Ngày hôm sau, Kiều Vân Tiêu đã bay về Thượng Hải từ sáng sớm, Cố Sơ đích thân ra sân bay tiễn anh ấy. Ở sân bay, trông Kiều Vân Tiêu có vẻ lo lắng, so với sự ngập ngừng lần trước, lần này lời dặn dò của anh rõ ràng đã thẳng thắn hơn. Anh ấy không còn kiêng dè cái tên ‘Lục Bắc Thâm’ nữa, không chẳng sợ cô nghe thấy cái tên này liệu còn buồn bã hay không. Trước khi đi qua cửa kiểm tra an ninh, cái tên anh ấy nhắc tới nhiều nhất chính là ‘Lục Bắc Thâm’ và ‘Lục Bắc Thần’, nhắc cô hết lần này tới lần khác không thấy phiền rằng Lục Bắc Thần tuyệt đối không đơn giản, trên người cậu ta chắc chắn có bí mật không thể tiết lộ.
Cuối cùng Cố Sơ cũng ‘trục xuất’ được Kiều Vân Tiêu đi như tiễn ‘Lưu lão lão’, sau đó ngồi ở sân bay rất lâu, cứ nhìn mãi vào tấm bảng thông báo tin tức các chuyến bay đang không ngừng chạy các dãy số hiệu. Sân bay Quỳnh Châu không lớn lắm, số chuyến bay tới Thượng Hải là nhiều nhất. Đường bay nối liền quá khứ và hiện tại của cô làm nhức tầm mắt. Rõ ràng chỉ có ba tiếng đồng hồ vậy mà như cách cả trăm núi ngàn sông, dùng những năm tháng cả cuộc đời này cũng không đến đích được. Cô chỉ biết, mình không quay lại được nữa.
Chỉ mấy năm ngắn ngủi đã khiến một người trưởng thành hơn.
Là cô hoặc Kiều Vân Tiêu.
Sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, những người thật lòng quan tâm tới cô cực kỳ hiếm hoi. Kiều Vân Tiêu là một trong số những người ít ỏi ấy. Thế nên đối với Cố Sơ mà nói, mỗi lần ly biệt như thế này giống như xa cách người thân vậy. Thật ra cô biết rất rõ, Kiều Vân Tiêu không đơn thuần coi cô là người thân. Nhưng cô tình nguyện nghĩ như vậy. Có lẽ, trong lòng cô sẽ cố chấp cho rằng nhà họ Kiều là người tiếp xúc cuối cùng với nhà họ Cố trước khi mọi chuyện xảy ra, thế nên cô mới không thể hận nhà họ Kiều, mới cố gắng muốn nhìn thấy hình bóng gia đình mình từ nhà họ Kiều. Còn ở Kiều Vân Tiêu thứ cô ham muốn được nhìn thấy chính là hình bóng của mình thời tuổi xuân tươi trẻ.
Tất cả đều đã xảy ra, tất cả đều không thể quay trở lại được nữa, nhưng cô vẫn ích kỷ muốn níu giữ một chút gì đó.
Khi Cố Sơ tới khách sạn thì vẫn chưa đến chín giờ. Giám đốc bộ phận phòng thấy cô xuất hiện ở khách sạn ban ngày thì rất ngạc nhiên, sau khi hỏi thăm mới biết cô đã bị bệnh viện đuổi việc. Chị ấy tiếc nuối hỏi sau này cô có dự tính gì. Trong khoảng thời gian này, Cố Sơ và giám đốc khách sạn có quan hệ rất tốt thế nên cô cũng không giấu giếm mà bộc bạch với chị ấy rằng mình vẫn chưa có dự định gì. Giám đốc nghe thấy vậy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra, em có suy nghĩ sẽ làm toàn thời gian ở khách sạn chúng ta không?”
Làm việc toàn thời gian ở khách sạn ư?
Cố Sơ chưa từng nghĩ.
