Sáng sớm, Tử Khê đã tỉnh lại trong khi Nhạc Nhạc vẫn còn ngủ say. Ngày hôm nay không có thông báo, cô có thể ngủ nhiều hơn. Hôm nay lại là cuối tuần, Nhạc Nhạc cũng được nghỉ học, cô có thể đưa Nhạc Nhạc đi chơi một chút,có thể là đi công viên hoặc khu vui chơi. Như vậy, Nhạc Nhạc cũng sẽ vui vẻ một chút và có thể quên hết những gì không thoải mái ngày hôm qua.
Cô mặc quần áo ở nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Lâu Tử Hoán. Hắn dựa vào cạnh cửa, không biết đã đứng như thế bao lâu rồi. Cô cả người ngây ngẩn: "Anh, anh sao lại đứng ở đây?"
Đôi mắt Lâu Tử Hoán gắt gao nhìn cô chằm chằm, một tay kéo cô vào lòng, hắn mạnh mẽ ôm lấy cô như thể muốn cô và máu thịt mình nhập lại làm một.
Tử Khê bị các hành động liên tiếp của hắn làm cho hoảng loạn, Lâu Tử Hoán ôm làm cô gần như không thở nổi. Thân thể hắn lại run run, càng ôm cô chặt hơn.Từ trước tới nay, Lâu Tử Hoán ở trước mặt cô luôn tự cao tự đại chưa bao giờ yếu đuối như vậy, làm cho cô rất bất an. Tay bất giác ôm lấy thắt lưng hắn: "Lâu Tử Hoán, anh làm sao vậy?"
Lâu Tử Hoán vẫn không nói lời nào, thừa dịp Nhược Hi ngủ, hắn vô tri vô giác rời khỏi bệnh viện. Dọc đường đi, đầu óc hắn rối như tơ vò, hắn thậm chí còn không biết bản thân nên đi đâu.Hắn không thể nào phá vỡ lời hứa với mẹ hắn, lại càng không thể làm thương tổn em gái, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào thuyết phục chính mình phải ở cùng một chỗ với Nhược Hi được.
Đang lúc mê man, hắn bất giác đi đến dưới lầu nhà cô, theo bản năng, hắn ngây ngốc đứng ở cửa. Hắn không nhấn chuông, hắn sợ hãi cái hi vọng sẽ thấy cô xuất hiện. Ngay cả bản thân cũng không rõ lắm vì sao vào thời điểm rối bời thế này, vậy mà hắn chỉ có thể nghĩ đến cô.
Hộ gia đình bên cạnh cũng đã thức dậy, thỉnh thoảng đem ánh mắt hướng về phía họ.Tử Khê nhẹ nhàng đẩy hắn: "Chúng ta vào trong trước đã."
Lâu Tử Hoán sừng sốt, hơi buông cô ra, chờ cô mở cửa rồi cùng cô bước vào.
Tử Khê đẩy hắn ra: "Anh có muốn uống chút gì không, ở đây tôi không có gì, chỉ có nước lọc."
Lâu Tử Hoán ngồi trên ghế sô pha nhỏ của cô, một đêm không ngủ làm cho hắn mệt mỏi rã rời, nhưng hắn không tài nào nhắm mắt lại được. Chỉ cần nhắm mắt lại, thì lời nói trước khi chết của mẹ hắn sẽ vang vọng bên tai hắn, và khuôn mặt tái nhợt của Nhược Hi sẽ chiếm giữ toàn bộ đầu óc hắn.
An Tử Khê đưa nước cho hắn, nhìn thấy hình dáng ngơ ngẩn kia của hắn, lòng cô rất bất an và lo lắng. Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, lo lắng hỏi: "Lâu Tử Hoán, anh rốt cuộc làm sao vậy?"
