Viên Trạch nằm trên giường, cảm giác tức giận cứ xông lên não từng đợt từng đợt.
Đèn phòng khách sáng trưng, cửa phòng làm việc khép hờ, từ sau khi về nhà La Sâm và Bạch Trăn vẫn thảo luận công việc bên trong, tròn bốn tiếng đồng hồ đến nhà vệ sinh cũng không đi.
Thời gian tích tắc trôi, Viên Trạch khó chịu cọ cọ trên giường.
Tối qua quả thực Bạch Trăn mệt tới sấp mặt, bọn họ ăn cơm xong, mới trò chuyện một chút đã không nghe thấy giọng anh nữa, vừa nhìn qua thì hay lắm, người nằm úp sấp trên bàn ngủ luôn rồi.
Cậu dìu anh vô phòng, thu dọn đoàng hoàng nhét vào chăn, đã là hơn hai giờ sáng.
Lúc đó Viên Trạch còn nghĩ, hôm nay có thể cho anh nghỉ ngơi thật tốt, mai lại ngủ thêm một ngày, buổi tối khỏe hơn rồi hẵng chịch vài phát. Kết quả sáng sớm hôm sau lúc cậu còn đang mơ mơ màng màng ngủ thì Bạch Trăn đã ăn mặc chỉnh tề, hôn môi hôn trán cậu rồi nói, bảo bối em ngủ tiếp đi, anh đi công việc trước.
Mãi đến lúc Bạch Trăn đi khỏi, cửa lớn cũng đóng sập lại, Viên Trạch chậm chạp thêm mấy phút mới đột nhiên ngồi bật dậy, cái gì?! Đi công việc? Móc điện thoại ra xem, mẹ nó chứ còn chưa tới bảy giờ!
Viên Trạch tức giận không nhỏ, không phải vì anh không để ý đến cậu mà là lo lắng cho thân thể anh. Rõ ràng đã mệt thành như vậy, khó khăn lắm mới về nhà mà còn chẳng thể nghỉ ngơi một ngày?
Hoạt động cả ngày đã chuẩn bị trước giờ phải hủy đi thì không nói, trong nhà chẳng còn chỗ nào để quét dọn vì hôm qua đã tổng vệ sinh rồi, còn tủ lạnh lại đầy đồ ăn thừa khiến Viên Trạch chả hề có hứng mua đồ về nấu cơm.
Không có chuyện gì làm, Viên Trạch nhắn tin cho Bạch Trăn, hôm nay có thể về lúc mấy giờ?
Lần này trả lời rất nhanh, ba chữ, chưa biết nữa.
Lông mày Viên Trạch xoắn lại với nhau, cái kiểu trả lời này tính là gì?
Hình như đối phương cũng nhận ra câu trả lời của mình quá thiếu đòn, vì vậy liền bồi thêm một câu, em không cần chờ anh.
Rất tốt, Viên Trạch ném di động ngồi trong phòng khách khổng lồ, đối diện với một cái màn hình khổng lồ bắt đầu chơi đánh thây ma, vừa chơi là chơi cả ngày. Mãi tới sau giờ cơm tối cửa mới mở ra, Bạch Trăn và La Sâm cùng vào nhà.
À, quên giới thiệu, La Sâm là người đại diện của Bạch Trăn, rất có bản lĩnh, tuyệt đối không phải người trẻ tuổi lương thiện gì. Nói trẻ là trẻ so với những người đại diện khác mà thôi, tính ra y vẫn lớn hơn Bạch Trăn tám tuổi.
Năm đó sau khi Bạch Trăn giới thiệu La Sâm cho Viên Trạch lần đầu, lần thứ hai gặp lại Viên Trạch lại kêu y một tiếng chú, có lẽ là khiến y tức giận không nhẹ nên từ đó về sau đều đối xử với cậu như với con nít, giống như người Bạch Trăn nuôi không phải bạn trai mà là con trai vậy.
“Ăn cơm chưa?” Bạch Trăn bước tới sờ sờ đầu Viên Trạch.
Muốn tránh ra nhưng lại không nỡ. Tầm mắt Viên Trạch không hề rời khỏi máy tính, cả màn hình đều là máu đỏ, bầu không khí âm u đáng sợ càng dấy lên trong cậu dục vọng thi ngược, bốp bốp bốp, nhân vật của Viên Trạch không dùng súng mà cầm gậy gỗ đập đầu thây ma, cảm giác đó thật là sảng khoái.
“Không đói.” Tiếp tục đập đầu thây ma, Viên Trạch chẳng có tâm trạng trả lời. Cậu cũng nói sự thật thôi, cả ngày chưa ăn gì nhưng không hề có cảm giác đói bụng.
“Đừng để bụng rỗng, lát nữa tự mình hâm đồ ăn lại ăn đi, anh và La Sâm còn có công việc cần bàn…” Bạch Trăn cúi người xuống hôn lên mặt cậu.
Viên Trạch trừng mắt, thân thể vẫn không muốn rời ra như não bộ, thậm chí còn hy vọng anh hôn lâu hơn một chút.
Trong lúc ấy La Sâm mở tủ lạnh lấy một lon soda, không hề xem mình là người ngoài chút nào, còn lấy cả trà sâm chế nước nóng rồi tự rót cho mình một tách.
Đến khi cả hai người đều vào phòng làm việc Viên Trạch mới ngừng nhấp chuột, lấy tai nghe trong tủ ra chặn âm thanh hai người bàn việc lại.
Hai người đi vào rồi là không thấy ra, cậu chơi game xong, ăn đồ ăn thừa xong, tắm xong, chui vào chăn xong, Bạch Trăn vẫn chưa ra.
Vì vậy một ngọn lửa giận vô danh chứ thiêu đốt cậu đến mức muốn bùng cháy.
Rốt cuộc trước mười hai giờ một chút hai người kia cũng kết thúc công việc, Viên Trạch nghe tiếng La Sâm rời đi, sau đó là tiếng Bạch Trăn tắm rửa, cuối cùng mặc áo tắm mở cửa phòng ngủ.
Bạch Trăn cởi áo chui vào chăn, Viên Trạch quấn lên người anh, tham lam hôn anh trêu chọc anh. Cậu không cần biết, anh mệt cũng được, không mệt cũng được, tóm lại là em nhớ anh, em muốn anh.
Bạch Trăn không từ chối mà cưng chiều xoa xoa đầu cậu, mặc cho Viên Trạch châm lửa trên người mình, gặm cắn, thậm chí còn hơi cố gắng để lại dấu vết. Anh cũng hôn trả lại cậu, dịu dàng động viên cậu.
Viên Trạch sử dụng hết tất cả bản lĩnh của mình để trêu chọc anh, đột nhiên Bạch Trăn lại nắm chặt lấy tay cậu, ngăn không cho cậu tiếp tục nữa.
“Bảo bối, anh thật sự rất mệt, cho anh thêm vài ngày nữa được không?” Bạch Trăn không cho cậu cơ hội cự tuyệt mà đẩy mạnh bàn tay cậu ra, một cánh tay khác thì dùng sức ôm cậu vào lòng, ngực dán ngực.
Hơi thở thuộc về Bạch Trăn ùa vào mọi cảm quan của Viên Trạch, nhưng trong nháy mắt cậu lại rất muốn khóc. Cũng may đây không phải lần đầu tiên anh từ chối sự nhiệt tình của cậu trên giường, Viên Trạch đã quen từ lâu.
Bạch Trăn hôn trán cậu, sau đó là vành tai, cưng chiều đến phát điên. Nhưng Viên Trạch lại cảm thấy, e rằng không chỉ La Sâm mà có lẽ Bạch Trăn cũng coi cậu như con trai mình.
“Nếu như còn chưa buồn ngủ thì anh có quà cho em đó, trên bàn ngoài phòng khách.” Nụ hôn cuối cùng của anh đáp xuống môi cậu, không thâm nhập sâu hơn mà chỉ chạm một phát như chuồn chuồn lướt nước.
Một nụ hôn chúc ngủ ngon bình thường nhất, sau đó thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Hội chứng Stockholm thật ra chẳng hề kỳ lạ chút nào, e rằng bản thân mỗi người đều sẽ có nô tính, chỉ là phải xem đối phương có thể khai phá nô tính ấy ra hay không.
* Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Mãi đến tận lúc Bạch Trăn ngủ rồi Viên Trạch mới cẩn thận nhẹ nhàng xuống giường ra khỏi phòng.