Công việc này đối với Cố Sơ mà nói tính chất không khác mấy với việc bán thuốc lá vỉa hè, chỉ là công việc sau phục vụ khách ngoài trời, công việc trước phục vụ khách trong nhà mà thôi. Nhưng kể ra cũng thấy bất thường, từ sau lần trước bị Lục Bắc Thần ‘náo loạn’ ở quán ăn, việc kinh doanh thuốc lá của cô cũng chấm dứt từ đây. Nguyên do là vì các cơ quan nhà nước đổi cách, kiểm tra các thể loại, mấy người tiêu thụ thuốc lá, rượu bia ngoài đường đều phải ẩn nấp. Lục Bắc Thần hào phóng mua cho cô hàng cả một tháng sau đó cũng ‘tiễn biệt’ luôn kế sinh nhai cả đời cô.
Cố Sơ không muốn quy kết chuyện mất đi công việc bán thuốc lá và công việc ở bệnh viện cho Lục Bắc Thần nhưng thực tế là, hình như từ sau khi anh xuất hiện, công việc của cô liên tiếp gặp trục trặc. Trước đây cô từng xem lá số tử vi, rồi những lúc rảnh rỗi lại lên mạng bói bài Tarot gì đó, dù là theo cách Tây hay cách Tàu thì đều nói rằng cuộc sống của cô sẽ có một sự thay đổi long trời lở đất, nhưng kiểu thay đổi này rất cực đoan, hoặc là sẽ cực tốt, hoặc là sẽ cực tệ, bên cạnh sẽ có quý nhân phù trợ nhưng cũng có thể sẽ bị tiểu nhân hãm hại.
Nói thật lòng, tất cả đều là sự lựa chọn của bản thân cô, có lúc mấy trò bói toán đó chẳng qua chỉ là ám thị tâm lý thôi.
Nhưng trong tiềm thức của Cố Sơ đã nhận định cuộc sống của mình sẽ phát triển theo chiều hướng tồi tệ. Cô liên tiếp mất hai công việc, Kiều Vân Tiêu giúp được cô cũng đã đi, còn Lục Bắc Thần hại cô phải nghiến răng kèn kẹt thì lại lù lù xuất hiện. Ai là quý nhân, ai là tiểu nhân vừa nhìn đã biết.
“Phó tổng bên phía bộ phận nhà ăn vẫn rất muốn nhận em. Chuyện em biết làm muốn Bách hoa lệnh chính tông đã lan truyền khắp khách sạn rồi. Các món ăn khác của em món nào cũng tinh tế, ngon miệng, tuy rằng mấy món đó chỉ chui vào bụng một mình giáo sư Lục nhưng từ thái độ của anh ấy có thể thấy rất hài lòng với em.” Giám đốc nói.
“Ý của chị là nếu em làm toàn thời gian ở bệnh viện thì sẽ chuyển tới bộ phận nhà ăn ạ?”
Giám đốc mỉm cười giải thích với cô: “Em hiểu nhầm rồi, bên bộ phận phòng đương nhiên rất hy vọng em ở lại, chỉ là bộ phận nhà ăn cũng có ý này, nên còn xem sự lựa chọn của em.”
Cố Sơ suy tính một hồi rồi hỏi: “Em tới bộ phận nào thì tiền lương sẽ cao hơn một chút ạ?” Dù là làm đầu bếp hay làm phục vụ phòng, đối với cô mà nói đều được, chỉ cần có việc là tốt rồi, tuyệt đối không thể thiếu tiền lương.
Giám đốc không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, hơi ngẩn ra giây lát rồi nói: “Thật ra tiền lương thì cũng xấp xỉ nhau vì nếu em chuyển qua bộ phận nhà ăn cũng vẫn phải làm từ khâu giúp việc trở lên, bên đó không thể lập tức cho em làm đầu bếp được, dẫu sao thì em cũng không có chứng nhận đầu bếp, đúng không? Với lại lúc trước giám đốc bên đó cũng có hiểu lầm với em, cá nhân chị cho rằng em qua đó chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi.”
