Lúc Viên Trạch ngó vào gương chiếu hậu lần thứ ba, Hạ Thiên quay qua nhìn cậu.
“Làm sao vậy?”
“Ừm… Khả năng lái xe của anh thế nào?” Viên Trạch khẽ cau mày.
Liếc nhìn gương chiếu hậu, Hạ Thiên phát hiện sau lưng là một chiếc xe đại chúng màu bạc, hình như vẫn đi theo bọn họ nhưng ngược lại chẳng có kỹ thuật theo dõi gì, dù sao người bình thường cũng đâu ai nghĩ tới việc sẽ bị kẻ khác theo dõi.
“Bạn trai của em?”
“Trợ lý của anh ấy.” Viên Trạch bĩu môi, cái tên trợ lý vạn năng này đã xuất hiện vô số lần trước mặt cậu, muốn không nhận ra cũng khó. Theo Viên Trạch đi chơi trò chơi mạo hiểm là cậu ta, theo Viên Trạch hẹn hò là cậu ta, truyền đạt lại chỉ thị của Bạch Trăn cũng là cậu ta, ngay cả lần mẹ cậu đổ bệnh vẫn là cậu ta xuất hiện xử lý mọi chuyện, thật sự hơi giống như âm hồn bất tán.
“Vịn chặt.” Dập thuốc lá, Hạ Thiên đạp chân ga rồi đánh mạnh vô lăng một vòng. Cứ như vậy sát một giây sau cùng của đèn vàng, cua một phát rẽ sang con đường khác.
Không có người đàn ông nào không thích đua xe, nhưng mà khi cái người lái xe không phải mình thì chẳng có gì adrenaline* tăng vọt, dẫn đến tuyến mồ hôi và nhịp tim đồng thời tăng theo, đôi mắt cũng hết dám chớp, chỉ sợ mới hơi mất tập trung thôi thì mình sẽ toi đời ở nơi này.
* Đây là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Đến khi Hạ Thiên rốt cuộc cũng khôi phục lại tốc độ bình thường, Viên Trạch gần như đã quên sạch hết thảy mọi chuyện không vui tối nay, chỉ còn niềm vui vì mình còn sống mà thôi.
“Sẽ không theo nữa đâu.”
“… Ừm.” Viên Trạch yên lặng bổ sung trong lòng, nếu như cậu ta còn theo thì cậu tuyệt đối sẽ không bắt hắn cắt đuôi cậu ta nữa, mà sẽ xuống xe lôi cậu ta ra tẩn một trận, sau đó giáo dục một tràng đạo lý nhân sinh, có gì nghĩ không thông mà phải lái xe nhanh như vậy, muốn chết sao.
Cứ chạy khoảng gần mười phút, Viên Trạch nhìn đường phố lạ lẫm, thật nghi ngờ không biết có phải mình đã ra khỏi Thượng Hải rồi không.
“Chúng ta đi đâu?”
“Một nơi đại khái là có thể khiến em quên hết mọi thứ.”
Mặt Viên Trạch trắng bệch, sững sờ nhớ lại loại tốc độ sinh tử vừa rồi, sẽ không đưa tôi đi thi đấu cái gì, sau đó đi bão 40 vòng chứ.
Cái loại chuyện lãng phí tiền bạc này, chỉ có những người không quan tâm tới tiền mới làm, Hạ Thiên hiển nhiên sẽ không đốt tiền vậy đâu.
Xe dừng lại trước một căn nhà cũ lớn, giao chìa khóa cho cậu em giữ xe xong Hạ Thiên liền ôm lấy Viên Trạch đi vào trong.
Nháy mắt mở cửa ra, âm nhạc đinh tai nhức óc bùng lên, đầu óc Viên Trạch hơi choáng một chút, không ngờ nơi này lại là pub, DJ đã high rồi.
Người phục vụ ở cửa kề sát vào lỗ tai Hạ Thiên hỏi hắn có cần nút tai không. Hạ Thiên lắc đầu, đẩy Viên Trạch đang đánh giá xung quanh vào.
