Lúc Viên Trạch xem được tin tức đã là buổi chiều, lúc này tin tức giải trí cũng vừa cập nhật tình hình bệnh trạng của Bạch Trăn, nói rằng bệnh tình anh đã ổn định lại không còn đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là được.
Vì sáng sớm quá mức hưng phấn, Viên Trạch bèn mở nhạc hớn ha hớn hở tổng vệ sinh, còn giống một thằng ngốc cầm chổi làm bộ như mình đang biểu diễn trên sân khấu, lúc quét dọn xong cả căn nhà đã gần tới trưa, bụng đói gần chết, cậu liền lấy đồ ăn thừa tối qua ra hâm nóng lại, trực tiếp bưng đĩa ngồi trên sopha mở TV, định xem một vài chương trình tạp kỹ hài hước.
Ai ngờ, mở TV lên lại là tiếng sấm giữa trời quang thế này.
Trong nháy mắt, Viên Trạch dường như đang sống sờ sờ lại bị bổ một tia chớp, so với việc lo lắng cho tình hình của Bạch Trăn thì thứ xuất hiện đầu tiên trong đầu cậu lại là câu nói kia của Hạ Thiên.
“Tôi không nhìn thấy một cặp tình nhân yêu nhau 7 năm, chỉ thấy một fan hâm mộ si mê nhìn thần tượng mà thôi.”
Đúng vậy, cậu và fan hâm mộ có gì khác nhau ư? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi mà chẳng hề có ai thông báo cho cậu. Không phải Viên Trạch muốn trù ẻo Bạch Trăn, nhưng mà lần sau nếu Bạch Trăn thật sự xảy ra chuyện gì thì cậu cũng y như những khán giả toàn quốc khác, chỉ có thể biết được thông qua TV thôi sao?
Khó trách sáng nay dáng vẻ anh ấy lại như vậy… Khó trách anh ấy lại thẳng thắn nói ra câu nói kia… Trời đổ hồng vũ? Ha ha, Bạch Trăn à rốt cuộc anh nghĩ gì thế, tại sao đã như vậy rồi mà còn không chịu nói cho em biết chứ? Ở trong lòng anh, rốt cuộc sự tồn tại của em là thế nào?
Không chỉ vậy, bây giờ coi như biết rồi thì cậu có thể làm gì chứ?
Thực sự là… Ha ha ha.
Mới đó rõ ràng còn rất đói, vậy mà bây giờ lại chẳng hề muốn ăn chút nào. Viên Trạch đặt đồ ăn thừa lên bàn trà, cầm lấy điện thoại di động trên sopha.
Đây là lần đầu tiên Viên Trạch gọi vào số di động của La Sâm mà không hề sợ sệt. Đương nhiên chẳng phải cây ngay không sợ chết đứng gì, chỉ có một loại mệt mỏi mà cậu cũng không có cách nào hình dung.
Không được Bạch Trăn dựa vào, không được La Sâm coi trọng, thật sự, quan hệ của cậu và Bạch Trăn rốt cuộc tính là gì?
Điện thoại reo rất lâu mới kết nối được, bối cảnh cực kỳ yên tĩnh, hẳn là La Sâm đã tìm đến một chỗ tiện nói chuyện.
“Anh ấy thế nào rồi?” Nói thật, tới chính Viên Trạch cũng rất bất ngờ, không ngờ mình có thể bình tĩnh đến vậy.
“Cậu yên tâm, đã bắt đầu hạ sốt rồi, nghỉ ngơi mấy hôm nữa là có thể xuất viện, có lẽ thời gian này quá mệt mỏi.” Thái độ của La Sâm trước giờ chưa từng tốt như vậy, nếu là hồi trước, sợ là y chỉ đáp một câu “Cậu ấy không sao, cậu không cần để ý” rồi cúp mày, bây giờ lại còn giải thích nguyên nhân với cậu.
“À.”
Viên Trạch chỉ đáp lại một tiếng lạnh nhạt. Lần này tới phiên La Sâm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói không phải cậu nên rất lo lắng ư? “Cậu…”
“Tôi có thể gặp anh ấy không?”
