc chắn sẽ gây khó dễ cho cô.
“Giáo sư Lục! Xin hỏi anh không hài lòng về ga trải giường của khách sạn ở điểm nào ạ?” Cô không vờ vịt coi anh là người lạ.
Lục Bắc Thần khẽ khàng nhả ra một làn khói rồi lên tiếng: “Độ cứng mềm của một chiếc giường quyết định chất lượng giấc ngủ của khách. Tôi không thích giường quá mềm, cũng không thích giường quá cứng mà chiếc giường của khách sạn các cô quả thực khiến người ta rất không thoải mái.”
Cố Sơ nhìn anh một cái rồi đi vào phòng ngủ. Cô cúi xuống, sờ lên chiếc giường, rất vừa phải.
Cô biết chắc chắn, màn hoạnh họe của anh đã bắt đầu.
Lục Bắc Thần cũng đứng dậy đi vào phòng ngủ, đứng phía sau cô, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô. Cô mặc bộ quần áo đồng phục của khách sạn. Chiếc váy có độ lớn nhỏ rộng chật đều vừa khít ấy khiến cho dáng người cô trở nên hoàn hảo, nhất là khi cô hơi khom lưng, vòng eo thon gọn càng khiến người ta kích động, muốn tiến lên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Nhưng cô đứng dậy rất nhanh, quay đầu nhìn về phía anh, lịch sự mỉm cười: “Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức thay cho anh một chiếc ga giường mới.”
“Chúng tôi?” Lục Bắc Thần giơ tay ra, nắm chặt lấy cổ tay cô: “Không, chính cô phải tự tay thay cho tôi.”
Cố Sơ thầm mắng trong lòng nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: “Vâng, anh yên tâm ạ. Thế nên anh cứ buông tay ra đã, được không ạ?” Đáng chết, cổ tay cô sắp gãy rồi.
Cô bé ôm theo bộ ga giường mới toanh bước vào, nhìn thấy cảnh ấy thì giật nảy mình.
Lục Bắc Thần nhìn Cố Sơ không rời mắt, nghiến răng rồi buông tay. Cố Sơ nhân cơ hội thay ga giường để cử động cổ tay một chút, sau đó đón lấy bộ ga mới, thay vào một cách cẩn thận. Cô bé cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, ôm lấy bộ ga trường vừa được thay ra, chạy bay biến.
“Giáo sư Lục, anh thử đi ạ.”
Lục Bắc Thần đứng im không nhúc nhích, chỉ giơ tay về phía cô: “Đồng xu.”
Cố Sơ hiểu dụng ý, lấy một đồng xu từ trong túi áo ra đưa cho anh, nhưng anh chỉ hờ hững nói: “Tôi cần ba đồng xu.”
Cố Sơ cuộn chặt tay: “Được, anh đợi một chút.”
Cô rời đi, chẳng mấy chốc đã quay lại, đặt ba đồng xu vào tay anh như yêu cầu. Lục Bắc Thần giơ tay lên, ba đồng xu lần lượt rơi xuống giường, một trong ba đồng nảy lên, còn hai đồng khác đều rơi hẳn xuống, nằm im. Lục Bắc Thần cười khẽ, quay đầu nhìn cô.
Cố Sơ nở nụ cười miễn cưỡng: “Tôi trải lại lần nữa cho anh.”
Lục Bắc Thần dựa hẳn vào giường, nhàn nhã thưởng thức bóng dáng xinh đẹp của cô khi trải ga giường.
Rất nhanh, lại một lần nữa trải xong.
Lục Bắc Thần không nhúc nhích, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt. Cố Sơ hiểu, bèn cầm lấy đồng xu, tung ra, hai trong ba đồng bật lên. Lục Bắc Thần thấy thế, chống tay lên trán, cười thầm. Cố Sơ thở hắt ra, lại nào!
Lần này, cô càng cẩn trọng hơn, thời gian cũng lâu hơn một chút, mỗi một mép giường đều cực kỳ tỉ mỉ.
Lục Bắc Thần vẫn chăm chú ngắm cô. Sau mấy lần làm đi làm lại, búi tóc vốn dĩ đã được Cố Sơ trải chuốt gọn gàng giờ hơi bung ra, có một lọn tóc rơi xuống trước trán. Cô chỉ giơ tay cài nhẹ nhưng tóc vẫn trượt xuống khỏi tai. Chỉ một động tác như thế nhưng lại như có một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng gãi vào trái tim Lục Bắc Thần một cái, ngứa ngáy, cực kỳ khiêu khích tâm trạng người ta. Dáng vẻ khom lưng của cô cũng đẹp tuyệt vời, bộ đồng phục trên người càng lúc càng không thể ôm trọn cái nhanh nhẹn của cô. Lục Bắc Thần nhìn mãi, nhìn mãi, bỗng cảm thấy cổ họng hơi khô rát, lồng ngực dần dần lan tràn một sự nôn nóng, tia sáng nơi đáy mắt cũng mỗi lúc một u tối.
