“Bạch… Bạch Trăn… Anh chờ chút…” Viên Trạch giãy giụa hai lần vẫn không thể thoát ra, bị Bạch Trăn cưỡng ép lôi vào một phòng vệ sinh có gắn bảng “Bên trong đang sửa chữa” trong pub, còn tiện tay khóa cửa.
Bạch Trăn đè Viên Trạch lên tường, sau một nụ hôn dài đến nghẹt thở mới lưu luyến buông đôi môi cậu ra.
“Chỗ này vậy mà không thay đổi chút nào, đến cái nhà vệ sinh vĩnh viễn đang sửa chữa này cũng vẫn còn.” Tuy rằng đã thả môi Viên Trạch ra, nhưng đôi tay Bạch Trăn lại không nhàn rỗi lấy một chút.
Vốn Viên Trạch hát xong đã đủ thở hổn hển, lại bị hôn một phát thật sâu, bây giờ chỉ cảm thấy thiếu dưỡng khí trầm trọng, thở gấp hồng hộc.
“Anh… chờ chút… anh sẽ không định ở đây… A a… Đừng, về nhà, về nhà hãy… A…”
“Không đợi kịp.”
“Đừng nghịch mà… Anh biết nơi này là nơi nào không?” Viên Trạch sắp điên rồi, phải biết việc Bạch Trăn xuất hiện ở đây ngày mai có thể sẽ lên bản tin giải trí, nếu như còn bị phát hiện ở trong nhà vệ sinh với người đồng giới… Tuyệt đối sẽ lên đầu đề luôn! Biết đâu còn thành scandal lớn nhất năm…
“Anh biết.”
“Anh biết bên ngoài có bao nhiêu người không!?”
“Anh biết, cho nên chúng ta phải tốc chiến tốc thắng…”
“Bây giờ anh… a… aa… nhẹ chút…”
Bạch Trăn kích động không nhịn nổi, dường như muốn nuốt sống cả Viên Trạch.
Bạch Trăn cảm thấy anh sắp điên rồi, mất khống chế triệt để.
Sau khi nói điện thoại với Viên Trạch xong, tâm trạng Bạch Trăn vẫn luôn bồn chồn không yên, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh Viên Trạch và cái tên ngưu lang kia nhìn nhau, hành động thân mật của hai người, Viên Trạch lại không hề bài xích hắn lấy một chút. Tên ngưu lang kia lấy lòng cậu, hay phải nói là an ủi, Viên Trạch đều rất được lợi…
Cho nên hình ảnh này cứ không tự chủ mà xuất hiện trong đầu, Viên Trạch ủ rũ cúp điện thoại, bị tên ngưu lang kia ôm vào lòng, âu yếm an ủi các thể loại.
Sau đó, Bạch Trăn bùng nổ. Anh làm sao cũng không bình tĩnh lại mà diễn cho xong mấy cảnh tiếp theo được, dù thế nào cũng phải nghĩ cách chạy tới pub, mặc kệ khi chạy tới buổi diễn đã kết thúc rồi cũng chẳng sao, anh muốn đưa Viên Trạch đi. Đương nhiên, Bạch Trăn cũng biết những thứ đó chỉ là điều anh tự tưởng tượng ra, trong tình huống bình thường Viên Trạch sẽ không gọi cái tên ngưu lang kia.
Nhưng Bạch Trăn không bình tĩnh nổi, làm cách nào cũng không yên tâm được. Cuối cùng anh lợi dụng ngược lại mối quan hệ mập mờ với Zira, ngỏ ý với đạo diễn là không nên miễn cưỡng cô, tối nay cho cô nghỉ ngơi một đêm thật tốt, mấy cảnh còn lại cứ thêm giờ quay cho kịp.
Nếu Bạch Trăn đã suy nghĩ cho Zira như thế, đạo diễn cũng không thể bác bỏ ý tốt của anh, chỉ có thể thả người trước thời gian. Vì vậy Bạch Trăn lập tức chạy tới.
Không ngờ… thật sự gặp được tên ngưu lang kia trong pub, hắn lại còn nhìn chằm chằm vào Viên Trạch không thèm chớp mắt! Ánh mắt ấy sao Bạch Trăn lại không hiểu chứ, giống y như đúc ánh mắt anh nhìn Viên Trạch năm đó.