Phòng khách có mở một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng dìu dịu khiến căn phòng trống rỗng cũng không đến nỗi quá quạnh quẽ. Viên Trạch không biết cậu muốn làm gì, chỉ muốn rời khỏi chiếc giường kia, cho nên nhìn thấy phong thư màu đen trên bàn cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, cậu vốn không hề có hứng thú gì với món quà của Bạch Trăn.
Một phong thư rất khác biệt, đen tuyền, hai chữ ‘Thân mời’ bên trên viết bằng màu vàng kim nên rất dễ nhìn thấy, không phải nét chữ Bạch Trăn.
Mở phong thư ra là một tấm thẻ tinh xảo cũng màu đen y như vậy, Viên Trạch mất gần mười phút mới rốt cuộc hiểu rõ đây là thẻ gì. Sau đó sợi dây cuối cùng níu kéo Bạch Trăn trong nội tâm cậu cũng ‘phựt’ một tiếng đứt đoạn.
Nightwish, mới vừa khai trương, theo hình thức hội viên cao cấp, hộp đêm ngưu lang.
Ha ha, ha ha, ha ha ha. Rốt cuộc tới lúc búp bê tình dục cũng không thỏa mãn được tôi nữa thì anh lại nghĩ tới cái trò này, đồ chơi người thật?
Thế này nghĩa là gì?
Ý nghĩa khi hai người sống chung một nhà với nhau, giờ còn lại gì?
Nếu như muốn hỏi Viên Trạch giới hạn của sự khoan dung đối với Bạch Trăn nằm ở đâu, có lẽ đây chính là đáp an, dù rằng đáp án này cậu không hề biết trước. Cậu vốn không ngờ Bạch Trăn có thể làm ra chuyện thế này.
Bị kích thích tột cùng, Viên Trạch chọn một bộ quần áo bảnh bao nhất, vuốt gel dựng tóc, xịt một chút Cologne, nổi giận đùng đùng cầm lấy tấm thẻ hội viên kia rồi đóng sầm cửa thật mạnh, cũng không thèm lo lắng có đánh thức vị mỹ nhân say ngủ nào đó hay không.
Bước nhanh trên đường, gió lạnh thổi vù vù vào mặt, tới tận khi cả người đều lạnh cứng cậu mới nhận ra mình quên mặc áo khoác. Nửa đêm cuối thu, nhiệt độ này cũng chẳng lạnh chết người được.
Đôi mắt đau nhức nhưng lại không thể rơi một giọt nước, bước chân Viên Trạch dần chậm lại, oán giận tràn đầy cũng bị gió thổi tan đi.
Đưa cậu thẻ, cứ cho là cậu thật sự đi chơi ngưu lang thì sao? Cùng lắm chỉ giận dỗi mà thôi.
Lúc đi đến bờ sông Viên Trạch đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Cậu bước lên cầu, nhìn xuống mặt nước đen nhánh trong bóng tối. Thẻ này đúng là thứ tốt mà, mẹ nó xé không được, nuốt không xong, vậy ném đi cho hả giận cũng ok chứ.
Lấy thẻ ra khỏi ví, Viên Trạch cũng đồng thời lấy ra một tấm ảnh chụp chung giấu trong ví da. Đó là hai người của bảy năm trước, khi ấy Viên Trạch mới vừa kết thúc một buổi biểu diễn ở pub, mặc áo thun đen ngậm điếu thuốc đẹp trai ngời ngời, còn Bạch Trăn bên cạnh thì ôm lấy vai cậu, cười giống như một kẻ ngớ ngẩn.
Hồi ấy thật sự là Bạch Trăn không buông tha cho Viên Trạch một giây một phút nào, dường như chỉ cần không chú ý một lát là cậu sẽ bị người khác cướp đi ngay. Anh cứ nhìn chằm chằm liên tục, luôn dán mắt vào cậu, đến đi vệ sinh cũng phải đi cùng nhau. Sau đó tay ghita đã đánh nhau với anh vô số lần thực sự hết chịu nổi, nói với Viên Trạch, tôi không chơi nữa, em tìm người khác chơi ghita thay tôi đi.
Tôi có thể chấp nhận chia tay với em, chấp nhận em giao du với tên ngu đần kia, nhưng bảo tôi nhìn tên ngu đần này bảo vệ trước mặt em mỗi ngày, mắt cứ lom lom trừng tôi, người không biết chuyện còn tưởng tôi muốn làm gì, mẹ, rõ ràng là nó đào góc tường nhà ông.
Ngu đần, Viên Trạch nở nụ cười, đúng vậy, năm đó Quý Phong luôn gọi anh như thế, bây giờ chắc cũng ai tin đâu. Anh nói ai ngu đần? Bạch Trăn? Mắt anh bị lé sao?
Thôi, ít nhất đã từng rất vui vẻ, Viên Trạch ném thẻ hội viên trong tay vào lòng sông rồi nhét bức ảnh lại vào túi. Cậu thích hoài niệm nhưng không phải người không chịu buông tay, nói khó nghe một chút thì đã sớm biết từ trước rồi không phải sao, giống như ung thư thời kỳ cuối vậy, đã biết sẽ không kéo dài được bao lâu, dù bây giờ có thật sự chia tay thì cũng coi như đã chuẩn bị xong tâm lý.
Nện bước trên đường, Viên Trạch bất tri bất giác đi tới trung tâm thương mại, sau đó ngoài ý muốn nhìn thấy tòa nhà màu đen được trang trí hoàn toàn mới kia.
Thật là vừa khéo, Nightwish khổng lồ đang sừng sững trước mặt cậu.
Một nơi rất xa hoa, thiết kế cũng rất có tâm, ừm, tới nhân viên gác cửa nhìn cũng không tệ. Lúc này Viên Trạch mới hơi hối hận vì đã ném tấn thẻ hội viên kia đi, nếu không bây giờ có thể vào trong dạo một chút, ngắm trai đẹp dưỡng mắt rồi. Huống chi nó còn trùng tên với một ban nhạc Viên Trạch yêu thích, ừm, cậu thích Toumas của Nightwish, đã từng, bây giờ cậu thậm chí còn quên mất mình còn từng hát trong một ban nhạc.
* Nightwish là một ban nhạc symphonic metal đến từ Kitee, Phần Lan, được thành lập năm 1996 bởi songwriter kiêm keyboard Tuomas Holopainen.
Thật ra không thể trách Viên Trạch phản cảm với ngưu lang như vậy, khoảng năm ngoái cậu có quen một người bạn trên mạng, hai người hẹn gặp nhau ở một gay bar, kết quả đương nhiên là không thành. Người kia ngược lại cũng rộng lượng, vẫy tay tìm hai tên ngưu lang ra tiếp khách. Viên Trạch nhìn chất lượng tên ngưu lang kia liền uống cuồng xua tay, người anh em đó còn đáp trả một câu, tiểu Viên đừng lo lắng, anh đây mời chú!
Miệng Viên Trạch co quắp đến mức khói cũng nhả không ra, anh giai à, tôi thực sự không thiếu tiền đâu… Nhưng cậu chẳng thể từ chối ý tốt của người ta, huống chi là cậu mới là người có lỗi vì từ chối người ra trước.
Kết quả bốn người ngồi với nhau, mở mấy chai rượu, người anh em kia thì sờ mó đã đời còn Viên Trạch lại chật vật trốn tránh bàn tay tên ngưu lang bên cạnh, may mà vẫn giữ được nụ cười trên mặt tới phút chót. Mãi đến sau này đột nhiên có một người đàn ông khác tới đây nhìn chằm chằm nghiên cứu, bộ dạng rất có tiền. Gã nói với Viên Trạch, tôi ngắm cậu rất lâu rồi, tuy biết việc này phải biết thứ tự trước sau nhưng tôi thật sự rất thích cậu, giá của cậu bao nhiêu tôi ra gấp ba, hôm nay cậu bỏ bọn họ theo tôi được không?
Viên Trạch nổi giận ngay tại chỗ, không lật bàn mà móc ví lấy hết mấy tờ màu hồng bên trong ra quẳng vào mặt gã ta, xoay bước bỏ đi.
Đây là kết quả của việc ngưu lang chất lượng kém, Viên Trạch lớn lên quá bảnh, quả thực khiến người ta khó mà nhận biết là ai chơi ai.