“Wow, anh Hạ, khách quý nha, tới chơi à?” Một chàng trai đeo đầy khuyên nhào vào ngực Hạ Thiên, Hạ Thiên vuốt vuốt tóc cậu ta, sau đó cậu ta thấy Viên Trạch liền sáng rực mắt lên, “Soái ca nha, gương mặt mới!”
Nói xong cái tay kia liền muốn sờ soạng lên người Viên Trạch, không thèm có chút dè dặt nào.
“Đừng sờ lung tung, khách của anh.” Hạ Thiên cười cười túm lấy bàn tay của cậu ta.
Người trong pub đông như mắc cửi, không chỉ có sàn nhảy chật ních người mà hành lang cũng đông nghẹt, rung đùi đắc ý, đụng chạm khắp nơi, có mấy người giật lắc đến mức Viên Trạch cảm giác như đầu họ cũng sắp rơi xuống, chắc là đang cắn thuốc rồi.
Hạ Thiên vẫn luôn ôm lấy vai Viên Trạch, sức trên tay không nhỏ, ngăn chặn hết đám người muốn đụng chạm vào bọn họ, mở ra một con đường đi đến dãy ghế dài. Trên dãy ghế còn vứt mấy cái áo khoác, trên bàn cũng có mấy cái điện thoại và chìa khóa các thứ.
Viên Trạch ngồi dán sát vào Hạ Thiên trên ghế. Hắn gọi rượu, cậu tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây. Nhìn lại thì đây chẳng phải lần đầu tới chỗ thế này, nhiều hơn chính là cảm giác hoài niệm, âm nhạc đinh tai nhức óc, tiếng trống dường như gõ vào tận tim, mức chấn động của sàn nhà cho thấy rõ đề xi ben âm nhạc, tất cả mọi người đều high, rượu cũng được, nhạc heavy metal cũng được, thậm chí còn có cả một ít thuốc trợ hứng.
“Gương mặt mới, nào, uống một ly.” Đang nhìn say mê thì một chàng trai bộ dạng rất đáng yêu đưa một ly cocktail tới trước mặt Viên Trạch, ánh mắt của cậu ta đã hơi rời rạc.
Mới vừa cầm lấy ly rượu thì Hạ Thiên liền đoạt lại ly nhét về trong tay chàng trai kia, “Đừng đùa cậu ấy, khách của anh, tự các cậu chơi đi.”
Chàng trai đáng yêu lè lưỡi một cái, đầu lưỡi cậu ta có bấm khuyên, sau đó uống một hớp hết sạch rượu trong ly, chen vào đám đông lần nữa.
“Đã lăn lộn trong ban nhạc, chưa từng nghe ai nói không được tùy tiện uống rượu người khác đưa cho hả?”
Đưa một ly rượu phục vụ mới đem đến cho Viên Trạch, Hạ Thiên cười cười châm thuốc.
Viên Trạch uống một hơi cạn sạch, không để ý Hạ Thiên nhíu mày, giành lấy thuốc trên môi hắn bắt đầu hút.
“Tôi có thể ra nhảy không?” Mục đích anh dẫn tôi tới đây không phải là vì cái này sao.
“Có thể, nếu như em nghĩ rằng cái này cũng gọi là nhảy, nhớ đừng ăn bất kỳ thứ gì người khác đưa cho em, cả rượu thuốc lá và kẹo.”
Cởi áo khoác, Viên Trạch lắc lư mấy lần theo nhịp, thực ra từ khi bước vào pub cậu đã có cảm giác chân không còn giẫm trên đất bằng, cái gì cũng chẳng cần biết, cứ đung đưa theo nhịp điệu.
Nhìn Viên Trạch hòa vào đám người, sau đó nhanh chóng đụng chạm với những người xung quanh, Hạ Thiên đốt thuốc lần nữa, cầm lấy ly nước đá, uống.