Bạch Trăn sẽ không khờ khạo nghĩ rằng hắn vừa khéo tới pub này uống rượu, kết quả đụng phải buổi biểu diễn của Viên Trạch. Nguyên nhân hắn xuất hiện ở đây chỉ có một, đó chính là Viên Trạch gọi hắn đến.
Trong nháy mắt ấy, Bạch Trăn cảm thấy bản thân mình sắp bị nỗi đố kị nuốt trọn lý trí rồi, nếu như lúc đó tầm mắt Viên Trạch nhìn về phía tên ngưu lang kia một lần thôi, có lẽ Bạch Trăn sẽ trực tiếp vác ghế lên đập hắn.
Cũng may, Viên Trạch chỉ nhìn về phía anh, vả lại còn hưng phấn không nhịn được. Điều này khiến hơi thở Bạch Trăn bình tĩnh hơn từ sự phẫn nộ lúc nhìn thấy tên ngưu lang kia.
Cuối cùng lúc Viên Trạch nhào vào lòng Bạch Trăn, khí thế của anh gần như lập tức nổ tung ra, toàn thân từ trên xuống dưới đều hiện rõ, người này là của tôi, ai cũng đừng hòng tăm tia em ấy, lời nhắn như vậy đó.
Cái nhìn trực diện kia chính là phát sinh trong tình huống này, ánh mắt Bạch Trăn tuyệt đối không hề thân thiện, song cái tên ngưu lang kia cũng đâu yếu thế chút nào, chẳng thèm có ý định dời tầm mắt.
Cuối cùng còn nâng ly lên chúc mừng, rơi vào mắt Bạch Trăn lại càng giống như khiêu khích… Chưa đủ, chỉ ôm em ấy đơn giản như vậy còn chưa đủ, em ấy là của mình, chỉ thuộc về mình, giữ lấy em ấy, lập tức giữ lấy em ấy.
Ý nghĩ này quá mãnh liệt, không thể đè nén xuống dù chỉ một chút, adrenalin tiết ra quá nhanh nên Bạch Trăn mới có thể mặc kệ mọi thứ mà kéo người vào đây.
Giữ đầu Viên Trạch lập tức hôn sâu. Không thở nổi, nhưng dù Viên Trạch tránh né thế nào thì Bạch Trăn đều gắt gao giữ chặt lấy đầu cậu, không cho cậu trốn tránh, thiếu dưỡng khí mang đến khoái cảm muốn nghẹt thở, Bạch Trăn yêu cảm giác này muốn chết.
“… Anh muốn giết em hả!” Rốt cuộc Viên Trạch cũng được hít thở mà gục lên bả vai Bạch Trăn, giao hết trọng lượng cả người cho anh.
Cậu mệt muốn chết rồi, mệt đừ người, dù sao cũng không còn được như bảy năm trước, có hát có nhảy hai, ba tiếng vẫn có thể đại chiến tiếp mấy hiệp, bây giờ mới… Đột nhiên nghĩ đến điều gì, gương mặt Viên Trạch nóng lên, kéo kéo cổ áo Bạch Trăn như một đứa nhóc đang làm nũng, “Em nói nè, sau này đừng như vậy…”
“Làm sao…?” Bạch Trăn hôn lên chóp mũi Viên Trạch, cảm thấy vừa mới làm xong là độ đáng yêu của cậu tăng mạnh theo cấp lũy thừa.
“Thì tiết sớm đó! Anh xem vừa nãy mới…” Viên Trạch che mặt, trời ạ, cậu và Bạch Trăn vừa ấy ấy được mấy phút thôi, quả thực là lần nhanh nhất từ lúc hai người quen nhau tới giờ.
“Phụt…” Bạch Trăn sặc thật, ôm chặt người trong ngực, sao lại có thể đáng yêu đến vậy chứ? “Yên tâm, vừa nãy chỉ là… quá hưng phấn… Đây là chuyện tốt, nói rõ là rất sướng, đúng không?”
Trong lúc hai người đang sến sẩm thì bên ngoài ồn ào một trận, rốt cuộc cũng kéo được sự chú ý của cả hai về. Đây không phải là ở nhà, muốn quậy thế nào thì quậy, nếu như Bạch Trăn mà bị phát hiện sẽ lập tức xong đời!
Liếc mắt nhìn nhau, lần này hai người rất ăn ý không hồ đồ nữa, nhanh chóng sửa sang lại bản thân, thừa dịp buổi diễn còn chưa kết thúc chạy ra khỏi pub.