Hàm ý trong câu nói này không khó nhận ra, giám đốc bộ phận phòng cũng đang có ý lôi kéo người, Cố Sơ đương nhiên hiểu. Cô nói: “Được ạ, em sẽ suy nghĩ.” Thật ra phần nhiều là vì cô cần thực sự tìm hiểu về mặt lương lậu rồi mới có hướng đi.
Dành thời gian cho giám đốc không lâu, vì Cố Sơ phải giúp Lục Bắc Thần làm việc thế nên cũng không thay quần áo đồng phục. Cô đi thang máy lên thẳng phòng tổng thống, rồi ấn chuông cửa.
Hơn một phút đồng hồ, cửa phòng mới bật mở.
Lục Bắc Thần ra mở cửa trong trạng thái vẫn còn mơ màng ngủ, nửa người trên để trần, bên dưới mặc một chiếc quần đùi màu café nhạt, đầu tóc hơi bù xù, dưới cằm còn lún phún những sợi râu mới mọc. Cố Sơ không ngờ giờ này mà anh vẫn chưa dậy, cánh tay đang ấn chuông của cô đờ ra giữa không trung, ánh mắt không biết nhìn đi đâu, liếc tới chỗ nào cũng thấy đung đưa cơ bắp rắn chắc, vạm vỡ của anh.
Cảnh tượng mỹ nam mới ngủ dậy không phải ai cũng có phúc để hưởng, tim cô lại bắt đầu đập loạn một cách vô dụng.
Lục Bắc Thần cũng không ngờ người đứng ngoài cửa lại là cô, cái miệng đang ngáp dở rất lâu không khép lại được. Anh đơ ra vài giây rồi cả cơ thể cao lớn hơi nghiêng sang bên: “Vào đi.”
Anh vừa tỉnh dậy, giọng nói nghe còn ngái ngủ, trầm thấp lôi cuốn, còn có chút khái tính trẻ con. Có lẽ vô cớ bị dựng dậy, cơ thể thì tỉnh rồi nhưng bụng dạ thì chưa.
Cố Sơ đi vào, tầm nhìn hơi tăm tối, tất cả rèm cửa trong phòng bị ánh kéo kín mít, che toàn bộ ánh nắng bên ngoài. Tình cảnh này Cố Sơ không hề lạ lẫm, lần trước khi tỉnh lại trên giường anh cũng như vậy. Không những rèm cửa phòng ngủ mà phòng khách, phòng sách thậm chí nhà vệ sinh cũng che chặt không một kẽ hở. Nhưng so sánh thì gian phòng lần trước còn có chút ánh sáng hắt vào. Lần này thì hoàn toàn kín như bưng. Cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông nào lại hà khắc với hoàn cảnh ngủ của mình như vậy, sống như một con ma sợ phải thấy ánh sáng.
Cánh cửa sau lưng bị Lục Bắc Thần đóng lại, phát ra một tiếng im lìm.
Ngay sau đó, cô càng cảm thấy căn phòng tối hơn. Lúc đóng đi qua cửa ra vào, đầu gối của cô không cẩn thận vấp phải cạnh bàn trang điểm, đau đến há hốc mồm. Đang định giơ tay bật đèn thì Lục Bắc Thần bực bội khẽ quát: “Đừng bật đèn!”
Cố Sơ sửng sốt quay đầu nhìn anh. Quái lạ, sao tối mò mò thế này mà anh cũng nhìn thấy một động tác nhỏ của cô.
“Sao cô tới sớm vậy?” Mang mái đầu rối bù, Lục Bắc Thần lại ngáp cái nữa sau đó từ sau lưng vượt qua cô, rõ ràng đó chỉ là một câu hỏi cho có mà thôi.
