Sau khi Diệu Ngọc rời đi Vy Vy nhưng cũng chưa đáp ứng sẽ giúp mẹ con bọn họ trốn thoát cô phải chắc chắn điều cô ta nói là sự thật thì mới tin được, 5 giờ chiều cuối cùng Bắc Nghiêm cũng trở về nhà
Vừa bước vào nhà anh đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang nằm trên ghế trong phòng khách loay hoay vẽ cái gì đó trên giấy, cả người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ ở nhà chứng tỏ vừa mới ngủ dậy, hình như cô không hề phát hiện chuyện anh đã về cho nên vẫn chăm chút vẽ, những sợi tóc dài xõa tùy ý vướng lên mặt ghế cả người cô giống như một tinh linh nho bé linh động, Bắc Nghiêm khẽ nuốt nước miếng cười tà tà lại gần cô
'' A.... '' Vy Vy đang chuyện tâm vẽ thì bị một bàn tay lớn nào đó sờ soạng trên người theo như phản xạ cô hét lên một tiếng định quay lại nhìn lại bị một vòng tay ấm áp ôm lấy, nhận thấy dược hơi thở quen thuộc cô mới thở ra một cái vỗ vỗ ngực thầm mắng sợ chết cô rồi
'' vẽ cái gì? '' Bắc Nghiêm phì cười với hành động của cô cưng chiều vén mái tóc rơi xuống mặt cô hỏi
'' mẫu thiết kế mới nha '' Vy Vy giống như đứa trẻ nhỏ đưa bản vẽ đang vẽ giở che lại không cho anh coi tinh nghịch nháy mắt với anh một cái
Bắc Nghiêm mỉm cười cũng không ép cô bất quá sớm muộn gì cũng thấy không phải sao
'' A, đúng rồi Nghiêm em có chuyện muốn nói với anh '' đột nhiên Vy Vy từ thế bị động chuyển thành thế chủ động, cô quay người lại ngồi trên đùi của anh nghiêm túc nói
'' có chuyện gì sao? '' anh thật tò mò nha bé con của anh sẽ nói với anh chuyện gì nào
'' chuyện là hôm nay cô gái Diệu Ngọc kia có tới tìm em ''
'' hửm? '' Bắc Nghiêm nhíu mày suy nghĩ tại sao cô ta lại đến tìm bé con của hắn, nếu như cô ta dám có ý đồ bất chính đối với cô anh khẳng định cô ta sẽ sống không bằng chết
'' được rồi, cô ta nói với em một chuyện '' Vy Vy khẽ lắc đầu, nhìn biểu tình của anh là biết ngay anh đang suy nghĩ gì đó không tốt rồi
'' nói xem '' Bắc Nghiêm ôm eo cô để cô ngôi thật thoải mái trong ngực mình mới chậm rãi hỏi lại
'' cô ta nói cha cô ta cấu kết với phó giám đốc trong công ty của anh trai em nhằm tiết lộ thông tin quan trọng với bên ngoài hãm hại anh ấy '' nói đến chuyện này Vy Vy rất tức giận, đáng ghét dám hãm hại anh trai cô hừ không có cửa lớn đâu cửa sổ cũng đóng
Bắc Nghiêm trầm mặc không nói suy nghĩ về chuyện này Diệc cũng đã phát hiện sơ hở nhưng lại không có chứng cứ cho nên mới âm thầm điều tra nay không ngờ người đứng sau phó tổng giám đốc kia lại là lão già Diệu Phong đáng chết kia, đúng là quá ngu xuẩn rồi. Bất quá tại sao Diệu Ngọc lại nói cho Vy Vy biết
'' cô ta có nói muốn em làm gì không? '' đột nhiên trong đầu anh lóe lên một vài tin tức điều tra được về cô ta và mẹ cô ta
'' à về chuyện đó cô ta muốn chúng ta giúp cô ta và mẹ cô ta trốn thoát là được mà em cũng chưa có đồng ý với cô ta đâu '' Vy Vy gât đầu bộ dạng trẻ nhỏ dễ dạy nói
'' tốt chuyện này để cho anh xử lý đi còn bây giờ anh rất đói nga '' Bắc Nghiêm mỉm cười nhéo má cô một cái sau đó ôm cô đi lên lầu còn chuyện sau đó... ai nha tự nghĩ đi:))
3 tiếng sau hai thân ảnh xuất hiện ở nhà chính họ Lưu, chàng trai ôm cô gái nhỏ trong lòng cười thỏa mãn đi vào nhà còn cô gái thì thầm nguyền rủa 18 đời tổ tông nhà anh bất quá thân thể vẫn để mặc cho anh ôm đi vào cơ bản đến bây giờ cô cũng không đi bình thường được cả người đều hơi ngượng ngùng