“Cái này…” La Sâm thở dài, “Viên Trạch, tôi rất xin lỗi, trong lúc Bạch Trăn nằm viện sợ là không được, paparazzi bám quá chặt. Nhưng tôi hứa với cậu, chờ cậu ấy xuất viện rồi tôi sẽ sắp xếp cho hai cậu ra ngoài chơi mấy ngày thả lỏng tâm trạng, có được không?”
“À.”
Lại là một tiếng đáp không ngữ điệu, sau đó điện thoại bị Viên Trạch đơn phương ngắt máy. Mãi tới khi tín hiệu báo máy bận vang lên bên tai La Sâm mới nhận ra, không ngờ y lại bị Viên Trạch cúp điện thoại?! Được rồi, bây giờ không phải là lúc tính toán cái này, trực giác nói cho La Sâm biết, mọi chuyện không ổn lắm.
Tại sao Viên Trạch biết Bạch Trăn bị bệnh xém chút sốt chết mà lại phản ứng bình thản như vậy? Giữa bọn họ làm sao rồi? Đã xảy ra vấn đề gì ư? Bên Bạch Trăn thì không cần phải nói, tức tới trực tiếp sụp đổ rồi, chắc chắn vẫn còn rất yêu Viên Trạch, nhưng còn Viên Trạch thì sao?
Chưa kịp nghĩ quá nhiều điện thoại đã lại vang lên, lần này người gọi tới là Hắc ca, chẳng hiểu sao dự cảm không tốt của La Sâm vẫn chưa biến mất được, trái lại càng thêm mãnh liệt hơn. Y cau mày, bấm nhận điện thoại.
Phía bên kia, Viên Trạch vừa cúp máy xong cũng lập tức có người gọi tới, thấy hai chữ Hạ Thiên hiển thị trên màn hình, Viên Trạch do dự một chút, cuối cùng lựa chọn không nghe.
Cho dù biết Hạ Thiên nói đúng, nhưng giờ phút này cậu vẫn không muốn nghe, không muốn nghe hắn vạch trần vết sẹo giữa mình và Bạch Trăn, rõ ràng… đã cho là che giấu rất tốt.
Điện thoại vang lên thật lâu, rốt cuộc lúc tiếng chuông im lặng Viên Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà cậu lại nhanh chóng nhận được một tin nhắn.
Hạ Thiên, “Tôi có thể giúp em gặp Bạch Trăn, em muốn gặp anh ta chứ?”
Nội dung tin nhắn khiến Viên Trạch hơi bối rối một chút, đại não chậm chạp còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã reo lên lần nữa, tên Hạ Thiên kiên nhẫn hiển thị trên màn hình.
Rốt cuộc Viên Trạch đành phải nhận điện thoại.
“Không nên hỏi bất cứ câu nào, chỉ cần trả lời tôi một câu, bây giờ em có muốn gặp Bạch Trăn không?”
“Nhưng mà…”
“Muốn, hay là không?”
“… Muốn.”
“Được, em chuẩn bị cho tốt đi, một tiếng nữa tôi tới đón em.”
Không hề phí lời, Hạ Thiên nói xong ba câu liền dứt khoát cúp điện thoại. Viên Trạch nhìn điện thoại trân trân, rất có kích động muốn gọi lại, đại ca à, anh định làm gì thế?
Nhưng mà cơ thể cậu lại không tự chủ được chạy vào phòng ngủ, bắt đầu tìm quần áo ra ngoài.
Một tiếng sau, Hạ Thiên ấn vang chuông cửa, Viên Trạch ra mở.
Hạ Thiên nhìn ai đó mặc quần áo bó màu đen, trên đầu còn buộc cả khăn, đỡ trán.
“Em đây là muốn làm gì hả?”
“Ừm…”
“Nếu như muốn leo cửa sổ thì phòng Bạch Trăn nằm trên tầng 2 đó, ít nhất em nên kiếm một bộ dây thừng móc sắt nữa chứ?”