Hắn đột nhiên nở nụ cười, đem cô ôm vào trong lòng, hung hăng hôn cô. Vừa chạm đến đôi môi ngọt ngào của cô, hắn giống như được cứu sống, hôn càng sâu, càng cuồng nhiệt.Bàn tay xâm nhập vào nội y của cô, kéo áo ngực ra, xoa nắn ngực của cô. Hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, một tay đẩy thân thể của cô áp vào sô pha, kéo bỏ hết quần áo của cô từ trên xuống dưới.
Tử Khê luống cuống, cô không né tránh được nụ hôn của hắn, vặn vẹo thân mình thầm nghĩ thoát khỏi hắn: "Lâu Tử Hoán, anh điên rồi, Nhạc Nhạc đang ngủ ở bên trong."
Hắn điên rồi sao? Đúng vậy, hắn đã sớm điên rồi, bằng không hắn sẽ không bức bản thân đến hoàn cảnh như vậy. Tay hắn vội vàng kéo quần của cô, cắn lên vành tai của cô nói: "Chỉ cần cô không gọi, Nhạc Nhạc sẽ không tỉnh."
Cô thật muốn đá hắn văng ra ngoài, hối hận vì sao lại cho hắn vào, hắn chính là một tên đầu heo chỉ biết dùng thân dưới suy nghĩ, tại sao lúc nào cũng là như thế này chứ! Cô muốn mắng hắn, vừa nhấc đầu nhìn lên ánh mắt hắn. Tơ máu che kín ánh mắt hắn, ở đó khuôn mặt đau xót cùng tuyệt vọng đánh vào lòng của cô. Cô ngây ra nhìn hắn: "Lâu Tử Hoán, anh!"
Lâu Tử Hoán chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, nhân cơ hội bỏ quần cô ra. Cởi bỏ dây lưng của chính mình, kéo khóa xuống, xâm nhập vào trong cô. Hắn không đủ sức để nói dông dài, hắn chỉ biết phải hòa chung cùng cô, dùng hết chút sức lực cùng cơ hội cuối cùng này để có được cô.
Tử Khê ngẩng đầu, cô cắn chặt môi dưới. Nhạc Nhạc còn đang ngủ bên trong, cô không dám phát ra tiếng kêu. Cô gắt gao nắm lấy vạt áo của hắn, thở gấp theo từng động tác của hắn.
Lâu Tử Hoán ôm lấy cô, đề cho cô ngồi trên người hắn, động tác càng mãnh liệt hơn. Tử Khê vừa đau lại vừa khoái ý, khi cô vừa cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn như dã thú bị thương, cô liền ôm lấy đầu của hắn, để cho hắn vùi vào ngực mình. Hắn bị thương, lúc này đây Lâu Nhược Hi đã cho hắn một đòn trí mạng, lưng hắn đeo rất nhiều gông xiềng, hắn rốt cuộc không chịu nổi.
Khi cơn kích tình qua đi, Lâu Tử Hoán vẫn gắt gao ôm cô, mặt hắn chôn nơi ngực cô. Hương thơm của cô ngay tại mũi hắn, cả người cô đang ở trong lòng hắn, thân thể bọn họ cùng một chỗ rất phù hợp, giống như bọn họ là trời sinh phải như thế. An Tử Khê! An Tử Khê! Từ hôm nay trở đi, hắn thật sự sẽ buông tay sao?
Tay Tử Khê len vào giữa hắn, tay kia nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn. Giờ khắc này, cô có ảo giác Lâu Tử Hoán chính là đứa nhỏ của cô, đứa nhỏ bị thương phải về để được mẹ ôm ấp tìm kiếm an ủi.
Hắn chậm rãi buông cô ra, ôm cô để cho cô ngồi xuống sô pha, chính mình bắt đầu sửa sang lại quần áo. Tử Khê không biết vì sao lại nhìn hắn, khi hắn đưa quần áo cho cô, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi hắn, đờ đẫn mặc vào. Hắn lại biến thành tên Lâu Tử Hoán cường đại, đôi mắt hắn đã không còn tuyệt vọng cùng đau xót, thêm vào đó là một chút kiên định. Hắn đã ra quyết định, cô không hiểu vì sao cảm thấy bất an với quyết định của hắn.