'' tiểu thư '' Thím trương vừa hay từ trong phòng khách đi ra thấy Vy Vy trở về vui vẻ thiếu chút nữa nhảy cẩng lên che miệng hô lớn, hốc mắt hồng hồng định tiến lên ôm cô một cái ai biết đâu bị một ánh mắt lạnh lẽo quét bà một cái khiến bà sợ chết khiếp đành đứng yên một chỗ không dám động đậy chỉ trưng khuôn mặt ủy khuất nhin Vy Vy
Vy Vy phì cười từ trong lòng của anh từ từ đi ra ôm lấy bà ngọt ngào kêu '' thím trương đã lâu không gặp ''
'' tiểu thư '' Thím trương giật mình cười vui vẻ nhưng vẫn không nhịn được rùng mình một cái khi nhìn về phía Bắc Nghiêm đang trừng mắt với bà, thầm lau mồ hôi chồng tiểu thư thật đáng sợ a bất quá bà cũng nhìn ra được anh ta rất yêu tiểu thư nhà mình cho nên cũng yên tâm không sợ tiểu thư bị ăn hiếp
'' đúng rồi anh trai đâu '' Vy Vy bây giờ mới để ý không thấy Lưu Diệc, ông bà Lưu từ ngày giao lại được ' của nợ ' kia liền nắm tay nhay ngao du thiên hạ, mấy ngày trước cô gọi điện mới biết đang làm khách ở bên vương quốc Anh không biết bây giờ ra sao rồi
'' cậu cả đang ở trên thư phòng để thím lên gọi xuống '' nói đoạn Thím trương lật đật đi lên lầu, bà dám cá nếu như còn đứng ở đó nữa sẽ bị chồng tiểu thư giêt chết bằng ánh mắt, Vy Vy nhìn động tác luống cuống của bà quay lại trừng mắt Bắc Nghiêm một cái
Thím trương vừa đi Bắc Nghiêm đã tiến lên ôm eo Vy Vy thật chặt hung hằng hôn cô một cái sau đó mới thả ra, bà già đáng chết dám chiếm chỗ riêng của Bắc Nghiêm anh, nếu như không phải tiểu bảo bối trừng mắt ra hiệu anh đã sớm ném bà ta ra khỏi vòng ôm của cô rồi hừ hừ không biết ôm là đặc quyền chỉ dành riêng cho anh thôi sao hả?
Đáng tiếc Vy Vy không biết suy nghĩ của anh lúc này nếu không phỏng chừng sẽ một cước đạp anh bay thật xa khinh bỉ nhìn anh một chút
Vừa bước vào nhà anh đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang nằm trên ghế trong phòng khách loay hoay vẽ cái gì đó trên giấy, cả người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ ở nhà chứng tỏ vừa mới ngủ dậy, hình như cô không hề phát hiện chuyện anh đã về cho nên vẫn chăm chút vẽ, những sợi tóc dài xõa tùy ý vướng lên mặt ghế cả người cô giống như một tinh linh nho bé linh động, Bắc Nghiêm khẽ nuốt nước miếng cười tà tà lại gần cô
'' A.... '' Vy Vy đang chuyện tâm vẽ thì bị một bàn tay lớn nào đó sờ soạng trên người theo như phản xạ cô hét lên một tiếng định quay lại nhìn lại bị một vòng tay ấm áp ôm lấy, nhận thấy dược hơi thở quen thuộc cô mới thở ra một cái vỗ vỗ ngực thầm mắng sợ chết cô rồi
'' vẽ cái gì? '' Bắc Nghiêm phì cười với hành động của cô cưng chiều vén mái tóc rơi xuống mặt cô hỏi
'' mẫu thiết kế mới nha '' Vy Vy giống như đứa trẻ nhỏ đưa bản vẽ đang vẽ giở che lại không cho anh coi tinh nghịch nháy mắt với anh một cái
Bắc Nghiêm mỉm cười cũng không ép cô bất quá sớm muộn gì cũng thấy không phải sao
'' A, đúng rồi Nghiêm em có chuyện muốn nói với anh '' đột nhiên Vy Vy từ thế bị động chuyển thành thế chủ động, cô quay người lại ngồi trên đùi của anh nghiêm túc nói
'' có chuyện gì sao? '' anh thật tò mò nha bé con của anh sẽ nói với anh chuyện gì nào
'' chuyện là hôm nay cô gái Diệu Ngọc kia có tới tìm em ''
'' hửm? '' Bắc Nghiêm nhíu mày suy nghĩ tại sao cô ta lại đến tìm bé con của hắn, nếu như cô ta dám có ý đồ bất chính đối với cô anh khẳng định cô ta sẽ sống không bằng chết