“Tôi…”
“Bạch Trăn đang ở bệnh viện, em mặc bình thường đi vào người ta sẽ coi em là người tới khám, chứ em mà mặc như thế này vào sẽ lập tức bị đưa tới khoa tâm thần đó.”
“…” Viên Trạch hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.
“Được rồi, mau đi thay quần áo đi, tôi chưa ăn cơm trưa nữa, sắp chết đói đây…”
Vừa mở cửa phòng ngủ ra, Viên Trạch vừa chỉ chỉ tủ lạnh, “Trong đó vẫn còn đồ ăn.”
“Ai muốn ăn đồ ăn thừa, chúng ta đi ăn lẩu cay.”
“Hả?” Viên Trạch quay đầu lại, một thân quần áo bó màu đen còn cộng thêm khăn đội đầu, lúc này đang mờ mịt trợn mắt khó hiểu nhìn Hạ Thiên, ăn lẩu cay? Bọn họ không phải định len lén lẻn vào phòng bệnh của Bạch Trăn ư?
Không thể không thừa nhận, bộ dạng Viên Trạch như vậy thật sự đáng yêu muốn chết. Hạ Thiên cố nén kích động muốn hôn cậu, vỗ một phát lên gáy Viên Trạch, đẩy mạnh người vào lại phòng ngủ, “Tôi có cách cho em gặp Bạch Trăn, nhưng cũng chưa nói sẽ lập tức dẫn em đi gặp. Còn có chút chuyện cần chuẩn bị, có lẽ buổi tối mới gặp được, trước tiên cứ đi dạo phố với tôi đã.”
Viên Trạch trong phòng ngủ đen mặt lại.
Nửa tiếng sau, hai người ngồi trong tiệm lẩu cay, trước mặt bày một nồi lẩu chín ngăn đỏ lòm, các món ăn được đem ra toàn là món Viên Trạch thích, nhưng mà ngoại trừ chết lặng uống sữa chua thì Viên Trạch căn bản không hề liếc mắt nhìn đồ ăn lấy một cái.
“Haiz, em nói xem tôi thích hợp với kiểu công việc gì?” Bỏ đồ viên và huyết vào nồi, Hạ Thiên tùy ý bắt chuyện tán gẫu.
“Cái gì?” Người nào đó đang ngẩn ra rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
“Tôi không làm ngưu lang nữa, muốn tìm công việc mới.”
“Hả? Tại sao không làm?” Đề tài này thành công hấp dẫn sự chú ý của Viên Trạch, hiện giờ cậu gần như đã hết sức chăm chú.
“Chỉ là không muốn ôm những vị khách kia nữa thôi.”
Viên Trạch nghiêm túc nhìn Hạ Thiên, giống như đang phân tích nguyên nhân, “Đại khái là anh chỉ không còn hứng thú với đàn ông, có thể thử ôm phụ nữ xem sao.”
Hạ Thiên đang gắp đậu phụ, trực tiếp đâm nát luôn miếng đậu, cảm thấy mình đi thảo luận đề tài này với cậu quả thực đúng là đầu heo.
“Vậy cứ coi như thận tôi không tốt đi.” Nhanh chóng kết thúc đề tài này, OK?
“Ồ.” Viên Trạch sỗ sàng cúi đầu.
“A này, em đừng tin chứ!” Hạ Thiên lại đâm một đũa vào miếng đậu phụ trong chén Viên Trạch.
“Hà hà, không có gì đâu, tôi hiểu tôi hiểu.” Viên Trạch nhìn Hạ Thiên cười xấu xa, trong mắt đều là “Đàn ông mà, thỉnh thoảng đều sẽ có lúc lực bất tòng tâm, tôi hiểu hết yên tâm”.
Em hiểu cái quái gì! Hạ Thiên muốn hỏng mất, bỏ cuộc không tiếp tục giải thích nữa, thôi cứ chờ sau này em thử thì sẽ biết tôi có được hay không.