Hắn chỉnh lại quần áo, sau khi thấy cô cũng đã mặc quần áo vào, miệng hắn hé một chút tươi cười: "An Tử Khê, cô không phải vẫn cầu tôi buông tha cô sao? Chúc mừng cô, tôi buông tha cô! Chỗ công ty, cô vẫn tiếp tục công việc, nhưng khế ước của cô với tôi sẽ chấm dứt trước thời hạn."
"À, à, thật tốt quá!" Tử Khê theo bản năng đáp lại cho có, tim lại hoảng, không chỉ loạn, mà còn rất đau.
"Cô, cô cũng có thể không cần ở lại Lâu gia nữa, Hắc Diệu Tư cô cũng có thể không phải gặp!" Nói xong, hắn muốn rời đi. Ra khỏi nơi này, hắn sẽ phải đi một hướng khác, hắn đã không có sự lựa chọn nào khác.
"Lâu Tử Hoán!" cô đuổi theo, " Vì sao anh đột nhiên có quyết định như vậy? Tối hôm qua, tối hôm qua Lâu Nhược Hi không có việc gì chứ!" Cô tự nhủ, hắn đã nói buông tha cô , điều này không phải cô vẫn hy vọng sao? Nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy bất an, sáng sớm hắn canh giữ ở cửa nhà cô chỉ để nói với cô rằng khế ước đã chấm dứt sao? Vì sao hắn muốn dùng ánh mắt như vậy nhìn cô? Vì sao hắn lại bi thương tuyệt vọng như thế? Cô không buông bỏ được nghi vấn này nọ, việc không quan tâm đến hắn đối với cô mà nói là việc không thể.
"An Tử Khê, cô không phải là yêu tôi rồi chứ? " Hắn đột nhiên quay đầu, ngả tới gần cô, "Cho dù cô yêu tôi, tôi cũng nói cho cô biết, tôi vĩnh viễn không có khả năng sẽ yêu cô. Cho nên chuyện của tôi không cần cô quản, cô cũng không có tư cách quản. Tôi có quyết định này vì tôi cảm thấy chơi đùa với cô đã chán rồi. Những tưởng tôi có thể chơi cô được kha khá thời gian, ai biết cô một chút tính khiêu chiến đều không có, tôi ngoắc ngoắc ngón tay cô liền tự động cởi áo, tháo thắt lưng, ngoan ngoãn làm cho tôi thỏa mãn. Hiện giờ ngay cả cùng cô lên giường cũng làm cho tôi cảm thấy không có ý nghĩa gì, lại phải cùng cô chơi như vậy nữa, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã muốn buồn nôn."
Sáng sớm, Tử Khê đã tỉnh lại trong khi Nhạc Nhạc vẫn còn ngủ say. Ngày hôm nay không có thông báo, cô có thể ngủ nhiều hơn. Hôm nay lại là cuối tuần, Nhạc Nhạc cũng được nghỉ học, cô có thể đưa Nhạc Nhạc đi chơi một chút,có thể là đi công viên hoặc khu vui chơi. Như vậy, Nhạc Nhạc cũng sẽ vui vẻ một chút và có thể quên hết những gì không thoải mái ngày hôm qua.
Cô mặc quần áo ở nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Lâu Tử Hoán. Hắn dựa vào cạnh cửa, không biết đã đứng như thế bao lâu rồi. Cô cả người ngây ngẩn: "Anh, anh sao lại đứng ở đây?"
Đôi mắt Lâu Tử Hoán gắt gao nhìn cô chằm chằm, một tay kéo cô vào lòng, hắn mạnh mẽ ôm lấy cô như thể muốn cô và máu thịt mình nhập lại làm một.
Tử Khê bị các hành động liên tiếp của hắn làm cho hoảng loạn, Lâu Tử Hoán ôm làm cô gần như không thở nổi. Thân thể hắn lại run run, càng ôm cô chặt hơn.Từ trước tới nay, Lâu Tử Hoán ở trước mặt cô luôn tự cao tự đại chưa bao giờ yếu đuối như vậy, làm cho cô rất bất an. Tay bất giác ôm lấy thắt lưng hắn: "Lâu Tử Hoán, anh làm sao vậy?"