'' được rồi, cô ta nói với em một chuyện '' Vy Vy khẽ lắc đầu, nhìn biểu tình của anh là biết ngay anh đang suy nghĩ gì đó không tốt rồi
'' nói xem '' Bắc Nghiêm ôm eo cô để cô ngôi thật thoải mái trong ngực mình mới chậm rãi hỏi lại
'' cô ta nói cha cô ta cấu kết với phó giám đốc trong công ty của anh trai em nhằm tiết lộ thông tin quan trọng với bên ngoài hãm hại anh ấy '' nói đến chuyện này Vy Vy rất tức giận, đáng ghét dám hãm hại anh trai cô hừ không có cửa lớn đâu cửa sổ cũng đóng
Bắc Nghiêm trầm mặc không nói suy nghĩ về chuyện này Diệc cũng đã phát hiện sơ hở nhưng lại không có chứng cứ cho nên mới âm thầm điều tra nay không ngờ người đứng sau phó tổng giám đốc kia lại là lão già Diệu Phong đáng chết kia, đúng là quá ngu xuẩn rồi. Bất quá tại sao Diệu Ngọc lại nói cho Vy Vy biết
'' cô ta có nói muốn em làm gì không? '' đột nhiên trong đầu anh lóe lên một vài tin tức điều tra được về cô ta và mẹ cô ta
'' à về chuyện đó cô ta muốn chúng ta giúp cô ta và mẹ cô ta trốn thoát là được mà em cũng chưa có đồng ý với cô ta đâu '' Vy Vy gât đầu bộ dạng trẻ nhỏ dễ dạy nói
'' tốt chuyện này để cho anh xử lý đi còn bây giờ anh rất đói nga '' Bắc Nghiêm mỉm cười nhéo má cô một cái sau đó ôm cô đi lên lầu còn chuyện sau đó... ai nha tự nghĩ đi:))
3 tiếng sau hai thân ảnh xuất hiện ở nhà chính họ Lưu, chàng trai ôm cô gái nhỏ trong lòng cười thỏa mãn đi vào nhà còn cô gái thì thầm nguyền rủa 18 đời tổ tông nhà anh bất quá thân thể vẫn để mặc cho anh ôm đi vào cơ bản đến bây giờ cô cũng không đi bình thường được cả người đều hơi ngượng ngùng
'' tiểu thư '' Thím trương vừa hay từ trong phòng khách đi ra thấy Vy Vy trở về vui vẻ thiếu chút nữa nhảy cẩng lên che miệng hô lớn, hốc mắt hồng hồng định tiến lên ôm cô một cái ai biết đâu bị một ánh mắt lạnh lẽo quét bà một cái khiến bà sợ chết khiếp đành đứng yên một chỗ không dám động đậy chỉ trưng khuôn mặt ủy khuất nhin Vy Vy
Vy Vy phì cười từ trong lòng của anh từ từ đi ra ôm lấy bà ngọt ngào kêu '' thím trương đã lâu không gặp ''
'' tiểu thư '' Thím trương giật mình cười vui vẻ nhưng vẫn không nhịn được rùng mình một cái khi nhìn về phía Bắc Nghiêm đang trừng mắt với bà, thầm lau mồ hôi chồng tiểu thư thật đáng sợ a bất quá bà cũng nhìn ra được anh ta rất yêu tiểu thư nhà mình cho nên cũng yên tâm không sợ tiểu thư bị ăn hiếp
'' đúng rồi anh trai đâu '' Vy Vy bây giờ mới để ý không thấy Lưu Diệc, ông bà Lưu từ ngày giao lại được ' của nợ ' kia liền nắm tay nhay ngao du thiên hạ, mấy ngày trước cô gọi điện mới biết đang làm khách ở bên vương quốc Anh không biết bây giờ ra sao rồi
'' cậu cả đang ở trên thư phòng để thím lên gọi xuống '' nói đoạn Thím trương lật đật đi lên lầu, bà dám cá nếu như còn đứng ở đó nữa sẽ bị chồng tiểu thư giêt chết bằng ánh mắt, Vy Vy nhìn động tác luống cuống của bà quay lại trừng mắt Bắc Nghiêm một cái
Thím trương vừa đi Bắc Nghiêm đã tiến lên ôm eo Vy Vy thật chặt hung hằng hôn cô một cái sau đó mới thả ra, bà già đáng chết dám chiếm chỗ riêng của Bắc Nghiêm anh, nếu như không phải tiểu bảo bối trừng mắt ra hiệu anh đã sớm ném bà ta ra khỏi vòng ôm của cô rồi hừ hừ không biết ôm là đặc quyền chỉ dành riêng cho anh thôi sao hả?
Đáng tiếc Vy Vy không biết suy nghĩ của anh lúc này nếu không phỏng chừng sẽ một cước đạp anh bay thật xa khinh bỉ nhìn anh một chút