“Có điều anh nghỉ việc cũng rất tốt,” Cậu nhóc Viên Tiểu Trạch đã hoàn toàn không còn vẻ si ngốc lúc mới vào cửa, bây giờ đang say sưa ăn thịt dê ngon lành, “Công việc đó tuy rằng kiếm được nhiều tiền nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì.”
“Ừm, em thấy tốt là được rồi.” Gắp một viên tôm nổi lên vào chén Viên Trạch, vì nóng nên Hạ Thiên cởi hai nút áo sơ mi ra, ăn lẩu cay mà còn có thể ăn phong độ đến thế này, cũng chỉ có vị đại thần này thôi, lần nào cũng mặc chính trang đi ăn lẩu.
“Ừm…” Hai con mắt Viên Trạch mở to nhìn chằm chằm vào xương quai xanh Hạ Thiên đang lộ ra.
“Làm sao?” Hạ Thiên cười khẽ.
“Vóc dáng này của anh không nên lãng phí, muốn đi làm người mẫu không?”
“Giới đó quá loạn.”
“Tiếp viên nam?”
“Cái đó khác gì với ngưu lang hả?”
“Tôi biết rồi! Công việc này tuyệt đối thích hợp, bảo đảm thành tích mỗi tháng đều tăng vọt!”
“Hả?”
“Nhân viên bán mỹ phẩm cho phụ nữ! Ừm…”
“…” Hạ Thiên gắp một miếng dạ dày bò đút vào miệng Viên Trạch, từ chối tiếp tục thảo luận với cậu vấn đề chọn nghề này.
Tuy rằng toàn bộ quá trình Hạ Thiên hơi khổ sở, nhưng kết quả thì bữa lẩu này ăn vẫn không tệ, sức chiến đấu của Viên Trạch được khai hỏa hoàn toàn, người ta ăn lẩu toàn cỡ 150 đồng, hai người ăn tới gần năm trăm.
Hạ Thiên trả tiền, kéo Viên Trạch đến trung tâm thương mại sát bên mua quần áo thường ngày, lý do rất thỏa đáng, hắn không cần mặc đống đồ quý muốn chết đó cả ngày nữa.
Không biết chọt trúng điểm mẫn cảm nào của Viên Trạch, cậu còn hưng phấn hơn cả Hạ Thiên, kéo hắn tới một cửa hàng quần áo, trên quần áo màu sắc rực rỡ xinh đẹp toàn in hình gấu mèo phong cách hoạt hình được thiết kế riêng, Viên Trạch vừa chọn quần áo vừa nói với Hạ Thiên, đây là một cửa hàng của đàn em mình mở, ở Thượng Hải đã có ba chi nhánh, anh xem, gấu mèo này đáng yêu biết bao.
Dù sao mấy bộ quần áo này mà Hạ Thiên mặc lên người vẫn có cảm giác không ổn lắm, nhưng nhìn vẻ mong đợi của Viên Trạch còn hơn cả mình, Hạ Thiên liền lấy hết tất cả quần áo Viên Trạch chọn, dẫn theo người đang hài lòng kia vào tiệm cà phê cách vách.
Gọi hai món đồ uống, Hạ Thiên chìa tay về phía Viên Trạch.
“Được rồi, nên làm chính sự rồi, đưa di động của em cho tôi mượn dùng một chút.”
“?”
“Yên tâm, tôi sẽ không làm khó Bạch Trăn của em.”
Không thể nói rõ là tâm trạng thế nào, trong nháy mắt giao di động cho Hạ Thiên, Viên Trạch thậm chí còn có suy nghĩ, muốn làm khó dễ thì cứ làm khó dễ đi, dù sao… cũng chẳng thay đổi được gì.
Hạ Thiên dễ dàng tìm ra số điện thoại của La Sâm, gọi qua.
Điện thoại vẫn reo rất lâu như trước, ngay lúc Hạ Thiên cho là nó sẽ tự động ngắt thì đường dây lại được kết nối.