Viên Trạch nhảy khoảng chừng nửa tiếng, Hạ Thiên cũng nhìn cậu như vậy nửa tiếng. Chẳng còn cách nào, chỗ này thực sự hơi loạn, hắn cũng không dám để khách hàng xảy ra chuyện gì. Đại khái là Viên Trạch đã say thật rồi, không kiên kị gì chơi điên cuồng, không thể không nói, nhìn thế này mới thấy cậu thật sự có thiên phú âm nhạc, tư thái khi xoay kia đều theo tiết tấu, còn cực kỳ có dục vọng biểu diễn, đúng là điểm sáng trong đám người.
Chỉ chốc lát sau đủ lại trai trai gái gái đều sáp về phía cậu.
Hạ Thiên có thể thấy rõ ràng mỗi lần hất đầu, mỗi lần thở dốc, mỗi lần lay động hạ thân của Viên Trạch. Ừm, quả thực là rất mê người, hơn nữa trong hoàn cảnh này còn rất dễ khiến người ta muốn làm chút gì đó với cậu.
Hút xong điếu thuốc, Hạ Thiên không thể không đứng lên bước về phía Viên Trạch trong đám đông. Cũng không phải hắn mất tự chủ, mà là đậu hũ của Viên Trạch đều bị người ta ăn sạch hết rồi, họ sờ họ cọ còn chưa tính, còn có người muốn cưỡng hôn đúng không? Nếu cứ tiếp tục không quản thì chắc người này sẽ bị kéo vào một lô ghế riêng nào luôn quá.
Lôi Viên Trạch ra khỏi sàn nhảy, cậu vẫn còn nhảy theo nhạc tới tận đây, có lẽ say hoàn toàn rồi nên cậu đặc biệt hưng phấn, dù ngồi xuống cũng không ngừng cọ cọ Hạ Thiên, cái đầu nóng lên cứ một lát lại gục xuống hõm vai hắn, đôi môi mỏng mang theo hơi thở ấm áp, tiếng thở dốc vượt qua cả tiếng nhạc mà đấm thẳng vào tai Hạ Thiên.
Tuy rằng định lực rất mạnh sức tự kiềm chế rất tốt, nhưng dù sao Hạ Thiên cũng là đàn ông, cho nên vẫn nổi lên chút phản ứng.
Nhét cục đá ngón tay bắt được vào miệng Viên Trạch, Hạ Thiên muốn khiến cậu bình tĩnh tỉnh táo hơn một chút, ai ngờ, có lẽ là cậu khát hoặc là cực kỳ nóng nực, cục đá này thực sự làm Viên Trạch thích vô cùng. Cậu không ngừng mút lấy ngón tay hắn, đá tan thành nước, đồng thời tràn ra khỏi khóe miệng.
Ánh mắt Hạ Thiên tối sầm lại, lần này hay rồi, triệt để có cảm giác. Cũng thật là…
Vươn mình một phát đặt cậu lên ghế sopha, Hạ Thiên dán vào lỗ tai Viên Trạch đầu độc, “Tiếp đến, muốn đi mướn phòng không?”
“Ừm…” Viên Trạch đưa tay ôm cổ Hạ Thiên, cũng không phải thể hiện sự thân mật mà chỉ đơn giản là lắc lư quá mức nên cậu cần phải bắt được thứ gì đó, ổn định lại bản thân, “Tiếp đến… Tôi muốn… Ừm… Tôi muốn về nhà…”
Dừng một chút, Hạ Thiên kéo cánh tay Viên Trạch xuống nhìn vào mắt cậu, được lắm, thật sự không còn tiêu điểm. Cứ nhìn chăm chú như vậy mười giây, Hạ Thiên đứng lên tiện thể kéo theo Viên Trạch, nếu như cứ mặc kệ cậu nằm trên ghế sopha như vậy thì không chừng một giây sau sẽ trượt khỏi ghế mất.
Uống một hơi hết ly nước đá, Hạ Thiên cầm lấy áo khoác của Viên Trạch mặc vào hộ cậu, sau đó ném tiền lên bàn rồi dìu người ra ngoài.