Cố Sơ mở mắt trừng trừng nhìn một cái bóng cao lớn vòng qua phòng ngủ. Cửa còn chưa đóng cô đã nghe thấy tiếng có thứ gì đổ ập xuống giường. Mặc kệ đầu gối đang đau, tầm nhìn của cô dần dần thích ứng được với bóng tối, nhanh chóng đi tới trước cửa phòng ngủ. Cô thò đầu vào xem, Lục Bắc Thần lại ngã lăn ra giường ngủ mất rồi.
Cô đứng sững trước cửa. Chuyện gì thế này? Nửa phút sau, cô đi vào phòng ngủ, tới bên cạnh giường xem xét. Nửa gương mặt của Lục Bắc Thần vùi trong gối, chiếc chăn chỉ kéo bừa một góc đắp lên người, nhịp thở của anh đều đều, chắc là vẫn chưa say giấc.
“Giáo sư Lục?” Cô khẽ gọi.
Lục Bắc Thần không có phản ứng gì.
Trong phòng ngủ lại càng u tối hơn, ngập tràn mùi hương của người đàn ông. Có mùi nước khử trùng nhàn nhạt nhưng nhiều hơn cả là một hơi thở rắn rỏi, khí khái.
Cố Sơ thật sự nhức đầu. Anh gọi cô đến rồi lại nằm ngủ ở đây là thế nào? Phải, đúng là cô tới có hơi sớm nhưng đạo lý tiếp khách anh cũng không hiểu à? Nghĩ bụng, cô cũng không thể đờ đẫn ở đó. Cô ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú nằm nghiêng trên giường, nhỏ giọng gọi tiếp: “Giáo sư Lục~ Dậy đi~”
Dưới ánh sáng cực yếu, cô thấy Lục Bắc Thần nhíu mày.
Cô dè dặt thò một ngón tay ra, chọc chọc vào bả vai để trần của anh: “Này~”
Anh vẫn không có động tĩnh gì.
Cố Sơ liên tục chọc thêm mấy cái: “Không phải muốn tôi phân tích thành phần của thuốc sao? Mau đưa tài liệu cho tôi!”
“Đừng ồn ào, để tôi ngủ thêm một lát.” Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng lên tiếng, một giây sau anh kéo tay cô lại, nhẹ nhàng nắm lấy một cách chuẩn xác rồi nghiêng đầu, gối lên bàn tay đang nắm của hai người.
Có một ký ức nổ tung trong đầu cô!
Đó là một dã ngoại ngoài trời sau khi cô và Bắc Thâm xác nhận quan hệ yêu đương, hai người cùng nằm ngủ trong một chiếc lều. Ngày hôm sau, Lục Bắc Thâm gọi kiểu gì cũng không dậy, cô bèn nghĩ đủ mọi cách. Anh chê cô ầm ĩ, thế là nắm chặt tay cô rồi gối lên, miệng còn lẩm bẩm: Đừng ồn ào, để anh ngủ thêm một lát. Tới khi Bắc Thâm dậy thì cũng đã sắp trưa. Ra khỏi lều, các bạn khác đã đi nhặt cành cây từ lâu, đang nhóm lửa nấu cơm. Thấy họ chui ra, có bạn nam bèn trêu chọc thái quá: “Bắc Thâm, cậu một vừa hai phải thôi đấy. Cố Sơ bé nhỏ thế kia làm sao chịu nổi bị cậu hành hạ lâu như thế?”