“Tôi có một đề nghị, muốn hợp tác không?”
Trước khi La Sâm mở miệng, Hạ Thiên đã giành nói trước câu này.
Vì sáng sớm quá mức hưng phấn, Viên Trạch bèn mở nhạc hớn ha hớn hở tổng vệ sinh, còn giống một thằng ngốc cầm chổi làm bộ như mình đang biểu diễn trên sân khấu, lúc quét dọn xong cả căn nhà đã gần tới trưa, bụng đói gần chết, cậu liền lấy đồ ăn thừa tối qua ra hâm nóng lại, trực tiếp bưng đĩa ngồi trên sopha mở TV, định xem một vài chương trình tạp kỹ hài hước.
Ai ngờ, mở TV lên lại là tiếng sấm giữa trời quang thế này.
Trong nháy mắt, Viên Trạch dường như đang sống sờ sờ lại bị bổ một tia chớp, so với việc lo lắng cho tình hình của Bạch Trăn thì thứ xuất hiện đầu tiên trong đầu cậu lại là câu nói kia của Hạ Thiên.
“Tôi không nhìn thấy một cặp tình nhân yêu nhau 7 năm, chỉ thấy một fan hâm mộ si mê nhìn thần tượng mà thôi.”
Đúng vậy, cậu và fan hâm mộ có gì khác nhau ư? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi mà chẳng hề có ai thông báo cho cậu. Không phải Viên Trạch muốn trù ẻo Bạch Trăn, nhưng mà lần sau nếu Bạch Trăn thật sự xảy ra chuyện gì thì cậu cũng y như những khán giả toàn quốc khác, chỉ có thể biết được thông qua TV thôi sao?
Khó trách sáng nay dáng vẻ anh ấy lại như vậy… Khó trách anh ấy lại thẳng thắn nói ra câu nói kia… Trời đổ hồng vũ? Ha ha, Bạch Trăn à rốt cuộc anh nghĩ gì thế, tại sao đã như vậy rồi mà còn không chịu nói cho em biết chứ? Ở trong lòng anh, rốt cuộc sự tồn tại của em là thế nào?
Không chỉ vậy, bây giờ coi như biết rồi thì cậu có thể làm gì chứ?
Thực sự là… Ha ha ha.
Mới đó rõ ràng còn rất đói, vậy mà bây giờ lại chẳng hề muốn ăn chút nào. Viên Trạch đặt đồ ăn thừa lên bàn trà, cầm lấy điện thoại di động trên sopha.
Đây là lần đầu tiên Viên Trạch gọi vào số di động của La Sâm mà không hề sợ sệt. Đương nhiên chẳng phải cây ngay không sợ chết đứng gì, chỉ có một loại mệt mỏi mà cậu cũng không có cách nào hình dung.
Không được Bạch Trăn dựa vào, không được La Sâm coi trọng, thật sự, quan hệ của cậu và Bạch Trăn rốt cuộc tính là gì?
Điện thoại reo rất lâu mới kết nối được, bối cảnh cực kỳ yên tĩnh, hẳn là La Sâm đã tìm đến một chỗ tiện nói chuyện.
“Anh ấy thế nào rồi?” Nói thật, tới chính Viên Trạch cũng rất bất ngờ, không ngờ mình có thể bình tĩnh đến vậy.
“Cậu yên tâm, đã bắt đầu hạ sốt rồi, nghỉ ngơi mấy hôm nữa là có thể xuất viện, có lẽ thời gian này quá mệt mỏi.” Thái độ của La Sâm trước giờ chưa từng tốt như vậy, nếu là hồi trước, sợ là y chỉ đáp một câu “Cậu ấy không sao, cậu không cần để ý” rồi cúp mày, bây giờ lại còn giải thích nguyên nhân với cậu.
“À.”
Viên Trạch chỉ đáp lại một tiếng lạnh nhạt. Lần này tới phiên La Sâm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói không phải cậu nên rất lo lắng ư? “Cậu…”
“Tôi có thể gặp anh ấy không?”