Hạ Thiên thừa nhận, hiện tại hắn rất muốn lên giường với Viên Trạch, nhưng, đối phương không muốn thì hắn sẽ không làm. Hơn nữa cho dù có muốn, Hạ Thiên cũng đâu có đạo lý tự mình xóc lọ, quá lãng phí.
Khi lái xe vào tiểu khu của Viên Trạch đã là hơn hai giờ sáng. Ngược lại lần này cậu không hề làm ầm ĩ, ngoan ngoãn ngủ trên ghế đến chảy cả nước miếng.
Lấy thẻ gác cổng trong túi quần Viên Trạch ra, Hạ Thiên đỡ cậu quét cửa lớn đi vào.
Lúc vào tới thang máy, Viên Trạch liên tiếp trì xuống, trên người không vận được chút sức nào, Hạ Thiên mất rất nhiều công sức mới giữ vững được người cậu, chưa đến nỗi kéo một đường dài tới nhà như cây lau sàn.
Đến cửa, Hạ Thiên vừa mới lấy chìa khóa thì cửa đột ngột bị mở ra từ bên trong, đối diện là gương mặt khó chịu rõ ràng của Bạch Trăn.
Lúc Bạch Trăn tiếp lấy Viên Trạch, càng giống như là đoạt lấy người từ lồng ngực Hạ Thiên hơn, chẳng còn cách nào, Viên Trạch say đến mức đứng cũng không nổi, vì để giữ được cậu nên Hạ Thiên tất nhiên phải… ôm vô cùng chặt.
Không có lấy một câu nói giao lưu, thậm chí sau khi tiếp được Viên Trạch, Bạch Trăn lập tức muốn sập cửa.
“Anh Bạch.” Vẫn là Hạ Thiên bình tĩnh phá vỡ sự im lặng, thậm chí còn tự châm một điếu thuốc.
Động tác đóng cửa ngừng lại, Bạch Trăn nhìn Hạ Thiên, ra hiệu cho hắn có rắm thì mau thả.
“Chi phí đêm nay, xin thanh toán.”
“…” Khóe miệng Bạch Trăn giật một phát, chân mày cau lại, “Bao nhiêu?”
Cũng giống như Hạ Thiên nghĩ, Bạch Trăn sẽ không quỵt số tiền này, đối với anh mà nói, trả số tiền này tuyệt đối thoải mái hơn là không, ít nhất, đây là trả tiền…. đóng giả.
Lấy di động ra, trực tiếp thanh toán tiền, Hạ Thiên cẩn thận cất điện thoại vào, tắt thuốc, chuẩn bị rời đi.
“Chờ chút.” Lúc này lại là Bạch Trăn gọi Hạ Thiên.
“Còn có gì muốn phục vụ à?” Hạ Thiên hài hước nở nụ cười.
“Phải cho cậu bao nhiêu tiền thì cậu mới đồng ý không bao giờ xuất hiện trước mặt người này nữa?” Biểu tình của Bạch Trăn rất nghiêm túc, cũng chẳng phải đang đùa.
Hạ Thiên cười sâu hơn, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Trăn lần nữa.
“Xin lỗi, bảng báo giá của tôi không có hạng mục này, trong tình huống thông thường thì chúng tôi sẽ không chủ động tìm đến khách hàng, anh có thể làm cho cậu ấy không muốn tới tìm tôi nữa, vậy thì tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu ấy…” Hạ Thiên nói rất thành khẩn, giống như đang bàn chuyện làm ăn vậy.
Sắc mặt Bạch Trăn càng khó coi hơn.
“À há, đúng rồi,” Hạ Thiên nhìn Viên Trạch nằm trong lòng Bạch Trăn ngủ rất sâu, “Thực ra còn có một cách khác, anh có thể lấy lại hết tất cả thẻ và tiền của cậu ấy, như vậy… cậu ấy sẽ không trả nổi tôi.”
Nói xong Hạ Thiên liền hơi khom lưng ra hiệu, quay người bỏ đi không thèm nhìn vẻ mặt của Bạch Trăn thêm nữa.