Lúc ấy cô không hiểu câu nói ấy nghĩa là gì, Bắc Thâm cũng chỉ cười không nói. Trên đường trở về, Cố Sơ oán trách anh quá tham ngủ, anh làm mặt ấm ức hậm hực với cô: Cố đại tiểu thư, tại em tối qua cứ kêu nóng, anh đành phải mở hé cửa lều ra để em mát. Không có anh thì em đã bị muỗi ăn thịt từ lâu rồi. Lúc ấy cô mới biết Bắc Thâm đã đuổi muỗi cả đêm cho cô…
Ngày hôm sau, Kiều Vân Tiêu đã bay về Thượng Hải từ sáng sớm, Cố Sơ đích thân ra sân bay tiễn anh ấy. Ở sân bay, trông Kiều Vân Tiêu có vẻ lo lắng, so với sự ngập ngừng lần trước, lần này lời dặn dò của anh rõ ràng đã thẳng thắn hơn. Anh ấy không còn kiêng dè cái tên ‘Lục Bắc Thâm’ nữa, không chẳng sợ cô nghe thấy cái tên này liệu còn buồn bã hay không. Trước khi đi qua cửa kiểm tra an ninh, cái tên anh ấy nhắc tới nhiều nhất chính là ‘Lục Bắc Thâm’ và ‘Lục Bắc Thần’, nhắc cô hết lần này tới lần khác không thấy phiền rằng Lục Bắc Thần tuyệt đối không đơn giản, trên người cậu ta chắc chắn có bí mật không thể tiết lộ.
Cuối cùng Cố Sơ cũng ‘trục xuất’ được Kiều Vân Tiêu đi như tiễn ‘Lưu lão lão’, sau đó ngồi ở sân bay rất lâu, cứ nhìn mãi vào tấm bảng thông báo tin tức các chuyến bay đang không ngừng chạy các dãy số hiệu. Sân bay Quỳnh Châu không lớn lắm, số chuyến bay tới Thượng Hải là nhiều nhất. Đường bay nối liền quá khứ và hiện tại của cô làm nhức tầm mắt. Rõ ràng chỉ có ba tiếng đồng hồ vậy mà như cách cả trăm núi ngàn sông, dùng những năm tháng cả cuộc đời này cũng không đến đích được. Cô chỉ biết, mình không quay lại được nữa.
Chỉ mấy năm ngắn ngủi đã khiến một người trưởng thành hơn.
Là cô hoặc Kiều Vân Tiêu.
Sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, những người thật lòng quan tâm tới cô cực kỳ hiếm hoi. Kiều Vân Tiêu là một trong số những người ít ỏi ấy. Thế nên đối với Cố Sơ mà nói, mỗi lần ly biệt như thế này giống như xa cách người thân vậy. Thật ra cô biết rất rõ, Kiều Vân Tiêu không đơn thuần coi cô là người thân. Nhưng cô tình nguyện nghĩ như vậy. Có lẽ, trong lòng cô sẽ cố chấp cho rằng nhà họ Kiều là người tiếp xúc cuối cùng với nhà họ Cố trước khi mọi chuyện xảy ra, thế nên cô mới không thể hận nhà họ Kiều, mới cố gắng muốn nhìn thấy hình bóng gia đình mình từ nhà họ Kiều. Còn ở Kiều Vân Tiêu thứ cô ham muốn được nhìn thấy chính là hình bóng của mình thời tuổi xuân tươi trẻ.
Tất cả đều đã xảy ra, tất cả đều không thể quay trở lại được nữa, nhưng cô vẫn ích kỷ muốn níu giữ một chút gì đó.
Khi Cố Sơ tới khách sạn thì vẫn chưa đến chín giờ. Giám đốc bộ phận phòng thấy cô xuất hiện ở khách sạn ban ngày thì rất ngạc nhiên, sau khi hỏi thăm mới biết cô đã bị bệnh viện đuổi việc. Chị ấy tiếc nuối hỏi sau này cô có dự tính gì. Trong khoảng thời gian này, Cố Sơ và giám đốc khách sạn có quan hệ rất tốt thế nên cô cũng không giấu giếm mà bộc bạch với chị ấy rằng mình vẫn chưa có dự định gì. Giám đốc nghe thấy vậy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra, em có suy nghĩ sẽ làm toàn thời gian ở khách sạn chúng ta không?”
Làm việc toàn thời gian ở khách sạn ư?
Cố Sơ chưa từng nghĩ.