Ánh sáng trong phòng vốn dĩ đã tối, chiếc bóng nhỏ bé của cô lại đan cài trong quầng sáng, đung đưa trước mắt anh. Tâm trạng Lục Bắc Thần có chút thất thường, vô thức đi lên trước, dừng bước sau lưng cô. Chỉ cần anh giơ tay ra là có thể nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Anh hơi nheo mắt lại, suy nghĩ này vừa sượt qua não bộ thì cũng là lúc Cố Sơ đứng thẳng người dậy.
Cô không ngờ anh lại tiến sát về phía mình như thế, quả thực đã hết hồn một phen. Lục Bắc Thần nhìn rõ bờ vai nhỏ bé của cô khẽ run lên. Đâm lao thành phải theo lao, anh không trốn không né, vẫn đứng yên phía sau cô, cất giọng trầm trầm: “Lần này nếu tôi vẫn không hài lòng thì phải làm sao đây?”
Kỳ thực Cố Sơ cũng chẳng biết nên làm thế nào.
Thấy cô không nói gì, Lục Bắc Thần cười, ghé sát lại gần cô, cúi đầu: “Hm?”
Hơi thở của anh cứ thế ùa tới, cọ qua vành tai cô, ngang qua hơi thở cô, tim cô chợt thắt lại, rồi cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Vậy tôi chỉ còn cách mời giám đốc của chúng tôi tới đây.”
Lục Bắc Thần cất tiếng cười trầm thấp, sâu xa mà êm tai, cánh tay từ sau lưng bất ngờ đưa ra. Trái tim Cố Sơ vọt lên tận cổ họng, sống lưng cũng theo đó đờ ra. Nhưng anh chỉ cầm ba đồng xu trong tay cô, nhẹ nhàng giơ lên, đồng xu xoay tròn trong không trung. Những đồng xu đó va chạm vào nhau, phát ra những tiếng lanh lảnh. Cố Sơ nhìn chúng chằm chằm, lòng thầm cầu nguyện.
Đồng xu rơi xuống, cả ba đồng lần lượt bật lên.
Cố Sơ thở phào một hơi.
Lục Bắc Thần vẫn dựa rất sát cô, thấy vậy, khóe môi hơi rướn lên.
Hơi thở của anh quá gần, gần tới nỗi khiến cô hoang mang. Cô hơi lùi sang bên cạnh một chút, khẽ hỏi: “Giáo sư Lục, bây giờ được chưa ạ?”
Lục Bắc Thần mỉm cười: “Cũng tạm được.”
Câu nói ấy như một thánh chỉ, Cố Sơ cảm thấy hòn đá tảng trong lòng mình ầm ầm rơi xuống đất. Cố ấn nút điện thoại, lệnh cho nhân viên bê cốc trà oải hương đã pha sẵn vào trong. Rất nhanh, một cô bé khác rụt rè bê chiếc khay tinh xảo đi vào. Có lẽ hơi sợ Lục Bắc Thần, đặt chiếc khay xuống, tay cô bé cũng run lên. Cố Sơ lo Lục Bắc Thần nhìn thấy cảnh ấy sẽ bới móc bèn bảo cô bé ra ngoài.
Lục Bắc Thần nhướng mày: “Cái quái gì đây?”
“Đây là trà oải hương khách sạn đặc biệt chuẩn bị cho quý khách, giúp quý khách ngủ ngon hơn.” Cố Sơ nhẫn nại.
Lục Bắc Thần chọn ngồi xuống một góc sofa, bưng tách trà oải hương tới, ngửi qua nhưng không uống mà đặt lại chỗ cũ. Cố Sơ thấy thế, trong lòng lại bắt đầu bồn chồn, trước khi anh lên tiếng, cô lập tức nói: “Anh làm việc cả ngày trời chắc cũng mệt rồi, uống tách trà rồi nghỉ ngơi sớm đi, tôi không làm phiền nữa.” Dứt lời, cô quay người định đi.
“Tôi cho phép cô đi chưa?” Sau lưng, Lục Bắc Thần chậm rãi cất lời.
Cố Sơ biết anh không có ý gì tử tế. Khách sạn Danh Môn tốt là thế thì không ở lại chạy tới đây. Nhưng khi quay người đối mặt với anh, cô vẫn mang theo nụ cười: “Anh còn điều gì căn dặn ạ?”
Lục Bắc Thần dựa ra sau, hai cánh tay gác lên sofa, như một con chim ưng dang rộng cánh, lồng ngực hơi hé mở để lộ những đường cong rắn chắc, tráng kiện. “Tôi đói rồi.”
“… Tôi sẽ bảo bộ phận bánh gato chuẩn bị bánh ngọt cho anh.”
“Tôi không có hứng thú với đồ ngọt.”
“Vậy anh cần gì ạ?”
“Món chính.”
Cố Sơ nhìn giờ: “Bây giờ đã sắp mười giờ rồi, đầu bếp của nhà ăn đều đã tan làm cả.”
“Đây là vấn đề mà khách sạn các cô cần phải giải quyết, tôi chỉ là khách.” Lục Bắc Thần nhìn cô đầy hứng thú.