Ừm, nói nãy giờ có lẽ mọi người đều đã biết Viên Trạch rất đẹp trai, chuẩn soái ca đó, dù sao cũng là người yêu của diễn viên Bạch Trăn khoa biểu diễn chuyên nghiệp Học viện Hí kịch, năm đó lúc còn trong ban nhạc cậu rất có tiếng tăm, còn khá có tiền nữa, khiến Bạch Trăn phải bám theo khắp trường.
Trở lại chuyện chính, bởi vì kinh nghiệm không tốt đẹp kia mà Viên Trạch rất mâu thuẫn đối với Ngưu Lang, luôn cảm thấy nếu như không cẩn thận thì sẽ trở thành tình huống người ta liếc nhìn cậu mà cậu còn phải trả tiền.
Luồn tay vào túi tìm thuốc không thấy mà lại tìm thấy một thứ gì đó cứng cứng. Vừa lấy ra nhìn, được lắm, là cái thẻ hội viên cậu cho là đã ném xuống sông kia. Viên Trạch sững sờ vài giây, bỗng nhiên rống lớn một câu, mẹ nó.
Là thật này, thẻ hội viên trong túi thì chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ thứ cậu vứt đi là tấm ảnh chụp chung với Bạch Trăn kia.
Được, đã đến nước này, giữa việc cầm thẻ vào hộp đêm xài một trận và cởi sạch quần áo mò xuống sông tìm lại bức ảnh, Viên Trạch lựa chọn cái thứ nhất. Không phải cậu giận hờn mà vào hộp đêm Ngưu Lang, đơn giản là cậu mệt mỏi rồi.
Sau khi đưa thẻ về phía cậu nhóc giữ cửa ra hiệu, Viên Trạch được dẫn vào phòng riêng VIP. Một chàng trai phục vụ tóc nâu rất đáng yêu mang trà cho cậu, sau đó hỏi cậu có muốn chỉ định ai không?
Viên Trạch: Không có, mới tới lần đầu.
Nhân viên phục vụ: Thích dạng nào?
Viên Trạch: Ừm… đẹp trai hơn tôi đi.
Nhân viên phục vụ ngừng một chút, sau đó nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ.
Nhân viên phục vụ: Việc này không khó, ngài ngồi chờ một lát.
Cậu ta đẩy cửa ra ngoài. Viên Trạch sờ sờ cằm, cái câu “Việc này không khó” kia hơi kích thích cậu. Tuy nói trong giới giải trí không ít người đẹp trai hơn cậu, nhưng nơi này…
Viên Trạch chưa kịp nghĩ nhiều thì cửa đã bị đẩy ra lần hai, nhìn người đi vào Viên Trạch liền bật cười. Cậu phục vụ kia cũng thật có tài, thật sự tìm được cho cậu một mỹ công, phán đoán trong phương diện này đúng là quá chuẩn.
Chỉ đơn giản là đẹp trai hơn thì có chút khó khăn, dù sao Viên Trạch tốt xấu gì cũng ngang ngửa minh tinh, nhưng cậu bị đè nhiều năm như vậy nên nhìn thế nào cũng là thụ, cho nên tìm một chàng công đẹp trai đến thì cậu chỉ có thể bái phục thôi.
Tên ngưu lang này quả thực rất đẹp trai, sợ là còn đẹp hơn Bạch Trăn chút ít. Hắn không có chút nữ tính nào, cười rất dịu dàng nhưng lại tỏa ra khí chất công cực mạnh mẽ, ừm, hình dung một chút thì đại khái giống như mang đến cho người ta cảm giác tin cậy vậy.
Nói thật đúng là đẹp trai, trong lúc giơ tay nhấc chân còn biểu hiện rất lịch sự, nói chuyện cũng có kỹ xảo, không hề khiến Viên Trạch lúng túng, lại càng không khiến cậu thấy phiền. Cứ dụ dỗ từng bước như vậy khiến Viên Trạch vốn chỉ định dạo hộp đêm một chút cũng phải phun ra hết đắng cay trong lòng.
Không hề định nói nhưng cứ trong lúc vô tình như vậy, đối diện một người xa lạ, tất cả đều xả hết ra. Trừ tên và công việc thì gần như Viên Trạch đã kể hết mọi thứ, kể từ lúc hai người hạnh phúc thưở ban đầu, kể đến sự không vui sau này, đúng, không hề vui chút nào. Viên Trạch biết mình khóc, thậm chí khóc đến rũ rượi, nhưng cậu vẫn không hề cảm thấy ngại ngùng. Người đàn ông này làm cậu yên tâm, làm cậu thoải mái, vì vậy cứ xả hết những oan ức trong bụng ra.
Chẳng trách mọi người đều nói, ngưu lang cao cấp chưa bao giờ là người bị X trên giường.
Đêm đó Viên Trạch uống rất nhiều rượu, mở rất nhiều chai, chất đầy cả một bàn. Trước khi mất đi ý thức cậu còn nhìn tên ngưu lang kia, không yên tâm hỏi.
Viên Trạch, “Anh sẽ không sờ ngực tôi chứ?”
Ngưu lang, (mỉm cười) “Tôi mới là miếng đậu hũ mà.”
Viên Trạch, “Anh chắc chắn chứ?”
Ngưu lang, “Tôi động vào cậu là phải thu tiền, nếu như cậu quỵt nợ thì không phải tôi thiệt thòi sao?”
Hình như đạo lý đúng là như thế, kết quả Viên Trạch yên tâm ngủ mất, gối đầu lên đùi ngưu lang ngủ rất ngon rất say.
Lúc nhân viên phục vụ Trà Lễ gõ cửa vào, cảnh nhìn thấy chính là vị khách kia đang ôm đùi Hạ Thiên ngủ khò khò, Hạ Thiên miệng ngậm thuốc lá tay bấm bàn phím, uống loại rượu tuy không phải quý nhất nhưng lại là ngon nhất trong tiệm, thấy sao cũng không giống bộ dạng đang làm việc.
“Anh Hạ, lại đánh bạc nữa à?” Vừa dọn bàn Trà Lễ vừa liếc nhìn màn hình của Hạ Thiên.
“Đầu tư mạo hiểm cũng coi là đánh bạc?” Hạ Thiên buồn cười liếc nhìn Trà Lễ, vẻ mặt đó không hề còn vẻ ôn hòa nhã nhặn mà là nhởn nhơ biếng nhác.
* Đầu tư mạo hiểm (tiếng Anh: Venture capital) là việc cung cấp vốn tài chính cho các công ty ở giai đoạn khởi động tăng trưởng ban đầu, tính mạo hiểm khá cao.
“Sao lại không tính? Ném mấy trăm mấy ngàn vạn vào, cuối cùng thu được nhiều lắm là vài vạn, cái này khác gì đánh bạc đâu?”
“Không khác gì.” Hạ Thiên dứt khoát thừa nhận, ấn tắt tàn thuốc rồi gõ một dãy số trên bàn phím.
Đúng, đây đúng là đánh bạc, cảm giác không dừng được chẳng khác gì nghiện cờ bạc. Hạ Thiên là ngưu lang, ngưu lang cao cấp, tiền kiếm được rất nhiều nhưng hắn không để dành được chút gì. Bởi vì chỉ cần có tiền là hắn sẽ đi đầu tư. Kết quả ư? Đương nhiên là không có kết quả, tất cả đều trôi theo dòng nước.
“Một tuần kiếm hơn mười vạn cũng không đủ cho anh xài.” Trà Lễ có quan hệ cá nhân rất tốt với Hạ Thiên, không khỏi trò chuyện thêm hai câu.
“Cho nên mới làm nghề này đó, kiếm tiền bao nhanh.”
“Nếu như thu nhập này không thỏa mãn được anh nữa thì làm sao bây giờ?”
“Vậy thì tôi bán lần đầu tiên chứ sao.”
Trà Lễ thật sự bị dọa hết hồn, mở to mắt kinh ngạc nhìn Hạ Thiên chằm chằm, dường như muốn tìm ra ý đùa giỡn trên mặt hắn, tiếc là chẳng thấy. Hắn luôn luôn mang bộ dạng này, người khác căn bản không biết được thật giả.
“Bởi vì hiếm có cho nên mới quý giá, chỉ có một cơ hội nên tôi sẽ không bán đại đâu, yên tâm.” Hạ Thiên cười ha ha gửi xong tiền, úp màn hình xuống.