Khi Bạch Trăn lái xe về đến nhà, Viên Trạch đã ngủ gục trên ghế phó lái, ngủ rất say, xem ra cậu thật sự mệt lắm rồi. Bạch Trăn cười có chút gian xảo, trong lòng quả thực vui vẻ vô cùng, thì ra cứ vậy cũng tốt, cứ như vậy thì tự nhiên cậu sẽ chẳng nhớ ra có còn quên ai đó không.
Hạ Thiên bước vào Nightwish đúng lúc Arthur đang định nuốt viên thuốc xuống, hắn kéo bàn tay đang cầm thuốc của y lại, “Đừng uống, không tốt cho cơ thể đâu, để tôi đến cho.”
“Hả –?” Arthur thật sự không phản ứng kịp.
Chẳng hề giải thích, Hạ Thiên nhìn thấy vị khách mà mình kiên quyết giao cho Arthur bước ra từ phòng vệ sinh, hắn bước về phía gã, cũng thấy được sự ngạc nhiên mừng rỡ trong mắt người ta.
Rất tốt.
“Xin lỗi, vừa nãy trong nhà có việc gấp phải đi, không kịp nói rõ với anh. Rõ ràng anh đã hẹn trước mấy tuần, làm ơn hãy cho tôi một cơ hội bồi thường, tôi nhất định sẽ thỏa mãn anh.” Lời Hạ Thiên nói rất chân thành, cánh tay cũng vô cùng tự nhiên khoát lên bả vai gã, ôm người vào lòng cùng nhau đi ra ngoài.
Vốn là chuyện cầu còn không được, vị khách kia đương nhiên sẽ không tính toán, đỏ mặt để cho Hạ Thiên đưa ra khỏi Nightwish.
Nhìn cảnh hai người rời đi, ánh mắt Arthur choáng váng, y vẫn còn cầm ly nước và viên thuốc đây nè.
“Sao thế nào mình cũng có cảm giác Hạ Thiên bây giờ… siêu khó chịu ha?” Bỏ viên thuốc lại vào túi, Arthur lắc lắc đầu. Vừa nãy rõ ràng Hạ Thiên hơi mạnh mẽ quá mức, mặc dù có một số khách hàng ăn cái bộ này, nhưng bọn hắn… ừm… bình thường sẽ không như vậy.
Nhưng mà chuyện này cũng chẳng liên quan tới y, ngược lại không cần hại thận cũng kiếm được tiền, quả thực thoải mái quá đi. Arthur khẽ hát, thong thả ra khỏi Nightwish, y cần phải ngủ một giấc thật ngon, không làm cái loại vận động kia nữa.
Hạ Thiên đưa khách đến khách sạn sát vách hội quán, thuê phòng. Vừa vào phòng hắn liền hôn gã ngay, hắn không muốn nói chuyện, cũng chẳng muốn nghe người ta nói, giờ phút này hắn chỉ muốn X người.
Cho nên mỗi lần khách hé miệng muốn nói chuyện, Hạ Thiên liền hôn gã, sau đó lặp lại một câu y chang với gã, tôi sẽ bồi thường anh thật tốt.
Cũng coi như là tìm được một lý do giải thích cho sự nhiệt tình bức thiết lần này.
Rõ ràng vốn là ngành nghề phải phục vụ thật tốt để đối phương thỏa mãn, nhưng lúc này Hạ Thiên lại quá sức hung hăng, hắn đè khách hàng xuống giường, làm gã từ phía sau lưng.
Không cần nhìn thấy mặt gã, hắn chỉ muốn phát tiết, phát tiết tàn nhẫn một chút.
Hạ Thiên nhắm mắt lại, hình ảnh lay động trước mắt hắn toàn là một người đàn ông khác, giọng nói cố ý khàn khàn của cậu, hạ thân vặn veo theo biên độ nhỏ của cậu, ánh mắt nhìn đến xuyên qua đám đông của cậu…
Hạ Thiên cảm thấy dục vọng của mình muốn nổ tung.
Trong nháy mắt đầu óc bắt đầu làm việc lại, hắn đột nhiên mở mắt ra, trái tim rụt mạnh một phát, bị chính mình hù dọa. Vừa nãy, vừa nãy hắn đang làm gì? Không phải tưởng tượng gã này thành một người khác, mà là đối với người trong tưởng tượng kia, hắn đang làm gì?
