"Li hôn, Cảnh Tuần"Giản Dao bà đập đơn li dị xuống bàn, đã có sẵn chữ kí.
"Bà sao vậy?"Ông cau mày.
"Li hôn!!!"Bà nói.
"Nhưng tại sao chứ?"Cảnh lão gia luôn oanh oanh liệt liệt, nhưng đều thua dưới tay của vợ mình. Khi vợ tức giận, đều muốn đòi li hôn, điều đó làm ông luôn đau đầu, nhưng lại không dám làm gì. Vì vợ là người ông yêu nhất!
"Ba năm trước...ông đã làm gì nhà của con bé Khổng Tố? Ông cho người đến phá nhà con bé, đám người đó còn muốn cưỡng hiếp con bé, làm Tố Tố con bé bây giờ luôn nhớ nỗi ám ảnh đó"Bà nói một tràn dài, bà không ngờ ông chồng của mình lại như vậy.
"Sao bà... Biết?"Cảnh Tuần ông bất ngờ, sao... Đứa con dâu vợ ông chọn là con gái của Khổng Tâm? Tại sao ông không biết chứ? Còn nữa, sao vợ ông lại biết.
"Không nói nhiều, tôi rất đơn giản, chọn con dâu và con trai. Còn ông, xem như chưa từng kết hôn"
_______________
Chỉ vì bà phát hiện chồng mình từng làm việc thức đức thế. Nên quá nóng giận đòi li hôn. Đã lớn tuổi, li hôn cũng hơi kì. Vả lại Cảnh lão gia rất yêu vợ mình. Nên đã không đồng ý, dọn đồ ra khỏi nhà vài ngày để bà bình tâm lại, suy nghĩ kĩ hơn.
Lí do ông cho người đến Khổng gia quậy phá, đập đồ. Còn đám người kia, cũng chính là ông ra lệnh cưỡng hiếp Khổng Tố cô. Nhưng cô may mắn, đã thoát được.
Vì Khổng Tâm, mẹ cô từng là người yêu của Cảnh Tuần lão gia. Nhưng lại bị chính người bạn thân của mình, cưới Khổng Tâm mẹ cô khỏi tay ông.
Điều đó đã làm ông ghi hận suốt đời. Không bao giờ quên.
Đến năm đó, ba của Khổng Tố qua đời. Vì muốn trả thù, vì chính năm xưa mẹ cô bỏ ông đi, nên đã cho người đến đập phá, và muốn đám người của mình cưỡng hiếp con gái của hai người đó, đó chính là cô.
Ai ngờ, cô may mắn thoát được, và rồi thời gian sau cả hai mẹ con mất tích. Không một thông tin.
Lại như hôm nay, con dâu của ông chính là người ông muốn cho cưỡng hiếp.
Thật, đời luôn không biết trước được điều gì mà!
_________
Cảnh Thần anh lại không ngờ hơn, người ba mình luôn ngưỡng mộ, xem trọng. Không ngờ lại như vậy.
Nhìn Khổng Tố bây giờ như đứa trẻ nhỏ. Cái hôm cô ngã cầu thang, theo lời của một cô giúp việc. Lúc đó do cô đang hoảng loạn điều gì đó, chạy ra khỏi phòng. Lúc chạy xuống cầu thang. Không cẩn thận trượt chân... Nên...
"Tố Tố"Cảnh Thần anh đi lại gần cô, ôm cô vào lòng.
"Thần Thần sao vậy?"Tố Tố ngây thơ nói.
"Không sao, để anh ôm em đi"Anh nhẹ nhàng nói.
Tố Tố cũng ngoan ngoãn, không nói gì, im lặng để anh ôm mình.
Hơi thở của cô anh có thể nghe thấy, mùi hương của cô anh cũng ngửi thấy. Mái tóc của cô mượt mà anh cũng nhận ra. Sự ngây thơ trong cô dĩ nhiên anh biết. Nhưng nỗi đau và ám ảnh trong cô anh lại không biết, hay không hiểu gì cả...
Cảnh Thần anh, lần đầu biết yêu phụ nữ, nhưng lại yêu trong cái vô tâm.
Hai tháng lúc cô vừa cưới anh. Thật lúc đó có nhiều lúc làm anh lo lắng, làm anh buồn cười.
Buổi tối, cứ nhìn thấy Tố Tố ngủ ở sofa, anh biết rõ rất khó chịu và đau lưng. Muốn đứng dậy, bế cô lên giường ngủ cùng mình, nhưng lại không dám làm.
Còn khi cô làm bánh kem. Bột mì và kem dính đầy mặt của cô, khi anh đi làm về. Lúc đó cô bước ra, mặt dính đầy bột mì, làm anh không nhịn được cười mà cười cô. Và rồi lúc đó anh bị cô rượt đuổi hết cả cái nhà.