Cố Sơ nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt ấy sâu không lường được. Cô cũng chỉ còn cách cố nhẫn nhịn, tỏ ra bình thản, mỉm cười: “Tôi có thể gọi đồ ăn bên ngoài cho anh.”
Ai ngờ Lục Bắc Thần lắc đầu: “Thật ngại quá, ở Quỳnh Châu tôi chỉ ăn cố định mấy nhà hàng. Tôi nghĩ giờ này đầu bếp của mấy nhà hàng đó cũng đều nghỉ cả rồi, chỉ còn lại mấy người làm đồ ăn đêm, tôi ăn không quen.”
Cố Sơ thật sự chỉ muốn gào vào mặt anh: Sao anh lắm chuyện thế hả? Nhưng nếu hét lên câu ấy, nghĩ cũng đủ biết hậu quả. Cô đành giấu đi sự khó chịu, cố gắng tỏ ra hòa nhã: “Vậy được, anh muốn ăn gì ạ?”
Nếu có cái gương ở đây, cô có thể tưởng tượng ra nụ cười này của mình giả tạo cỡ nào, khóe môi chắc chắn là cứng đờ, trong ánh mắt có lẽ còn ẩn chứa đôi chút ‘sát khí’. Đương nhiên, nếu cô có gan thể hiện hỉ nộ ái ố ra mặt, vậy thì cô có thể trực tiếp khảo sát tính tình nóng nảy của bản thân.
Tiếc là trước mặt cô không có cái gan này. Cô của bây giờ chỉ có thể làm một trái hồng mềm, để mặc người ta nắn.
Lục Bắc Thần lười biếng nói: “Trước giờ tôi vẫn nghe nói Quỳnh Châu có một món ăn, gọi là ‘Bách hoa lệnh’. Tối nay tôi lại rất muốn ăn thử món Bách hoa lệnh này.”
Cố Sơ thảng thốt.
“Bách hoa lệnh, tôi nghĩ chắc là cô Cố không xa lạ chứ?”
Cố Sơ cảm thấy hô hấp khó khăn, một vài hình ảnh hiện lên trong đầu óc, làm dây thần kinh nhói đau.
“Yêu cầu của tôi có quá đáng không?”
“Giáo sư Lục, anh có thể đổi món khác không?”
“Sao? Không làm được à?” Lục Bắc Thần cười: “Chẳng phải khách sạn của cô có tiếng là có thể đáp ứng tất cả các yêu cầu của khách sao? Tôi chỉ muốn ăn món ăn đặc sắc này mà cũng khó vậy ư?”
Cố Sơ ép ra một nụ cười: “Tôi sẽ nói lại yêu cầu của anh cho nhà ăn, phiền anh đợi một lát ạ.”
Ra khỏi cửa, Cố Sơ cảm thấy mắt cá chân mềm nhũn cả. Một tay cô chống lên tường, một tay đè lên ngực. Rất nhiều lần cô muốn quay lại chất vấn Lục Bắc Thần: Chẳng phải anh đói sao? Đói mà vẫn còn kén chọn như thế? Ăn món đơn giản một chút thì chết à? Nhưng cứ nghĩ tới Bắc Thâm, cô lại nín nhịn. Là cô nợ anh ấy, rồi cũng phải trả.
Nhưng mà, Bách hoa lệnh…
Cố Sơ nghĩ tới là đau đầu, có thể tưởng tượng ra gương mặt đầy mỡ đến nỗi không còn nhìn thấy mắt đâu nữa của vị giám đốc bộ phận nhà ăn đó sẽ bốc hỏa cỡ nào. Bách hoa lệnh, vị khách sộp này biết ăn thật đấy!
*Trong giai đoạn này, Cố Sơ xưng với Lục Bắc Thần là ‘nin’ (您), một đại từ mang tính tôn nghiêm, lịch sự, chỉ dùng với người tôn quý, cao tuổi. Tớ dùng chữ ‘ạ’ sau một số câu nói để thể hiện sự khiêm nhường của Cố Sơ thay vì dịch là ‘ngài’.
Tôi không thích giường quá mềm, cũng không thích giường quá cứng mà chiếc giường của khách sạn các cô quả thực khiến người ta rất không thoải mái… *Bách hoa lệnh là một món ăn, nó là món gì ngày mai cả nhà sẽ biết. Chỉ biết nhờ nó ai đó được ôm ai đó… ke ke =)) Bên ngoài liền truyền nhau câu chuyện cười rằng muốn kết thúc tình trạng độc thân thì cách tốt nhất là tới làm trợ lý hành chính đặc biệt của Thịnh Thiên Vỹ, tròn một năm chắc chắn sẽ lấy được chồng.
Đương nhiên, Hứa Đồng còn được nghe một phiên bản khác tới từ miệng một phóng viên. Người phóng viên đó đã từng cố gắng phỏng vấn ba người trợ lý kia, kết quả đều chưa tìm được tung tích của họ. Người phóng viên nghi ngờ ba người họ không chỉ kết hôn đơn giản như vậy, nhưng tất cả chỉ là bảo sao biết vậy, chân tướng mọi việc thế nào chẳng ai hay biết.