Điên rồi, điên rồi, điên thật rồi, Hạ Thiên, mày… điều mày muốn làm với Viên Trạch, là hung hăng chiếm lấy thân thể cậu ấy sao…
Chỉ đến thế thôi sao?
Bạch Trăn đè Viên Trạch lên tường, sau một nụ hôn dài đến nghẹt thở mới lưu luyến buông đôi môi cậu ra.
“Chỗ này vậy mà không thay đổi chút nào, đến cái nhà vệ sinh vĩnh viễn đang sửa chữa này cũng vẫn còn.” Tuy rằng đã thả môi Viên Trạch ra, nhưng đôi tay Bạch Trăn lại không nhàn rỗi lấy một chút.
Vốn Viên Trạch hát xong đã đủ thở hổn hển, lại bị hôn một phát thật sâu, bây giờ chỉ cảm thấy thiếu dưỡng khí trầm trọng, thở gấp hồng hộc.
“Anh… chờ chút… anh sẽ không định ở đây… A a… Đừng, về nhà, về nhà hãy… A…”
“Không đợi kịp.”
“Đừng nghịch mà… Anh biết nơi này là nơi nào không?” Viên Trạch sắp điên rồi, phải biết việc Bạch Trăn xuất hiện ở đây ngày mai có thể sẽ lên bản tin giải trí, nếu như còn bị phát hiện ở trong nhà vệ sinh với người đồng giới… Tuyệt đối sẽ lên đầu đề luôn! Biết đâu còn thành scandal lớn nhất năm…
“Anh biết.”
“Anh biết bên ngoài có bao nhiêu người không!?”
“Anh biết, cho nên chúng ta phải tốc chiến tốc thắng…”
“Bây giờ anh… a… aa… nhẹ chút…”
Bạch Trăn kích động không nhịn nổi, dường như muốn nuốt sống cả Viên Trạch.
Bạch Trăn cảm thấy anh sắp điên rồi, mất khống chế triệt để.
Sau khi nói điện thoại với Viên Trạch xong, tâm trạng Bạch Trăn vẫn luôn bồn chồn không yên, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh Viên Trạch và cái tên ngưu lang kia nhìn nhau, hành động thân mật của hai người, Viên Trạch lại không hề bài xích hắn lấy một chút. Tên ngưu lang kia lấy lòng cậu, hay phải nói là an ủi, Viên Trạch đều rất được lợi…
Cho nên hình ảnh này cứ không tự chủ mà xuất hiện trong đầu, Viên Trạch ủ rũ cúp điện thoại, bị tên ngưu lang kia ôm vào lòng, âu yếm an ủi các thể loại.
Sau đó, Bạch Trăn bùng nổ. Anh làm sao cũng không bình tĩnh lại mà diễn cho xong mấy cảnh tiếp theo được, dù thế nào cũng phải nghĩ cách chạy tới pub, mặc kệ khi chạy tới buổi diễn đã kết thúc rồi cũng chẳng sao, anh muốn đưa Viên Trạch đi. Đương nhiên, Bạch Trăn cũng biết những thứ đó chỉ là điều anh tự tưởng tượng ra, trong tình huống bình thường Viên Trạch sẽ không gọi cái tên ngưu lang kia.
Nhưng Bạch Trăn không bình tĩnh nổi, làm cách nào cũng không yên tâm được. Cuối cùng anh lợi dụng ngược lại mối quan hệ mập mờ với Zira, ngỏ ý với đạo diễn là không nên miễn cưỡng cô, tối nay cho cô nghỉ ngơi một đêm thật tốt, mấy cảnh còn lại cứ thêm giờ quay cho kịp.
Nếu Bạch Trăn đã suy nghĩ cho Zira như thế, đạo diễn cũng không thể bác bỏ ý tốt của anh, chỉ có thể thả người trước thời gian. Vì vậy Bạch Trăn lập tức chạy tới.
Không ngờ… thật sự gặp được tên ngưu lang kia trong pub, hắn lại còn nhìn chằm chằm vào Viên Trạch không thèm chớp mắt! Ánh mắt ấy sao Bạch Trăn lại không hiểu chứ, giống y như đúc ánh mắt anh nhìn Viên Trạch năm đó.
Bạch Trăn sẽ không khờ khạo nghĩ rằng hắn vừa khéo tới pub này uống rượu, kết quả đụng phải buổi biểu diễn của Viên Trạch. Nguyên nhân hắn xuất hiện ở đây chỉ có một, đó chính là Viên Trạch gọi hắn đến.