Công việc này đối với Cố Sơ mà nói tính chất không khác mấy với việc bán thuốc lá vỉa hè, chỉ là công việc sau phục vụ khách ngoài trời, công việc trước phục vụ khách trong nhà mà thôi. Nhưng kể ra cũng thấy bất thường, từ sau lần trước bị Lục Bắc Thần ‘náo loạn’ ở quán ăn, việc kinh doanh thuốc lá của cô cũng chấm dứt từ đây. Nguyên do là vì các cơ quan nhà nước đổi cách, kiểm tra các thể loại, mấy người tiêu thụ thuốc lá, rượu bia ngoài đường đều phải ẩn nấp. Lục Bắc Thần hào phóng mua cho cô hàng cả một tháng sau đó cũng ‘tiễn biệt’ luôn kế sinh nhai cả đời cô.
Cố Sơ không muốn quy kết chuyện mất đi công việc bán thuốc lá và công việc ở bệnh viện cho Lục Bắc Thần nhưng thực tế là, hình như từ sau khi anh xuất hiện, công việc của cô liên tiếp gặp trục trặc. Trước đây cô từng xem lá số tử vi, rồi những lúc rảnh rỗi lại lên mạng bói bài Tarot gì đó, dù là theo cách Tây hay cách Tàu thì đều nói rằng cuộc sống của cô sẽ có một sự thay đổi long trời lở đất, nhưng kiểu thay đổi này rất cực đoan, hoặc là sẽ cực tốt, hoặc là sẽ cực tệ, bên cạnh sẽ có quý nhân phù trợ nhưng cũng có thể sẽ bị tiểu nhân hãm hại.
Nói thật lòng, tất cả đều là sự lựa chọn của bản thân cô, có lúc mấy trò bói toán đó chẳng qua chỉ là ám thị tâm lý thôi.
Nhưng trong tiềm thức của Cố Sơ đã nhận định cuộc sống của mình sẽ phát triển theo chiều hướng tồi tệ. Cô liên tiếp mất hai công việc, Kiều Vân Tiêu giúp được cô cũng đã đi, còn Lục Bắc Thần hại cô phải nghiến răng kèn kẹt thì lại lù lù xuất hiện. Ai là quý nhân, ai là tiểu nhân vừa nhìn đã biết.
“Phó tổng bên phía bộ phận nhà ăn vẫn rất muốn nhận em. Chuyện em biết làm muốn Bách hoa lệnh chính tông đã lan truyền khắp khách sạn rồi. Các món ăn khác của em món nào cũng tinh tế, ngon miệng, tuy rằng mấy món đó chỉ chui vào bụng một mình giáo sư Lục nhưng từ thái độ của anh ấy có thể thấy rất hài lòng với em.” Giám đốc nói.
“Ý của chị là nếu em làm toàn thời gian ở bệnh viện thì sẽ chuyển tới bộ phận nhà ăn ạ?”
Giám đốc mỉm cười giải thích với cô: “Em hiểu nhầm rồi, bên bộ phận phòng đương nhiên rất hy vọng em ở lại, chỉ là bộ phận nhà ăn cũng có ý này, nên còn xem sự lựa chọn của em.”
Cố Sơ suy tính một hồi rồi hỏi: “Em tới bộ phận nào thì tiền lương sẽ cao hơn một chút ạ?” Dù là làm đầu bếp hay làm phục vụ phòng, đối với cô mà nói đều được, chỉ cần có việc là tốt rồi, tuyệt đối không thể thiếu tiền lương.
Giám đốc không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, hơi ngẩn ra giây lát rồi nói: “Thật ra tiền lương thì cũng xấp xỉ nhau vì nếu em chuyển qua bộ phận nhà ăn cũng vẫn phải làm từ khâu giúp việc trở lên, bên đó không thể lập tức cho em làm đầu bếp được, dẫu sao thì em cũng không có chứng nhận đầu bếp, đúng không? Với lại lúc trước giám đốc bên đó cũng có hiểu lầm với em, cá nhân chị cho rằng em qua đó chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi.”