Thịnh Thiên Vỹ thấy cô gật đầu, khóe môi bèn nở nụ cười, ngữ khí càng dịu dàng hơn: “Mấy ngày nay em ở lại Bắc Kinh nghỉ ngơi cho khỏe, sau khi tôi kết thúc công việc bên này, chúng ta lập tức trở về Nội Mông.”
Hứa Đồng hít sâu một hơi, gật đầu…
***
Mấy ngày sau khi tiễn Hứa Đồng đi, Cố Sơ đều cảm thấy ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Từ nhỏ, cô và Hứa Đồng đã rất thân thiết, sau này nhà họ Cố xảy ra chuyện, Hứa Đồng cũng là người chị em họ duy nhất chấp nhận gần gũi với cô. Mấy người bạn thân đã từng dựa vào nhà họ Cố để ăn cho béo núc béo ních, rồi cả mấy anh chị em họ, bây giờ cũng đã không rõ tung tích từ lâu. Chỉ có điều, cô và Hứa Đồng ở bên nhau ít, xa cách nhau nhiều, mỗi lần gặp mặt cũng vội vàng nhưng lần nào cũng nói không hết chuyện.
Cố Sơ hiểu Hứa Đồng không thể không quay về Bắc Kinh dốc sức làm việc trở lại, vì mợ cờ bạc đã thành nghiện, lần sau chẳng biết tới khi nào lại nợ người ta một khoản tiền lớn, cũng giống như cô nợ mợ một khoản tiền lớn vậy, rồi cũng phải trả hết.
Cứ như vậy, chớp mắt đã lại tới thứ sáu. Điều duy nhất khiến Cố Sơ cảm thấy may mắn là công việc dược sỹ của cô đa phần làm ban ngày, mỗi tuần chỉ có một hôm phải trực đêm, thế nên mới tiện cho cô tối tối tìm thêm công việc khác để kiếm tiền. Ngoài việc tới mấy sạp hàng bên lề đường bán thuốc lá ra, cô còn kiếm được công việc theo giờ ở khách sạn. Thông thường, cứ tối thứ tư và thứ sáu cô lại làm việc trong khách sạn vì thứ tư cô được tan làm ở bệnh viện sớm còn thứ sáu cô có thể làm hết công việc ở khách sạn, sáng ngày hôm sau đợi tới khi có người thay ca là được về. Bình thường, chiều thứ bảy Cố Sơ mới về nhà thế nên buổi sáng không bao giờ gặp được cô.
Một thành phố biển như Quỳnh Châu, ngành du lịch cũng có thể sánh ngang với Đôn Hoàng. Thành phố Đôn Hoàng không lớn nhưng cứ cách mấy bước lại có khách sạn, người trong thành phố đa phần đều làm việc tại đó. Quỳnh Châu tuy rằng đa dạng về ngành nghề nhưng mấy năm nay ngành du lịch tham quan thành phố cũng phát triển không tồi, một lượng lớn các cô gái chọn lựa làm việc trong khách sạn. Tuy thế cũng có mùa vắng vẻ. Một khi mùa ấy tới, các nhân viên khách sạn cũng phải đối mặt với nguy cơ bị cắt giảm nhân sự. Để tiết kiệm chi tiêu, rất nhiều khách sạn tình nguyện thuê nhân viên theo giờ, mà người lao động cũng chấp nhận kiếm tiền bằng hình thức này, tính chất công việc càng thêm linh hoạt, trong một ngày có thể nhận việc ở mấy khách sạn.
Nơi Cố Sơ phục vụ là một khách sạn bốn sao, quy cách không tệ, vào đây làm việc cũng coi như món hời Cố Sơ nhặt được. Với học lực trước mắt của mình, cô không thể vào được nhưng với vốn tiếng Anh tốt, ngày phỏng vấn cô đã giúp giám đốc sắp xếp thành công một đoàn khách nước ngoài muốn vào thuê phòng, giám đốc vui mừng nên đã vung một khoản tiền đáng kể, đồng ý cho cô ở lại làm phục vụ phòng.
Cô cần kiếm nhiều tiền vì chớp mắt đã tới kỳ nghỉ. Cố Tư muốn cùng đám bạn tới Uyuni du lịch đã lâu lắm rồi, cô muốn giúp con bé đạt được tâm nguyện.
Thế nên vừa tan ca là Cố Sơ vội vội vàng vàng tới khách sạn, tranh thủ từng giây từng phút. Chỉ có điều khi đi ngang qua khu uống cafe ở đại sảnh, Cố Sơ bất ngờ dừng bước.
Ngoài cửa sổ, đêm đen đã xuống. Một ngọn đèn đường từ ô cửa sổ sát sàn trong đại sảnh hắt vào. Không ít người bàn chuyện trong khu cafe, trong đó có một người đàn ông ngồi sát góc là cực kỳ dễ nhận ra.