“Cái này…” La Sâm thở dài, “Viên Trạch, tôi rất xin lỗi, trong lúc Bạch Trăn nằm viện sợ là không được, paparazzi bám quá chặt. Nhưng tôi hứa với cậu, chờ cậu ấy xuất viện rồi tôi sẽ sắp xếp cho hai cậu ra ngoài chơi mấy ngày thả lỏng tâm trạng, có được không?”
“À.”
Lại là một tiếng đáp không ngữ điệu, sau đó điện thoại bị Viên Trạch đơn phương ngắt máy. Mãi tới khi tín hiệu báo máy bận vang lên bên tai La Sâm mới nhận ra, không ngờ y lại bị Viên Trạch cúp điện thoại?! Được rồi, bây giờ không phải là lúc tính toán cái này, trực giác nói cho La Sâm biết, mọi chuyện không ổn lắm.
Tại sao Viên Trạch biết Bạch Trăn bị bệnh xém chút sốt chết mà lại phản ứng bình thản như vậy? Giữa bọn họ làm sao rồi? Đã xảy ra vấn đề gì ư? Bên Bạch Trăn thì không cần phải nói, tức tới trực tiếp sụp đổ rồi, chắc chắn vẫn còn rất yêu Viên Trạch, nhưng còn Viên Trạch thì sao?
Chưa kịp nghĩ quá nhiều điện thoại đã lại vang lên, lần này người gọi tới là Hắc ca, chẳng hiểu sao dự cảm không tốt của La Sâm vẫn chưa biến mất được, trái lại càng thêm mãnh liệt hơn. Y cau mày, bấm nhận điện thoại.
Phía bên kia, Viên Trạch vừa cúp máy xong cũng lập tức có người gọi tới, thấy hai chữ Hạ Thiên hiển thị trên màn hình, Viên Trạch do dự một chút, cuối cùng lựa chọn không nghe.
Cho dù biết Hạ Thiên nói đúng, nhưng giờ phút này cậu vẫn không muốn nghe, không muốn nghe hắn vạch trần vết sẹo giữa mình và Bạch Trăn, rõ ràng… đã cho là che giấu rất tốt.
Điện thoại vang lên thật lâu, rốt cuộc lúc tiếng chuông im lặng Viên Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà cậu lại nhanh chóng nhận được một tin nhắn.
Hạ Thiên, “Tôi có thể giúp em gặp Bạch Trăn, em muốn gặp anh ta chứ?”
Nội dung tin nhắn khiến Viên Trạch hơi bối rối một chút, đại não chậm chạp còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã reo lên lần nữa, tên Hạ Thiên kiên nhẫn hiển thị trên màn hình.
Rốt cuộc Viên Trạch đành phải nhận điện thoại.
“Không nên hỏi bất cứ câu nào, chỉ cần trả lời tôi một câu, bây giờ em có muốn gặp Bạch Trăn không?”
“Nhưng mà…”
“Muốn, hay là không?”
“… Muốn.”
“Được, em chuẩn bị cho tốt đi, một tiếng nữa tôi tới đón em.”
Không hề phí lời, Hạ Thiên nói xong ba câu liền dứt khoát cúp điện thoại. Viên Trạch nhìn điện thoại trân trân, rất có kích động muốn gọi lại, đại ca à, anh định làm gì thế?
Nhưng mà cơ thể cậu lại không tự chủ được chạy vào phòng ngủ, bắt đầu tìm quần áo ra ngoài.
Một tiếng sau, Hạ Thiên ấn vang chuông cửa, Viên Trạch ra mở.
Hạ Thiên nhìn ai đó mặc quần áo bó màu đen, trên đầu còn buộc cả khăn, đỡ trán.
“Em đây là muốn làm gì hả?”
“Ừm…”
“Nếu như muốn leo cửa sổ thì phòng Bạch Trăn nằm trên tầng 2 đó, ít nhất em nên kiếm một bộ dây thừng móc sắt nữa chứ?”