Hàm ý trong câu nói này không khó nhận ra, giám đốc bộ phận phòng cũng đang có ý lôi kéo người, Cố Sơ đương nhiên hiểu. Cô nói: “Được ạ, em sẽ suy nghĩ.” Thật ra phần nhiều là vì cô cần thực sự tìm hiểu về mặt lương lậu rồi mới có hướng đi.
Dành thời gian cho giám đốc không lâu, vì Cố Sơ phải giúp Lục Bắc Thần làm việc thế nên cũng không thay quần áo đồng phục. Cô đi thang máy lên thẳng phòng tổng thống, rồi ấn chuông cửa.
Hơn một phút đồng hồ, cửa phòng mới bật mở.
Lục Bắc Thần ra mở cửa trong trạng thái vẫn còn mơ màng ngủ, nửa người trên để trần, bên dưới mặc một chiếc quần đùi màu café nhạt, đầu tóc hơi bù xù, dưới cằm còn lún phún những sợi râu mới mọc. Cố Sơ không ngờ giờ này mà anh vẫn chưa dậy, cánh tay đang ấn chuông của cô đờ ra giữa không trung, ánh mắt không biết nhìn đi đâu, liếc tới chỗ nào cũng thấy đung đưa cơ bắp rắn chắc, vạm vỡ của anh.
Cảnh tượng mỹ nam mới ngủ dậy không phải ai cũng có phúc để hưởng, tim cô lại bắt đầu đập loạn một cách vô dụng.
Lục Bắc Thần cũng không ngờ người đứng ngoài cửa lại là cô, cái miệng đang ngáp dở rất lâu không khép lại được. Anh đơ ra vài giây rồi cả cơ thể cao lớn hơi nghiêng sang bên: “Vào đi.”
Anh vừa tỉnh dậy, giọng nói nghe còn ngái ngủ, trầm thấp lôi cuốn, còn có chút khái tính trẻ con. Có lẽ vô cớ bị dựng dậy, cơ thể thì tỉnh rồi nhưng bụng dạ thì chưa.
Cố Sơ đi vào, tầm nhìn hơi tăm tối, tất cả rèm cửa trong phòng bị ánh kéo kín mít, che toàn bộ ánh nắng bên ngoài. Tình cảnh này Cố Sơ không hề lạ lẫm, lần trước khi tỉnh lại trên giường anh cũng như vậy. Không những rèm cửa phòng ngủ mà phòng khách, phòng sách thậm chí nhà vệ sinh cũng che chặt không một kẽ hở. Nhưng so sánh thì gian phòng lần trước còn có chút ánh sáng hắt vào. Lần này thì hoàn toàn kín như bưng. Cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông nào lại hà khắc với hoàn cảnh ngủ của mình như vậy, sống như một con ma sợ phải thấy ánh sáng.
Cánh cửa sau lưng bị Lục Bắc Thần đóng lại, phát ra một tiếng im lìm.
Ngay sau đó, cô càng cảm thấy căn phòng tối hơn. Lúc đóng đi qua cửa ra vào, đầu gối của cô không cẩn thận vấp phải cạnh bàn trang điểm, đau đến há hốc mồm. Đang định giơ tay bật đèn thì Lục Bắc Thần bực bội khẽ quát: “Đừng bật đèn!”
Cố Sơ sửng sốt quay đầu nhìn anh. Quái lạ, sao tối mò mò thế này mà anh cũng nhìn thấy một động tác nhỏ của cô.
“Sao cô tới sớm vậy?” Mang mái đầu rối bù, Lục Bắc Thần lại ngáp cái nữa sau đó từ sau lưng vượt qua cô, rõ ràng đó chỉ là một câu hỏi cho có mà thôi.