“Làm sao vậy?”
“Ừm… Khả năng lái xe của anh thế nào?” Viên Trạch khẽ cau mày.
Liếc nhìn gương chiếu hậu, Hạ Thiên phát hiện sau lưng là một chiếc xe đại chúng màu bạc, hình như vẫn đi theo bọn họ nhưng ngược lại chẳng có kỹ thuật theo dõi gì, dù sao người bình thường cũng đâu ai nghĩ tới việc sẽ bị kẻ khác theo dõi.
“Bạn trai của em?”
“Trợ lý của anh ấy.” Viên Trạch bĩu môi, cái tên trợ lý vạn năng này đã xuất hiện vô số lần trước mặt cậu, muốn không nhận ra cũng khó. Theo Viên Trạch đi chơi trò chơi mạo hiểm là cậu ta, theo Viên Trạch hẹn hò là cậu ta, truyền đạt lại chỉ thị của Bạch Trăn cũng là cậu ta, ngay cả lần mẹ cậu đổ bệnh vẫn là cậu ta xuất hiện xử lý mọi chuyện, thật sự hơi giống như âm hồn bất tán.
“Vịn chặt.” Dập thuốc lá, Hạ Thiên đạp chân ga rồi đánh mạnh vô lăng một vòng. Cứ như vậy sát một giây sau cùng của đèn vàng, cua một phát rẽ sang con đường khác.
Không có người đàn ông nào không thích đua xe, nhưng mà khi cái người lái xe không phải mình thì chẳng có gì adrenaline* tăng vọt, dẫn đến tuyến mồ hôi và nhịp tim đồng thời tăng theo, đôi mắt cũng hết dám chớp, chỉ sợ mới hơi mất tập trung thôi thì mình sẽ toi đời ở nơi này.
* Đây là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Đến khi Hạ Thiên rốt cuộc cũng khôi phục lại tốc độ bình thường, Viên Trạch gần như đã quên sạch hết thảy mọi chuyện không vui tối nay, chỉ còn niềm vui vì mình còn sống mà thôi.
“Sẽ không theo nữa đâu.”
“… Ừm.” Viên Trạch yên lặng bổ sung trong lòng, nếu như cậu ta còn theo thì cậu tuyệt đối sẽ không bắt hắn cắt đuôi cậu ta nữa, mà sẽ xuống xe lôi cậu ta ra tẩn một trận, sau đó giáo dục một tràng đạo lý nhân sinh, có gì nghĩ không thông mà phải lái xe nhanh như vậy, muốn chết sao.
Cứ chạy khoảng gần mười phút, Viên Trạch nhìn đường phố lạ lẫm, thật nghi ngờ không biết có phải mình đã ra khỏi Thượng Hải rồi không.
“Chúng ta đi đâu?”
“Một nơi đại khái là có thể khiến em quên hết mọi thứ.”
Mặt Viên Trạch trắng bệch, sững sờ nhớ lại loại tốc độ sinh tử vừa rồi, sẽ không đưa tôi đi thi đấu cái gì, sau đó đi bão 40 vòng chứ.
Cái loại chuyện lãng phí tiền bạc này, chỉ có những người không quan tâm tới tiền mới làm, Hạ Thiên hiển nhiên sẽ không đốt tiền vậy đâu.
Xe dừng lại trước một căn nhà cũ lớn, giao chìa khóa cho cậu em giữ xe xong Hạ Thiên liền ôm lấy Viên Trạch đi vào trong.
Nháy mắt mở cửa ra, âm nhạc đinh tai nhức óc bùng lên, đầu óc Viên Trạch hơi choáng một chút, không ngờ nơi này lại là pub, DJ đã high rồi.
Người phục vụ ở cửa kề sát vào lỗ tai Hạ Thiên hỏi hắn có cần nút tai không. Hạ Thiên lắc đầu, đẩy Viên Trạch đang đánh giá xung quanh vào.