Có một khoảnh khắc Cố Sơ chợt ngẩn người. Giây phút này cô những tưởng nhìn thấy Lục Bắc Thâm. Anh mặc chiếc áo sơ mi đen được cắt may vừa vặn nhưng lại thu hút vô số ánh sáng xung quanh mình, động tác khẽ bưng cốc cafe lên tao nhã mà ung dung, khóe môi nở nụ cười như có như không, hệt như có một dòng nước đang chảy dưới tầng băng ngày đông.
Nhưng một giây sau cô lại tỉnh táo mà hiểu rằng, anh không phải Lục Bắc Thâm mà chính là Lục Bắc Thần, người lần trước đã cùng cô tan cuộc trong cãi vã, tan tới tận mấy ngày không gặp, cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh ở đây.
Chính vào lúc cô ngừng lại đó, Lục Bắc Thần cũng vừa hay nhìn về phía này, ánh mắt anh dừng trên người cô giây lát sau đó rời đi như chưa hề nhìn thấy, tiếp tục nói chuyện với người ngồi đối diện anh.
Đó là một cô gái ăn mặc rất thoải mái, vóc dáng cũng khá tây, có điều không bằng Lâm Gia Duyệt. Cố Sơ đứng nhìn từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách của cô gái đó, còn Lục Bắc Thần trông có vẻ rất vui, khóe mắt chân mày đều vương một nụ cười.
Bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
Thật ra cô nên hiểu điều này.
Nghĩ tới đây, Cố Sơ hơi muộn phiền, rồi véo mạnh vào cánh tay mình một cái, thầm cảnh cáo trong lòng: Anh ta là Lục Bắc Thần!
Tới chín giờ tối, giám đốc phòng gọi điện tới cho Cố Sơ, hỏi cô: “Tầng có phòng tổng thống do em phụ trách phải không?”
Cố Sơ gật đầu: “Vâng ạ.”
“Khách ở phòng 1211 không hài lòng với ga trải trường, em tới tìm hiểu một chút xem, giải quyết nhanh đi, đừng để khách hàng có ấn tượng không tốt về khách sạn chúng ta.”
Những vị khách hay xoi mói là chuyện thường có, nhưng đối với những khách vào ở phòng tổng thống mà nói, số người bới móc đã ít lại càng thêm ít. Nghe giám đốc nói vậy, Cố Sơ có phần ngạc nhiên. Giám đốc dặn đi dặn lại: “Cố Sơ, chị nghe nói em làm việc rất giỏi, hơn nữa giải quyết vấn đề luôn thích hợp, thỏa đáng, thế nên sếp mới đồng ý để em phụ trách tầng có phòng tổng thống, em nhất định phải giải quyết cho tốt, biết không? Tuyệt đối đừng gây ra phiền phức cho khách sạn.”
“Em hiểu rồi, chị cứ yên tâm ạ.”
Tầng có phòng tổng thống tính cả Cố Sơ thì tổng cộng có ba nhân viên khách sạn. Sau khi cô lên đến tầng 12, hai cô bé còn lại kéo tay Cố Sơ hệt như nhìn thấy cứu tinh, nói: “Chị đây rồi, bọn em hết cách rồi, vị khách trong kia quả là khó phục vụ, kiểu gì cũng không xong.”Cố Sơ an ủi: “Được rồi, để chị giải quyết.”
“Chị cẩn thận một chút, anh ta cực kỳ khó tính, mặt nặng như chì, đáng sợ lắm!”
Cố Sơ mỉm cười, nói với một trong hai cô bé: “Em mang một bộ ga mới tinh tới đây.”
“Vừa thay xong ạ.”
“Cứ mang bộ mới tới.” Cố Sơ dặn dò xong lại quay sang nhắc nhở người còn lại: “Em chuẩn bị một cốc trà oải hương của khách sạn chúng ta.”
Sau khi giao việc cho hai cô bé, Cố Sơ gõ cửa phòng 1211.
Bên trong không có động tĩnh gì.
Cố Sơ lại lịch sự gõ thêm hai tiếng nữa. Thấy vẫn không có ai đáp lại, cô do dự giây lát rồi quẹt thẻ, đi vào phòng.
Kết cấu căn phòng tổng thống của các khách sạn đa phần là giống nhau, vào phòng sẽ thấy cửa chính, đi qua cửa chính sẽ là phòng tiếp khách. Vừa vào cửa, Cố Sơ suýt nữa bị ngạt thở vì khói thuốc lá, ai không biết còn tưởng trong phòng có hỏa hoạn. Vừa ngang qua cửa chính, cô liền nghe thấy có người bực bội quát to: “Tôi cho phép cô đi vào chưa?”
Hai chân Cố Sơ mềm nhũn, suýt nữa thì xiêu vẹo. Giọng nói ấy như sấm sét giữa trời quang. Nhìn kỹ lại thì chủ nhân của nó đang ngồi trên sofa trong phòng khách, không phải ai khác, chính là Lục Bắc Thần.