Lâu Tử Hoán vẫn không nói lời nào, thừa dịp Nhược Hi ngủ, hắn vô tri vô giác rời khỏi bệnh viện. Dọc đường đi, đầu óc hắn rối như tơ vò, hắn thậm chí còn không biết bản thân nên đi đâu.Hắn không thể nào phá vỡ lời hứa với mẹ hắn, lại càng không thể làm thương tổn em gái, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào thuyết phục chính mình phải ở cùng một chỗ với Nhược Hi được.
Đang lúc mê man, hắn bất giác đi đến dưới lầu nhà cô, theo bản năng, hắn ngây ngốc đứng ở cửa. Hắn không nhấn chuông, hắn sợ hãi cái hi vọng sẽ thấy cô xuất hiện. Ngay cả bản thân cũng không rõ lắm vì sao vào thời điểm rối bời thế này, vậy mà hắn chỉ có thể nghĩ đến cô.
Hộ gia đình bên cạnh cũng đã thức dậy, thỉnh thoảng đem ánh mắt hướng về phía họ.Tử Khê nhẹ nhàng đẩy hắn: "Chúng ta vào trong trước đã."
Lâu Tử Hoán sừng sốt, hơi buông cô ra, chờ cô mở cửa rồi cùng cô bước vào.
Tử Khê đẩy hắn ra: "Anh có muốn uống chút gì không, ở đây tôi không có gì, chỉ có nước lọc."
Lâu Tử Hoán ngồi trên ghế sô pha nhỏ của cô, một đêm không ngủ làm cho hắn mệt mỏi rã rời, nhưng hắn không tài nào nhắm mắt lại được. Chỉ cần nhắm mắt lại, thì lời nói trước khi chết của mẹ hắn sẽ vang vọng bên tai hắn, và khuôn mặt tái nhợt của Nhược Hi sẽ chiếm giữ toàn bộ đầu óc hắn.
An Tử Khê đưa nước cho hắn, nhìn thấy hình dáng ngơ ngẩn kia của hắn, lòng cô rất bất an và lo lắng. Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, lo lắng hỏi: "Lâu Tử Hoán, anh rốt cuộc làm sao vậy?"
Hắn đột nhiên nở nụ cười, đem cô ôm vào trong lòng, hung hăng hôn cô. Vừa chạm đến đôi môi ngọt ngào của cô, hắn giống như được cứu sống, hôn càng sâu, càng cuồng nhiệt.Bàn tay xâm nhập vào nội y của cô, kéo áo ngực ra, xoa nắn ngực của cô. Hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, một tay đẩy thân thể của cô áp vào sô pha, kéo bỏ hết quần áo của cô từ trên xuống dưới.
Tử Khê luống cuống, cô không né tránh được nụ hôn của hắn, vặn vẹo thân mình thầm nghĩ thoát khỏi hắn: "Lâu Tử Hoán, anh điên rồi, Nhạc Nhạc đang ngủ ở bên trong."
Hắn điên rồi sao? Đúng vậy, hắn đã sớm điên rồi, bằng không hắn sẽ không bức bản thân đến hoàn cảnh như vậy. Tay hắn vội vàng kéo quần của cô, cắn lên vành tai của cô nói: "Chỉ cần cô không gọi, Nhạc Nhạc sẽ không tỉnh."
Cô thật muốn đá hắn văng ra ngoài, hối hận vì sao lại cho hắn vào, hắn chính là một tên đầu heo chỉ biết dùng thân dưới suy nghĩ, tại sao lúc nào cũng là như thế này chứ! Cô muốn mắng hắn, vừa nhấc đầu nhìn lên ánh mắt hắn. Tơ máu che kín ánh mắt hắn, ở đó khuôn mặt đau xót cùng tuyệt vọng đánh vào lòng của cô. Cô ngây ra nhìn hắn: "Lâu Tử Hoán, anh!"