“Wow, anh Hạ, khách quý nha, tới chơi à?” Một chàng trai đeo đầy khuyên nhào vào ngực Hạ Thiên, Hạ Thiên vuốt vuốt tóc cậu ta, sau đó cậu ta thấy Viên Trạch liền sáng rực mắt lên, “Soái ca nha, gương mặt mới!”
Nói xong cái tay kia liền muốn sờ soạng lên người Viên Trạch, không thèm có chút dè dặt nào.
“Đừng sờ lung tung, khách của anh.” Hạ Thiên cười cười túm lấy bàn tay của cậu ta.
Người trong pub đông như mắc cửi, không chỉ có sàn nhảy chật ních người mà hành lang cũng đông nghẹt, rung đùi đắc ý, đụng chạm khắp nơi, có mấy người giật lắc đến mức Viên Trạch cảm giác như đầu họ cũng sắp rơi xuống, chắc là đang cắn thuốc rồi.
Hạ Thiên vẫn luôn ôm lấy vai Viên Trạch, sức trên tay không nhỏ, ngăn chặn hết đám người muốn đụng chạm vào bọn họ, mở ra một con đường đi đến dãy ghế dài. Trên dãy ghế còn vứt mấy cái áo khoác, trên bàn cũng có mấy cái điện thoại và chìa khóa các thứ.
Viên Trạch ngồi dán sát vào Hạ Thiên trên ghế. Hắn gọi rượu, cậu tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây. Nhìn lại thì đây chẳng phải lần đầu tới chỗ thế này, nhiều hơn chính là cảm giác hoài niệm, âm nhạc đinh tai nhức óc, tiếng trống dường như gõ vào tận tim, mức chấn động của sàn nhà cho thấy rõ đề xi ben âm nhạc, tất cả mọi người đều high, rượu cũng được, nhạc heavy metal cũng được, thậm chí còn có cả một ít thuốc trợ hứng.
“Gương mặt mới, nào, uống một ly.” Đang nhìn say mê thì một chàng trai bộ dạng rất đáng yêu đưa một ly cocktail tới trước mặt Viên Trạch, ánh mắt của cậu ta đã hơi rời rạc.
Mới vừa cầm lấy ly rượu thì Hạ Thiên liền đoạt lại ly nhét về trong tay chàng trai kia, “Đừng đùa cậu ấy, khách của anh, tự các cậu chơi đi.”
Chàng trai đáng yêu lè lưỡi một cái, đầu lưỡi cậu ta có bấm khuyên, sau đó uống một hớp hết sạch rượu trong ly, chen vào đám đông lần nữa.
“Đã lăn lộn trong ban nhạc, chưa từng nghe ai nói không được tùy tiện uống rượu người khác đưa cho hả?”
Đưa một ly rượu phục vụ mới đem đến cho Viên Trạch, Hạ Thiên cười cười châm thuốc.
Viên Trạch uống một hơi cạn sạch, không để ý Hạ Thiên nhíu mày, giành lấy thuốc trên môi hắn bắt đầu hút.
“Tôi có thể ra nhảy không?” Mục đích anh dẫn tôi tới đây không phải là vì cái này sao.
“Có thể, nếu như em nghĩ rằng cái này cũng gọi là nhảy, nhớ đừng ăn bất kỳ thứ gì người khác đưa cho em, cả rượu thuốc lá và kẹo.”
Cởi áo khoác, Viên Trạch lắc lư mấy lần theo nhịp, thực ra từ khi bước vào pub cậu đã có cảm giác chân không còn giẫm trên đất bằng, cái gì cũng chẳng cần biết, cứ đung đưa theo nhịp điệu.
Nhìn Viên Trạch hòa vào đám người, sau đó nhanh chóng đụng chạm với những người xung quanh, Hạ Thiên đốt thuốc lần nữa, cầm lấy ly nước đá, uống.