Ánh sáng trong phòng rất tối, chỉ bật đèn sàn và đèn bàn. Lục Bắc Thần dựa vào sofa, áo sơ mi mở bung mấy chiếc cúc, cổ áo cũng được tùy ý xắn lên. Anh đang thong dong hút thuốc, cả cơ thể cao lớn chìm trong làn khói xám. Mà đôi mắt ấy cũng không còn tảng lờ cô như lúc trước ở dưới đại sảnh. Lúc này đây, nó đang nhìn cô, chăm chú không rời.
Đầu óc Cố Sơ nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng sau khi đè chặt được con sóng trong lòng, cô khẽ nói: “Xin lỗi anh.”
Cô lại lập tức lùi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó giơ tay gõ cửa một lần nữa.
Sau mấy tiếng gõ cửa mới nghe thấy cửa phòng ‘cạch’ một tiếng rồi bật mở.
Nhưng khi vào lại lần nữa, tâm trạng của Cố Sơ khó có thể bình tĩnh như vừa rồi, vì cô biết rõ ai đang ở trong căn phòng này. Cô có linh cảm, Lục Bắc Thần chắc chắn sẽ gây khó dễ cho cô.
“Giáo sư Lục! Xin hỏi anh không hài lòng về ga trải giường của khách sạn ở điểm nào ạ?” Cô không vờ vịt coi anh là người lạ.
Lục Bắc Thần khẽ khàng nhả ra một làn khói rồi lên tiếng: “Độ cứng mềm của một chiếc giường quyết định chất lượng giấc ngủ của khách. Tôi không thích giường quá mềm, cũng không thích giường quá cứng mà chiếc giường của khách sạn các cô quả thực khiến người ta rất không thoải mái.”
Cố Sơ nhìn anh một cái rồi đi vào phòng ngủ. Cô cúi xuống, sờ lên chiếc giường, rất vừa phải.
Cô biết chắc chắn, màn hoạnh họe của anh đã bắt đầu.
Lục Bắc Thần cũng đứng dậy đi vào phòng ngủ, đứng phía sau cô, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô. Cô mặc bộ quần áo đồng phục của khách sạn. Chiếc váy có độ lớn nhỏ rộng chật đều vừa khít ấy khiến cho dáng người cô trở nên hoàn hảo, nhất là khi cô hơi khom lưng, vòng eo thon gọn càng khiến người ta kích động, muốn tiến lên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Nhưng cô đứng dậy rất nhanh, quay đầu nhìn về phía anh, lịch sự mỉm cười: “Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức thay cho anh một chiếc ga giường mới.”
“Chúng tôi?” Lục Bắc Thần giơ tay ra, nắm chặt lấy cổ tay cô: “Không, chính cô phải tự tay thay cho tôi.”
Cố Sơ thầm mắng trong lòng nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: “Vâng, anh yên tâm ạ. Thế nên anh cứ buông tay ra đã, được không ạ?” Đáng chết, cổ tay cô sắp gãy rồi.
Cô bé ôm theo bộ ga giường mới toanh bước vào, nhìn thấy cảnh ấy thì giật nảy mình.
Lục Bắc Thần nhìn Cố Sơ không rời mắt, nghiến răng rồi buông tay. Cố Sơ nhân cơ hội thay ga giường để cử động cổ tay một chút, sau đó đón lấy bộ ga mới, thay vào một cách cẩn thận. Cô bé cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, ôm lấy bộ ga trường vừa được thay ra, chạy bay biến.
“Giáo sư Lục, anh thử đi ạ.”
Lục Bắc Thần đứng im không nhúc nhích, chỉ giơ tay về phía cô: “Đồng xu.”
Cố Sơ hiểu dụng ý, lấy một đồng xu từ trong túi áo ra đưa cho anh, nhưng anh chỉ hờ hững nói: “Tôi cần ba đồng xu.”
Cố Sơ cuộn chặt tay: “Được, anh đợi một chút.”
Cô rời đi, chẳng mấy chốc đã quay lại, đặt ba đồng xu vào tay anh như yêu cầu. Lục Bắc Thần giơ tay lên, ba đồng xu lần lượt rơi xuống giường, một trong ba đồng nảy lên, còn hai đồng khác đều rơi hẳn xuống, nằm im. Lục Bắc Thần cười khẽ, quay đầu nhìn cô.
Cố Sơ nở nụ cười miễn cưỡng: “Tôi trải lại lần nữa cho anh.”
Lục Bắc Thần dựa hẳn vào giường, nhàn nhã thưởng thức bóng dáng xinh đẹp của cô khi trải ga giường.
Rất nhanh, lại một lần nữa trải xong.
Lục Bắc Thần không nhúc nhích, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt. Cố Sơ hiểu, bèn cầm lấy đồng xu, tung ra, hai trong ba đồng bật lên. Lục Bắc Thần thấy thế, chống tay lên trán, cười thầm. Cố Sơ thở hắt ra, lại nào!
Lần này, cô càng cẩn trọng hơn, thời gian cũng lâu hơn một chút, mỗi một mép giường đều cực kỳ tỉ mỉ.