Đôi khi không ngủ được, Cảnh Thần sẽ lên sân thượng hóng gió. Nhìn thấy Khổng Tố cô trên đó, có chút giật mình, nhưng lại thôi. Anh cũng cởi áo khoác trên người, khoác cho cô, để thân thể nhỏ của cô không bị bệnh.
Lúc đó, cô nói cho anh nghe tâm sự mình. Và cuối cùng, lại nhìn anh cười. Nụ cười đó có thể nói đã làm anh cảm nắng!
Sau thời gian đó, anh nhận ra mình có thiện cảm với cô. Dần lại đến tình yêu, bỏ cả cậu.
Cậu là người bên cạnh Cảnh Thần thời gian dài. Nhưng lại vì cô anh sẵn sàng bỏ cậu.
Có thể nói, Khổng Tố cô rất quan trọng với anh, bỏ tất cả vì cô anh cũng làm!
___________________
"Tôi xin lỗi"Mẹ anh cúi đầu, nói xin lỗi với mẹ cô.
"Bà xuôi, đừng, chuyện đã lâu rồi. Không sao đâu"Mẹ cô vội nói.
"Tôi không ngờ chồng mình lại như vậy... "Cảnh phu nhân nói.
"Không sao. Tôi cũng quên rồi, bây giờ tôi chỉ lo lắng cho con gái mình, Tố Tố của tôi"
_________________
Tại khách sạn X.
Một người đàn ông dáng người lãnh đạm, đứng ngay cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Nhìn dòng xe đang thay nhau tấp nập chạy.
Khổng Tố, đợi anh!
_______________
Buổi sáng, ánh nắng của mặt trời và tiếng chim hót, nói lên rằng là một ngày đẹp trời.
Khổng Tố ngồi xích đu trong vườn hoa, chơi đùa cùng chị giúp việc.
Ở bên ngoài cổng Cảnh gia. Một chiếc xe sang trọng đang đậu ở đó. Người đàn ông bên trong, nhìn về phía cô.
"Có chắc, cô ấy bị như vậy?"
"Vâng, chắc chắn ạ. Do tiểu thư Khổng bị ngã cầu thang, đầu va đập nên... "
"Được rồi"
Nhìn về phía cô. Thầm suy nghĩ... Như vậy cũng tốt, có thể để cô quên đi. Tạo ra Khổng Tố hồn nhiên, vui vẻ của lúc trước.
"Bà sao vậy?"Ông cau mày.
"Li hôn!!!"Bà nói.
"Nhưng tại sao chứ?"Cảnh lão gia luôn oanh oanh liệt liệt, nhưng đều thua dưới tay của vợ mình. Khi vợ tức giận, đều muốn đòi li hôn, điều đó làm ông luôn đau đầu, nhưng lại không dám làm gì. Vì vợ là người ông yêu nhất!
"Ba năm trước...ông đã làm gì nhà của con bé Khổng Tố? Ông cho người đến phá nhà con bé, đám người đó còn muốn cưỡng hiếp con bé, làm Tố Tố con bé bây giờ luôn nhớ nỗi ám ảnh đó"Bà nói một tràn dài, bà không ngờ ông chồng của mình lại như vậy.
"Sao bà... Biết?"Cảnh Tuần ông bất ngờ, sao... Đứa con dâu vợ ông chọn là con gái của Khổng Tâm? Tại sao ông không biết chứ? Còn nữa, sao vợ ông lại biết.
"Không nói nhiều, tôi rất đơn giản, chọn con dâu và con trai. Còn ông, xem như chưa từng kết hôn"
_______________
Chỉ vì bà phát hiện chồng mình từng làm việc thức đức thế. Nên quá nóng giận đòi li hôn. Đã lớn tuổi, li hôn cũng hơi kì. Vả lại Cảnh lão gia rất yêu vợ mình. Nên đã không đồng ý, dọn đồ ra khỏi nhà vài ngày để bà bình tâm lại, suy nghĩ kĩ hơn.
Lí do ông cho người đến Khổng gia quậy phá, đập đồ. Còn đám người kia, cũng chính là ông ra lệnh cưỡng hiếp Khổng Tố cô. Nhưng cô may mắn, đã thoát được.
Vì Khổng Tâm, mẹ cô từng là người yêu của Cảnh Tuần lão gia. Nhưng lại bị chính người bạn thân của mình, cưới Khổng Tâm mẹ cô khỏi tay ông.
Điều đó đã làm ông ghi hận suốt đời. Không bao giờ quên.
Đến năm đó, ba của Khổng Tố qua đời. Vì muốn trả thù, vì chính năm xưa mẹ cô bỏ ông đi, nên đã cho người đến đập phá, và muốn đám người của mình cưỡng hiếp con gái của hai người đó, đó chính là cô.