Trong nháy mắt ấy, Bạch Trăn cảm thấy bản thân mình sắp bị nỗi đố kị nuốt trọn lý trí rồi, nếu như lúc đó tầm mắt Viên Trạch nhìn về phía tên ngưu lang kia một lần thôi, có lẽ Bạch Trăn sẽ trực tiếp vác ghế lên đập hắn.
Cũng may, Viên Trạch chỉ nhìn về phía anh, vả lại còn hưng phấn không nhịn được. Điều này khiến hơi thở Bạch Trăn bình tĩnh hơn từ sự phẫn nộ lúc nhìn thấy tên ngưu lang kia.
Cuối cùng lúc Viên Trạch nhào vào lòng Bạch Trăn, khí thế của anh gần như lập tức nổ tung ra, toàn thân từ trên xuống dưới đều hiện rõ, người này là của tôi, ai cũng đừng hòng tăm tia em ấy, lời nhắn như vậy đó.
Cái nhìn trực diện kia chính là phát sinh trong tình huống này, ánh mắt Bạch Trăn tuyệt đối không hề thân thiện, song cái tên ngưu lang kia cũng đâu yếu thế chút nào, chẳng thèm có ý định dời tầm mắt.
Cuối cùng còn nâng ly lên chúc mừng, rơi vào mắt Bạch Trăn lại càng giống như khiêu khích… Chưa đủ, chỉ ôm em ấy đơn giản như vậy còn chưa đủ, em ấy là của mình, chỉ thuộc về mình, giữ lấy em ấy, lập tức giữ lấy em ấy.
Ý nghĩ này quá mãnh liệt, không thể đè nén xuống dù chỉ một chút, adrenalin tiết ra quá nhanh nên Bạch Trăn mới có thể mặc kệ mọi thứ mà kéo người vào đây.
Giữ đầu Viên Trạch lập tức hôn sâu. Không thở nổi, nhưng dù Viên Trạch tránh né thế nào thì Bạch Trăn đều gắt gao giữ chặt lấy đầu cậu, không cho cậu trốn tránh, thiếu dưỡng khí mang đến khoái cảm muốn nghẹt thở, Bạch Trăn yêu cảm giác này muốn chết.
“… Anh muốn giết em hả!” Rốt cuộc Viên Trạch cũng được hít thở mà gục lên bả vai Bạch Trăn, giao hết trọng lượng cả người cho anh.
Cậu mệt muốn chết rồi, mệt đừ người, dù sao cũng không còn được như bảy năm trước, có hát có nhảy hai, ba tiếng vẫn có thể đại chiến tiếp mấy hiệp, bây giờ mới… Đột nhiên nghĩ đến điều gì, gương mặt Viên Trạch nóng lên, kéo kéo cổ áo Bạch Trăn như một đứa nhóc đang làm nũng, “Em nói nè, sau này đừng như vậy…”
“Làm sao…?” Bạch Trăn hôn lên chóp mũi Viên Trạch, cảm thấy vừa mới làm xong là độ đáng yêu của cậu tăng mạnh theo cấp lũy thừa.
“Thì tiết sớm đó! Anh xem vừa nãy mới…” Viên Trạch che mặt, trời ạ, cậu và Bạch Trăn vừa ấy ấy được mấy phút thôi, quả thực là lần nhanh nhất từ lúc hai người quen nhau tới giờ.
“Phụt…” Bạch Trăn sặc thật, ôm chặt người trong ngực, sao lại có thể đáng yêu đến vậy chứ? “Yên tâm, vừa nãy chỉ là… quá hưng phấn… Đây là chuyện tốt, nói rõ là rất sướng, đúng không?”
Trong lúc hai người đang sến sẩm thì bên ngoài ồn ào một trận, rốt cuộc cũng kéo được sự chú ý của cả hai về. Đây không phải là ở nhà, muốn quậy thế nào thì quậy, nếu như Bạch Trăn mà bị phát hiện sẽ lập tức xong đời!
Liếc mắt nhìn nhau, lần này hai người rất ăn ý không hồ đồ nữa, nhanh chóng sửa sang lại bản thân, thừa dịp buổi diễn còn chưa kết thúc chạy ra khỏi pub.