“Tôi…”
“Bạch Trăn đang ở bệnh viện, em mặc bình thường đi vào người ta sẽ coi em là người tới khám, chứ em mà mặc như thế này vào sẽ lập tức bị đưa tới khoa tâm thần đó.”
“…” Viên Trạch hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.
“Được rồi, mau đi thay quần áo đi, tôi chưa ăn cơm trưa nữa, sắp chết đói đây…”
Vừa mở cửa phòng ngủ ra, Viên Trạch vừa chỉ chỉ tủ lạnh, “Trong đó vẫn còn đồ ăn.”
“Ai muốn ăn đồ ăn thừa, chúng ta đi ăn lẩu cay.”
“Hả?” Viên Trạch quay đầu lại, một thân quần áo bó màu đen còn cộng thêm khăn đội đầu, lúc này đang mờ mịt trợn mắt khó hiểu nhìn Hạ Thiên, ăn lẩu cay? Bọn họ không phải định len lén lẻn vào phòng bệnh của Bạch Trăn ư?
Không thể không thừa nhận, bộ dạng Viên Trạch như vậy thật sự đáng yêu muốn chết. Hạ Thiên cố nén kích động muốn hôn cậu, vỗ một phát lên gáy Viên Trạch, đẩy mạnh người vào lại phòng ngủ, “Tôi có cách cho em gặp Bạch Trăn, nhưng cũng chưa nói sẽ lập tức dẫn em đi gặp. Còn có chút chuyện cần chuẩn bị, có lẽ buổi tối mới gặp được, trước tiên cứ đi dạo phố với tôi đã.”
Viên Trạch trong phòng ngủ đen mặt lại.
Nửa tiếng sau, hai người ngồi trong tiệm lẩu cay, trước mặt bày một nồi lẩu chín ngăn đỏ lòm, các món ăn được đem ra toàn là món Viên Trạch thích, nhưng mà ngoại trừ chết lặng uống sữa chua thì Viên Trạch căn bản không hề liếc mắt nhìn đồ ăn lấy một cái.
“Haiz, em nói xem tôi thích hợp với kiểu công việc gì?” Bỏ đồ viên và huyết vào nồi, Hạ Thiên tùy ý bắt chuyện tán gẫu.
“Cái gì?” Người nào đó đang ngẩn ra rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
“Tôi không làm ngưu lang nữa, muốn tìm công việc mới.”
“Hả? Tại sao không làm?” Đề tài này thành công hấp dẫn sự chú ý của Viên Trạch, hiện giờ cậu gần như đã hết sức chăm chú.
“Chỉ là không muốn ôm những vị khách kia nữa thôi.”
Viên Trạch nghiêm túc nhìn Hạ Thiên, giống như đang phân tích nguyên nhân, “Đại khái là anh chỉ không còn hứng thú với đàn ông, có thể thử ôm phụ nữ xem sao.”
Hạ Thiên đang gắp đậu phụ, trực tiếp đâm nát luôn miếng đậu, cảm thấy mình đi thảo luận đề tài này với cậu quả thực đúng là đầu heo.
“Vậy cứ coi như thận tôi không tốt đi.” Nhanh chóng kết thúc đề tài này, OK?
“Ồ.” Viên Trạch sỗ sàng cúi đầu.
“A này, em đừng tin chứ!” Hạ Thiên lại đâm một đũa vào miếng đậu phụ trong chén Viên Trạch.
“Hà hà, không có gì đâu, tôi hiểu tôi hiểu.” Viên Trạch nhìn Hạ Thiên cười xấu xa, trong mắt đều là “Đàn ông mà, thỉnh thoảng đều sẽ có lúc lực bất tòng tâm, tôi hiểu hết yên tâm”.
Em hiểu cái quái gì! Hạ Thiên muốn hỏng mất, bỏ cuộc không tiếp tục giải thích nữa, thôi cứ chờ sau này em thử thì sẽ biết tôi có được hay không.