Lâu Tử Hoán chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, nhân cơ hội bỏ quần cô ra. Cởi bỏ dây lưng của chính mình, kéo khóa xuống, xâm nhập vào trong cô. Hắn không đủ sức để nói dông dài, hắn chỉ biết phải hòa chung cùng cô, dùng hết chút sức lực cùng cơ hội cuối cùng này để có được cô.
Tử Khê ngẩng đầu, cô cắn chặt môi dưới. Nhạc Nhạc còn đang ngủ bên trong, cô không dám phát ra tiếng kêu. Cô gắt gao nắm lấy vạt áo của hắn, thở gấp theo từng động tác của hắn.
Lâu Tử Hoán ôm lấy cô, đề cho cô ngồi trên người hắn, động tác càng mãnh liệt hơn. Tử Khê vừa đau lại vừa khoái ý, khi cô vừa cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn như dã thú bị thương, cô liền ôm lấy đầu của hắn, để cho hắn vùi vào ngực mình. Hắn bị thương, lúc này đây Lâu Nhược Hi đã cho hắn một đòn trí mạng, lưng hắn đeo rất nhiều gông xiềng, hắn rốt cuộc không chịu nổi.
Khi cơn kích tình qua đi, Lâu Tử Hoán vẫn gắt gao ôm cô, mặt hắn chôn nơi ngực cô. Hương thơm của cô ngay tại mũi hắn, cả người cô đang ở trong lòng hắn, thân thể bọn họ cùng một chỗ rất phù hợp, giống như bọn họ là trời sinh phải như thế. An Tử Khê! An Tử Khê! Từ hôm nay trở đi, hắn thật sự sẽ buông tay sao?
Tay Tử Khê len vào giữa hắn, tay kia nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn. Giờ khắc này, cô có ảo giác Lâu Tử Hoán chính là đứa nhỏ của cô, đứa nhỏ bị thương phải về để được mẹ ôm ấp tìm kiếm an ủi.
Hắn chậm rãi buông cô ra, ôm cô để cho cô ngồi xuống sô pha, chính mình bắt đầu sửa sang lại quần áo. Tử Khê không biết vì sao lại nhìn hắn, khi hắn đưa quần áo cho cô, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi hắn, đờ đẫn mặc vào. Hắn lại biến thành tên Lâu Tử Hoán cường đại, đôi mắt hắn đã không còn tuyệt vọng cùng đau xót, thêm vào đó là một chút kiên định. Hắn đã ra quyết định, cô không hiểu vì sao cảm thấy bất an với quyết định của hắn.
Hắn chỉnh lại quần áo, sau khi thấy cô cũng đã mặc quần áo vào, miệng hắn hé một chút tươi cười: "An Tử Khê, cô không phải vẫn cầu tôi buông tha cô sao? Chúc mừng cô, tôi buông tha cô! Chỗ công ty, cô vẫn tiếp tục công việc, nhưng khế ước của cô với tôi sẽ chấm dứt trước thời hạn."
"À, à, thật tốt quá!" Tử Khê theo bản năng đáp lại cho có, tim lại hoảng, không chỉ loạn, mà còn rất đau.
"Cô, cô cũng có thể không cần ở lại Lâu gia nữa, Hắc Diệu Tư cô cũng có thể không phải gặp!" Nói xong, hắn muốn rời đi. Ra khỏi nơi này, hắn sẽ phải đi một hướng khác, hắn đã không có sự lựa chọn nào khác.
"Lâu Tử Hoán!" cô đuổi theo, " Vì sao anh đột nhiên có quyết định như vậy? Tối hôm qua, tối hôm qua Lâu Nhược Hi không có việc gì chứ!" Cô tự nhủ, hắn đã nói buông tha cô , điều này không phải cô vẫn hy vọng sao? Nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy bất an, sáng sớm hắn canh giữ ở cửa nhà cô chỉ để nói với cô rằng khế ước đã chấm dứt sao? Vì sao hắn muốn dùng ánh mắt như vậy nhìn cô? Vì sao hắn lại bi thương tuyệt vọng như thế? Cô không buông bỏ được nghi vấn này nọ, việc không quan tâm đến hắn đối với cô mà nói là việc không thể.