Yên tâm cái đầu anh, Trà Lễ mắng một câu thô tục trong lòng. Hạ Thiên là công, lại còn chỉ tiếp công việc của 1, không ít người nghe được liền muốn ra giá cho hắn nằm dưới, có điều Hạ Thiên đều từ chối. Hắn còn chưa thiếu tiền đến mức ấy.
Trời mới biết, với thu nhập của hắn bây giờ nếu như còn bảo thiếu tiền thì người bình thường nhất định sẽ nghĩ hắn từng đi vay nặng lãi, thực ra chỉ là hắn thích đánh bạc thích cúng tiền cho người ta thôi. Đầu tư mạo hiểm có khác gì bị người ta dùng chóp lưỡi đầu môi lừa gạt đâu? Mệt cho hắn còn đi làm cái nghề này.
“Cũng nên gọi anh ta dậy rồi chứ? Anh kiếm lời không ít rồi.” Trà Lễ nhìn Viên Trạch một chút, ấn tượng đối với cậu cũng không tệ lắm, nhớ lại câu “Đẹp trai hơn tôi” kia liền buồn cười. Có điều phải công nhận là Viên Trạch quả thực rất đẹp trai.
“Được, cậu bảo chị Chu tính tiền đi.” Hạ Thiên nói xong liền chậm rãi xoay người.
“Mà anh ta làm sao vậy? Khóc thật thương tâm.” Lúc Viên Trạch đang khóc lóc thảm thiết, Trà Lễ có vào đưa rượu nên nhìn thấy.
“Vụ án C kinh điển, bạn trai bận quá không có nhà.” Vẫn là bộ dạng chẳng đáng gì, hôm qua lúc an ủi Viên Trạch tất cả vẻ cảm động lây đều là diễn thôi.
“Uầy, thật dễ đối phó.”
“Đúng vậy, đọc thoại thôi là đủ rồi, còn chưa cần dùng não.” Hạ Thiên vỗ vỗ mặt, một giây sau liền quay lại bộ dạng làm việc.
Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng kia của Hạ Thiên, Trà Lễ run lên rời khỏi phòng.
Thật sự thì nghề phục vụ, đặc biệt là ngưu lang cao cấp, người nào cũng diễn kịch rất giỏi, chủ yếu là bọn họ có thể nhìn rõ lòng người, nhưng đùa giỡn người khác thì đúng là không có đạo đức nghề nghiệp. Tuyệt đối không thể yêu bất cứ tên ngưu lang nào, Trà Lễ củng cố niềm tin lần hai.
Lúc tính tiền lại xảy ra một chút chuyện nho nhỏ.
Hạ Thiên nhìn giấy tờ, sau đó cầm bút viết thêm một con số.
Trà Lễ không hiểu, Hạ Thiên chỉ vào quần tây của mình, được rồi, bây giờ Viên Trạch đang nằm úp sấp trên đó, nước miếng chảy kia… coi như là tiền bồi thường. Nhưng mà cho dù mua một cái mới thì giá này… vẫn cao mà? Đương nhiên Trà Lễ sẽ không thò tay ra ngoài.
Sau đó đến màn quẹt thẻ. Hạ Thiên không hề ngại ngùng móc ví Viên Trạch ra, đưa thẻ tín dụng cho Trà Lễ quẹt. Kết quả quẹt không được, hết mức.
Hạ Thiên cau mày, không thể nào chứ, người này cầm thẻ hội viên sao thẻ tín dụng lại có hạn mức thấp như vậy được? Thế là hắn mò thêm một lần nữa, cuối cùng tìm thấy thẻ đen Bạch Trăn đưa cho Viên Trạch trước đây.
Khi đưa thẻ đen cho Trà Lễ, Hạ Thiên nở nụ cười, biết ngay là cái tên này nhất định có tiền. Trà Lễ vừa quẹt thẻ vừa mặc niệm cho cái người đang cọ cọ lên quần Hạ Thiên kia.
Lúc Viên Trạch bị vỗ tỉnh thì cậu còn đang mơ về buổi biểu diễn của mình, cố gắng mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt tươi cười như gió xuân ấm áp của Hạ Thiên
“Dậy đi, trời sáng rồi.” Hạ Thiên nhẹ nhàng xoa đầu Viên Trạch.
Tay Hạ Thiên rất lớn, Viên Trạch bị xoa đến thoải mái. Không hổ là người làm nghề này, biết đâu chừng mỗi động tác đều phải tập luyện qua. Đôi mắt cậu rất đau, đầu lại càng đau hơn, đã uống không ít lại còn không kìm chế được nỗi lòng, Viên Trạch có thể tỉnh lại đã là không dễ dàng rồi.
Đưa giấy tờ đến trước mặt cậu, cậu cũng không xem mà tiện tay ký tên ngay, sau đó nhận được một nụ hôn của Hạ Thiên, rất mềm rất nhẹ, giống như phần thưởng vậy, hôn lên đôi mắt sưng húp của cậu.
“Khó chịu thì lại tới tìm tôi.” Xoa xoa tóc Viên Trạch xong Hạ Thiên liền đứng dậy ra khỏi phòng.
Không khiến Viên Trạch khó chịu, có lẽ là vì từ đầu đến cuối Hạ Thiên đều không hề có ý muốn ăn đậu hũ của cậu, chỉ có động viên, không hề mất tự nhiên chút nào, làm Viên Trạch rất thoải mái.
Không hổ là hộp đêm cao cấp cho hội viên, vote 5 sao.
Cũng cùng lúc đó Bạch Trăn bị La Sâm đánh thức. La Sâm có chìa khóa căn nhà này, ra vào tự do. Hôm nay vốn không có chuyện gì, bởi vậy Bạch Trăn không đặt đồng hồ báo thức định ngủ nướng một giấc, ai ngờ La Sâm lại quấy rầy mộng đẹp của anh.
Bạch Trăn vén chăn ngồi dậy, người vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, cầm lấy bao thuốc lá trên tủ đầu giường tự đốt một điếu.
Bạch Trăn ngồi trên giường, cơ bụng như ẩn như hiện dưới lớp chăn. Vẻ mặt anh vẫn hơi mơ màng, bộ dáng ấy tuyệt đối có thể mê chết một nửa phụ nữ và toàn bộ gay. Đương nhiên La Sâm đã sớm miễn dịch, hơn nữa y cũng không nằm trong phạm vi kia, vợ y là người mẫu có vóc dáng khiến người khác tức giận, ừm, cuộc sống rất tính phúc.
“Tôi phải bay đi Frankfurt ngay nên đến đây báo với cậu một chút, câu trả lời về bộ phim điện ảnh của đạo diễn Tạ phải đưa ra cho tôi sau hai ngày nữa, nhận hay không. Tài liệu tôi để trong phòng khách của cậu, tự mình suy xét rồi báo với tôi. Việc này rất gấp, cậu phải cân nhắc cho kỹ. Chuyện thứ hai, thẻ hội viên tôi để trên bàn cậu hôm qua, coi như là nể mặt anh Hắc đến ngồi một chút là được. Đừng cho là tôi gây mâu thuẫn gì đó, tôi không cầu cái gì quá đáng mà chỉ mong cậu phối hợp chút, tôi sẽ không làm khó cậu. Được rồi, cậu ngủ tiếp đi, tôi đi đây. À đúng rồi, thuốc lá bớt bớt lại, tẩy trắng nhiều quá sẽ dễ hư răng.”
La Sâm giao việc xong liền quay người đi, lại bị Bạch Trăn gọi về.
“Chờ đã…” Bạch Trăn bóp bóp trán, có chút mơ hồ, “Thẻ gì? Không phải vé vào cửa buổi biểu diễn của Nightwish à?”
“Vé đó chẳng phải hôm qua tôi đã nói với cậu là hai ngày nữa mới tới sao?”
Bạch Trăn càng mờ mịt, “Vậy… đó là cái gì?”
“Hắc ca mới mở hộp đêm ngưu lang.”
Xong, tàn thuốc rơi xuống giường, vẻ mặt của Bạch Trăn rất đặc sắc.
“Làm sao vậy?” La Sâm cũng kinh ngạc, anh hai à đừng làm tôi sợ, máy bay của tôi sắp cất cánh đến nơi rồi, không kịp chùi đít giúp anh đâu.
Chưa kịp nói gì thì di động Bạch Trăn đã vang lên. Anh lấy điện thoại tới, mở tin nhắn ra.
Đó là tin nhắn thông báo về khoản trừ thẻ tín dụng, ngài Bạch Trăn, thẻ đen của ngài vừa dùng 263850,00 nhân dân tệ.