“Có điều anh nghỉ việc cũng rất tốt,” Cậu nhóc Viên Tiểu Trạch đã hoàn toàn không còn vẻ si ngốc lúc mới vào cửa, bây giờ đang say sưa ăn thịt dê ngon lành, “Công việc đó tuy rằng kiếm được nhiều tiền nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì.”
“Ừm, em thấy tốt là được rồi.” Gắp một viên tôm nổi lên vào chén Viên Trạch, vì nóng nên Hạ Thiên cởi hai nút áo sơ mi ra, ăn lẩu cay mà còn có thể ăn phong độ đến thế này, cũng chỉ có vị đại thần này thôi, lần nào cũng mặc chính trang đi ăn lẩu.
“Ừm…” Hai con mắt Viên Trạch mở to nhìn chằm chằm vào xương quai xanh Hạ Thiên đang lộ ra.
“Làm sao?” Hạ Thiên cười khẽ.
“Vóc dáng này của anh không nên lãng phí, muốn đi làm người mẫu không?”
“Giới đó quá loạn.”
“Tiếp viên nam?”
“Cái đó khác gì với ngưu lang hả?”
“Tôi biết rồi! Công việc này tuyệt đối thích hợp, bảo đảm thành tích mỗi tháng đều tăng vọt!”
“Hả?”
“Nhân viên bán mỹ phẩm cho phụ nữ! Ừm…”
“…” Hạ Thiên gắp một miếng dạ dày bò đút vào miệng Viên Trạch, từ chối tiếp tục thảo luận với cậu vấn đề chọn nghề này.
Tuy rằng toàn bộ quá trình Hạ Thiên hơi khổ sở, nhưng kết quả thì bữa lẩu này ăn vẫn không tệ, sức chiến đấu của Viên Trạch được khai hỏa hoàn toàn, người ta ăn lẩu toàn cỡ 150 đồng, hai người ăn tới gần năm trăm.
Hạ Thiên trả tiền, kéo Viên Trạch đến trung tâm thương mại sát bên mua quần áo thường ngày, lý do rất thỏa đáng, hắn không cần mặc đống đồ quý muốn chết đó cả ngày nữa.
Không biết chọt trúng điểm mẫn cảm nào của Viên Trạch, cậu còn hưng phấn hơn cả Hạ Thiên, kéo hắn tới một cửa hàng quần áo, trên quần áo màu sắc rực rỡ xinh đẹp toàn in hình gấu mèo phong cách hoạt hình được thiết kế riêng, Viên Trạch vừa chọn quần áo vừa nói với Hạ Thiên, đây là một cửa hàng của đàn em mình mở, ở Thượng Hải đã có ba chi nhánh, anh xem, gấu mèo này đáng yêu biết bao.
Dù sao mấy bộ quần áo này mà Hạ Thiên mặc lên người vẫn có cảm giác không ổn lắm, nhưng nhìn vẻ mong đợi của Viên Trạch còn hơn cả mình, Hạ Thiên liền lấy hết tất cả quần áo Viên Trạch chọn, dẫn theo người đang hài lòng kia vào tiệm cà phê cách vách.
Gọi hai món đồ uống, Hạ Thiên chìa tay về phía Viên Trạch.
“Được rồi, nên làm chính sự rồi, đưa di động của em cho tôi mượn dùng một chút.”
“?”
“Yên tâm, tôi sẽ không làm khó Bạch Trăn của em.”
Không thể nói rõ là tâm trạng thế nào, trong nháy mắt giao di động cho Hạ Thiên, Viên Trạch thậm chí còn có suy nghĩ, muốn làm khó dễ thì cứ làm khó dễ đi, dù sao… cũng chẳng thay đổi được gì.
Hạ Thiên dễ dàng tìm ra số điện thoại của La Sâm, gọi qua.
Điện thoại vẫn reo rất lâu như trước, ngay lúc Hạ Thiên cho là nó sẽ tự động ngắt thì đường dây lại được kết nối.
“Tôi có một đề nghị, muốn hợp tác không?”
Trước khi La Sâm mở miệng, Hạ Thiên đã giành nói trước câu này.