Lục Bắc Thần vẫn chăm chú ngắm cô. Sau mấy lần làm đi làm lại, búi tóc vốn dĩ đã được Cố Sơ trải chuốt gọn gàng giờ hơi bung ra, có một lọn tóc rơi xuống trước trán. Cô chỉ giơ tay cài nhẹ nhưng tóc vẫn trượt xuống khỏi tai. Chỉ một động tác như thế nhưng lại như có một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng gãi vào trái tim Lục Bắc Thần một cái, ngứa ngáy, cực kỳ khiêu khích tâm trạng người ta. Dáng vẻ khom lưng của cô cũng đẹp tuyệt vời, bộ đồng phục trên người càng lúc càng không thể ôm trọn cái nhanh nhẹn của cô. Lục Bắc Thần nhìn mãi, nhìn mãi, bỗng cảm thấy cổ họng hơi khô rát, lồng ngực dần dần lan tràn một sự nôn nóng, tia sáng nơi đáy mắt cũng mỗi lúc một u tối.
Ánh sáng trong phòng vốn dĩ đã tối, chiếc bóng nhỏ bé của cô lại đan cài trong quầng sáng, đung đưa trước mắt anh. Tâm trạng Lục Bắc Thần có chút thất thường, vô thức đi lên trước, dừng bước sau lưng cô. Chỉ cần anh giơ tay ra là có thể nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Anh hơi nheo mắt lại, suy nghĩ này vừa sượt qua não bộ thì cũng là lúc Cố Sơ đứng thẳng người dậy.
Cô không ngờ anh lại tiến sát về phía mình như thế, quả thực đã hết hồn một phen. Lục Bắc Thần nhìn rõ bờ vai nhỏ bé của cô khẽ run lên. Đâm lao thành phải theo lao, anh không trốn không né, vẫn đứng yên phía sau cô, cất giọng trầm trầm: “Lần này nếu tôi vẫn không hài lòng thì phải làm sao đây?”
Kỳ thực Cố Sơ cũng chẳng biết nên làm thế nào.
Thấy cô không nói gì, Lục Bắc Thần cười, ghé sát lại gần cô, cúi đầu: “Hm?”
Hơi thở của anh cứ thế ùa tới, cọ qua vành tai cô, ngang qua hơi thở cô, tim cô chợt thắt lại, rồi cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Vậy tôi chỉ còn cách mời giám đốc của chúng tôi tới đây.”
Lục Bắc Thần cất tiếng cười trầm thấp, sâu xa mà êm tai, cánh tay từ sau lưng bất ngờ đưa ra. Trái tim Cố Sơ vọt lên tận cổ họng, sống lưng cũng theo đó đờ ra. Nhưng anh chỉ cầm ba đồng xu trong tay cô, nhẹ nhàng giơ lên, đồng xu xoay tròn trong không trung. Những đồng xu đó va chạm vào nhau, phát ra những tiếng lanh lảnh. Cố Sơ nhìn chúng chằm chằm, lòng thầm cầu nguyện.
Đồng xu rơi xuống, cả ba đồng lần lượt bật lên.
Cố Sơ thở phào một hơi.
Lục Bắc Thần vẫn dựa rất sát cô, thấy vậy, khóe môi hơi rướn lên.
Hơi thở của anh quá gần, gần tới nỗi khiến cô hoang mang. Cô hơi lùi sang bên cạnh một chút, khẽ hỏi: “Giáo sư Lục, bây giờ được chưa ạ?”
Lục Bắc Thần mỉm cười: “Cũng tạm được.”
Câu nói ấy như một thánh chỉ, Cố Sơ cảm thấy hòn đá tảng trong lòng mình ầm ầm rơi xuống đất. Cố ấn nút điện thoại, lệnh cho nhân viên bê cốc trà oải hương đã pha sẵn vào trong. Rất nhanh, một cô bé khác rụt rè bê chiếc khay tinh xảo đi vào. Có lẽ hơi sợ Lục Bắc Thần, đặt chiếc khay xuống, tay cô bé cũng run lên. Cố Sơ lo Lục Bắc Thần nhìn thấy cảnh ấy sẽ bới móc bèn bảo cô bé ra ngoài.
Lục Bắc Thần nhướng mày: “Cái quái gì đây?”
“Đây là trà oải hương khách sạn đặc biệt chuẩn bị cho quý khách, giúp quý khách ngủ ngon hơn.” Cố Sơ nhẫn nại.
Lục Bắc Thần chọn ngồi xuống một góc sofa, bưng tách trà oải hương tới, ngửi qua nhưng không uống mà đặt lại chỗ cũ. Cố Sơ thấy thế, trong lòng lại bắt đầu bồn chồn, trước khi anh lên tiếng, cô lập tức nói: “Anh làm việc cả ngày trời chắc cũng mệt rồi, uống tách trà rồi nghỉ ngơi sớm đi, tôi không làm phiền nữa.” Dứt lời, cô quay người định đi.
“Tôi cho phép cô đi chưa?” Sau lưng, Lục Bắc Thần chậm rãi cất lời.