Đèn phòng khách sáng trưng, cửa phòng làm việc khép hờ, từ sau khi về nhà La Sâm và Bạch Trăn vẫn thảo luận công việc bên trong, tròn bốn tiếng đồng hồ đến nhà vệ sinh cũng không đi.
Thời gian tích tắc trôi, Viên Trạch khó chịu cọ cọ trên giường.
Tối qua quả thực Bạch Trăn mệt tới sấp mặt, bọn họ ăn cơm xong, mới trò chuyện một chút đã không nghe thấy giọng anh nữa, vừa nhìn qua thì hay lắm, người nằm úp sấp trên bàn ngủ luôn rồi.
Cậu dìu anh vô phòng, thu dọn đoàng hoàng nhét vào chăn, đã là hơn hai giờ sáng.
Lúc đó Viên Trạch còn nghĩ, hôm nay có thể cho anh nghỉ ngơi thật tốt, mai lại ngủ thêm một ngày, buổi tối khỏe hơn rồi hẵng chịch vài phát. Kết quả sáng sớm hôm sau lúc cậu còn đang mơ mơ màng màng ngủ thì Bạch Trăn đã ăn mặc chỉnh tề, hôn môi hôn trán cậu rồi nói, bảo bối em ngủ tiếp đi, anh đi công việc trước.
Mãi đến lúc Bạch Trăn đi khỏi, cửa lớn cũng đóng sập lại, Viên Trạch chậm chạp thêm mấy phút mới đột nhiên ngồi bật dậy, cái gì?! Đi công việc? Móc điện thoại ra xem, mẹ nó chứ còn chưa tới bảy giờ!
Viên Trạch tức giận không nhỏ, không phải vì anh không để ý đến cậu mà là lo lắng cho thân thể anh. Rõ ràng đã mệt thành như vậy, khó khăn lắm mới về nhà mà còn chẳng thể nghỉ ngơi một ngày?
Hoạt động cả ngày đã chuẩn bị trước giờ phải hủy đi thì không nói, trong nhà chẳng còn chỗ nào để quét dọn vì hôm qua đã tổng vệ sinh rồi, còn tủ lạnh lại đầy đồ ăn thừa khiến Viên Trạch chả hề có hứng mua đồ về nấu cơm.
Không có chuyện gì làm, Viên Trạch nhắn tin cho Bạch Trăn, hôm nay có thể về lúc mấy giờ?
Lần này trả lời rất nhanh, ba chữ, chưa biết nữa.
Lông mày Viên Trạch xoắn lại với nhau, cái kiểu trả lời này tính là gì?
Hình như đối phương cũng nhận ra câu trả lời của mình quá thiếu đòn, vì vậy liền bồi thêm một câu, em không cần chờ anh.
Rất tốt, Viên Trạch ném di động ngồi trong phòng khách khổng lồ, đối diện với một cái màn hình khổng lồ bắt đầu chơi đánh thây ma, vừa chơi là chơi cả ngày. Mãi tới sau giờ cơm tối cửa mới mở ra, Bạch Trăn và La Sâm cùng vào nhà.
À, quên giới thiệu, La Sâm là người đại diện của Bạch Trăn, rất có bản lĩnh, tuyệt đối không phải người trẻ tuổi lương thiện gì. Nói trẻ là trẻ so với những người đại diện khác mà thôi, tính ra y vẫn lớn hơn Bạch Trăn tám tuổi.
Năm đó sau khi Bạch Trăn giới thiệu La Sâm cho Viên Trạch lần đầu, lần thứ hai gặp lại Viên Trạch lại kêu y một tiếng chú, có lẽ là khiến y tức giận không nhẹ nên từ đó về sau đều đối xử với cậu như với con nít, giống như người Bạch Trăn nuôi không phải bạn trai mà là con trai vậy.
“Ăn cơm chưa?” Bạch Trăn bước tới sờ sờ đầu Viên Trạch.
Muốn tránh ra nhưng lại không nỡ. Tầm mắt Viên Trạch không hề rời khỏi máy tính, cả màn hình đều là máu đỏ, bầu không khí âm u đáng sợ càng dấy lên trong cậu dục vọng thi ngược, bốp bốp bốp, nhân vật của Viên Trạch không dùng súng mà cầm gậy gỗ đập đầu thây ma, cảm giác đó thật là sảng khoái.
“Không đói.” Tiếp tục đập đầu thây ma, Viên Trạch chẳng có tâm trạng trả lời. Cậu cũng nói sự thật thôi, cả ngày chưa ăn gì nhưng không hề có cảm giác đói bụng.
“Đừng để bụng rỗng, lát nữa tự mình hâm đồ ăn lại ăn đi, anh và La Sâm còn có công việc cần bàn…” Bạch Trăn cúi người xuống hôn lên mặt cậu.
Viên Trạch trừng mắt, thân thể vẫn không muốn rời ra như não bộ, thậm chí còn hy vọng anh hôn lâu hơn một chút.
Trong lúc ấy La Sâm mở tủ lạnh lấy một lon soda, không hề xem mình là người ngoài chút nào, còn lấy cả trà sâm chế nước nóng rồi tự rót cho mình một tách.
Đến khi cả hai người đều vào phòng làm việc Viên Trạch mới ngừng nhấp chuột, lấy tai nghe trong tủ ra chặn âm thanh hai người bàn việc lại.
Hai người đi vào rồi là không thấy ra, cậu chơi game xong, ăn đồ ăn thừa xong, tắm xong, chui vào chăn xong, Bạch Trăn vẫn chưa ra.
Vì vậy một ngọn lửa giận vô danh chứ thiêu đốt cậu đến mức muốn bùng cháy.
Rốt cuộc trước mười hai giờ một chút hai người kia cũng kết thúc công việc, Viên Trạch nghe tiếng La Sâm rời đi, sau đó là tiếng Bạch Trăn tắm rửa, cuối cùng mặc áo tắm mở cửa phòng ngủ.
Bạch Trăn cởi áo chui vào chăn, Viên Trạch quấn lên người anh, tham lam hôn anh trêu chọc anh. Cậu không cần biết, anh mệt cũng được, không mệt cũng được, tóm lại là em nhớ anh, em muốn anh.
Bạch Trăn không từ chối mà cưng chiều xoa xoa đầu cậu, mặc cho Viên Trạch châm lửa trên người mình, gặm cắn, thậm chí còn hơi cố gắng để lại dấu vết. Anh cũng hôn trả lại cậu, dịu dàng động viên cậu.
Viên Trạch sử dụng hết tất cả bản lĩnh của mình để trêu chọc anh, đột nhiên Bạch Trăn lại nắm chặt lấy tay cậu, ngăn không cho cậu tiếp tục nữa.
“Bảo bối, anh thật sự rất mệt, cho anh thêm vài ngày nữa được không?” Bạch Trăn không cho cậu cơ hội cự tuyệt mà đẩy mạnh bàn tay cậu ra, một cánh tay khác thì dùng sức ôm cậu vào lòng, ngực dán ngực.
Hơi thở thuộc về Bạch Trăn ùa vào mọi cảm quan của Viên Trạch, nhưng trong nháy mắt cậu lại rất muốn khóc. Cũng may đây không phải lần đầu tiên anh từ chối sự nhiệt tình của cậu trên giường, Viên Trạch đã quen từ lâu.
Bạch Trăn hôn trán cậu, sau đó là vành tai, cưng chiều đến phát điên. Nhưng Viên Trạch lại cảm thấy, e rằng không chỉ La Sâm mà có lẽ Bạch Trăn cũng coi cậu như con trai mình.
“Nếu như còn chưa buồn ngủ thì anh có quà cho em đó, trên bàn ngoài phòng khách.” Nụ hôn cuối cùng của anh đáp xuống môi cậu, không thâm nhập sâu hơn mà chỉ chạm một phát như chuồn chuồn lướt nước.
Một nụ hôn chúc ngủ ngon bình thường nhất, sau đó thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Hội chứng Stockholm thật ra chẳng hề kỳ lạ chút nào, e rằng bản thân mỗi người đều sẽ có nô tính, chỉ là phải xem đối phương có thể khai phá nô tính ấy ra hay không.
* Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Mãi đến tận lúc Bạch Trăn ngủ rồi Viên Trạch mới cẩn thận nhẹ nhàng xuống giường ra khỏi phòng.