Cố Sơ mở mắt trừng trừng nhìn một cái bóng cao lớn vòng qua phòng ngủ. Cửa còn chưa đóng cô đã nghe thấy tiếng có thứ gì đổ ập xuống giường. Mặc kệ đầu gối đang đau, tầm nhìn của cô dần dần thích ứng được với bóng tối, nhanh chóng đi tới trước cửa phòng ngủ. Cô thò đầu vào xem, Lục Bắc Thần lại ngã lăn ra giường ngủ mất rồi.
Cô đứng sững trước cửa. Chuyện gì thế này? Nửa phút sau, cô đi vào phòng ngủ, tới bên cạnh giường xem xét. Nửa gương mặt của Lục Bắc Thần vùi trong gối, chiếc chăn chỉ kéo bừa một góc đắp lên người, nhịp thở của anh đều đều, chắc là vẫn chưa say giấc.
“Giáo sư Lục?” Cô khẽ gọi.
Lục Bắc Thần không có phản ứng gì.
Trong phòng ngủ lại càng u tối hơn, ngập tràn mùi hương của người đàn ông. Có mùi nước khử trùng nhàn nhạt nhưng nhiều hơn cả là một hơi thở rắn rỏi, khí khái.
Cố Sơ thật sự nhức đầu. Anh gọi cô đến rồi lại nằm ngủ ở đây là thế nào? Phải, đúng là cô tới có hơi sớm nhưng đạo lý tiếp khách anh cũng không hiểu à? Nghĩ bụng, cô cũng không thể đờ đẫn ở đó. Cô ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú nằm nghiêng trên giường, nhỏ giọng gọi tiếp: “Giáo sư Lục~ Dậy đi~”
Dưới ánh sáng cực yếu, cô thấy Lục Bắc Thần nhíu mày.
Cô dè dặt thò một ngón tay ra, chọc chọc vào bả vai để trần của anh: “Này~”
Anh vẫn không có động tĩnh gì.
Cố Sơ liên tục chọc thêm mấy cái: “Không phải muốn tôi phân tích thành phần của thuốc sao? Mau đưa tài liệu cho tôi!”
“Đừng ồn ào, để tôi ngủ thêm một lát.” Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng lên tiếng, một giây sau anh kéo tay cô lại, nhẹ nhàng nắm lấy một cách chuẩn xác rồi nghiêng đầu, gối lên bàn tay đang nắm của hai người.
Có một ký ức nổ tung trong đầu cô!
Đó là một dã ngoại ngoài trời sau khi cô và Bắc Thâm xác nhận quan hệ yêu đương, hai người cùng nằm ngủ trong một chiếc lều. Ngày hôm sau, Lục Bắc Thâm gọi kiểu gì cũng không dậy, cô bèn nghĩ đủ mọi cách. Anh chê cô ầm ĩ, thế là nắm chặt tay cô rồi gối lên, miệng còn lẩm bẩm: Đừng ồn ào, để anh ngủ thêm một lát. Tới khi Bắc Thâm dậy thì cũng đã sắp trưa. Ra khỏi lều, các bạn khác đã đi nhặt cành cây từ lâu, đang nhóm lửa nấu cơm. Thấy họ chui ra, có bạn nam bèn trêu chọc thái quá: “Bắc Thâm, cậu một vừa hai phải thôi đấy. Cố Sơ bé nhỏ thế kia làm sao chịu nổi bị cậu hành hạ lâu như thế?”
Lúc ấy cô không hiểu câu nói ấy nghĩa là gì, Bắc Thâm cũng chỉ cười không nói. Trên đường trở về, Cố Sơ oán trách anh quá tham ngủ, anh làm mặt ấm ức hậm hực với cô: Cố đại tiểu thư, tại em tối qua cứ kêu nóng, anh đành phải mở hé cửa lều ra để em mát. Không có anh thì em đã bị muỗi ăn thịt từ lâu rồi. Lúc ấy cô mới biết Bắc Thâm đã đuổi muỗi cả đêm cho cô…