Cố Sơ biết anh không có ý gì tử tế. Khách sạn Danh Môn tốt là thế thì không ở lại chạy tới đây. Nhưng khi quay người đối mặt với anh, cô vẫn mang theo nụ cười: “Anh còn điều gì căn dặn ạ?”
Lục Bắc Thần dựa ra sau, hai cánh tay gác lên sofa, như một con chim ưng dang rộng cánh, lồng ngực hơi hé mở để lộ những đường cong rắn chắc, tráng kiện. “Tôi đói rồi.”
“… Tôi sẽ bảo bộ phận bánh gato chuẩn bị bánh ngọt cho anh.”
“Tôi không có hứng thú với đồ ngọt.”
“Vậy anh cần gì ạ?”
“Món chính.”
Cố Sơ nhìn giờ: “Bây giờ đã sắp mười giờ rồi, đầu bếp của nhà ăn đều đã tan làm cả.”
“Đây là vấn đề mà khách sạn các cô cần phải giải quyết, tôi chỉ là khách.” Lục Bắc Thần nhìn cô đầy hứng thú.
Cố Sơ nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt ấy sâu không lường được. Cô cũng chỉ còn cách cố nhẫn nhịn, tỏ ra bình thản, mỉm cười: “Tôi có thể gọi đồ ăn bên ngoài cho anh.”
Ai ngờ Lục Bắc Thần lắc đầu: “Thật ngại quá, ở Quỳnh Châu tôi chỉ ăn cố định mấy nhà hàng. Tôi nghĩ giờ này đầu bếp của mấy nhà hàng đó cũng đều nghỉ cả rồi, chỉ còn lại mấy người làm đồ ăn đêm, tôi ăn không quen.”
Cố Sơ thật sự chỉ muốn gào vào mặt anh: Sao anh lắm chuyện thế hả? Nhưng nếu hét lên câu ấy, nghĩ cũng đủ biết hậu quả. Cô đành giấu đi sự khó chịu, cố gắng tỏ ra hòa nhã: “Vậy được, anh muốn ăn gì ạ?”
Nếu có cái gương ở đây, cô có thể tưởng tượng ra nụ cười này của mình giả tạo cỡ nào, khóe môi chắc chắn là cứng đờ, trong ánh mắt có lẽ còn ẩn chứa đôi chút ‘sát khí’. Đương nhiên, nếu cô có gan thể hiện hỉ nộ ái ố ra mặt, vậy thì cô có thể trực tiếp khảo sát tính tình nóng nảy của bản thân.
Tiếc là trước mặt cô không có cái gan này. Cô của bây giờ chỉ có thể làm một trái hồng mềm, để mặc người ta nắn.
Lục Bắc Thần lười biếng nói: “Trước giờ tôi vẫn nghe nói Quỳnh Châu có một món ăn, gọi là ‘Bách hoa lệnh’. Tối nay tôi lại rất muốn ăn thử món Bách hoa lệnh này.”
Cố Sơ thảng thốt.
“Bách hoa lệnh, tôi nghĩ chắc là cô Cố không xa lạ chứ?”
Cố Sơ cảm thấy hô hấp khó khăn, một vài hình ảnh hiện lên trong đầu óc, làm dây thần kinh nhói đau.
“Yêu cầu của tôi có quá đáng không?”
“Giáo sư Lục, anh có thể đổi món khác không?”
“Sao? Không làm được à?” Lục Bắc Thần cười: “Chẳng phải khách sạn của cô có tiếng là có thể đáp ứng tất cả các yêu cầu của khách sao? Tôi chỉ muốn ăn món ăn đặc sắc này mà cũng khó vậy ư?”
Cố Sơ ép ra một nụ cười: “Tôi sẽ nói lại yêu cầu của anh cho nhà ăn, phiền anh đợi một lát ạ.”
Ra khỏi cửa, Cố Sơ cảm thấy mắt cá chân mềm nhũn cả. Một tay cô chống lên tường, một tay đè lên ngực. Rất nhiều lần cô muốn quay lại chất vấn Lục Bắc Thần: Chẳng phải anh đói sao? Đói mà vẫn còn kén chọn như thế? Ăn món đơn giản một chút thì chết à? Nhưng cứ nghĩ tới Bắc Thâm, cô lại nín nhịn. Là cô nợ anh ấy, rồi cũng phải trả.
Nhưng mà, Bách hoa lệnh…
Cố Sơ nghĩ tới là đau đầu, có thể tưởng tượng ra gương mặt đầy mỡ đến nỗi không còn nhìn thấy mắt đâu nữa của vị giám đốc bộ phận nhà ăn đó sẽ bốc hỏa cỡ nào. Bách hoa lệnh, vị khách sộp này biết ăn thật đấy!
*Trong giai đoạn này, Cố Sơ xưng với Lục Bắc Thần là ‘nin’ (您), một đại từ mang tính tôn nghiêm, lịch sự, chỉ dùng với người tôn quý, cao tuổi. Tớ dùng chữ ‘ạ’ sau một số câu nói để thể hiện sự khiêm nhường của Cố Sơ thay vì dịch là ‘ngài’.