Phòng khách có mở một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng dìu dịu khiến căn phòng trống rỗng cũng không đến nỗi quá quạnh quẽ. Viên Trạch không biết cậu muốn làm gì, chỉ muốn rời khỏi chiếc giường kia, cho nên nhìn thấy phong thư màu đen trên bàn cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, cậu vốn không hề có hứng thú gì với món quà của Bạch Trăn.
Một phong thư rất khác biệt, đen tuyền, hai chữ ‘Thân mời’ bên trên viết bằng màu vàng kim nên rất dễ nhìn thấy, không phải nét chữ Bạch Trăn.
Mở phong thư ra là một tấm thẻ tinh xảo cũng màu đen y như vậy, Viên Trạch mất gần mười phút mới rốt cuộc hiểu rõ đây là thẻ gì. Sau đó sợi dây cuối cùng níu kéo Bạch Trăn trong nội tâm cậu cũng ‘phựt’ một tiếng đứt đoạn.
Nightwish, mới vừa khai trương, theo hình thức hội viên cao cấp, hộp đêm ngưu lang.
Ha ha, ha ha, ha ha ha. Rốt cuộc tới lúc búp bê tình dục cũng không thỏa mãn được tôi nữa thì anh lại nghĩ tới cái trò này, đồ chơi người thật?
Thế này nghĩa là gì?
Ý nghĩa khi hai người sống chung một nhà với nhau, giờ còn lại gì?
Nếu như muốn hỏi Viên Trạch giới hạn của sự khoan dung đối với Bạch Trăn nằm ở đâu, có lẽ đây chính là đáp an, dù rằng đáp án này cậu không hề biết trước. Cậu vốn không ngờ Bạch Trăn có thể làm ra chuyện thế này.
Bị kích thích tột cùng, Viên Trạch chọn một bộ quần áo bảnh bao nhất, vuốt gel dựng tóc, xịt một chút Cologne, nổi giận đùng đùng cầm lấy tấm thẻ hội viên kia rồi đóng sầm cửa thật mạnh, cũng không thèm lo lắng có đánh thức vị mỹ nhân say ngủ nào đó hay không.
Bước nhanh trên đường, gió lạnh thổi vù vù vào mặt, tới tận khi cả người đều lạnh cứng cậu mới nhận ra mình quên mặc áo khoác. Nửa đêm cuối thu, nhiệt độ này cũng chẳng lạnh chết người được.
Đôi mắt đau nhức nhưng lại không thể rơi một giọt nước, bước chân Viên Trạch dần chậm lại, oán giận tràn đầy cũng bị gió thổi tan đi.
Đưa cậu thẻ, cứ cho là cậu thật sự đi chơi ngưu lang thì sao? Cùng lắm chỉ giận dỗi mà thôi.
Lúc đi đến bờ sông Viên Trạch đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Cậu bước lên cầu, nhìn xuống mặt nước đen nhánh trong bóng tối. Thẻ này đúng là thứ tốt mà, mẹ nó xé không được, nuốt không xong, vậy ném đi cho hả giận cũng ok chứ.
Lấy thẻ ra khỏi ví, Viên Trạch cũng đồng thời lấy ra một tấm ảnh chụp chung giấu trong ví da. Đó là hai người của bảy năm trước, khi ấy Viên Trạch mới vừa kết thúc một buổi biểu diễn ở pub, mặc áo thun đen ngậm điếu thuốc đẹp trai ngời ngời, còn Bạch Trăn bên cạnh thì ôm lấy vai cậu, cười giống như một kẻ ngớ ngẩn.
Hồi ấy thật sự là Bạch Trăn không buông tha cho Viên Trạch một giây một phút nào, dường như chỉ cần không chú ý một lát là cậu sẽ bị người khác cướp đi ngay. Anh cứ nhìn chằm chằm liên tục, luôn dán mắt vào cậu, đến đi vệ sinh cũng phải đi cùng nhau. Sau đó tay ghita đã đánh nhau với anh vô số lần thực sự hết chịu nổi, nói với Viên Trạch, tôi không chơi nữa, em tìm người khác chơi ghita thay tôi đi.
Tôi có thể chấp nhận chia tay với em, chấp nhận em giao du với tên ngu đần kia, nhưng bảo tôi nhìn tên ngu đần này bảo vệ trước mặt em mỗi ngày, mắt cứ lom lom trừng tôi, người không biết chuyện còn tưởng tôi muốn làm gì, mẹ, rõ ràng là nó đào góc tường nhà ông.
Ngu đần, Viên Trạch nở nụ cười, đúng vậy, năm đó Quý Phong luôn gọi anh như thế, bây giờ chắc cũng ai tin đâu. Anh nói ai ngu đần? Bạch Trăn? Mắt anh bị lé sao?
Thôi, ít nhất đã từng rất vui vẻ, Viên Trạch ném thẻ hội viên trong tay vào lòng sông rồi nhét bức ảnh lại vào túi. Cậu thích hoài niệm nhưng không phải người không chịu buông tay, nói khó nghe một chút thì đã sớm biết từ trước rồi không phải sao, giống như ung thư thời kỳ cuối vậy, đã biết sẽ không kéo dài được bao lâu, dù bây giờ có thật sự chia tay thì cũng coi như đã chuẩn bị xong tâm lý.
Nện bước trên đường, Viên Trạch bất tri bất giác đi tới trung tâm thương mại, sau đó ngoài ý muốn nhìn thấy tòa nhà màu đen được trang trí hoàn toàn mới kia.
Thật là vừa khéo, Nightwish khổng lồ đang sừng sững trước mặt cậu.
Một nơi rất xa hoa, thiết kế cũng rất có tâm, ừm, tới nhân viên gác cửa nhìn cũng không tệ. Lúc này Viên Trạch mới hơi hối hận vì đã ném tấn thẻ hội viên kia đi, nếu không bây giờ có thể vào trong dạo một chút, ngắm trai đẹp dưỡng mắt rồi. Huống chi nó còn trùng tên với một ban nhạc Viên Trạch yêu thích, ừm, cậu thích Toumas của Nightwish, đã từng, bây giờ cậu thậm chí còn quên mất mình còn từng hát trong một ban nhạc.
* Nightwish là một ban nhạc symphonic metal đến từ Kitee, Phần Lan, được thành lập năm 1996 bởi songwriter kiêm keyboard Tuomas Holopainen.
Thật ra không thể trách Viên Trạch phản cảm với ngưu lang như vậy, khoảng năm ngoái cậu có quen một người bạn trên mạng, hai người hẹn gặp nhau ở một gay bar, kết quả đương nhiên là không thành. Người kia ngược lại cũng rộng lượng, vẫy tay tìm hai tên ngưu lang ra tiếp khách. Viên Trạch nhìn chất lượng tên ngưu lang kia liền uống cuồng xua tay, người anh em đó còn đáp trả một câu, tiểu Viên đừng lo lắng, anh đây mời chú!
Miệng Viên Trạch co quắp đến mức khói cũng nhả không ra, anh giai à, tôi thực sự không thiếu tiền đâu… Nhưng cậu chẳng thể từ chối ý tốt của người ta, huống chi là cậu mới là người có lỗi vì từ chối người ra trước.
Kết quả bốn người ngồi với nhau, mở mấy chai rượu, người anh em kia thì sờ mó đã đời còn Viên Trạch lại chật vật trốn tránh bàn tay tên ngưu lang bên cạnh, may mà vẫn giữ được nụ cười trên mặt tới phút chót. Mãi đến sau này đột nhiên có một người đàn ông khác tới đây nhìn chằm chằm nghiên cứu, bộ dạng rất có tiền. Gã nói với Viên Trạch, tôi ngắm cậu rất lâu rồi, tuy biết việc này phải biết thứ tự trước sau nhưng tôi thật sự rất thích cậu, giá của cậu bao nhiêu tôi ra gấp ba, hôm nay cậu bỏ bọn họ theo tôi được không?
Viên Trạch nổi giận ngay tại chỗ, không lật bàn mà móc ví lấy hết mấy tờ màu hồng bên trong ra quẳng vào mặt gã ta, xoay bước bỏ đi.
Đây là kết quả của việc ngưu lang chất lượng kém, Viên Trạch lớn lên quá bảnh, quả thực khiến người ta khó mà nhận biết là ai chơi ai.