Viên Trạch nhảy khoảng chừng nửa tiếng, Hạ Thiên cũng nhìn cậu như vậy nửa tiếng. Chẳng còn cách nào, chỗ này thực sự hơi loạn, hắn cũng không dám để khách hàng xảy ra chuyện gì. Đại khái là Viên Trạch đã say thật rồi, không kiên kị gì chơi điên cuồng, không thể không nói, nhìn thế này mới thấy cậu thật sự có thiên phú âm nhạc, tư thái khi xoay kia đều theo tiết tấu, còn cực kỳ có dục vọng biểu diễn, đúng là điểm sáng trong đám người.
Chỉ chốc lát sau đủ lại trai trai gái gái đều sáp về phía cậu.
Hạ Thiên có thể thấy rõ ràng mỗi lần hất đầu, mỗi lần thở dốc, mỗi lần lay động hạ thân của Viên Trạch. Ừm, quả thực là rất mê người, hơn nữa trong hoàn cảnh này còn rất dễ khiến người ta muốn làm chút gì đó với cậu.
Hút xong điếu thuốc, Hạ Thiên không thể không đứng lên bước về phía Viên Trạch trong đám đông. Cũng không phải hắn mất tự chủ, mà là đậu hũ của Viên Trạch đều bị người ta ăn sạch hết rồi, họ sờ họ cọ còn chưa tính, còn có người muốn cưỡng hôn đúng không? Nếu cứ tiếp tục không quản thì chắc người này sẽ bị kéo vào một lô ghế riêng nào luôn quá.
Lôi Viên Trạch ra khỏi sàn nhảy, cậu vẫn còn nhảy theo nhạc tới tận đây, có lẽ say hoàn toàn rồi nên cậu đặc biệt hưng phấn, dù ngồi xuống cũng không ngừng cọ cọ Hạ Thiên, cái đầu nóng lên cứ một lát lại gục xuống hõm vai hắn, đôi môi mỏng mang theo hơi thở ấm áp, tiếng thở dốc vượt qua cả tiếng nhạc mà đấm thẳng vào tai Hạ Thiên.
Tuy rằng định lực rất mạnh sức tự kiềm chế rất tốt, nhưng dù sao Hạ Thiên cũng là đàn ông, cho nên vẫn nổi lên chút phản ứng.
Nhét cục đá ngón tay bắt được vào miệng Viên Trạch, Hạ Thiên muốn khiến cậu bình tĩnh tỉnh táo hơn một chút, ai ngờ, có lẽ là cậu khát hoặc là cực kỳ nóng nực, cục đá này thực sự làm Viên Trạch thích vô cùng. Cậu không ngừng mút lấy ngón tay hắn, đá tan thành nước, đồng thời tràn ra khỏi khóe miệng.
Ánh mắt Hạ Thiên tối sầm lại, lần này hay rồi, triệt để có cảm giác. Cũng thật là…
Vươn mình một phát đặt cậu lên ghế sopha, Hạ Thiên dán vào lỗ tai Viên Trạch đầu độc, “Tiếp đến, muốn đi mướn phòng không?”
“Ừm…” Viên Trạch đưa tay ôm cổ Hạ Thiên, cũng không phải thể hiện sự thân mật mà chỉ đơn giản là lắc lư quá mức nên cậu cần phải bắt được thứ gì đó, ổn định lại bản thân, “Tiếp đến… Tôi muốn… Ừm… Tôi muốn về nhà…”
Dừng một chút, Hạ Thiên kéo cánh tay Viên Trạch xuống nhìn vào mắt cậu, được lắm, thật sự không còn tiêu điểm. Cứ nhìn chăm chú như vậy mười giây, Hạ Thiên đứng lên tiện thể kéo theo Viên Trạch, nếu như cứ mặc kệ cậu nằm trên ghế sopha như vậy thì không chừng một giây sau sẽ trượt khỏi ghế mất.
Uống một hơi hết ly nước đá, Hạ Thiên cầm lấy áo khoác của Viên Trạch mặc vào hộ cậu, sau đó ném tiền lên bàn rồi dìu người ra ngoài.