"An Tử Khê, cô không phải là yêu tôi rồi chứ? " Hắn đột nhiên quay đầu, ngả tới gần cô, "Cho dù cô yêu tôi, tôi cũng nói cho cô biết, tôi vĩnh viễn không có khả năng sẽ yêu cô. Cho nên chuyện của tôi không cần cô quản, cô cũng không có tư cách quản. Tôi có quyết định này vì tôi cảm thấy chơi đùa với cô đã chán rồi. Những tưởng tôi có thể chơi cô được kha khá thời gian, ai biết cô một chút tính khiêu chiến đều không có, tôi ngoắc ngoắc ngón tay cô liền tự động cởi áo, tháo thắt lưng, ngoan ngoãn làm cho tôi thỏa mãn. Hiện giờ ngay cả cùng cô lên giường cũng làm cho tôi cảm thấy không có ý nghĩa gì, lại phải cùng cô chơi như vậy nữa, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã muốn buồn nôn."
Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn - Chapter 88
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sáng sớm, Tử Khê đã tỉnh lại trong khi Nhạc Nhạc vẫn còn ngủ say. Ngày hôm nay không có thông báo, cô có thể ngủ nhiều hơn. Hôm nay lại là cuối tuần, Nhạc Nhạc cũng được nghỉ học, cô có thể đưa Nhạc Nhạc đi chơi một chút,có thể là đi công viên hoặc khu vui chơi. Như vậy, Nhạc Nhạc cũng sẽ vui vẻ một chút và có thể quên hết những gì không thoải mái ngày hôm qua.
Cô mặc quần áo ở nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Lâu Tử Hoán. Hắn dựa vào cạnh cửa, không biết đã đứng như thế bao lâu rồi. Cô cả người ngây ngẩn: "Anh, anh sao lại đứng ở đây?"
Đôi mắt Lâu Tử Hoán gắt gao nhìn cô chằm chằm, một tay kéo cô vào lòng, hắn mạnh mẽ ôm lấy cô như thể muốn cô và máu thịt mình nhập lại làm một.
Tử Khê bị các hành động liên tiếp của hắn làm cho hoảng loạn, Lâu Tử Hoán ôm làm cô gần như không thở nổi. Thân thể hắn lại run run, càng ôm cô chặt hơn.Từ trước tới nay, Lâu Tử Hoán ở trước mặt cô luôn tự cao tự đại chưa bao giờ yếu đuối như vậy, làm cho cô rất bất an. Tay bất giác ôm lấy thắt lưng hắn: "Lâu Tử Hoán, anh làm sao vậy?"
Lâu Tử Hoán vẫn không nói lời nào, thừa dịp Nhược Hi ngủ, hắn vô tri vô giác rời khỏi bệnh viện. Dọc đường đi, đầu óc hắn rối như tơ vò, hắn thậm chí còn không biết bản thân nên đi đâu.Hắn không thể nào phá vỡ lời hứa với mẹ hắn, lại càng không thể làm thương tổn em gái, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào thuyết phục chính mình phải ở cùng một chỗ với Nhược Hi được.
Đang lúc mê man, hắn bất giác đi đến dưới lầu nhà cô, theo bản năng, hắn ngây ngốc đứng ở cửa. Hắn không nhấn chuông, hắn sợ hãi cái hi vọng sẽ thấy cô xuất hiện. Ngay cả bản thân cũng không rõ lắm vì sao vào thời điểm rối bời thế này, vậy mà hắn chỉ có thể nghĩ đến cô.
Hộ gia đình bên cạnh cũng đã thức dậy, thỉnh thoảng đem ánh mắt hướng về phía họ.Tử Khê nhẹ nhàng đẩy hắn: "Chúng ta vào trong trước đã."