Ừm, nói nãy giờ có lẽ mọi người đều đã biết Viên Trạch rất đẹp trai, chuẩn soái ca đó, dù sao cũng là người yêu của diễn viên Bạch Trăn khoa biểu diễn chuyên nghiệp Học viện Hí kịch, năm đó lúc còn trong ban nhạc cậu rất có tiếng tăm, còn khá có tiền nữa, khiến Bạch Trăn phải bám theo khắp trường.
Trở lại chuyện chính, bởi vì kinh nghiệm không tốt đẹp kia mà Viên Trạch rất mâu thuẫn đối với Ngưu Lang, luôn cảm thấy nếu như không cẩn thận thì sẽ trở thành tình huống người ta liếc nhìn cậu mà cậu còn phải trả tiền.
Luồn tay vào túi tìm thuốc không thấy mà lại tìm thấy một thứ gì đó cứng cứng. Vừa lấy ra nhìn, được lắm, là cái thẻ hội viên cậu cho là đã ném xuống sông kia. Viên Trạch sững sờ vài giây, bỗng nhiên rống lớn một câu, mẹ nó.
Là thật này, thẻ hội viên trong túi thì chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ thứ cậu vứt đi là tấm ảnh chụp chung với Bạch Trăn kia.
Được, đã đến nước này, giữa việc cầm thẻ vào hộp đêm xài một trận và cởi sạch quần áo mò xuống sông tìm lại bức ảnh, Viên Trạch lựa chọn cái thứ nhất. Không phải cậu giận hờn mà vào hộp đêm Ngưu Lang, đơn giản là cậu mệt mỏi rồi.
Sau khi đưa thẻ về phía cậu nhóc giữ cửa ra hiệu, Viên Trạch được dẫn vào phòng riêng VIP. Một chàng trai phục vụ tóc nâu rất đáng yêu mang trà cho cậu, sau đó hỏi cậu có muốn chỉ định ai không?
Viên Trạch: Không có, mới tới lần đầu.
Nhân viên phục vụ: Thích dạng nào?
Viên Trạch: Ừm… đẹp trai hơn tôi đi.
Nhân viên phục vụ ngừng một chút, sau đó nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ.
Nhân viên phục vụ: Việc này không khó, ngài ngồi chờ một lát.
Cậu ta đẩy cửa ra ngoài. Viên Trạch sờ sờ cằm, cái câu “Việc này không khó” kia hơi kích thích cậu. Tuy nói trong giới giải trí không ít người đẹp trai hơn cậu, nhưng nơi này…
Viên Trạch chưa kịp nghĩ nhiều thì cửa đã bị đẩy ra lần hai, nhìn người đi vào Viên Trạch liền bật cười. Cậu phục vụ kia cũng thật có tài, thật sự tìm được cho cậu một mỹ công, phán đoán trong phương diện này đúng là quá chuẩn.
Chỉ đơn giản là đẹp trai hơn thì có chút khó khăn, dù sao Viên Trạch tốt xấu gì cũng ngang ngửa minh tinh, nhưng cậu bị đè nhiều năm như vậy nên nhìn thế nào cũng là thụ, cho nên tìm một chàng công đẹp trai đến thì cậu chỉ có thể bái phục thôi.
Tên ngưu lang này quả thực rất đẹp trai, sợ là còn đẹp hơn Bạch Trăn chút ít. Hắn không có chút nữ tính nào, cười rất dịu dàng nhưng lại tỏa ra khí chất công cực mạnh mẽ, ừm, hình dung một chút thì đại khái giống như mang đến cho người ta cảm giác tin cậy vậy.
Nói thật đúng là đẹp trai, trong lúc giơ tay nhấc chân còn biểu hiện rất lịch sự, nói chuyện cũng có kỹ xảo, không hề khiến Viên Trạch lúng túng, lại càng không khiến cậu thấy phiền. Cứ dụ dỗ từng bước như vậy khiến Viên Trạch vốn chỉ định dạo hộp đêm một chút cũng phải phun ra hết đắng cay trong lòng.
Không hề định nói nhưng cứ trong lúc vô tình như vậy, đối diện một người xa lạ, tất cả đều xả hết ra. Trừ tên và công việc thì gần như Viên Trạch đã kể hết mọi thứ, kể từ lúc hai người hạnh phúc thưở ban đầu, kể đến sự không vui sau này, đúng, không hề vui chút nào. Viên Trạch biết mình khóc, thậm chí khóc đến rũ rượi, nhưng cậu vẫn không hề cảm thấy ngại ngùng. Người đàn ông này làm cậu yên tâm, làm cậu thoải mái, vì vậy cứ xả hết những oan ức trong bụng ra.
Chẳng trách mọi người đều nói, ngưu lang cao cấp chưa bao giờ là người bị X trên giường.
Đêm đó Viên Trạch uống rất nhiều rượu, mở rất nhiều chai, chất đầy cả một bàn. Trước khi mất đi ý thức cậu còn nhìn tên ngưu lang kia, không yên tâm hỏi.
Viên Trạch, “Anh sẽ không sờ ngực tôi chứ?”
Ngưu lang, (mỉm cười) “Tôi mới là miếng đậu hũ mà.”
Viên Trạch, “Anh chắc chắn chứ?”
Ngưu lang, “Tôi động vào cậu là phải thu tiền, nếu như cậu quỵt nợ thì không phải tôi thiệt thòi sao?”
Hình như đạo lý đúng là như thế, kết quả Viên Trạch yên tâm ngủ mất, gối đầu lên đùi ngưu lang ngủ rất ngon rất say.
Lúc nhân viên phục vụ Trà Lễ gõ cửa vào, cảnh nhìn thấy chính là vị khách kia đang ôm đùi Hạ Thiên ngủ khò khò, Hạ Thiên miệng ngậm thuốc lá tay bấm bàn phím, uống loại rượu tuy không phải quý nhất nhưng lại là ngon nhất trong tiệm, thấy sao cũng không giống bộ dạng đang làm việc.
“Anh Hạ, lại đánh bạc nữa à?” Vừa dọn bàn Trà Lễ vừa liếc nhìn màn hình của Hạ Thiên.
“Đầu tư mạo hiểm cũng coi là đánh bạc?” Hạ Thiên buồn cười liếc nhìn Trà Lễ, vẻ mặt đó không hề còn vẻ ôn hòa nhã nhặn mà là nhởn nhơ biếng nhác.
* Đầu tư mạo hiểm (tiếng Anh: Venture capital) là việc cung cấp vốn tài chính cho các công ty ở giai đoạn khởi động tăng trưởng ban đầu, tính mạo hiểm khá cao.
“Sao lại không tính? Ném mấy trăm mấy ngàn vạn vào, cuối cùng thu được nhiều lắm là vài vạn, cái này khác gì đánh bạc đâu?”
“Không khác gì.” Hạ Thiên dứt khoát thừa nhận, ấn tắt tàn thuốc rồi gõ một dãy số trên bàn phím.
Đúng, đây đúng là đánh bạc, cảm giác không dừng được chẳng khác gì nghiện cờ bạc. Hạ Thiên là ngưu lang, ngưu lang cao cấp, tiền kiếm được rất nhiều nhưng hắn không để dành được chút gì. Bởi vì chỉ cần có tiền là hắn sẽ đi đầu tư. Kết quả ư? Đương nhiên là không có kết quả, tất cả đều trôi theo dòng nước.
“Một tuần kiếm hơn mười vạn cũng không đủ cho anh xài.” Trà Lễ có quan hệ cá nhân rất tốt với Hạ Thiên, không khỏi trò chuyện thêm hai câu.
“Cho nên mới làm nghề này đó, kiếm tiền bao nhanh.”
“Nếu như thu nhập này không thỏa mãn được anh nữa thì làm sao bây giờ?”
“Vậy thì tôi bán lần đầu tiên chứ sao.”
Trà Lễ thật sự bị dọa hết hồn, mở to mắt kinh ngạc nhìn Hạ Thiên chằm chằm, dường như muốn tìm ra ý đùa giỡn trên mặt hắn, tiếc là chẳng thấy. Hắn luôn luôn mang bộ dạng này, người khác căn bản không biết được thật giả.
“Bởi vì hiếm có cho nên mới quý giá, chỉ có một cơ hội nên tôi sẽ không bán đại đâu, yên tâm.” Hạ Thiên cười ha ha gửi xong tiền, úp màn hình xuống.
Yên tâm cái đầu anh, Trà Lễ mắng một câu thô tục trong lòng. Hạ Thiên là công, lại còn chỉ tiếp công việc của 1, không ít người nghe được liền muốn ra giá cho hắn nằm dưới, có điều Hạ Thiên đều từ chối. Hắn còn chưa thiếu tiền đến mức ấy.