Hạ Thiên thừa nhận, hiện tại hắn rất muốn lên giường với Viên Trạch, nhưng, đối phương không muốn thì hắn sẽ không làm. Hơn nữa cho dù có muốn, Hạ Thiên cũng đâu có đạo lý tự mình xóc lọ, quá lãng phí.
Khi lái xe vào tiểu khu của Viên Trạch đã là hơn hai giờ sáng. Ngược lại lần này cậu không hề làm ầm ĩ, ngoan ngoãn ngủ trên ghế đến chảy cả nước miếng.
Lấy thẻ gác cổng trong túi quần Viên Trạch ra, Hạ Thiên đỡ cậu quét cửa lớn đi vào.
Lúc vào tới thang máy, Viên Trạch liên tiếp trì xuống, trên người không vận được chút sức nào, Hạ Thiên mất rất nhiều công sức mới giữ vững được người cậu, chưa đến nỗi kéo một đường dài tới nhà như cây lau sàn.
Đến cửa, Hạ Thiên vừa mới lấy chìa khóa thì cửa đột ngột bị mở ra từ bên trong, đối diện là gương mặt khó chịu rõ ràng của Bạch Trăn.
Lúc Bạch Trăn tiếp lấy Viên Trạch, càng giống như là đoạt lấy người từ lồng ngực Hạ Thiên hơn, chẳng còn cách nào, Viên Trạch say đến mức đứng cũng không nổi, vì để giữ được cậu nên Hạ Thiên tất nhiên phải… ôm vô cùng chặt.
Không có lấy một câu nói giao lưu, thậm chí sau khi tiếp được Viên Trạch, Bạch Trăn lập tức muốn sập cửa.
“Anh Bạch.” Vẫn là Hạ Thiên bình tĩnh phá vỡ sự im lặng, thậm chí còn tự châm một điếu thuốc.
Động tác đóng cửa ngừng lại, Bạch Trăn nhìn Hạ Thiên, ra hiệu cho hắn có rắm thì mau thả.
“Chi phí đêm nay, xin thanh toán.”
“…” Khóe miệng Bạch Trăn giật một phát, chân mày cau lại, “Bao nhiêu?”
Cũng giống như Hạ Thiên nghĩ, Bạch Trăn sẽ không quỵt số tiền này, đối với anh mà nói, trả số tiền này tuyệt đối thoải mái hơn là không, ít nhất, đây là trả tiền…. đóng giả.
Lấy di động ra, trực tiếp thanh toán tiền, Hạ Thiên cẩn thận cất điện thoại vào, tắt thuốc, chuẩn bị rời đi.
“Chờ chút.” Lúc này lại là Bạch Trăn gọi Hạ Thiên.
“Còn có gì muốn phục vụ à?” Hạ Thiên hài hước nở nụ cười.
“Phải cho cậu bao nhiêu tiền thì cậu mới đồng ý không bao giờ xuất hiện trước mặt người này nữa?” Biểu tình của Bạch Trăn rất nghiêm túc, cũng chẳng phải đang đùa.
Hạ Thiên cười sâu hơn, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Trăn lần nữa.
“Xin lỗi, bảng báo giá của tôi không có hạng mục này, trong tình huống thông thường thì chúng tôi sẽ không chủ động tìm đến khách hàng, anh có thể làm cho cậu ấy không muốn tới tìm tôi nữa, vậy thì tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu ấy…” Hạ Thiên nói rất thành khẩn, giống như đang bàn chuyện làm ăn vậy.
Sắc mặt Bạch Trăn càng khó coi hơn.
“À há, đúng rồi,” Hạ Thiên nhìn Viên Trạch nằm trong lòng Bạch Trăn ngủ rất sâu, “Thực ra còn có một cách khác, anh có thể lấy lại hết tất cả thẻ và tiền của cậu ấy, như vậy… cậu ấy sẽ không trả nổi tôi.”
Nói xong Hạ Thiên liền hơi khom lưng ra hiệu, quay người bỏ đi không thèm nhìn vẻ mặt của Bạch Trăn thêm nữa.