Lâu Tử Hoán sừng sốt, hơi buông cô ra, chờ cô mở cửa rồi cùng cô bước vào.
Tử Khê đẩy hắn ra: "Anh có muốn uống chút gì không, ở đây tôi không có gì, chỉ có nước lọc."
Lâu Tử Hoán ngồi trên ghế sô pha nhỏ của cô, một đêm không ngủ làm cho hắn mệt mỏi rã rời, nhưng hắn không tài nào nhắm mắt lại được. Chỉ cần nhắm mắt lại, thì lời nói trước khi chết của mẹ hắn sẽ vang vọng bên tai hắn, và khuôn mặt tái nhợt của Nhược Hi sẽ chiếm giữ toàn bộ đầu óc hắn.
An Tử Khê đưa nước cho hắn, nhìn thấy hình dáng ngơ ngẩn kia của hắn, lòng cô rất bất an và lo lắng. Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, lo lắng hỏi: "Lâu Tử Hoán, anh rốt cuộc làm sao vậy?"
Hắn đột nhiên nở nụ cười, đem cô ôm vào trong lòng, hung hăng hôn cô. Vừa chạm đến đôi môi ngọt ngào của cô, hắn giống như được cứu sống, hôn càng sâu, càng cuồng nhiệt.Bàn tay xâm nhập vào nội y của cô, kéo áo ngực ra, xoa nắn ngực của cô. Hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, một tay đẩy thân thể của cô áp vào sô pha, kéo bỏ hết quần áo của cô từ trên xuống dưới.
Tử Khê luống cuống, cô không né tránh được nụ hôn của hắn, vặn vẹo thân mình thầm nghĩ thoát khỏi hắn: "Lâu Tử Hoán, anh điên rồi, Nhạc Nhạc đang ngủ ở bên trong."
Hắn điên rồi sao? Đúng vậy, hắn đã sớm điên rồi, bằng không hắn sẽ không bức bản thân đến hoàn cảnh như vậy. Tay hắn vội vàng kéo quần của cô, cắn lên vành tai của cô nói: "Chỉ cần cô không gọi, Nhạc Nhạc sẽ không tỉnh."
Cô thật muốn đá hắn văng ra ngoài, hối hận vì sao lại cho hắn vào, hắn chính là một tên đầu heo chỉ biết dùng thân dưới suy nghĩ, tại sao lúc nào cũng là như thế này chứ! Cô muốn mắng hắn, vừa nhấc đầu nhìn lên ánh mắt hắn. Tơ máu che kín ánh mắt hắn, ở đó khuôn mặt đau xót cùng tuyệt vọng đánh vào lòng của cô. Cô ngây ra nhìn hắn: "Lâu Tử Hoán, anh!"
Lâu Tử Hoán chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, nhân cơ hội bỏ quần cô ra. Cởi bỏ dây lưng của chính mình, kéo khóa xuống, xâm nhập vào trong cô. Hắn không đủ sức để nói dông dài, hắn chỉ biết phải hòa chung cùng cô, dùng hết chút sức lực cùng cơ hội cuối cùng này để có được cô.
Tử Khê ngẩng đầu, cô cắn chặt môi dưới. Nhạc Nhạc còn đang ngủ bên trong, cô không dám phát ra tiếng kêu. Cô gắt gao nắm lấy vạt áo của hắn, thở gấp theo từng động tác của hắn.
Lâu Tử Hoán ôm lấy cô, đề cho cô ngồi trên người hắn, động tác càng mãnh liệt hơn. Tử Khê vừa đau lại vừa khoái ý, khi cô vừa cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn như dã thú bị thương, cô liền ôm lấy đầu của hắn, để cho hắn vùi vào ngực mình. Hắn bị thương, lúc này đây Lâu Nhược Hi đã cho hắn một đòn trí mạng, lưng hắn đeo rất nhiều gông xiềng, hắn rốt cuộc không chịu nổi.