Trời mới biết, với thu nhập của hắn bây giờ nếu như còn bảo thiếu tiền thì người bình thường nhất định sẽ nghĩ hắn từng đi vay nặng lãi, thực ra chỉ là hắn thích đánh bạc thích cúng tiền cho người ta thôi. Đầu tư mạo hiểm có khác gì bị người ta dùng chóp lưỡi đầu môi lừa gạt đâu? Mệt cho hắn còn đi làm cái nghề này.
“Cũng nên gọi anh ta dậy rồi chứ? Anh kiếm lời không ít rồi.” Trà Lễ nhìn Viên Trạch một chút, ấn tượng đối với cậu cũng không tệ lắm, nhớ lại câu “Đẹp trai hơn tôi” kia liền buồn cười. Có điều phải công nhận là Viên Trạch quả thực rất đẹp trai.
“Được, cậu bảo chị Chu tính tiền đi.” Hạ Thiên nói xong liền chậm rãi xoay người.
“Mà anh ta làm sao vậy? Khóc thật thương tâm.” Lúc Viên Trạch đang khóc lóc thảm thiết, Trà Lễ có vào đưa rượu nên nhìn thấy.
“Vụ án C kinh điển, bạn trai bận quá không có nhà.” Vẫn là bộ dạng chẳng đáng gì, hôm qua lúc an ủi Viên Trạch tất cả vẻ cảm động lây đều là diễn thôi.
“Uầy, thật dễ đối phó.”
“Đúng vậy, đọc thoại thôi là đủ rồi, còn chưa cần dùng não.” Hạ Thiên vỗ vỗ mặt, một giây sau liền quay lại bộ dạng làm việc.
Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng kia của Hạ Thiên, Trà Lễ run lên rời khỏi phòng.
Thật sự thì nghề phục vụ, đặc biệt là ngưu lang cao cấp, người nào cũng diễn kịch rất giỏi, chủ yếu là bọn họ có thể nhìn rõ lòng người, nhưng đùa giỡn người khác thì đúng là không có đạo đức nghề nghiệp. Tuyệt đối không thể yêu bất cứ tên ngưu lang nào, Trà Lễ củng cố niềm tin lần hai.
Lúc tính tiền lại xảy ra một chút chuyện nho nhỏ.
Hạ Thiên nhìn giấy tờ, sau đó cầm bút viết thêm một con số.
Trà Lễ không hiểu, Hạ Thiên chỉ vào quần tây của mình, được rồi, bây giờ Viên Trạch đang nằm úp sấp trên đó, nước miếng chảy kia… coi như là tiền bồi thường. Nhưng mà cho dù mua một cái mới thì giá này… vẫn cao mà? Đương nhiên Trà Lễ sẽ không thò tay ra ngoài.
Sau đó đến màn quẹt thẻ. Hạ Thiên không hề ngại ngùng móc ví Viên Trạch ra, đưa thẻ tín dụng cho Trà Lễ quẹt. Kết quả quẹt không được, hết mức.
Hạ Thiên cau mày, không thể nào chứ, người này cầm thẻ hội viên sao thẻ tín dụng lại có hạn mức thấp như vậy được? Thế là hắn mò thêm một lần nữa, cuối cùng tìm thấy thẻ đen Bạch Trăn đưa cho Viên Trạch trước đây.
Khi đưa thẻ đen cho Trà Lễ, Hạ Thiên nở nụ cười, biết ngay là cái tên này nhất định có tiền. Trà Lễ vừa quẹt thẻ vừa mặc niệm cho cái người đang cọ cọ lên quần Hạ Thiên kia.
Lúc Viên Trạch bị vỗ tỉnh thì cậu còn đang mơ về buổi biểu diễn của mình, cố gắng mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt tươi cười như gió xuân ấm áp của Hạ Thiên
“Dậy đi, trời sáng rồi.” Hạ Thiên nhẹ nhàng xoa đầu Viên Trạch.
Tay Hạ Thiên rất lớn, Viên Trạch bị xoa đến thoải mái. Không hổ là người làm nghề này, biết đâu chừng mỗi động tác đều phải tập luyện qua. Đôi mắt cậu rất đau, đầu lại càng đau hơn, đã uống không ít lại còn không kìm chế được nỗi lòng, Viên Trạch có thể tỉnh lại đã là không dễ dàng rồi.
Đưa giấy tờ đến trước mặt cậu, cậu cũng không xem mà tiện tay ký tên ngay, sau đó nhận được một nụ hôn của Hạ Thiên, rất mềm rất nhẹ, giống như phần thưởng vậy, hôn lên đôi mắt sưng húp của cậu.
“Khó chịu thì lại tới tìm tôi.” Xoa xoa tóc Viên Trạch xong Hạ Thiên liền đứng dậy ra khỏi phòng.
Không khiến Viên Trạch khó chịu, có lẽ là vì từ đầu đến cuối Hạ Thiên đều không hề có ý muốn ăn đậu hũ của cậu, chỉ có động viên, không hề mất tự nhiên chút nào, làm Viên Trạch rất thoải mái.
Không hổ là hộp đêm cao cấp cho hội viên, vote 5 sao.
Cũng cùng lúc đó Bạch Trăn bị La Sâm đánh thức. La Sâm có chìa khóa căn nhà này, ra vào tự do. Hôm nay vốn không có chuyện gì, bởi vậy Bạch Trăn không đặt đồng hồ báo thức định ngủ nướng một giấc, ai ngờ La Sâm lại quấy rầy mộng đẹp của anh.
Bạch Trăn vén chăn ngồi dậy, người vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, cầm lấy bao thuốc lá trên tủ đầu giường tự đốt một điếu.
Bạch Trăn ngồi trên giường, cơ bụng như ẩn như hiện dưới lớp chăn. Vẻ mặt anh vẫn hơi mơ màng, bộ dáng ấy tuyệt đối có thể mê chết một nửa phụ nữ và toàn bộ gay. Đương nhiên La Sâm đã sớm miễn dịch, hơn nữa y cũng không nằm trong phạm vi kia, vợ y là người mẫu có vóc dáng khiến người khác tức giận, ừm, cuộc sống rất tính phúc.
“Tôi phải bay đi Frankfurt ngay nên đến đây báo với cậu một chút, câu trả lời về bộ phim điện ảnh của đạo diễn Tạ phải đưa ra cho tôi sau hai ngày nữa, nhận hay không. Tài liệu tôi để trong phòng khách của cậu, tự mình suy xét rồi báo với tôi. Việc này rất gấp, cậu phải cân nhắc cho kỹ. Chuyện thứ hai, thẻ hội viên tôi để trên bàn cậu hôm qua, coi như là nể mặt anh Hắc đến ngồi một chút là được. Đừng cho là tôi gây mâu thuẫn gì đó, tôi không cầu cái gì quá đáng mà chỉ mong cậu phối hợp chút, tôi sẽ không làm khó cậu. Được rồi, cậu ngủ tiếp đi, tôi đi đây. À đúng rồi, thuốc lá bớt bớt lại, tẩy trắng nhiều quá sẽ dễ hư răng.”
La Sâm giao việc xong liền quay người đi, lại bị Bạch Trăn gọi về.
“Chờ đã…” Bạch Trăn bóp bóp trán, có chút mơ hồ, “Thẻ gì? Không phải vé vào cửa buổi biểu diễn của Nightwish à?”
“Vé đó chẳng phải hôm qua tôi đã nói với cậu là hai ngày nữa mới tới sao?”
Bạch Trăn càng mờ mịt, “Vậy… đó là cái gì?”
“Hắc ca mới mở hộp đêm ngưu lang.”
Xong, tàn thuốc rơi xuống giường, vẻ mặt của Bạch Trăn rất đặc sắc.
“Làm sao vậy?” La Sâm cũng kinh ngạc, anh hai à đừng làm tôi sợ, máy bay của tôi sắp cất cánh đến nơi rồi, không kịp chùi đít giúp anh đâu.
Chưa kịp nói gì thì di động Bạch Trăn đã vang lên. Anh lấy điện thoại tới, mở tin nhắn ra.
Đó là tin nhắn thông báo về khoản trừ thẻ tín dụng, ngài Bạch Trăn, thẻ đen của ngài vừa dùng 263850,00 nhân dân tệ.