Khi Bạch Trăn lái xe về đến nhà, Viên Trạch đã ngủ gục trên ghế phó lái, ngủ rất say, xem ra cậu thật sự mệt lắm rồi. Bạch Trăn cười có chút gian xảo, trong lòng quả thực vui vẻ vô cùng, thì ra cứ vậy cũng tốt, cứ như vậy thì tự nhiên cậu sẽ chẳng nhớ ra có còn quên ai đó không.
Hạ Thiên bước vào Nightwish đúng lúc Arthur đang định nuốt viên thuốc xuống, hắn kéo bàn tay đang cầm thuốc của y lại, “Đừng uống, không tốt cho cơ thể đâu, để tôi đến cho.”
“Hả –?” Arthur thật sự không phản ứng kịp.
Chẳng hề giải thích, Hạ Thiên nhìn thấy vị khách mà mình kiên quyết giao cho Arthur bước ra từ phòng vệ sinh, hắn bước về phía gã, cũng thấy được sự ngạc nhiên mừng rỡ trong mắt người ta.
Rất tốt.
“Xin lỗi, vừa nãy trong nhà có việc gấp phải đi, không kịp nói rõ với anh. Rõ ràng anh đã hẹn trước mấy tuần, làm ơn hãy cho tôi một cơ hội bồi thường, tôi nhất định sẽ thỏa mãn anh.” Lời Hạ Thiên nói rất chân thành, cánh tay cũng vô cùng tự nhiên khoát lên bả vai gã, ôm người vào lòng cùng nhau đi ra ngoài.
Vốn là chuyện cầu còn không được, vị khách kia đương nhiên sẽ không tính toán, đỏ mặt để cho Hạ Thiên đưa ra khỏi Nightwish.
Nhìn cảnh hai người rời đi, ánh mắt Arthur choáng váng, y vẫn còn cầm ly nước và viên thuốc đây nè.
“Sao thế nào mình cũng có cảm giác Hạ Thiên bây giờ… siêu khó chịu ha?” Bỏ viên thuốc lại vào túi, Arthur lắc lắc đầu. Vừa nãy rõ ràng Hạ Thiên hơi mạnh mẽ quá mức, mặc dù có một số khách hàng ăn cái bộ này, nhưng bọn hắn… ừm… bình thường sẽ không như vậy.
Nhưng mà chuyện này cũng chẳng liên quan tới y, ngược lại không cần hại thận cũng kiếm được tiền, quả thực thoải mái quá đi. Arthur khẽ hát, thong thả ra khỏi Nightwish, y cần phải ngủ một giấc thật ngon, không làm cái loại vận động kia nữa.
Hạ Thiên đưa khách đến khách sạn sát vách hội quán, thuê phòng. Vừa vào phòng hắn liền hôn gã ngay, hắn không muốn nói chuyện, cũng chẳng muốn nghe người ta nói, giờ phút này hắn chỉ muốn X người.
Cho nên mỗi lần khách hé miệng muốn nói chuyện, Hạ Thiên liền hôn gã, sau đó lặp lại một câu y chang với gã, tôi sẽ bồi thường anh thật tốt.
Cũng coi như là tìm được một lý do giải thích cho sự nhiệt tình bức thiết lần này.
Rõ ràng vốn là ngành nghề phải phục vụ thật tốt để đối phương thỏa mãn, nhưng lúc này Hạ Thiên lại quá sức hung hăng, hắn đè khách hàng xuống giường, làm gã từ phía sau lưng.
Không cần nhìn thấy mặt gã, hắn chỉ muốn phát tiết, phát tiết tàn nhẫn một chút.
Hạ Thiên nhắm mắt lại, hình ảnh lay động trước mắt hắn toàn là một người đàn ông khác, giọng nói cố ý khàn khàn của cậu, hạ thân vặn veo theo biên độ nhỏ của cậu, ánh mắt nhìn đến xuyên qua đám đông của cậu…
Hạ Thiên cảm thấy dục vọng của mình muốn nổ tung.
Trong nháy mắt đầu óc bắt đầu làm việc lại, hắn đột nhiên mở mắt ra, trái tim rụt mạnh một phát, bị chính mình hù dọa. Vừa nãy, vừa nãy hắn đang làm gì? Không phải tưởng tượng gã này thành một người khác, mà là đối với người trong tưởng tượng kia, hắn đang làm gì?
Điên rồi, điên rồi, điên thật rồi, Hạ Thiên, mày… điều mày muốn làm với Viên Trạch, là hung hăng chiếm lấy thân thể cậu ấy sao…
Chỉ đến thế thôi sao?