Khi cơn kích tình qua đi, Lâu Tử Hoán vẫn gắt gao ôm cô, mặt hắn chôn nơi ngực cô. Hương thơm của cô ngay tại mũi hắn, cả người cô đang ở trong lòng hắn, thân thể bọn họ cùng một chỗ rất phù hợp, giống như bọn họ là trời sinh phải như thế. An Tử Khê! An Tử Khê! Từ hôm nay trở đi, hắn thật sự sẽ buông tay sao?
Tay Tử Khê len vào giữa hắn, tay kia nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn. Giờ khắc này, cô có ảo giác Lâu Tử Hoán chính là đứa nhỏ của cô, đứa nhỏ bị thương phải về để được mẹ ôm ấp tìm kiếm an ủi.
Hắn chậm rãi buông cô ra, ôm cô để cho cô ngồi xuống sô pha, chính mình bắt đầu sửa sang lại quần áo. Tử Khê không biết vì sao lại nhìn hắn, khi hắn đưa quần áo cho cô, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi hắn, đờ đẫn mặc vào. Hắn lại biến thành tên Lâu Tử Hoán cường đại, đôi mắt hắn đã không còn tuyệt vọng cùng đau xót, thêm vào đó là một chút kiên định. Hắn đã ra quyết định, cô không hiểu vì sao cảm thấy bất an với quyết định của hắn.
Hắn chỉnh lại quần áo, sau khi thấy cô cũng đã mặc quần áo vào, miệng hắn hé một chút tươi cười: "An Tử Khê, cô không phải vẫn cầu tôi buông tha cô sao? Chúc mừng cô, tôi buông tha cô! Chỗ công ty, cô vẫn tiếp tục công việc, nhưng khế ước của cô với tôi sẽ chấm dứt trước thời hạn."
"À, à, thật tốt quá!" Tử Khê theo bản năng đáp lại cho có, tim lại hoảng, không chỉ loạn, mà còn rất đau.
"Cô, cô cũng có thể không cần ở lại Lâu gia nữa, Hắc Diệu Tư cô cũng có thể không phải gặp!" Nói xong, hắn muốn rời đi. Ra khỏi nơi này, hắn sẽ phải đi một hướng khác, hắn đã không có sự lựa chọn nào khác.
"Lâu Tử Hoán!" cô đuổi theo, " Vì sao anh đột nhiên có quyết định như vậy? Tối hôm qua, tối hôm qua Lâu Nhược Hi không có việc gì chứ!" Cô tự nhủ, hắn đã nói buông tha cô , điều này không phải cô vẫn hy vọng sao? Nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy bất an, sáng sớm hắn canh giữ ở cửa nhà cô chỉ để nói với cô rằng khế ước đã chấm dứt sao? Vì sao hắn muốn dùng ánh mắt như vậy nhìn cô? Vì sao hắn lại bi thương tuyệt vọng như thế? Cô không buông bỏ được nghi vấn này nọ, việc không quan tâm đến hắn đối với cô mà nói là việc không thể.
"An Tử Khê, cô không phải là yêu tôi rồi chứ? " Hắn đột nhiên quay đầu, ngả tới gần cô, "Cho dù cô yêu tôi, tôi cũng nói cho cô biết, tôi vĩnh viễn không có khả năng sẽ yêu cô. Cho nên chuyện của tôi không cần cô quản, cô cũng không có tư cách quản. Tôi có quyết định này vì tôi cảm thấy chơi đùa với cô đã chán rồi. Những tưởng tôi có thể chơi cô được kha khá thời gian, ai biết cô một chút tính khiêu chiến đều không có, tôi ngoắc ngoắc ngón tay cô liền tự động cởi áo, tháo thắt lưng, ngoan ngoãn làm cho tôi thỏa mãn. Hiện giờ ngay cả cùng cô lên giường cũng làm cho tôi cảm thấy không có ý nghĩa gì, lại phải cùng cô chơi như vậy nữa, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã muốn buồn nôn."