Ai ngờ, cô may mắn thoát được, và rồi thời gian sau cả hai mẹ con mất tích. Không một thông tin.
Lại như hôm nay, con dâu của ông chính là người ông muốn cho cưỡng hiếp.
Thật, đời luôn không biết trước được điều gì mà!
_________
Cảnh Thần anh lại không ngờ hơn, người ba mình luôn ngưỡng mộ, xem trọng. Không ngờ lại như vậy.
Nhìn Khổng Tố bây giờ như đứa trẻ nhỏ. Cái hôm cô ngã cầu thang, theo lời của một cô giúp việc. Lúc đó do cô đang hoảng loạn điều gì đó, chạy ra khỏi phòng. Lúc chạy xuống cầu thang. Không cẩn thận trượt chân... Nên...
"Tố Tố"Cảnh Thần anh đi lại gần cô, ôm cô vào lòng.
"Thần Thần sao vậy?"Tố Tố ngây thơ nói.
"Không sao, để anh ôm em đi"Anh nhẹ nhàng nói.
Tố Tố cũng ngoan ngoãn, không nói gì, im lặng để anh ôm mình.
Hơi thở của cô anh có thể nghe thấy, mùi hương của cô anh cũng ngửi thấy. Mái tóc của cô mượt mà anh cũng nhận ra. Sự ngây thơ trong cô dĩ nhiên anh biết. Nhưng nỗi đau và ám ảnh trong cô anh lại không biết, hay không hiểu gì cả...
Cảnh Thần anh, lần đầu biết yêu phụ nữ, nhưng lại yêu trong cái vô tâm.
Hai tháng lúc cô vừa cưới anh. Thật lúc đó có nhiều lúc làm anh lo lắng, làm anh buồn cười.
Buổi tối, cứ nhìn thấy Tố Tố ngủ ở sofa, anh biết rõ rất khó chịu và đau lưng. Muốn đứng dậy, bế cô lên giường ngủ cùng mình, nhưng lại không dám làm.
Còn khi cô làm bánh kem. Bột mì và kem dính đầy mặt của cô, khi anh đi làm về. Lúc đó cô bước ra, mặt dính đầy bột mì, làm anh không nhịn được cười mà cười cô. Và rồi lúc đó anh bị cô rượt đuổi hết cả cái nhà.
Đôi khi không ngủ được, Cảnh Thần sẽ lên sân thượng hóng gió. Nhìn thấy Khổng Tố cô trên đó, có chút giật mình, nhưng lại thôi. Anh cũng cởi áo khoác trên người, khoác cho cô, để thân thể nhỏ của cô không bị bệnh.
Lúc đó, cô nói cho anh nghe tâm sự mình. Và cuối cùng, lại nhìn anh cười. Nụ cười đó có thể nói đã làm anh cảm nắng!
Sau thời gian đó, anh nhận ra mình có thiện cảm với cô. Dần lại đến tình yêu, bỏ cả cậu.
Cậu là người bên cạnh Cảnh Thần thời gian dài. Nhưng lại vì cô anh sẵn sàng bỏ cậu.
Có thể nói, Khổng Tố cô rất quan trọng với anh, bỏ tất cả vì cô anh cũng làm!
___________________
"Tôi xin lỗi"Mẹ anh cúi đầu, nói xin lỗi với mẹ cô.
"Bà xuôi, đừng, chuyện đã lâu rồi. Không sao đâu"Mẹ cô vội nói.
"Tôi không ngờ chồng mình lại như vậy... "Cảnh phu nhân nói.
"Không sao. Tôi cũng quên rồi, bây giờ tôi chỉ lo lắng cho con gái mình, Tố Tố của tôi"
_________________
Tại khách sạn X.
Một người đàn ông dáng người lãnh đạm, đứng ngay cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Nhìn dòng xe đang thay nhau tấp nập chạy.
Khổng Tố, đợi anh!
_______________
Buổi sáng, ánh nắng của mặt trời và tiếng chim hót, nói lên rằng là một ngày đẹp trời.
Khổng Tố ngồi xích đu trong vườn hoa, chơi đùa cùng chị giúp việc.
Ở bên ngoài cổng Cảnh gia. Một chiếc xe sang trọng đang đậu ở đó. Người đàn ông bên trong, nhìn về phía cô.
"Có chắc, cô ấy bị như vậy?"
"Vâng, chắc chắn ạ. Do tiểu thư Khổng bị ngã cầu thang, đầu va đập nên... "
"Được rồi"
Nhìn về phía cô. Thầm suy nghĩ... Như vậy cũng tốt, có thể để cô quên đi. Tạo ra Khổng Tố hồn nhiên, vui vẻ của lúc trước.